Tiểu Anh ngây ngô bị Hạ Thiệu Nhiên té nhào xuống đất, phía dưới là mặt đất thang máy lạnh lẽo cứng rắn, người đàn ông đè ép trên người vừa cao vừa nặng, trái tim hốt hoảng nhảy lên, ngực phập phồng, trong mắt hiện lên thất kinh. Hạ Thiệu Nhiên nhìn cô, từ lông mày đến mắt, từ mắt đến môi, vị trí lồng ngực không ngừng reo hò đánh trống, trái tim bị dọa đến bỗng an định lại, nếu cô có chuyện gì, anh đè nén, anh ẩn nhẫn, anh làm tất cả đều uổng phí.
Giờ phút này, anh phải làm chút gì mới có thể khiến mình an tâm, làm chút gì, hôn cô?
Đúng, hôn cô.
Khoảnh khắc Hạ Thiệu Nhiên áp môi xuống, Tiểu Anh còn lờ mờ, bị động tiếp nhận anh. Nụ hôn này không êm ái ngọt ngào như lần đầu tiên anh hôn cô mà nó bá đạo, hung mãnh, vội vàng, như quét sạch cạy hàm răng cô ra xâm lấn khoang miệng của cô, môi lưỡi dây dưa.
Nụ hôn kịch liệt làm cho không người nào có thể chống đỡ, Tiểu Anh chỉ cảm thấy ngực có đốm lửa thiêu đốt, đốt cả người cô run rẩy. Cảm giác thật sợ hãi, tay nhỏ bé sờ loạn trên người anh, Hạ Thiệu Nhiên một tay bắt được tay nhỏ bé cứng đầu cứng cổ, tới đan xen, quấn quít, nắm thật chặt ở chung một chỗ.
Thang máy không ngừng hạ xuống, con số màu đỏ từ bảy nhảy đến một, lại nhảy trở lại. Hai cặp môi dính thật chặt không có chút ý muốn tách ra.
"Dinh dinh" thang máy dừng ở lầu bảy, cửa mở ra.
Diệp Nhu kinh ngạc nhìn hai người hôn đến quên hết tất cả, nhìn bọn họ nắm chặt tay đi chung với nhau, không thể tin được sự thật trước mắt, trong mắt hiện lên ghen tỵ.
Cửa thang máy tự động khép lại, một nháy mắt kia mắt Hạ Thiệu Nhiên xuất hiện ánh sáng sắc bén.
Đầu óc thiếu dưỡng khí trầm trọng, Tiểu Anh choáng váng, Hạ Thiệu Nhiên buông cô ra, Tiểu Anh hít thở từng ngụm, môi bị hôn vừa đỏ vừa sưng, gương mặt cũng phiếm hồng, mắt long lanh, dịu dàng, bộ dáng khiến người thương yêu.
Môi Hạ Thiệu Nhiên hôn lên cô lần nữa, lần này rất mềm rất nhẹ, cảm giác rung động lòng người, hai môi hợp lại cảm giác tuyệt vời tựa như lần đầu tiên hôn vậy, trái tim khẽ run, vị chua vi ngọt tràn đầy lồng ngực, ngọt ngào giống như bị anh mang tới trời, nhẹ nhàng không kiềm chế được.
"Dinh dinh"
Thang máy dừng lại ở tầng mười hai.
Cửa kim loại chậm chạp mở ra, đứng ở cửa, đôi môi một nam một nữ đều có trình độ nứt khác biệt bỗng chốc giương mắt nhìn về phía người trong thang máy.
Đôi tay Lý Khuynh Tâm ôm ngực mà đứng bỗng mở to hai mắt.
Cà vạt khoác lên trên cổ, tay áo tây trang bị kéo, khóe miệng Dạ Cảnh Triệt nứt đầu lưỡi quét qua hàm răng, nhìn về phía Lý Khuynh Tâm.
"Khụ!" Lý Khuynh Tâm ho một tiếng.
Hạ Thiệu Nhiên dừng lại, động tác chậm rãi trên người Tiểu Anh, hai tay xuyên qua dưới nách cô, mang cô đùi mềm chân nhũn ra, Tiểu Anh đỏ mặt cúi thấp đầu không dám nhìn bất luận kẻ nào. Lý Khuynh Tâm cùng Dạ Cảnh Triệt trước sau đi vào, Khuynh Tâm ấn phím tầng bảy, cảnh vật trên vách tường thang máy chiếu ra khiến cô mỉm cười.
Dạ Cảnh Triệt dùng đầu lưỡi liếm qua vết thương, ánh mắt liếc về phía cô.
Thang máy dừng lại ở tầng bảy, cửa mở ra, chỉ thấy Diệp Nhu đứng ở bên cạnh thang máy, mặt đầy nước mắt.
Hạ Thiệu Nhiên nhìn cũng chưa từng nhìn cô một cái.
Không khí có chút kỳ quái, Tiểu Anh vẫn cúi thấp đầu từ từ ngẩng đầu lên, thấy nước mắt trên mặt Diệp Nhu, tựa như có chậu nước lạnh dội từ trên đầu, lạnh đến bàn chân. Cô mê mang, không biết mình cùng Hạ Thiệu Nhiên làm như vậy là có lỗi hay không.
Lý Khuynh Tâm nhìn Diệp Nhu đặc biệt không vừa mắt, ra thang máy, bả vai đụng cô ta. Dạ Cảnh Triệt chịu đòn cũng không dám trêu hoa ghẹo nguyệt sờ mông người nữa, nhìn cũng không nhìn Diệp Nhu một cái, đôi tay cắm trong túi quần đuổi theo Lý Khuynh Tâm.
Tiểu Anh vừa muốn đi thì tay lại bị Hạ Thiệu Nhiên nắm.
Ba người cứ đứng đó mặt đối mặt, thái độ của Hạ Thiệu Nhiên đã nói rõ tất cả, Diệp Nhu thua trận, bước chân gấp gáp mà đi.
Hạ trạch.
Trong sảnh, Diệp Nhu vừa khóc vừa chỉ trích Hạ Thiệu Nhiên: "Hạ Thiệu Nhiên, hôm nay là sinh nhật em, không thể nghĩ sẽ nhận được một phần hậu lễ lớn, em không thể tin được anh sẽ điên cuồng như thế, đè cô ta xuống đất hôn, sao anh có thể làm ra chuyện như vậy? Anh thích cô ta sao?"
". . . . . ."
Hạ Thiệu Nhiên đứng phía trước cửa sổ, đưa mắt nhìn đêm khuya tối thui, im lặng không lên tiếng.
"Không dám thừa nhận sao?" Diệp Nhu vọt đứng lên từ trên ghế sa lon, tâm tình kích động ép hỏi: "Hạ Thiệu Nhiên, anh thích cô ta, nếu không sẽ không làm như vậy với cô ta, em nói đúng không hả? Anh nói chuyện đi chứ! Chẳng lẽ có bản lãnh làm lại không có bản lãnh thừa nhận sao? Hay anh chỉ là một phút nông nổi, vui đùa một chút với cô ta?"
Vui đùa một chút?
Người nào đang đùa?
Diệp Nhu thật sự chịu đủ rồi cái người vĩnh viễn làm cho người ta không đoán ra tâm tư này rồi, cô kích động la to: "Anh nói đi, em muốn chính miệng anh nói với em, trước giờ anh không thích cô ta, anh chỉ vui đùa một chút với cô ta mà thôi. Anh nói đi, nói đi chứ!"
Diệp Nhu la hét bức bách chọc giận Hạ Thiệu Nhiên.
Hạ Thiệu Nhiên giơ tay lên giữ chặt cổ mảnh khảnh của Diệp Nhu, dùng sức, tròng mắt hung ác liếc nhìn nói từng chữ từng câu: "Tôi thích cô ấy, cô nghe kỹ cho tôi, người tôi thích là cô ấy, vẫn luôn là cô ấy."
"Ách!" Mặt Diệp Nhu đỏ bừng, nháy mắt mấy cái, động động môi, nửa ngày không có khạc ra một chữ. Không chỉ có Diệp Nhu bị kinh sợ, ngay cả Tiểu Anh cùng Lý Khuynh Tâm nằm ở ngoài cửa nghe lén cũng bị Hạ Thiệu Nhiên đột nhiên thổ lộ làm cho kinh sợ.
Này, quá không phù hợp với cá tính trầm lắng của anh.
Nhịp tim của Tiểu Anh đập mạnh, Hạ Thiệu Nhiên là người đàn ông đần độn tiếc nói ngay cả câu dễ nghe cũng khó khăn khạc ra miệng, vừa mở miệng đã nói thích cô. Tiểu Anh cảm động sắp khóc, đôi mắt đo đỏ, cắn chặt môi dưới không để cho mình phát ra âm thanh.
Trong cửa, Diệp Nhu bức mình đến đường cùng, nhíu chặt chân mày nhìn Hạ Thiệu Nhiên nói: "Vậy còn em? Anh chưa từng thích em ư?"
"Không có." Lời nói thật, lúc ban đầu chỉ là ấn tượng tốt, cảm giác của Hạ Thiệu Nhiên đối với Diệp Nhu vẫn dừng ở chỗ ấn tượng tốt.
"Hạ Thiệu Nhiên! Anh thật là tàn nhẫn." Diệp Nhu quay mặt qua chỗ khác gạt nước mắt, "Em biết rõ nên làm như thế nào, em sẽ rời khỏi, ngày mai sẽ đi, thành toàn cho hai người."
Hạ Thiệu Nhiên không nói lời nào, lướt qua cô đi hướng cạnh cửa. Diệp Nhu thoạt nhìn vô tội lại đáng thương, cúi đầu xoa bụng lẩm bẩm: "Cục cưng, ba không quan tâm chúng ta rồi."
Tay mới vừa chạm vào cửa, ánh mắt Hạ Thiệu Nhiên rét lạnh, dừng lại mấy giây sau đó căm tức kéo cửa chính ra. Tiểu Anh đứng đối diện anh.
"Chúc mừng anh sắp làm ba." Tiểu Anh rưng rưng nói xong, nhấc chân bỏ chạy.
Lý Khuynh Tâm không chê loạn mà cười nói: "Nhanh thế đã làm ba rồi, chúc mừng anh, sư huynh."
Hạ Thiệu Nhiên trừng mắt nhìn cô, sải bước đuổi theo Tiểu Anh.
Tiểu Anh vừa gạt nước mắt, vừa chạy, mặc dù đã sắp lập xuân, thời tiết vẫn rất lạnh, gió lạnh như muốn xuyên thấu thân thể, lạnh giá thấu xương.
Hạ Thiệu Nhiên đuổi theo cô, kéo tay cô ôm vào trong ngực, Tiểu Anh càng giãy dụa càng không thuận theo, anh ôm càng chặt.
"Buông em ra."
"Không thả."
"Buông ra." Tiểu Anh vung mạnh quả đấm.
"Không thả." Hạ Thiệu Nhiên nói chết không buông tay.
Giờ phút này, anh phải làm chút gì mới có thể khiến mình an tâm, làm chút gì, hôn cô?
Đúng, hôn cô.
Khoảnh khắc Hạ Thiệu Nhiên áp môi xuống, Tiểu Anh còn lờ mờ, bị động tiếp nhận anh. Nụ hôn này không êm ái ngọt ngào như lần đầu tiên anh hôn cô mà nó bá đạo, hung mãnh, vội vàng, như quét sạch cạy hàm răng cô ra xâm lấn khoang miệng của cô, môi lưỡi dây dưa.
Nụ hôn kịch liệt làm cho không người nào có thể chống đỡ, Tiểu Anh chỉ cảm thấy ngực có đốm lửa thiêu đốt, đốt cả người cô run rẩy. Cảm giác thật sợ hãi, tay nhỏ bé sờ loạn trên người anh, Hạ Thiệu Nhiên một tay bắt được tay nhỏ bé cứng đầu cứng cổ, tới đan xen, quấn quít, nắm thật chặt ở chung một chỗ.
Thang máy không ngừng hạ xuống, con số màu đỏ từ bảy nhảy đến một, lại nhảy trở lại. Hai cặp môi dính thật chặt không có chút ý muốn tách ra.
"Dinh dinh" thang máy dừng ở lầu bảy, cửa mở ra.
Diệp Nhu kinh ngạc nhìn hai người hôn đến quên hết tất cả, nhìn bọn họ nắm chặt tay đi chung với nhau, không thể tin được sự thật trước mắt, trong mắt hiện lên ghen tỵ.
Cửa thang máy tự động khép lại, một nháy mắt kia mắt Hạ Thiệu Nhiên xuất hiện ánh sáng sắc bén.
Đầu óc thiếu dưỡng khí trầm trọng, Tiểu Anh choáng váng, Hạ Thiệu Nhiên buông cô ra, Tiểu Anh hít thở từng ngụm, môi bị hôn vừa đỏ vừa sưng, gương mặt cũng phiếm hồng, mắt long lanh, dịu dàng, bộ dáng khiến người thương yêu.
Môi Hạ Thiệu Nhiên hôn lên cô lần nữa, lần này rất mềm rất nhẹ, cảm giác rung động lòng người, hai môi hợp lại cảm giác tuyệt vời tựa như lần đầu tiên hôn vậy, trái tim khẽ run, vị chua vi ngọt tràn đầy lồng ngực, ngọt ngào giống như bị anh mang tới trời, nhẹ nhàng không kiềm chế được.
"Dinh dinh"
Thang máy dừng lại ở tầng mười hai.
Cửa kim loại chậm chạp mở ra, đứng ở cửa, đôi môi một nam một nữ đều có trình độ nứt khác biệt bỗng chốc giương mắt nhìn về phía người trong thang máy.
Đôi tay Lý Khuynh Tâm ôm ngực mà đứng bỗng mở to hai mắt.
Cà vạt khoác lên trên cổ, tay áo tây trang bị kéo, khóe miệng Dạ Cảnh Triệt nứt đầu lưỡi quét qua hàm răng, nhìn về phía Lý Khuynh Tâm.
"Khụ!" Lý Khuynh Tâm ho một tiếng.
Hạ Thiệu Nhiên dừng lại, động tác chậm rãi trên người Tiểu Anh, hai tay xuyên qua dưới nách cô, mang cô đùi mềm chân nhũn ra, Tiểu Anh đỏ mặt cúi thấp đầu không dám nhìn bất luận kẻ nào. Lý Khuynh Tâm cùng Dạ Cảnh Triệt trước sau đi vào, Khuynh Tâm ấn phím tầng bảy, cảnh vật trên vách tường thang máy chiếu ra khiến cô mỉm cười.
Dạ Cảnh Triệt dùng đầu lưỡi liếm qua vết thương, ánh mắt liếc về phía cô.
Thang máy dừng lại ở tầng bảy, cửa mở ra, chỉ thấy Diệp Nhu đứng ở bên cạnh thang máy, mặt đầy nước mắt.
Hạ Thiệu Nhiên nhìn cũng chưa từng nhìn cô một cái.
Không khí có chút kỳ quái, Tiểu Anh vẫn cúi thấp đầu từ từ ngẩng đầu lên, thấy nước mắt trên mặt Diệp Nhu, tựa như có chậu nước lạnh dội từ trên đầu, lạnh đến bàn chân. Cô mê mang, không biết mình cùng Hạ Thiệu Nhiên làm như vậy là có lỗi hay không.
Lý Khuynh Tâm nhìn Diệp Nhu đặc biệt không vừa mắt, ra thang máy, bả vai đụng cô ta. Dạ Cảnh Triệt chịu đòn cũng không dám trêu hoa ghẹo nguyệt sờ mông người nữa, nhìn cũng không nhìn Diệp Nhu một cái, đôi tay cắm trong túi quần đuổi theo Lý Khuynh Tâm.
Tiểu Anh vừa muốn đi thì tay lại bị Hạ Thiệu Nhiên nắm.
Ba người cứ đứng đó mặt đối mặt, thái độ của Hạ Thiệu Nhiên đã nói rõ tất cả, Diệp Nhu thua trận, bước chân gấp gáp mà đi.
Hạ trạch.
Trong sảnh, Diệp Nhu vừa khóc vừa chỉ trích Hạ Thiệu Nhiên: "Hạ Thiệu Nhiên, hôm nay là sinh nhật em, không thể nghĩ sẽ nhận được một phần hậu lễ lớn, em không thể tin được anh sẽ điên cuồng như thế, đè cô ta xuống đất hôn, sao anh có thể làm ra chuyện như vậy? Anh thích cô ta sao?"
". . . . . ."
Hạ Thiệu Nhiên đứng phía trước cửa sổ, đưa mắt nhìn đêm khuya tối thui, im lặng không lên tiếng.
"Không dám thừa nhận sao?" Diệp Nhu vọt đứng lên từ trên ghế sa lon, tâm tình kích động ép hỏi: "Hạ Thiệu Nhiên, anh thích cô ta, nếu không sẽ không làm như vậy với cô ta, em nói đúng không hả? Anh nói chuyện đi chứ! Chẳng lẽ có bản lãnh làm lại không có bản lãnh thừa nhận sao? Hay anh chỉ là một phút nông nổi, vui đùa một chút với cô ta?"
Vui đùa một chút?
Người nào đang đùa?
Diệp Nhu thật sự chịu đủ rồi cái người vĩnh viễn làm cho người ta không đoán ra tâm tư này rồi, cô kích động la to: "Anh nói đi, em muốn chính miệng anh nói với em, trước giờ anh không thích cô ta, anh chỉ vui đùa một chút với cô ta mà thôi. Anh nói đi, nói đi chứ!"
Diệp Nhu la hét bức bách chọc giận Hạ Thiệu Nhiên.
Hạ Thiệu Nhiên giơ tay lên giữ chặt cổ mảnh khảnh của Diệp Nhu, dùng sức, tròng mắt hung ác liếc nhìn nói từng chữ từng câu: "Tôi thích cô ấy, cô nghe kỹ cho tôi, người tôi thích là cô ấy, vẫn luôn là cô ấy."
"Ách!" Mặt Diệp Nhu đỏ bừng, nháy mắt mấy cái, động động môi, nửa ngày không có khạc ra một chữ. Không chỉ có Diệp Nhu bị kinh sợ, ngay cả Tiểu Anh cùng Lý Khuynh Tâm nằm ở ngoài cửa nghe lén cũng bị Hạ Thiệu Nhiên đột nhiên thổ lộ làm cho kinh sợ.
Này, quá không phù hợp với cá tính trầm lắng của anh.
Nhịp tim của Tiểu Anh đập mạnh, Hạ Thiệu Nhiên là người đàn ông đần độn tiếc nói ngay cả câu dễ nghe cũng khó khăn khạc ra miệng, vừa mở miệng đã nói thích cô. Tiểu Anh cảm động sắp khóc, đôi mắt đo đỏ, cắn chặt môi dưới không để cho mình phát ra âm thanh.
Trong cửa, Diệp Nhu bức mình đến đường cùng, nhíu chặt chân mày nhìn Hạ Thiệu Nhiên nói: "Vậy còn em? Anh chưa từng thích em ư?"
"Không có." Lời nói thật, lúc ban đầu chỉ là ấn tượng tốt, cảm giác của Hạ Thiệu Nhiên đối với Diệp Nhu vẫn dừng ở chỗ ấn tượng tốt.
"Hạ Thiệu Nhiên! Anh thật là tàn nhẫn." Diệp Nhu quay mặt qua chỗ khác gạt nước mắt, "Em biết rõ nên làm như thế nào, em sẽ rời khỏi, ngày mai sẽ đi, thành toàn cho hai người."
Hạ Thiệu Nhiên không nói lời nào, lướt qua cô đi hướng cạnh cửa. Diệp Nhu thoạt nhìn vô tội lại đáng thương, cúi đầu xoa bụng lẩm bẩm: "Cục cưng, ba không quan tâm chúng ta rồi."
Tay mới vừa chạm vào cửa, ánh mắt Hạ Thiệu Nhiên rét lạnh, dừng lại mấy giây sau đó căm tức kéo cửa chính ra. Tiểu Anh đứng đối diện anh.
"Chúc mừng anh sắp làm ba." Tiểu Anh rưng rưng nói xong, nhấc chân bỏ chạy.
Lý Khuynh Tâm không chê loạn mà cười nói: "Nhanh thế đã làm ba rồi, chúc mừng anh, sư huynh."
Hạ Thiệu Nhiên trừng mắt nhìn cô, sải bước đuổi theo Tiểu Anh.
Tiểu Anh vừa gạt nước mắt, vừa chạy, mặc dù đã sắp lập xuân, thời tiết vẫn rất lạnh, gió lạnh như muốn xuyên thấu thân thể, lạnh giá thấu xương.
Hạ Thiệu Nhiên đuổi theo cô, kéo tay cô ôm vào trong ngực, Tiểu Anh càng giãy dụa càng không thuận theo, anh ôm càng chặt.
"Buông em ra."
"Không thả."
"Buông ra." Tiểu Anh vung mạnh quả đấm.
"Không thả." Hạ Thiệu Nhiên nói chết không buông tay.
/55
|