Chương 1
Ánh trăng yếu ớt chiếu vào tiểu viện hẻo lánh. Bầu trời đêm âm u, cơn gió lạnh lẽo từng đợt thổi khiến người ta cảm thấy lạnh sóng lưng.
Bên trong tiểu viện, ánh nến mờ nhạt không đủ sáng hết cả căn phòng. Tuy vậy vẫn có thể cảm thấy mùi gỗ mục nát lan tỏa trong không gian. Một chiếc giường nhỏ, một cái bàn cùng hai chiếc ghế gỗ là những thứ có trong căn phòng.
Đây là kiếp thứ ba. . . .
Ngày trăng tròn sẽ là lúc nàng lại chết đi. Lương Hỷ nàng sẽ lại chết, chết dưới lưỡi kiếm của hắn. Người mà nàng yêu nhất. Hai kiếp trôi, là sự biểu hiện ông trời thật sự thiên vị cho nàng và cả kiếp thứ ba này nữa. Ông trời vẫn cho nàng cơ hội sống lại quá khứ thay đổi cuộc đời.
Nhưng nàng lại không hề chấp nhận nó. . . .
Chấp niệm của nàng quá nặng, nàng không muốn quên hắn để làm lại từ đầu, nàng không muốn hắn yêu người khác. Nên hai kiếp sống lại vẫn vậy. Nàng vẫn giúp hắn lên làm vua trở thành Thiên Tử một cách thuần thục vẫn giết chết người hắn yêu với nhựng thủ đoạn tàn độc nhất. Vẫn mặc kệ cho hắn giết cha mình không một lời oán giận.
Nàng quá yêu hắn yêu đến mức không thể nào biến nó thành thù hận, vẫn chỉ để mặc cho nó ngày càng lớn. Lương Hỷ nàng bị mắng nhiếc đại nghịch bất đạo thì sao? Nó vẫn không thể nào thay đổi tình cảm nàng dành cho hắn.
Tâm nàng chỉ yêu hắn. . . tất cả đều vì hắn mà thôi!
Két...
Cánh cửa kêu lên một tiếng chói tai rồi mở ra để gió lạnh thổi vào, Lương Hỷ ngồi trên giường đầu óc mụ mị sực tỉnh dậy trong dòng suy nghĩ ngước nhìn người từ ngoài bước vào.
“Tiểu thư. . .”
Khẽ đau lòng than lên hai tiếng. Lưu ma ma từ ngoài tay bưng khay thức ăn bước vào. Lưu ma ma không phải họ Lưu mà bà Họ Lữ là nha hoàn hồi môn của mẫu thân nàng, đổi họ thành họ của mẫu thân. Từ nhỏ đến lớn sa khi mẫu thân bạo bệnh qua đời. Một tay nàng là do bà nuôi nấng, từ lâu nàng đã xem ma ma như người thân ruột thịt,
Chỉ tiếc nàng không thể nào ở bên chăm sóc cho bà nữa.
“Lưu mẫu. . .”
Lưu ma ma đặt khay thức ăn lên bàn khóe mắt ươn ướt. Vội đến bên giường nâng nàng dậy ra bên ngoài. Lương Hỷ được Lưu ma ma đặt xuống ghế gỗ, ánh nến héo hắt phác họa ra gương mặt nàng. Nàng không phải là tuyệt sắc giai nhân, nàng gương mặt bất quá miễn cưỡng gọi là xinh đẹp thực chất cũng chỉ thuộc dạng thanh tú dễ nhìn.
Và điều khiến gương mặt nàng thu hút nhất là đôi mắt. Đôi mắt Luong Hỷ không sắc xảo kiêu sa, cũng không linh động. Mà đôi mắt mang vẻ mơ màng lơ đễnh như thế gian không có thứ gì đặt vào trong đôi mắt ấy.
Lưu ma ma lấy chiếc lược gỗ tinh xảo trong tay áo nhẹ nhàng chải lại mái tóc rối bời của nàng.
“Tiểu thư mau ăn bữa khuya đi”
Sực nhớ ra điều gì Lưu ma ma vội đẩy hai cái bánh màn thầu đã sớm nguội đến trước mắt Lương Hỷ. Lương Hỷ nhìn hai cái bánh đã lạnh ngắt nhưng đối với nàng nó lại là thứ ấm áp nhất. Cầm lên cắn từng miếng nhỏ.
Lưu ma ma mỉm cười hỏi
“Sao không ngon à, để hôm sau nô tỳ kiếm cho tiểu thư một cái đùi gà nhé!”
Lưu ma ma vội vàng lấy cái bánh định đem đi thì Lương Hỷ nhanh chóng lấy lại.
“Không sao nó ngon lắm”
Bỗng nước mắt nàng chực rơi xuống, giọt nước mắt trong veo từng chút rơi xuống.Lưu ma ma hốt hoảng dùng khắn tay lau nước mắt cho nàng. Lương Hỷ càng lau càng khóc nhiều hơn. Ma ma vẫn tốt như vậy nhưng nàng vẫn chưa từng nghĩ sống cuộc sống khác để bên cạnh bảo vệ ma ma suốt đời. Nàng thật khốn nạn và tồi tệ. Nàng thật ích kỷ. . . .
“Mẫu, con thật bất hiếu đúng chứ. . . .”
Lương Hỷ nói trong nước mắt. Lưu ma ma sững người rồi im lặng. Sau đó bà nhàn nhạt đáp lại: “Tiểu thư chỉ cần người thấy đúng thì cứ làm, không cần biết ai nói gì”
Lương Hỷ nở nụ cười méo mó, ma ma vẫn vậy vẫn luôn dung túng nàng vô pháp vô thiên như vậy. Nàng nói đúng là đúng bà luôn bảo vệ nàng. Ma ma chưa từng bỏ rơi nàng chỉ có nàng chỉ có nàng mới là kẻ buông tay bỏ rơi ma ma. . . .
Rầm. . . .
Cánh cửa mới nãy Lưu ma ma nhẹ nhàng đóng lại nay lại bị một lực đạo mạnh mẽ đánh bật ra. Từ ngoài một đám cấm vệ quân bước vào dàng hàng hai bên. Sau đó một tên ăn mặt xiêm y màu đỏ tím õng ẹo bước vào.
Lưu ma ma vội nhíu mày nhìn hắn hỏi: “Không biết Phí công công hôm nay đến đây làm gì?”
Phí Thái, Phí công công tên hoạn qua bên cạnh hoàng đế nê sinh ra tính cách kiêu ngạo. Thấy vẻ mặt chán ghét của Lưu ma ma khiế hắn cảm thấy nhục nhã, tức giận nhưng nhanh chóng đổi lại là vẻ tươi cười.
“Lưu ma ma hôm nay bổn quan đến truyền Thánh chỉ cho phế hậu”
Cái giọng nam không ra nam nữ không ra nữ của hắn khiến người nghe chói tai. Và lời nói của hắn hiện tại khiến Lưu ma ma cực kỳ khó chịu. Bà định đáp trả lại thì Lương Hỷ vội nắm tay bà bảo thôi.
“Phiền phí công công quá”
Phí Thái hừ một tiếng nhìn Lương Hỷ khinh thường. Sau dời mắt vào tấm chiếu chỉ màu vàng trên tay hô to: “Phụng thiên thưa vận hoàng đế chiếu viết, hoàng hậu Lương Hỷ cốt cách không đoan chính. Đại nghịch bất đạo mưu sát Hạ quý phi tội đáng chết lập tức truyền lệnh giờ ngọ ngày mai lập tức xử trảm. . .”
Phí Thái vừa dứt lời Lưu ma ma lảo đảo suýt ngã, hốc mắt chực rơi xuống hai hàng lệ. Bà gào lên: “Cốt cách không đoan chính, mưu sát Hạ quý phi từ khi nào hậu cung xuất hiện một Hạ quý phi, ta muốn gặp hoàng thượng. . .”
“Lưu ma ma, bổn quan thấy bà nên ở bên phế hậu trong thời gian ngắn đi đừng có mà nhiều lời”
Nói xong hắn phất tay ngúng nguẩy bỏ đi.
Lương Hỷ cười nhạt cuối cùng đã đến rồi. . .
/3
|