Tập đoàn K có hệ thống tình báo tinh chuẩn khổng lồ nhất toàn thế giới, dĩ nhiên, chỉ có những người có thân phận chức vị cực kỳ đặc biệt mới từ trong kho số liệu khổng lồ của nhân tài tập đoàn lấy được tin tức.
Không muốn lãng phí thời gian, Hạ Thiệu Nhiên từ trong túi áo khoác ngoài lấy ra một ống dịch thủy tinh màu đỏ sậm đưa cho anh ta, tiếp đó lại từ trong túi tiền móc ra mấy chồng nhân dân tệ, đặt lên bàn, nói: "Tôi muốn biết thành phần trong hàng mẫu."
La Sinh Kiệt giơ cao ống thủy tinh thật nhỏ, đưa mắt nhìn hạt màu xanh lam mơ hồ lộ ra trong máu màu đỏ sậm, khóe miệng dâng lên nụ cười ý vị sâu xa. . . . . .
Hạ Thiệu Nhiên trở lại chỗ khám bệnh vừa lúc Diệp Nhu tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt của cô xem ra vô cùng suy yếu, cần người dắt mới có thể di động, Hạ Thiệu Nhiên nhận lấy cô từ trong tay bác sỹ Phan trực tiếp ôm lên. Bác sỹ Phan lấy ra mấy thứ thuốc giao cho anh, dặn dò: "Một ngày ba lần, nhớ uống đúng giờ, còn nữa, trong thời gian ngắn không thể cùng phòng (chung chăn gối)."
Cùng phòng!
Hạ Thiệu Nhiên lại một lần nữa cười lạnh ở trong lòng, mặt không thay đổi ôm Diệp Nhu lên xe.
Xe khởi động, đi xuyên qua phố xá, Diệp Nhu dựa vào bờ vai anh vuốt mi mắt, ánh mắt Hạ Thiệu Nhiên nhìn đăm đăm những bình thuốc nhỏ.
"Tại sao không sớm nói cho anh biết những thứ này?" Bên trong buồng xe an tĩnh, giọng nam trầm thấp vang lên.
Diệp Nhu mở mắt, bàn tay nhỏ bé lạnh buốt nắm chặt bàn tay dày rộng, nói: "Không muốn tăng thêm gánh nặng tâm lý cho anh. Nhiên, trước lúc trở lại, em tự nhủ, nếu anh còn yêu thích em, chúng ta ở cùng nhau, nếu như anh không thích em, vậy em liền rời đi. Nhưng khi em thấy ánh mắt anh nhìn cô gái kia thì em ghen tỵ, em phát hiện em không thể làm theo ý nghĩ ban đầu, không thể rời xa anh, cho nên, liền làm chuyện đó. Em cũng không muốn làm cho mình biến thành như vậy, nhưng loại hoàn cảnh kia. . . . . . Diệp Nhu không bao giờ còn là Diệp Nhu thuần khiết lúc trước nữa rồi."
Hạ Thiệu Nhiên thở thật dài, âm thanh than thở này phát tới đáy lòng, chân thành, anh nói: "Em biết rõ thân thể của mình bị thương tổn mà."
"Em cũng không có cách nào khác!" Diệp Nhu rơi lệ, "Em không nghĩ được phương pháp khác."
Hạ Thiệu Nhiên nhớ lại ba năm trước đây, đêm lần đầu tiên gặp Diệp Nhu, ở trong quán rượu, anh là khách, cô là nhân viên chào hàng rượu tây, bởi vì đánh vỡ một chai rượu tây cao cấp giá tiền hơn vạn đồng, bị ông chủ trách phạt. Anh cũng không phải một người thích lo chuyện bao đồng, nhưng lần lại quỷ thần xui khiến khi bàn tay ông chủ quầy rượu vô tình hạ xuống thì cứu cô, để cho cô gái xinh đẹp nhìn một cái cũng sẽ động lòng đột ngột xông vào trong cuộc đời tịch mịch của anh.
Cô trời sinh tính hoạt bát lại nhiệt tình, chủ động ôm, chủ động hôn, so với Tiểu Anh, chỉ có hơn chứ không kém.
Tiểu Anh. . . . . .
Mu bàn tay gai nóng, cắt đứt suy nghĩ của Hạ Thiệu Nhiên, cúi đầu nhìn nước mắt trên tay, nghĩ thầm: cô gái nhất định là làm bằng nước, nếu không làm sao có nhiều lệ như vậy.
Tiểu Anh, em cũng khóc đi!
Xe đi qua đường phố, trong kính chiếu hậu một chiếc xe hơi màu đen đột nhiên nhanh chóng chui lên, cửa sổ xe quay xuống, một nòng súng màu đen nhắm ngay đầu Diệp Nhu.
Phát hiện nguy cơ Hạ Thiệu Nhiên chợt đè thấp thân thể Diệp Nhu, dùng thân thể của mình bảo vệ Diệp Nhu, tài xế gia tốc. "Phanh ——" đạn bắn vào xe hơi bản thép cứng rắn. Đối phương thấy hành động thất thủ, giảm tốc độ chạy trốn.
Diệp Nhu bị sợ đến, sắc mặt trắng bệch, âm thanh run rẩy nói: "Là tiếng súng sao? Có phải đám người kia đã tìm em rồi, bọn họ muốn giết em phải không? Có thể như lần trước, bắt em tới uy hiếp anh? Nhiên, em thật là sợ. Không biết vì sao gần đây luôn có một người kỳ quái xuất hiện bên cạnh em."
Hạ Thiệu Nhiên ôm chặt cô, ánh mắt lạnh lẽo âm u.
Là người của bí 7?
Trở lại nhà họ Hạ, chú Thành cầm gói đồ lớn đơn giản nói với Hạ Thiệu Nhiên: "Thiếu gia, đây là cho ngài."
Hạ Thiệu Nhiên ở thư phòng mở gói đồ lớn đơn giản ra, lấy vật đồ đầy bên trong ra, cuối cùng là một túi vải nhung.
Mở ra, đổ đồ vật bên trong ra, "lộc cộc" Hồng Bảo Thạch tiếp xúc mặt bàn bóng loáng phát ra tiếng vang thanh thúy, ngón tay dài nâng một sợi dây chuyền lên, hoa tai hình trái tim, bị cắt xén mài vô số mặt cắt, sáng bóng lóe lên, sáng chói mắt. Không biết COR¬RINE làm như thế nào, giữa hoa tai bị khoét ra rót nước vào, theo hoa tai đung đưa, nước bên trong thoáng lắc lư sóng sánh, đặc biệt đẹp mắt.
Tâm ngôi sao giá trị liên thành bị cắt xén thành mấy khối kim cương cùng một dây chuyền hồng bảo thạch, trong hoa tai hồng bảo thạch hình trái tim rót vào chính là nước mắt một cô gái, BLACK ở trên đảo Hải Đạo thu thập được nước mắt thuần khiết nhất.
Riêng có đấng sáng tạo danh xưng là COR¬RINE đặt tên cho dây chuyền —— tâm chi lệ.
Hạ Thiệu Nhiên để dây chuyền xuống, trong lòng không có cảm giác, trong đầu cũng là bộ dáng Tiểu Anh rơi lệ.
Là anh làm hại cô đau lòng, đều là anh không tốt.
Lưỡi dao ánh lạnh đâm về tim, mủi dao không có vào, máu đỏ tươi chậm chạp xông ra khiến màu sắc áo len màu đen càng đậm, Hạ Thiệu Nhiên không một chút nhíu mày, cắn chặt hàm răng, thông qua dao găm, máu phún ra. Hạ Thiệu Nhiên không để ý chảy máu không để ý đau đớn, anh ở trong ngăn kéo lấy ra ống thủy tinh thu thập máu, đem ống thủy tinh chứa máu mình cùng hồng bảo thạch đặt vào cái hộp, một tầng một tầng gói kỹ, điền địa chỉ, ra khỏi thư phòng, bước nhanh xuống lầu, giao cho chú Thành quản gia, đẩy cửa đi ra ngoài.
"Thiếu gia!" Chú Thành quản gia cầm áo khoác ngoài gọi anh, Hạ Thiệu Nhiên ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ áo đơn đi trong băng tuyết ngập trời giữa mùa đông giá rét.
Chú Thành cúi đầu, mới chú ý tới mặt đất có rỉ máu.
Trên tuyến đường chính trong thành phố, tuyết đọng dọn dẹp vô cùng nhanh, vùng ngoại ô xa xăm tuyết đọng dọn dẹp chậm chạp. Đường đi thông duy nhất, Hạ Thiệu Nhiên chỉ mặc một bộ áo len mỏng, lại bị thương dọc theo dấu chân Tiểu Anh lưu lại, thất thiểu mà đi. Tuyết đọng chui vào ống quần, dính đến mắt cá chân, lạnh lẽo.
Gió phương thổi mạnh, tuyết cuồn cuộn nổi lên, thổi thấu áo len đơn bạc, đường cong mặt vốn là nguội lạnh bị không khí lạnh lẽo cóng đến càng thêm nguội lạnh, ánh mắt lấp lánh.
Tim tổn thương đông lại, cảm giác cũng đang đau.
Người đàn ông nên khống chế dục vọng, mà không phải bị dục vọng khống chế.
Hạ Thiệu Nhiên đang thể nghiệm tâm tình Tiểu Anh lúc đó, anh đang trừng phạt mình. Mặc dù anh không có đụng Diệp Nhu, nhưng hại Tiểu Anh đau lòng chính là sự thật không thể chối cãi, mặc kệ từ mục đích gì, khiến Tiểu Anh đau lòng chính là có lỗi.
Hạ Thiệu Nhiên đi tới đi lui, dừng bước. Ánh trăng lạnh lẽo, bóng dáng hộp giữ nhiệt màu hồng cô đơn nằm ở bên đại lộ. Hấp khí, bật hơi, khí ấm trong phổi gặp gỡ không khí lạnh lẽo biến thành sương trắng, Hạ Thiệu Nhiên bước nhanh tới, gần đến trước mặt thì giầy vừa trợt, quỳ một gối xuống đống tuyết, vết thương xé ra, cảm giác đau làm cho người ta thở không ra hơi, bàn tay cóng đến cứng ngắc nâng hộp giữ nhiệt trên đất lên, ôm vào trong ngực.
Một ngày này, đây là một ngày anh sống chật vật nhất trong 30 năm.
Không muốn lãng phí thời gian, Hạ Thiệu Nhiên từ trong túi áo khoác ngoài lấy ra một ống dịch thủy tinh màu đỏ sậm đưa cho anh ta, tiếp đó lại từ trong túi tiền móc ra mấy chồng nhân dân tệ, đặt lên bàn, nói: "Tôi muốn biết thành phần trong hàng mẫu."
La Sinh Kiệt giơ cao ống thủy tinh thật nhỏ, đưa mắt nhìn hạt màu xanh lam mơ hồ lộ ra trong máu màu đỏ sậm, khóe miệng dâng lên nụ cười ý vị sâu xa. . . . . .
Hạ Thiệu Nhiên trở lại chỗ khám bệnh vừa lúc Diệp Nhu tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt của cô xem ra vô cùng suy yếu, cần người dắt mới có thể di động, Hạ Thiệu Nhiên nhận lấy cô từ trong tay bác sỹ Phan trực tiếp ôm lên. Bác sỹ Phan lấy ra mấy thứ thuốc giao cho anh, dặn dò: "Một ngày ba lần, nhớ uống đúng giờ, còn nữa, trong thời gian ngắn không thể cùng phòng (chung chăn gối)."
Cùng phòng!
Hạ Thiệu Nhiên lại một lần nữa cười lạnh ở trong lòng, mặt không thay đổi ôm Diệp Nhu lên xe.
Xe khởi động, đi xuyên qua phố xá, Diệp Nhu dựa vào bờ vai anh vuốt mi mắt, ánh mắt Hạ Thiệu Nhiên nhìn đăm đăm những bình thuốc nhỏ.
"Tại sao không sớm nói cho anh biết những thứ này?" Bên trong buồng xe an tĩnh, giọng nam trầm thấp vang lên.
Diệp Nhu mở mắt, bàn tay nhỏ bé lạnh buốt nắm chặt bàn tay dày rộng, nói: "Không muốn tăng thêm gánh nặng tâm lý cho anh. Nhiên, trước lúc trở lại, em tự nhủ, nếu anh còn yêu thích em, chúng ta ở cùng nhau, nếu như anh không thích em, vậy em liền rời đi. Nhưng khi em thấy ánh mắt anh nhìn cô gái kia thì em ghen tỵ, em phát hiện em không thể làm theo ý nghĩ ban đầu, không thể rời xa anh, cho nên, liền làm chuyện đó. Em cũng không muốn làm cho mình biến thành như vậy, nhưng loại hoàn cảnh kia. . . . . . Diệp Nhu không bao giờ còn là Diệp Nhu thuần khiết lúc trước nữa rồi."
Hạ Thiệu Nhiên thở thật dài, âm thanh than thở này phát tới đáy lòng, chân thành, anh nói: "Em biết rõ thân thể của mình bị thương tổn mà."
"Em cũng không có cách nào khác!" Diệp Nhu rơi lệ, "Em không nghĩ được phương pháp khác."
Hạ Thiệu Nhiên nhớ lại ba năm trước đây, đêm lần đầu tiên gặp Diệp Nhu, ở trong quán rượu, anh là khách, cô là nhân viên chào hàng rượu tây, bởi vì đánh vỡ một chai rượu tây cao cấp giá tiền hơn vạn đồng, bị ông chủ trách phạt. Anh cũng không phải một người thích lo chuyện bao đồng, nhưng lần lại quỷ thần xui khiến khi bàn tay ông chủ quầy rượu vô tình hạ xuống thì cứu cô, để cho cô gái xinh đẹp nhìn một cái cũng sẽ động lòng đột ngột xông vào trong cuộc đời tịch mịch của anh.
Cô trời sinh tính hoạt bát lại nhiệt tình, chủ động ôm, chủ động hôn, so với Tiểu Anh, chỉ có hơn chứ không kém.
Tiểu Anh. . . . . .
Mu bàn tay gai nóng, cắt đứt suy nghĩ của Hạ Thiệu Nhiên, cúi đầu nhìn nước mắt trên tay, nghĩ thầm: cô gái nhất định là làm bằng nước, nếu không làm sao có nhiều lệ như vậy.
Tiểu Anh, em cũng khóc đi!
Xe đi qua đường phố, trong kính chiếu hậu một chiếc xe hơi màu đen đột nhiên nhanh chóng chui lên, cửa sổ xe quay xuống, một nòng súng màu đen nhắm ngay đầu Diệp Nhu.
Phát hiện nguy cơ Hạ Thiệu Nhiên chợt đè thấp thân thể Diệp Nhu, dùng thân thể của mình bảo vệ Diệp Nhu, tài xế gia tốc. "Phanh ——" đạn bắn vào xe hơi bản thép cứng rắn. Đối phương thấy hành động thất thủ, giảm tốc độ chạy trốn.
Diệp Nhu bị sợ đến, sắc mặt trắng bệch, âm thanh run rẩy nói: "Là tiếng súng sao? Có phải đám người kia đã tìm em rồi, bọn họ muốn giết em phải không? Có thể như lần trước, bắt em tới uy hiếp anh? Nhiên, em thật là sợ. Không biết vì sao gần đây luôn có một người kỳ quái xuất hiện bên cạnh em."
Hạ Thiệu Nhiên ôm chặt cô, ánh mắt lạnh lẽo âm u.
Là người của bí 7?
Trở lại nhà họ Hạ, chú Thành cầm gói đồ lớn đơn giản nói với Hạ Thiệu Nhiên: "Thiếu gia, đây là cho ngài."
Hạ Thiệu Nhiên ở thư phòng mở gói đồ lớn đơn giản ra, lấy vật đồ đầy bên trong ra, cuối cùng là một túi vải nhung.
Mở ra, đổ đồ vật bên trong ra, "lộc cộc" Hồng Bảo Thạch tiếp xúc mặt bàn bóng loáng phát ra tiếng vang thanh thúy, ngón tay dài nâng một sợi dây chuyền lên, hoa tai hình trái tim, bị cắt xén mài vô số mặt cắt, sáng bóng lóe lên, sáng chói mắt. Không biết COR¬RINE làm như thế nào, giữa hoa tai bị khoét ra rót nước vào, theo hoa tai đung đưa, nước bên trong thoáng lắc lư sóng sánh, đặc biệt đẹp mắt.
Tâm ngôi sao giá trị liên thành bị cắt xén thành mấy khối kim cương cùng một dây chuyền hồng bảo thạch, trong hoa tai hồng bảo thạch hình trái tim rót vào chính là nước mắt một cô gái, BLACK ở trên đảo Hải Đạo thu thập được nước mắt thuần khiết nhất.
Riêng có đấng sáng tạo danh xưng là COR¬RINE đặt tên cho dây chuyền —— tâm chi lệ.
Hạ Thiệu Nhiên để dây chuyền xuống, trong lòng không có cảm giác, trong đầu cũng là bộ dáng Tiểu Anh rơi lệ.
Là anh làm hại cô đau lòng, đều là anh không tốt.
Lưỡi dao ánh lạnh đâm về tim, mủi dao không có vào, máu đỏ tươi chậm chạp xông ra khiến màu sắc áo len màu đen càng đậm, Hạ Thiệu Nhiên không một chút nhíu mày, cắn chặt hàm răng, thông qua dao găm, máu phún ra. Hạ Thiệu Nhiên không để ý chảy máu không để ý đau đớn, anh ở trong ngăn kéo lấy ra ống thủy tinh thu thập máu, đem ống thủy tinh chứa máu mình cùng hồng bảo thạch đặt vào cái hộp, một tầng một tầng gói kỹ, điền địa chỉ, ra khỏi thư phòng, bước nhanh xuống lầu, giao cho chú Thành quản gia, đẩy cửa đi ra ngoài.
"Thiếu gia!" Chú Thành quản gia cầm áo khoác ngoài gọi anh, Hạ Thiệu Nhiên ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ áo đơn đi trong băng tuyết ngập trời giữa mùa đông giá rét.
Chú Thành cúi đầu, mới chú ý tới mặt đất có rỉ máu.
Trên tuyến đường chính trong thành phố, tuyết đọng dọn dẹp vô cùng nhanh, vùng ngoại ô xa xăm tuyết đọng dọn dẹp chậm chạp. Đường đi thông duy nhất, Hạ Thiệu Nhiên chỉ mặc một bộ áo len mỏng, lại bị thương dọc theo dấu chân Tiểu Anh lưu lại, thất thiểu mà đi. Tuyết đọng chui vào ống quần, dính đến mắt cá chân, lạnh lẽo.
Gió phương thổi mạnh, tuyết cuồn cuộn nổi lên, thổi thấu áo len đơn bạc, đường cong mặt vốn là nguội lạnh bị không khí lạnh lẽo cóng đến càng thêm nguội lạnh, ánh mắt lấp lánh.
Tim tổn thương đông lại, cảm giác cũng đang đau.
Người đàn ông nên khống chế dục vọng, mà không phải bị dục vọng khống chế.
Hạ Thiệu Nhiên đang thể nghiệm tâm tình Tiểu Anh lúc đó, anh đang trừng phạt mình. Mặc dù anh không có đụng Diệp Nhu, nhưng hại Tiểu Anh đau lòng chính là sự thật không thể chối cãi, mặc kệ từ mục đích gì, khiến Tiểu Anh đau lòng chính là có lỗi.
Hạ Thiệu Nhiên đi tới đi lui, dừng bước. Ánh trăng lạnh lẽo, bóng dáng hộp giữ nhiệt màu hồng cô đơn nằm ở bên đại lộ. Hấp khí, bật hơi, khí ấm trong phổi gặp gỡ không khí lạnh lẽo biến thành sương trắng, Hạ Thiệu Nhiên bước nhanh tới, gần đến trước mặt thì giầy vừa trợt, quỳ một gối xuống đống tuyết, vết thương xé ra, cảm giác đau làm cho người ta thở không ra hơi, bàn tay cóng đến cứng ngắc nâng hộp giữ nhiệt trên đất lên, ôm vào trong ngực.
Một ngày này, đây là một ngày anh sống chật vật nhất trong 30 năm.
/55
|