Thời gian chớp mắt một cái đã là nửa năm sau, Trì Bối làm việc ở công ty của Tần Việt được hơn một năm thì cuối năm đó tốt nghiệp nên từ chức, trở về công ty của nhà mình.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Không vì gì cả… chủ yếu là Trì Bảo mang thai rồi, mà bản thân cô học chuyên ngành này chính là vì về nhà giúp chị mình cho nên trở về công ty nhà mình một cách tự nhiên.
Còn có một nguyên nhân quan trọng hơn là...
Trì Bối vẫn luôn cảm thấy ở cùng một công ty với ông xã mình có lợi mà cũng có hại.
Mỗi ngày có thể nhìn thấy nhau đương nhiên là tốt, có chuyện phiền toái đi tìm người kia cũng đương nhiên là tốt, có điều cần phải chấp nhận các loại trêu chọc của đồng nghiệp linh tinh. Có điều điểm này Trì Bối cũng quen rồi, thứ duy nhất nhiều hơn chính là cô và Tần Việt mỗi ngày sớm tối đều gặp nhau, cuối tuần cũng ở bên nhau, nếu đi làm còn dính lấy nhau nữa thì chẳng có một chút không gian riêng tư nào.
Cho dù là vợ chồng cũng cần phải có không gian và sự tự do riêng tư.
Trong chuyện này Tần Việt không có quá nhiều hạn chế đối với Trì Bối, nhưng bản thân Trì Bối cảm thấy cần phải có.
Câu nói khoảng cách sinh ra cái đẹp chắc chắn không có vấn đề.
Chứ đừng nói là khoảng cách giữa bọn họ cũng không xa.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Cho nên sau tết Nguyên đán Trì Bối chính thức về làm ở công ty nhà mình.
Trở lại công ty nhà mình chỉ có cảm giác bận bịu thành một nùi, trước đó Trì Bối chỉ là một lập trình viên nho nhỏ ở Thần Việt, hơn nữa còn là kiểu có người kèm, mặc dù sau này bản thân cũng bắt đầu tự lập, nhưng bảo cô quản lý cả một công ty, đối với cô mà nói thì vẫn rất khó khăn.
Ở trong mắt Trì Bảo, em gái của mình chính là một ngốc bạch ngọt*.
(*:傻白甜: chỉ người đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ.)
Vậy nên phải chỉ dạy từng bước. Mặc dù đang mang thai nhưng cũng không ai ngăn được loại khí thế này của cô ấy.
Cũng may sau khi học hơn một tháng, Trì Bối cũng có sự hiểu biết nhất định đối với một vài hạng mục của công ty, cũng bắt đầu dần dần bắt tay vào công việc.
Mỗi ngày cô đều đắm chìm trong niềm vui thú công việc, trực tiếp lơ là Tần Việt luôn.
Hôm nay, sáu giờ chiều. Đến giờ tan làm, đa số các đồng nghiệp không cần tăng ca đều chuẩn bị rời đi, chỉ có Trì Bối còn vùi mình làm việc ở công ty.
Sáu giờ rưỡi, Tần Việt gọi điện thoại tới cho cô.
“Ông xã.” Trì Bối cười tủm tỉm kết nối điện thoại, cúi đầu nhìn phần tài liệu trong tay.
Tần Việt nghe giọng nói của cô, nặng nề đáp lời: “Vẫn chưa tan làm sao?”
Trì Bối “à” một tiếng, mắt nhìn thời gian, hơi áy náy nói: “Em còn chút việc chưa làm xong, anh tan làm chưa?” Cô lật xem tài liệu trong tay, dịu dàng nói: “Vậy anh về nhà trước đi, tối nay em về sau.”
Tần Việt nhướn mày, từ trong xe bước ra, gật đầu chào hỏi với bảo vệ, Tần Việt thường xuyên đến đây, bảo vệ và lễ tân đều vô cùng quen thuộc, nhìn thấy anh thì gật gật đầu xem như chào hỏi.
Anh nghe câu này của Trì Bối thì trầm mặc một lúc, đè ép giọng điệu hỏi: “Có phải em đã quên hôm nay phải làm gì rồi không?”
“Làm gì?” Trì Bối buột miệng hỏi.
Trong ấn tượng của cô, hôm nay không cần phải làm gì mà nhỉ?
Tần Việt giật giật khóe môi, cảm thấy mình bị bỏ quên rồi.
“Em suy nghĩ cho kỹ xem.”
Trì Bối nghe giọng nói của anh, trong lòng có chút bồn chồn, hỏi han cẩn thận: “Em quên cái gì rồi sao?” Cô nhỏ giọng thầm thì: “Hôm nay không phải là ngày kỷ niệm kết hôn, không phải là ngày kỷ niệm cầu hôn, cũng không phải là sinh nhật của hai chúng ta.”
Chắc là cô sẽ không quên mất ngày quan trọng gì đâu nhỉ?
Có điều nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng trong lòng Trì Bối vẫn có chút lo lắng.
Hình như cô thật sự quên mất chuyện quan trọng gì rồi.
Có lẽ là gần đây cô quá bận rộn, mỗi ngày đều nhớ nhớ quên quên. Có đôi khi còn cần Tần Việt nhắc nhở nhiều lần mới nhớ kỹ được.
Lần trước Trì Bối quên mất buổi tối phải cùng một nhà ba người của Chu Sơ Niên ăn cơm, lần trước nữa Trì Bối quên mất đã đặt bữa tối ăn cơm hẹn hò cùng Tần Việt, lần trước trước trước nữa, cô và Vu Tòng Hạm hẹn đi dạo phố, cô cũng quên mất.
Tóm lại, cô quên khá nhiều chuyện.
Ngay cả Trì Bảo cũng nói một lần mang thai ngốc ba năm, cô ấy còn chưa ngốc, Trì Bối chưa mang thai mà đã ngốc rồi.
Đối với chuyện này, Trì Bối hoàn toàn không dám có bất kỳ ý phản bác nào.
Chủ yếu là cô quá nhiều việc.
Tần Việt nghe lời liệt kê bên kia của cô, cười nhẹ một tiếng, nhấn thang máy lên lầu: “Bà xã, cho em suy nghĩ thêm một chút.”
Trì Bối “ôi chao” một tiếng, nghe thấy tiếng thang máy: “Có phải anh đến công ty em rồi không?”
“Ừm.”
“Vào thang máy rồi?”
“Ừm.”
Trì Bối cười: “Vậy em tới cửa đón anh, rồi suy nghĩ xem rốt cuộc đã quên mất cái gì có được không?”
Cô làm nũng với Tần Việt.
Tần Việt nghe thấy giọng nói thận trọng đó của cô, khẽ mỉm cười một tiếng: “Được.”
-
Không bao lâu, cửa thang máy mở ra.
Trì Bối trực tiếp cho Tần Việt một cái ôm, nhào vào trong ngực anh.
Lúc này đồng nghiệp khác đều đã tan làm rồi, nhân viên ở tầng lầu này vốn dĩ không nhiều, Trì Bối cũng không lo lắng sẽ bị người khác trông thấy.
Bình thường đi làm cô tác phong nghiêm chỉnh, trước mặt Tần Việt lại trở về làm một đứa trẻ.
Tần Việt bật cười, đưa tay ôm người một cái, cúi đầu nhìn cô: “Nghĩ ra rồi sao?”
Trì Bối: “…”
Cô hờn dỗi liếc nhìn Tần Việt một cái, đưa tay ôm lấy cổ anh, lôi kéo anh làm nũng: “Không nghĩ ra được.” Cô hôn cằm Tần Việt, cọ cọ nói: “Ông xã, anh nói cho em biết đi được không, rốt cuộc em đã quên cái gì rồi?”
Tần Việt từ trước đến nay không cách nào chịu được sự nũng nịu của cô, hoàn toàn không chống đỡ được.
Anh lui về sau hai bước, vừa muốn kiên trì một chút, Trì Bối lại tiếp tục dỗ dành anh: “Anh nói cho em biết trước, em đảm bảo lần sau tuyệt đối không quên nữa.”
Nghe vậy, Tần Việt nhướn mày, rõ ràng là không tin lời cô nói.
“Em chắc chắn chứ?”
“Em đương nhiên là chắc chắn rồi!” Trì Bối trợn tròn mắt, biểu đạt sự quyết tâm của mình: “Em nhìn giống người không giữ lời hứa sao?”
Tần Việt ngẫm nghĩ một lát nói: “Trước mặt người khác thì giữ chữ tín, nhưng ở trước mặt anh…” Dưới ánh mắt muốn giết người kia của Trì Bối, anh với khát vọng sống mãnh liệt chuyển lời: “Là người cực kỳ cực kỳ giữ chữ tín.”
Trì Bối gật đầu cười tủm tỉm, nói một câu ngạo kiều: “Cái này còn tạm được.”
Tần Việt bật cười, nhéo nhéo gương mặt cô nói: “Đi thu dọn đồ đạc trước đi, hôm nay phải đi thăm bà ngoại.”
Nghe vậy, lúc này Trì Bối mới nhớ ra.
Hôm nay là ngày cô và Tần Việt cùng nhau đi thăm bà ngoại.
Cô vậy mà quên mất, cũng chẳng trách Tần Việt phải tới công ty bắt người.
Cô suy nghĩ một chút, ngửa đầu mang theo một chút áy náy nhìn Tần Việt. Cô thật sự không cố ý quên.
Từ sau khi hai người kết hôn, bà ngoại của Tần Việt chủ yếu đều ở bệnh viện, nói là bệnh viện thật ra cũng không phải, chỉ là kiểu viện điều dưỡng tư nhân, có bác sĩ riêng, đương nhiên cũng không ít bệnh nhân nhà có tiền ở nơi này, để người có chuyên môn chăm sóc riêng. Thật ra trước đó hai người đã đón bà ngoại về nhà ở một khoảng thời gian, nhưng bà ngoại cảm thấy hai người thường xuyên tăng ca, ban ngày lại ở nhà một mình thật sự là nhàm chán, còn không bằng ở viện điều dưỡng tự do thoải mái, hơn nữa bà ở nơi đó cũng quen không ít người cùng phòng bệnh, mỗi ngày còn có thể đánh bài gì đó, bệnh nhân ở lại đây không phải là ai cũng mắc bệnh nặng.
Có người chỉ vì về nhà không hợp, cũng có người đủ loại lý do. Nói chung bà ngoại ở đó có mấy người bạn, cho nên bà cảm thấy ở cùng với bạn vẫn khá dễ chịu, chủ yếu là cũng sợ bệnh trong người tái phát, nếu đến lúc đó mà ở nhà thì sợ không có ai phát hiện rồi lại trở thành nỗi ân hận suốt đời.
Cho nên sau khi bà ngoại đề xuất, sau khi Trì Bối và Tần Việt thương lượng thì cũng đồng ý.
Có điều mỗi tuần hai người đều sẽ đi thăm bà ngoại, có khi thì một lần có khi hai lần, nếu như một người đi công tác thì người còn lại nhất định sẽ đi thăm bà cụ.
Tần Việt nhìn ánh mắt đó của cô, bật cười nói: “Không sao.” Anh vỗ vỗ đầu Trì Bối, dỗ dành nói: “Đi thu dọn đồ đạc trước đã, chưa làm xong thì mai làm tiếp, không thể cứ tăng ca mãi được.”
“Được.”
Trì Bối không chần chờ chút nào mà kéo Tần Việt về văn phòng, dọn dẹp đồ đạc cùng nhau rời đi.
-
Sau khi lên xe, Tần Việt nhìn vẻ mặt cô một cái, thấp giọng nói: “Anh mua chút đồ ăn cho em, ăn trước đi rồi ngủ một lúc.”
Trì Bối quay đầu nhìn anh: “Mua gì?”
Tần Việt đưa đồ trong tay cho cô: “Trước đó không phải nói muốn ăn gà rán sao?”
Thật ra Tần Việt không thích Trì Bối ăn những đồ ăn vặt ven đường này, gà rán đương nhiên không thành vấn đề, chỉ có điều gà rán Trì Bối thích là của cửa hàng ven đường, thứ này ăn nhiều cũng không tốt cho cơ thể.
Nhưng thỉnh thoảng Trì Bối muốn ăn, Tần Việt vẫn sẽ chấp nhận chạy đi mua cho cô.
Nghe vậy, mắt Trì Bối phát sáng lên, vội vã nhận cái hộp nhỏ Tần Việt đưa qua.
Cửa hàng gà rán đó có điểm tốt là không dùng túi giấy để đựng mà dùng một cái hộp nhỏ rất đẹp, nhìn qua vô cùng xinh xắn.
Trì Bối vội vã mở hộp ra, vừa mở ra đã ngửi thấy mùi thơm của gà rán, ngửi thôi cũng cảm thấy ngon.
Cô lấy đũa ở một bên ra, gắp lấy một miếng gà rán nhỏ đưa đến bên miệng Tần Việt: “Ông xã anh ăn một miếng.”
Tần Việt cong cong khóe môi cười: “Em ăn đi.”
“Vậy không được.” Trì Bối mỉm cười nói: “Anh ăn trước một miếng rồi em mới ăn.”
Tần Việt không có cách nào, chỉ có thể nghe theo cô.
Hai người ngồi trong xe, chia hộp gà rán nhỏ ra ăn hết, Tần Việt chỉ nhận lấy miếng Trì Bối đút, nếu không anh sẽ không ăn những thứ này.
Mặc dù không biết vì sao bà xã thích nhưng cô thích thì thỉnh thoảng vẫn phải mua cho cô.
Hai người cười cười nói nói mãi đến khi tới viện điều dưỡng, bà ngoại nhìn thấy Trì Bối còn vui vẻ hơn nhìn thấy Tần Việt.
“Tiểu Bối Bối tới rồi.”
Trì Bối cười mặt mày cong cong, trực tiếp chạy về phía bà ngoại bên kia, thân thiết gọi: “Bà ngoại.”
Bà ngoại cười, liếc nhìn Tần Việt rồi lại nhìn Trì Bối: “Trên đường tới có phải kẹt xe không?”
“Vâng vâng, có một chút.” Trì Bối cầm tay bà cụ, nhẹ giọng hỏi: “Có phải bà ngoại đói bụng rồi không, đợi tụi cháu lâu rồi nhỉ?”
Mỗi lần bọn họ tới cũng là vì cùng bà cụ ăn một bữa cơm, cho dù muộn bà ngoại cũng sẽ chờ bọn họ, Trì Bối và Tần Việt cũng sẽ không ăn cơm bên ngoài rồi mới tới. Bọn họ luôn cảm thấy yêu cầu của bà cụ thật ra không nhiều, chỉ là muốn có thể cùng bọn họ ăn thêm một bữa cơm, tâm sự nhiều hơn, ở lại lâu hơn một lúc.
Bà ngoại cười ha ha: “Vừa mới ăn một chút canh, đang chờ các cháu tới đấy.”
Trì Bối và Tần Việt liếc mắt nhìn nhau, hai người cười đỡ bà cụ: “Vậy bây giờ tụi cháu tới ăn, có được không?”
“Được được được.”
Bà ngoại mỉm cười đáp lời.
-
Lúc ăn cơm, Tần Việt bình thường ít nói, chỉ có Trì Bối và bà ngoại một mực nói chuyện phiếm không ngừng.
Hai người trò chuyện cười ha ha, cực kỳ thân thiết. Nhìn giống như Trì Bối mới là cháu ngoại ruột của bà ngoại, Tần Việt ngược lại trông như người ngoài.
Nhưng anh thích quan sát cảnh tượng như vậy, Trì Bối rất biết cách dỗ cho bà cụ vui vẻ, cô suy nghĩ cho bà cụ cũng chu đáo, không hề giống với dáng vẻ ở trước mặt mình.
Tần Việt rất hưởng thụ, cũng rất thích Trì Bối như vậy.
Cô có phán đoán và năng lực của riêng mình, ở bên ngoài vẫn khá là lợi hại. Nhưng ở trước mặt anh lại vui vẻ làm một con sâu gạo, cái gì cũng để anh phục vụ.
Tần Việt không cảm thấy phiền phức, cũng không cảm thấy cô lười, anh hưởng thụ niềm vui thú Trì Bối sai khiến mình làm bất cứ chuyện gì cho cô.
Sau khi ăn cơm xong, hai người cùng bà ngoại đi dạo ở bên ngoài, sau khi tản bộ một lúc mới quay về phòng.
Bà ngoại cần phải nghỉ ngơi, mỗi ngày hơn tám giờ bà đã đi ngủ, hôm nay Trì Bối và Tần Việt tới, còn cố thức đến chín giờ, hiện tại không chịu nổi nữa.
Hai người chăm sóc bà ngoại nằm ngủ rồi mới lặng yên rời đi.
Thân thích trong nhà hai người Trì Bối và Tần Việt đều tương đối ít ỏi, cho nên đối với bà ngoại, hai người đều luôn muốn chăm sóc hết lòng, nếu như có thể kiên trì thêm mấy năm nữa thì càng tốt.
Sau khi lên xe, Tần Việt kéo Trì Bối ngồi lên chân mình, xoa bóp cho cô một lúc.
“Có mệt không?”
“Không mệt.” Trì Bối nằm nhoài trong ngực anh, khẽ nói: “Cảm thấy bà ngoại lại yếu hơn lần trước một chút.”
Ăn cũng rất ít.
Tần Việt “ừm” một tiếng, hôn khóe miệng của cô một cái nói: “Không sao, bà ngoại mệnh lớn.”
Trì Bối không lên tiếng, ôm cổ anh cọ cọ, sau khi nghĩ đến một vài chuyện thì có chút thương cảm, cũng có chút khó chịu.
Một hồi lâu sau, Tần Việt mới cười vỗ đầu cô nói: “Ngồi đi, chúng ta về nhà trước đã.”
“Ừm ừm.”
Trì Bối trở lại ngồi vào vị trí của mình, nhìn cảnh vật xẹt qua ngoài cửa sổ, có rất nhiều cảm xúc.
Đang nghĩ ngợi thì Trì Bảo gọi điện thoại tới cho cô.
“Chị.”
Trì Bảo ừm một tiếng, đang nhận lấy trái cây mà Cố Ngôn Lễ đút cho: “Em về nhà chưa?”
“Chưa, em cùng Tần Việt đi thăm bà ngoại.”
Nghe vây, Trì Bảo “ôi” một tiếng: “Lần sau lúc tụi em đi thì thuận tiện kêu chị với, chị cũng rất lâu rồi chưa đi thăm bà cụ, thân thể của bà vẫn tốt chứ?”
Trì Bối “ừm” một tiếng, lẩm bẩm nói: “Cũng không tệ lắm, lần trước em nói với bà chuyện chị mang thai, bà rất vui vẻ đấy!”
Trì Bảo cười: “Vậy được, lần sau chúng ta cùng đi thăm bà.”
“Được.”
Sau khi hai chị em nói hai câu thì cúp máy.
Đột nhiên, Trì Bối quay đầu hỏi Tần Việt: “Anh muốn có con không?”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Không vì gì cả… chủ yếu là Trì Bảo mang thai rồi, mà bản thân cô học chuyên ngành này chính là vì về nhà giúp chị mình cho nên trở về công ty nhà mình một cách tự nhiên.
Còn có một nguyên nhân quan trọng hơn là...
Trì Bối vẫn luôn cảm thấy ở cùng một công ty với ông xã mình có lợi mà cũng có hại.
Mỗi ngày có thể nhìn thấy nhau đương nhiên là tốt, có chuyện phiền toái đi tìm người kia cũng đương nhiên là tốt, có điều cần phải chấp nhận các loại trêu chọc của đồng nghiệp linh tinh. Có điều điểm này Trì Bối cũng quen rồi, thứ duy nhất nhiều hơn chính là cô và Tần Việt mỗi ngày sớm tối đều gặp nhau, cuối tuần cũng ở bên nhau, nếu đi làm còn dính lấy nhau nữa thì chẳng có một chút không gian riêng tư nào.
Cho dù là vợ chồng cũng cần phải có không gian và sự tự do riêng tư.
Trong chuyện này Tần Việt không có quá nhiều hạn chế đối với Trì Bối, nhưng bản thân Trì Bối cảm thấy cần phải có.
Câu nói khoảng cách sinh ra cái đẹp chắc chắn không có vấn đề.
Chứ đừng nói là khoảng cách giữa bọn họ cũng không xa.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Cho nên sau tết Nguyên đán Trì Bối chính thức về làm ở công ty nhà mình.
Trở lại công ty nhà mình chỉ có cảm giác bận bịu thành một nùi, trước đó Trì Bối chỉ là một lập trình viên nho nhỏ ở Thần Việt, hơn nữa còn là kiểu có người kèm, mặc dù sau này bản thân cũng bắt đầu tự lập, nhưng bảo cô quản lý cả một công ty, đối với cô mà nói thì vẫn rất khó khăn.
Ở trong mắt Trì Bảo, em gái của mình chính là một ngốc bạch ngọt*.
(*:傻白甜: chỉ người đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ.)
Vậy nên phải chỉ dạy từng bước. Mặc dù đang mang thai nhưng cũng không ai ngăn được loại khí thế này của cô ấy.
Cũng may sau khi học hơn một tháng, Trì Bối cũng có sự hiểu biết nhất định đối với một vài hạng mục của công ty, cũng bắt đầu dần dần bắt tay vào công việc.
Mỗi ngày cô đều đắm chìm trong niềm vui thú công việc, trực tiếp lơ là Tần Việt luôn.
Hôm nay, sáu giờ chiều. Đến giờ tan làm, đa số các đồng nghiệp không cần tăng ca đều chuẩn bị rời đi, chỉ có Trì Bối còn vùi mình làm việc ở công ty.
Sáu giờ rưỡi, Tần Việt gọi điện thoại tới cho cô.
“Ông xã.” Trì Bối cười tủm tỉm kết nối điện thoại, cúi đầu nhìn phần tài liệu trong tay.
Tần Việt nghe giọng nói của cô, nặng nề đáp lời: “Vẫn chưa tan làm sao?”
Trì Bối “à” một tiếng, mắt nhìn thời gian, hơi áy náy nói: “Em còn chút việc chưa làm xong, anh tan làm chưa?” Cô lật xem tài liệu trong tay, dịu dàng nói: “Vậy anh về nhà trước đi, tối nay em về sau.”
Tần Việt nhướn mày, từ trong xe bước ra, gật đầu chào hỏi với bảo vệ, Tần Việt thường xuyên đến đây, bảo vệ và lễ tân đều vô cùng quen thuộc, nhìn thấy anh thì gật gật đầu xem như chào hỏi.
Anh nghe câu này của Trì Bối thì trầm mặc một lúc, đè ép giọng điệu hỏi: “Có phải em đã quên hôm nay phải làm gì rồi không?”
“Làm gì?” Trì Bối buột miệng hỏi.
Trong ấn tượng của cô, hôm nay không cần phải làm gì mà nhỉ?
Tần Việt giật giật khóe môi, cảm thấy mình bị bỏ quên rồi.
“Em suy nghĩ cho kỹ xem.”
Trì Bối nghe giọng nói của anh, trong lòng có chút bồn chồn, hỏi han cẩn thận: “Em quên cái gì rồi sao?” Cô nhỏ giọng thầm thì: “Hôm nay không phải là ngày kỷ niệm kết hôn, không phải là ngày kỷ niệm cầu hôn, cũng không phải là sinh nhật của hai chúng ta.”
Chắc là cô sẽ không quên mất ngày quan trọng gì đâu nhỉ?
Có điều nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng trong lòng Trì Bối vẫn có chút lo lắng.
Hình như cô thật sự quên mất chuyện quan trọng gì rồi.
Có lẽ là gần đây cô quá bận rộn, mỗi ngày đều nhớ nhớ quên quên. Có đôi khi còn cần Tần Việt nhắc nhở nhiều lần mới nhớ kỹ được.
Lần trước Trì Bối quên mất buổi tối phải cùng một nhà ba người của Chu Sơ Niên ăn cơm, lần trước nữa Trì Bối quên mất đã đặt bữa tối ăn cơm hẹn hò cùng Tần Việt, lần trước trước trước nữa, cô và Vu Tòng Hạm hẹn đi dạo phố, cô cũng quên mất.
Tóm lại, cô quên khá nhiều chuyện.
Ngay cả Trì Bảo cũng nói một lần mang thai ngốc ba năm, cô ấy còn chưa ngốc, Trì Bối chưa mang thai mà đã ngốc rồi.
Đối với chuyện này, Trì Bối hoàn toàn không dám có bất kỳ ý phản bác nào.
Chủ yếu là cô quá nhiều việc.
Tần Việt nghe lời liệt kê bên kia của cô, cười nhẹ một tiếng, nhấn thang máy lên lầu: “Bà xã, cho em suy nghĩ thêm một chút.”
Trì Bối “ôi chao” một tiếng, nghe thấy tiếng thang máy: “Có phải anh đến công ty em rồi không?”
“Ừm.”
“Vào thang máy rồi?”
“Ừm.”
Trì Bối cười: “Vậy em tới cửa đón anh, rồi suy nghĩ xem rốt cuộc đã quên mất cái gì có được không?”
Cô làm nũng với Tần Việt.
Tần Việt nghe thấy giọng nói thận trọng đó của cô, khẽ mỉm cười một tiếng: “Được.”
-
Không bao lâu, cửa thang máy mở ra.
Trì Bối trực tiếp cho Tần Việt một cái ôm, nhào vào trong ngực anh.
Lúc này đồng nghiệp khác đều đã tan làm rồi, nhân viên ở tầng lầu này vốn dĩ không nhiều, Trì Bối cũng không lo lắng sẽ bị người khác trông thấy.
Bình thường đi làm cô tác phong nghiêm chỉnh, trước mặt Tần Việt lại trở về làm một đứa trẻ.
Tần Việt bật cười, đưa tay ôm người một cái, cúi đầu nhìn cô: “Nghĩ ra rồi sao?”
Trì Bối: “…”
Cô hờn dỗi liếc nhìn Tần Việt một cái, đưa tay ôm lấy cổ anh, lôi kéo anh làm nũng: “Không nghĩ ra được.” Cô hôn cằm Tần Việt, cọ cọ nói: “Ông xã, anh nói cho em biết đi được không, rốt cuộc em đã quên cái gì rồi?”
Tần Việt từ trước đến nay không cách nào chịu được sự nũng nịu của cô, hoàn toàn không chống đỡ được.
Anh lui về sau hai bước, vừa muốn kiên trì một chút, Trì Bối lại tiếp tục dỗ dành anh: “Anh nói cho em biết trước, em đảm bảo lần sau tuyệt đối không quên nữa.”
Nghe vậy, Tần Việt nhướn mày, rõ ràng là không tin lời cô nói.
“Em chắc chắn chứ?”
“Em đương nhiên là chắc chắn rồi!” Trì Bối trợn tròn mắt, biểu đạt sự quyết tâm của mình: “Em nhìn giống người không giữ lời hứa sao?”
Tần Việt ngẫm nghĩ một lát nói: “Trước mặt người khác thì giữ chữ tín, nhưng ở trước mặt anh…” Dưới ánh mắt muốn giết người kia của Trì Bối, anh với khát vọng sống mãnh liệt chuyển lời: “Là người cực kỳ cực kỳ giữ chữ tín.”
Trì Bối gật đầu cười tủm tỉm, nói một câu ngạo kiều: “Cái này còn tạm được.”
Tần Việt bật cười, nhéo nhéo gương mặt cô nói: “Đi thu dọn đồ đạc trước đi, hôm nay phải đi thăm bà ngoại.”
Nghe vậy, lúc này Trì Bối mới nhớ ra.
Hôm nay là ngày cô và Tần Việt cùng nhau đi thăm bà ngoại.
Cô vậy mà quên mất, cũng chẳng trách Tần Việt phải tới công ty bắt người.
Cô suy nghĩ một chút, ngửa đầu mang theo một chút áy náy nhìn Tần Việt. Cô thật sự không cố ý quên.
Từ sau khi hai người kết hôn, bà ngoại của Tần Việt chủ yếu đều ở bệnh viện, nói là bệnh viện thật ra cũng không phải, chỉ là kiểu viện điều dưỡng tư nhân, có bác sĩ riêng, đương nhiên cũng không ít bệnh nhân nhà có tiền ở nơi này, để người có chuyên môn chăm sóc riêng. Thật ra trước đó hai người đã đón bà ngoại về nhà ở một khoảng thời gian, nhưng bà ngoại cảm thấy hai người thường xuyên tăng ca, ban ngày lại ở nhà một mình thật sự là nhàm chán, còn không bằng ở viện điều dưỡng tự do thoải mái, hơn nữa bà ở nơi đó cũng quen không ít người cùng phòng bệnh, mỗi ngày còn có thể đánh bài gì đó, bệnh nhân ở lại đây không phải là ai cũng mắc bệnh nặng.
Có người chỉ vì về nhà không hợp, cũng có người đủ loại lý do. Nói chung bà ngoại ở đó có mấy người bạn, cho nên bà cảm thấy ở cùng với bạn vẫn khá dễ chịu, chủ yếu là cũng sợ bệnh trong người tái phát, nếu đến lúc đó mà ở nhà thì sợ không có ai phát hiện rồi lại trở thành nỗi ân hận suốt đời.
Cho nên sau khi bà ngoại đề xuất, sau khi Trì Bối và Tần Việt thương lượng thì cũng đồng ý.
Có điều mỗi tuần hai người đều sẽ đi thăm bà ngoại, có khi thì một lần có khi hai lần, nếu như một người đi công tác thì người còn lại nhất định sẽ đi thăm bà cụ.
Tần Việt nhìn ánh mắt đó của cô, bật cười nói: “Không sao.” Anh vỗ vỗ đầu Trì Bối, dỗ dành nói: “Đi thu dọn đồ đạc trước đã, chưa làm xong thì mai làm tiếp, không thể cứ tăng ca mãi được.”
“Được.”
Trì Bối không chần chờ chút nào mà kéo Tần Việt về văn phòng, dọn dẹp đồ đạc cùng nhau rời đi.
-
Sau khi lên xe, Tần Việt nhìn vẻ mặt cô một cái, thấp giọng nói: “Anh mua chút đồ ăn cho em, ăn trước đi rồi ngủ một lúc.”
Trì Bối quay đầu nhìn anh: “Mua gì?”
Tần Việt đưa đồ trong tay cho cô: “Trước đó không phải nói muốn ăn gà rán sao?”
Thật ra Tần Việt không thích Trì Bối ăn những đồ ăn vặt ven đường này, gà rán đương nhiên không thành vấn đề, chỉ có điều gà rán Trì Bối thích là của cửa hàng ven đường, thứ này ăn nhiều cũng không tốt cho cơ thể.
Nhưng thỉnh thoảng Trì Bối muốn ăn, Tần Việt vẫn sẽ chấp nhận chạy đi mua cho cô.
Nghe vậy, mắt Trì Bối phát sáng lên, vội vã nhận cái hộp nhỏ Tần Việt đưa qua.
Cửa hàng gà rán đó có điểm tốt là không dùng túi giấy để đựng mà dùng một cái hộp nhỏ rất đẹp, nhìn qua vô cùng xinh xắn.
Trì Bối vội vã mở hộp ra, vừa mở ra đã ngửi thấy mùi thơm của gà rán, ngửi thôi cũng cảm thấy ngon.
Cô lấy đũa ở một bên ra, gắp lấy một miếng gà rán nhỏ đưa đến bên miệng Tần Việt: “Ông xã anh ăn một miếng.”
Tần Việt cong cong khóe môi cười: “Em ăn đi.”
“Vậy không được.” Trì Bối mỉm cười nói: “Anh ăn trước một miếng rồi em mới ăn.”
Tần Việt không có cách nào, chỉ có thể nghe theo cô.
Hai người ngồi trong xe, chia hộp gà rán nhỏ ra ăn hết, Tần Việt chỉ nhận lấy miếng Trì Bối đút, nếu không anh sẽ không ăn những thứ này.
Mặc dù không biết vì sao bà xã thích nhưng cô thích thì thỉnh thoảng vẫn phải mua cho cô.
Hai người cười cười nói nói mãi đến khi tới viện điều dưỡng, bà ngoại nhìn thấy Trì Bối còn vui vẻ hơn nhìn thấy Tần Việt.
“Tiểu Bối Bối tới rồi.”
Trì Bối cười mặt mày cong cong, trực tiếp chạy về phía bà ngoại bên kia, thân thiết gọi: “Bà ngoại.”
Bà ngoại cười, liếc nhìn Tần Việt rồi lại nhìn Trì Bối: “Trên đường tới có phải kẹt xe không?”
“Vâng vâng, có một chút.” Trì Bối cầm tay bà cụ, nhẹ giọng hỏi: “Có phải bà ngoại đói bụng rồi không, đợi tụi cháu lâu rồi nhỉ?”
Mỗi lần bọn họ tới cũng là vì cùng bà cụ ăn một bữa cơm, cho dù muộn bà ngoại cũng sẽ chờ bọn họ, Trì Bối và Tần Việt cũng sẽ không ăn cơm bên ngoài rồi mới tới. Bọn họ luôn cảm thấy yêu cầu của bà cụ thật ra không nhiều, chỉ là muốn có thể cùng bọn họ ăn thêm một bữa cơm, tâm sự nhiều hơn, ở lại lâu hơn một lúc.
Bà ngoại cười ha ha: “Vừa mới ăn một chút canh, đang chờ các cháu tới đấy.”
Trì Bối và Tần Việt liếc mắt nhìn nhau, hai người cười đỡ bà cụ: “Vậy bây giờ tụi cháu tới ăn, có được không?”
“Được được được.”
Bà ngoại mỉm cười đáp lời.
-
Lúc ăn cơm, Tần Việt bình thường ít nói, chỉ có Trì Bối và bà ngoại một mực nói chuyện phiếm không ngừng.
Hai người trò chuyện cười ha ha, cực kỳ thân thiết. Nhìn giống như Trì Bối mới là cháu ngoại ruột của bà ngoại, Tần Việt ngược lại trông như người ngoài.
Nhưng anh thích quan sát cảnh tượng như vậy, Trì Bối rất biết cách dỗ cho bà cụ vui vẻ, cô suy nghĩ cho bà cụ cũng chu đáo, không hề giống với dáng vẻ ở trước mặt mình.
Tần Việt rất hưởng thụ, cũng rất thích Trì Bối như vậy.
Cô có phán đoán và năng lực của riêng mình, ở bên ngoài vẫn khá là lợi hại. Nhưng ở trước mặt anh lại vui vẻ làm một con sâu gạo, cái gì cũng để anh phục vụ.
Tần Việt không cảm thấy phiền phức, cũng không cảm thấy cô lười, anh hưởng thụ niềm vui thú Trì Bối sai khiến mình làm bất cứ chuyện gì cho cô.
Sau khi ăn cơm xong, hai người cùng bà ngoại đi dạo ở bên ngoài, sau khi tản bộ một lúc mới quay về phòng.
Bà ngoại cần phải nghỉ ngơi, mỗi ngày hơn tám giờ bà đã đi ngủ, hôm nay Trì Bối và Tần Việt tới, còn cố thức đến chín giờ, hiện tại không chịu nổi nữa.
Hai người chăm sóc bà ngoại nằm ngủ rồi mới lặng yên rời đi.
Thân thích trong nhà hai người Trì Bối và Tần Việt đều tương đối ít ỏi, cho nên đối với bà ngoại, hai người đều luôn muốn chăm sóc hết lòng, nếu như có thể kiên trì thêm mấy năm nữa thì càng tốt.
Sau khi lên xe, Tần Việt kéo Trì Bối ngồi lên chân mình, xoa bóp cho cô một lúc.
“Có mệt không?”
“Không mệt.” Trì Bối nằm nhoài trong ngực anh, khẽ nói: “Cảm thấy bà ngoại lại yếu hơn lần trước một chút.”
Ăn cũng rất ít.
Tần Việt “ừm” một tiếng, hôn khóe miệng của cô một cái nói: “Không sao, bà ngoại mệnh lớn.”
Trì Bối không lên tiếng, ôm cổ anh cọ cọ, sau khi nghĩ đến một vài chuyện thì có chút thương cảm, cũng có chút khó chịu.
Một hồi lâu sau, Tần Việt mới cười vỗ đầu cô nói: “Ngồi đi, chúng ta về nhà trước đã.”
“Ừm ừm.”
Trì Bối trở lại ngồi vào vị trí của mình, nhìn cảnh vật xẹt qua ngoài cửa sổ, có rất nhiều cảm xúc.
Đang nghĩ ngợi thì Trì Bảo gọi điện thoại tới cho cô.
“Chị.”
Trì Bảo ừm một tiếng, đang nhận lấy trái cây mà Cố Ngôn Lễ đút cho: “Em về nhà chưa?”
“Chưa, em cùng Tần Việt đi thăm bà ngoại.”
Nghe vây, Trì Bảo “ôi” một tiếng: “Lần sau lúc tụi em đi thì thuận tiện kêu chị với, chị cũng rất lâu rồi chưa đi thăm bà cụ, thân thể của bà vẫn tốt chứ?”
Trì Bối “ừm” một tiếng, lẩm bẩm nói: “Cũng không tệ lắm, lần trước em nói với bà chuyện chị mang thai, bà rất vui vẻ đấy!”
Trì Bảo cười: “Vậy được, lần sau chúng ta cùng đi thăm bà.”
“Được.”
Sau khi hai chị em nói hai câu thì cúp máy.
Đột nhiên, Trì Bối quay đầu hỏi Tần Việt: “Anh muốn có con không?”
/90
|