"Chị, sao rồi, báo cảnh sát cũng không được, anh rể lại không nghe chị,
xem tình huống này, tối nay anh ấy chắc chắn lành ít dữ nhiều rồi." Lâm Di
Giai cũng lo lắng nói.
"Nếu không chúng ta đi vào trong chờ anh ấy tới rồi nói sau, chúng ta ở
chỗ này cũng không phải là cách." Lưu Lệ Lệ nói.
Vào biệt thự có mấy con đường, các cô cũng không biết Lục Trần sẽ vào
biệt thự bằng con đường nào, dứt khoát đi vào trong biệt thự đợi là tốt nhất.
"Ừ." Lâm Di Quân gật đầu, cảm thấy cũng chỉ có thể như vậy.
Ba người cũng đi theo phía sau mọi người vào biệt thự.
Lúc này tại sân lớn trong biệt thự đã rất đông người, thậm chí Lâm Di
Quân còn thấy rất nhiều ông chủ lớn quen biết, những người này đều cười
cười nói nói, nhưng gần như tất cả chủ đề đều xoay quanh Lục Trần.
"Hôm qua Lục Trần quyên góp một trăm triệu, tôi còn cảm thấy, mặc dù
thằng nhóc kia chỉ mở siêu thị, nhưng vẫn rất có lòng thương người, không
ngờ cậu ta lại không tỉnh táo như thế."
"Đúng vậy, cho dù Trương Đạo Nhân đập phá siêu thị của cậu ta, cậu ta
cũng không nên kích động như vậy, nói không chừng cuối cùng hai bên bàn
bạc lại, nhà họ Trương chắc chắn sẽ cho bồi thường cho cậu ta tương ứng,
giờ thì hay rồi, hoàn toàn đắc tội nhà họ Trương, chẳng những không được
bồi thường, ngược lại còn sắp phá hủy bản thân."
"Haiz, dù sao cậu ta vẫn còn quá trẻ, giận quá mất khôn thôi."
Mọi người sôi nổi cảm thán.
Những người tham dự bữa tiệc cảm ơn tối qua không ai không nhận ra
Lục Trần, dù sao anh lấy thân phận ông chủ một siêu thị nhỏ, quyên góp một
trăm triệu, số tiền quyên góp chỉ xếp dưới Kỹ thuật Di Kỳ và tứ đại gia tộc, lúc
ấy đã chấn động toàn hội trường.
Thậm chí anh còn lấn át tứ đại gia tộc, thảo luận sôi nổi chỉ đứng sau Kỹ
thuật Di Kỳ.
Nhất là những lời anh nói lúc ấy đã giữ thể diện cho rất nhiều người
quyên tiền không nhiều, cũng khiến không ít người đồng cảm, lúc ấy có rất
nhiều người có ấn tượng rất tốt về anh.
Không ngờ hôm nay anh lại làm ra chuyện điên cuồng như thế, đây là tự
hủy hoại tương lai mà.
Đốt cao ốc nhà họ Trương, san bằng bất động sản nhà họ Trương, bất kể
chuyện nào cũng đủ để nhà họ Trương cùng anh một mất một còn.
"Nhưng nói gì thì nói, trong suốt mấy chục năm nay, Lục Trần là người trẻ
tuổi quyết đoán nhất, tuy xúc động quá mức, nhưng khiến người ta thấy được
tâm huyết của cậu ta."
"Vậy thì thế nào, thời đại này, dù là người thế lực ngầm cũng không thể
làm quá giới hạn, ai dám điên cuồng như Lục Trần."
Những ông chủ lớn này không hiểu võ thuật, nhưng trò chuyện ân oán
giữa Lục Trần và nhà họ Trương lại rõ ràng mạch lạc.
Hơn nữa sở dĩ tối nay bọn họ tới đây xem náo nhiệt, cũng là nghe nói ba
chuyện lớn xảy ra hôm nay đều có liên quan đến nhà họ Trương và Lục Trần,
nói là xem luận võ, chi bằng nói là đến xem nhà họ Trương và Lục Trần giải
quyết ân oán như thế nào.
Nhưng không có một ai xem trọng Lục Trần.
Dù sao thực lục nhà họ Trương như thế, gia tộc nổi tiếng lâu đời, nội tình
thâm hậu, không có ai xem trọng Lục Trần cũng là bình thường.
Nghe được tất cả mọi người vừa tới không coi trọng Lục Trần, trong lòng
Lâm Di Quân lại càng lo lắng sợ hãi.
Nếu Lục Trần xảy ra chuyện gì không hay, vậy cô và Kỳ Kỳ thế nào?
"Đông Phương sư phụ tới!"
Ngay vào lúc này, đám người bắt đầu ồn ào, chỉ thấy một người mặc áo
đạo sĩ, cuộn tóc bằng trâm - Đông Phương Long, được mọi người nhà họ
Trương vây quanh, đi lên đài cao trong sân lớn.
Đông Phương Long vừa xuất hiện, khí thế cả người áp đảo toàn bộ sân
lớn, khiến tất cả mọi người không dám thở mạnh.
Đài này cao gần năm mét, rộng hơn năm mét, xây dựng tạm thời vì trận
đấu tối nay.
Đông Phương Long đi lên đài cao, không thèm nhìn mọi người, ngồi xếp
bằng ở trên đài cao, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
Mọi người thấy Đông Phương Long xuất hiện đều trấn động. Đám người
võ quán tôn kính anh ta, muốn làm quen kết bạn với anh ta, mà những
thương nhân kia tuy không biết Đông Phương Long, nhưng khí thế mạnh mẽ
hơn người Đông Phương Long,lại mang đến cho bọn họ cảm giác áp bức
mãnh liệt.
"Chị, người này vừa nhìn là biết cao thủ, anh rể đánh thắng được ông ta
không?" Lâm Di Giai nhìn Đông Phương Long, khí thế áp đảo người khác trên
người Phương Đông Long khiến cô không dễ chịu.
Tất nhiên Lâm Di Quân cũng cảm nhận được Đông Phương Long không
giống người thường, cũng cảm nhận được áp lực vô hình mà Đông Phương
Long mang đến cho cô.
Thế nhưng Lục Trần không nghe cô, cô cũng không có cách nào.
Hơn nữa vừa nhìn tự tin trên mặt mấy người nhà họ Trương, trong nội
tâm cô lại càng không nắm chắc.
"Chị Di Quân, chị xem phía sau đi, thật nhiều người, tất cả đều cầm đao
côn, bọn họ định chuẩn bị xông lên đối phó Lục Trần sao?" Lưu Lệ Lệ đột
nhiên chỉ một cái sân khác, kinh ngạc nói.
Lâm Di Quân và Lâm Di Giai quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong cái sân bên
cạnh đứng đầy người, sợ không tới một hai trăm người, trong tay mỗi người
đều cầm đao côn, ánh mắt sắc bén như dao.
Thần kinh Lâm Di Quân run lên, suýt thì ngất xỉu.
Nhà họ Trương định đánh hội đồng Lục Trần đến chết ư!
"Ông nội, ông cảm thấy Lục Trần nắm chắc mấy phần?" Trần Sơ Nhiên
ngoan ngoãn đứng bên cạnh Trần lão thái gia, hỏi.
Trần lão thái gia lắc đầu, tuy lúc trước Lục Trần đánh bại Hàn Thiên chỉ
bằng một cú đấm, nhưng lúc này thấy Đông Phương Long xuất hiện, ông
cũng không có lòng tin với Lục Trần.
Ông cảm nhận được phong phạm và khí thế của sư phụ võ đạo chân
chính trên người Đông Phương Long, mà ông không cảm nhận được điều
này trên người Lục Trần và Hàn Thiên.
Đông Phương Long không hổ là cấp sư phụ, vừa nhìn là biết cường giả
võ đạo thật sự.
Nếu như chỉ phán đoán từ khí thế, toàn bộ Du Châu, thậm chí trong hiệp
hội võ thuật toàn quốc, cũng không tìm được cao thủ mạnh mẽ như Đông
Phương Long.
"Vậy làm sao bây giờ, hôm nay Lục Trần đốt cao ốc nhà họ Trương, còn
cho nổ bất động sản vịnh Bích Thủy của nhà họ Trương, nếu như bọn họ
thua, nhà họ Trương chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ấy, hay là ông nghĩ
cách giúp anh ấy đi ạ." Trần Sơ Nhiên vội vàng nói.
Trần lão thái gia nhìn Trần Sơ Nhiên, nhìn ý quan tâm trong lúc vô tình
của cô, cười trêu chọc: "Sao vậy, cháu gái ngoan của ông thích thằng nhóc đó
hả?"
"Ông nội, ông nói linh tinh cái gì đó, người ta là người đã có vợ rồi." Mặt
Trần Sơ Nhiên đỏ lên, ngượng ngùng nói.
"Kết hôn cũng có thể ly hôn, chỉ cần cháu gái ông không ngại, nhà họ Trần
ta cũng không phải gia tộc bảo thủ không chịu thay đổi." Trần lão thái gia cười
nói.
"Ông nội, đến lúc nào rồi ông còn có tâm tư đùa cợt, ông xem khí thế của
nhà họ Trương kìa, trên đảo này bọn họ sắp xếp ít nhất một hai trăm người,
rõ là định mặc kệ Lục Trần thắng thua cũng không tha cho Lục Trần." Trần Sơ
Nhiên nói.
"Yên tâm đi, các cháu đều quá coi thường Lục Trần, cậu ta dám làm như
thế, dám đến ứng chiến, chắc chắn có nắm chắc, nếu như đến lúc đó thật sự
cậu ta không bằng nhà họ Trương, ông sẽ ra mặt giúp cậu ta, nhà họ Trương
họ còn chưa dám cứng đối với nhà họ Trần ta." Trần lão thái gia tự tin nói.
Nhà họ Trần là thế gia danh tiếng trên trăm năm, nội tình căn bản không
phải ba gia tộc khác có thể so sánh, chút tự tin này ông vẫn có.
"Dạ." Trần Sơ Nhiên gật đầu, lo lắng trong lòng cũng để xuống, nghĩ đến
lúc trước ông nội trêu chọc, trái tim cô không hiểu sao lại đập rộn ràng.
"Anh Hàn, liệu có phải đồ chó hoang Lục Trần kia không dám tới không?"
Nửa ngày còn chưa thấy bóng dáng Lục Trần, Trương Đạo Nhân nhíu mày
nói.
Hôm nay nhà họ Trương bọn họ bày ra thế trận lớn như vậy, có thể nói là
thiên la địa võng, chỉ chờ Lục Trần rơi vào lưới.
Nếu Lục Trần không dám tới, vậy không phải bọn họ toi công bận rộn một
ngày sao?
Hàn Thiên cũng nhíu mày, hắn ta đặc biệt mời sư huynh hắn ta đến, nếu
như Lục Trần không đến, vậy không phải khiến sư huynh hắn đi công cốc một
chuyến sao?
"Tới rồi, Lục Trần tới rồi!"
Ngay vào lúc này, đột nhiên có một người đàn ông vạm vỡ chạy vào biệt
thự hô.
Mọi người đồng loạt quay người nhìn về phía cửa biệt thự.
Sau đó không khỏi mở to mắt hết cỡ, quả thật không thể tin được.
/539
|