Diệp Tư Viễn chạy bộ xong, tắm rửa, tôi để anh nằm trên giường, mát xa đơn giản cho anh, giúp anh thả lỏng sau một thời gian vận động.
Tôi xoa nắn chân anh hỏi: “Anh chạy bao nhiêu km?”
“Hơn 10km.” Anh một bên mặt tựa vào gối, chậm rãi trả lời tôi, tôi biết anh rất thoải mái, như là đang rất hưởng thụ.
“Nhiều như vậy sao? Anh không mệt à?”
“Không mệt, anh rất thích chạy bộ.”
Tôi nghĩ nghĩ, thân thể anh có thể vận động không nhiều lắm, trừ bóng đá, anh không thể chơi các loại môn liên quan đến bóng, vóc dáng anh cao như vậy nếu là thân thể kiện toàn nhất định sẽ rất thích chơi bóng rổ.
Tôi thử tưởng tượng Diệp Tư Viễn nhảy lên ném bóng vào rổ, phát hiện…
Tưởng tượng không ra được, tất cả nhận thức của tôi về anh vẫn đều là hình dáng này, cho dù là lúc nói chuyện, anh cũng không thể có hai tay để phối hợp lời nói, cho nên lúc anh nói chuyện luôn thích nhìn vào ánh mắt của đối phương, dùng giọng điệu, gật đầu, lắc đầu, biểu tình gương mặt để phụ trợ ý tứ của anh.
“Tiểu Kết, về sau nếu có cơ hội, em tới thành phố D, anh sẽ đưa em đi bơi, anh họ của anh có một bể bơi, vào ngày nghỉ anh thường xuyên đến đó.”
“Được.” Tôi đáp lời anh, thay đổi cái tư thế ngồi chồm hỗm ở trước mặt anh để giúp anh mát xa.
Tôi ấn anh từng cái vào thắt lưng, cổ, lưng, thân thể của anh nhìn rất đẹp, tuy rằng gầy, nhưng cơ bắp săn chắc, làn da nhẵn nhụi, xương bả vai nổi lên rõ ràng, xương sống vừa thẳng vừa gợi cảm, trên người toả ra một hương vị rất đàn ông.
Chỉ là, từ bả vai anh đi xuống dưới tay, phần còn lại của tay đã bị cụt theo tôi mát xa một chút một chút rung lên, thoạt nhìn có chút quái dị, nhưng tôi đã quen rồi, nên một chút cũng không sợ hãi.
Suy nghĩ một chút, tôi quyết định mở miệng nói với anh chuyện mà tôi đã suy tư suốt cả ngày nay.
“Tư Viễn, có chuyện này, em muốn hỏi ý kiến của anh.” Tôi cẩn thận tìm từ thích hợp đẻ mở miệng.
“Hả?” Anh xoay mặt, mắt nhìn tôi.
“Chính là… Lần trước ở cửa sân cầu lông gặp anh họ của Lý Duy là Ứng Hạc Minh, anh còn nhớ không?”
“Ừm.” Anh lại xoay mặt, thấp giọng nói, “Nhớ, làm sao vậy?” Ngày đó tình huống rất không tốt, tôi nói đến người này thì trong lòng vẫn rất không yên.
“Là như vậy, anh ta có một cửa hàng thời trang, hỏi em có đồng ý đi làm người mẫu cho cửa hàng đó không.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó… Thật ra là anh ta bảo Vương Giai Phân hỏi em, hôm nay em với anh ta mới nói chuyện qua điện thoại, thù lao so với đi làm ở siêu thị thì tốt hơn nhiều.”
“Sau đó thì sao?”
“Anh cứ sau đó thì sao mãi vậy!” Tôi vỗ lưng anh nói, “Không phải em đang cùng anh thương lượng sao, em muốn đi thử một chút, anh có đồng ý không?”
Diệp Tư Viễn từ từ xoay người lại, tôi cũng theo đó ngồi thẳng dậy nhìn anh, anh dịch người rồi ngồi xuống dựa vào thành giường, sau đó thì nói: “Tiểu Kết, tiền của em không đủ dùng sao?”
“Không phải.” Tôi có chút chột dạ, cúi đầu ngồi ở bên cạnh anh nói, “Em chỉ muốn kiếm một ít tiền.”
“Em muốn cái gì thì nói anh, không cần vất vả như vậy.”
“Diệp Tư Viễn, anh xem em là loại người nào?” Tôi có chút ảo não, nhìn anh nói, "Em nói với anh bao nhiêu lần rồi, em không thích dùng tiền của gia đình anh, huống chi bây giờ ở cùng anh, em đã tiết kiệm được rất nhiều tiền, nhưng mà thật ra thì như vậy là không tốt! Anh… Khụ! Anh có hiểu ý của em hay không?" Tự tôi cũng không biết mình đang nói cái gì.
Anh nhìn tôi không nói gì, cúi đầu suy nghĩ gì đó rồi lại ngẩng đầu nhìn tôi, nói: "Tiểu Kết, em có phải lo lắng rằng với thân thể như vậy, tương lai anh sẽ không tìm được việc phải không?"
"Nói bậy gì thế!" Tôi vỗ chân của anh, sợ anh lại nghĩ sai lệch, khẩn trương nói, "Em tuyệt đối không lo lắng cho anh… anh ưu tú như vậy, tương lai làm sao không tìm được việc làm, không phải anh còn có thể đến công ty nhà mình làm sao?"
Anh thấp giọng cười một tiếng: "Anh hiểu ý của em, nhưng nếu như nhà anh không làm lĩnh vực thời trang thì giống như anh vậy, tương lai nhất định rất khó tìm công việc."
"Diệp Tư Viễn, anh nghĩ đi đâu thế?" Anh đúng là hay suy nghĩ lung tung.
"Nhiều người học thiết kế thời trang như vậy, chắc chắn tất cả mọi người không thể tìm được công việc, huống chi là anh như vậy. Nhưng mà, Tiểu Kết, anh thật sự chưa từng nghĩ đến phải dựa dẫm vào trong nhà, nhà anh cho anh một chỗ dựa, nhưng tương lai, anh muốn tự mình lập nghiệp, có lẽ em cảm thấy anh không thiết thực, nhưng trong lòng anh có kế hoạch, em. . . . . . phải tin tưởng anh."
"Em tin anh, vẫn luôn tin." Tôi cười ôm anh một cái, nói, "Nhưng anh nói chuyện này không liên quan đến chuyện em nói với anh mà, em muốn hỏi anh có đồng ý để em đi làm ở chỗ Ứng Hạc Minh không, thừa dịp năm thứ hai đại học bài tập không nhiều, em muốn để dành ít tiền."
"Em muốn dành tiền làm cái gì?" Anh nghi hoặc.
Tôi cắn môi, quyết định nói thật: "Em nói cho anh biết, một chút cũng không lừa anh.
Thứ nhất, sau này đi thực tập, ba em không cho em tiền nữa, đến lúc đó cũng không biết có tiền lương thực tập hay không, em cần phải có tiền để phòng trường hợp đó.
Thứ hai, lúc nghỉ đông nghỉ hè, ba em không cho em phí sinh hoạt, em phải tự mình đi làm để kiếm tiền chi tiêu.
Thứ ba, sau khi tốt nghiệp, không thể ở ký túc xá nữa, đến lúc đó có lẽ em sẽ về ở với ông bà, có thể em sẽ về nhà với anh, đến lúc đó phải có tiền để thuê phòng, cũng tốn không ít đâu đấy!
Thứ tư là điều quan trọng nhất, là có thể anh không tin nhưng chuyện này tuyệt đối là thật. Lúc thi tốt nghiệp trung học, ba bảo em học trường sư phạm, bởi vì học phí thấp, tìm việc lại dễ dàng, nhưng mà em không chịu. Em muốn ra ngoài, em muốn đến thành phố, ba nói nhà chỉ có đủ tiền cho một đứa học đại học, nếu như em muốn tới đại học Q, thì sau này khi Trần Dạ vào đại học, em phải lo, em… em đã đồng ý."
Lông mày Diệp Tư Viễn nhíu lại, anh nhìn tôi, không nói gì.
Chuyện thứ tư, chỉ có Uyển Tâm biết, tôi chưa từng nói với ai, bao gồm Diệp Tư Viễn. Bây giờ mặc dù Trần Dạ chỉ mới học lớp sáu, nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, sáu năm sau Trần Dạ sẽ thi đại học, khi đó tôi phải để dành được mấy vạn, đây là chuyện tôi đã đồng ý với ba, hơn nữa, vì Trần dạ tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Tôi rất hiểu tình huống bây giờ, nếu như tôi sau tốt nghiệp mới bắt đầu để dành tiền, có lẽ tự nuôi sống mình cũng không đủ, cho nên tôi nhất định phải phòng ngừa chu đáo, thừa dịp hiện tại có thời gian có sức khoẻ mà cố gắng kiếm tiền.
Diệp Tư Viễn vẫn không nói gì, tôi nghĩ có lẽ anh bị hoảng sợ, hoàn cảnh gia đình anh, thậm chí có thể mở một cửa hàng xe ô tô, anh làm sao có thể tưởng tượng được ba và dì tôi mỗi tháng chỉ kiếm được 2000 tệ, còn phải nuôi hai đứa trẻ ăn học.
Thật lâu sau anh mới mở miệng: "Em có phải rất muốn làm công việc này?"
Tôi nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Chỉ là đi thử một chút, không biết em có muốn làm không nữa."
Anh nói: "Tiểu Kết, tương lai, anh nói tương lai, nếu như anh có năng lực nuôi gia đình, em có thể không cần cực khổ như vậy?"
"Đương nhiên rồi!" Tôi cười nói, "Em cũng muốn mỗi ngày rảnh rỗi, uốn tóc làm móng tay, phơi nắng uống cà phê, làm một phu nhân giàu có!"
Sắc mặt anh hoà hoãn lại: "Bây giờ anh chưa có năng lực đó, chưa thể giúp em cái gì, anh hiểu ý của em, cho nên xin em cho anh thời gian, tin tưởng anh, tương lai sau khi anh tốt nghiệp, anh nhất định sẽ dùng hết khả năng của mình để mang lại hạnh phúc cho em." Lúc nói lời này, gương mặt Diệp Tư Viễn quật cường, mắt mở to kiên định nhìn tôi.
"Vâng!" Tôi dùng sức gật đầu, biết anh đã đồng ý, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng mà vẫn đồng ý.
Tôi ôm cổ anh, hôn một cái lên mặt của anh, nói: "Tư Viễn, anh yên tâm, là người quen giới thiệu, rất an toàn, nếu làm không vui, tôi sẽ không làm."
"Ừm." Anh nhẹ nhàng đáp tôi một tiếng, lại thở dài, "Tiểu Kết, tại sao em không nói sớm với tôi những chuyện này."
"Có chuyện gì đâu! Trần Dạ là em trai em mà, dù ba em không yêu cầu, em cũng sẽ lo cho nó được học hành đàng hoàng, nếu như là Diệp Tư Viêm, anh cũng sẽ không chút nghĩ ngợi mà đồng ý, đúng không?"
Anh giương mắt nhìn tôi, gật đầu: "Đúng vậy."
"Đúng rồi, anh nằm xuống đi, em giúp anh xoa bóp lưng."
"Không cần, chúng ta ngủ đi."
"Được rồi."
Tắt đèn, chúng tôi kề vai nằm xuống, tôi đắp chăn cẩn thận cho anh, anh không mặc áo, tôi lo bả vai anh lộ ra sẽ lạnh. Khi tôi đắp chăn cho anh, cảm giác anh quay mặt qua yên lặng nhìn tôi ở trong bóng tối.
Tôi vuốt mũi của anh, hỏi: "Nhìn cái gì vậy?"
"Không có gì." Diệp Tư Viễn nở nụ cười, anh từ từ chuyển từ nằm ngửa thành nằm nghiêng, đưa đầu tới hôn một cái lên môi tôi, tôi nghe giọng anh rất nhỏ, anh nói, "Tiểu Kết, tin tưởng anh."
Tôi không lên tiếng, chỉ ôm thật chặt eo anh, áp trán vào trán anh, lòng dần dần bình tĩnh lại.
Nhưng cho đến khi tôi từ từ mất đi ý thức chìm vào mộng đẹp, anh vẫn chưa ngủ.
Tôi nhanh chóng hẹn Ứng Hạc Minh chiều thứ bảy thử chụp lần đầu.
Tôi gặp anh ta ở xưởng may, xưởng may này quả thật rất nhỏ.
Anh ta dẫn tôi đến phòng làm việc, Ứng Hạc Minh mặc một bộ màu tây trang màu cà phê, tóc ngắn chải chuốt gọn gàng.
Anh ta đơn giản nói với tôi vài điều khi chụp ảnh, sau đó mở ra máy vi tính cho tôi xem mấy bộ ảnh đã chụp.
Tôi nhìn mấy người mẫu trong ảnh, trong lòng có chút lo lắng, động tác cùng vẻ mặt kiểu cách như vậy, tôi có thể làm được sao?
Ứng Hạc Minh nhìn tôi cười: "Em đừng khẩn trương, dáng người em mặc áo quần rất đẹp, bảo đảm đẹp hơn so với mấy người mẫu này, đến lúc đó nhiếp ảnh gia sẽ chỉ em làm động tác, em phải nhớ điểm nhấn là trang phục, không phải chụp chân dung, em không cần phải nghiên cứu vẻ mặt hay thần thái gì cả, chỉ cần cười thật tươi như vậy là được."
Tôi cười, gật đầu nói: "Tôi nhớ rồi."
Sau đó, tôi cùng một cô gái tóc ngắn đi vào phòng trang điểm, tôi ngồi một chỗ để cho thợ trang điểm giúp tôi làm tóc, trang điểm, sau một tiếng, tôi soi gương, phát hiện mình thật sự thay đổi rất nhiều.
Ở Olive, tôi trang điểm rất đậm, bình thường ở cùng Diệp Tư Viễn, tôi đều để mặt mộc không trang điểm, nhiều lắm là chỉ dùng mascara chải mi khi đi ra ngoài, mà bây giờ tôi trang điểm thế này, thật quái dị, giống như một… con búp bê. Kinh khủng nhất chính là bộ lông mi giả!
Trợ lý của Ứng Hạc Minh mang một va li áo quần, chúng tôi đi đến quảng trường Molly, anh ta mở cửa hàng ở đó, đó cũng là nơi chụp ảnh.
Toàn bộ buổi chiều, tôi lien tục mặc đủ loại quần áo, chỉ nghe nhiếp ảnh gia không ngừng nói: "Cười! Lộ răng! Tốt! Tay chống eo! Nhìn vào đây! Quay đầu lại! Đúng rồi! Xoay quanh! Cười. . .”
Tôi nhớ Vương Giai Phân nói Ứng Hạc Minh nói tôi rất phù hợp với style mới của anh ta, nhưng rõ ràng đây là style dành cho các thiếu nữ ngây thơ, chẳng lẽ ở trong mắt Ứng Hạc Minh, tôi chính là một cô bé ngây thơ?
Tôi cười đến mặt cũng đơ, thân thể cũng rất mệt mỏi, tôi phát hiện mấy trăm tệ này cũng không phải là dễ kiếm như vậy! So với việc nhảy ở Olive cũng mệt mỏi không kém.
Khi chụp xong, Ứng Hạc Minh cũng vừa trở lại, anh đi tới nói: "Haha, Tiểu Kết, bộ dạng này của em thật đáng yêu."
Tôi mặt đen nói: "Chụp xong rồi, tôi phải đi về."
"Cùng nơi ăn cơm tối đi, vừa rồi tôi có chút chuyện không nói gì nhiều nới em, vừa ăn cơm vừa trò chuyện đi? Ăn xong rồi tôi đưa em về."
Tôi muốn cự tuyệt nhưng nghĩ đến anh ta bây giờ cũng xem như là cấp trên của tôi rồi, từ chối hình như không tốt lắm,"Vậy tôi gọi điện thoại cho bạn trai một chút."
"Ừ, em gọi đi, lát nữa tôi tới đón em."
Tôi gọi điện thoại cho Diệp Tư Viễn, nói rõ với anh, "Anh muốn ra ngoài ăn hay để em gọi người ta mang tới?"
"Không cần." giọng anh rất nhạt, "Tiểu Kết, anh có thể tự lo được, em đừng lo lắng, chú ý an toàn, về sớm một chút, có chuyện thì gọi điện thoại cho anh."
"Được, em sẽ nhanh về thôi."
Anh ở nhà một mình, tôi thật sự không yên tâm.
Tôi không ngờ Ứng Hạc Minh lại chở tôi đến một nhà hàng Tây sang trọng.
Tôi có chút thận trọng, trên mặt còn chưa tẩy trang, tôi có thể thấy được vẻ mặt kinh ngạc của người phục vụ.
Cô ta nhất định đang suy nghĩ, người này trang điểm kỳ quái, trên người lại mặc cái áo khoác ngắn màu đen, có phải đầu óc có bệnh hay không?
Tôi nhìn cái thực đơn loè loẹt, món rẻ nhất là bò bít tết, cũng gần 100 tệ.
Ứng Hạc Minh cũng gọi bò bít tết, phục vụ mang thức ăn đến chúng tôi liền lặng lẽ ăn.
Tôi cảm thấy có điểm kì quái, chờ anh ta mở miệng nói chuyện, tôi muốn xem anh ta rốt cuộc là muốn nói với tôi cái gì.
Không ngờ anh ta mở miệng đã nói: "Em và bạn trai em đã ăn món bò bít tết chưa?"
Tôi sững sờ, không hiểu ý tứ của anh ta, lắc đầu mà nói: "Chưa, anh ấy không thích ăn cơm Tây, chúng tôi đi ra ngoài đều ăn cơm Trung Quốc."
Ứng Hạc Minh cười một tiếng: "Tôi đoán chừng anh ta không phải là không thích ăn cơm Tây mà vì anh ta ăn cơm Tây có lẽ không tiện lắm."
Tôi ngây dại, bỏ dao nĩa xuống, nhìn anh ta chằm chằm, hỏi: "Anh có ý gì?"
Ứng Hạc Minh tiếp tục cắt thịt bò, nói: "Trần Kết, mặc dù anh và em chỉ mới quen nhau, nhưng mà anh dù sao cũng lớn hơn em vài tuổi, Vương Giai Phân cùng Lý Duy đều cùng giống như em, vẫn còn trẻ, Lý Duy nói với tôi bạn trai em rất ưu tú, rất thông minh, rất lợi hại, nhưng anh nghĩ, ai cũng không thể phủ nhận anh talà người tàn tật."
"Anh quản được sao? Anh là ai?" Anh ta nói xong tôi liền tức giận! Bọn họ thì biết gì? Bọn họ hiểu Diệp Tư Viễn sao? Tôn Diệu, Đường Duệ, mấy nam sinh lớp tôi, còn có mấy nữ sinh ở sân bóng, giờ lại có thêm Ứng Hạc Minh! Bọn họ không hề hiểu Diệp Tư Viễn mà tại sao cứ bình luận lung tung như vậy! Chẳng lẽ bởi vì bọn họ hơn Diệp Tư Viễn hai cái cánh tay?
Tôi đứng lên nói: "Cám ơn anh đã mời tôi ăn cơm, tiền cơm bữa ăn này, hãy trừ vào tiền lương hôm nay, tôi không làm nữa!" Nói xong, tôi xoay người đi.
Ứng Hạc Minh đột nhiên đứng lên kéo lại tay tôi, tôi nghiêng đầu nhìn anh ta, dùng sức tránh ra: "Anh làm gì vậy?"
"Ngồi xuống." Anh ta lạnh lùng nói.
"Bệnh thần kinh!" Tôi còn muốn đi, lại bị anh ta kéo lại ngồi xuống ghế.
Tôi trợn tròn mắt, ngẩng đầu nhìn Ứng Hạc Minh, anh ta ngồi đối diện, mặt không thay đổi nhìn tôi.
"Cho tôi mấy phút, chúng ta nói chuyện một chút." Anh ta nói.
"Tôi không có chuyện gì để nói với anh!" Tôi lớn tiếng, rất nhiều khách trong nhà hàng đều quay lại nhìn chúng tôi.
Anh ta nhún nhún vai, dựa lưng vào ghế, bắt chéo chân châm một điếu thuốc, hít một hơi, nhìn tôi nói: "Ok, tôi xin lỗi, có lẽ là tôi dùng từ không đúng, nhưng mà tôi hi vọng em hãy nghe tôi nói mấy câu."
Tôi trầm mặc trừng anh ta.
"Em tỉnh táo một chút, Trần Kết, tôi thấy em là một người rất hay xúc động. Cho nên tôi đang suy nghĩ có phải em và bạn trai em ở chung một chỗ cũng là bởi vì nhất thời xúc động hay không?"
Tôi phun ra hai chữ: "Không phải."
Tôi xoa nắn chân anh hỏi: “Anh chạy bao nhiêu km?”
“Hơn 10km.” Anh một bên mặt tựa vào gối, chậm rãi trả lời tôi, tôi biết anh rất thoải mái, như là đang rất hưởng thụ.
“Nhiều như vậy sao? Anh không mệt à?”
“Không mệt, anh rất thích chạy bộ.”
Tôi nghĩ nghĩ, thân thể anh có thể vận động không nhiều lắm, trừ bóng đá, anh không thể chơi các loại môn liên quan đến bóng, vóc dáng anh cao như vậy nếu là thân thể kiện toàn nhất định sẽ rất thích chơi bóng rổ.
Tôi thử tưởng tượng Diệp Tư Viễn nhảy lên ném bóng vào rổ, phát hiện…
Tưởng tượng không ra được, tất cả nhận thức của tôi về anh vẫn đều là hình dáng này, cho dù là lúc nói chuyện, anh cũng không thể có hai tay để phối hợp lời nói, cho nên lúc anh nói chuyện luôn thích nhìn vào ánh mắt của đối phương, dùng giọng điệu, gật đầu, lắc đầu, biểu tình gương mặt để phụ trợ ý tứ của anh.
“Tiểu Kết, về sau nếu có cơ hội, em tới thành phố D, anh sẽ đưa em đi bơi, anh họ của anh có một bể bơi, vào ngày nghỉ anh thường xuyên đến đó.”
“Được.” Tôi đáp lời anh, thay đổi cái tư thế ngồi chồm hỗm ở trước mặt anh để giúp anh mát xa.
Tôi ấn anh từng cái vào thắt lưng, cổ, lưng, thân thể của anh nhìn rất đẹp, tuy rằng gầy, nhưng cơ bắp săn chắc, làn da nhẵn nhụi, xương bả vai nổi lên rõ ràng, xương sống vừa thẳng vừa gợi cảm, trên người toả ra một hương vị rất đàn ông.
Chỉ là, từ bả vai anh đi xuống dưới tay, phần còn lại của tay đã bị cụt theo tôi mát xa một chút một chút rung lên, thoạt nhìn có chút quái dị, nhưng tôi đã quen rồi, nên một chút cũng không sợ hãi.
Suy nghĩ một chút, tôi quyết định mở miệng nói với anh chuyện mà tôi đã suy tư suốt cả ngày nay.
“Tư Viễn, có chuyện này, em muốn hỏi ý kiến của anh.” Tôi cẩn thận tìm từ thích hợp đẻ mở miệng.
“Hả?” Anh xoay mặt, mắt nhìn tôi.
“Chính là… Lần trước ở cửa sân cầu lông gặp anh họ của Lý Duy là Ứng Hạc Minh, anh còn nhớ không?”
“Ừm.” Anh lại xoay mặt, thấp giọng nói, “Nhớ, làm sao vậy?” Ngày đó tình huống rất không tốt, tôi nói đến người này thì trong lòng vẫn rất không yên.
“Là như vậy, anh ta có một cửa hàng thời trang, hỏi em có đồng ý đi làm người mẫu cho cửa hàng đó không.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó… Thật ra là anh ta bảo Vương Giai Phân hỏi em, hôm nay em với anh ta mới nói chuyện qua điện thoại, thù lao so với đi làm ở siêu thị thì tốt hơn nhiều.”
“Sau đó thì sao?”
“Anh cứ sau đó thì sao mãi vậy!” Tôi vỗ lưng anh nói, “Không phải em đang cùng anh thương lượng sao, em muốn đi thử một chút, anh có đồng ý không?”
Diệp Tư Viễn từ từ xoay người lại, tôi cũng theo đó ngồi thẳng dậy nhìn anh, anh dịch người rồi ngồi xuống dựa vào thành giường, sau đó thì nói: “Tiểu Kết, tiền của em không đủ dùng sao?”
“Không phải.” Tôi có chút chột dạ, cúi đầu ngồi ở bên cạnh anh nói, “Em chỉ muốn kiếm một ít tiền.”
“Em muốn cái gì thì nói anh, không cần vất vả như vậy.”
“Diệp Tư Viễn, anh xem em là loại người nào?” Tôi có chút ảo não, nhìn anh nói, "Em nói với anh bao nhiêu lần rồi, em không thích dùng tiền của gia đình anh, huống chi bây giờ ở cùng anh, em đã tiết kiệm được rất nhiều tiền, nhưng mà thật ra thì như vậy là không tốt! Anh… Khụ! Anh có hiểu ý của em hay không?" Tự tôi cũng không biết mình đang nói cái gì.
Anh nhìn tôi không nói gì, cúi đầu suy nghĩ gì đó rồi lại ngẩng đầu nhìn tôi, nói: "Tiểu Kết, em có phải lo lắng rằng với thân thể như vậy, tương lai anh sẽ không tìm được việc phải không?"
"Nói bậy gì thế!" Tôi vỗ chân của anh, sợ anh lại nghĩ sai lệch, khẩn trương nói, "Em tuyệt đối không lo lắng cho anh… anh ưu tú như vậy, tương lai làm sao không tìm được việc làm, không phải anh còn có thể đến công ty nhà mình làm sao?"
Anh thấp giọng cười một tiếng: "Anh hiểu ý của em, nhưng nếu như nhà anh không làm lĩnh vực thời trang thì giống như anh vậy, tương lai nhất định rất khó tìm công việc."
"Diệp Tư Viễn, anh nghĩ đi đâu thế?" Anh đúng là hay suy nghĩ lung tung.
"Nhiều người học thiết kế thời trang như vậy, chắc chắn tất cả mọi người không thể tìm được công việc, huống chi là anh như vậy. Nhưng mà, Tiểu Kết, anh thật sự chưa từng nghĩ đến phải dựa dẫm vào trong nhà, nhà anh cho anh một chỗ dựa, nhưng tương lai, anh muốn tự mình lập nghiệp, có lẽ em cảm thấy anh không thiết thực, nhưng trong lòng anh có kế hoạch, em. . . . . . phải tin tưởng anh."
"Em tin anh, vẫn luôn tin." Tôi cười ôm anh một cái, nói, "Nhưng anh nói chuyện này không liên quan đến chuyện em nói với anh mà, em muốn hỏi anh có đồng ý để em đi làm ở chỗ Ứng Hạc Minh không, thừa dịp năm thứ hai đại học bài tập không nhiều, em muốn để dành ít tiền."
"Em muốn dành tiền làm cái gì?" Anh nghi hoặc.
Tôi cắn môi, quyết định nói thật: "Em nói cho anh biết, một chút cũng không lừa anh.
Thứ nhất, sau này đi thực tập, ba em không cho em tiền nữa, đến lúc đó cũng không biết có tiền lương thực tập hay không, em cần phải có tiền để phòng trường hợp đó.
Thứ hai, lúc nghỉ đông nghỉ hè, ba em không cho em phí sinh hoạt, em phải tự mình đi làm để kiếm tiền chi tiêu.
Thứ ba, sau khi tốt nghiệp, không thể ở ký túc xá nữa, đến lúc đó có lẽ em sẽ về ở với ông bà, có thể em sẽ về nhà với anh, đến lúc đó phải có tiền để thuê phòng, cũng tốn không ít đâu đấy!
Thứ tư là điều quan trọng nhất, là có thể anh không tin nhưng chuyện này tuyệt đối là thật. Lúc thi tốt nghiệp trung học, ba bảo em học trường sư phạm, bởi vì học phí thấp, tìm việc lại dễ dàng, nhưng mà em không chịu. Em muốn ra ngoài, em muốn đến thành phố, ba nói nhà chỉ có đủ tiền cho một đứa học đại học, nếu như em muốn tới đại học Q, thì sau này khi Trần Dạ vào đại học, em phải lo, em… em đã đồng ý."
Lông mày Diệp Tư Viễn nhíu lại, anh nhìn tôi, không nói gì.
Chuyện thứ tư, chỉ có Uyển Tâm biết, tôi chưa từng nói với ai, bao gồm Diệp Tư Viễn. Bây giờ mặc dù Trần Dạ chỉ mới học lớp sáu, nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, sáu năm sau Trần Dạ sẽ thi đại học, khi đó tôi phải để dành được mấy vạn, đây là chuyện tôi đã đồng ý với ba, hơn nữa, vì Trần dạ tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Tôi rất hiểu tình huống bây giờ, nếu như tôi sau tốt nghiệp mới bắt đầu để dành tiền, có lẽ tự nuôi sống mình cũng không đủ, cho nên tôi nhất định phải phòng ngừa chu đáo, thừa dịp hiện tại có thời gian có sức khoẻ mà cố gắng kiếm tiền.
Diệp Tư Viễn vẫn không nói gì, tôi nghĩ có lẽ anh bị hoảng sợ, hoàn cảnh gia đình anh, thậm chí có thể mở một cửa hàng xe ô tô, anh làm sao có thể tưởng tượng được ba và dì tôi mỗi tháng chỉ kiếm được 2000 tệ, còn phải nuôi hai đứa trẻ ăn học.
Thật lâu sau anh mới mở miệng: "Em có phải rất muốn làm công việc này?"
Tôi nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Chỉ là đi thử một chút, không biết em có muốn làm không nữa."
Anh nói: "Tiểu Kết, tương lai, anh nói tương lai, nếu như anh có năng lực nuôi gia đình, em có thể không cần cực khổ như vậy?"
"Đương nhiên rồi!" Tôi cười nói, "Em cũng muốn mỗi ngày rảnh rỗi, uốn tóc làm móng tay, phơi nắng uống cà phê, làm một phu nhân giàu có!"
Sắc mặt anh hoà hoãn lại: "Bây giờ anh chưa có năng lực đó, chưa thể giúp em cái gì, anh hiểu ý của em, cho nên xin em cho anh thời gian, tin tưởng anh, tương lai sau khi anh tốt nghiệp, anh nhất định sẽ dùng hết khả năng của mình để mang lại hạnh phúc cho em." Lúc nói lời này, gương mặt Diệp Tư Viễn quật cường, mắt mở to kiên định nhìn tôi.
"Vâng!" Tôi dùng sức gật đầu, biết anh đã đồng ý, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng mà vẫn đồng ý.
Tôi ôm cổ anh, hôn một cái lên mặt của anh, nói: "Tư Viễn, anh yên tâm, là người quen giới thiệu, rất an toàn, nếu làm không vui, tôi sẽ không làm."
"Ừm." Anh nhẹ nhàng đáp tôi một tiếng, lại thở dài, "Tiểu Kết, tại sao em không nói sớm với tôi những chuyện này."
"Có chuyện gì đâu! Trần Dạ là em trai em mà, dù ba em không yêu cầu, em cũng sẽ lo cho nó được học hành đàng hoàng, nếu như là Diệp Tư Viêm, anh cũng sẽ không chút nghĩ ngợi mà đồng ý, đúng không?"
Anh giương mắt nhìn tôi, gật đầu: "Đúng vậy."
"Đúng rồi, anh nằm xuống đi, em giúp anh xoa bóp lưng."
"Không cần, chúng ta ngủ đi."
"Được rồi."
Tắt đèn, chúng tôi kề vai nằm xuống, tôi đắp chăn cẩn thận cho anh, anh không mặc áo, tôi lo bả vai anh lộ ra sẽ lạnh. Khi tôi đắp chăn cho anh, cảm giác anh quay mặt qua yên lặng nhìn tôi ở trong bóng tối.
Tôi vuốt mũi của anh, hỏi: "Nhìn cái gì vậy?"
"Không có gì." Diệp Tư Viễn nở nụ cười, anh từ từ chuyển từ nằm ngửa thành nằm nghiêng, đưa đầu tới hôn một cái lên môi tôi, tôi nghe giọng anh rất nhỏ, anh nói, "Tiểu Kết, tin tưởng anh."
Tôi không lên tiếng, chỉ ôm thật chặt eo anh, áp trán vào trán anh, lòng dần dần bình tĩnh lại.
Nhưng cho đến khi tôi từ từ mất đi ý thức chìm vào mộng đẹp, anh vẫn chưa ngủ.
Tôi nhanh chóng hẹn Ứng Hạc Minh chiều thứ bảy thử chụp lần đầu.
Tôi gặp anh ta ở xưởng may, xưởng may này quả thật rất nhỏ.
Anh ta dẫn tôi đến phòng làm việc, Ứng Hạc Minh mặc một bộ màu tây trang màu cà phê, tóc ngắn chải chuốt gọn gàng.
Anh ta đơn giản nói với tôi vài điều khi chụp ảnh, sau đó mở ra máy vi tính cho tôi xem mấy bộ ảnh đã chụp.
Tôi nhìn mấy người mẫu trong ảnh, trong lòng có chút lo lắng, động tác cùng vẻ mặt kiểu cách như vậy, tôi có thể làm được sao?
Ứng Hạc Minh nhìn tôi cười: "Em đừng khẩn trương, dáng người em mặc áo quần rất đẹp, bảo đảm đẹp hơn so với mấy người mẫu này, đến lúc đó nhiếp ảnh gia sẽ chỉ em làm động tác, em phải nhớ điểm nhấn là trang phục, không phải chụp chân dung, em không cần phải nghiên cứu vẻ mặt hay thần thái gì cả, chỉ cần cười thật tươi như vậy là được."
Tôi cười, gật đầu nói: "Tôi nhớ rồi."
Sau đó, tôi cùng một cô gái tóc ngắn đi vào phòng trang điểm, tôi ngồi một chỗ để cho thợ trang điểm giúp tôi làm tóc, trang điểm, sau một tiếng, tôi soi gương, phát hiện mình thật sự thay đổi rất nhiều.
Ở Olive, tôi trang điểm rất đậm, bình thường ở cùng Diệp Tư Viễn, tôi đều để mặt mộc không trang điểm, nhiều lắm là chỉ dùng mascara chải mi khi đi ra ngoài, mà bây giờ tôi trang điểm thế này, thật quái dị, giống như một… con búp bê. Kinh khủng nhất chính là bộ lông mi giả!
Trợ lý của Ứng Hạc Minh mang một va li áo quần, chúng tôi đi đến quảng trường Molly, anh ta mở cửa hàng ở đó, đó cũng là nơi chụp ảnh.
Toàn bộ buổi chiều, tôi lien tục mặc đủ loại quần áo, chỉ nghe nhiếp ảnh gia không ngừng nói: "Cười! Lộ răng! Tốt! Tay chống eo! Nhìn vào đây! Quay đầu lại! Đúng rồi! Xoay quanh! Cười. . .”
Tôi nhớ Vương Giai Phân nói Ứng Hạc Minh nói tôi rất phù hợp với style mới của anh ta, nhưng rõ ràng đây là style dành cho các thiếu nữ ngây thơ, chẳng lẽ ở trong mắt Ứng Hạc Minh, tôi chính là một cô bé ngây thơ?
Tôi cười đến mặt cũng đơ, thân thể cũng rất mệt mỏi, tôi phát hiện mấy trăm tệ này cũng không phải là dễ kiếm như vậy! So với việc nhảy ở Olive cũng mệt mỏi không kém.
Khi chụp xong, Ứng Hạc Minh cũng vừa trở lại, anh đi tới nói: "Haha, Tiểu Kết, bộ dạng này của em thật đáng yêu."
Tôi mặt đen nói: "Chụp xong rồi, tôi phải đi về."
"Cùng nơi ăn cơm tối đi, vừa rồi tôi có chút chuyện không nói gì nhiều nới em, vừa ăn cơm vừa trò chuyện đi? Ăn xong rồi tôi đưa em về."
Tôi muốn cự tuyệt nhưng nghĩ đến anh ta bây giờ cũng xem như là cấp trên của tôi rồi, từ chối hình như không tốt lắm,"Vậy tôi gọi điện thoại cho bạn trai một chút."
"Ừ, em gọi đi, lát nữa tôi tới đón em."
Tôi gọi điện thoại cho Diệp Tư Viễn, nói rõ với anh, "Anh muốn ra ngoài ăn hay để em gọi người ta mang tới?"
"Không cần." giọng anh rất nhạt, "Tiểu Kết, anh có thể tự lo được, em đừng lo lắng, chú ý an toàn, về sớm một chút, có chuyện thì gọi điện thoại cho anh."
"Được, em sẽ nhanh về thôi."
Anh ở nhà một mình, tôi thật sự không yên tâm.
Tôi không ngờ Ứng Hạc Minh lại chở tôi đến một nhà hàng Tây sang trọng.
Tôi có chút thận trọng, trên mặt còn chưa tẩy trang, tôi có thể thấy được vẻ mặt kinh ngạc của người phục vụ.
Cô ta nhất định đang suy nghĩ, người này trang điểm kỳ quái, trên người lại mặc cái áo khoác ngắn màu đen, có phải đầu óc có bệnh hay không?
Tôi nhìn cái thực đơn loè loẹt, món rẻ nhất là bò bít tết, cũng gần 100 tệ.
Ứng Hạc Minh cũng gọi bò bít tết, phục vụ mang thức ăn đến chúng tôi liền lặng lẽ ăn.
Tôi cảm thấy có điểm kì quái, chờ anh ta mở miệng nói chuyện, tôi muốn xem anh ta rốt cuộc là muốn nói với tôi cái gì.
Không ngờ anh ta mở miệng đã nói: "Em và bạn trai em đã ăn món bò bít tết chưa?"
Tôi sững sờ, không hiểu ý tứ của anh ta, lắc đầu mà nói: "Chưa, anh ấy không thích ăn cơm Tây, chúng tôi đi ra ngoài đều ăn cơm Trung Quốc."
Ứng Hạc Minh cười một tiếng: "Tôi đoán chừng anh ta không phải là không thích ăn cơm Tây mà vì anh ta ăn cơm Tây có lẽ không tiện lắm."
Tôi ngây dại, bỏ dao nĩa xuống, nhìn anh ta chằm chằm, hỏi: "Anh có ý gì?"
Ứng Hạc Minh tiếp tục cắt thịt bò, nói: "Trần Kết, mặc dù anh và em chỉ mới quen nhau, nhưng mà anh dù sao cũng lớn hơn em vài tuổi, Vương Giai Phân cùng Lý Duy đều cùng giống như em, vẫn còn trẻ, Lý Duy nói với tôi bạn trai em rất ưu tú, rất thông minh, rất lợi hại, nhưng anh nghĩ, ai cũng không thể phủ nhận anh talà người tàn tật."
"Anh quản được sao? Anh là ai?" Anh ta nói xong tôi liền tức giận! Bọn họ thì biết gì? Bọn họ hiểu Diệp Tư Viễn sao? Tôn Diệu, Đường Duệ, mấy nam sinh lớp tôi, còn có mấy nữ sinh ở sân bóng, giờ lại có thêm Ứng Hạc Minh! Bọn họ không hề hiểu Diệp Tư Viễn mà tại sao cứ bình luận lung tung như vậy! Chẳng lẽ bởi vì bọn họ hơn Diệp Tư Viễn hai cái cánh tay?
Tôi đứng lên nói: "Cám ơn anh đã mời tôi ăn cơm, tiền cơm bữa ăn này, hãy trừ vào tiền lương hôm nay, tôi không làm nữa!" Nói xong, tôi xoay người đi.
Ứng Hạc Minh đột nhiên đứng lên kéo lại tay tôi, tôi nghiêng đầu nhìn anh ta, dùng sức tránh ra: "Anh làm gì vậy?"
"Ngồi xuống." Anh ta lạnh lùng nói.
"Bệnh thần kinh!" Tôi còn muốn đi, lại bị anh ta kéo lại ngồi xuống ghế.
Tôi trợn tròn mắt, ngẩng đầu nhìn Ứng Hạc Minh, anh ta ngồi đối diện, mặt không thay đổi nhìn tôi.
"Cho tôi mấy phút, chúng ta nói chuyện một chút." Anh ta nói.
"Tôi không có chuyện gì để nói với anh!" Tôi lớn tiếng, rất nhiều khách trong nhà hàng đều quay lại nhìn chúng tôi.
Anh ta nhún nhún vai, dựa lưng vào ghế, bắt chéo chân châm một điếu thuốc, hít một hơi, nhìn tôi nói: "Ok, tôi xin lỗi, có lẽ là tôi dùng từ không đúng, nhưng mà tôi hi vọng em hãy nghe tôi nói mấy câu."
Tôi trầm mặc trừng anh ta.
"Em tỉnh táo một chút, Trần Kết, tôi thấy em là một người rất hay xúc động. Cho nên tôi đang suy nghĩ có phải em và bạn trai em ở chung một chỗ cũng là bởi vì nhất thời xúc động hay không?"
Tôi phun ra hai chữ: "Không phải."
/120
|