Edit & Beta: BTD
Lại một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, khoảng cách từ đây lên đỉnh núi còn khá ngắn.
Mồ hôi đổ toàn thân nên tôi đành phải cởi chiếc áo khoác thể thao thắt bên hông, chỉ mặc một chiếc áo T-shirt màu hồng.
Trán Diệp Tư Viễn cũng ra mồ hôi, chúng tôi đã uống hết hai chai nước dự trữ trong túi rồi, lần này Diệp Tư Viễn ngoan ngoãn để tôi đỡ cái chai cho anh uống… tôi biết bây giờ anh vừa nóng lại vừa khát.
Cũng may thể lực của hai chúng tôi không tệ, có lẽ là do anh thường xuyên chạy bộ vào sáng sớm, còn tôi hay đi nhảy ở quán bar.
Tôi hỏi anh có muốn tôi cởi bớt áo ngoài ra cho đỡ nóng không, anh từ chối.
Tôi biết bên trong anh cũng chỉ mặc một chiếc áo phông, nếu cởi áo ngoài ra thì phần tay còn lại của anh rất dễ bị nhìn thấy.
Thật ra thì tôi và anh đều biết, anh không còn che giấu được bao lâu nữa, mùa hè đến rồi chẳng lẽ anh cứ mặc áo dài tay mãi sao?
Thỉnh thoảng chúng tôi lại gặp vài người bạn học của tôi đang đi xuống, bọn họ đi nhanh nên trèo tới đỉnh núi trước chúng tôi, khi chúng tôi đi lên thì chính là lúc bọn họ quay xuống.
Tôi và Diệp Tư Viễn tiếp tục cố gắng, cuối cùng cũng nhìn thấy một bàn tay to chỉ đường ghi chữ: Cách đỉnh núi Linh Đang 59m.
Hai chúng tôi vô cùng hưng phấn, đang chuẩn bị chạy nước rút lên đỉnh núi thì gặp phải Đường Duệ.
Đường Duệ thấy tôi và anh người đây mồ hôi liền cười hỏi: “Hai người chuẩn bị xuống hay đi lên đấy?”
Tôi không thèm trả lời, thế nhưng Diệp Tư Viễn lại trả lời: “Chúng tôi đang chuẩn bị đi lên.”
Đường Duệ nói: “Aizz, đi thêm một đoạn nữa rẽ sang đó là tới rồi, có cần tôi dẫn đi không?”
“Không cần!” Tôi lập tức lên tiếng.
May mà anh ta không cố chấp: “Vậy tôi xuống núi trước nhé, hai người lên đó nhớ chụp ảnh cho tôi xem với. Tôi đi đây, bye bye.”
Anh ta lại cười xấu xa làm tôi nổi cả da gà. Sau khi cái người chết tiệt ấy đi tôi mới nói với Diệp Tư Viễn: “Anh nhất định là ý xấu, chúng ta đi thôi, hơn 2 giờ chiều rồi, mà từ đây đi xuống chỗ tập trung mất hơn 1 tiếng đồng hồ đấy.”
Anh gật đầu: “Được, đi thôi.”
Chúng tôi đi theo chỉ dẫn của Đường Duệ và nhìn thấy lối lên đỉnh núi.
Có điều con đường này khiến tôi và Diệp Tư Viễn đều sợ ngây người.
Bởi vì bậc thang nhìn không khác gì cái thang leo lên trời cả.
Có khoảng 7m thang dốc thẳng đứng, tiếp đến là đoạn dài hơn 8m, độ rộng không đến 1m, một nửa sườn dốc vô cùng hiểm trở, nghiêng chừng 60 độ, đoạn còn lại là 4,5 m dốc chừng 80 độ, thêm một tý nữa thôi là bằng cái đoạn 7m thẳng đứng kia rồi.
Bậc thang tuy vẫn là thềm đá nhưng không bằng phẳng như lúc trước, hai bên có xích sắt cố định, rất thô, hơn nữa cái tay vịn này cũng đã nhiều năm rồi nên nhìn có vẻ không được chắc chắn cho lắm.
Du khách muốn đi lên nhất định phải nắm xích sắt nếu không thì căn bản là lên không được.
Giờ tôi mới nghĩ ra nguyên nhân vì sao Đường Duệ hết lần này đến lần khác nhắc nhở Diệp Tư Viễn phải lên đỉnh núi. Đoạn đường này đối với những người bình thường như tôi thì không khó khăn trừ những người có chứng sợ độ cao, còn với Diệp Tư Viễn mà nói thì vô cùng khó bởi vì anh không có tay! Làm sao anh có thể lên những bậc thang ngắn ngủn dốc lại thẳng đứng này đây?
Lúc này tôi vô cùng ghét Đường Duệ, ghét Vương Giai Phân, ghét Uyển Tâm, ghét tất cả lớp học đã tổ chức đi du lịch ở núi Linh Đang! Ghét ai thiết kế ra cái bậc thang ngu ngốc này! Tôi ghét bọn họ, hận bọn họ vì dám làm Diệp Tư Viễn mặc cảm về sự khác biệt giữa mình với mọi người, hận bọn họ vô ý chạm vào vết thương trong lòng anh!
Tôi quay sang Diệp Tư Viễn thấy anh vẫn bình tĩnh nhìn mấy bậc thang trước mặt, ở đó có mấy người bạn học của tôi đang bò xuống.
Tôi nói: “Cũng đâu có gì hay nhỉ, thôi chúng ta trở về thôi.”
Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìn tôi: “Tiểu Kết, em lên đó chơi đi, anh sẽ đứng đây chờ em, mọi người đều nói cảnh trên đỉnh núi rất đẹp, không dễ gì đến đây, em mau đi đi. Em có máy ảnh nên hãy nhờ bạn học nào đó chụp cho em một tấm ảnh đứng bên cạnh tảng đá khắc hải bạt rồi mang về cho anh xem nhé.”
Tôi lắc đầu: “Em không đi. Anh không đi, chỉ có một mình thì em lên đó làm gì.”
Diệp Tư Viễn dịu dàng cười, nhưng nụ cười của anh lại mang theo sự khổ sở.
Anh nói: “Tiểu Kết, không phải anh không muốn đi với em mà thật sự là đoạn đường này anh không thể đi nổi. Em xem, chúng ta cũng đến đây rồi, chỉ còn một chút nữa thôi, em không đi sẽ tiếc lắm đấy.”
Tôi bảo: “Ai nói thế! Núi Linh Đang có đoạn đường này là quan trọng nhất, tóm lại anh không đi thì em cũng không đi, chúng ta đi xuống.”
Nói xong tôi liền xoay người đi xuống.
Diệp Tư Viễn không thể kéo tôi lại đành gọi: “Tiểu Kết!”
Tôi quay đầu nghe anh nói: “Tiểu Kết, em lên đó chơi đi, nếu không anh sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng.”
Tôi nhìn anh, biết anh không có cách nào cùng tôi đi đoạn đường này, biết anh rất buồn phiền vì không thể đi cùng tôi, nếu tôi bỏ lỡ mất cảnh đẹp, anh sẽ đau lòng, sẽ tự trách mình, cho nên anh muốn tôi lên đó dạo một vòng.
Nhưng mà Diệp Tư Viễn, anh không hiểu em sao! Sao em có thể để anh đứng đây một mình còn em bỏ lên kia chơi? Những thứ này không thể nói là cảnh đẹp, là kỷ niệm được, tất cả chỉ là chó má mà thôi!
Trong mắt em, bọn chúng không bằng một sợi tóc của anh đâu!
Lúc chúng tôi đôi co với nhau thì có vài nam sinh lớp tôi đang bò xuống, hai người trong số bọn họ đã từng theo đuổi tôi.
Bọn họ nhìn tôi và Diệp Tư Viễn, có lẽ đã đoán được chuyện gì xảy ra nên cười cười chào hỏi.
Nam sinh A nói:”Trần Kết, lên đỉnh núi chưa? Cảnh tượng thật là đẹp.”
Nam sinh B nói:”Aizz, bạn trai của cậu hình như không leo lên được phải không? Đoạn đường này nhìn vậy thôi chứ cũng không hiểm trở lắm đâu, đi một lát là tới nơi rồi.”
Nam sinh A lại nói: “Cậu đi thì đương nhiên là nhanh rồi, Diệp Tư Viễn không giống bọn mình mà.”
Nam sinh C dường như không nghe nổi nữa liền thúc giục:”Đi mau, 4 giờ còn phải tập trung nữa đấy, Trần Kết, bọn mình đi trước nhé, hai người cũng phải nhanh lên đấy, lớp chúng ta không còn ai ở trên đỉnh núi đâu, hẹn gặp lại.”
Sau đó cậu ta kéo hai tên nam sinh cặn bã kia rời đi.
Tôi nhìn bóng bọn họ đi xa rồi mới quay đầu nhìn Diệp Tư Viễn, nhìn anh rất bình tĩnh nhưng sự bi ai trong mắt anh lại không giấu được tôi.
Tôi bực mình nhìn đoạn “thang trời”.
Sau đó, tôi lấy một cái dây buộc tóc trong túi buộc gọn mái tóc.
Không thèm để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Tư Viễn, tôi tháo balô trên lưng của anh xuống rồi đeo lên vai, sau đó bò lên đỉnh núi.
Diệp Tư Viễn ở phía sau nói to: “Tiểu Kết, em nhớ cẩn thận đấy!”
Tôi cắn răng một hơi bò lên tới đỉnh, không để ý đến anh. Tôi không mắc chứng sợ độ cao, cộng thêm chân tay phối hợp với nhau rất tốt, cho nên quá trình leo không mấy khó khăn.
Tôi đứng trên cao nhìn xuống dưới, Diệp Tư Viễn ngửa đầu nhìn tôi.
Anh đứng thẳng người, hai cánh tay áo rủ xuống bên cạnh, tôi không nhìn được rõ nét mặt của anh, nhưng tôi biết anh nhất định rất lo lắng cho tôi, lại bởi vì không thể đi cùng tôi mà tự trách mình vô dụng.
Tôi bỏ balô đang đeo trên người xuống, bỏ cả cái túi khoác chéo người, đặt chúng lên bụi cỏ, sau đó cởi cái áo khoác buộc bên hông và mũ đang đội trên đầu.
Rồi tôi bò xuống dưới với Diệp Tư Viễn.
Tôi bảo: “Diệp Tư Viễn, em dẫn anh lên trên kia nhé.”
Tôi cực kỳ bình tĩnh, còn Diệp Tư Viễn thì kinh hãi, anh ngẩng đầu nhìn bậc thang nói với tôi: “Tiểu Kết, chỉ sợ không được.”
“Em bò lên rồi, nhìn thì rất dốc nhưng thật ra không dốc như chúng ta nghĩ đâu.”
“Nhưng mà… Anh không có tay, không thể bò lên được!”
“Diệp Tư Viễn, cánh tay của anh vẫn còn một chút mà, thử xem có kẹp được vào cái xích sắt kia không?” Tôi chỉ vào lan can bằng sắt cạnh bậc thang.
Anh nheo mắt lại, suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh cũng không biết nữa.”
“Vậy chúng ta thử xem sao, anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không để cho anh ngã xuống đâu.”
Anh nhìn tôi: “Nếu anh ngã thật thì sao?”
Tôi lập tức trả lời: “Em sẽ ngã xuống cùng anh!”
Diệp Tư Viễn lắc đầu nói: “Tiểu Kết, anh muốn em hứa với anh, nếu như anh không cẩn thận bị ngã, em nhất định phải nắm chặt lấy xích, bảo vệ tốt bản thân mình.”
“Em sẽ không để anh ngã.”
“Em phải hứa với anh đã, nếu không thì anh không đi lên.”
Suy tư một lát, tôi đồng ý: “Được rồi, em hứa, nhưng mà em nhất định sẽ không để cho anh ngã đâu.”
Diệp Tư Viễn cười rộ lên để lộ hàm răng trắng và má lúm đồng tiền: “Anh tin em. Vậy chúng ta thử xem.”
Chúng tôi đi tới bậc thang, ngẩng đầu nhìn bậc thang dốc gần như thẳng đứng, mới vừa rồi tôi vẫn còn vô cùng hung dũng, thế mà giờ đây trong long tôi lại cảm thấy hoang mang, đột nhiên Diệp Tư Viễn nói: ”Tiểu Kết, cởi áo khoác trên người ra giúp anh.”
“Cái gì?”
“Bề mặt của áo khoác rất trơn, anh sợ cánh tay của anh không giữ chặt được xích sắt, bên trong anh mặc T-shirt bằng bông, có lẽ sẽ đỡ hơn.”
“À” Tôi kéo khóa áo rồi cởi ra cho anh, bây giờ Diệp Tư Viễn chỉ mặc duy nhất một chiếc áo T-shirt.
Lần đầu tiên tôi trông thấy cánh tay bị cụt của anh nên không quen. Phần còn lại của cánh tay được Diệp Tư Viễn giấu trong tay áo, căn bản là không lộ ra ngoài được, xem ra phần còn lại ấy cũng không nhiều lắm.
Tôi lại làm bò lên, vừa tính toán xem Diệp Tư Viễn đi như thế nào để an toàn và dễ dàng nhất để đến được đỉnh núi.
Và tôi nhận ra điều này thật khó.
Tôi bò xuống đối mặt với Diệp Tư Viễn thấy có chút do dự.
Anh hỏi tôi: “Em sao vậy?”
Tôi nói: “Chúng ta cần phải suy nghĩ thêm, bởi vì đường đi quá nguy hiểm.”
Diệp Tư Viễn ngắt lời tôi: “Tiểu Kết, anh quyết định muốn thử một lần, em đồng ý giúp anh nhé?”
Tôi trừng to mắt nhìn anh, sau đó kiên định gật đầu: “Đồng ý! Diệp Tư Viễn, vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi thôi!”
Chúng tôi bàn bạc một chút, quyết định để anh đi đằng trước còn mình bò sau lưng đỡ anh.
Chẳng ai có thể chắc chắn rằng nữ sinh cao 1m60 như tôi có thể bảo vệ nam sinh cao 1m82 này hay không nữa.
Nhưng trong thâm tâm tôi lại quyết tâm dù có chết cũng phải nắm chặt dây xích sắt, bảo vệ Diệp Tư Viễn, tuyệt đối không để anh té xuống dưới. Tôi không biết mình lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy nhưng tóm lại là tôi vô cùng quyết tâm.
Mấy bậc đầu, Diệp Tư Viễn dùng phần cánh tay còn lại của anh kẹp vào xích sắt, nương nhờ vào đó nhẹ nhàng leo lên trên. Còn tôi đi sau anh, tay phải nắm xích sắt, tay trái đỡ hông anh, tiếp thêm chút sức để anh bò lên đỉnh núi.
Anh dựa vào bên phải bởi vì phần còn lại của cánh tay phải nhiều hơn tay trái, tôi ngẩng đầu nhìn anh đang lê bước chân lên, khi phần tay phải ấy rời khỏi dây xích cũng là lúc anh đã yên ổn nằm trên bậc thang rồi, phần còn lại của cánh tay trái gắng gượng chống đỡ trên nền đất, chờ đến khi tôi đẩy một cái anh lại bước thêm một bước.
Dần dần, chúng tôi đã bò tới giữa đoạn đường, độ dốc lập tức cao hơn trước. Bậc thang gần như thẳng đứng đang ở trước mặt chúng tôi.
Tôi nghĩ có lẽ mình nên đứng ở bên trái Diệp Tư Viễn, tay phải xốc nách anh, còn tay trái sẽ bám vào dây sắt.
Nhưng Diệp Tư Viễn nói: “Tiểu Kết, như vậy không được đâu, em không thể kéo nổi anh.”
Tôi cắn răng đáp: “Có thể kéo được chút nào hay chút đó, anh cũng mau dùng sức đi!”
Anh hiểu ý tôi, vì vậy mỗi khi phần tay bên phải rời khỏi xích sắt thì tôi sẽ dung toàn bộ sức để kéo anh, cho đến khi nó quay lại kẹp sợi dây sắt cũ kỹ ấy mới thôi.
Đường càng ngày càng dốc, mà mỗi bậc thang dưới chân thì càng ngày càng hẹp dần.
Chân của tôi và anh không còn để trên bậc thang được nữa, chỉ có thể chìa sang hai bên, tình huống này đối với hai người cùng leo như chúng tôi mà nói thì quá nguy hiểm.
Và tôi đã bị trượt chân, suýt chút nữa té xuống dưới, cũng may tôi nắm chặt dây xích sắt nên không sao.
Tôi nghĩ nếu Diệp Tư Viễn trượt chân thì sao đây? Anh không có cách tự cứu mình, không lẽ tôi đành trơ mắt nhìn anh ngã xuống?
Không không! Tôi đang suy nghĩ cái gì thế này!
Tôi xua đuổi mấy cái ý niệm xui xẻo trong đầu ra, tiếp tục chuyên tâm kéo Diệp Tư Viễn lên.
Chúng tôi bây giờ vô cùng nhếch nhác, quần áo bị đất cát vấy bẩn, trên mặt mồ hôi chảy ròng ròng, toàn thân ướt đẫm mà không còn thừa một cánh tay nào để lau!
Mồ hôi trượt xuống trên mặt tôi, vài giọt rơi xuống làm nhòe cả tầm nhìn, toàn thân tôi lúc này rất căng thẳng, một tích tắc cũng không dám buông lỏng, chỉ muốn kéo Diệp Tư Viễn lên đúng lúc!
Rốt cuộc đầu chúng tôi chỉ còn cách đỉnh núi gần 2m.
Tôi hổn hển lên tiếng: “Diệp Tư Viễn, sắp đến rồi, cố gắng nữa nào!”
Anh nâng cằm nhìn tôi, tôi thấy trên mặt anh có vài vết bẩn, có lẽ là do anh tỳ mặt và vai trái xuống đất nên mới như vậy.
Anh hổn hển hỏi tôi: “Tiểu Kết, Em có mệt không? Có muốn ngồi nghỉ một lát không?”
Tôi lắc đầu: “Không cần! Đi tới đích luôn đi!”
Anh nói: “Đầu em mồ hôi nhiều lắm đấy.”
Tôi bảo anh: “Diệp Tư Viễn, anh đưa mặt lại đây quệt mồ hôi cho em, nó chảy vào mắt làm em không nhìn rõ đường.”
Tay trái của tôi nắm xích sắt, tay phải ôm người anh rồi cho nên không thể lau mắt được.
Diệp Tư Viễn ghé má vào lau mồ hôi bên khóe mắt cho tôi.
“Được rồi!” Tầm mắt của tôi lại rõ ràng, vừa ngẩng đầu liền phát hiện chỉ còn một chút nữa là đến nơi “Cố lên anh, vài bậc nữa là tới rồi.”
“Ừ!”
Chúng tôi dùng hết sức lực của bản thân để tiếp tục bò lên.
Diệp Tư Viễn nhịn không được kêu to một tiếng như tiếng hăng hái của các vận động viên kèm theo hơi thở mãnh liệt nam tính.
“A a a !” Mặt anh do quá gắng gượng mà đỏ bừng, gân xanh nổi đầy trên trán, tôi biết anh đang cố hết sức mình để thực hiện cái nguyện vọng nho nhỏ của tôi.
Đây lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng kêu mạnh mẽ tự cổ vũ mình của anh, bởi vì ngày thường anh luôn ôn hòa nho nhã kể cả khi làm việc bằng chân, chứ không bấn loạn như lúc này, và lần đầu tiên, Diệp Tư Viễn để lộ một mặt cuồng dã của mình trước mặt tôi. Sau đó, tôi không nhịn được bắt chước anh! Tôi hét lên thật to.
Nhưng mà tôi phát hiện cảm giác vừa lấy hơi vừa gào lớn vô cùng sảng khoái, không những thoải mái mà nó còn đem lại sự cổ vũ tinh thần rất lớn .
“A a a” Tôi vừa gọi, vừa dùng sức, còn kêu tên anh “Diệp Tư Viễn! Anh có thể! Diệp Tư Viễn! Anh có thể làm được!”
“A a a !” Diệp Tư Viễn cũng hét lên, mỗi một tiếng anh lại xê dịch một chút.
Tôi cùng anh lien tiếp gào thét, giờ này xung quanh đây không có bất kỳ người nào khác ngoài chúng tôi, cho nên chẳng ai nhìn được hình ảnh chúng tôi ôm nhau điên cuồng bò lên trên như thế nào.
Cuối cùng tay trái của tôi cũng chạm vào bậc cuối cùng. Tôi nghiến răng trồi người lên! Sau đó cả người nằm bẹp trên mặt đất, đưa tay xốc nách Diệp Tư Viễn lôi anh lên theo.
Diệp Tư Viễn đạp mạnh hai chân rồi lăn một vòng đẹp mắt trên đỉnh núi.
Tôi và anh nằm song song ngửa mặt lên trời phì phò thở.
Đầu tôi lúc này trống rỗng, vài phút sau vẫn chưa phản ứng kịp, chuyện vừa mới xảy ra tựa như một giấc mộng vậy. Giờ đây tôi đang nằm trên mặt đất ngắm nhìn bầu trời mênh mông bát ngát, từng cụm mây trắng trôi lơ lửng, thỉnh thoảng còn có một đàn chim chao lượn tạo thành những đường nét đẹp mắt trên bầu trời xanh thẳm, và tôi còn nghe thấy nhịp thở thật sâu của Diệp Tư Viễn.
Tôi nghiêng đầu, Diệp Tư Viễn cũng nghiêng đầu.
Chân anh đạp trên mặt đất, ngực anh phập phồng.
Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Chúng tôi nhìn đầu tóc bết mồ hôi của nhau, hai gò má và quần áo bị vấy bẩn mà không nhịn được cười.
Chúng tôi càng cười càng vui vẻ, càng cười càng lớn tiếng, cuối cùng tôi và Diệp Tư Viễn đều ngoác miệng ha ha cười lớn .
Tôi vừa cười vừa nói: “Diệp Tư Viễn, anh làm được rồi.”
Diệp Tư Viễn đáp: “Tiểu Kết, em cũng làm được rồi, cuối cùng chúng ta cũng lên đến đỉnh núi.”
Lại một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, khoảng cách từ đây lên đỉnh núi còn khá ngắn.
Mồ hôi đổ toàn thân nên tôi đành phải cởi chiếc áo khoác thể thao thắt bên hông, chỉ mặc một chiếc áo T-shirt màu hồng.
Trán Diệp Tư Viễn cũng ra mồ hôi, chúng tôi đã uống hết hai chai nước dự trữ trong túi rồi, lần này Diệp Tư Viễn ngoan ngoãn để tôi đỡ cái chai cho anh uống… tôi biết bây giờ anh vừa nóng lại vừa khát.
Cũng may thể lực của hai chúng tôi không tệ, có lẽ là do anh thường xuyên chạy bộ vào sáng sớm, còn tôi hay đi nhảy ở quán bar.
Tôi hỏi anh có muốn tôi cởi bớt áo ngoài ra cho đỡ nóng không, anh từ chối.
Tôi biết bên trong anh cũng chỉ mặc một chiếc áo phông, nếu cởi áo ngoài ra thì phần tay còn lại của anh rất dễ bị nhìn thấy.
Thật ra thì tôi và anh đều biết, anh không còn che giấu được bao lâu nữa, mùa hè đến rồi chẳng lẽ anh cứ mặc áo dài tay mãi sao?
Thỉnh thoảng chúng tôi lại gặp vài người bạn học của tôi đang đi xuống, bọn họ đi nhanh nên trèo tới đỉnh núi trước chúng tôi, khi chúng tôi đi lên thì chính là lúc bọn họ quay xuống.
Tôi và Diệp Tư Viễn tiếp tục cố gắng, cuối cùng cũng nhìn thấy một bàn tay to chỉ đường ghi chữ: Cách đỉnh núi Linh Đang 59m.
Hai chúng tôi vô cùng hưng phấn, đang chuẩn bị chạy nước rút lên đỉnh núi thì gặp phải Đường Duệ.
Đường Duệ thấy tôi và anh người đây mồ hôi liền cười hỏi: “Hai người chuẩn bị xuống hay đi lên đấy?”
Tôi không thèm trả lời, thế nhưng Diệp Tư Viễn lại trả lời: “Chúng tôi đang chuẩn bị đi lên.”
Đường Duệ nói: “Aizz, đi thêm một đoạn nữa rẽ sang đó là tới rồi, có cần tôi dẫn đi không?”
“Không cần!” Tôi lập tức lên tiếng.
May mà anh ta không cố chấp: “Vậy tôi xuống núi trước nhé, hai người lên đó nhớ chụp ảnh cho tôi xem với. Tôi đi đây, bye bye.”
Anh ta lại cười xấu xa làm tôi nổi cả da gà. Sau khi cái người chết tiệt ấy đi tôi mới nói với Diệp Tư Viễn: “Anh nhất định là ý xấu, chúng ta đi thôi, hơn 2 giờ chiều rồi, mà từ đây đi xuống chỗ tập trung mất hơn 1 tiếng đồng hồ đấy.”
Anh gật đầu: “Được, đi thôi.”
Chúng tôi đi theo chỉ dẫn của Đường Duệ và nhìn thấy lối lên đỉnh núi.
Có điều con đường này khiến tôi và Diệp Tư Viễn đều sợ ngây người.
Bởi vì bậc thang nhìn không khác gì cái thang leo lên trời cả.
Có khoảng 7m thang dốc thẳng đứng, tiếp đến là đoạn dài hơn 8m, độ rộng không đến 1m, một nửa sườn dốc vô cùng hiểm trở, nghiêng chừng 60 độ, đoạn còn lại là 4,5 m dốc chừng 80 độ, thêm một tý nữa thôi là bằng cái đoạn 7m thẳng đứng kia rồi.
Bậc thang tuy vẫn là thềm đá nhưng không bằng phẳng như lúc trước, hai bên có xích sắt cố định, rất thô, hơn nữa cái tay vịn này cũng đã nhiều năm rồi nên nhìn có vẻ không được chắc chắn cho lắm.
Du khách muốn đi lên nhất định phải nắm xích sắt nếu không thì căn bản là lên không được.
Giờ tôi mới nghĩ ra nguyên nhân vì sao Đường Duệ hết lần này đến lần khác nhắc nhở Diệp Tư Viễn phải lên đỉnh núi. Đoạn đường này đối với những người bình thường như tôi thì không khó khăn trừ những người có chứng sợ độ cao, còn với Diệp Tư Viễn mà nói thì vô cùng khó bởi vì anh không có tay! Làm sao anh có thể lên những bậc thang ngắn ngủn dốc lại thẳng đứng này đây?
Lúc này tôi vô cùng ghét Đường Duệ, ghét Vương Giai Phân, ghét Uyển Tâm, ghét tất cả lớp học đã tổ chức đi du lịch ở núi Linh Đang! Ghét ai thiết kế ra cái bậc thang ngu ngốc này! Tôi ghét bọn họ, hận bọn họ vì dám làm Diệp Tư Viễn mặc cảm về sự khác biệt giữa mình với mọi người, hận bọn họ vô ý chạm vào vết thương trong lòng anh!
Tôi quay sang Diệp Tư Viễn thấy anh vẫn bình tĩnh nhìn mấy bậc thang trước mặt, ở đó có mấy người bạn học của tôi đang bò xuống.
Tôi nói: “Cũng đâu có gì hay nhỉ, thôi chúng ta trở về thôi.”
Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìn tôi: “Tiểu Kết, em lên đó chơi đi, anh sẽ đứng đây chờ em, mọi người đều nói cảnh trên đỉnh núi rất đẹp, không dễ gì đến đây, em mau đi đi. Em có máy ảnh nên hãy nhờ bạn học nào đó chụp cho em một tấm ảnh đứng bên cạnh tảng đá khắc hải bạt rồi mang về cho anh xem nhé.”
Tôi lắc đầu: “Em không đi. Anh không đi, chỉ có một mình thì em lên đó làm gì.”
Diệp Tư Viễn dịu dàng cười, nhưng nụ cười của anh lại mang theo sự khổ sở.
Anh nói: “Tiểu Kết, không phải anh không muốn đi với em mà thật sự là đoạn đường này anh không thể đi nổi. Em xem, chúng ta cũng đến đây rồi, chỉ còn một chút nữa thôi, em không đi sẽ tiếc lắm đấy.”
Tôi bảo: “Ai nói thế! Núi Linh Đang có đoạn đường này là quan trọng nhất, tóm lại anh không đi thì em cũng không đi, chúng ta đi xuống.”
Nói xong tôi liền xoay người đi xuống.
Diệp Tư Viễn không thể kéo tôi lại đành gọi: “Tiểu Kết!”
Tôi quay đầu nghe anh nói: “Tiểu Kết, em lên đó chơi đi, nếu không anh sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng.”
Tôi nhìn anh, biết anh không có cách nào cùng tôi đi đoạn đường này, biết anh rất buồn phiền vì không thể đi cùng tôi, nếu tôi bỏ lỡ mất cảnh đẹp, anh sẽ đau lòng, sẽ tự trách mình, cho nên anh muốn tôi lên đó dạo một vòng.
Nhưng mà Diệp Tư Viễn, anh không hiểu em sao! Sao em có thể để anh đứng đây một mình còn em bỏ lên kia chơi? Những thứ này không thể nói là cảnh đẹp, là kỷ niệm được, tất cả chỉ là chó má mà thôi!
Trong mắt em, bọn chúng không bằng một sợi tóc của anh đâu!
Lúc chúng tôi đôi co với nhau thì có vài nam sinh lớp tôi đang bò xuống, hai người trong số bọn họ đã từng theo đuổi tôi.
Bọn họ nhìn tôi và Diệp Tư Viễn, có lẽ đã đoán được chuyện gì xảy ra nên cười cười chào hỏi.
Nam sinh A nói:”Trần Kết, lên đỉnh núi chưa? Cảnh tượng thật là đẹp.”
Nam sinh B nói:”Aizz, bạn trai của cậu hình như không leo lên được phải không? Đoạn đường này nhìn vậy thôi chứ cũng không hiểm trở lắm đâu, đi một lát là tới nơi rồi.”
Nam sinh A lại nói: “Cậu đi thì đương nhiên là nhanh rồi, Diệp Tư Viễn không giống bọn mình mà.”
Nam sinh C dường như không nghe nổi nữa liền thúc giục:”Đi mau, 4 giờ còn phải tập trung nữa đấy, Trần Kết, bọn mình đi trước nhé, hai người cũng phải nhanh lên đấy, lớp chúng ta không còn ai ở trên đỉnh núi đâu, hẹn gặp lại.”
Sau đó cậu ta kéo hai tên nam sinh cặn bã kia rời đi.
Tôi nhìn bóng bọn họ đi xa rồi mới quay đầu nhìn Diệp Tư Viễn, nhìn anh rất bình tĩnh nhưng sự bi ai trong mắt anh lại không giấu được tôi.
Tôi bực mình nhìn đoạn “thang trời”.
Sau đó, tôi lấy một cái dây buộc tóc trong túi buộc gọn mái tóc.
Không thèm để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Tư Viễn, tôi tháo balô trên lưng của anh xuống rồi đeo lên vai, sau đó bò lên đỉnh núi.
Diệp Tư Viễn ở phía sau nói to: “Tiểu Kết, em nhớ cẩn thận đấy!”
Tôi cắn răng một hơi bò lên tới đỉnh, không để ý đến anh. Tôi không mắc chứng sợ độ cao, cộng thêm chân tay phối hợp với nhau rất tốt, cho nên quá trình leo không mấy khó khăn.
Tôi đứng trên cao nhìn xuống dưới, Diệp Tư Viễn ngửa đầu nhìn tôi.
Anh đứng thẳng người, hai cánh tay áo rủ xuống bên cạnh, tôi không nhìn được rõ nét mặt của anh, nhưng tôi biết anh nhất định rất lo lắng cho tôi, lại bởi vì không thể đi cùng tôi mà tự trách mình vô dụng.
Tôi bỏ balô đang đeo trên người xuống, bỏ cả cái túi khoác chéo người, đặt chúng lên bụi cỏ, sau đó cởi cái áo khoác buộc bên hông và mũ đang đội trên đầu.
Rồi tôi bò xuống dưới với Diệp Tư Viễn.
Tôi bảo: “Diệp Tư Viễn, em dẫn anh lên trên kia nhé.”
Tôi cực kỳ bình tĩnh, còn Diệp Tư Viễn thì kinh hãi, anh ngẩng đầu nhìn bậc thang nói với tôi: “Tiểu Kết, chỉ sợ không được.”
“Em bò lên rồi, nhìn thì rất dốc nhưng thật ra không dốc như chúng ta nghĩ đâu.”
“Nhưng mà… Anh không có tay, không thể bò lên được!”
“Diệp Tư Viễn, cánh tay của anh vẫn còn một chút mà, thử xem có kẹp được vào cái xích sắt kia không?” Tôi chỉ vào lan can bằng sắt cạnh bậc thang.
Anh nheo mắt lại, suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh cũng không biết nữa.”
“Vậy chúng ta thử xem sao, anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không để cho anh ngã xuống đâu.”
Anh nhìn tôi: “Nếu anh ngã thật thì sao?”
Tôi lập tức trả lời: “Em sẽ ngã xuống cùng anh!”
Diệp Tư Viễn lắc đầu nói: “Tiểu Kết, anh muốn em hứa với anh, nếu như anh không cẩn thận bị ngã, em nhất định phải nắm chặt lấy xích, bảo vệ tốt bản thân mình.”
“Em sẽ không để anh ngã.”
“Em phải hứa với anh đã, nếu không thì anh không đi lên.”
Suy tư một lát, tôi đồng ý: “Được rồi, em hứa, nhưng mà em nhất định sẽ không để cho anh ngã đâu.”
Diệp Tư Viễn cười rộ lên để lộ hàm răng trắng và má lúm đồng tiền: “Anh tin em. Vậy chúng ta thử xem.”
Chúng tôi đi tới bậc thang, ngẩng đầu nhìn bậc thang dốc gần như thẳng đứng, mới vừa rồi tôi vẫn còn vô cùng hung dũng, thế mà giờ đây trong long tôi lại cảm thấy hoang mang, đột nhiên Diệp Tư Viễn nói: ”Tiểu Kết, cởi áo khoác trên người ra giúp anh.”
“Cái gì?”
“Bề mặt của áo khoác rất trơn, anh sợ cánh tay của anh không giữ chặt được xích sắt, bên trong anh mặc T-shirt bằng bông, có lẽ sẽ đỡ hơn.”
“À” Tôi kéo khóa áo rồi cởi ra cho anh, bây giờ Diệp Tư Viễn chỉ mặc duy nhất một chiếc áo T-shirt.
Lần đầu tiên tôi trông thấy cánh tay bị cụt của anh nên không quen. Phần còn lại của cánh tay được Diệp Tư Viễn giấu trong tay áo, căn bản là không lộ ra ngoài được, xem ra phần còn lại ấy cũng không nhiều lắm.
Tôi lại làm bò lên, vừa tính toán xem Diệp Tư Viễn đi như thế nào để an toàn và dễ dàng nhất để đến được đỉnh núi.
Và tôi nhận ra điều này thật khó.
Tôi bò xuống đối mặt với Diệp Tư Viễn thấy có chút do dự.
Anh hỏi tôi: “Em sao vậy?”
Tôi nói: “Chúng ta cần phải suy nghĩ thêm, bởi vì đường đi quá nguy hiểm.”
Diệp Tư Viễn ngắt lời tôi: “Tiểu Kết, anh quyết định muốn thử một lần, em đồng ý giúp anh nhé?”
Tôi trừng to mắt nhìn anh, sau đó kiên định gật đầu: “Đồng ý! Diệp Tư Viễn, vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi thôi!”
Chúng tôi bàn bạc một chút, quyết định để anh đi đằng trước còn mình bò sau lưng đỡ anh.
Chẳng ai có thể chắc chắn rằng nữ sinh cao 1m60 như tôi có thể bảo vệ nam sinh cao 1m82 này hay không nữa.
Nhưng trong thâm tâm tôi lại quyết tâm dù có chết cũng phải nắm chặt dây xích sắt, bảo vệ Diệp Tư Viễn, tuyệt đối không để anh té xuống dưới. Tôi không biết mình lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy nhưng tóm lại là tôi vô cùng quyết tâm.
Mấy bậc đầu, Diệp Tư Viễn dùng phần cánh tay còn lại của anh kẹp vào xích sắt, nương nhờ vào đó nhẹ nhàng leo lên trên. Còn tôi đi sau anh, tay phải nắm xích sắt, tay trái đỡ hông anh, tiếp thêm chút sức để anh bò lên đỉnh núi.
Anh dựa vào bên phải bởi vì phần còn lại của cánh tay phải nhiều hơn tay trái, tôi ngẩng đầu nhìn anh đang lê bước chân lên, khi phần tay phải ấy rời khỏi dây xích cũng là lúc anh đã yên ổn nằm trên bậc thang rồi, phần còn lại của cánh tay trái gắng gượng chống đỡ trên nền đất, chờ đến khi tôi đẩy một cái anh lại bước thêm một bước.
Dần dần, chúng tôi đã bò tới giữa đoạn đường, độ dốc lập tức cao hơn trước. Bậc thang gần như thẳng đứng đang ở trước mặt chúng tôi.
Tôi nghĩ có lẽ mình nên đứng ở bên trái Diệp Tư Viễn, tay phải xốc nách anh, còn tay trái sẽ bám vào dây sắt.
Nhưng Diệp Tư Viễn nói: “Tiểu Kết, như vậy không được đâu, em không thể kéo nổi anh.”
Tôi cắn răng đáp: “Có thể kéo được chút nào hay chút đó, anh cũng mau dùng sức đi!”
Anh hiểu ý tôi, vì vậy mỗi khi phần tay bên phải rời khỏi xích sắt thì tôi sẽ dung toàn bộ sức để kéo anh, cho đến khi nó quay lại kẹp sợi dây sắt cũ kỹ ấy mới thôi.
Đường càng ngày càng dốc, mà mỗi bậc thang dưới chân thì càng ngày càng hẹp dần.
Chân của tôi và anh không còn để trên bậc thang được nữa, chỉ có thể chìa sang hai bên, tình huống này đối với hai người cùng leo như chúng tôi mà nói thì quá nguy hiểm.
Và tôi đã bị trượt chân, suýt chút nữa té xuống dưới, cũng may tôi nắm chặt dây xích sắt nên không sao.
Tôi nghĩ nếu Diệp Tư Viễn trượt chân thì sao đây? Anh không có cách tự cứu mình, không lẽ tôi đành trơ mắt nhìn anh ngã xuống?
Không không! Tôi đang suy nghĩ cái gì thế này!
Tôi xua đuổi mấy cái ý niệm xui xẻo trong đầu ra, tiếp tục chuyên tâm kéo Diệp Tư Viễn lên.
Chúng tôi bây giờ vô cùng nhếch nhác, quần áo bị đất cát vấy bẩn, trên mặt mồ hôi chảy ròng ròng, toàn thân ướt đẫm mà không còn thừa một cánh tay nào để lau!
Mồ hôi trượt xuống trên mặt tôi, vài giọt rơi xuống làm nhòe cả tầm nhìn, toàn thân tôi lúc này rất căng thẳng, một tích tắc cũng không dám buông lỏng, chỉ muốn kéo Diệp Tư Viễn lên đúng lúc!
Rốt cuộc đầu chúng tôi chỉ còn cách đỉnh núi gần 2m.
Tôi hổn hển lên tiếng: “Diệp Tư Viễn, sắp đến rồi, cố gắng nữa nào!”
Anh nâng cằm nhìn tôi, tôi thấy trên mặt anh có vài vết bẩn, có lẽ là do anh tỳ mặt và vai trái xuống đất nên mới như vậy.
Anh hổn hển hỏi tôi: “Tiểu Kết, Em có mệt không? Có muốn ngồi nghỉ một lát không?”
Tôi lắc đầu: “Không cần! Đi tới đích luôn đi!”
Anh nói: “Đầu em mồ hôi nhiều lắm đấy.”
Tôi bảo anh: “Diệp Tư Viễn, anh đưa mặt lại đây quệt mồ hôi cho em, nó chảy vào mắt làm em không nhìn rõ đường.”
Tay trái của tôi nắm xích sắt, tay phải ôm người anh rồi cho nên không thể lau mắt được.
Diệp Tư Viễn ghé má vào lau mồ hôi bên khóe mắt cho tôi.
“Được rồi!” Tầm mắt của tôi lại rõ ràng, vừa ngẩng đầu liền phát hiện chỉ còn một chút nữa là đến nơi “Cố lên anh, vài bậc nữa là tới rồi.”
“Ừ!”
Chúng tôi dùng hết sức lực của bản thân để tiếp tục bò lên.
Diệp Tư Viễn nhịn không được kêu to một tiếng như tiếng hăng hái của các vận động viên kèm theo hơi thở mãnh liệt nam tính.
“A a a !” Mặt anh do quá gắng gượng mà đỏ bừng, gân xanh nổi đầy trên trán, tôi biết anh đang cố hết sức mình để thực hiện cái nguyện vọng nho nhỏ của tôi.
Đây lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng kêu mạnh mẽ tự cổ vũ mình của anh, bởi vì ngày thường anh luôn ôn hòa nho nhã kể cả khi làm việc bằng chân, chứ không bấn loạn như lúc này, và lần đầu tiên, Diệp Tư Viễn để lộ một mặt cuồng dã của mình trước mặt tôi. Sau đó, tôi không nhịn được bắt chước anh! Tôi hét lên thật to.
Nhưng mà tôi phát hiện cảm giác vừa lấy hơi vừa gào lớn vô cùng sảng khoái, không những thoải mái mà nó còn đem lại sự cổ vũ tinh thần rất lớn .
“A a a” Tôi vừa gọi, vừa dùng sức, còn kêu tên anh “Diệp Tư Viễn! Anh có thể! Diệp Tư Viễn! Anh có thể làm được!”
“A a a !” Diệp Tư Viễn cũng hét lên, mỗi một tiếng anh lại xê dịch một chút.
Tôi cùng anh lien tiếp gào thét, giờ này xung quanh đây không có bất kỳ người nào khác ngoài chúng tôi, cho nên chẳng ai nhìn được hình ảnh chúng tôi ôm nhau điên cuồng bò lên trên như thế nào.
Cuối cùng tay trái của tôi cũng chạm vào bậc cuối cùng. Tôi nghiến răng trồi người lên! Sau đó cả người nằm bẹp trên mặt đất, đưa tay xốc nách Diệp Tư Viễn lôi anh lên theo.
Diệp Tư Viễn đạp mạnh hai chân rồi lăn một vòng đẹp mắt trên đỉnh núi.
Tôi và anh nằm song song ngửa mặt lên trời phì phò thở.
Đầu tôi lúc này trống rỗng, vài phút sau vẫn chưa phản ứng kịp, chuyện vừa mới xảy ra tựa như một giấc mộng vậy. Giờ đây tôi đang nằm trên mặt đất ngắm nhìn bầu trời mênh mông bát ngát, từng cụm mây trắng trôi lơ lửng, thỉnh thoảng còn có một đàn chim chao lượn tạo thành những đường nét đẹp mắt trên bầu trời xanh thẳm, và tôi còn nghe thấy nhịp thở thật sâu của Diệp Tư Viễn.
Tôi nghiêng đầu, Diệp Tư Viễn cũng nghiêng đầu.
Chân anh đạp trên mặt đất, ngực anh phập phồng.
Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Chúng tôi nhìn đầu tóc bết mồ hôi của nhau, hai gò má và quần áo bị vấy bẩn mà không nhịn được cười.
Chúng tôi càng cười càng vui vẻ, càng cười càng lớn tiếng, cuối cùng tôi và Diệp Tư Viễn đều ngoác miệng ha ha cười lớn .
Tôi vừa cười vừa nói: “Diệp Tư Viễn, anh làm được rồi.”
Diệp Tư Viễn đáp: “Tiểu Kết, em cũng làm được rồi, cuối cùng chúng ta cũng lên đến đỉnh núi.”
/120
|