Coi như là cô đã hối hận, hình như không còn kịp rồi nhỉ. Hiện tại cũng không thể…… nhảy xe??
Hơn nữa nếu cô dám nói như vậy, mặc dù là xúc động nhất thời, Trì Bối cũng không phải một người sẽ thẹn thùng lùi bước đổi ý.
Cô chính là người như vậy.
Đối với ánh mắt ý vị thâm trường kia của Tần Việt kia, Trì Bối rất nhẹ nhàng nhún vai: "Sẽ không."
Chẳng qua trước khi đi nhà Tần Việt, hai người còn đi cái chỗ.....
Trì Bối nhìn siêu thị trước mặt, còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.
Tới siêu thị làm gì?
Tần Việt đã cởi bỏ đai an toàn nhìn cô, âm thanh anh trầm thấp, lại mang theo chút ngữ điệu không cho phản bác: "Ở trong xe chờ anh? Anh đi một lát sẽ ra."
Trì Bối nghĩ nghĩ: "Anh mua cái gì?"
"Đồ ăn."
Trì Bối nghẹn, có chút không hiểu được con người của Tần Việt.
"Trực tiếp mua cơm hộp không tốt sao."
Nấu ăn quá lãng phí thời gian, có thời gian thì có thể nói nấu ăn là hưởng thụ, nhưng bọn họ hiện tại dưới tình huống này, rõ ràng càng thích hợp gọi cơm hộp, trở về là có thể ăn.
Tần Việt nhìn cô: "Muốn ăn cơm hộp?"
Trì Bối: "Không có, chưa nghĩ ra."
Tần Việt ừ một tiếng, không có biểu tình gì nói: "Cơm hộp gần đây em đều không thích ăn. Về nhà anh làm cho em ăn."
Trì Bối giật mình, kinh ngạc nhìn Tần Việt một hồi, nhỏ giọng hỏi: "Anh sẽ làm?"
Tuy rằng đoán được nhưng vẫn muốn xác nhận nó.
"Ừm." Tần Việt duỗi tay, xoa xoa tóc cô: "Ở trong xe chờ anh, anh lập tức quay lại."
Không chờ Trì Bối trả lời, người này đã lập tức đi vào trong siêu thị. Nhìn bóng dáng người nọ, cô có chút cảm giác nói không nên lời, tim lại đập nhanh.
Tim cô, hoàn toàn rối loạn.
Trước kia Trì Bối vẫn luôn cảm thấy mình là người lý trí, nhưng hiện tại mà nói ——
Kỳ thật bằng không.
Một người dùng hết tâm tư đối tốt với mình, cô sao có thể không cảm nhận được, không động tâm chứ. Lúc trước sở dĩ tùy ý để Tần Việt theo đuổi mình, cũng là vì có cảm giác.
Mà hiện tại, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
……-
Tần Việt không đi lâu, không đến hai mươi phút đã mang theo một cái túi trắng ra, đem đồ đặt lên xe xong hai người đi nơi Tần Việt ở.
Tần Việt mang Trì Bối đi là một tiểu khu ngày thường anh ở, khoảng cách tương đối gần với công ty, vị trí cũng không tồi, một tiểu khu yên tĩnh trong trung tâm thành phố ồn ào, giá nhà ở tiểu khu này đắt đến thái quá. Hơn nữa là loại hình hai hộ hai thang, nhà cũng rất lớn.
Đứng ở cửa, Trì Bối thăm dò nhìn vào trong nhà hỏi anh: "Anh ở nhà này……"
"Hửm?"
Trì Bối lắc đầu: "Không tệ."
Tần Việt trầm thấp cười, từ trong túi lấy ra một đôi dép lê vừa mới mua cho cô ở siêu thị, giải thích nói: "Trước tạm chấp nhận mang đi, lần sau mua cho em cái thật đẹp mắt."
Trì Bối đỏ mặt, liếc anh: "Anh còn nhớ lần sau……"
"Không có lần sau?" Tần Việt tới gần cô, cố ý hỏi.
Trì Bối trợn mắt trắng, duỗi tay đẩy Tần Việt ra: "Rồi nói sau."
Cô đi theo anh đi vào trong nhà, trong nhà sạch sẽ, Tần Việt dù lâu không về nhưng hẳn là có dì đến đây quét tước, bên trong không nhiễm một hạt bụi, sàn nhà sáng bóng.
Phong cách trang hoàng rất phù hợp với con người của Tần Việt, đen trắng và xám, cảm giác không có màu sắc dư thừa khác, có cũng chỉ là một chút tô điểm, căn nhà này không có quá nhiều hơi thở của con người.
"Ngồi trước đi." Tần Việt cởi quần áo xuống, cúi đầu vén tay áo lên: "Anh đi nấu cơm cho em."
"Tôi đến hỗ trợ." Trì Bối không để anh nghĩ, nói luôn: "Tôi nấu ăn cũng không tệ lắm."
Tần Việt nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, gật đầu: "Được." -
Không gian trong phòng bếp không được coi là rất lớn nhưng kỳ thật cũng không nhỏ.
Cũng không biết vì sao, Trì Bối sau khi đi theo vào lại cảm thấy không gian có chút chật chội, ép người ta có chút không thở nổi.
Tần Việt thật sự nấu ăn, tuy rằng nhìn qua không quá thuần thục, nhưng người sáng suốt vừa thấy là biết đã làm qua rồi. Cô ở bên cạnh thật đúng là không giúp được gì.
"Anh trước kia cũng sẽ nấu ăn?"
Tần Việt trầm mặc một lát, "Rất ít, không có thời gian."
Anh chủ yếu là không có thời gian, nếu không phải Trì Bối đến đây, Tần Việt sẽ không dùng thời gian ở Mỹ để ở nhà nấu cơm.
Trì Bối gật gật đầu, vòng đến phía sau anh nhìn nồi xương sườn, một mùi hương thổi qua, mi mắt cô cong cong mà cười, quay đầu nhìn về phía Tần Việt: "Rất thơm nha."
"Ừm."
Tần Việt nhướng mày nhìn cô, trêu chọc cô: "Ăn ngon có khen thưởng không?"
Trì Bối: "…… Khen thưởng cái gì?"
Tần Việt bỡn cợt mà liếc cô, ném xuống một câu: "Tự mình nghĩ."
Trì Bối: "……"
Cô mới không muốn nghĩ.
Người này chiếm tiện nghi của mình nhiều, tuy nói đều là cam tâm tình nguyện, nhưng Trì Bối cảm thấy, cũng có khi nên rụt rè một chút, không thể quá tùy tiện.
Cô yên lặng dời chủ đề: "Anh rất quen thuộc với nấu ăn, trước kia thường làm sao?"
Tần Việt gật đầu: "Ừm."
Khi anh còn nhỏ sống cùng bà ngoại, bà ngoại tuổi già cơ thể suy nhược, lúc ấy tuy rằng không bị bệnh, nhưng hành động cũng đã có sự trì hoãn, Tần Việt trưởng thành sớm, trẻ em ở kiểu gia đình này lớn lên đều sẽ hiểu chuyện hơn rất nhiều so với người khác.
Cho nên lúc anh còn rất nhỏ, đại khái mười tuổi đã bắt đầu đi theo bà ngoại nhặt rau, ở bên cạnh nhìn. Lớn hơn một chút, có thể đến bệ bếp, bắt đầu tự mình nấu cơm.
Chỉ là về sau công việc lu bù lên, ngược lại không thể làm.
Tần Việt trầm mặc một lát, nói một câu: "Thật lâu chưa có làm."
Trì Bối ghé mắt nhìn anh, đập vào mắt chính là sườn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, mặt mày buông xuống, lông mi rất dài, so với con gái còn dài hơn một ít, hơi hơi buông xuống, chặn hết suy nghĩ trong đáy mắt. Trì Bối rõ ràng cảm nhận được sự biến hóa cảm xúc của anh đã trở nên sa sút không ít.
Cô không lên tiếng, cũng không lại hỏi tiếp, an tĩnh đảo quanh một bên của Tần Việt, cùng làm xong một bữa cơm.
Tần Việt tuy nói đã lâu chưa làm, nhưng làm được đồ ăn đầy đủ sắc hương vị như cũ, màu sắc nhìn qua vô cùng không tệ. Hai người ba món ăn còn có một bát canh, cũng đủ cho bọn họ ăn.
Ban đầu cô không đói, khi nhìn cơm đồ ăn bày trên bàn bụng thế nào lại cũng kêu lên.
Tần Việt cười nhẹ, "Đói bụng?"
"Ừm." Trì Bối sờ soạng bụng mình, hơi xấu hổ nói: "Buổi sáng chưa ăn bữa sáng."
Cô đến hơi chậm, đơn giản nghĩ giữa trưa tính là cùng nhau ăn cơm, nhưng thật ra chỉ ăn hai miếng bánh quy nhỏ lót bụng.
Tần Việt để cô ngồi xuống, lấy đồ uống cho cô.
Nhìn thấy nước ô mai xuất hiện trên mặt bàn, Trì Bối rõ ràng ngây ngẩn cả người. Cô kinh ngạc mà nhìn về phía Tần Việt, "Anh còn uống cái này?"
"Mua cho em."
Anh nhìn: "Siêu thị không có loại em thường uống, hương vị hẳn là cũng không tệ."
Trì Bối: "……"
"Sao vậy?"
Trì Bối lắc đầu, duỗi tay tiếp nhận bình thủy tinh đựng nước ô mai anh đưa qua, không biết nên nói gì. Hiện tại cô mới phát hiện, Tần Việt hiểu những thứ cô thích có bao nhiêu rõ ràng, lúc trước là cô choáng váng, luôn cảm thấy đàn ông như vậy sẽ không có khả năng thích mình, cũng không dám nghĩ theo hướng này.
Cô cầm ống hút uống một ngụm, cười với Tần Việt: "Uống rất ngon, cảm ơn."
Tần Việt nhìn cô tươi cười một lúc lâu, thuận thế ở ngồi xuống đối diện cô.
Một bữa cơm trưa, trên cơ bản đều là Trì Bối nói chuyện, vẫn luôn khen ăn ngon…… Tóm lại là các loại khen, mà Tần Việt cơ hồ không nói chuyện, ngẫu nhiên sẽ đáp lại cô một hai câu, mặt mày tất cả đều là sự cưng chiều chỉ dành cho cô.
Kiểu đối xử này chỉ có Trì Bối mới có thể được hưởng.
Ăn cơm trưa xong, Trì Bối tự giác mang chén bát đi rửa, Tần Việt nhìn dáng vẻ tích cực của cô cũng không ngăn cản, nói: "Anh đi lên tầng tắm rửa một lát."
"Được."
Trì Bối nhéo nhéo vành tai có chút hồng của mình, cúi đầu trong phòng bếp rửa bát, kỳ thật chỉ có mấy cái bát, rửa vô cùng nhanh, một tí đã rửa xong.
Rửa xong, Trì Bối ngồi trên sô pha phòng khách, trong lúc chờ Tần Việt thì xem phát sóng trực tiếp trong nhóm, tất cả đều là các kiểu xỉa xói của Vu Tòng Hạm.
[Trong nhóm đều là tiểu tiên nữ]
Vu Tòng Hạm: [ Mình thật sự phục rồi, ăn một bữa cơm mà thôi, đề tài vì sao bát quái thế??? ]
Vu Tòng Hạm: [ Ai da, mình không thể nhịn. ]
Ôn Điềm Nhã: [ ……? ]
Vu Tòng Hạm: [ Triệu Lạc Linh có phải có độc không, sao lại vẫn luôn nói người đã sớm đi, Tiểu Bối Bối nhà chúng ta. ]
Trì Bối: [ Nói mình làm cái gì? ]
Liễu nhân nhân: [ Khen Tiểu Bối Bối nhà của chúng ta lớn lên đẹp ư? ]
Ôn Điềm Nhã: [ Triệu Lạc Linh vốn dĩ không thích Tiểu Bối Bối của chúng ta, nói Tiểu Bối Bối toàn cái gì đâu. ]
Không lâu sau, Vu Tòng Hạm trực tiếp gửi một đoạn ghi âm vào nhóm. Sau khi nghe xong, Trì Bối suy tư ý của câu nói kia, còn chưa nghĩ ra được, Tần Việt đã ăn mặc quần áo ngủ từ trên tầng đi xuống. Phòng ngủ của anh ở trên tầng ở là loại song lập, còn rất lớn.
"Nghĩ cái gì?"
Trì Bối nhấp môi: "Không, đang ngẩn người thôi."
Cô nghĩ nghĩ, nhìn Tần Việt hỏi: "Anh không mệt sao?"
Tần Việt duỗi tay xoa xoa ấn đường, ngữ điệu thanh lãnh: "Còn tốt."
"Anh có muốn đi ngủ không?"
"Em đi cùng anh?"
Trì Bối: "……"
Cô liếc Tần Việt, tim đập có chút loạn, mặt cũng không khống chế được đỏ lên, "Ai đi cùng anh a, anh bao tuổi rồi còn muốn đi cùng." Cô rầm rì, ánh mắt nhìn lung tung, chỉ là không dám nhìn người đàn ông trước mặt: "Tôi là lo lắng tinh thần của anh không đủ, không tốt lắm."
Tần Việt suy nghĩ một lát, kéo cô từ sô pha lên: "Muốn xem phim không?"
"Không muốn xem." Trì Bối nhìn ánh sáng chiếu từ ngoài cửa sổ vào, khẩu thị tâm phi trả lời.
"Chắc chắn?" Tần Việt nói tên phim, Trì Bối nghe, ánh mắt sáng ngời: "Anh có?"
"Có."
Bộ phim điện ảnh mà anh nói đến là bộ phim Trì Bối rất thích, chỉ là phim chiếu đã lâu, vẫn luôn chưa có cơ hội xem được hoàn chỉnh. Lúc trước cô còn nói với Trì Bảo đi tìm cho cô, nhưng cũng không thể mua được đĩa. Về sau Trì Bối đơn giản đành từ bỏ, cảm thấy không xem được hoàn chỉnh khả năng cũng là một loại đẹp khác.
Cô kinh hỉ nhìn Tần Việt, có chút không thể tin được: "Anh mua được à?"
"Ừm." Tần Việt gật đầu, vỗ xuống cái ót của cô hỏi: "Còn muốn xem không?"
Trì Bối: "…… Muốn." Cô u oán nhìn Tần Việt: "Nhưng là anh có thể đi ngủ không? Tôi tự mình xem là được, hoặc là anh ngủ bên cạnh, có thể ngủ không?"
"Được."
Ánh mắt Tần Việt nặng nề nhìn chằm chằm cô một lúc lâu sau mới nhẹ giọng đáp ứng: "Anh ở bên cạnh xem cùng em rồi sẽ đi ngủ."
"Được."
Sắp xếp như vậy cũng không tệ lắm -
Trong nhà Tần Việt có một rạp chiếu phim nhỏ. bên trong có một cái ghế sô pha mềm rất dài, còn có mấy cái ghế lười, một bàn trà nhỏ, trên mặt đất đều rải thảm, trực tiếp ngồi hoặc là ngủ dưới đất cũng không có vấn đề gì.
Bên kia có rất nhiều từ đĩa phim với linh tinh, tất cả đều là phim điện ảnh và phim truyền hình được bảo tồn lại, cô nhìn qua một vòng ở trên, chỉ cảm thấy thỏa mãn.
Chờ cô xem xét xong, Tần Việt đã bật xong phim.
Trì Bối đi qua, chỉ vào thảm: "Tôi muốn ngồi dưới."
Hai người ngồi trên thảm, kỳ thật đa số thời gian là Trì Bối nghiêm túc chuyên chú xem, Tần Việt thì nhìn điện thoại, ước chừng là công ty có việc phải xử lý.
Tất cả ánh đèn trong phòng đã tắt, bức màn cũng kéo kín mít, chỉ ngẫu nhiên có vài ánh nắng xuyên qua từ khe hở.
Không biết qua bao lâu, màn hình điện thoại người bên cạnh đã tắt đi, Trì Bối đang chuẩn bị quay lại xem thử thì có một cái đầu có chút nặng tựa vào chỗ bả vai của mình. Thân mình cô cứng đờ, cảm thụ được tóc của Tần Việt không dài không ngắn chọc vào chỗ da thịt ở cổ, có hơi ngứa, còn có chút rung động nói không nên lời.
Cô cảm nhận được tiếng hít thở của Tần Việt và nhiệt độ cơ thể khi anh sát lại gần, tim rầm rầm rầm kinh hoàng.
Trì Bối hoảng hốt một hồi rồi lại bị tiếng phim kéo lực chú ý lại, cô không có nửa điểm do dự tắt tiếng phim đi, đổi thành phim không tiếng động.
Ánh mắt cô chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình lớn, nhưng chuyên chú như thế nào cũng không bỏ qua được người bên cạnh. Đến cuối cùng, Trì Bối còn chưa xem phim xong, ngược lại mình đã ngáp trước.
……
Trì Bối ngủ khi nào cô cũng không biết, ngủ ngủ, đầu dần dần cũng dựa vào đầu Tần Việt ngủ mất.
Ánh đèn trong nhà lúc sáng lúc tối, phim đã là phim không tiếng động, hai người dựa đầu vào nhau, ngủ ngọt ngào.
……
Tần Việt đúng là có chụt mệt nhọc, nhưng lúc ngủ còn có một chút ý thức, âm thanh trong phòng dần dần nhỏ đi rất nhiều thế là nặng nề ngủ. Đại khái do hơi thở người bên cạnh, anh khó lắm được ngủ một giấc ngon lành. Khi tỉnh lại, Trì Bối đang ôm đầu gối, đầu hướng về phía mình mà ngủ.
Ánh mắt anh nặng nề nhìn chằm chằm Trì Bối một lúc lâu, hầu kết lăn lăn, vừa định động một chút, Trì Bối đã ưm một tiếng, đại khái là ngủ không thoải mái lắm.
Tần Việt suy nghĩ giây lát, muốn bế người lên, nhưng lại lo lắng cô sẽ tỉnh, đến cuối cùng, anh trực tiếp cầm một bên thảm lại đây, đắp lên cho cô… Mình cùng cô tiếp tục ngủ.
Không khí trong phòng làm hai người cảm nhận được sự an tĩnh, phim đã chiếu lặp lại một lần nữa, không có người động vào, hình ảnh vẫn luôn chuyển động, toàn bộ âm thanh lại không có.
Bởi vì vấn đề vị trí, Tần Việt cũng không nằm bên cạnh Trì Bối, mặc cho đầu cô dựa lên vai mình, hai người đầu đối đầu ngủ, cũng may mắn không gian trong phòng đủ lớn, nằm thẳng xuống cũng đủ chỗ.
Ánh sáng ngoài và gió ngoài cửa sổ đan xen với nhau, đầu hai người bọn họ cũng ở một chỗ, hình ảnh ấm áp tốt đẹp, làm người ta không đành lòng phá hư một màn đẹp như vậy -
Lại lần nữa tỉnh lại đã là hai giờ sau.
Trì Bối mở mắt ra một hồi lâu, mới ý thức được mình ở nơi nào. Cô dừng một chút, duỗi tay cầm thảm trên người, vừa định có động tác khác, lại cảm nhận được một ít thứ không giống. Bên cạnh…… Bên cạnh còn có người nằm.
Cô tạm dừng giây lát, cứng đờ quay đầu, vừa quay đầu đã đối mặt với thượng ánh mắt thâm trầm của Tần Việt.
Trì Bối giật mình ngẩn ra giây lát, có chút nghĩ không ra vì sao sẽ biến thành dáng vẻ hiện tại này. Cô ngơ ngẩn mà nhìn Tần Việt, một đôi mắt đầy nước còn mang theo điểm mê mang, là dáng vẻ mơ hồ vừa tỉnh ngủ.
"Anh……"
Lời còn chưa nói xong, tiếng nói khàn khàn của Tần Việt đã hô tên cô: "Trì Bối."
"Hử?"
Trì Bối nhìn anh, có chút ngốc, nhưng lại có chút khẩn trương. Tiềm thức của cô giống như biết sẽ phát sinh cái gì, lại hoặc là nói mình đang chờ mong điều rối loạn gì đó.
Trong phòng tối tăm, chỉ có ánh sáng trên màn hình chiếu xuống, nhưng trên màn hình hiện tại cũng đã tối xuống, ánh sáng cũng không lớn. Tưởng tượng đến đây, Trì Bối không nhịn được quay đầu nhìn màn hình, không xem không biết…… Vừa thấy cả người cô đều ngây ngẩn.
Trên màn hình lớn, hình ảnh…… so với tư thế hiện tại của cô với Tần Việt còn kích thích hơn rất nhiều.
Cô há miệng thở dốc, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người thân mật trên màn hình lớn kia…… Tay còn đang sờ loạn. Cô vừa định muốn đi tìm điều khiển tắt phim đi, tay còn chưa có vươn đi, cả người đã bị Tần Việt kéo vào trong lòng ngực.
Lập tức, không chút suy nghĩ Trì Bối buột miệng thốt ra: "Anh không thể làm loạn."
Tần Việt thấp thấp cười, đáp ứng: "Không làm loạn."
Vừa dứt lời, anh đã ôm sẵn vòng eo Trì Bối, cúi đầu hôn xuống.
Hơn nữa nếu cô dám nói như vậy, mặc dù là xúc động nhất thời, Trì Bối cũng không phải một người sẽ thẹn thùng lùi bước đổi ý.
Cô chính là người như vậy.
Đối với ánh mắt ý vị thâm trường kia của Tần Việt kia, Trì Bối rất nhẹ nhàng nhún vai: "Sẽ không."
Chẳng qua trước khi đi nhà Tần Việt, hai người còn đi cái chỗ.....
Trì Bối nhìn siêu thị trước mặt, còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.
Tới siêu thị làm gì?
Tần Việt đã cởi bỏ đai an toàn nhìn cô, âm thanh anh trầm thấp, lại mang theo chút ngữ điệu không cho phản bác: "Ở trong xe chờ anh? Anh đi một lát sẽ ra."
Trì Bối nghĩ nghĩ: "Anh mua cái gì?"
"Đồ ăn."
Trì Bối nghẹn, có chút không hiểu được con người của Tần Việt.
"Trực tiếp mua cơm hộp không tốt sao."
Nấu ăn quá lãng phí thời gian, có thời gian thì có thể nói nấu ăn là hưởng thụ, nhưng bọn họ hiện tại dưới tình huống này, rõ ràng càng thích hợp gọi cơm hộp, trở về là có thể ăn.
Tần Việt nhìn cô: "Muốn ăn cơm hộp?"
Trì Bối: "Không có, chưa nghĩ ra."
Tần Việt ừ một tiếng, không có biểu tình gì nói: "Cơm hộp gần đây em đều không thích ăn. Về nhà anh làm cho em ăn."
Trì Bối giật mình, kinh ngạc nhìn Tần Việt một hồi, nhỏ giọng hỏi: "Anh sẽ làm?"
Tuy rằng đoán được nhưng vẫn muốn xác nhận nó.
"Ừm." Tần Việt duỗi tay, xoa xoa tóc cô: "Ở trong xe chờ anh, anh lập tức quay lại."
Không chờ Trì Bối trả lời, người này đã lập tức đi vào trong siêu thị. Nhìn bóng dáng người nọ, cô có chút cảm giác nói không nên lời, tim lại đập nhanh.
Tim cô, hoàn toàn rối loạn.
Trước kia Trì Bối vẫn luôn cảm thấy mình là người lý trí, nhưng hiện tại mà nói ——
Kỳ thật bằng không.
Một người dùng hết tâm tư đối tốt với mình, cô sao có thể không cảm nhận được, không động tâm chứ. Lúc trước sở dĩ tùy ý để Tần Việt theo đuổi mình, cũng là vì có cảm giác.
Mà hiện tại, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
……-
Tần Việt không đi lâu, không đến hai mươi phút đã mang theo một cái túi trắng ra, đem đồ đặt lên xe xong hai người đi nơi Tần Việt ở.
Tần Việt mang Trì Bối đi là một tiểu khu ngày thường anh ở, khoảng cách tương đối gần với công ty, vị trí cũng không tồi, một tiểu khu yên tĩnh trong trung tâm thành phố ồn ào, giá nhà ở tiểu khu này đắt đến thái quá. Hơn nữa là loại hình hai hộ hai thang, nhà cũng rất lớn.
Đứng ở cửa, Trì Bối thăm dò nhìn vào trong nhà hỏi anh: "Anh ở nhà này……"
"Hửm?"
Trì Bối lắc đầu: "Không tệ."
Tần Việt trầm thấp cười, từ trong túi lấy ra một đôi dép lê vừa mới mua cho cô ở siêu thị, giải thích nói: "Trước tạm chấp nhận mang đi, lần sau mua cho em cái thật đẹp mắt."
Trì Bối đỏ mặt, liếc anh: "Anh còn nhớ lần sau……"
"Không có lần sau?" Tần Việt tới gần cô, cố ý hỏi.
Trì Bối trợn mắt trắng, duỗi tay đẩy Tần Việt ra: "Rồi nói sau."
Cô đi theo anh đi vào trong nhà, trong nhà sạch sẽ, Tần Việt dù lâu không về nhưng hẳn là có dì đến đây quét tước, bên trong không nhiễm một hạt bụi, sàn nhà sáng bóng.
Phong cách trang hoàng rất phù hợp với con người của Tần Việt, đen trắng và xám, cảm giác không có màu sắc dư thừa khác, có cũng chỉ là một chút tô điểm, căn nhà này không có quá nhiều hơi thở của con người.
"Ngồi trước đi." Tần Việt cởi quần áo xuống, cúi đầu vén tay áo lên: "Anh đi nấu cơm cho em."
"Tôi đến hỗ trợ." Trì Bối không để anh nghĩ, nói luôn: "Tôi nấu ăn cũng không tệ lắm."
Tần Việt nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, gật đầu: "Được." -
Không gian trong phòng bếp không được coi là rất lớn nhưng kỳ thật cũng không nhỏ.
Cũng không biết vì sao, Trì Bối sau khi đi theo vào lại cảm thấy không gian có chút chật chội, ép người ta có chút không thở nổi.
Tần Việt thật sự nấu ăn, tuy rằng nhìn qua không quá thuần thục, nhưng người sáng suốt vừa thấy là biết đã làm qua rồi. Cô ở bên cạnh thật đúng là không giúp được gì.
"Anh trước kia cũng sẽ nấu ăn?"
Tần Việt trầm mặc một lát, "Rất ít, không có thời gian."
Anh chủ yếu là không có thời gian, nếu không phải Trì Bối đến đây, Tần Việt sẽ không dùng thời gian ở Mỹ để ở nhà nấu cơm.
Trì Bối gật gật đầu, vòng đến phía sau anh nhìn nồi xương sườn, một mùi hương thổi qua, mi mắt cô cong cong mà cười, quay đầu nhìn về phía Tần Việt: "Rất thơm nha."
"Ừm."
Tần Việt nhướng mày nhìn cô, trêu chọc cô: "Ăn ngon có khen thưởng không?"
Trì Bối: "…… Khen thưởng cái gì?"
Tần Việt bỡn cợt mà liếc cô, ném xuống một câu: "Tự mình nghĩ."
Trì Bối: "……"
Cô mới không muốn nghĩ.
Người này chiếm tiện nghi của mình nhiều, tuy nói đều là cam tâm tình nguyện, nhưng Trì Bối cảm thấy, cũng có khi nên rụt rè một chút, không thể quá tùy tiện.
Cô yên lặng dời chủ đề: "Anh rất quen thuộc với nấu ăn, trước kia thường làm sao?"
Tần Việt gật đầu: "Ừm."
Khi anh còn nhỏ sống cùng bà ngoại, bà ngoại tuổi già cơ thể suy nhược, lúc ấy tuy rằng không bị bệnh, nhưng hành động cũng đã có sự trì hoãn, Tần Việt trưởng thành sớm, trẻ em ở kiểu gia đình này lớn lên đều sẽ hiểu chuyện hơn rất nhiều so với người khác.
Cho nên lúc anh còn rất nhỏ, đại khái mười tuổi đã bắt đầu đi theo bà ngoại nhặt rau, ở bên cạnh nhìn. Lớn hơn một chút, có thể đến bệ bếp, bắt đầu tự mình nấu cơm.
Chỉ là về sau công việc lu bù lên, ngược lại không thể làm.
Tần Việt trầm mặc một lát, nói một câu: "Thật lâu chưa có làm."
Trì Bối ghé mắt nhìn anh, đập vào mắt chính là sườn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, mặt mày buông xuống, lông mi rất dài, so với con gái còn dài hơn một ít, hơi hơi buông xuống, chặn hết suy nghĩ trong đáy mắt. Trì Bối rõ ràng cảm nhận được sự biến hóa cảm xúc của anh đã trở nên sa sút không ít.
Cô không lên tiếng, cũng không lại hỏi tiếp, an tĩnh đảo quanh một bên của Tần Việt, cùng làm xong một bữa cơm.
Tần Việt tuy nói đã lâu chưa làm, nhưng làm được đồ ăn đầy đủ sắc hương vị như cũ, màu sắc nhìn qua vô cùng không tệ. Hai người ba món ăn còn có một bát canh, cũng đủ cho bọn họ ăn.
Ban đầu cô không đói, khi nhìn cơm đồ ăn bày trên bàn bụng thế nào lại cũng kêu lên.
Tần Việt cười nhẹ, "Đói bụng?"
"Ừm." Trì Bối sờ soạng bụng mình, hơi xấu hổ nói: "Buổi sáng chưa ăn bữa sáng."
Cô đến hơi chậm, đơn giản nghĩ giữa trưa tính là cùng nhau ăn cơm, nhưng thật ra chỉ ăn hai miếng bánh quy nhỏ lót bụng.
Tần Việt để cô ngồi xuống, lấy đồ uống cho cô.
Nhìn thấy nước ô mai xuất hiện trên mặt bàn, Trì Bối rõ ràng ngây ngẩn cả người. Cô kinh ngạc mà nhìn về phía Tần Việt, "Anh còn uống cái này?"
"Mua cho em."
Anh nhìn: "Siêu thị không có loại em thường uống, hương vị hẳn là cũng không tệ."
Trì Bối: "……"
"Sao vậy?"
Trì Bối lắc đầu, duỗi tay tiếp nhận bình thủy tinh đựng nước ô mai anh đưa qua, không biết nên nói gì. Hiện tại cô mới phát hiện, Tần Việt hiểu những thứ cô thích có bao nhiêu rõ ràng, lúc trước là cô choáng váng, luôn cảm thấy đàn ông như vậy sẽ không có khả năng thích mình, cũng không dám nghĩ theo hướng này.
Cô cầm ống hút uống một ngụm, cười với Tần Việt: "Uống rất ngon, cảm ơn."
Tần Việt nhìn cô tươi cười một lúc lâu, thuận thế ở ngồi xuống đối diện cô.
Một bữa cơm trưa, trên cơ bản đều là Trì Bối nói chuyện, vẫn luôn khen ăn ngon…… Tóm lại là các loại khen, mà Tần Việt cơ hồ không nói chuyện, ngẫu nhiên sẽ đáp lại cô một hai câu, mặt mày tất cả đều là sự cưng chiều chỉ dành cho cô.
Kiểu đối xử này chỉ có Trì Bối mới có thể được hưởng.
Ăn cơm trưa xong, Trì Bối tự giác mang chén bát đi rửa, Tần Việt nhìn dáng vẻ tích cực của cô cũng không ngăn cản, nói: "Anh đi lên tầng tắm rửa một lát."
"Được."
Trì Bối nhéo nhéo vành tai có chút hồng của mình, cúi đầu trong phòng bếp rửa bát, kỳ thật chỉ có mấy cái bát, rửa vô cùng nhanh, một tí đã rửa xong.
Rửa xong, Trì Bối ngồi trên sô pha phòng khách, trong lúc chờ Tần Việt thì xem phát sóng trực tiếp trong nhóm, tất cả đều là các kiểu xỉa xói của Vu Tòng Hạm.
[Trong nhóm đều là tiểu tiên nữ]
Vu Tòng Hạm: [ Mình thật sự phục rồi, ăn một bữa cơm mà thôi, đề tài vì sao bát quái thế??? ]
Vu Tòng Hạm: [ Ai da, mình không thể nhịn. ]
Ôn Điềm Nhã: [ ……? ]
Vu Tòng Hạm: [ Triệu Lạc Linh có phải có độc không, sao lại vẫn luôn nói người đã sớm đi, Tiểu Bối Bối nhà chúng ta. ]
Trì Bối: [ Nói mình làm cái gì? ]
Liễu nhân nhân: [ Khen Tiểu Bối Bối nhà của chúng ta lớn lên đẹp ư? ]
Ôn Điềm Nhã: [ Triệu Lạc Linh vốn dĩ không thích Tiểu Bối Bối của chúng ta, nói Tiểu Bối Bối toàn cái gì đâu. ]
Không lâu sau, Vu Tòng Hạm trực tiếp gửi một đoạn ghi âm vào nhóm. Sau khi nghe xong, Trì Bối suy tư ý của câu nói kia, còn chưa nghĩ ra được, Tần Việt đã ăn mặc quần áo ngủ từ trên tầng đi xuống. Phòng ngủ của anh ở trên tầng ở là loại song lập, còn rất lớn.
"Nghĩ cái gì?"
Trì Bối nhấp môi: "Không, đang ngẩn người thôi."
Cô nghĩ nghĩ, nhìn Tần Việt hỏi: "Anh không mệt sao?"
Tần Việt duỗi tay xoa xoa ấn đường, ngữ điệu thanh lãnh: "Còn tốt."
"Anh có muốn đi ngủ không?"
"Em đi cùng anh?"
Trì Bối: "……"
Cô liếc Tần Việt, tim đập có chút loạn, mặt cũng không khống chế được đỏ lên, "Ai đi cùng anh a, anh bao tuổi rồi còn muốn đi cùng." Cô rầm rì, ánh mắt nhìn lung tung, chỉ là không dám nhìn người đàn ông trước mặt: "Tôi là lo lắng tinh thần của anh không đủ, không tốt lắm."
Tần Việt suy nghĩ một lát, kéo cô từ sô pha lên: "Muốn xem phim không?"
"Không muốn xem." Trì Bối nhìn ánh sáng chiếu từ ngoài cửa sổ vào, khẩu thị tâm phi trả lời.
"Chắc chắn?" Tần Việt nói tên phim, Trì Bối nghe, ánh mắt sáng ngời: "Anh có?"
"Có."
Bộ phim điện ảnh mà anh nói đến là bộ phim Trì Bối rất thích, chỉ là phim chiếu đã lâu, vẫn luôn chưa có cơ hội xem được hoàn chỉnh. Lúc trước cô còn nói với Trì Bảo đi tìm cho cô, nhưng cũng không thể mua được đĩa. Về sau Trì Bối đơn giản đành từ bỏ, cảm thấy không xem được hoàn chỉnh khả năng cũng là một loại đẹp khác.
Cô kinh hỉ nhìn Tần Việt, có chút không thể tin được: "Anh mua được à?"
"Ừm." Tần Việt gật đầu, vỗ xuống cái ót của cô hỏi: "Còn muốn xem không?"
Trì Bối: "…… Muốn." Cô u oán nhìn Tần Việt: "Nhưng là anh có thể đi ngủ không? Tôi tự mình xem là được, hoặc là anh ngủ bên cạnh, có thể ngủ không?"
"Được."
Ánh mắt Tần Việt nặng nề nhìn chằm chằm cô một lúc lâu sau mới nhẹ giọng đáp ứng: "Anh ở bên cạnh xem cùng em rồi sẽ đi ngủ."
"Được."
Sắp xếp như vậy cũng không tệ lắm -
Trong nhà Tần Việt có một rạp chiếu phim nhỏ. bên trong có một cái ghế sô pha mềm rất dài, còn có mấy cái ghế lười, một bàn trà nhỏ, trên mặt đất đều rải thảm, trực tiếp ngồi hoặc là ngủ dưới đất cũng không có vấn đề gì.
Bên kia có rất nhiều từ đĩa phim với linh tinh, tất cả đều là phim điện ảnh và phim truyền hình được bảo tồn lại, cô nhìn qua một vòng ở trên, chỉ cảm thấy thỏa mãn.
Chờ cô xem xét xong, Tần Việt đã bật xong phim.
Trì Bối đi qua, chỉ vào thảm: "Tôi muốn ngồi dưới."
Hai người ngồi trên thảm, kỳ thật đa số thời gian là Trì Bối nghiêm túc chuyên chú xem, Tần Việt thì nhìn điện thoại, ước chừng là công ty có việc phải xử lý.
Tất cả ánh đèn trong phòng đã tắt, bức màn cũng kéo kín mít, chỉ ngẫu nhiên có vài ánh nắng xuyên qua từ khe hở.
Không biết qua bao lâu, màn hình điện thoại người bên cạnh đã tắt đi, Trì Bối đang chuẩn bị quay lại xem thử thì có một cái đầu có chút nặng tựa vào chỗ bả vai của mình. Thân mình cô cứng đờ, cảm thụ được tóc của Tần Việt không dài không ngắn chọc vào chỗ da thịt ở cổ, có hơi ngứa, còn có chút rung động nói không nên lời.
Cô cảm nhận được tiếng hít thở của Tần Việt và nhiệt độ cơ thể khi anh sát lại gần, tim rầm rầm rầm kinh hoàng.
Trì Bối hoảng hốt một hồi rồi lại bị tiếng phim kéo lực chú ý lại, cô không có nửa điểm do dự tắt tiếng phim đi, đổi thành phim không tiếng động.
Ánh mắt cô chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình lớn, nhưng chuyên chú như thế nào cũng không bỏ qua được người bên cạnh. Đến cuối cùng, Trì Bối còn chưa xem phim xong, ngược lại mình đã ngáp trước.
……
Trì Bối ngủ khi nào cô cũng không biết, ngủ ngủ, đầu dần dần cũng dựa vào đầu Tần Việt ngủ mất.
Ánh đèn trong nhà lúc sáng lúc tối, phim đã là phim không tiếng động, hai người dựa đầu vào nhau, ngủ ngọt ngào.
……
Tần Việt đúng là có chụt mệt nhọc, nhưng lúc ngủ còn có một chút ý thức, âm thanh trong phòng dần dần nhỏ đi rất nhiều thế là nặng nề ngủ. Đại khái do hơi thở người bên cạnh, anh khó lắm được ngủ một giấc ngon lành. Khi tỉnh lại, Trì Bối đang ôm đầu gối, đầu hướng về phía mình mà ngủ.
Ánh mắt anh nặng nề nhìn chằm chằm Trì Bối một lúc lâu, hầu kết lăn lăn, vừa định động một chút, Trì Bối đã ưm một tiếng, đại khái là ngủ không thoải mái lắm.
Tần Việt suy nghĩ giây lát, muốn bế người lên, nhưng lại lo lắng cô sẽ tỉnh, đến cuối cùng, anh trực tiếp cầm một bên thảm lại đây, đắp lên cho cô… Mình cùng cô tiếp tục ngủ.
Không khí trong phòng làm hai người cảm nhận được sự an tĩnh, phim đã chiếu lặp lại một lần nữa, không có người động vào, hình ảnh vẫn luôn chuyển động, toàn bộ âm thanh lại không có.
Bởi vì vấn đề vị trí, Tần Việt cũng không nằm bên cạnh Trì Bối, mặc cho đầu cô dựa lên vai mình, hai người đầu đối đầu ngủ, cũng may mắn không gian trong phòng đủ lớn, nằm thẳng xuống cũng đủ chỗ.
Ánh sáng ngoài và gió ngoài cửa sổ đan xen với nhau, đầu hai người bọn họ cũng ở một chỗ, hình ảnh ấm áp tốt đẹp, làm người ta không đành lòng phá hư một màn đẹp như vậy -
Lại lần nữa tỉnh lại đã là hai giờ sau.
Trì Bối mở mắt ra một hồi lâu, mới ý thức được mình ở nơi nào. Cô dừng một chút, duỗi tay cầm thảm trên người, vừa định có động tác khác, lại cảm nhận được một ít thứ không giống. Bên cạnh…… Bên cạnh còn có người nằm.
Cô tạm dừng giây lát, cứng đờ quay đầu, vừa quay đầu đã đối mặt với thượng ánh mắt thâm trầm của Tần Việt.
Trì Bối giật mình ngẩn ra giây lát, có chút nghĩ không ra vì sao sẽ biến thành dáng vẻ hiện tại này. Cô ngơ ngẩn mà nhìn Tần Việt, một đôi mắt đầy nước còn mang theo điểm mê mang, là dáng vẻ mơ hồ vừa tỉnh ngủ.
"Anh……"
Lời còn chưa nói xong, tiếng nói khàn khàn của Tần Việt đã hô tên cô: "Trì Bối."
"Hử?"
Trì Bối nhìn anh, có chút ngốc, nhưng lại có chút khẩn trương. Tiềm thức của cô giống như biết sẽ phát sinh cái gì, lại hoặc là nói mình đang chờ mong điều rối loạn gì đó.
Trong phòng tối tăm, chỉ có ánh sáng trên màn hình chiếu xuống, nhưng trên màn hình hiện tại cũng đã tối xuống, ánh sáng cũng không lớn. Tưởng tượng đến đây, Trì Bối không nhịn được quay đầu nhìn màn hình, không xem không biết…… Vừa thấy cả người cô đều ngây ngẩn.
Trên màn hình lớn, hình ảnh…… so với tư thế hiện tại của cô với Tần Việt còn kích thích hơn rất nhiều.
Cô há miệng thở dốc, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người thân mật trên màn hình lớn kia…… Tay còn đang sờ loạn. Cô vừa định muốn đi tìm điều khiển tắt phim đi, tay còn chưa có vươn đi, cả người đã bị Tần Việt kéo vào trong lòng ngực.
Lập tức, không chút suy nghĩ Trì Bối buột miệng thốt ra: "Anh không thể làm loạn."
Tần Việt thấp thấp cười, đáp ứng: "Không làm loạn."
Vừa dứt lời, anh đã ôm sẵn vòng eo Trì Bối, cúi đầu hôn xuống.
/90
|