Lục Trần nhìn Trương Đạo Nhân chằm chằm, không đoán ra được là vì
sao Trương Đạo Nhân lại dám khiêu chiến anh, chẳng lẽ chỉ bằng mấy tên vô
dụng ở bên cạnh hắn ta?
"Võ chiến hay là văn chiến? Võ chiến thì chiến như thế nào? Văn chiến thì
chiến như thế nào?" Lục Trần nheo mắt.
"Văn chiến có ý nghĩa gì, là đàn ông thì phải võ chiến." Trương Đạo Nhân
ngạo nghễ nói.
"Anh chắc chắn mình muốn khiêu chiến tôi sao?” Lục Trần chỉ vào Trương
Đạo Nhân rồi lại chỉ vào chính mình, anh nghĩ mãi mà không ra là ai cho
Trương Đạo Nhân cái gan đấu võ với anh.
"Không, dĩ nhiên không phải là tôi ra tay, là người nhà họ Trương chúng
tôi, anh có dám nhận khiêu chiến hay không?" Trương Đạo Nhân nói.
Trong long Lục Trần xem thường, anh biết chắc Trương Đạo Nhân sẽ nói
như vậy.
"Không hứng thú." Lục Trần nói thẳng.
"Đến lúc đó chỉ sợ không phải do anh quyết định." Trương Đạo Nhân cười
lạnh nói.
"Anh uy hiếp tôi?" Lục Trần hơi híp tròng mắt lại, nhìn Trương Đạo Nhân
đề phòng. Trương Đạo Nhân dám nói như vậy thì hẳn là có chỗ dựa.
Lục Trần dùng chân cũng có thể nghĩ được, để Trương Đạo Nhân có thể
uy hiếp được anh, ngoài dùng vợ và con gái anh thì không còn gì khác.
Dám dùng người nhà anh để uy hiếp anh?
Trong mắt Lục Trần lóe lên một tia sát khí không dễ phát hiện.
"Tôi khuyên anh tốt nhất nên đồng ý với tôi, nếu không anh sẽ hối hận."
Trương Đạo Nhân cười lạnh nói.
Lục Trần trầm mặc một lúc, đột nhiên nhớ tới Hàn Thiên. Anh còn nhớ lúc
trước Hàn Thiên bị anh dùng một đấm đánh bay xuống đài, trong ánh mắt anh
ta nhìn anh có mang theo sát khí. Chẳng lẽ là anh ta bày mưu muốn báo thù?
"Được, tôi nhận khiêu chiến của anh. Anh nói thời gian, địa điểm đi." Nghĩ
đến có thể là Hàn Thiên đến báo thù thì Lục Trần gật đầu.
Nhất định anh phải nhận lần khiêu chiến này, trừ phi anh có thể ở bên
cạnh người nhà mọi lúc mọi nơi để bảo vệ bọn họ.
"Bảy giờ tối ba ngày nữa, địa điểm là đảo nhỏ ở giữa hồ, cũng chính là
biệt thự Lục Đảo." Trương Đạo Nhân thấy Lục Trần đồng ý thì nhịn không
được hơi hưng phấn nói.
Lần trước Hàn Thiên bị Lục Trần dùng một đấm đả thương, đương nhiên
là Hàn Thiên nuốt không trôi cục tức này. Mấy ngày nay anh ta trở về thuyết
phục đại sư huynh của mình rời núi báo thù cho mình.
Đại sư huynh của Hàn Thiên là cao thủ võ đạo chân chính, mạnh hơn Hàn
Thiên rất nhiều.
Trương Đạo Nhân tin chắc lần này Lục Trần sẽ bị đánh bại, từ lần đại thọ
bảy mươi của Trần lão thái gia đến nay, sự thông minh của hắn ta luôn bị Lục
Trần giẫm đạp, hắn ta đã rất khó chịu với Lục Trần.
Lần này có thể tận mắt thấy Lục Trần gặp nạn, hắn ta đã ko kìm nổi được
sự kích động trong lòng nữa.
"Được." Lục Trần khẽ gật đầu, nhìn về phía Trần Sơ Nhiên nói: "Tôi đi về
trước."
Anh không hề có chút hứng thú nào với loại tiệc tùng kiểu này, mục đích
mà anh tới đây cũng đã đạt được thì tất nhiên anh sẽ không ở lại nữa.
"Anh Lục. . ." Trần Sơ Nhiên muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói
gì.
"Không cần nói gì cả, chỉ cần cô để cho bọn họ bồi thường xe cho tôi là
được." Lục Trần nói xong trực tiếp đi ra sảnh lớn.
Đám người Trần Sơ Nhiên vội vàng đi theo ra ngoài.
Lục Trần nhìn thấy chiếc Audi của mình thật sự bị đâm cho tan nát, trong
lòng chỉ có cười khổ.
Thằng nhóc Ngũ Khải này vẫn có chút can đảm. Không tiếc làm hỏng một
chiếc xe gần hai triệu chỉ vì muốn đụng hư xe của anh, cũng có chút phong
thái của anh.
"Hối hận rồi chứ, tôi đã nói với cậu rồi, loại xe nát như xe của cậu không
thể đậu ở chỗ này. Ngũ Khải là thiếu gia nhà giàu chân chính, đâu phải người
mà cậu có thể trêu vào. Cậu nhìn đi, ngay cả một chiếc xe có giá mấy triệu
mà người ta cũng không cần, chỉ vị muốn làm hỏng chiếc xe nát này của cậu,
đây mới là quyết đoán của người có tiền." Thấy Lục Trần cười khổ thì người
bảo vệ lúc trước đi tới nói.
Lời nói của anh ta giống như là đang chế giễu, cười trên nỗi đau của
người khác.
Lục Trần nhún vai, nói: "Đúng vậy, mấy trăm ngàn đấy! Đúng là có chút
đau lòng."
Ánh mắt của bảo vệ càng thêm khinh bỉ, đây chính là chênh lệch. Ngũ
Khải ngay cả một chiếc xe trị giá mấy triệu cũng không tiếc, thằng nhóc này
lại đau lòng vì một chiếc xe chỉ có mấy trăm ngàn.
"Ai bảo lúc ấy cậu ko chịu nghe tôi khuyên bảo, giờ bị vậy cũng đáng đời,
do cậu tự làm tự chịu.” Bảo vệ châm chọc nói.
"Ừm." Lục Trần khẽ gật đầu, xem ra là xe này không thể chạy về được
nữa, anh tính đi bộ về.
Nhìn thấy bóng lưng có chút mất mát của Lục Trần, trong lòng bảo vệ
càng xem thường thêm: "Ai bảo lúc đó cậu không biết tốt xấu, nếu như nghe
lời khuyên của tôi thì sẽ không rơi vào kết quả như vậy?"
Đúng lúc này, một chiếc xe cứu thương chạy vào, dừng ở giữa đường.
Bảo vệ nghi ngờ, chẳng lẽ bên trong câu lạc bộ có đánh nhau hoặc có
người ngã bệnh sao?
Sau đó không lâu anh ta phát hiện một đám người nâng Ngũ Khải đi ra,
hai chân Ngũ Khải bị gập dị dạng, thoạt nhìn thì hình như là gãy chân.
"Ôi mẹ ơi, ai to gan như vậy chứ? Ngay cả thiếu gia nhà giàu như Ngũ
Khải cũng dám đánh?" Bảo vệ lấy làm kinh hãi, không dám tin vào hai mắt
của mình.
Người này muốn chết hay sao?
"Chiếc Audi A6 đó đâu?" Trần Sơ Nhiên nhìn về phía bảo vệ còn đang
giật mình hỏi.
Bảo vệ giật mình, thấy là đại tiểu thư nhà họ Trần thì vội vàng nói: "Ở phía
bãi đỗ xe bên kia, tôi dẫn cô đi xem."
"Ừm." Chờ xe cứu thương đưa Ngũ Khải đi về thì Trần Sơ Nhiên với Lam
Linh mới đi tới bãi đỗ xe.
Không cần biết là xe của Lục Trần bị dâm thành hình dạng gì, hoặc kể cả
không bị đâm nhưng vì giải quyết khuyết điểm của hôm nay, Trần Sơ Nhiên
đều muốn đích thân bồi thường cho Lục Trần một chiếc xe.
Lục Trần không những có quan hệ mật thiết với nhà họ Trần của cô mà
ngay cả Tạ Vĩ Hào cũng muốn xưng anh em với anh ta. Cho dù Lục Trần
không thích cô thì cô cũng không thể làm rạn nứt mối quan hệ với anh.
"Đại tiểu thư, thằng nhóc đó đúng là không biết tốt xấu. Trước đó tôi đã
khuyên cậu ta, chỗ này là câu lạc bộ tư nhân. Những loại xe giống như xe của
cậu ta không thể đậu ở chỗ này nhưng mà cậu ta không nghe. Cứ muốn gây
với cậu Ngũ, cuối cùng cậu Ngũ dùng xe của mình đụng hư xe của cậu ta."
Bảo vệ đi bên cạnh Trần Sơ Nhiên nói.
Trần Sơ Nhiên không nói, Lam Linh lại dùng ánh mắt bỡn cợt nhìn bảo vệ.
Lúc này tên bảo vệ này còn chưa biết Ngũ Khải bị đánh gãy hai chân là do
người mà anh ta đang xem thường làm ra.
"Đại tiểu thư, đây chính là chiếc Audi nát của thằng nhóc đó. Cô xem, Ngũ
Khải đã dùng chiếc Mercedes-Benz G-Class của cậu ấy đụng vào, rất quyết
đoán." Đi vào bãi đỗ xe, bảo vệ chỉ vào chiếc Audi A6, giễu cợt nói.
"Anh cũng chỉ là một bảo vệ thôi mà, đến cả người chạy xe Audi còn bị
anh xem thường, xin hỏi xe của anh là loại nào? Người ta đi xe gì có liên
quan tới anh sao?" Thấy bảo vệ cứ nghĩ linh tinh, hơn nữa còn đang khinh
thường người mà cô ta cũng phải tôn trọng như Lục Trần. Trần Sơ Nhiên nhịn
không được mà cười nhạo bảo vệ.
Với tính cách của cô, nếu như là trường hợp bình thường thì tất nhiên
không thể nào hạ mình đi so đo với một bảo vệ, nhưng hôm nay lại liên lụy tới
Lục Trần. Cô ta cũng không thể nhịn nữa.
Bảo vệ hơi giật mình, không rõ vì sao Trần Sơ Nhiên lại nói anh ta như
vậy.
"Có phải trong mắt những người như anh thì người lái xe sang trọng mới
là nhân vật lớn?" Trần Sơ Nhiên châm chọc nhìn bảo vệ một chút, quay người
đi trở vào trong câu lạc bộ.
Tên bảo vệ kinh ngạc, đột nhiên như hiểu ra chuyện gì đó.
"Người đó, chẳng lẽ cậu ta là nhân vật lớn thật?" Bảo vệ càng nghĩ càng
thấy có khả năng này, nếu không thì đại tiểu thư nhà họ Trần cũng không đích
thân đến xem xe của cậu ta?
Còn nữa, đoán chừng đôi chân của Ngũ Khải cũng là do cậu ta đánh gãy!
Lúc mà bảo vệ nhận ra mọi chuyện thì cùng lúc đó Lam Linh cũng hiểu
được.
"Sơ Nhiên, cậu nói nhân vật lớn mà cậu muốn giới thiệu cho tớ làm quen
chính là người không ai bì nổi đó ư?”
Lam Linh đuổi theo bước chân của Trần Sơ Nhiên hỏi.
/539
|