"Diệp Tư Viễn."
Sau khi bình tĩnh lại, tôi vẫn ôm anh thật chặt như cũ, tôi nói: "Ở với em một đêm cuối cùng, được không?"
Anh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý.
Chúng tôi cùng nhau tắm rửa, mặc cho nước nóng xối lên người, tôi ôm anh, đầu tựa vào trong ngực anh, đứng bất động.
Tắm xong trở về phòng, tôi phát hiện nơi đã từng phòng ngủ của chúng tôi bây giờ lại giống như một thế giới màu trắng, vén những tấm vải phủ chống bụi lên, tôi lấy gối và chăn từ trong tủ quần áo ra, bọn nó đã lâu không được thấy ánh mặt trời, có chút ẩm mốc, thậm chí còn có mùi long não những tôi lại không thèm để ý chút nào.
Diệp Tư Viễn ngồi ở trên giường, hai chân kẹp cái chăn giúp tôi nhét vào vỏ, khi chân trái của anh cử động thì tôi nhìn thấy cái vòng chân kia, sợi dây đeo con thú nhỏ bằng vàng đã bị phai màu nghiêm trọng biến thành màu hồng nhàn nhạt, có lẽ là Diệp Tư Viễn sợ sợi dây sẽ bị đứt cho nên mới buộc thêm một sợi dây da màu nâu dây để cố định lại.
Chú ý tới tôi đang nhìn chân trái của anh, anh xê dịch thân thể, thu chân lại, tôi cười: "Anh còn đeo nó hả?."
"Ừ."
"Sợi dây cũng đã cũ rồi."
"Không sao, sẽ không bị đứt đâu."
"Tại sao anh lại không đổi sợi dây?"
Diệp Tư Viễn mím môi cúi đầu, chân trái đang kẹp góc chăn, ngón chân phải đưa vào trong định nhét chăn vào vỏ.
"Là do em bện, không muốn đổi lại."
Tôi không lên tiếng.
Lúc ôm lấy Diệp Tư Viễn nằm ở trên giường, ngoài cửa sổ đã sớm tối đen như mực, chúng tôi chỉ mở đèn bàn ở đầu giường, trong ngọn đèn mờ ảo tôi cẩn thận quan sát gương mặt của anh. Dịu dàng vuốt tóc đen trên trán anh, ngón tay của tôi chậm rãi lướt các đường nét trên gương mặt. Gương mặt như vậy đã sớm khắc sâu vào trong đầu tôi, trên người của anh lại có hơi thở ấm áp quen thuộc, quen thuộc tới mức làm tôi muốn khóc.
Diệp Tư Viễn chỉ dịu dàng nhìn tôi, vẫn luôn không nói gì, tôi như bạch tuộc tám chân quấn lên người anh, chân của anh như có như không cọ sát chân tôi, tay của tôi lại không tự chủ được vuốt cánh tay phần còn lại của cánh tay bị cụt, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực của anh, tôi hưởng thụ thời khắc ngắn ngủi này, quý trọng từng giây từng phút, tuy mí mắt bắt đầu đánh nhau nhưng cũng không chịu ngủ.
"Haha, tâm sự thôi." Ngón tay của tôi vẫn cứ vuốt ve phần cánh tay còn lại của anh giống như đang vuốt ve một món đồ chơi thú vị, anh cũng khẽ động đậy cánh tay nhỏ của mình, nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay tôi , đây đã từng là trò chơi mà chúng tôi chơi không biết mệt mỏi khi nằm ở trên giường nói chuyện với nhau, mà bây giờ chúng tôi vẫn như cũ ăn ý.
"Tán gẫu chuyện gì?" Giọng nói của Diệp Tư Viễn trong căn phòng yên tĩnh có vẻ cực kỳ trầm thấp, giọng nói của anh trong sáng lại dồi dào từ tính.
"Ừ. . . Vậy thì tán gẫu mấy năm này có cô gái nào theo đuổi anh hay không?"
Anh nở nụ cười, nói: "Không có."
"Em không tin."
"Thật sự không có, ai lại ngu ngốc như vậy."
"Hả? Anh nói em khờ?"
Diệp Tư Viễn ngưng cười, ánh mắt của anh nhìn tôi chăm chú, nói: "Tiểu Kết, em chính là cô gái ngu ngốc nhất, ngu ngốc nhất trong số những cô gái mà anh từng gặp."
"Anh cũng là đứa ngốc, em đã gặp được người ngu ngốc nhất trên thế giới này rồi." Tôi thở dài: "Hai kẻ ngu, rất xứng với nhau, không trách được ban đầu hai ta lại có thể quen nhau được."
Anh vừa cười vừa nói: "Đã qua nhiều năm mà em vẫn ngốc như vậy. Tiểu Kết, chừng nào thì em mới có thể lớn lên đây?"
Tôi hồ đồ: "Em đã già rồi, tại sao có thể nói là không có lớn lên đây? Diệp Tư Viễn, Tiểu ngu ngốc cũng đã18 tuổi rồi, thậm chí nó còn cao hơn anh nữa đó."
"Thật? Anh nhớ lúc gặp nó thì nó vẫn chỉ là một đứa con nít, còn chưa có trổ mã nữa đấy."
“Ừ, bây giờ nó rất đẹp trai, không thua kém anh chút nào đâu. Đúng rồi, Diệp Tư Viêm thì sao? Nó cũng đã 16 tuổi rồi nhỉ."
Diệp Tư Viễn híp mắt suy nghĩ một chút, nói: "Đúng vậy, Tư Viêm cũng đã trở thành một cậu thiếu niên. Bây giờ nó đang học trung học ở Milan, cũng đã cao gần 1m8 rồi."
Ở trong đầu tôi liền hiện lên bóng dáng của Diệp Tư Viêm lúc 10 tuổi, vóc dáng nho nhỏ, gương mặt xinh đẹp, giống như một cái đuôi luôn đi theo sau lưng tôi, len lén kéo tay tôi, đỏ mặt gọi tôi là "Tiểu Kết" . Chắc bây giờ nó đã sớm trở thành một thiếu niên tràn đầy sức sống rồi nhỉ, thời gian thật sự trôi qua quá nhanh.
"Tư Viễn."
"Hả?"
Tôi nghĩ nghĩ: "Không có việc gì."
". . . "
"Tư Viễn."
"Thế nào?"
". . . "
"Tiểu Kết?"
"Những việc mà anh nói trước đó, em thật sự không quan tâm." Nước mắt của tôi lặng lẽ chảy xuống: "Cho tới bây giờ em vẫn chưa từng để ý đến."
"Đừng suy nghĩ nữa. Tiểu Kết.” Anh nặng nề thở dài: "Ngủ một giấc thật ngon, bộ dáng của em thoạt nhìn rất mệt mỏi."
"Tối hôm qua chơi tới khuya, gần tới năm mới rồi, hôm nay lại phải dậy sớm. Anh thì sao? Năm trước anh trải qua giao thừa như thế nào?"
"Ở trên máy bay."
"À...."
". .."
"Diệp Tư Viễn."
"Hả?"
"Chúng ta còn có thể liên lạc với nhau không?"
". . . Tiểu Kết, anh sẽ không trở lại nữa."
"Nếu em gửi mail cho anh, anh có trả lời không? Ví dụ như ngày lễ, ngày tết hoặc là sinh nhật anh ."
". .."
Tôi cười cười tự giễu: "Được rồi, em hiểu rồi, sẽ không trả lời."
"Ngủ đi, Tiểu Kết, không còn sớm nữa rồi." Anh nhẹ nhàng hôn một cái lên trán của tôi.
"Ừ."
Rúc vào bên người Diệp Tư Viễn, tôi giống như đang nằm mơ, lúc này trong lòng lại trở nên bình tĩnh lạ thường. Mặc dù tôi hiểu rằng thời gian còn lại không nhiều nhưng lại không có cảm thấy khổ sở cùng lo lắng một chút xíu nào.
Sau khi trời sáng, chúng tôi sẽ giống như người lạ, trời Nam đất Bắc, vậy thì trong khoảng thời gian này hãy để tôi trầm luân thêm một lần nữa thôi.
Dù là từ đó về sau vạn kiếp bất phục, đau đến không muốn sống nữa nhưng vào giờ phút này, cuối cùng Diệp Tư Viễn vẫn đang ở bên cạnh tôi .
Trán của tôi chạm vào trán của anh, tôi dần dần ngủ thiếp đi.
Trong khi ngủ tôi mơ thấy rất nhiều giấc mơ, có ác mộng nhưng cũng có mộng đẹp.
Trong mơ tôi cột tóc đuôi ngựa thật cao, mặc T-Shirt dễ thương, quần jean thụng, còn có giày thể thao màu sắc rực rỡ, vai mang balo không buồn không lo chạy ở trong sân trường, trên balo còn treo một số đồ trang trí nhỏ và đồ chơi hoạt hình.
Hình như là tôi đang tìm một người, tôi biết rõ anh đang đứng ở nơi đó, nhưng chạy mãi, chạy mãi, chạy một hồi lâu cũng không có tìm được anh.
Tôi mệt mỏi thở lớn tiếng, gấp đến độ sắp khóc lên.
Người kia, đến tột cùng là người nào, anh đang ở nơi nào?
Rốt cuộc tôi cũng đầu hàng, dừng bước lại, mờ mịt nhìn chung quanh, vốn là bầu trời trong xanh đã u ám, tôi bắt đầu khóc rống lên, biết có lẽ là mình sẽ không tìm được người kia nữa.
Lúc tỉnh lại, tôi phát hiện mình vẫn đang dựa vào trong ngực Diệp Tư Viễn như cũ, cánh tay còn ôm chặt hông của anh. Trong chăn thật là ấm áp, anh nghiêng người ngủ rất ngon, phát ra từng tiếng thở nhỏ nhẹ.
Ánh sáng sau rèm cửa sổ nói cho tôi biết, trời đã sáng rồi.
Tôi cẩn thận nhìn giương mặt Diệp Tư Viễn lần nữa, vẻ mặt của anh rất trầm tĩnh, lông mi dày giãn ra, làm cho tôi có thể nhìn thấy đôi mắt hấp dẫn của anh nhưng trong đôi mắt đó lại tràn ngập tang thương mất mát. Tôi hiểu rõ mấy năm này cuộc sống của anh trôi qua cũng không phải thuận lợi, tốt đẹp như là tôi đã nghĩ. Ngược lại, tôi gần như có thể cảm nhận được đau khổ và gian nan của anh.
Người đàn ông này đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, tâm hồn của anh đeo nặng gông xiềng, những điều mà anh để ý nhiều như vậy, so với ai khác tôi lại càng hiểu anh hơn, tôi hiểu rõ sau khi đã trải qua nhiều như vậy chuyện, anh đã không còn là anh mà thật đáng buồn chính là tôi cũng không còn là tôi nữa.
Đây là kết cục đã định của chúng tôi, cũng là kết cục không mong muốn nhất.
Lặng lẽ rời giường, tôi đi đến toilet rửa mặt súc miệng, mặc quần áo tử tế rồi trở lại phòng ngủ, tôi đứng ở bên giường nhìn Diệp Tư Viễn một lần cuối cùng.
Anh đã biến thành tư thế nằm ngửa, vẫn ngủ rất ngon như cũ, hơi nghiêng đầu, mái tóc đen dày có chút rối loạn , che phủ cái trán, trên gương mặt còn có dấu hằn của gối. Trên người của anh được đắp chăn, làm tôi không thể nhìn thấy thân thể khuyết tật của anh. Nhưng rõ ràng trên chăn có lõm xuống, nơi vốn là vai của anh lại trống không, chăn lõm xuống làm lộ ra bề ngoài có chút gầy, vóc người càng lộ vẻ thon dài, tôi đứng không nhúc nhích nhìn anh, rốt cuộc nở nụ cười.
Tôi cúi người xuống vuốt ve mái tóc đen của anh, cúi đầu hôn một cái lên gương mặt anh, khẽ nói:
"Diệp Tư Viễn, tạm biệt."
Anh hơi nhíu nhíu mày, đôi môi bỗng nhúc nhích, nhưng vẫn không có tỉnh lại.
Tôi đứng dậy rời đi.
@@@@@@@@@@@@@@@@
Ba giờ sau, tôi lên chuyến bay giá rẽ trở về thành phố K.
Tôi đã xin phép lãnh đạo nghỉ mấy ngày, thu thập mấy bộ quần áo đơn giản rồi đến sân bay.
Từ tỉnh đổi xe mấy lần mới về đến nhà, khi đó đã là buổi chiều, ba, dì xinh đẹp và Trần dạ nhìn thấy tôi thì giật nảy mình.
Cách năm mới chỉ có 20 ngày, lúc này về nhà thật sự có chút kì lạ, ba đuổi theo sát ở phía sau tôi hỏi tôi về nhà làm cái gì, tôi lười phải nhiều lời, chỉ nói là có chuyện.
"Chuyện gì?" Ba nhất quyết không tha hỏi.
"Con muốn mua nhà."
"À?"
"Ba, con muốn trở về đây làm việc. Ba cảm thấy như thế nào?"
"Tại sao? Ở đó không vui hả? Tại sao đang êm đẹp đột nhiên muốn trở về nhà ?"
Ba ngồi xuống ở bên mép giường của tôi, tôi nằm ở trên giường ôm gối đầu, cảm giác mệt mỏi: " Giá phòng ở thành phố H quá cao, phòng nhìn vừa ý một chút cũng phải 2 vạn, cho dù có kiếm nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được một căn nhà còn giá phòng ở nơi này của chúng ta chỉ cần 4000 là đủ rồi, con muốn mua một căn nhà có ba phòng ngủ, một phòng khách, con và Trần Dạ cùng đứng tên, sau đó qua sang năm liền chuyển về đây làm việc."
Ba nghi ngờ nhìn tôi, tôi cười cười với ông: "Ba, con thật sự không có việc gì. Ba yên tâm, tiền học đại học năm nay của Trần Dạ con đã tiết kiệm đủ rồi, còn tiền mua nhà thì ba cho con mượn tiền đặt cọc, còn lại cứ để con lo là được."
". .." Ba đứng dậy, đi về phía cửa phòng, đi tới đi lui rồi quay đầu hỏi tôi: "Nha đầu ngốc, chuyện này còn đã suy nghĩ kĩ chưa, đã quyết định chắc chắn rồi?"
"Dạ, đã suy tính tương đối kỹ càng rồi."
"Cũng tốt, tới tháng 9 thì Tiểu Dạ phải đi học đại học rồi, cũng không biết sẽ đi tới thành phố nào, đến lúc đó trong nhà chỉ còn lại hai ông bà già này, nhà cửa lạnh lẽo, con trở lại cũng tốt."
Hôm sau tôi bắt đầu đi xem nhà, tôi muốn mua một căn nhà khoảng 90 m2, hơn 40 vạn, tôi bấm máy tính xem thử cần phải đặt cọc bao nhiêu tiền, mỗi tháng phải trả bao nhiêu, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, loay hoay chân không chạm đất.
Lúc về nhà ăn cơm tôi có nói với ba chuyện mình đi xem mấy căn phòng bán hoặc cho thuê, ba đều nói là không được, nếu không phải ngại khu vực kém thì chính là ngại tầng lầu thấp, thậm chí còn ngại tên người bán khó nghe. Tôi lặng lẽ bới cơm, ở trong lòng suy nghĩ, chuyện này tôi cứ tự mình quyết định thôi, hỏi ý kiến ba cơ bản cũng chỉ là nói cho có.
Ba ngày sau, tôi nhìn trúng một căn hộ ở trung tâm thành phố, căn hộ đó nằm trên tầng 7, ba phòng ngủ một phòng khách, phòng khách rộng rãi sáng ngời, hai phòng ngủ hướng Nam, một phòng ngủ hướng Bắc, căn nhà nhìn qua rất tốt, rất hợp với ý tôi, hoàn cảnh chung cư này cũng không tồi, việc mấu chốt chính là giá tiền thấp hơn so với những căn nhà tương tự trong khu vực này.
Tôi hào hứng về nhà thương lượng với ba, hi vọng ba có thể cho tôi mượn 10 vạn làm tiền đặt cọc, thật bất ngờ, vậy mà ba lại không đồng ý.
"Tại sao vậy?" Tôi cảm thấy rất rất kỳ quái, cầm quyển cataloge đưa cho ông nhìn: "Hiện tại giá nhà đất đang thấp, chính là thời cơ mua nhà tốt, hơn nữa khẳng định sau này giá cả sẽ tăng lên, phòng này lại ở khu vực rất tốt, sau này có thể cho Tiểu Dạ làm phòng cưới."
"Ai biết thằng ranh chết bầm kia tương lai sẽ đi nơi nào đó phát triển, đến lúc đó rồi hãy nói tiếp."
"Cho dù không có em ấy nhưng mà có thể cho gia đình mình ở mà, ba, dì xinh đẹp và con có thể ở cùng nhau, nhà chúng ta thật sự quá nhỏ, mỗi lần các chú các bác tới dùng cơm, phòng khách đều không đủ chỗ ngồi ."
Không biết vì sao, mặc kệ tôi nói thế nào, ba hoa chích chòe khen ngợi căn nhà này tốt ra sao thì ba vẫn không đồng ý.
"Ba!" Tôi tức giận: "Con chỉ mượn ba thôi, con sẽ trả! Nên bây giờ ba cho con mượn 10 vạn đi!"
Mặt ba đỏ lên rất kỳ quái, ánh mắt của ông tránh né, ấp úng nói không ra lời, tìm một cái cớ liền chạy ra khỏi nhà.
Buổi tối, Trần Dạ lặng lẽ chui vào phòng tôi, tôi vẫn đang còn hờn dỗi: "Em vào đây làm gì? Không phải gần thi cuối kì rồi sao, còn không lo học đi!"
Trần Dạ không để , ngồi xuống ở bên cạnh tôi, nói: "Chị, em biết đại khái tại sao ba lại không đồng ý cho chị mua nhà."
"À? Tại sao?"
Nó cúi đầu, giống như đang đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc nó cũng lại gần sát bên tai tôi, nói cho tôi biết một chuyện.
Tôi sợ ngây người.
Không để ý đến Trần Dạ đang ngăn cản, tôi vọt tới phòng của ba, gọi ông dậy: "Ba! Tại sao ba lại có thể làm như vậy? !"
Ba và dì xinh đẹp đang vùi ở trong chăn xem ti vi, bị tôi rống lên thì ngẩn ra, ông nói: "Hơn nửa đêm mà con còn làm cái gì vậy! Ba thì như thế nào?"
"Ba! Ba! Ba còn không biết mình đã làm ra chuyện tốt gì sao! Vậy mà ba lại nhận nhà của ba mẹ Diệp Tư Viễn!" Tôi nổi cáu: "Ba đang làm cái quái gì vậy! Ba có nghĩ tới cảm nhận của con hay không? Lúc ba nhận nhà của bọn họ ba có hỏi qua ý kiến của con không? Con là con gái của ba mà! Ba xem con là cái gì vậy! !"
Ông mặc quần từ trong chăn chui ra, đứng ở nơi đó, mặt kìm nén đến đỏ bừng, rống lên với tôi: "Trần Kết! Con là đứa chết bầm ăn cây táo rào cây sung! Cũng là bởi vì con là con gái của ba cho nên ba mới nhận lấy căn nhà kia đấy! Cái thằng tàn phế đó mặc kệ chết sống của con cao bay xa chạy, nó đâu có nhớ tới con ! Con nhận một chút bồi thường của nhà bọn họ cũng là chuyện đương nhiên, con biết chưa?"
"Con không biết! Con không biết! ! Con chỉ biết ba nhận lấy căn phòng đó chính là vũ nhục con ! Một căn nhà thì tính là gì! Một căn nhà có thể đổi lại thời thanh xuân của còn sao? Có thể đổi về thân thể khỏe mạnh của con sao? Ba nhận nhà của người ta làm con mất sạch thể diện! Ba ơi ba! Tại sao ba có thể làm như vậy!"
"Đó là con nên có được! Trần Kết!" Ba lớn tiếng kêu lên: "Con vì thằng chết tiệt đó mà ngay cả mạng cũng không cần, con còn chưa có tỉnh lại thì nó đã phủi mông chạy lấy người, con còn dám gạt ba nói hai đứa vẫn còn yêu nhau! Con mẹ nó, con nghĩ ba con là đồ ngu sao? Nó đã sớm không còn nhớ con nữa rồi! Cũng may là lương tâm của nhà kia không có bị chó ăn sạch, mẹ nó vẫn còn biết sai chị họ của nó tới đây mua nhà cho con! Vì sao ba lại không được nhận? Con nói cho ba biết vì sao ba lại không được nhận? Con gái của ba thiếu chút nữa đã chết đó! Đừng nói là một căn nhà, con mẹ nó, coi như là đưa cho lão tử hỏa tiễn thì lão tử cũng nhận! Đó là con nên có được!"
"Chó má! Tất cả đều là chó má!" Tôi nói chuyện mà không lựa lời: "Ngày mai ba trả nhà lại cho họ đi! Trả lại cho bọn họ đi! Con không muốn bất kì vật gì của nhà đó! Đừng làm vậy! Đừng! Ba! Con biết rõ là ba yêu tiền nhưng không ngờ ba lại tham lam hư vinh như vậy! Ba lấy mạng của con đi đổi một căn nhà. .."
"Chát!" Một cái tát.
Người đánh tôi là dì xinh đẹp, bà đang đứng bên cạnh tôi, rơm rớm nước mắt nhìn tôi chằm chằm: "Trần Kết, con đang nói cái gì vậy? Căn nhà đó ba và dì không có lắp đặt thiết bị, cũng không có ý định vào đó ở ! Vẫn luôn để trống như vậy chính là một ngày nào đó nếu con cần thì ba và dì sẽ bán nó lấy tiền cho con dùng. Thời điểm con vừa mới vừa khỏi hẳn, có quỷ mới biết về sau sẽ để lại di chứng gì không, coi như không có di chứng về sau nhưng căn nhà này cũng có thể bán lấy tiền mua đồ cưới cho con! Ba con không có thèm muốn căn nhà đó một chút nào cả! Ông ấy, điều ông ấy quan tâm nhất chính là con đó!"
Tôi khóc, dì xinh đẹp khóc, ba cũng khóc, Trần Dạ thất kinh nhìn chúng tôi, kéo tôi ra khỏi phòng của ba.
Nó đưa tôi trở về phòng, tôi khóc bù lu bù loa , kéo cổ áo của Trần Dạ qua, dựa đầu lên bả vai gầy teo của nó.
"Tiểu ngu ngốc, cho chị mượn bả vai để dựa vào đi."
Trần Dạ vụng về vỗ lưng tôi, nó thật sự đã trưởng thành rồi, không ngừng an ủi bảo tôi đừng khóc nữa.
Thật lâu về sau, nó mới hỏi tôi: "Chị, có phải chị vẫn còn chưa quên được anh Tư Viễn hay không?"
Cặp mắt sưng đỏ của tôi trừng nó: "Em thì biết cái gì!"
"Em không hiểu. Chỉ là khi đó anh ấy thật sự không cần chị nữa? Lại ở trong thời điểm chị bị thương nặng như vậy?"
Tôi quay đầu đi không nhìn nó.
"Anh ta thật sự không đáng là đàn ông! Nếu khi đó để cho em thấy anh ta, em sẽ đánh chết anh ta!" Trần Dạ cắn răng nghiến lợi nói, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nó, tôi kiềm chế không bật cười thành tiếng.
"Tiểu ngu ngốc, thời điểm đó em còn nhỏ xíu, em đánh thắng được anh ấy sao?"
"Đánh không lại cũng phải đánh! Anh ta khiến chị đau lòng như vậy, vậy mà ban đầu em còn giúp anh ta!"
"Tiểu Dạ, em thật sự không hiểu được đâu." Tôi lau mắt, cảm thấy không cần phải nhiều lời nữa: "Được rồi, em đi đọc sách đi, đừng quấy rầy chị nữa."
"Dạ." Nó ngượng ngùng đứng lên, lại không yên tâm nói: "Chị, chị nên tìm đối tượng đi..., chị cũng đã 26 rồi."
" Hình như tiểu tử thúi em càng ngày càng lo chuyện bao đồng rồi thì phải ! Đi đi đi, phiền lắm."
Trần Dạ cười cười đi ra khỏi phòng, nhìn bóng dáng cao gầy cuả nó, tôi không tự chủ nở nụ cười, suy nghĩ kỹ một chút lời của ba và dì xinh đẹp đã nói lúc nãy, tức giận của tôi dần dần biến mất, tôi biết bọn họ thật sự muốn tốt cho tôi.
Cầm lấy gương trên bàn làm việc lên soi, ngoại trừ con mắt sưng đỏ thì tôi vẫn trẻ tuổi xinh đẹp như cũ, gương mặt hơi gầy, da thịt trắng noãn, đôi môi đỏ thắm, khóe mắt cũng chưa có xuất hiện nếp nhăn.
Thật ra thì độc thân chẳng có gì ghê gớm, tôi còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu một tình yêu mới, có lẽ ở trong một khoảng thời gian rất dài tôi sẽ không có ý định này.
Sức lực của tôi đã bị tiêu xài gần hết trong mối tình đó.
Tuyết rơi.
Là tuyết của phương Bắc, bay lả tả rơi xuống, trong một đêm biến thành phố thành một thế giới màu trắng.
Không biết taị sao tôi lại bị sốt, sốt liên tục hai ngày hai đêm. Chỗ gảy xương ở trên người mơ hồ đau nhức, đầu nóng tới mức không còn suy nghĩ được chuyện gì nữa .
Tôi không chịu đi bệnh viện, chỉ tắt điện thoại ở nhà ngủ, uống lung tung mấy viên thuốc hạ sốt.
Thứ Bảy, tôi đang ngủ thì mơ hồ nghe được tiếng gõ cửa, sau đó chính là giọng nói của ba cao lên đến quãng tám, nghe giống như là cực kì tức giận, tiếp theo là tiếng sập cửa nặng nề.
Tôi nghe không rõ ba nói những gì, trong đầu mờ mịt, cả người một chút hơi sức cũng không có, cứ ở trong chăn không muốn dậy.
Lúc sau hình như trong nhà náo nhiệt hẳn lên, trong phòng khách truyền đến tiếng người nói chuyện, tôi mơ mơ màng màng mở mắt, khoác áo khoác xuống giường, đi tới phòng khách thì sợ hết hồn, cả một phòng đầy người, thì ra là nhà bác Hai đến làm khách.
Chị dâu bước tới kéo tay của tôi: "Tiểu Kết, tại sao sắc mặt lại kém như vậy? Ngã bệnh hả?"
“Cảm sốt một chút thôi, không có chuyện gì đâu." Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã là 4 giờ rưỡi chiều.
"Nên đi bệnh viện kiểm tra thử đi."
"Trời vẫn còn đang đổ tuyết, em không muốn ra khỏi cửa." Trong nhà ấm áp, bên ngoài gió lạnh thấu xương, tôi thật sự không muốn đi chịu tội.
Sắc mặt của bác Hai trai, bác Hai gái , anh Chí Cương và chị dâu đều kì quái , bọn họ nhìn lẫn nhau, giống như đang trao đổi bằng mắt, ba và dì xinh đẹp đang bận rộn ở trong phòng bếp, tôi đang muốn đi vào rửa mặt thì bị ba hộ tống đến phòng vệ sinh: " Đừng chen lấn ở nơi này nữa, đi nghỉ đi."
Rửa mặt xong, Lỗi Lỗi bắt đầu quấn tôi: "Cô, cô, con muốn chơi máy vi tính của cô." Nó đã 8 tuổi, đã học tiểu học rồi.
"Đi chơi đi, bảo chú của con mở trò Câu cá nhỏ cho con chơi, Trần Dạ, em chơi cùng với nó đi."
Tôi dẫn bọn nó vào phòng mình, Trần Dạ cùng với Lỗi Lỗi đang chơi máy vi tính, tôi tiếp tục bò lên giường định ngủ tiếp.
Lỗi Lỗi cùng Trần Dạ ríu ra ríu rít trò chuyện, đáy lòng của tôi chết lặng, đầu lại vô cùng đau đớn, trái tim không khỏi đập nhanh lên, cảm giác có cái gì đó không đúng.
Chợt Lỗi Lỗi chỉ vào màn hình máy vi tính, nói với tôi: "Cô ơi! Chú này. .."
Trần Dạ lập tức bịt kín miệng Lỗi Lỗi: "Đừng quấy rầy cô, chú bật trò chơi cực kì hay cho con chơi!"
Lỗi Lỗi giùng giằng ra khỏi tay của Trần Dạ, mặt cũng đỏ cả lên.
Tôi ngồi dậy: "Trần Dạ, em làm sao vậy? Nhanh bỏ nó ra!"
"Hư. . . Chớ lắm mồm!" Trần Dạ hung tợn trừng mắt nhìn Lỗi Lỗi sau đó mới buông tay ra.
Lỗi Lỗi ủy khuất nhìn Trần Dạ, lại quay đầu nhìn tôi một cái, hốc mắt bắt đầu đỏ lên.
"Chuyện gì vậy?" Tôi đi tới, Trần Dạ lập tức che màn hình máy vi tính lại nhưng vì tay chân luống cuống nên vẫn bị lộ ra, tôi liếc mắt một cái, nhìn thấy được —— trên màn hình là ảnh chụp chung của tôi và Diệp Tư Viễn ở núi Linh Đang, không biết vì sao lại bị Lỗi Lỗi mở ra được.
Tôi nở nụ cười: "Không có chuyện gì, tắt đi."
Lỗi Lỗi liếc Trần dạ một cái, đột nhiên lớn tiếng nói với tôi: "Cô! Thời điểm nhà con tới đây thì thấy chú này đang đứng ở dưới lầu !"
Mặt Trần Dạ trắng bệch, tôi ngây người như phỗng nhìn Lỗi Lỗi, rồi nhìn về phía Trần Dạ: "Anh ấy nói gì?"
"Không có gì."
"Cô! Chú này không có tay, chú ấy đang dưới lầu! Con thấy rõ ràng mà!"
Tôi lập tức chạy ra ngoài.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi vẫn ôm anh thật chặt như cũ, tôi nói: "Ở với em một đêm cuối cùng, được không?"
Anh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý.
Chúng tôi cùng nhau tắm rửa, mặc cho nước nóng xối lên người, tôi ôm anh, đầu tựa vào trong ngực anh, đứng bất động.
Tắm xong trở về phòng, tôi phát hiện nơi đã từng phòng ngủ của chúng tôi bây giờ lại giống như một thế giới màu trắng, vén những tấm vải phủ chống bụi lên, tôi lấy gối và chăn từ trong tủ quần áo ra, bọn nó đã lâu không được thấy ánh mặt trời, có chút ẩm mốc, thậm chí còn có mùi long não những tôi lại không thèm để ý chút nào.
Diệp Tư Viễn ngồi ở trên giường, hai chân kẹp cái chăn giúp tôi nhét vào vỏ, khi chân trái của anh cử động thì tôi nhìn thấy cái vòng chân kia, sợi dây đeo con thú nhỏ bằng vàng đã bị phai màu nghiêm trọng biến thành màu hồng nhàn nhạt, có lẽ là Diệp Tư Viễn sợ sợi dây sẽ bị đứt cho nên mới buộc thêm một sợi dây da màu nâu dây để cố định lại.
Chú ý tới tôi đang nhìn chân trái của anh, anh xê dịch thân thể, thu chân lại, tôi cười: "Anh còn đeo nó hả?."
"Ừ."
"Sợi dây cũng đã cũ rồi."
"Không sao, sẽ không bị đứt đâu."
"Tại sao anh lại không đổi sợi dây?"
Diệp Tư Viễn mím môi cúi đầu, chân trái đang kẹp góc chăn, ngón chân phải đưa vào trong định nhét chăn vào vỏ.
"Là do em bện, không muốn đổi lại."
Tôi không lên tiếng.
Lúc ôm lấy Diệp Tư Viễn nằm ở trên giường, ngoài cửa sổ đã sớm tối đen như mực, chúng tôi chỉ mở đèn bàn ở đầu giường, trong ngọn đèn mờ ảo tôi cẩn thận quan sát gương mặt của anh. Dịu dàng vuốt tóc đen trên trán anh, ngón tay của tôi chậm rãi lướt các đường nét trên gương mặt. Gương mặt như vậy đã sớm khắc sâu vào trong đầu tôi, trên người của anh lại có hơi thở ấm áp quen thuộc, quen thuộc tới mức làm tôi muốn khóc.
Diệp Tư Viễn chỉ dịu dàng nhìn tôi, vẫn luôn không nói gì, tôi như bạch tuộc tám chân quấn lên người anh, chân của anh như có như không cọ sát chân tôi, tay của tôi lại không tự chủ được vuốt cánh tay phần còn lại của cánh tay bị cụt, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực của anh, tôi hưởng thụ thời khắc ngắn ngủi này, quý trọng từng giây từng phút, tuy mí mắt bắt đầu đánh nhau nhưng cũng không chịu ngủ.
"Haha, tâm sự thôi." Ngón tay của tôi vẫn cứ vuốt ve phần cánh tay còn lại của anh giống như đang vuốt ve một món đồ chơi thú vị, anh cũng khẽ động đậy cánh tay nhỏ của mình, nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay tôi , đây đã từng là trò chơi mà chúng tôi chơi không biết mệt mỏi khi nằm ở trên giường nói chuyện với nhau, mà bây giờ chúng tôi vẫn như cũ ăn ý.
"Tán gẫu chuyện gì?" Giọng nói của Diệp Tư Viễn trong căn phòng yên tĩnh có vẻ cực kỳ trầm thấp, giọng nói của anh trong sáng lại dồi dào từ tính.
"Ừ. . . Vậy thì tán gẫu mấy năm này có cô gái nào theo đuổi anh hay không?"
Anh nở nụ cười, nói: "Không có."
"Em không tin."
"Thật sự không có, ai lại ngu ngốc như vậy."
"Hả? Anh nói em khờ?"
Diệp Tư Viễn ngưng cười, ánh mắt của anh nhìn tôi chăm chú, nói: "Tiểu Kết, em chính là cô gái ngu ngốc nhất, ngu ngốc nhất trong số những cô gái mà anh từng gặp."
"Anh cũng là đứa ngốc, em đã gặp được người ngu ngốc nhất trên thế giới này rồi." Tôi thở dài: "Hai kẻ ngu, rất xứng với nhau, không trách được ban đầu hai ta lại có thể quen nhau được."
Anh vừa cười vừa nói: "Đã qua nhiều năm mà em vẫn ngốc như vậy. Tiểu Kết, chừng nào thì em mới có thể lớn lên đây?"
Tôi hồ đồ: "Em đã già rồi, tại sao có thể nói là không có lớn lên đây? Diệp Tư Viễn, Tiểu ngu ngốc cũng đã18 tuổi rồi, thậm chí nó còn cao hơn anh nữa đó."
"Thật? Anh nhớ lúc gặp nó thì nó vẫn chỉ là một đứa con nít, còn chưa có trổ mã nữa đấy."
“Ừ, bây giờ nó rất đẹp trai, không thua kém anh chút nào đâu. Đúng rồi, Diệp Tư Viêm thì sao? Nó cũng đã 16 tuổi rồi nhỉ."
Diệp Tư Viễn híp mắt suy nghĩ một chút, nói: "Đúng vậy, Tư Viêm cũng đã trở thành một cậu thiếu niên. Bây giờ nó đang học trung học ở Milan, cũng đã cao gần 1m8 rồi."
Ở trong đầu tôi liền hiện lên bóng dáng của Diệp Tư Viêm lúc 10 tuổi, vóc dáng nho nhỏ, gương mặt xinh đẹp, giống như một cái đuôi luôn đi theo sau lưng tôi, len lén kéo tay tôi, đỏ mặt gọi tôi là "Tiểu Kết" . Chắc bây giờ nó đã sớm trở thành một thiếu niên tràn đầy sức sống rồi nhỉ, thời gian thật sự trôi qua quá nhanh.
"Tư Viễn."
"Hả?"
Tôi nghĩ nghĩ: "Không có việc gì."
". . . "
"Tư Viễn."
"Thế nào?"
". . . "
"Tiểu Kết?"
"Những việc mà anh nói trước đó, em thật sự không quan tâm." Nước mắt của tôi lặng lẽ chảy xuống: "Cho tới bây giờ em vẫn chưa từng để ý đến."
"Đừng suy nghĩ nữa. Tiểu Kết.” Anh nặng nề thở dài: "Ngủ một giấc thật ngon, bộ dáng của em thoạt nhìn rất mệt mỏi."
"Tối hôm qua chơi tới khuya, gần tới năm mới rồi, hôm nay lại phải dậy sớm. Anh thì sao? Năm trước anh trải qua giao thừa như thế nào?"
"Ở trên máy bay."
"À...."
". .."
"Diệp Tư Viễn."
"Hả?"
"Chúng ta còn có thể liên lạc với nhau không?"
". . . Tiểu Kết, anh sẽ không trở lại nữa."
"Nếu em gửi mail cho anh, anh có trả lời không? Ví dụ như ngày lễ, ngày tết hoặc là sinh nhật anh ."
". .."
Tôi cười cười tự giễu: "Được rồi, em hiểu rồi, sẽ không trả lời."
"Ngủ đi, Tiểu Kết, không còn sớm nữa rồi." Anh nhẹ nhàng hôn một cái lên trán của tôi.
"Ừ."
Rúc vào bên người Diệp Tư Viễn, tôi giống như đang nằm mơ, lúc này trong lòng lại trở nên bình tĩnh lạ thường. Mặc dù tôi hiểu rằng thời gian còn lại không nhiều nhưng lại không có cảm thấy khổ sở cùng lo lắng một chút xíu nào.
Sau khi trời sáng, chúng tôi sẽ giống như người lạ, trời Nam đất Bắc, vậy thì trong khoảng thời gian này hãy để tôi trầm luân thêm một lần nữa thôi.
Dù là từ đó về sau vạn kiếp bất phục, đau đến không muốn sống nữa nhưng vào giờ phút này, cuối cùng Diệp Tư Viễn vẫn đang ở bên cạnh tôi .
Trán của tôi chạm vào trán của anh, tôi dần dần ngủ thiếp đi.
Trong khi ngủ tôi mơ thấy rất nhiều giấc mơ, có ác mộng nhưng cũng có mộng đẹp.
Trong mơ tôi cột tóc đuôi ngựa thật cao, mặc T-Shirt dễ thương, quần jean thụng, còn có giày thể thao màu sắc rực rỡ, vai mang balo không buồn không lo chạy ở trong sân trường, trên balo còn treo một số đồ trang trí nhỏ và đồ chơi hoạt hình.
Hình như là tôi đang tìm một người, tôi biết rõ anh đang đứng ở nơi đó, nhưng chạy mãi, chạy mãi, chạy một hồi lâu cũng không có tìm được anh.
Tôi mệt mỏi thở lớn tiếng, gấp đến độ sắp khóc lên.
Người kia, đến tột cùng là người nào, anh đang ở nơi nào?
Rốt cuộc tôi cũng đầu hàng, dừng bước lại, mờ mịt nhìn chung quanh, vốn là bầu trời trong xanh đã u ám, tôi bắt đầu khóc rống lên, biết có lẽ là mình sẽ không tìm được người kia nữa.
Lúc tỉnh lại, tôi phát hiện mình vẫn đang dựa vào trong ngực Diệp Tư Viễn như cũ, cánh tay còn ôm chặt hông của anh. Trong chăn thật là ấm áp, anh nghiêng người ngủ rất ngon, phát ra từng tiếng thở nhỏ nhẹ.
Ánh sáng sau rèm cửa sổ nói cho tôi biết, trời đã sáng rồi.
Tôi cẩn thận nhìn giương mặt Diệp Tư Viễn lần nữa, vẻ mặt của anh rất trầm tĩnh, lông mi dày giãn ra, làm cho tôi có thể nhìn thấy đôi mắt hấp dẫn của anh nhưng trong đôi mắt đó lại tràn ngập tang thương mất mát. Tôi hiểu rõ mấy năm này cuộc sống của anh trôi qua cũng không phải thuận lợi, tốt đẹp như là tôi đã nghĩ. Ngược lại, tôi gần như có thể cảm nhận được đau khổ và gian nan của anh.
Người đàn ông này đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, tâm hồn của anh đeo nặng gông xiềng, những điều mà anh để ý nhiều như vậy, so với ai khác tôi lại càng hiểu anh hơn, tôi hiểu rõ sau khi đã trải qua nhiều như vậy chuyện, anh đã không còn là anh mà thật đáng buồn chính là tôi cũng không còn là tôi nữa.
Đây là kết cục đã định của chúng tôi, cũng là kết cục không mong muốn nhất.
Lặng lẽ rời giường, tôi đi đến toilet rửa mặt súc miệng, mặc quần áo tử tế rồi trở lại phòng ngủ, tôi đứng ở bên giường nhìn Diệp Tư Viễn một lần cuối cùng.
Anh đã biến thành tư thế nằm ngửa, vẫn ngủ rất ngon như cũ, hơi nghiêng đầu, mái tóc đen dày có chút rối loạn , che phủ cái trán, trên gương mặt còn có dấu hằn của gối. Trên người của anh được đắp chăn, làm tôi không thể nhìn thấy thân thể khuyết tật của anh. Nhưng rõ ràng trên chăn có lõm xuống, nơi vốn là vai của anh lại trống không, chăn lõm xuống làm lộ ra bề ngoài có chút gầy, vóc người càng lộ vẻ thon dài, tôi đứng không nhúc nhích nhìn anh, rốt cuộc nở nụ cười.
Tôi cúi người xuống vuốt ve mái tóc đen của anh, cúi đầu hôn một cái lên gương mặt anh, khẽ nói:
"Diệp Tư Viễn, tạm biệt."
Anh hơi nhíu nhíu mày, đôi môi bỗng nhúc nhích, nhưng vẫn không có tỉnh lại.
Tôi đứng dậy rời đi.
@@@@@@@@@@@@@@@@
Ba giờ sau, tôi lên chuyến bay giá rẽ trở về thành phố K.
Tôi đã xin phép lãnh đạo nghỉ mấy ngày, thu thập mấy bộ quần áo đơn giản rồi đến sân bay.
Từ tỉnh đổi xe mấy lần mới về đến nhà, khi đó đã là buổi chiều, ba, dì xinh đẹp và Trần dạ nhìn thấy tôi thì giật nảy mình.
Cách năm mới chỉ có 20 ngày, lúc này về nhà thật sự có chút kì lạ, ba đuổi theo sát ở phía sau tôi hỏi tôi về nhà làm cái gì, tôi lười phải nhiều lời, chỉ nói là có chuyện.
"Chuyện gì?" Ba nhất quyết không tha hỏi.
"Con muốn mua nhà."
"À?"
"Ba, con muốn trở về đây làm việc. Ba cảm thấy như thế nào?"
"Tại sao? Ở đó không vui hả? Tại sao đang êm đẹp đột nhiên muốn trở về nhà ?"
Ba ngồi xuống ở bên mép giường của tôi, tôi nằm ở trên giường ôm gối đầu, cảm giác mệt mỏi: " Giá phòng ở thành phố H quá cao, phòng nhìn vừa ý một chút cũng phải 2 vạn, cho dù có kiếm nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được một căn nhà còn giá phòng ở nơi này của chúng ta chỉ cần 4000 là đủ rồi, con muốn mua một căn nhà có ba phòng ngủ, một phòng khách, con và Trần Dạ cùng đứng tên, sau đó qua sang năm liền chuyển về đây làm việc."
Ba nghi ngờ nhìn tôi, tôi cười cười với ông: "Ba, con thật sự không có việc gì. Ba yên tâm, tiền học đại học năm nay của Trần Dạ con đã tiết kiệm đủ rồi, còn tiền mua nhà thì ba cho con mượn tiền đặt cọc, còn lại cứ để con lo là được."
". .." Ba đứng dậy, đi về phía cửa phòng, đi tới đi lui rồi quay đầu hỏi tôi: "Nha đầu ngốc, chuyện này còn đã suy nghĩ kĩ chưa, đã quyết định chắc chắn rồi?"
"Dạ, đã suy tính tương đối kỹ càng rồi."
"Cũng tốt, tới tháng 9 thì Tiểu Dạ phải đi học đại học rồi, cũng không biết sẽ đi tới thành phố nào, đến lúc đó trong nhà chỉ còn lại hai ông bà già này, nhà cửa lạnh lẽo, con trở lại cũng tốt."
Hôm sau tôi bắt đầu đi xem nhà, tôi muốn mua một căn nhà khoảng 90 m2, hơn 40 vạn, tôi bấm máy tính xem thử cần phải đặt cọc bao nhiêu tiền, mỗi tháng phải trả bao nhiêu, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, loay hoay chân không chạm đất.
Lúc về nhà ăn cơm tôi có nói với ba chuyện mình đi xem mấy căn phòng bán hoặc cho thuê, ba đều nói là không được, nếu không phải ngại khu vực kém thì chính là ngại tầng lầu thấp, thậm chí còn ngại tên người bán khó nghe. Tôi lặng lẽ bới cơm, ở trong lòng suy nghĩ, chuyện này tôi cứ tự mình quyết định thôi, hỏi ý kiến ba cơ bản cũng chỉ là nói cho có.
Ba ngày sau, tôi nhìn trúng một căn hộ ở trung tâm thành phố, căn hộ đó nằm trên tầng 7, ba phòng ngủ một phòng khách, phòng khách rộng rãi sáng ngời, hai phòng ngủ hướng Nam, một phòng ngủ hướng Bắc, căn nhà nhìn qua rất tốt, rất hợp với ý tôi, hoàn cảnh chung cư này cũng không tồi, việc mấu chốt chính là giá tiền thấp hơn so với những căn nhà tương tự trong khu vực này.
Tôi hào hứng về nhà thương lượng với ba, hi vọng ba có thể cho tôi mượn 10 vạn làm tiền đặt cọc, thật bất ngờ, vậy mà ba lại không đồng ý.
"Tại sao vậy?" Tôi cảm thấy rất rất kỳ quái, cầm quyển cataloge đưa cho ông nhìn: "Hiện tại giá nhà đất đang thấp, chính là thời cơ mua nhà tốt, hơn nữa khẳng định sau này giá cả sẽ tăng lên, phòng này lại ở khu vực rất tốt, sau này có thể cho Tiểu Dạ làm phòng cưới."
"Ai biết thằng ranh chết bầm kia tương lai sẽ đi nơi nào đó phát triển, đến lúc đó rồi hãy nói tiếp."
"Cho dù không có em ấy nhưng mà có thể cho gia đình mình ở mà, ba, dì xinh đẹp và con có thể ở cùng nhau, nhà chúng ta thật sự quá nhỏ, mỗi lần các chú các bác tới dùng cơm, phòng khách đều không đủ chỗ ngồi ."
Không biết vì sao, mặc kệ tôi nói thế nào, ba hoa chích chòe khen ngợi căn nhà này tốt ra sao thì ba vẫn không đồng ý.
"Ba!" Tôi tức giận: "Con chỉ mượn ba thôi, con sẽ trả! Nên bây giờ ba cho con mượn 10 vạn đi!"
Mặt ba đỏ lên rất kỳ quái, ánh mắt của ông tránh né, ấp úng nói không ra lời, tìm một cái cớ liền chạy ra khỏi nhà.
Buổi tối, Trần Dạ lặng lẽ chui vào phòng tôi, tôi vẫn đang còn hờn dỗi: "Em vào đây làm gì? Không phải gần thi cuối kì rồi sao, còn không lo học đi!"
Trần Dạ không để , ngồi xuống ở bên cạnh tôi, nói: "Chị, em biết đại khái tại sao ba lại không đồng ý cho chị mua nhà."
"À? Tại sao?"
Nó cúi đầu, giống như đang đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc nó cũng lại gần sát bên tai tôi, nói cho tôi biết một chuyện.
Tôi sợ ngây người.
Không để ý đến Trần Dạ đang ngăn cản, tôi vọt tới phòng của ba, gọi ông dậy: "Ba! Tại sao ba lại có thể làm như vậy? !"
Ba và dì xinh đẹp đang vùi ở trong chăn xem ti vi, bị tôi rống lên thì ngẩn ra, ông nói: "Hơn nửa đêm mà con còn làm cái gì vậy! Ba thì như thế nào?"
"Ba! Ba! Ba còn không biết mình đã làm ra chuyện tốt gì sao! Vậy mà ba lại nhận nhà của ba mẹ Diệp Tư Viễn!" Tôi nổi cáu: "Ba đang làm cái quái gì vậy! Ba có nghĩ tới cảm nhận của con hay không? Lúc ba nhận nhà của bọn họ ba có hỏi qua ý kiến của con không? Con là con gái của ba mà! Ba xem con là cái gì vậy! !"
Ông mặc quần từ trong chăn chui ra, đứng ở nơi đó, mặt kìm nén đến đỏ bừng, rống lên với tôi: "Trần Kết! Con là đứa chết bầm ăn cây táo rào cây sung! Cũng là bởi vì con là con gái của ba cho nên ba mới nhận lấy căn nhà kia đấy! Cái thằng tàn phế đó mặc kệ chết sống của con cao bay xa chạy, nó đâu có nhớ tới con ! Con nhận một chút bồi thường của nhà bọn họ cũng là chuyện đương nhiên, con biết chưa?"
"Con không biết! Con không biết! ! Con chỉ biết ba nhận lấy căn phòng đó chính là vũ nhục con ! Một căn nhà thì tính là gì! Một căn nhà có thể đổi lại thời thanh xuân của còn sao? Có thể đổi về thân thể khỏe mạnh của con sao? Ba nhận nhà của người ta làm con mất sạch thể diện! Ba ơi ba! Tại sao ba có thể làm như vậy!"
"Đó là con nên có được! Trần Kết!" Ba lớn tiếng kêu lên: "Con vì thằng chết tiệt đó mà ngay cả mạng cũng không cần, con còn chưa có tỉnh lại thì nó đã phủi mông chạy lấy người, con còn dám gạt ba nói hai đứa vẫn còn yêu nhau! Con mẹ nó, con nghĩ ba con là đồ ngu sao? Nó đã sớm không còn nhớ con nữa rồi! Cũng may là lương tâm của nhà kia không có bị chó ăn sạch, mẹ nó vẫn còn biết sai chị họ của nó tới đây mua nhà cho con! Vì sao ba lại không được nhận? Con nói cho ba biết vì sao ba lại không được nhận? Con gái của ba thiếu chút nữa đã chết đó! Đừng nói là một căn nhà, con mẹ nó, coi như là đưa cho lão tử hỏa tiễn thì lão tử cũng nhận! Đó là con nên có được!"
"Chó má! Tất cả đều là chó má!" Tôi nói chuyện mà không lựa lời: "Ngày mai ba trả nhà lại cho họ đi! Trả lại cho bọn họ đi! Con không muốn bất kì vật gì của nhà đó! Đừng làm vậy! Đừng! Ba! Con biết rõ là ba yêu tiền nhưng không ngờ ba lại tham lam hư vinh như vậy! Ba lấy mạng của con đi đổi một căn nhà. .."
"Chát!" Một cái tát.
Người đánh tôi là dì xinh đẹp, bà đang đứng bên cạnh tôi, rơm rớm nước mắt nhìn tôi chằm chằm: "Trần Kết, con đang nói cái gì vậy? Căn nhà đó ba và dì không có lắp đặt thiết bị, cũng không có ý định vào đó ở ! Vẫn luôn để trống như vậy chính là một ngày nào đó nếu con cần thì ba và dì sẽ bán nó lấy tiền cho con dùng. Thời điểm con vừa mới vừa khỏi hẳn, có quỷ mới biết về sau sẽ để lại di chứng gì không, coi như không có di chứng về sau nhưng căn nhà này cũng có thể bán lấy tiền mua đồ cưới cho con! Ba con không có thèm muốn căn nhà đó một chút nào cả! Ông ấy, điều ông ấy quan tâm nhất chính là con đó!"
Tôi khóc, dì xinh đẹp khóc, ba cũng khóc, Trần Dạ thất kinh nhìn chúng tôi, kéo tôi ra khỏi phòng của ba.
Nó đưa tôi trở về phòng, tôi khóc bù lu bù loa , kéo cổ áo của Trần Dạ qua, dựa đầu lên bả vai gầy teo của nó.
"Tiểu ngu ngốc, cho chị mượn bả vai để dựa vào đi."
Trần Dạ vụng về vỗ lưng tôi, nó thật sự đã trưởng thành rồi, không ngừng an ủi bảo tôi đừng khóc nữa.
Thật lâu về sau, nó mới hỏi tôi: "Chị, có phải chị vẫn còn chưa quên được anh Tư Viễn hay không?"
Cặp mắt sưng đỏ của tôi trừng nó: "Em thì biết cái gì!"
"Em không hiểu. Chỉ là khi đó anh ấy thật sự không cần chị nữa? Lại ở trong thời điểm chị bị thương nặng như vậy?"
Tôi quay đầu đi không nhìn nó.
"Anh ta thật sự không đáng là đàn ông! Nếu khi đó để cho em thấy anh ta, em sẽ đánh chết anh ta!" Trần Dạ cắn răng nghiến lợi nói, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nó, tôi kiềm chế không bật cười thành tiếng.
"Tiểu ngu ngốc, thời điểm đó em còn nhỏ xíu, em đánh thắng được anh ấy sao?"
"Đánh không lại cũng phải đánh! Anh ta khiến chị đau lòng như vậy, vậy mà ban đầu em còn giúp anh ta!"
"Tiểu Dạ, em thật sự không hiểu được đâu." Tôi lau mắt, cảm thấy không cần phải nhiều lời nữa: "Được rồi, em đi đọc sách đi, đừng quấy rầy chị nữa."
"Dạ." Nó ngượng ngùng đứng lên, lại không yên tâm nói: "Chị, chị nên tìm đối tượng đi..., chị cũng đã 26 rồi."
" Hình như tiểu tử thúi em càng ngày càng lo chuyện bao đồng rồi thì phải ! Đi đi đi, phiền lắm."
Trần Dạ cười cười đi ra khỏi phòng, nhìn bóng dáng cao gầy cuả nó, tôi không tự chủ nở nụ cười, suy nghĩ kỹ một chút lời của ba và dì xinh đẹp đã nói lúc nãy, tức giận của tôi dần dần biến mất, tôi biết bọn họ thật sự muốn tốt cho tôi.
Cầm lấy gương trên bàn làm việc lên soi, ngoại trừ con mắt sưng đỏ thì tôi vẫn trẻ tuổi xinh đẹp như cũ, gương mặt hơi gầy, da thịt trắng noãn, đôi môi đỏ thắm, khóe mắt cũng chưa có xuất hiện nếp nhăn.
Thật ra thì độc thân chẳng có gì ghê gớm, tôi còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu một tình yêu mới, có lẽ ở trong một khoảng thời gian rất dài tôi sẽ không có ý định này.
Sức lực của tôi đã bị tiêu xài gần hết trong mối tình đó.
Tuyết rơi.
Là tuyết của phương Bắc, bay lả tả rơi xuống, trong một đêm biến thành phố thành một thế giới màu trắng.
Không biết taị sao tôi lại bị sốt, sốt liên tục hai ngày hai đêm. Chỗ gảy xương ở trên người mơ hồ đau nhức, đầu nóng tới mức không còn suy nghĩ được chuyện gì nữa .
Tôi không chịu đi bệnh viện, chỉ tắt điện thoại ở nhà ngủ, uống lung tung mấy viên thuốc hạ sốt.
Thứ Bảy, tôi đang ngủ thì mơ hồ nghe được tiếng gõ cửa, sau đó chính là giọng nói của ba cao lên đến quãng tám, nghe giống như là cực kì tức giận, tiếp theo là tiếng sập cửa nặng nề.
Tôi nghe không rõ ba nói những gì, trong đầu mờ mịt, cả người một chút hơi sức cũng không có, cứ ở trong chăn không muốn dậy.
Lúc sau hình như trong nhà náo nhiệt hẳn lên, trong phòng khách truyền đến tiếng người nói chuyện, tôi mơ mơ màng màng mở mắt, khoác áo khoác xuống giường, đi tới phòng khách thì sợ hết hồn, cả một phòng đầy người, thì ra là nhà bác Hai đến làm khách.
Chị dâu bước tới kéo tay của tôi: "Tiểu Kết, tại sao sắc mặt lại kém như vậy? Ngã bệnh hả?"
“Cảm sốt một chút thôi, không có chuyện gì đâu." Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã là 4 giờ rưỡi chiều.
"Nên đi bệnh viện kiểm tra thử đi."
"Trời vẫn còn đang đổ tuyết, em không muốn ra khỏi cửa." Trong nhà ấm áp, bên ngoài gió lạnh thấu xương, tôi thật sự không muốn đi chịu tội.
Sắc mặt của bác Hai trai, bác Hai gái , anh Chí Cương và chị dâu đều kì quái , bọn họ nhìn lẫn nhau, giống như đang trao đổi bằng mắt, ba và dì xinh đẹp đang bận rộn ở trong phòng bếp, tôi đang muốn đi vào rửa mặt thì bị ba hộ tống đến phòng vệ sinh: " Đừng chen lấn ở nơi này nữa, đi nghỉ đi."
Rửa mặt xong, Lỗi Lỗi bắt đầu quấn tôi: "Cô, cô, con muốn chơi máy vi tính của cô." Nó đã 8 tuổi, đã học tiểu học rồi.
"Đi chơi đi, bảo chú của con mở trò Câu cá nhỏ cho con chơi, Trần Dạ, em chơi cùng với nó đi."
Tôi dẫn bọn nó vào phòng mình, Trần Dạ cùng với Lỗi Lỗi đang chơi máy vi tính, tôi tiếp tục bò lên giường định ngủ tiếp.
Lỗi Lỗi cùng Trần Dạ ríu ra ríu rít trò chuyện, đáy lòng của tôi chết lặng, đầu lại vô cùng đau đớn, trái tim không khỏi đập nhanh lên, cảm giác có cái gì đó không đúng.
Chợt Lỗi Lỗi chỉ vào màn hình máy vi tính, nói với tôi: "Cô ơi! Chú này. .."
Trần Dạ lập tức bịt kín miệng Lỗi Lỗi: "Đừng quấy rầy cô, chú bật trò chơi cực kì hay cho con chơi!"
Lỗi Lỗi giùng giằng ra khỏi tay của Trần Dạ, mặt cũng đỏ cả lên.
Tôi ngồi dậy: "Trần Dạ, em làm sao vậy? Nhanh bỏ nó ra!"
"Hư. . . Chớ lắm mồm!" Trần Dạ hung tợn trừng mắt nhìn Lỗi Lỗi sau đó mới buông tay ra.
Lỗi Lỗi ủy khuất nhìn Trần Dạ, lại quay đầu nhìn tôi một cái, hốc mắt bắt đầu đỏ lên.
"Chuyện gì vậy?" Tôi đi tới, Trần Dạ lập tức che màn hình máy vi tính lại nhưng vì tay chân luống cuống nên vẫn bị lộ ra, tôi liếc mắt một cái, nhìn thấy được —— trên màn hình là ảnh chụp chung của tôi và Diệp Tư Viễn ở núi Linh Đang, không biết vì sao lại bị Lỗi Lỗi mở ra được.
Tôi nở nụ cười: "Không có chuyện gì, tắt đi."
Lỗi Lỗi liếc Trần dạ một cái, đột nhiên lớn tiếng nói với tôi: "Cô! Thời điểm nhà con tới đây thì thấy chú này đang đứng ở dưới lầu !"
Mặt Trần Dạ trắng bệch, tôi ngây người như phỗng nhìn Lỗi Lỗi, rồi nhìn về phía Trần Dạ: "Anh ấy nói gì?"
"Không có gì."
"Cô! Chú này không có tay, chú ấy đang dưới lầu! Con thấy rõ ràng mà!"
Tôi lập tức chạy ra ngoài.
/120
|