Chương 3.2: Nhào vào lòng
Nghe thấy tiếng cười của hai người Trường Hoan mới lấy lại tinh thần, cô cuống quýt muốn đứng dậy lại không ngờ mũi giày lại mắc vào thảm nhung, người chưa kịp đứng đã lại nhào xuống đất…
Con người mà, một khi bị ngã sẽ theo phản xạ túm lấy bất cứ một thứ gì đó hay một ai đó, vậy nên, Trường Hoan vừa nhào xuống liền theo bản năng mà túm chặt lấy dây lưng của Giang Thiếu Huân…
“Ha ha…”
Cung Trạch ôm bụng cười lắc lẻ, ngay cả Phó Tử Ngộ, người vẫn luôn nghiêm túc và cẩn thận cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.
Trường Hoan xấu hổ đến phát khóc, cô luống cuống bỏ tay khỏi dây lưng của Giang Thiếu Huân, đầu cúi gằm xuống mà xin lỗi không ngừng. Giọng cô run rẩy, có chút nghẹn ngào.
Giang Thiếu Huân cúi đầu, nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của cô đang chiến đấu với tấm thảm, có khi phải tới nửa ngày cô mới giải thoát đôi chân của mình khỏi nó, khóe môi anh nhếch lên.
Người phụ nữ này nhìn có vẻ rất ngây thơ. Nhưng thế thì sao? Phụ nữ ngây thơ anh gặp nhiều, rất nhiều, toàn là những người có bộ mặt ngây thơ nhưng bụng thì đầy mưu mô và toan tính.
Giang Thiếu Huân thản nhiên châm một điếu thuốc, chờ xem cô định làm gì tiếp theo.
Trường Hoan đứng dậy, đầu vẫn cúi gằm không hề ngẩng lên để liếc anh dù chỉ một cái, lúc này cô không khác gì một học sinh tiểu học đang cúi người chào anh, “Xin lỗi anh, thành thật xin lỗi anh, vừa rồi là tôi không cẩn thận mới bị ngã, tôi không cố ý muốn đâm vào anh…”
“Ừ.”
Giang Thừa Huân lạnh nhạt “ừ” một tiếng, đưa điếu thuốc lên miệng hít sâu một hơi.
Trường Hoan không thích đàn ông hút thuốc, thấy anh như vậy cô không nhịn được nhíu mày, nhưng cử động nhỏ này chỉ diễn ra trong chớp mắt.
“Nếu anh không bị sao thì tôi xin phép đi trước…”
“Ô kìa, cô gái à, cô vừa đâm vào cái gì cô biết không? Bảo bối của đàn ông đấy. Làm sao cô biết được vừa rồi nó không bị sao chứ? Cô đâm mạnh thế cơ mà.”
“Đúng đúng, chỗ này ấy mà, nếu không thử thì chẳng ai biết được là có lưu lại di chứng gì hay không…”
Cung Trạch nói với giọng âm dương quái khí. Anh ta vừa dứt lời thì Trường Hoan không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh ta.
Đôi mắt lấp lánh ướt át, một đôi mắt như biết nói làm Cung Trạch giật nảy mình, vẻ mặt khoa trương vừa rồi cũng cứng lại.
Người phụ nữ này thật sự rất đẹp, dùng cặp hỏa nhãn kim tinh của anh ta lướt qua một phát là nhìn ra ngay khuôn mặt cô là thật, chưa từng chỉnh sửa, cô không trang điểm nhưng làn da còn mịn màng hơn cả những phụ nữ trang điểm kỹ càng.
Đặc biệt là đôi mắt, ngay cả cô nàng tiểu hoa đán nổi tiếng nhất hiện nay luôn tự cao có một đôi mắt có thể tàn sát cả giới giải trí thì so với đôi mắt cô cũng phải mặc cảm không bằng.
Trường Hoan chỉ liếc người đàn ông ăn mặc như một con chim công một cái rồi rời mắt ngay, cô quay sang, nhìn Giang Thiếu Huân, ánh mắt tĩnh lặng, khuôn mặt không để lộ bất cứ một cảm xúc đặc biệt nào, nhẹ giọng nói, “Xin lỗi anh, nếu như anh lo lắng thì tôi có thể đi cùng anh tới bệnh viện để kiểm tra.”
Giang Thiếu Huân nghe cô nói vậy liền nhếch mép cười.
Mỗi khi anh cười thì cặp mắt đào hoa ấy sẽ lóng lánh rất đẹp, đôi môi hé mở thả ra từng làn khói, khuôn mặt anh mờ mờ ảo ảo trong khói thuốc.
Giang Thiếu Huân mất hết hứng thú, quả nhiên là vậy, phụ nữ đều một giuộc với nhau, vẫn cái kịch bản cũ rích này, chẳng có chút thú vị nào cả.
Có điều, khuôn mặt cô không phụ sự mong đợi của anh.
Anh xua tay, nói với Trường Hoan, “Không cần, cô đi đi.”
Trường Hoan ngẩn ra trong giây lát rồi lập tức nói cảm ơn, cô vội vàng rời đi ngay sau đó.
/1221
|