Ôn Kiều nhìn chăm chú Tống Thời Ngộ vài giây, lại cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay anh, sau đó một tiếng ‘bốp’ giòn giã vang lên - cô hất tay anh ra, đi ngang qua anh với khuôn mặt không biểu cảm, cô rút chìa khóa ra, mở cửa vào nhà và đóng cửa lại.
Tống Thời Ngộ sửng sốt hồi lâu, anh nhìn bàn tay vừa bị đánh của mình, đột nhiên cười nhẹ.
Tống Thời Ngộ lấy chìa khóa mà thư ký Chu đưa cho rồi mở cửa phòng trước mặt, một luồng hơi nóng oi bức thổi vào mặt khiến anh lập tức cau mày.
Tống Thời Ngộ nhấn công tắc đèn trên tường, liếc nhìn cách bố trí chung của căn phòng, lông mày nhất thời càng nhíu lại chặt hơn.
Phòng đơn rộng bốn mươi mét vuông có view nhìn bao quát, mặc dù buổi chiều thư ký Chu đã đích thân đến một chuyến để giám sát việc bố trí căn phòng và thay thế một số đồ đạc, thiết bị điện, nhưng Tống Thời Ngộ lại yêu cầu sẽ chuyển đến trong hôm nay, nên quả thực thời gian cũng hơi gấp rút, nhìn tổng thể căn nhà vẫn còn rất tồi tàn, các thiết bị điện nội thất mới toanh bên trong trông lạc lõng vô cùng.
Người thuê trước là một gia đình ba người, mở sạp hàng gần đây, để tiết kiệm tiền nên không lắp điều hòa, thư ký Chu chỉ có thể tạm thời mua một chiếc quạt đứng cỡ lớn để anh dùng, ngày mai sẽ cho người đến lắp điều hòa.
Mặc dù thư ký Chu đã nói qua với Tống Thời Ngộ rằng điều kiện ở đây hơi sơ sài, nhưng Tống Thời Ngộ không ngờ lại thô sơ đến như vậy.
Tống Thời Ngộ nghĩ đến những gì mình vừa nói với Ôn Kiều, anh lật tay đóng cửa lại, rồi bước vào căn nhà nóng giống như nồi hấp với dáng vẻ hiên ngang.
Diêu Tông hiếm khi đến công ty vào sáng sớm.
Anh ấy có phòng làm việc riêng trong công ty, nhưng có vẻ chỉ là phòng trên danh nghĩa, bởi thời gian anh ấy ở phòng làm việc của Tống Thời Ngộ còn nhiều hơn ở phòng của chính mình.
Khi Diêu Tông đến công ty, anh ấy không vào văn phòng của mình mà đi thẳng một mạch đến văn phòng của Tống Thời Ngộ, sau khi mở cửa văn phòng thì chào thư ký Chu đang ngồi bên ngoài: “Chào buổi sáng nhé, thư ký Chu.”
Thư ký Chu đứng dậy: “Chào buổi sáng, sếp Diêu.” Sau đó anh ấy nói: “Sếp Tống vẫn chưa đến công ty.”
Diêu Tông ngạc nhiên: “Sao vẫn chưa đến?” Vừa nói vừa đẩy cửa phòng ra, quả nhiên chỗ bàn làm việc của anh trống không.
Anh ấy quay đầu nhìn thư ký Chu rồi hỏi: “Dạo gần đây cậu ấy có chuyện gì vậy?”
“Tôi cũng không rõ tình hình cụ thể.” Thư ký Chu nói: “Nhưng tôi nghĩ chắc chắn có liên quan đến cô Ôn.”
…
Cùng lúc đó.
Tòa hai của khu dân cư Hậu Đồng.
Sau khi Tống Thời Ngộ đi một vòng xung quanh tầng dưới để mua bữa sáng trở về, lúc anh lên tầng hai, trùng hợp gặp Bình An đang đeo cặp sách đi xuống từ tầng trên.
Hai người một lớn một nhỏ, một lên một xuống, khi nhìn thấy nhau thì cả hai đều dừng lại.
Tống Thời Ngộ đã biết từ trước là Ôn Kiều có một đứa em trai là con của bác cả, cô đã đưa cậu bé về sống chung với mình nhiều năm qua.
Anh đã nhìn thấy cậu bé vài lần lúc đến cửa hàng của Ôn Kiều, nhưng chưa bao giờ nhìn ở khoảng cách gần như này.
Lê Tư Ý nói đúng, đứa trẻ này quả thực rất xinh đẹp, làn da trắng như tuyết và đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú, cậu bé mặc đồng phục của trường tiểu học Hàng Thiên, trông sạch sẽ và trong trẻo.
Cậu bé đúng là trông hơi giống bác cả của Ôn Kiều, cũng có nét giống Ôn Kiều.
Tống Thời Ngộ vừa định nói chuyện.
Bình An đang đeo balo lại lên tiếng trước, cậu bé liếc nhìn bữa sáng trong tay Tống Thời Ngộ, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cảm nhìn anh: “Chị vẫn còn đang ngủ, xin anh đừng làm phiền chị ấy.”
Tống Thời Ngộ nhìn cậu bé, có chút kinh ngạc, lại nghĩ đến đây là đưa bé mà Ôn Kiều nuôi dưỡng, giọng điệu bất giác dịu xuống, anh cũng không giải thích gì mà chỉ nói: “Yên tâm, anh sẽ không quấy rầy giấc ngủ của cô ấy đâu.”
Bình An nghe anh nói vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng thẳng dịu đi một chút, sau đó nói: “Anh đến sớm rồi, buổi sáng chị sẽ ngủ đến tận chín rưỡi mới dậy.”
Sau khi cậu bé nói xong, thì đeo cặp đi thẳng qua Tống Thời Ngộ đi xuống lầu, vô cùng lạnh lùng.
Tống Thời Ngộ nhìn tấm lưng nhỏ bé đang đeo một chiếc cặp lớn, có chút kinh ngạc, đứa trẻ này, trông chẳng giống đứa trẻ do Ôn Kiều nuôi dưỡng gì cả.
…
Những căn nhà trong khu dân cư cũ, thường cách âm không tốt lắm, dù cách một bức tường, nhà bên cạnh mà có tiếng động gì đều có thể nghe thấy. Tống Thời Ngộ ngồi trong căn phòng ngột ngạt nóng bức, lắng nghe tiếng động mà Ôn Kiều tạo ra khi thức dậy, âm thanh đó không hiểu sao lại khiến trái tim bồn chồn vì môi trường nóng nực ngột ngạt của anh trở nên tĩnh lặng.
Đúng 9 giờ 30 phút Ôn Kiều thức dậy, tắm rửa thay quần áo, cầm túi treo trên tường, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Ngay khi cô vừa bước ra ngoài, Tống Thời Ngộ cũng bước ra từ nhà bên cạnh.
Khi hai người gặp nhau, Ôn Kiều chợt nhớ ra tối hôm qua Tống Thời Ngộ đã chuyển đến đây.
Tống Thời Ngộ quay lại nhìn cô: “Chào buổi sáng, thật trùng hợp.”
Ôn Kiều nhìn anh chằm chằm đầy vẻ nghi ngờ: “Anh đi làm muộn thế à?”
Tống Thời Ngộ bình tĩnh nói: “Thời gian của tôi khá linh động.”
Ôn Kiều nghĩ, anh là ông chủ, đúng là muốn đến công ty lúc nào cũng được.
Xe của Tống Thời Ngộ đậu gần đường số hai phố Đông nên anh phải đi bộ đến đó.
Ôn Kiều đành phải đi cùng anh.
“Vết thương trên tay em đã lành chưa?” Tống Thời Ngộ hỏi.
“Đã ổn rồi.”
Ôn Kiều bình tĩnh trả lời.
Cô đột nhiên suy nghĩ thông suốt rồi, trong khoảng thời gian này cô luôn tránh né Tống Thời Ngộ, nhưng Tống Thời Ngộ lại càng ngày càng áp sát, chi bằng cứ thờ ơ lạnh nhạt như vậy mà đối đãi với nhau thì tốt hơn. Có lẽ anh sẽ từ từ nhận ra, việc anh thích cô có thể chỉ là nỗi ám ảnh mà thôi.
Tống Thời Ngộ thì lại thầm vui mừng vì thái độ của cô không còn né tránh anh như trước nữa.
Khi đi ngang qua một cửa hàng ăn sáng, Tống Thời Ngộ nói: “Em đợi tôi một lát, tôi đi mua bữa sáng.”
Ôn Kiều đột nhiên ngăn anh lại: “Chờ đã, tôi không muốn ăn cái này.” Sau đó, cô chỉ vào quán bán bánh bao bên kia đường: “Tôi muốn ăn bánh bao chiên.”
Cửa hàng bán đồ ăn sáng này không có nhiều người xếp hàng, chỉ có một hai người đang mua bữa sáng, nhưng tiệm bánh bao chiên đằng kia lại xếp một hàng dài.
Tống Thời Ngộ không ngờ rằng Ôn Kiều lại chủ động nói mình muốn ăn gì đó, anh không hề nghĩ rằng cô đang cố tình làm khó, ngược lại anh có chút phấn khích, đôi mắt lạnh lùng của anh sáng lên, khóe miệng cũng nhếch lên: “Vậy em đợi tôi ở đây một lát, tôi đi mua.”
Ôn Kiều hờ hững gật đầu, nhìn Tống Thời Ngộ băng qua đường, đi đến phía cuối xếp hàng mua bánh bao chiên, sau đó quay người lại nhìn cô.
Ôn Kiều không khỏi nghĩ lại hồi họ còn học cấp ba, phần lớn thời gian cô là chân chạy việc mua bữa sáng cho anh, không ngờ bây giờ lại ngược lại.
Cô đứng đó lặng lẽ nhìn anh, sau khi nhìn anh một lúc thì cô quay người bỏ đi.
Tống Thời Ngộ đứng ở cuối hàng, chậm rãi tiến về phía trước cùng hàng người, vô thức quay đầu nhìn về phía Ôn Kiều vừa nãy đứng, phát hiện bóng dáng Ôn Kiều đã không còn ở đó nữa. Anh giật mình, sau đó đột nhiên phản ứng lại, nét vui mừng trong mắt anh chợt biến mất, khóe miệng vốn đang hơi nhếch lên cũng chìm xuống.
…
“Bánh bao chiên mà em muốn đây.” Tống Thời Ngộ đặt bánh bao chiên và sữa đậu nành đã mua lên bếp bên cạnh Ôn Kiều, vẻ mặt anh như không có chuyện gì.
Ôn Kiều ngây người một lát, sau đó nhẹ nhàng nói cảm ơn.
Tống Thời Ngộ đáp lại “Ừm” rồi nói: “Tôi đến công ty đây. Em mau ăn đi, sắp nguội rồi đó.” Ôn Kiều mở miệng muốn nói gì đó, nhưng Tống Thời Ngộ đã quay người đi ra ngoài.
Ôn Kiều nhìn bóng dáng anh rời đi, lại nhìn bánh bao chiên và sữa đậu nành trên bếp, nhất thời không biết cảm xúc trong lòng là gì.
…
Việc đầu tiên Tống Thời Ngộ làm sau khi đến công ty là nhờ thư ký Chu sắp xếp người lắp điều hòa.
Tối qua anh nóng quá nên đến tận nửa đêm vẫn không ngủ được.
Anh đẩy cửa mở ra, trước khi bước vào phòng làm việc, Tống Thời Ngộ nhớ ra một chuyện nữa: “Còn nữa, vòi hoa sen trong phòng tắm bị hỏng rồi.”
Thư ký Chu lập tức nói: “Được, tôi sẽ bảo người quá đó xử lý.”
Tống Thời Ngộ vừa bước vào văn phòng, đã nhìn thấy Diêu Tông đang ngồi sau bàn làm việc đọc tài liệu.
Diêu Tông nhìn thấy Tống Thời Ngộ đến, lập tức vứt tài liệu xuống, đứng dậy nói: “Sao hôm nay cậu đến muộn thế?”
Tống Thời Ngộ bình tĩnh hỏi: “Sao hôm nay cậu lại đến sớm vậy?”
Diêu Tông nghẹn họng, lại đổi sang chủ đề khác: “Aizz, gần đây cậu và Ôn Kiều thế nào rồi? Đúng rồi, Lê Tư Ý nói cậu sắp chuyển nhà? Cậu định chuyển đi đâu?”
Tống Thời Ngộ ngồi xuống, bật máy tính, khẽ cau mày: “Sao cô ấy biết chuyện tôi chuyển nhà?”
Diêu Tông đặt mông ngồi lên bàn làm việc, đôi chân dài vẫn có thể dễ dàng chạm đất: “Sao mà tôi biết được, dù sao là cô ấy nói cho tôi biết, đang yên đang lành, sao cậu lại chuyển nhà vậy? Với cả cậu muốn chuyển đi đâu?”
Tống Thời Ngộ bình tĩnh nói: “Không phải sắp chuyển, mà là đã chuyển đi rồi.”
Diêu Tông ngạc nhiên hỏi liên tục: “Cậu đã chuyển đi rồi á? Nhanh như vậy mà đã tìm được nhà rồi? Sao lại không nghe thấy phong thanh gì thế? Chuyển đi đâu thế?”
Tống Thời Ngộ sửng sốt hồi lâu, anh nhìn bàn tay vừa bị đánh của mình, đột nhiên cười nhẹ.
Tống Thời Ngộ lấy chìa khóa mà thư ký Chu đưa cho rồi mở cửa phòng trước mặt, một luồng hơi nóng oi bức thổi vào mặt khiến anh lập tức cau mày.
Tống Thời Ngộ nhấn công tắc đèn trên tường, liếc nhìn cách bố trí chung của căn phòng, lông mày nhất thời càng nhíu lại chặt hơn.
Phòng đơn rộng bốn mươi mét vuông có view nhìn bao quát, mặc dù buổi chiều thư ký Chu đã đích thân đến một chuyến để giám sát việc bố trí căn phòng và thay thế một số đồ đạc, thiết bị điện, nhưng Tống Thời Ngộ lại yêu cầu sẽ chuyển đến trong hôm nay, nên quả thực thời gian cũng hơi gấp rút, nhìn tổng thể căn nhà vẫn còn rất tồi tàn, các thiết bị điện nội thất mới toanh bên trong trông lạc lõng vô cùng.
Người thuê trước là một gia đình ba người, mở sạp hàng gần đây, để tiết kiệm tiền nên không lắp điều hòa, thư ký Chu chỉ có thể tạm thời mua một chiếc quạt đứng cỡ lớn để anh dùng, ngày mai sẽ cho người đến lắp điều hòa.
Mặc dù thư ký Chu đã nói qua với Tống Thời Ngộ rằng điều kiện ở đây hơi sơ sài, nhưng Tống Thời Ngộ không ngờ lại thô sơ đến như vậy.
Tống Thời Ngộ nghĩ đến những gì mình vừa nói với Ôn Kiều, anh lật tay đóng cửa lại, rồi bước vào căn nhà nóng giống như nồi hấp với dáng vẻ hiên ngang.
Diêu Tông hiếm khi đến công ty vào sáng sớm.
Anh ấy có phòng làm việc riêng trong công ty, nhưng có vẻ chỉ là phòng trên danh nghĩa, bởi thời gian anh ấy ở phòng làm việc của Tống Thời Ngộ còn nhiều hơn ở phòng của chính mình.
Khi Diêu Tông đến công ty, anh ấy không vào văn phòng của mình mà đi thẳng một mạch đến văn phòng của Tống Thời Ngộ, sau khi mở cửa văn phòng thì chào thư ký Chu đang ngồi bên ngoài: “Chào buổi sáng nhé, thư ký Chu.”
Thư ký Chu đứng dậy: “Chào buổi sáng, sếp Diêu.” Sau đó anh ấy nói: “Sếp Tống vẫn chưa đến công ty.”
Diêu Tông ngạc nhiên: “Sao vẫn chưa đến?” Vừa nói vừa đẩy cửa phòng ra, quả nhiên chỗ bàn làm việc của anh trống không.
Anh ấy quay đầu nhìn thư ký Chu rồi hỏi: “Dạo gần đây cậu ấy có chuyện gì vậy?”
“Tôi cũng không rõ tình hình cụ thể.” Thư ký Chu nói: “Nhưng tôi nghĩ chắc chắn có liên quan đến cô Ôn.”
…
Cùng lúc đó.
Tòa hai của khu dân cư Hậu Đồng.
Sau khi Tống Thời Ngộ đi một vòng xung quanh tầng dưới để mua bữa sáng trở về, lúc anh lên tầng hai, trùng hợp gặp Bình An đang đeo cặp sách đi xuống từ tầng trên.
Hai người một lớn một nhỏ, một lên một xuống, khi nhìn thấy nhau thì cả hai đều dừng lại.
Tống Thời Ngộ đã biết từ trước là Ôn Kiều có một đứa em trai là con của bác cả, cô đã đưa cậu bé về sống chung với mình nhiều năm qua.
Anh đã nhìn thấy cậu bé vài lần lúc đến cửa hàng của Ôn Kiều, nhưng chưa bao giờ nhìn ở khoảng cách gần như này.
Lê Tư Ý nói đúng, đứa trẻ này quả thực rất xinh đẹp, làn da trắng như tuyết và đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú, cậu bé mặc đồng phục của trường tiểu học Hàng Thiên, trông sạch sẽ và trong trẻo.
Cậu bé đúng là trông hơi giống bác cả của Ôn Kiều, cũng có nét giống Ôn Kiều.
Tống Thời Ngộ vừa định nói chuyện.
Bình An đang đeo balo lại lên tiếng trước, cậu bé liếc nhìn bữa sáng trong tay Tống Thời Ngộ, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cảm nhìn anh: “Chị vẫn còn đang ngủ, xin anh đừng làm phiền chị ấy.”
Tống Thời Ngộ nhìn cậu bé, có chút kinh ngạc, lại nghĩ đến đây là đưa bé mà Ôn Kiều nuôi dưỡng, giọng điệu bất giác dịu xuống, anh cũng không giải thích gì mà chỉ nói: “Yên tâm, anh sẽ không quấy rầy giấc ngủ của cô ấy đâu.”
Bình An nghe anh nói vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng thẳng dịu đi một chút, sau đó nói: “Anh đến sớm rồi, buổi sáng chị sẽ ngủ đến tận chín rưỡi mới dậy.”
Sau khi cậu bé nói xong, thì đeo cặp đi thẳng qua Tống Thời Ngộ đi xuống lầu, vô cùng lạnh lùng.
Tống Thời Ngộ nhìn tấm lưng nhỏ bé đang đeo một chiếc cặp lớn, có chút kinh ngạc, đứa trẻ này, trông chẳng giống đứa trẻ do Ôn Kiều nuôi dưỡng gì cả.
…
Những căn nhà trong khu dân cư cũ, thường cách âm không tốt lắm, dù cách một bức tường, nhà bên cạnh mà có tiếng động gì đều có thể nghe thấy. Tống Thời Ngộ ngồi trong căn phòng ngột ngạt nóng bức, lắng nghe tiếng động mà Ôn Kiều tạo ra khi thức dậy, âm thanh đó không hiểu sao lại khiến trái tim bồn chồn vì môi trường nóng nực ngột ngạt của anh trở nên tĩnh lặng.
Đúng 9 giờ 30 phút Ôn Kiều thức dậy, tắm rửa thay quần áo, cầm túi treo trên tường, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Ngay khi cô vừa bước ra ngoài, Tống Thời Ngộ cũng bước ra từ nhà bên cạnh.
Khi hai người gặp nhau, Ôn Kiều chợt nhớ ra tối hôm qua Tống Thời Ngộ đã chuyển đến đây.
Tống Thời Ngộ quay lại nhìn cô: “Chào buổi sáng, thật trùng hợp.”
Ôn Kiều nhìn anh chằm chằm đầy vẻ nghi ngờ: “Anh đi làm muộn thế à?”
Tống Thời Ngộ bình tĩnh nói: “Thời gian của tôi khá linh động.”
Ôn Kiều nghĩ, anh là ông chủ, đúng là muốn đến công ty lúc nào cũng được.
Xe của Tống Thời Ngộ đậu gần đường số hai phố Đông nên anh phải đi bộ đến đó.
Ôn Kiều đành phải đi cùng anh.
“Vết thương trên tay em đã lành chưa?” Tống Thời Ngộ hỏi.
“Đã ổn rồi.”
Ôn Kiều bình tĩnh trả lời.
Cô đột nhiên suy nghĩ thông suốt rồi, trong khoảng thời gian này cô luôn tránh né Tống Thời Ngộ, nhưng Tống Thời Ngộ lại càng ngày càng áp sát, chi bằng cứ thờ ơ lạnh nhạt như vậy mà đối đãi với nhau thì tốt hơn. Có lẽ anh sẽ từ từ nhận ra, việc anh thích cô có thể chỉ là nỗi ám ảnh mà thôi.
Tống Thời Ngộ thì lại thầm vui mừng vì thái độ của cô không còn né tránh anh như trước nữa.
Khi đi ngang qua một cửa hàng ăn sáng, Tống Thời Ngộ nói: “Em đợi tôi một lát, tôi đi mua bữa sáng.”
Ôn Kiều đột nhiên ngăn anh lại: “Chờ đã, tôi không muốn ăn cái này.” Sau đó, cô chỉ vào quán bán bánh bao bên kia đường: “Tôi muốn ăn bánh bao chiên.”
Cửa hàng bán đồ ăn sáng này không có nhiều người xếp hàng, chỉ có một hai người đang mua bữa sáng, nhưng tiệm bánh bao chiên đằng kia lại xếp một hàng dài.
Tống Thời Ngộ không ngờ rằng Ôn Kiều lại chủ động nói mình muốn ăn gì đó, anh không hề nghĩ rằng cô đang cố tình làm khó, ngược lại anh có chút phấn khích, đôi mắt lạnh lùng của anh sáng lên, khóe miệng cũng nhếch lên: “Vậy em đợi tôi ở đây một lát, tôi đi mua.”
Ôn Kiều hờ hững gật đầu, nhìn Tống Thời Ngộ băng qua đường, đi đến phía cuối xếp hàng mua bánh bao chiên, sau đó quay người lại nhìn cô.
Ôn Kiều không khỏi nghĩ lại hồi họ còn học cấp ba, phần lớn thời gian cô là chân chạy việc mua bữa sáng cho anh, không ngờ bây giờ lại ngược lại.
Cô đứng đó lặng lẽ nhìn anh, sau khi nhìn anh một lúc thì cô quay người bỏ đi.
Tống Thời Ngộ đứng ở cuối hàng, chậm rãi tiến về phía trước cùng hàng người, vô thức quay đầu nhìn về phía Ôn Kiều vừa nãy đứng, phát hiện bóng dáng Ôn Kiều đã không còn ở đó nữa. Anh giật mình, sau đó đột nhiên phản ứng lại, nét vui mừng trong mắt anh chợt biến mất, khóe miệng vốn đang hơi nhếch lên cũng chìm xuống.
…
“Bánh bao chiên mà em muốn đây.” Tống Thời Ngộ đặt bánh bao chiên và sữa đậu nành đã mua lên bếp bên cạnh Ôn Kiều, vẻ mặt anh như không có chuyện gì.
Ôn Kiều ngây người một lát, sau đó nhẹ nhàng nói cảm ơn.
Tống Thời Ngộ đáp lại “Ừm” rồi nói: “Tôi đến công ty đây. Em mau ăn đi, sắp nguội rồi đó.” Ôn Kiều mở miệng muốn nói gì đó, nhưng Tống Thời Ngộ đã quay người đi ra ngoài.
Ôn Kiều nhìn bóng dáng anh rời đi, lại nhìn bánh bao chiên và sữa đậu nành trên bếp, nhất thời không biết cảm xúc trong lòng là gì.
…
Việc đầu tiên Tống Thời Ngộ làm sau khi đến công ty là nhờ thư ký Chu sắp xếp người lắp điều hòa.
Tối qua anh nóng quá nên đến tận nửa đêm vẫn không ngủ được.
Anh đẩy cửa mở ra, trước khi bước vào phòng làm việc, Tống Thời Ngộ nhớ ra một chuyện nữa: “Còn nữa, vòi hoa sen trong phòng tắm bị hỏng rồi.”
Thư ký Chu lập tức nói: “Được, tôi sẽ bảo người quá đó xử lý.”
Tống Thời Ngộ vừa bước vào văn phòng, đã nhìn thấy Diêu Tông đang ngồi sau bàn làm việc đọc tài liệu.
Diêu Tông nhìn thấy Tống Thời Ngộ đến, lập tức vứt tài liệu xuống, đứng dậy nói: “Sao hôm nay cậu đến muộn thế?”
Tống Thời Ngộ bình tĩnh hỏi: “Sao hôm nay cậu lại đến sớm vậy?”
Diêu Tông nghẹn họng, lại đổi sang chủ đề khác: “Aizz, gần đây cậu và Ôn Kiều thế nào rồi? Đúng rồi, Lê Tư Ý nói cậu sắp chuyển nhà? Cậu định chuyển đi đâu?”
Tống Thời Ngộ ngồi xuống, bật máy tính, khẽ cau mày: “Sao cô ấy biết chuyện tôi chuyển nhà?”
Diêu Tông đặt mông ngồi lên bàn làm việc, đôi chân dài vẫn có thể dễ dàng chạm đất: “Sao mà tôi biết được, dù sao là cô ấy nói cho tôi biết, đang yên đang lành, sao cậu lại chuyển nhà vậy? Với cả cậu muốn chuyển đi đâu?”
Tống Thời Ngộ bình tĩnh nói: “Không phải sắp chuyển, mà là đã chuyển đi rồi.”
Diêu Tông ngạc nhiên hỏi liên tục: “Cậu đã chuyển đi rồi á? Nhanh như vậy mà đã tìm được nhà rồi? Sao lại không nghe thấy phong thanh gì thế? Chuyển đi đâu thế?”
/32
|