Về đến nhà, có lẽ do nửa năm không gặp nên khi thấy tôi, bố rất vui vẻ. Tôi lấy quà ra đưa cho mọi người, dì xinh đẹp xem bộ mỹ phẩm tôi tặng rồi nói: “Tiểu Kết, nhãn hiệu này giới trẻ rất chuộng, chất lượng chắc cũng thường thôi hả?”
Tôi cười: “Dì à, da dì trẻ đẹp như vậy, những thứ dùng cho tuổi trung niên không thích hợp chút nào, nên dùng cái này hơn đó dì.”
Bà ấy nghe tôi nịnh vô cùng sung sướng liền cười lớn “Ha ha ha”, sau đó cầm mỹ phẩm đi vào phòng, vừa đi vừa nói: “Con bé này, thật không uổng công dì thương yêu con.”
Mắt tôi trợn trắng sau lưng bà ấy, cái gì chứ, tuy không ngược đãi tôi, nhưng từ nhỏ đến lớn bà ấy đã yêu thương tôi được lần nào đâu. Mặt khác, bởi vì tôi thật lòng yêu mến Trần Dạ, chăm sóc cho nó chu đáo nên bà ấy mới đỡ ghét bỏ tôi thôi.
Có một điều nho nhỏ tôi không thích ở bà ấy đó là chuyên thì thầm nói xấu tôi bên tai bố.
Nào là nói tôi đua đòi, nói tôi yêu sớm, nói tôi nghịch ngợm, Tôn Diệu hại tôi ôm tội “quay cóp” mà bị bà nói vô cùng nghiêm trọng, bà ấy còn nói tiền trong nhà thỉnh thoảng vơi đi khiến bố nghi ngờ là do tôi lấy. Mất đi chỗ dựa tinh thần lớn, tôi đành cố gắng học tập nếu không tôi sẽ sa đọa thật.
Nhìn thấy mẹ đi vào phòng, Trần Dạ mới lộ ra bộ mặt chân thật của nó, xông lên ôm lấy tôi, thân thiết gọi: “Chị! Chị! Em nhớ chị muốn chết luôn.”
Tôi cũng rất nhớ nó, sờ sờ đầu thằng bé tôi phát hiện nó đã cao hơn trước, bây giờ chỉ thấp hơn tôi có nửa cái đầu thôi. Hơn nữa, lúc nghe nó nói, chất giọng bắt đầu chững chạc hơn, như vậy là nó đang vỡ giọng, thời gian trôi qua thật nhanh, Trần Dạ cũng 12 tuổi rồi.
Rồi tôi không tự chủ lại nghĩ đến Diệp Tư Viễn, không biết khi bằng tuổi Tiểu Dạ hiện tại, anh đang làm cái gì?
“Bộp” một cái vào đầu, 11 tuổi anh bị tai nạn, vậy 12 tuổi chắc chắn là đang ở bệnh viện rồi.
A. . . Thật là không thể không nhớ anh.
Kỳ nghỉ đông này, tôi đến làm thêm ở một siêu thị lớn.
Nhân viên vừa xinh đẹp vừa có kinh nghiệm như tôi rất hiếm nên thù lao họ trả cho tôi cũng tốt lắm, bình thường làm một buổi chiều thêm một buổi tối sẽ lấy được 120 tệ.
Có điều, kiếm tiền sẽ làm giảm bớt thời gian liên lạc của tôi với Diệp Tư Viễn.
Buổi tối hơn mười giờ tôi mới về đến nhà, chui vào trong chăn sau đó gửi tin nhắn cho anh.
Anh vẫn nói chuyện với tôi, nhắn đi nhắn lại, nhắn tới tận một, hai giờ sáng.
Có một lần, tôi bỗng nhớ ra Diệp Tư Viễn phải dùng chân gửi tin nhắn, muốn gửi tin nhắn thì không thể nằm trong chăn như tôi, mùa đông rét mướt thế này mà nằm ngoài chăn có phải rất lạnh, vừa mệt vừa khó khăn không?
Khi tôi hỏi, anh chỉ đáp: Không sao, phòng anh có điều hòa, rất ấm áp, vả lại nói chuyện với em anh thấy rất vui.
Tôi nhìn từng câu từng chữ trong tin nhắn anh gửi tới được ấn bằng chân lại thấy đau lòng. Vì thế tôi vội vang nói: Em hơi mệt, ngày mai phải dậy sớm, em ngủ trước nhé.
Anh nhắn lại: Ừ, em nghỉ ngơi sớm đi nhé, chúc em ngủ ngon!
Sau đó tôi tắt đèn, giấu đầu vào trong chăn, vụng trộm nghĩ tới hình ảnh của Diệp Tư Viễn, nghĩ tới mối quan hệ giữa tôi và anh. Tôi từng chọc anh tức giận, làm anh bị tổn thương, nhưng cũng làm cho anh vui vẻ, làm anh cười, tôi không biết đối với anh, tôi là một người như thế nào? Vấn đề này tôi không tìm được đáp án, bởi vì quan hệ tốt đẹp giữa tôi và anh bắt đầu từ sau khi chia tay ở ga tàu, tôi bắt đầu khẩn trương chờ đợi học kỳ tiếp theo để nhìn thấy anh.
Trước tết âm lịch, tivi nhà tôi bị hỏng. Dì xinh đẹp kêu gào thảm thiết, đòi bố tôi đi mua cái khác về để dì ấy còn xem người ta đốt pháo hoa trong đêm xuân. Bố tôi nói đợi một tháng nữa mới mua được.
Còn thằng bé Trần Dạ thì rầu rĩ vì trong nhà không có máy tính, xem tivi là điều thú vị duy nhất của nó trong kỳ nghỉ đông này, ban ngày tôi đi làm, nó ở nhà chơi một mình nên vô cùng buồn chán.
Tôi nhìn dáng vẻ buồn bã ỉu xìu của nó mà thấy đau lòng, đành lấy ra 4000 tệ đưa bố để ông đi mua một chiếc tivi mới về cho cả nhà xem.
Bố tôi hỏi tiền này tôi lấy đâu ra, tôi trả lời do tôi đi làm thêm mà gom góp được .
Ông nói dù có làm thêm cũng không thể nhiều thế được, để tránh phiền phức, tôi đành bảo là nhận được học bổng.
Nghe vậy bố tôi mới vui vẻ đi mua tivi, gặp ai cũng nói tiền của Tiểu Kết, mới có một học kỳ ở trường đại học mà đã kiếm được 4000 tệ rồi đấy.
Ngay cả dì xinh đẹp cũng thay đổi thái độ 180 độ với tôi, cuối cùng thì tôi cũng hết cái tội danh đua đòi, lấy tiền của bố rồi.
Chỉ là kế hoạch mua máy tính của tôi phải hoãn lại, hơn nữa lúc ấy tôi đã quên rằng Diệp Tư Viễn sẽ không để cho tôi tiếp tục đi múa cột ở quán bar nữa.
Mà tôi thực sự không nghĩ ra công việc nào vừa kiếm tiền nhanh lại vừa nhẹ nhàng như công việc múa cột này.
Đêm 30, sau khi ăn bữa cơm đoàn viên, tôi bị Uyển Tâm kéo đến quán rượu, đi với chúng tôi là mấy người bạn học cùng cao trung của chị ấy, dĩ nhiên tất cả đều là con trai.
Hồi đó, tôi gần như bám theo Uyển Tâm cả ngày, cho nên tôi cũng quen biết mấy anh con trai trong số những người đi cùng lần này.
Có vài người mang bạn gái đến, cô bạn gái nào nhìn thấy Uyển Tâm cũng trừng to mắt, nếu trên đời không có luật pháp thì bọn họ chắc chắn rất vui lòng tạt cho hai chị em tôi mấy chai axit rồi.
Hai tên con trai không ngừng chuốc rượu tôi, tôi ứng phó qua loa rồi quay đi, quán rượu ở địa phương nhỏ này có không khí rất bình thường, tôi thấy Uyển Tâm đang vung quyền nói chuyện với ai đó, tôi càng nhìn càng thấy buồn cười.
Mười một giờ, tôi bảo Uyển Tâm tôi phải trở về nhà, chị ấy nói không phải chúng tôi đã hẹn nhau cùng bước sang năm mới hay sao.
Tôi đáp: “Em đã hứa với Trần Dạ sẽ đốt pháo hoa lúc giao thừa với nó, và còn cả… Diệp Tư Viễn nữa.”
Uyển Tâm ôm tôi cười, chị ấy nói: “Vậy thì em về đi, cái con bé này, xem ra động lòng thật rồi.”
Tôi nói: “Phì! Em động đậy lúc nào, cho tới bây giờ em vẫn chưa nói là được hay không nhé!”
“Được rồi được rồi, cô là nhất, mau về đi!”
Tôi về đến nhà, Trần Dạ đã đi ngủ, tôi liền kéo nó lăn khỏi giường, dù sao thì người la hét đòi đốt pháo bông lúc mười hai giờ là nó cho nên khi bị tôi quấy rối mộng đẹp, nó cũng không dám oán trách gì.
Tôi và Trần Dạ đứng trong cái sân nhỏ, những ngày qua mặc dù thời tiết rất lạnh nhưng vẫn không có tuyết rơi. Ngay khi đồng hồ điểm mười hai giờ, chúng tôi liền đốt một dây pháo lớn. Trần Dạ bịt tai núp đằng sau tôi nhảy loạn lên, miệng kêu to: “Chị! Năm mới vui vẻ!”
Tôi cũng vui vẻ nói: “Chúc mừng năm mới, tiểu ngu ngốc!”
Lúc này, tôi nhớ tới Diệp Tư Viễn, tôi gọi điện thoại cho anh.
Bên tôi pháo nổ rung trời thì bên anh cũng vậy. Tôi nói to: “Diệp Tư Viễn, năm mới vui vẻ!”
Anh nhẹ nhàng cười: “Tiểu Kết, năm mới vui vẻ.”
Tôi ngẩn người vì đây là lần đầu tiên anh gọi tôi một tiếng “Tiểu Kết”, thế nhưng khi nghe vào tai cách gọi này lại rất quen thuộc gần gũi, tôi nghĩcó lẽ trong lòng anh đã muốn gọi tôi như vậy từ lâu rồi.
Tôi hỏi anh: “Anh đang làm gì vậy?”
Anh đáp: “Anh đang đứng trên ban công, vừa rồi xem tiết mục cuối năm cùng mẹ.”
Tôi tưởng tượng ra dáng vẻ đứng ở ban công gọi điện thoại của anh, đầu anh kẹp điện thoại di động, tay áo rủ xuống hai bên thân, cả người đứng thẳng. Rồi tôi cườirộ lên, nói: “Anh còn ở nhà xem tiết mục cuối năm hả, sao không ra ngoài đi chơi với mọi người?”
“Anh có thể chơi cái gì đây.” Anh cười chua xót, “Bố anh chơi mạt chược, anh không thể, anh em họ của anh đi chơi bida, anh cũng không thể, ngay cả chuyện đốt pháo, anh cũng chỉ có thể đứng nhìn người ta đốt mà thôi.”
Tôi nghe giọng anh là lạ liền hỏi: “Diệp Tư Viễn, anh làm sao vậy?”
“Không sao, chỉ là. . . tâm trạng của anh hôm nay không được tốt cho lắm.”
“Anh gặp chuyện không vui sao?”
“Ừ.”
“Diệp Tư Viễn, nếu muốn thì hãy nói với em nhé. Đừng chịu đựng một mình, biết không?”
“Ừ, anh biết, không có việc gì đâu, anh chỉ cần nói chuyện với em qua điện thoại là đủ rồi, em đừng lo lắng.”
Tôi cười: “Diệp Tư Viễn, em nhớ anh muốn chết, ngày nào em cũng phải lấy ảnh anh ra ngắm, ngắm mãi không thấy chán.”
“Thế à, đúng rồi, bây giờ em không ở trong nhà sao, em đang làm gì đấy?”
“Em đi đốt pháo với em trai, thằng bé này mười hai giờ đêm 30 năm nào nó cũng đòi đốt pháo.”
“Em trai anh cũng vậy, mẹ anh đưa nó ra ngoài đốt rồi.”
“Anh không đi cùng à?”
“. . .” Anh trầm mặc trong chốc lát rồi lên tiếng, “Anh không có tay, không thể đốt pháo nên không muốn đi.”
“Diệp Tư Viễn. . .”
“Không sao đâu, anh quen rồi. Thôi, thời gian cũng không còn nhiều, em dẫn em trai vào nhà đi. Hai chị em chơi ở ngoài vào giờ này anh không yên tâm.”
“Vâng, vậy em cúp máy nhé, Diệp Tư Viễn, tạm biêt.”
“Tạm biệt.”
Tôi cúp điện thoại, Trần Dạ đột nhiên nhô đầu ra, nó trừng mắt nhìn tôi nói: “Chị, Diệp Tư Viễn là ai thế?”
Tôi đỏ mặt, kêu to: “Tiểu ngu ngốc, em dám nghe lén điện thoại của chị hả!”
“Chị nói nhớ người đó muốn chết, thế anh ta có phải bạn trai chị không?” Trần Dạ tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy, thì sao nào?” Tôi vui vẻ thừa nhận, chờ phản ứng của tiểu ngu ngốc.
Nó không kinh ngạc, cũng không có khóc lóc gào hét, chỉ giật mình nhìn tôi rồi nói: “Ồ. . . Chị có bạn trai rồi, lúc nào định dẫn anh ấy về cho em gặp?”
Tôi suýt chút nữa thì bất tỉnh! Giọng điệu của em trai bảo bối nhà tôi nghe như ông nội, tôi đáp: “Chữ Bát còn chưa chổng đít lên trời! Em thì gặp cái khỉ gì! Đi về nhà! Cẩn thận kẻo cảm lạnh bây giờ!”
Trần Dạ rất không phục nhưng vẫn bị tôi lôi đi, vừa đi nó vừa nói: “Chị, chị là một cô gái tốt, cho nên bạn trai đủ chị cũng phải tốt thì em mới đồng ý!”
Tôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của nó mà không nhịn được cười.
Tôi chợt nghĩ, vậy Diệp Tư Viễn có hợp ý thằng bé không nhỉ?
Ngàn chờ vạn đợi, cuối cùng cũng hết kỳ nghỉ đông, đến lúc quay lại trường rồi.
Lần này tôi về cùng Uyển Tâm, tôi kiên trì đòi mua vé ghế ngồi, cho là bản thân mình chịu đựng được, Uyển Tâm nói: “Ban ngày chúng ta đổi chỗ ngồi, em sang bên giường nằm ngủ một giấc nhá.” Tôi nghĩ cách này cũng hay nên đồng ý.
Chuyến tàu quay về trường xuất phát lúc mười giờ hơn, thật ra thì về trường học chẳng khác gì chặng đường buồn chán về nhà ông bà hết, không có gì vui vẻ.
Tôi tìm một vị trí tốt để cất hành lý, sau đó gửi tin nhắn cho anh: Diệp Tư Viễn, em bắt đầu lên tàu!
Anh trả lời: Vậy thì rạng sáng ngày mai em mới tới nơi, em sẽ ở đâu đây?
Tôi đành nói: Tới nhà cô của chị Uyển Tâm.
Bà cô này tồn tại được trên đời là vì có thể che giấu việc chúng tôi ngồi quán internet thôi.
Đến mười giờ sáng ngày thứ hai, đoàn tàu dừng lại ở một trạm, tôi và Uyển Tâm xách hành lý đổi chỗ cho nhau.
Một nam nhân viên của tàu tới kiểm tra phiếu, anh ta bảo tôi: “Tôi nhớ chỗ này là của một cô gái cao lớn, người thành phố H cơ mà, tại sao lại đổi sang người khác thế này? Như vậy là không hợp quy định.”
Tôi năn nỉ: “Anh gì à, em ngồi bên khoang ghế cả 1 đêm cho nên bây giờ đổi chỗ cho chị gái một lát, anh giúp đỡ chúng em một chút đi mà.”
Tôi tươi cười nháy mắt với anh ta, thế là nam nhân viên gương mẫu lập tức giơ vũ khí đầu hàng.
“Cô nhớ đừng nói lung tung đấy nhé, nếu không tôi sẽ bị phê bình.”
“Nhất định! Cám ơn anh rất nhiều!”
Tôi nhanh nhẹn leo lên chỗ nằm của Uyển Tâm, đắp chăn đi ngủ, trước khi ngủ vẫn không quên gửi tin nhắn cho Diệp Tư Viễn: Em được nằm giường miễn phí, bây giờ bắt đầu ngủ bù, buổi tối chúng ta liên lạc với nhau sau tám giờ nhé , bye bye.
Diệp Tư Viễn nhanh chóng hồi âm: Được, em phải ngủ một giấc thật ngon vào, nếu không, Tiểu Kết à, anh sẽ đau lòng lắm đấy.
Ôi trời! Diệp Tư Viễn đang nói lời yêu đương ngọt ngào với tôi, tôi mừng rỡ đến nỗi như bay lên trời. Rồi tôi nghĩ thầm, anh đau lòng cho tôi làm gì chứ, tôi chỉ không ngồi ghế nữa thôi, có gì đặc biệt đâu! Anh mới là người khiến tôi phải đau lòng đấy!
Nghĩ đi nghĩ lại, dần dần tôi thiếp đi.
Hơn tám giờ tối, đoàn tàu lại đến một trạm khác, tôi đổi lại chỗ nằm cho Uyển Tâm, tôi nhanh mồm xin lỗi chị ấy, chị ấy ngồi ghế những 10 tiếng đồng hồ, chắc chắn mệt gần chết rồi.
“Bà nội của tôi ơi! Tiểu Kết à, lần sau về nhà chị nhất định không nghe theo em nữa, chị sẽ mua phiếu giường nằm cho cả em, em là em gái chị, không thể chịu khổ như thế này được!” Lúc đổi chỗ, nghe Uyển Tâm nhăn nhó nói, tôi thấy rất cảm động.
Thật may là đã đến nơi, đến trạm vào lúc hai rưỡi sáng, tôi và Uyển Tâm xách hành lý ra ngoài, chúng tôi đều vui vẻ vì không còn phải ngồi tàu nữa.
Nhất là tôi, trong lòng vui mừng, Diệp Tư Viễn thân ái nhất của tôi, tình nhân điện thoại của tôi, tình nhân tin nhắn của tôi, cuối cùng tôi cũng được gặp lại anh rồi.
Tôi đi với Uyển Tâm ra cổng, vừa đi vừa bàn bạc xem sẽ đi phương tiện gì về trường, bỗng đầu tôi lóe lên linh quang, tôi ngẩng đầu quay lại liền nhìn thấy người mà tôi ngày nhớ đêm mong.
Tôi cười: “Dì à, da dì trẻ đẹp như vậy, những thứ dùng cho tuổi trung niên không thích hợp chút nào, nên dùng cái này hơn đó dì.”
Bà ấy nghe tôi nịnh vô cùng sung sướng liền cười lớn “Ha ha ha”, sau đó cầm mỹ phẩm đi vào phòng, vừa đi vừa nói: “Con bé này, thật không uổng công dì thương yêu con.”
Mắt tôi trợn trắng sau lưng bà ấy, cái gì chứ, tuy không ngược đãi tôi, nhưng từ nhỏ đến lớn bà ấy đã yêu thương tôi được lần nào đâu. Mặt khác, bởi vì tôi thật lòng yêu mến Trần Dạ, chăm sóc cho nó chu đáo nên bà ấy mới đỡ ghét bỏ tôi thôi.
Có một điều nho nhỏ tôi không thích ở bà ấy đó là chuyên thì thầm nói xấu tôi bên tai bố.
Nào là nói tôi đua đòi, nói tôi yêu sớm, nói tôi nghịch ngợm, Tôn Diệu hại tôi ôm tội “quay cóp” mà bị bà nói vô cùng nghiêm trọng, bà ấy còn nói tiền trong nhà thỉnh thoảng vơi đi khiến bố nghi ngờ là do tôi lấy. Mất đi chỗ dựa tinh thần lớn, tôi đành cố gắng học tập nếu không tôi sẽ sa đọa thật.
Nhìn thấy mẹ đi vào phòng, Trần Dạ mới lộ ra bộ mặt chân thật của nó, xông lên ôm lấy tôi, thân thiết gọi: “Chị! Chị! Em nhớ chị muốn chết luôn.”
Tôi cũng rất nhớ nó, sờ sờ đầu thằng bé tôi phát hiện nó đã cao hơn trước, bây giờ chỉ thấp hơn tôi có nửa cái đầu thôi. Hơn nữa, lúc nghe nó nói, chất giọng bắt đầu chững chạc hơn, như vậy là nó đang vỡ giọng, thời gian trôi qua thật nhanh, Trần Dạ cũng 12 tuổi rồi.
Rồi tôi không tự chủ lại nghĩ đến Diệp Tư Viễn, không biết khi bằng tuổi Tiểu Dạ hiện tại, anh đang làm cái gì?
“Bộp” một cái vào đầu, 11 tuổi anh bị tai nạn, vậy 12 tuổi chắc chắn là đang ở bệnh viện rồi.
A. . . Thật là không thể không nhớ anh.
Kỳ nghỉ đông này, tôi đến làm thêm ở một siêu thị lớn.
Nhân viên vừa xinh đẹp vừa có kinh nghiệm như tôi rất hiếm nên thù lao họ trả cho tôi cũng tốt lắm, bình thường làm một buổi chiều thêm một buổi tối sẽ lấy được 120 tệ.
Có điều, kiếm tiền sẽ làm giảm bớt thời gian liên lạc của tôi với Diệp Tư Viễn.
Buổi tối hơn mười giờ tôi mới về đến nhà, chui vào trong chăn sau đó gửi tin nhắn cho anh.
Anh vẫn nói chuyện với tôi, nhắn đi nhắn lại, nhắn tới tận một, hai giờ sáng.
Có một lần, tôi bỗng nhớ ra Diệp Tư Viễn phải dùng chân gửi tin nhắn, muốn gửi tin nhắn thì không thể nằm trong chăn như tôi, mùa đông rét mướt thế này mà nằm ngoài chăn có phải rất lạnh, vừa mệt vừa khó khăn không?
Khi tôi hỏi, anh chỉ đáp: Không sao, phòng anh có điều hòa, rất ấm áp, vả lại nói chuyện với em anh thấy rất vui.
Tôi nhìn từng câu từng chữ trong tin nhắn anh gửi tới được ấn bằng chân lại thấy đau lòng. Vì thế tôi vội vang nói: Em hơi mệt, ngày mai phải dậy sớm, em ngủ trước nhé.
Anh nhắn lại: Ừ, em nghỉ ngơi sớm đi nhé, chúc em ngủ ngon!
Sau đó tôi tắt đèn, giấu đầu vào trong chăn, vụng trộm nghĩ tới hình ảnh của Diệp Tư Viễn, nghĩ tới mối quan hệ giữa tôi và anh. Tôi từng chọc anh tức giận, làm anh bị tổn thương, nhưng cũng làm cho anh vui vẻ, làm anh cười, tôi không biết đối với anh, tôi là một người như thế nào? Vấn đề này tôi không tìm được đáp án, bởi vì quan hệ tốt đẹp giữa tôi và anh bắt đầu từ sau khi chia tay ở ga tàu, tôi bắt đầu khẩn trương chờ đợi học kỳ tiếp theo để nhìn thấy anh.
Trước tết âm lịch, tivi nhà tôi bị hỏng. Dì xinh đẹp kêu gào thảm thiết, đòi bố tôi đi mua cái khác về để dì ấy còn xem người ta đốt pháo hoa trong đêm xuân. Bố tôi nói đợi một tháng nữa mới mua được.
Còn thằng bé Trần Dạ thì rầu rĩ vì trong nhà không có máy tính, xem tivi là điều thú vị duy nhất của nó trong kỳ nghỉ đông này, ban ngày tôi đi làm, nó ở nhà chơi một mình nên vô cùng buồn chán.
Tôi nhìn dáng vẻ buồn bã ỉu xìu của nó mà thấy đau lòng, đành lấy ra 4000 tệ đưa bố để ông đi mua một chiếc tivi mới về cho cả nhà xem.
Bố tôi hỏi tiền này tôi lấy đâu ra, tôi trả lời do tôi đi làm thêm mà gom góp được .
Ông nói dù có làm thêm cũng không thể nhiều thế được, để tránh phiền phức, tôi đành bảo là nhận được học bổng.
Nghe vậy bố tôi mới vui vẻ đi mua tivi, gặp ai cũng nói tiền của Tiểu Kết, mới có một học kỳ ở trường đại học mà đã kiếm được 4000 tệ rồi đấy.
Ngay cả dì xinh đẹp cũng thay đổi thái độ 180 độ với tôi, cuối cùng thì tôi cũng hết cái tội danh đua đòi, lấy tiền của bố rồi.
Chỉ là kế hoạch mua máy tính của tôi phải hoãn lại, hơn nữa lúc ấy tôi đã quên rằng Diệp Tư Viễn sẽ không để cho tôi tiếp tục đi múa cột ở quán bar nữa.
Mà tôi thực sự không nghĩ ra công việc nào vừa kiếm tiền nhanh lại vừa nhẹ nhàng như công việc múa cột này.
Đêm 30, sau khi ăn bữa cơm đoàn viên, tôi bị Uyển Tâm kéo đến quán rượu, đi với chúng tôi là mấy người bạn học cùng cao trung của chị ấy, dĩ nhiên tất cả đều là con trai.
Hồi đó, tôi gần như bám theo Uyển Tâm cả ngày, cho nên tôi cũng quen biết mấy anh con trai trong số những người đi cùng lần này.
Có vài người mang bạn gái đến, cô bạn gái nào nhìn thấy Uyển Tâm cũng trừng to mắt, nếu trên đời không có luật pháp thì bọn họ chắc chắn rất vui lòng tạt cho hai chị em tôi mấy chai axit rồi.
Hai tên con trai không ngừng chuốc rượu tôi, tôi ứng phó qua loa rồi quay đi, quán rượu ở địa phương nhỏ này có không khí rất bình thường, tôi thấy Uyển Tâm đang vung quyền nói chuyện với ai đó, tôi càng nhìn càng thấy buồn cười.
Mười một giờ, tôi bảo Uyển Tâm tôi phải trở về nhà, chị ấy nói không phải chúng tôi đã hẹn nhau cùng bước sang năm mới hay sao.
Tôi đáp: “Em đã hứa với Trần Dạ sẽ đốt pháo hoa lúc giao thừa với nó, và còn cả… Diệp Tư Viễn nữa.”
Uyển Tâm ôm tôi cười, chị ấy nói: “Vậy thì em về đi, cái con bé này, xem ra động lòng thật rồi.”
Tôi nói: “Phì! Em động đậy lúc nào, cho tới bây giờ em vẫn chưa nói là được hay không nhé!”
“Được rồi được rồi, cô là nhất, mau về đi!”
Tôi về đến nhà, Trần Dạ đã đi ngủ, tôi liền kéo nó lăn khỏi giường, dù sao thì người la hét đòi đốt pháo bông lúc mười hai giờ là nó cho nên khi bị tôi quấy rối mộng đẹp, nó cũng không dám oán trách gì.
Tôi và Trần Dạ đứng trong cái sân nhỏ, những ngày qua mặc dù thời tiết rất lạnh nhưng vẫn không có tuyết rơi. Ngay khi đồng hồ điểm mười hai giờ, chúng tôi liền đốt một dây pháo lớn. Trần Dạ bịt tai núp đằng sau tôi nhảy loạn lên, miệng kêu to: “Chị! Năm mới vui vẻ!”
Tôi cũng vui vẻ nói: “Chúc mừng năm mới, tiểu ngu ngốc!”
Lúc này, tôi nhớ tới Diệp Tư Viễn, tôi gọi điện thoại cho anh.
Bên tôi pháo nổ rung trời thì bên anh cũng vậy. Tôi nói to: “Diệp Tư Viễn, năm mới vui vẻ!”
Anh nhẹ nhàng cười: “Tiểu Kết, năm mới vui vẻ.”
Tôi ngẩn người vì đây là lần đầu tiên anh gọi tôi một tiếng “Tiểu Kết”, thế nhưng khi nghe vào tai cách gọi này lại rất quen thuộc gần gũi, tôi nghĩcó lẽ trong lòng anh đã muốn gọi tôi như vậy từ lâu rồi.
Tôi hỏi anh: “Anh đang làm gì vậy?”
Anh đáp: “Anh đang đứng trên ban công, vừa rồi xem tiết mục cuối năm cùng mẹ.”
Tôi tưởng tượng ra dáng vẻ đứng ở ban công gọi điện thoại của anh, đầu anh kẹp điện thoại di động, tay áo rủ xuống hai bên thân, cả người đứng thẳng. Rồi tôi cườirộ lên, nói: “Anh còn ở nhà xem tiết mục cuối năm hả, sao không ra ngoài đi chơi với mọi người?”
“Anh có thể chơi cái gì đây.” Anh cười chua xót, “Bố anh chơi mạt chược, anh không thể, anh em họ của anh đi chơi bida, anh cũng không thể, ngay cả chuyện đốt pháo, anh cũng chỉ có thể đứng nhìn người ta đốt mà thôi.”
Tôi nghe giọng anh là lạ liền hỏi: “Diệp Tư Viễn, anh làm sao vậy?”
“Không sao, chỉ là. . . tâm trạng của anh hôm nay không được tốt cho lắm.”
“Anh gặp chuyện không vui sao?”
“Ừ.”
“Diệp Tư Viễn, nếu muốn thì hãy nói với em nhé. Đừng chịu đựng một mình, biết không?”
“Ừ, anh biết, không có việc gì đâu, anh chỉ cần nói chuyện với em qua điện thoại là đủ rồi, em đừng lo lắng.”
Tôi cười: “Diệp Tư Viễn, em nhớ anh muốn chết, ngày nào em cũng phải lấy ảnh anh ra ngắm, ngắm mãi không thấy chán.”
“Thế à, đúng rồi, bây giờ em không ở trong nhà sao, em đang làm gì đấy?”
“Em đi đốt pháo với em trai, thằng bé này mười hai giờ đêm 30 năm nào nó cũng đòi đốt pháo.”
“Em trai anh cũng vậy, mẹ anh đưa nó ra ngoài đốt rồi.”
“Anh không đi cùng à?”
“. . .” Anh trầm mặc trong chốc lát rồi lên tiếng, “Anh không có tay, không thể đốt pháo nên không muốn đi.”
“Diệp Tư Viễn. . .”
“Không sao đâu, anh quen rồi. Thôi, thời gian cũng không còn nhiều, em dẫn em trai vào nhà đi. Hai chị em chơi ở ngoài vào giờ này anh không yên tâm.”
“Vâng, vậy em cúp máy nhé, Diệp Tư Viễn, tạm biêt.”
“Tạm biệt.”
Tôi cúp điện thoại, Trần Dạ đột nhiên nhô đầu ra, nó trừng mắt nhìn tôi nói: “Chị, Diệp Tư Viễn là ai thế?”
Tôi đỏ mặt, kêu to: “Tiểu ngu ngốc, em dám nghe lén điện thoại của chị hả!”
“Chị nói nhớ người đó muốn chết, thế anh ta có phải bạn trai chị không?” Trần Dạ tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy, thì sao nào?” Tôi vui vẻ thừa nhận, chờ phản ứng của tiểu ngu ngốc.
Nó không kinh ngạc, cũng không có khóc lóc gào hét, chỉ giật mình nhìn tôi rồi nói: “Ồ. . . Chị có bạn trai rồi, lúc nào định dẫn anh ấy về cho em gặp?”
Tôi suýt chút nữa thì bất tỉnh! Giọng điệu của em trai bảo bối nhà tôi nghe như ông nội, tôi đáp: “Chữ Bát còn chưa chổng đít lên trời! Em thì gặp cái khỉ gì! Đi về nhà! Cẩn thận kẻo cảm lạnh bây giờ!”
Trần Dạ rất không phục nhưng vẫn bị tôi lôi đi, vừa đi nó vừa nói: “Chị, chị là một cô gái tốt, cho nên bạn trai đủ chị cũng phải tốt thì em mới đồng ý!”
Tôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của nó mà không nhịn được cười.
Tôi chợt nghĩ, vậy Diệp Tư Viễn có hợp ý thằng bé không nhỉ?
Ngàn chờ vạn đợi, cuối cùng cũng hết kỳ nghỉ đông, đến lúc quay lại trường rồi.
Lần này tôi về cùng Uyển Tâm, tôi kiên trì đòi mua vé ghế ngồi, cho là bản thân mình chịu đựng được, Uyển Tâm nói: “Ban ngày chúng ta đổi chỗ ngồi, em sang bên giường nằm ngủ một giấc nhá.” Tôi nghĩ cách này cũng hay nên đồng ý.
Chuyến tàu quay về trường xuất phát lúc mười giờ hơn, thật ra thì về trường học chẳng khác gì chặng đường buồn chán về nhà ông bà hết, không có gì vui vẻ.
Tôi tìm một vị trí tốt để cất hành lý, sau đó gửi tin nhắn cho anh: Diệp Tư Viễn, em bắt đầu lên tàu!
Anh trả lời: Vậy thì rạng sáng ngày mai em mới tới nơi, em sẽ ở đâu đây?
Tôi đành nói: Tới nhà cô của chị Uyển Tâm.
Bà cô này tồn tại được trên đời là vì có thể che giấu việc chúng tôi ngồi quán internet thôi.
Đến mười giờ sáng ngày thứ hai, đoàn tàu dừng lại ở một trạm, tôi và Uyển Tâm xách hành lý đổi chỗ cho nhau.
Một nam nhân viên của tàu tới kiểm tra phiếu, anh ta bảo tôi: “Tôi nhớ chỗ này là của một cô gái cao lớn, người thành phố H cơ mà, tại sao lại đổi sang người khác thế này? Như vậy là không hợp quy định.”
Tôi năn nỉ: “Anh gì à, em ngồi bên khoang ghế cả 1 đêm cho nên bây giờ đổi chỗ cho chị gái một lát, anh giúp đỡ chúng em một chút đi mà.”
Tôi tươi cười nháy mắt với anh ta, thế là nam nhân viên gương mẫu lập tức giơ vũ khí đầu hàng.
“Cô nhớ đừng nói lung tung đấy nhé, nếu không tôi sẽ bị phê bình.”
“Nhất định! Cám ơn anh rất nhiều!”
Tôi nhanh nhẹn leo lên chỗ nằm của Uyển Tâm, đắp chăn đi ngủ, trước khi ngủ vẫn không quên gửi tin nhắn cho Diệp Tư Viễn: Em được nằm giường miễn phí, bây giờ bắt đầu ngủ bù, buổi tối chúng ta liên lạc với nhau sau tám giờ nhé , bye bye.
Diệp Tư Viễn nhanh chóng hồi âm: Được, em phải ngủ một giấc thật ngon vào, nếu không, Tiểu Kết à, anh sẽ đau lòng lắm đấy.
Ôi trời! Diệp Tư Viễn đang nói lời yêu đương ngọt ngào với tôi, tôi mừng rỡ đến nỗi như bay lên trời. Rồi tôi nghĩ thầm, anh đau lòng cho tôi làm gì chứ, tôi chỉ không ngồi ghế nữa thôi, có gì đặc biệt đâu! Anh mới là người khiến tôi phải đau lòng đấy!
Nghĩ đi nghĩ lại, dần dần tôi thiếp đi.
Hơn tám giờ tối, đoàn tàu lại đến một trạm khác, tôi đổi lại chỗ nằm cho Uyển Tâm, tôi nhanh mồm xin lỗi chị ấy, chị ấy ngồi ghế những 10 tiếng đồng hồ, chắc chắn mệt gần chết rồi.
“Bà nội của tôi ơi! Tiểu Kết à, lần sau về nhà chị nhất định không nghe theo em nữa, chị sẽ mua phiếu giường nằm cho cả em, em là em gái chị, không thể chịu khổ như thế này được!” Lúc đổi chỗ, nghe Uyển Tâm nhăn nhó nói, tôi thấy rất cảm động.
Thật may là đã đến nơi, đến trạm vào lúc hai rưỡi sáng, tôi và Uyển Tâm xách hành lý ra ngoài, chúng tôi đều vui vẻ vì không còn phải ngồi tàu nữa.
Nhất là tôi, trong lòng vui mừng, Diệp Tư Viễn thân ái nhất của tôi, tình nhân điện thoại của tôi, tình nhân tin nhắn của tôi, cuối cùng tôi cũng được gặp lại anh rồi.
Tôi đi với Uyển Tâm ra cổng, vừa đi vừa bàn bạc xem sẽ đi phương tiện gì về trường, bỗng đầu tôi lóe lên linh quang, tôi ngẩng đầu quay lại liền nhìn thấy người mà tôi ngày nhớ đêm mong.
/120
|