“Mày nói tao chán sống?” Lục Trần túm lấy cổ áo của Trương Đạo Nhân, giơ tay tát cho hắn ta vài cái tát.
Trương Đạo Nhân bị Lục Trần tát đến đầu óc hoa hết cả lên, một lúc lâu sau vẫn chưa tỉnh táo lại.
Những nhân viên của Trương gia trợn to hai mắt nhìn Đại thiếu gia bị tát.
Thằng nhóc này là ai? Không những không nể mặt chủ nhà mà còn thẳng
tay tát Trương thiếu gia vài cái tát, từ khi nào mà Du Châu xuất hiện nhân vật trâu bò như vầy?
Trương Hưng Quyền nhìn Lục Trần tát Trương Đạo Nhân, trong lòng ông
ta nhảy dựng lên nhưng ông ta cũng không ngăn cản.
Nếu hôm nay Lục Trần không tát Trương Đạo Nhân thì khi trở về ông ta
cũng phải tát hắn ta.
Lục Trần đã nhiều lần thể hiện rằng anh ta có quan hệ với Tạ Vĩ Hào, thế
mà thằng con trai ngu vcl của ông cứ thích đi khiêu khích anh ta, giờ không
đánh thằng con trai ông thì đánh ai?
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Sự việc ngày hôm nay đã thể hiện rõ chỉ số IQ ngu ngốc của Trương Đạo
Nhân, Trương Hưng Quyền về cơ bản đã tước đi quyền thừa kế của Trương
Đạo Nhân.
Giao công ty vào tay một kẻ ngu ngốc như vầy thì sớm muộn gì cũng toang.
“Lục Trần, đệt mợ tao phải giết mày.” Trương Đạo Nhân không nghĩ tới
mình sẽ bị Lục Trần làm nhục, hai mắt hắn ta như muốn tóe lửa vì xấu hổ và tức giận.
“Bốp!”
Lục Trần lại giơ tay tát thêm một cái nữa, cái tát này của anh dùng sức
khá lớn, khóe miệng Trương Đạo Nhân chảy máu, cảm giác hàm răng đều bị lung lay.
“Chỉ bằng thứ vô dụng như mày cũng dám tuyên bố muốn giết tao?” Lục
Trần mỉa mai nói.
Một lúc lâu sau Trương Đạo Nhân mới phục hồi lại tinh thần, anh ta nhìn
chằm chằm vào Lục Trần: “Mày giỏi lắm, tao nhìn xem, có bản lĩnh thì tối nay đến Lục Đảo tiếp chiến.”
Chỉ cần Đông Phương Long làm Lục Trần bị thương, Hàn Thiên phế Lục
Trần, hắn ta muốn Lục Trần sống không bằng chết!
“Yên tâm, buổi tối tao sẽ đến Lục Đảo, chắc chắn sẽ cho mày toại
nguyện.” Lục Trần cười lạnh một cái, ném Trương Đạo Nhân xuống đất.
“Có thể để cho bọn họ rời đi chưa, hiện tại người vây xem càng lúc càng
nhiều, dẫn đến tình trạng ùn tắc giao thông, việc này có gây khó khăn cho Tạ
Vĩ Hào không?” Đỗ Phi nhìn các phương tiện đang dừng trên cao tốc xem
náo nhiệt càng lúc càng nhiều, hơi lo lắng nói.
Bọn họ là thế lực ngầm, cùng Tạ Vĩ Hào đối đầu, chỉ cần bọn họ không
làm việc gì quá giới hạn thì Hứa Vĩ Hào cũng sẽ mắt nhắm mắt mở coi như
không biết gì, cho nên cho dù là Đỗ Phi cũng không thể làm quá mức.
Lục Trần quay đầu lại nhìn các phương tiện giao thông đang nối nhau
thành một hàng dài trên cao tốc, cảm thấy lời nói của Đỗ Phi cũng có lý.
Tạ Vĩ Hào giúp anh, anh tất nhiên sẽ không để cho tình hình trở nên quá
nghiêm trọng, nếu không đợi đến lúc xảy ra ảnh hưởng quá lớn, Tạ Vĩ Hào cũng sẽ bị áp lực lớn.
“Ba người các cậu sang bên kia mua vài trăm lít xăng.” Lục Trần nói với
Thủy Hử Tam Kiệt.
“Cậu muốn làm gì? Một ngọn lửa thiêu rụi tòa nhà này?” Đỗ Phi trừng
mắt, cậu ta cho là mình đã đủ tàn nhẫn rồi, không ngờ Lục Trần còn tàn nhẫn
hơn cả cậu ta.
Trái tim của Thủy Hử Tam Kiệt và siêu trộm Lưu Tử Tu đập mạnh.
Không những đập phá mà còn muốn một mồi lửa đốt luôn, điều này quá
tàn nhẫn rồi, nếu một mồi lửa này đốt xuống, chỉ sợ Trương gia sẽ trở thành
trò cười của cả Du Châu.
Trong lòng bọn họ sợ hãi thì sợ hãi nhưng vẫn nhanh chóng chạy đi mua xăng.
“Tử Tu, cậu đi lên nhìn xem cho tôi, nếu có bất kỳ cái két sắt hay thứ gì gì
đó thì lấy hết văn bản tài liệu trong đấy ra cho tôi.” Lục Trần nói với Lưu Tử Tu.
Chỗ này là địa bàn của Trương gia, bên trong chắc chắn có rất nhiều văn
bản tài liệu tư mật, chỉ cần trộm được những tài liệu này thì trong tương lai nó sẽ trở thành một át chủ bài để đối phó Trương gia.
“Được.” Lưu Tử Tu gật đầu, cất bước đi về phía tòa cao ốc.
Trộm đồ chính là sở trường của anh, chưa kể đến loại quang minh chính đại ăn trộm như vầy.
Chỉ là có một chút phiền toái, đó là phải từ từ tìm kiếm.
Nhưng là một siêu trộm chuyên nghiệp, anh biết rõ két sắt được đặt ở đâu là an toàn nhất hơn bất cứ ai.
Bên kia Trương Hưng Quyền không ngừng gọi điện cho những người có
quan hệ với Trương gia, chỗ dựa của Lục Trần chính là Tạ Vĩ Hào, ông ta biết
chắc chắn một, hai người không thể gây được áp lực cho Tạ Vĩ Hào, cho nên
ông ta chỉ có thể gọi điện nhờ tất cả những người có quan hệ với Trương gia
đồng loạt ra tay, như vậy mới có thể gây được áp lực cho Tạ Vĩ Hào.
Trong lòng của ông ta vô cùng tức giận, Trương gia đường đường là một
trong tứ đại gia tộc, lại bị một thằng nhóc chà đạp tôn nghiêm, bây giờ cho dù
Lục Trần muốn hòa giải thì cũng không được nữa rồi.
Về chuyện này, nếu không xử đẹp Lục Trần, Trương gia ông sẽ rất khó đặt chân ở Du Châu.
Trương Đạo Nhân đứng ở xa nhìn Lục Trần, đôi mắt đầy giận dữ, muốn giết người nhưng lại không thể làm gì được.
Mà lúc này, các nhân viên cảnh sát mà Trương gia mong chờ vẫn chưa
đến, người đến là đội trưởng đội cảnh sát giao thông, bọn họ đến để quản lý giao thông.
“Các người chết ở đấy rồi sao, không biết báo cảnh sát à?” Trương Đạo
Nhân xông lên quát mắng chửi bới Tổng Giám Đốc.
“Báo, ngay khi bọn họ dẫn người tới đã báo cảnh sát rồi, nhưng không
biết vì sao đến bây giờ cảnh sát vẫn chưa đến.” Trong lòng Tổng Giám Đốc
cũng rất nghi ngờ, tại sao lâu như vậy rồi mà cảnh sát vẫn chưa đến, rõ là
không coi Trương gia bọn họ ra gì mà?
“Báo rồi?”
Trương Đạo Nhân khẽ giật mình, đột nhiên hắn ta nhớ ra rằng trước khi
bọn họ đi đập phá siêu thị của Lục Trần, hắn ta cũng đã sắp xếp người đến
cục cảnh sát chào hỏi.
Chẳng lẽ…
Lúc này Trương Đạo Nhân mới đột nhiên nhận ra rằng chỗ dựa của Lục
Trần chính là Tạ Vĩ Hào.
Trong lòng hắn ta bàng hoàng, hai tay nắm chặt lại.
Vì sao Lục Trần dám đập công ty của Trương gia bọn họ, còn không phải
vì anh ta có ngọn núi lớn là Tạ Vĩ Hào để dựa vào sao?
Lúc này, Trương Đạo Nhân đột nhiên cảm thấy hối hận.
Anh ta hối hận đã cùng Hàn Thiên đi đập phá siêu thị của Lục Trần.
Con mẹ nó Lục Trần chính là tổ ong vò vẽ, chính mình đã chọc tổ ong vò
vẽ rơi xuống đất, đây không phải là chơi với lửa có ngày chết cháy sao?
“Lục Trần, trước đây là tôi không đúng, siêu thị của anh tổn thất như thế
nào, tôi sẽ bồi thường lại toàn bộ.” Trương Đạo Nhân sau khi suy nghĩ thông
suốt thì lập tức kìm nén sự tức giận trong lòng xuống, chủ động cầu hòa với
Lục Trần.
Cái siêu thị kia Lục Trần làm sao có thể so sánh với công ty của nhà bọn
họ, nếu như Lục Trần không dừng tay lại thì nhà bọn họ sẽ tổn thất rất lớn,
lớn đến mức không thể lường trước được.
“Mày bồi thường cho tao? Mày bồi thường nổi sao?” Lục Trần khiêu thích
nói.
“Anh ra giá đi.” Trương Đạo Nhân trầm giọng nói.
“Vậy mày nghe cho kỹ đây, cái giá mà tao muốn chính là giết chết Trương
gia chúng mày.” Lục Trần trầm giọng nói.
Trương Đạo Nhân khẽ giật mình, sau đó lớn tiếng nói: “Lục Trần, mày
điên rồi sao, mày liều chết với Trương gia thì có lợi ích gì? Cuối cùng cũng chỉ
là cả hai bị tổn thương thất bại mà thôi!”
“Đối với tao mà nói, một cái siêu thị nhỏ có thể kéo Trương gia bọn mày
xuống nước có ý nghĩa rất lớn.” Lục Trần giễu cợt.
“Mày…” Trương Đạo Nhân tức giận đến mức cả người run lên, anh ta một
chữ cũng không bác bỏ được.
Hắn ta không ngờ Lục Trần lại trở nên điên rồ như vậy, Lục Trần mười
phần là một tên điên.
Trương Đạo Nhân hối hận xanh ruột, nếu sớm biết Lục Trần chính là một
tên điên thì hắn ta đâu dám đi trêu chọc Lục Trần, cứ ngồi đợi Đông Phương
Long đánh cho Lục Trần tàn phế có phải tốt hơn không.
Lúc này Thủy Hử Tam Kiệt bê ba thùng lớn có mùi xăng đi tới, Trương
Đạo Nhân ngửi thấy mùi xăng, trong chớp mắt mặt mũi hắn ta trở nên trắng
bệch, nhìn chằm chằm vào Lục Trần.
“Mày muốn làm gì?” Trong lòng Trương Đạo Nhân có cảm giác không tốt.
“Một lát nữa mày sẽ biết.” Trong mắt Lục Trần hiện lên một tia tàn nhẫn.
Nhìn Thủy Hử Tam Kiệt mang theo ba thùng xăng lớn đi vào tòa cao ốc,
đầu óc Trương Đạo Nhân trở nên trống rỗng.
Mặt mũi của đám nhân viên Trương gia cũng trở nên trắng bệch.
Cho dù bọn họ có ngốc, cũng biết mấy người kia xách xăng lên đấy làm gì.
/539
|