Làn da dưới tay nhẵn nhụi mịn màng như cánh hoa, Sư Giá vội vàng thu tay, tức giận trừng mắt về phía Tang Thúc.
Tang Thúc cười lớn, so với Sư Giá bây giờ trông cô vui vẻ hơn nhiều.
Cô nhìn đồng hồ, đột nhiên nói: "A, suýt nữa quên mất, hôm nay là buổi phát sóng chương trình của chúng tôi."
Vừa nói cô vừa bật TV lên.
8 giờ tối đã bắt đầu phát sóng, đúng như dự đoán, nó đã trở thành xu hướng trên Weibo.
Tiết mục tuyển chọn tài năng năm nay là nhóm nhạc nữ đầu tiên trong nước nhiều năm qua như vậy, dàn cố vấn gần như là "danh sư hội tụ", 3 nhân vật nổi tiếng trong giới âm nhạc chiếm giữ ghế cố vấn, người còn lại là Tang Thúc, tuy không được biết đến nhiều trong làng âm nhạc Hoa ngữ nhưng nếu xét riêng về số lượng người hâm mộ thì cô cũng không hề kém cạnh.
Chỉ mới độ ngũ cố vấn cũng đã đủ để thu hút sự chú ý của mọi người, huống hồ một chương trình giải trí như vậy lúc đầu đã gây sốt, các công ty quản lý đều tạo thế, sao có thể không hot cho được?
Bình thường Sư Giá không hay xem mấy chương trình giải trí, nhưng bây giờ ăn cơm cùng Tang Thúc, cũng chỉ liến nhìn.
Chương trình đã phát sóng được một thời gian, vừa vặn đến giai đoạn tự giới thiệu cùng màn biểu diễn đầu tiên.
Khi Tang Thúc bật TV lên, trên màn hình chính là một vị ca sĩ có thực lực trong giới âm nhạc đang hát, Tang Thúc nhìn bộ dạng Sư Giá cũng không quen thuộc, giải thích cho nàng: "Năm ngoái người đoạt giải Kim Khúc trong nước chính là nàng, giọng hát của nàng là nhất tuyệt."
Sư Giá gật đầu, tỏ vẻ mình đang chăm chú lắng nghe.
Tang Thúc tuy đang nhìn màn hình, nhưng dư quang vẫn luôn chú ý đến Sư Giá, nhìn nàng nghiêm túc nghe mình nói chuyện giống như bạn nhỏ lúc đi học, cô cảm thấy thú vị lại đáng yêu nên không thể nhịn được nhìn nàng nhiều hơn.
Sư Giá khó có thể không chú ý tới ánh mắt như vậy. Lúc này Sư Giá quay đầu nhìn cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy khó hiểu cùng phòng bị, nàng thật sự sợ Tang Thúc vô lại, sợ cô lại đào hố cho mình nữa, mà nàng sẽ ngốc nghếch nhảy xuống: "Cô nhìn tôi làm gì?"
Mặc dù bị bắt quả tang, nhưng Tang Thúc cũng không hề cảm thấy xấu hổ, dứt khoát quay đầu, nghiêm chỉnh nhìn nàng: "Đẹp."
Sư Giá: "..."
Đang chuẩn bị ra tay, chợt nghe thấy bên tai rất nhanh truyền đến giọng nói của Tang Thúc: "Tôi nói lát nữa có một tiết mục hay, em nên xem kỹ."
Sư Giá: "..."
Tang Thúc vừa dứt lời đã nghe thấy lời tường thuật trong chương trình—
"Tiếp theo xin mời vũ đạo sư Tang Thúc của chúng ta biểu diễn màn 《solo》!"
Câu nói này như châm ngòi cho bầu không khí trong hội trường, nhưng sự thật là điệu nhảy này đã khiến mọi người bùng nổ.
Cách đây một thời gian, đĩa đơn nổi tiếng nhất Hàn Quốc của Ni Tổng đã được Tang Thúc sửa lại một ít động tác, cô xuất hiện với dáng người cao gầy mảnh khảnh cùng vòng eo mềm mại, cánh tay dài giơ lên quá đầu, dáng người mềm mại vặn vẹo theo khúc nhạc dạo đầu, tóc dài xõa vai, lay động theo tiết tấu âm nhạc, dáng vẻ thoạt nhìn cực kỳ uyển chuyển, nhất thời làm bùng nổ không khí toàn hiện trường.
Trang phục của Tang Thúc trên sân khấu, chính là chiếc áo ngắn đến không thể ngắn hơn mà ngày đầu tiên Sư Giá đã nhìn thấy khi tới đây thăm cô, phía dưới là chiếc quần đùi màu đen bó sát cùng đôi bốt, bộ dáng như vậy làm cho một người vốn cao 1m7 thoạt nhìn càng cao hơn, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy quá mức cao lớn, chỉ cảm thấy vóc người nóng bỏng đến mức khiến người ta nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Sư Giá nghe Tang Thúc giới thiệu còn muốn nói cô thật đúng là tự luyến, nhưng khi nàng quay đầu nhìn Tang Thúc biểu diễn, ngay lập tức bị cô thu hút sự chú ý, trong lúc nhất thời nàng quên mất phải nói gì.
Tang Thúc đối với màn biểu diễn của mình không có hứng thú gì lớn, cô ngược lại đối với phản ứng của Sư Giá sau khi xem màn biểu diễn của cô càng quan tâm hơn. Nhân lúc Sư Giá đang xem chương trình, cô nâng má nhìn người bên cạnh.
"Đẹp không?" Tang Thúc hỏi.
Sư Giá nghe được tiếng hò hét của các cô gái tham gia cuộc thi đang ngồi ở hàng ghế khán giả trên TV, nàng không khỏi nói: "Ừ, đẹp."
Tang Thúc nghe thấy lời Sư Giá nói, trong lòng cực kỳ thỏa mãn. Cô không quan tâm Sư Giá rốt cuộc là trả lời cô khiêu vũ đẹp mắt hay là trả lời cô lớn lên đẹp mắt, dù sao cô mặc định là Sư Giá nói mình lớn lên đẹp mắt!
"Vậy tôi dạy em!" Tang Thúc nói.
Phải biết rằng mỗi lần cô đi "kiểm tra phòng", không biết có bao nhiêu người muốn học thêm với cô, trong phòng tập, các cô gái muốn ở trong đoàn làm vũ đạo đều tranh nhau trổ hết tài năng ở trước mặt cô. Không nói đến chương trình lần này, lịch trình làm việc của cô ở bên ngoài đã sắp xếp đến giữa năm sau, người muốn mời cô biên đạo múa không biết có bao nhiêu.
Nhưng bây giờ, Tang Thúc hiếm khi đề nghị dạy người khác lại bị từ chối.
Giọng nói của Sư Giá khắc chế lại lý trí: "Không cần, công việc của tôi bận rộn lắm."
Khi Tang Thúc nghĩ đến lịch trình phẫu thuật được sắp xếp đầy đủ của người trước mặt, còn có mỗi lần nghỉ phép đều đến viện dưỡng lão, trong lòng đột nhiên tò mò: "Cuối tuần em đến viện dưỡng lão không phải là để chăm sóc Tống lão sư thôi sao? Sao em còn đi làm tình nguyện viên?"
Vào lần trước đến đó, Tang Thúc phát hiện ra rằng Sư Giá đã dành phần lớn thời gian của mình cho các bệnh nhân khác, giúp họ lau người, kể chuyện cho người lớn tuổi,... Sư Giá đối xử với bệnh nhân rất kiên nhẫn, nhưng công việc này cũng rất mệt mỏi.
Vừa vặn lúc này màn biểu diễn của Tang Thúc cũng kết thúc, Sư Giá không có hứng thú với tiết mục của người khác, nhìn tới nhìn lui, giống như không có ai nhảy tốt hơn Tang Thúc, dứt khoát thu hồi tầm mắt, trả lời: "Lúc đầu là do thiếu tiền."
Câu trả lời đơn giản tự nhiên như vậy khiến Tang Thúc sửng sốt, trong nháy mắt lại cảm thấy không thể tin nổi. Không nói đến Sư Giá làm bác sĩ một tháng tiền lương bao nhiêu, chỉ nói đến Sư gia, cũng không thể thiếu tiền như vậy được.
Sư Giá thấy vẻ mặt cô khác thường, nhưng cũng không giải thích nhiều, tiếp tục nói: "Sau này, tôi cảm thấy hệ thống y tế trong nước quả thực còn nhiều thiếu sót. Mặc dù hiện tại chúng ta đang nỗ lực bắt kịp trình độ quốc tế về mặt công nghệ, nhưng trị liệu lúc lâm chung lại không có nhân viên chuyên nghiệp nào. Hộ lý mà nói kỹ thuật không đủ, bác sĩ chuyên nghiệp phần lớn đều cảm thấy lương bổng quá thấp, dẫn tới việc tiết kiệm nhân tài ở đây rất ít. Chỉ sau khi tiếp xúc tôi mới hiểu được, dù sao cuối tuần tôi cũng không có chuyện gì làm, đi qua hỗ trợ cũng chỉ tiện tay mà thôi."
Sư Giá cảm thấy rất bình thường, mỗi tuần rảnh rỗi nàng đều sẽ tới viện dưỡng lão thành Bắc, chăm sóc Tống lão sư là chăm sóc, chăm sóc nhiều bệnh nhân khác cũng là chăm sóc, không phải đều giống nhau sao?
Nhưng Tang Thúc nghe những lời nàng nói, cô lại vô cùng ngưỡng mộ. Bởi vì cô biết kiếp trước sau khi Tống lão sư qua đời, Sư Giá cũng vẫn luôn làm việc ở viện dưỡng lão.
"Vậy sau này em cũng dạy tôi một chút được không?" Tang Thúc đột nhiên nói.
Sư Giá sửng sốt, nhìn sắc mặt người trước mặt không giống làm bộ, không khỏi cười nói: "Chuyện này không vui chút nào."
Tang Thúc nghiêm túc nói: "Tôi không nói đùa."
Cô thật sự có thể lừa gạt mọi người khi cô nghiêm túc, giống như trên sân khấu, dù ở nơi riêng tư có kiêu ngạo đến đâu, chỉ cần được chú ý, khả năng quản lý biểu cảm của cô chắc chắn sẽ gây ấn tượng với khán giả. Nhưng bây giờ, nghiêm túc lên, không thể khiến người ta coi thường được.
Thấy cô thật sự không nói đùa với mình, Sư Giá cau mày: "Sao cô lại muốn làm việc đó?"
Tang Thúc nhướng mày, ngồi rũ một bên vai, đôi giày cao gót màu da hồng Sergio Rossi đung đưa trên chân, giống cô, giản dị nhưng vô tình bộc lộ sự tinh tế. Ngón tay nghịch ngợm điểm lên gò má mình như đang khiêu vũ, trong lòng xoay chuyển trăm ngàn lần, nhìn Sư Giá, cô không muốn bộc lộ ra nhiều suy nghĩ phức tạp như vậy, liền nói thằng: "Vì em a!"
Cô không phải là người dễ dàng đồng cảm với người khác, cũng không có nhiều sự cảm thông như vậy, cô chỉ không muốn thấy Sư Giá vất vả, cảm thấy nếu đến đó có thể giúp nàng chia sẻ phần nào gánh nặng, Tang Thúc cũng sẽ cao hứng.
Về phần những người khác, cô thật sự không quan tâm.
Tang Thúc cười lớn, so với Sư Giá bây giờ trông cô vui vẻ hơn nhiều.
Cô nhìn đồng hồ, đột nhiên nói: "A, suýt nữa quên mất, hôm nay là buổi phát sóng chương trình của chúng tôi."
Vừa nói cô vừa bật TV lên.
8 giờ tối đã bắt đầu phát sóng, đúng như dự đoán, nó đã trở thành xu hướng trên Weibo.
Tiết mục tuyển chọn tài năng năm nay là nhóm nhạc nữ đầu tiên trong nước nhiều năm qua như vậy, dàn cố vấn gần như là "danh sư hội tụ", 3 nhân vật nổi tiếng trong giới âm nhạc chiếm giữ ghế cố vấn, người còn lại là Tang Thúc, tuy không được biết đến nhiều trong làng âm nhạc Hoa ngữ nhưng nếu xét riêng về số lượng người hâm mộ thì cô cũng không hề kém cạnh.
Chỉ mới độ ngũ cố vấn cũng đã đủ để thu hút sự chú ý của mọi người, huống hồ một chương trình giải trí như vậy lúc đầu đã gây sốt, các công ty quản lý đều tạo thế, sao có thể không hot cho được?
Bình thường Sư Giá không hay xem mấy chương trình giải trí, nhưng bây giờ ăn cơm cùng Tang Thúc, cũng chỉ liến nhìn.
Chương trình đã phát sóng được một thời gian, vừa vặn đến giai đoạn tự giới thiệu cùng màn biểu diễn đầu tiên.
Khi Tang Thúc bật TV lên, trên màn hình chính là một vị ca sĩ có thực lực trong giới âm nhạc đang hát, Tang Thúc nhìn bộ dạng Sư Giá cũng không quen thuộc, giải thích cho nàng: "Năm ngoái người đoạt giải Kim Khúc trong nước chính là nàng, giọng hát của nàng là nhất tuyệt."
Sư Giá gật đầu, tỏ vẻ mình đang chăm chú lắng nghe.
Tang Thúc tuy đang nhìn màn hình, nhưng dư quang vẫn luôn chú ý đến Sư Giá, nhìn nàng nghiêm túc nghe mình nói chuyện giống như bạn nhỏ lúc đi học, cô cảm thấy thú vị lại đáng yêu nên không thể nhịn được nhìn nàng nhiều hơn.
Sư Giá khó có thể không chú ý tới ánh mắt như vậy. Lúc này Sư Giá quay đầu nhìn cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy khó hiểu cùng phòng bị, nàng thật sự sợ Tang Thúc vô lại, sợ cô lại đào hố cho mình nữa, mà nàng sẽ ngốc nghếch nhảy xuống: "Cô nhìn tôi làm gì?"
Mặc dù bị bắt quả tang, nhưng Tang Thúc cũng không hề cảm thấy xấu hổ, dứt khoát quay đầu, nghiêm chỉnh nhìn nàng: "Đẹp."
Sư Giá: "..."
Đang chuẩn bị ra tay, chợt nghe thấy bên tai rất nhanh truyền đến giọng nói của Tang Thúc: "Tôi nói lát nữa có một tiết mục hay, em nên xem kỹ."
Sư Giá: "..."
Tang Thúc vừa dứt lời đã nghe thấy lời tường thuật trong chương trình—
"Tiếp theo xin mời vũ đạo sư Tang Thúc của chúng ta biểu diễn màn 《solo》!"
Câu nói này như châm ngòi cho bầu không khí trong hội trường, nhưng sự thật là điệu nhảy này đã khiến mọi người bùng nổ.
Cách đây một thời gian, đĩa đơn nổi tiếng nhất Hàn Quốc của Ni Tổng đã được Tang Thúc sửa lại một ít động tác, cô xuất hiện với dáng người cao gầy mảnh khảnh cùng vòng eo mềm mại, cánh tay dài giơ lên quá đầu, dáng người mềm mại vặn vẹo theo khúc nhạc dạo đầu, tóc dài xõa vai, lay động theo tiết tấu âm nhạc, dáng vẻ thoạt nhìn cực kỳ uyển chuyển, nhất thời làm bùng nổ không khí toàn hiện trường.
Trang phục của Tang Thúc trên sân khấu, chính là chiếc áo ngắn đến không thể ngắn hơn mà ngày đầu tiên Sư Giá đã nhìn thấy khi tới đây thăm cô, phía dưới là chiếc quần đùi màu đen bó sát cùng đôi bốt, bộ dáng như vậy làm cho một người vốn cao 1m7 thoạt nhìn càng cao hơn, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy quá mức cao lớn, chỉ cảm thấy vóc người nóng bỏng đến mức khiến người ta nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Sư Giá nghe Tang Thúc giới thiệu còn muốn nói cô thật đúng là tự luyến, nhưng khi nàng quay đầu nhìn Tang Thúc biểu diễn, ngay lập tức bị cô thu hút sự chú ý, trong lúc nhất thời nàng quên mất phải nói gì.
Tang Thúc đối với màn biểu diễn của mình không có hứng thú gì lớn, cô ngược lại đối với phản ứng của Sư Giá sau khi xem màn biểu diễn của cô càng quan tâm hơn. Nhân lúc Sư Giá đang xem chương trình, cô nâng má nhìn người bên cạnh.
"Đẹp không?" Tang Thúc hỏi.
Sư Giá nghe được tiếng hò hét của các cô gái tham gia cuộc thi đang ngồi ở hàng ghế khán giả trên TV, nàng không khỏi nói: "Ừ, đẹp."
Tang Thúc nghe thấy lời Sư Giá nói, trong lòng cực kỳ thỏa mãn. Cô không quan tâm Sư Giá rốt cuộc là trả lời cô khiêu vũ đẹp mắt hay là trả lời cô lớn lên đẹp mắt, dù sao cô mặc định là Sư Giá nói mình lớn lên đẹp mắt!
"Vậy tôi dạy em!" Tang Thúc nói.
Phải biết rằng mỗi lần cô đi "kiểm tra phòng", không biết có bao nhiêu người muốn học thêm với cô, trong phòng tập, các cô gái muốn ở trong đoàn làm vũ đạo đều tranh nhau trổ hết tài năng ở trước mặt cô. Không nói đến chương trình lần này, lịch trình làm việc của cô ở bên ngoài đã sắp xếp đến giữa năm sau, người muốn mời cô biên đạo múa không biết có bao nhiêu.
Nhưng bây giờ, Tang Thúc hiếm khi đề nghị dạy người khác lại bị từ chối.
Giọng nói của Sư Giá khắc chế lại lý trí: "Không cần, công việc của tôi bận rộn lắm."
Khi Tang Thúc nghĩ đến lịch trình phẫu thuật được sắp xếp đầy đủ của người trước mặt, còn có mỗi lần nghỉ phép đều đến viện dưỡng lão, trong lòng đột nhiên tò mò: "Cuối tuần em đến viện dưỡng lão không phải là để chăm sóc Tống lão sư thôi sao? Sao em còn đi làm tình nguyện viên?"
Vào lần trước đến đó, Tang Thúc phát hiện ra rằng Sư Giá đã dành phần lớn thời gian của mình cho các bệnh nhân khác, giúp họ lau người, kể chuyện cho người lớn tuổi,... Sư Giá đối xử với bệnh nhân rất kiên nhẫn, nhưng công việc này cũng rất mệt mỏi.
Vừa vặn lúc này màn biểu diễn của Tang Thúc cũng kết thúc, Sư Giá không có hứng thú với tiết mục của người khác, nhìn tới nhìn lui, giống như không có ai nhảy tốt hơn Tang Thúc, dứt khoát thu hồi tầm mắt, trả lời: "Lúc đầu là do thiếu tiền."
Câu trả lời đơn giản tự nhiên như vậy khiến Tang Thúc sửng sốt, trong nháy mắt lại cảm thấy không thể tin nổi. Không nói đến Sư Giá làm bác sĩ một tháng tiền lương bao nhiêu, chỉ nói đến Sư gia, cũng không thể thiếu tiền như vậy được.
Sư Giá thấy vẻ mặt cô khác thường, nhưng cũng không giải thích nhiều, tiếp tục nói: "Sau này, tôi cảm thấy hệ thống y tế trong nước quả thực còn nhiều thiếu sót. Mặc dù hiện tại chúng ta đang nỗ lực bắt kịp trình độ quốc tế về mặt công nghệ, nhưng trị liệu lúc lâm chung lại không có nhân viên chuyên nghiệp nào. Hộ lý mà nói kỹ thuật không đủ, bác sĩ chuyên nghiệp phần lớn đều cảm thấy lương bổng quá thấp, dẫn tới việc tiết kiệm nhân tài ở đây rất ít. Chỉ sau khi tiếp xúc tôi mới hiểu được, dù sao cuối tuần tôi cũng không có chuyện gì làm, đi qua hỗ trợ cũng chỉ tiện tay mà thôi."
Sư Giá cảm thấy rất bình thường, mỗi tuần rảnh rỗi nàng đều sẽ tới viện dưỡng lão thành Bắc, chăm sóc Tống lão sư là chăm sóc, chăm sóc nhiều bệnh nhân khác cũng là chăm sóc, không phải đều giống nhau sao?
Nhưng Tang Thúc nghe những lời nàng nói, cô lại vô cùng ngưỡng mộ. Bởi vì cô biết kiếp trước sau khi Tống lão sư qua đời, Sư Giá cũng vẫn luôn làm việc ở viện dưỡng lão.
"Vậy sau này em cũng dạy tôi một chút được không?" Tang Thúc đột nhiên nói.
Sư Giá sửng sốt, nhìn sắc mặt người trước mặt không giống làm bộ, không khỏi cười nói: "Chuyện này không vui chút nào."
Tang Thúc nghiêm túc nói: "Tôi không nói đùa."
Cô thật sự có thể lừa gạt mọi người khi cô nghiêm túc, giống như trên sân khấu, dù ở nơi riêng tư có kiêu ngạo đến đâu, chỉ cần được chú ý, khả năng quản lý biểu cảm của cô chắc chắn sẽ gây ấn tượng với khán giả. Nhưng bây giờ, nghiêm túc lên, không thể khiến người ta coi thường được.
Thấy cô thật sự không nói đùa với mình, Sư Giá cau mày: "Sao cô lại muốn làm việc đó?"
Tang Thúc nhướng mày, ngồi rũ một bên vai, đôi giày cao gót màu da hồng Sergio Rossi đung đưa trên chân, giống cô, giản dị nhưng vô tình bộc lộ sự tinh tế. Ngón tay nghịch ngợm điểm lên gò má mình như đang khiêu vũ, trong lòng xoay chuyển trăm ngàn lần, nhìn Sư Giá, cô không muốn bộc lộ ra nhiều suy nghĩ phức tạp như vậy, liền nói thằng: "Vì em a!"
Cô không phải là người dễ dàng đồng cảm với người khác, cũng không có nhiều sự cảm thông như vậy, cô chỉ không muốn thấy Sư Giá vất vả, cảm thấy nếu đến đó có thể giúp nàng chia sẻ phần nào gánh nặng, Tang Thúc cũng sẽ cao hứng.
Về phần những người khác, cô thật sự không quan tâm.
/76
|