Hạ Thiệu Nhiên chau chặt chân mày, ánh mắt không để lại dấu vết quét qua bốn phía, đủ thứ cảnh tượng huyên náo đặc sắc trong siêu thị tập trung lại, không khí cũng không khác thường.
Đối mặt bạn gái trước đột nhiên xuất hiện, cùng cô gái mình thích.
Làm cho người ta rối rắm lựa chọn.
Thần thâu như sát thủ, thói quen trong nháy mắt làm ra phán đoán, lựa chọn.
Chỉ một giây, Hạ Thiệu Nhiên đã làm ra quyết định, anh nhìn Tiểu Anh, trong mắt là cảm xúc làm cho người ta đọc không hiểu, bước chân không ngừng, từng bước từng bước lui về phía sau, dừng lại, xoay người chạy về phía sau.
Tiểu Anh có chút mộng, không rõ chân tướng nhìn bóng lưng vội vàng của Hạ Thiệu Nhiên, đem rau cải chọn xong thả vào trong xe đẩy đuổi theo anh.
"Đã xảy ra chuyện gì? Anh làm sao thế?"
Hạ Thiệu Nhiên không nói, gạt đám người phía trước, nhìn chung quanh.
"Anh đang tìm ai?" Tiểu Anh hỏi tới: "Rốt cuộc thế nào?"
"Diệp Nhu." Giọng nói Hạ Thiệu Nhiên có chút lạnh.
"Diệp Nhu?"
Trong nội tâm Tiểu Anh lộp bộp, xe đẩy dừng lại bất động tại chỗ, trong lòng có loại dự cảm xấu, rất sợ, rất lo lắng, cũng rất khẩn trương.
Hạ Thiệu Nhiên chạy trong siêu thị, vừa đi vừa tìm, ngừng bước chân trước từng dãy giá hàng chocolate, nhìn chăm chú, cuối giá hàng cô gái tóc dài mặc áo khoác trắng không phải Diệp Nhu thì là ai.
Diệp Nhu cắn chặt môi dưới, ép buộc mình không rơi lệ, Hạ Thiệu Nhiên đứng tại chỗ không nhúc nhích, cả người lạnh lùng trước sau như một, làm cho người ta không nhìn ra tâm tình của anh vào giờ khắc này, là hỏng bét là mừng rỡ là kích động là sợ, hay có ý khác không muốn người biết.
Nước mắt chảy xuống, Diệp Nhu rốt cuộc nhịn không được khóc lên, "Nhiên!" Cô hô tên của anh, chạy về phía anh, nhào vào trong ngực anh.
Hạ Thiệu Nhiên giống như khối cọc gỗ, bị cô đụng lảo đảo một bước, cánh tay buông xuống hai bên người, thân thể cứng còng ôm cô khóc thút thít.
"Huhu, Nhiên, em thật sự không nhịn được rồi, không nhịn được muốn gặp anh. . . . . . Huhu. . . . . ." Diệp Nhu khóc, nức nở, đứt quãng nói xong, dáng vẻ nói bao nhiêu đáng thương tựu có bấy nhiêu đáng thương.
Vẻ mặt Hạ Thiệu Nhiên lạnh, cánh tay máy móc nâng lên, do dự thật lâu mới chậm rãi nhốt chặt người khóc thầm vào trong ngực.
Nơi xa, Tiểu Anh thu hết một màn vào mắt, tay từ trên lan can xe đẩy rơi xuống.
Người đàn ông mình thích cùng bạn gái trước, đây coi là cái gì?
Tiểu Anh hoảng hốt đẩy xe đẩy rời đi. "Tiểu thư, cô còn chưa có tính tiền!" Nhân viên thu ngân ngăn cản cô. "A, thật xin lỗi, thật xin lỗi." Tiểu Anh luôn miệng nói xin lỗi.
Hạ Thiệu Nhiên cùng Diệp Nhu từ siêu thị ra ngoài, không tự chủ quay đầu lại nhìn quanh. "Nhiên, anh đang tìm người nào?" Diệp Nhu với một đôi mắt khóc đỏ dắt tay của anh hỏi: "Mới vừa rồi em thấy anh đi chung với một cô gái." Cắn môi dưới, một bộ muốn khóc, "Là bạn gái anh sao? Nếu như. . . . . . Hay em, rời đi." Diệp Nhu buông tay ra làm bộ phải đi. Hạ Thiệu Nhiên nắm chặt quả đấm, hít sâu một hơi, vịn vai của cô, "Đừng có đoán mò."
Diệp Nhu biến chuyển cười, ở cửa siêu thị người tới người đi, ôm lấy anh, "Nhiên, thật ra thì em đặc biệt sợ anh sẽ ghét bỏ em, chê em bẩn, không quan tâm em."
"Em đừng có đoán mò." Giọng điệu của Hạ Thiệu Nhiên rất hung, Diệp Nhu xem thường, mím môi cười. Cô biết Hạ Thiệu Nhiên chính là lạnh lùng, tính tình không tốt, sẽ không bị người nắm mũi dẫn đi, người đàn ông lạnh lùng vĩnh viễn sẽ không dỗ đứa bé vui vẻ.
.
Mùa đông, trời đặc biệt tối sớm, cửa sổ thủy tinh cách ly với đèn đuốc sáng rực bên ngoài. Tiểu Anh đứng ở phía trước cửa sổ, rửa rau hẹ, ánh mắt lại ngó ra bóng đêm ngoài cửa sổ. Nhà nhà đốt đèn khẳng định có một cái nhỏ thuộc về Hạ Thiệu Nhiên, anh cùng cô gái tên Diệp Nhu đang làm gì?
Tiểu Anh hung ác xoa xoa rau hẹ, rau hẹ bị chà xát hỏng, thức ăn mặn mùi vị nồng đậm tràn ngập cả phòng bếp.
Hạ trạch.
Sau bữa cơm chiều, Hạ Thiệu Nhiên nhốt mình trong thư phòng không ra ngoài, Diệp Nhu mở cửa thư phòng ra, rón ra rón rén đi tới phía sau anh, nhẹ kêu một tiếng, "Nhiên!"
Nhĩ lực thần thâu không phải là tốt bình thường. Hạ Thiệu Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon động cũng không đông, Diệp Nhu quay tới, ngồi vào trong ngực anh, câu cổ của anh hỏi: "Anh làm sao vậy? Không vui mừng sao? Không thích em trở lại sao? Tại sao anh không hỏi ba năm qua em đã đi đâu? Sinh hoạt thế nò? Có nhớ anh không?"
". . . . . ."
Diệp Nhu cho rằng Hạ Thiệu Nhiên trầm mặc là cảm giác áy náy đang tác quái dưới đáy lòng. Cô nói: "Nhiên! Chúng ta không đề cập tới chuyện không tốt ngày trước, chúng ta bắt đầu lần nữa có được hay không?"
Môi đỏ mọng tiến tới, bị bàn tay ngăn lại.
Một ánh mắt, Diệp Nhu cũng biết Hạ Thiệu Nhiên có ý gì. Không cam lòng nói: "Anh nghỉ ngơi đi, em đi ra ngoài trước." Hiểu được thời gian chứng minh trong lòng của anh vẫn có cô. Diệp Nhu rời xuống từ trên người anh đi tới bên cửa, nhìn cái bóng lưng kia hồi lâu, mới mở cửa, đi ra ngoài, đóng cửa.
Bên trong phòng lâm vào an tĩnh, Hạ Thiệu Nhiên sờ thuốc lá cùng cái bật lửa trên bàn sách, đốt một điếu thuốc, hút. Không biết lựa chọn này là đúng, hay là sai.
Trong phòng trọ nhỏ, Tiểu Anh ngồi xếp bằng trên giường đơn, ngẩn người đối diện tấm áp-phích đầu giường.
"Bạn gái trước của anh trở lại, em nên làm như thế nào? Thối lui khỏi hay tiếp tục thích anh? Anh thích Diệp Nhu nhiều hơn chút, hay thích em nhiều hơn chút? Nhất định là cô ấy..., cô ấy biết anh trước em, mặc dù rời khỏi anh ba năm, nhưng ba năm qua anh cũng không có quên cô ấy, cũng vì cô ấy mà không quen bạn gái, đúng không? Vậy em phải thối lui? Thành toàn hai người? Mặc dù gặp Diệp Nhu rất bi thảm làm cho người ta đồng tình, nhưng không đi thích anh, không để cho anh yêu thích em, em không cam lòng, không cam lòng đó, anh có hiểu hay không?
Hạ Thiệu Nhiên, chỉ cần anh nói với em —— Lạc Tiểu Anh, em là đồ ngốc, anh vĩnh viễn không thích em, chớ tự tìm mất mặt ôm ấp yêu thương, sớm bỏ ý nghĩ này đi, cách anh xa một chút, đừng làm trở ngại anh tương thân tương ái với Diệp Nhu.
Anh dám nói như vậy, em cút xa xa ngay, không có ở đây dây dưa với anh, nhưng đáy lòng vụng trộm thích anh, nếu không, Hừ! Nếu không, em nhất định sẽ truy đuổi anh.
Này, anh nghe cái gì rồi sao? Thời khắc mấu chốt như nào không lên tiếng giống như khối đầu gỗ. Anh không phải nói chuyện em coi như anh thừa nhận yêu thích em rồi, em làm thật, em làm anh yêu thích em rồi. Được, ngủ."
Tiểu Anh phù phù ngã xuống, bịt kín chăn, một lát sau từ chăn thò đầu ra nói: "Hạ Thiệu Nhiên, anh không thể cùng Diệp Nhu nhủ ở một cái giường, nếu không em sẽ tức giận, em tức giận sẽ không thích anh. Chỉ vì lý do an toàn, hay ngủ cùng em đi!"
Trở mình một cái từ chăn bò dậy, tháo áp-phích trên tường xuống, bày ra ở trên giường, tự kỷ ở bên người anh, đắp chăn lên.
"Ngủ ngon, thân ái!"
.
.
Chiều nay dưới chợ C tuyết rất lớn, cả thành thị cũng bị màu trắng bạc bao trùm, bão tuyết vẫn rơi trắng bệch phía chân trời, còn không có nửa điểm ý muốn dừng lại.
Tiểu Anh sớm bò dậy từ trong chăn không ngừng nhìn tuyết ngoài cửa sổ, có chút lo lắng tuyết còn rơi như vậy thì đi xe buýt không thông.
Nấu sủi cảo xong đặt ở trong hộp giữ nhiệt, xác định sủi cảo ở bên trong là hòa hoãn, mới vội vã mặc bộ quần áo nhung đội mũ len, vây khăn quàng cổ lên chạy ra cửa.
Xe buýt rất khó bắt, bánh xe dính trên tuyết chậm rãi bò qua giống như con ốc sên, xe dừng lại, một nhóm người ùa lên. Động tác của Tiểu Anh nhanh nhẹn, cướp được một chỗ ngồi, ôm hộp giữ nhiệt, chỉ sợchỗ sủi cảo lạnh. Xe buýt khó khăn đi về phía trước, tốc độ chậm rãi đến độ Tiểu Anh muốn xuống đi bộ.
Biệt thự Hạ Thiệu Nhiên nằm ở vùng ngoại ô, xuống xe buýt còn phải đi bộ 20' lộ trình. Tiểu Anh thất thiểu mà đi ở trên tuyết thật dầy trên đất, giầy ma sát với bông tuyết, phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt. Bông tuyết không ngừng bay xuống, gió phươn Bắc sưu sưu thổi mạnh, nguội lạnh cắt mặt. Ra cửa vội, quên mang cái bao tay, hai tay đông chết lặng, Tiểu Anh chỉ đành cho hai tay vào trong tay áo ôm hộp giữ nhiệt. Trời lạnh đường trơn, nhiều lần suýt nữa ngã xuống, vốn là 20' lộ trình lại đi 40'.
Trong gió tuyết biệt thự Nhà họ Hạ trang nghiêm uy vũ. Trước cửa sổ thủy tinh, Hạ Thiệu Nhiên bưng ly rượu nhìn bông tuyết bay lượn đầy trời, tim chặn đến khó chịu.
Bỗng dưng, giữa bầu trời đầy trời lại xuất hiện một bóng dáng màu đỏ, đạp bông tuyết, hướng anh mà đến.
Tay cầm ly cao cổ thêm sức lực, Hạ Thiệu Nhiên tự hỏi, ấy là đóa hoa anh đào sao?
Tuyết lớn như vậy, hoa anh đào xuân tới sao?
Hạ Thiệu Nhiên cho là mình uống quá nhiều, mới có thể ở giữa trời đầy bão tuyết trông thấy cô.
Trong đình viện, Tiểu Anh ôm hộp giữ nhiệt cũng nhìn thấy anh, khoát tay, kêu: "Này!"
Là cô, anh không uống say, thật sự là cô.
Lúc này tâm tình Hạ Thiệu Nhiên có chút kích động, ánh mắt di động theo bóng dáng màu đỏ, cô đi tới đâu, anh nhìn tới đó.
Ngày trước, anh chỉ cảm thấy cô đáng yêu, dáng dấp ngọt ngào, thông minh lại dũng cảm, nhưng một trận tuyết lớn chợt làm cho người ta trở nên đẹp hơn rất nhiều lần, lông mày cùng lông mi đầy sương, hai mắt có hồn, gương mặt bị gió tuyết làm đỏ, môi phấn hồng, cùng với lúm đồng tiền nhỏ bên quai hàm, xinh đẹp như vậy, xinh đẹp làm cho tâm thần người ta nóng lên, xinh đẹp làm cho cả lồng ngực người ta phiếm vị chua ngọt ngào, xinh đẹp làm anh muốn túm cô vào trong ngực, tỉ mỉ che chở.
Chú Thành quản gia đem Tiểu Anh vào, Tiểu Anh đứng ở trước cửa, hồng hộc thở hổn hển, cả khuôn mặt nhỏ nóng hổi, mũ len màu trắng cởi xuống từ trên đầu, tóc cũng bị mồ hôi ướt bốc hơi nóng, cô đi lâu quá.
"Em đưa sủi cảo tới cho anh." Tiểu Anh đem hộp giữ nhiệt đưa tới trước mặt Hạ Thiệu Nhiên, Hạ Thiệu Nhiên nhìn ngón tay cóng đến cứng ngắc đỏ hồng không dám cong, vị chua trong lồng ngực càng thêm ngông cuồng cấp tốc khuếch tán.
Nhận lấy hộp giữ nhiệt, đầu ngón tay chạm vào tay cô, cảm giác lạnh lẽo truyền tới tay anh. "Lạnh không?" Hạ Thiệu Nhiên hỏi. Tay lạnh lẽo dính vào khuôn mặt của mình, Tiểu Anh cười hì hì nói: "Bình thường!"
". . . . . ." Hạ Thiệu Nhiên trầm mặc.
"Thật ra thì người ta lạnh muốn chết!" Tiểu Anh thu hồi nụ cười, đáng thương cong môi lên, tay nhỏ bé lạnh lẽo lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai duỗi đi vào vạt áo áo lông của Hạ Thiệu Nhiên, tay nhỏ bé dính vào thân thể ấm áp.
Cái loại lạnh lẽo có thể đóng băng, khiến Hạ Thiệu Nhiên cảm thấy hộp giữ nhiệt trong tay đặc biệt nặng, nặng cơ hồ không chịu nổi. Tiểu Anh nhếch miệng cười: "Lần đầu tiên cảm thấy anh mạnh khỏe ấm áp."
Hạ Thiệu Nhiên không nói, cứ không hề chớp mắt nhìn cô.
"Nhiên, ai tới vậy?" Đột ngột giọng nữ đánh vỡ không khí mập mờ mới vừa nảy sinh, Tiểu Anh bỗng chốc rút tay ra, cúi đầu.
Đối mặt bạn gái trước đột nhiên xuất hiện, cùng cô gái mình thích.
Làm cho người ta rối rắm lựa chọn.
Thần thâu như sát thủ, thói quen trong nháy mắt làm ra phán đoán, lựa chọn.
Chỉ một giây, Hạ Thiệu Nhiên đã làm ra quyết định, anh nhìn Tiểu Anh, trong mắt là cảm xúc làm cho người ta đọc không hiểu, bước chân không ngừng, từng bước từng bước lui về phía sau, dừng lại, xoay người chạy về phía sau.
Tiểu Anh có chút mộng, không rõ chân tướng nhìn bóng lưng vội vàng của Hạ Thiệu Nhiên, đem rau cải chọn xong thả vào trong xe đẩy đuổi theo anh.
"Đã xảy ra chuyện gì? Anh làm sao thế?"
Hạ Thiệu Nhiên không nói, gạt đám người phía trước, nhìn chung quanh.
"Anh đang tìm ai?" Tiểu Anh hỏi tới: "Rốt cuộc thế nào?"
"Diệp Nhu." Giọng nói Hạ Thiệu Nhiên có chút lạnh.
"Diệp Nhu?"
Trong nội tâm Tiểu Anh lộp bộp, xe đẩy dừng lại bất động tại chỗ, trong lòng có loại dự cảm xấu, rất sợ, rất lo lắng, cũng rất khẩn trương.
Hạ Thiệu Nhiên chạy trong siêu thị, vừa đi vừa tìm, ngừng bước chân trước từng dãy giá hàng chocolate, nhìn chăm chú, cuối giá hàng cô gái tóc dài mặc áo khoác trắng không phải Diệp Nhu thì là ai.
Diệp Nhu cắn chặt môi dưới, ép buộc mình không rơi lệ, Hạ Thiệu Nhiên đứng tại chỗ không nhúc nhích, cả người lạnh lùng trước sau như một, làm cho người ta không nhìn ra tâm tình của anh vào giờ khắc này, là hỏng bét là mừng rỡ là kích động là sợ, hay có ý khác không muốn người biết.
Nước mắt chảy xuống, Diệp Nhu rốt cuộc nhịn không được khóc lên, "Nhiên!" Cô hô tên của anh, chạy về phía anh, nhào vào trong ngực anh.
Hạ Thiệu Nhiên giống như khối cọc gỗ, bị cô đụng lảo đảo một bước, cánh tay buông xuống hai bên người, thân thể cứng còng ôm cô khóc thút thít.
"Huhu, Nhiên, em thật sự không nhịn được rồi, không nhịn được muốn gặp anh. . . . . . Huhu. . . . . ." Diệp Nhu khóc, nức nở, đứt quãng nói xong, dáng vẻ nói bao nhiêu đáng thương tựu có bấy nhiêu đáng thương.
Vẻ mặt Hạ Thiệu Nhiên lạnh, cánh tay máy móc nâng lên, do dự thật lâu mới chậm rãi nhốt chặt người khóc thầm vào trong ngực.
Nơi xa, Tiểu Anh thu hết một màn vào mắt, tay từ trên lan can xe đẩy rơi xuống.
Người đàn ông mình thích cùng bạn gái trước, đây coi là cái gì?
Tiểu Anh hoảng hốt đẩy xe đẩy rời đi. "Tiểu thư, cô còn chưa có tính tiền!" Nhân viên thu ngân ngăn cản cô. "A, thật xin lỗi, thật xin lỗi." Tiểu Anh luôn miệng nói xin lỗi.
Hạ Thiệu Nhiên cùng Diệp Nhu từ siêu thị ra ngoài, không tự chủ quay đầu lại nhìn quanh. "Nhiên, anh đang tìm người nào?" Diệp Nhu với một đôi mắt khóc đỏ dắt tay của anh hỏi: "Mới vừa rồi em thấy anh đi chung với một cô gái." Cắn môi dưới, một bộ muốn khóc, "Là bạn gái anh sao? Nếu như. . . . . . Hay em, rời đi." Diệp Nhu buông tay ra làm bộ phải đi. Hạ Thiệu Nhiên nắm chặt quả đấm, hít sâu một hơi, vịn vai của cô, "Đừng có đoán mò."
Diệp Nhu biến chuyển cười, ở cửa siêu thị người tới người đi, ôm lấy anh, "Nhiên, thật ra thì em đặc biệt sợ anh sẽ ghét bỏ em, chê em bẩn, không quan tâm em."
"Em đừng có đoán mò." Giọng điệu của Hạ Thiệu Nhiên rất hung, Diệp Nhu xem thường, mím môi cười. Cô biết Hạ Thiệu Nhiên chính là lạnh lùng, tính tình không tốt, sẽ không bị người nắm mũi dẫn đi, người đàn ông lạnh lùng vĩnh viễn sẽ không dỗ đứa bé vui vẻ.
.
Mùa đông, trời đặc biệt tối sớm, cửa sổ thủy tinh cách ly với đèn đuốc sáng rực bên ngoài. Tiểu Anh đứng ở phía trước cửa sổ, rửa rau hẹ, ánh mắt lại ngó ra bóng đêm ngoài cửa sổ. Nhà nhà đốt đèn khẳng định có một cái nhỏ thuộc về Hạ Thiệu Nhiên, anh cùng cô gái tên Diệp Nhu đang làm gì?
Tiểu Anh hung ác xoa xoa rau hẹ, rau hẹ bị chà xát hỏng, thức ăn mặn mùi vị nồng đậm tràn ngập cả phòng bếp.
Hạ trạch.
Sau bữa cơm chiều, Hạ Thiệu Nhiên nhốt mình trong thư phòng không ra ngoài, Diệp Nhu mở cửa thư phòng ra, rón ra rón rén đi tới phía sau anh, nhẹ kêu một tiếng, "Nhiên!"
Nhĩ lực thần thâu không phải là tốt bình thường. Hạ Thiệu Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon động cũng không đông, Diệp Nhu quay tới, ngồi vào trong ngực anh, câu cổ của anh hỏi: "Anh làm sao vậy? Không vui mừng sao? Không thích em trở lại sao? Tại sao anh không hỏi ba năm qua em đã đi đâu? Sinh hoạt thế nò? Có nhớ anh không?"
". . . . . ."
Diệp Nhu cho rằng Hạ Thiệu Nhiên trầm mặc là cảm giác áy náy đang tác quái dưới đáy lòng. Cô nói: "Nhiên! Chúng ta không đề cập tới chuyện không tốt ngày trước, chúng ta bắt đầu lần nữa có được hay không?"
Môi đỏ mọng tiến tới, bị bàn tay ngăn lại.
Một ánh mắt, Diệp Nhu cũng biết Hạ Thiệu Nhiên có ý gì. Không cam lòng nói: "Anh nghỉ ngơi đi, em đi ra ngoài trước." Hiểu được thời gian chứng minh trong lòng của anh vẫn có cô. Diệp Nhu rời xuống từ trên người anh đi tới bên cửa, nhìn cái bóng lưng kia hồi lâu, mới mở cửa, đi ra ngoài, đóng cửa.
Bên trong phòng lâm vào an tĩnh, Hạ Thiệu Nhiên sờ thuốc lá cùng cái bật lửa trên bàn sách, đốt một điếu thuốc, hút. Không biết lựa chọn này là đúng, hay là sai.
Trong phòng trọ nhỏ, Tiểu Anh ngồi xếp bằng trên giường đơn, ngẩn người đối diện tấm áp-phích đầu giường.
"Bạn gái trước của anh trở lại, em nên làm như thế nào? Thối lui khỏi hay tiếp tục thích anh? Anh thích Diệp Nhu nhiều hơn chút, hay thích em nhiều hơn chút? Nhất định là cô ấy..., cô ấy biết anh trước em, mặc dù rời khỏi anh ba năm, nhưng ba năm qua anh cũng không có quên cô ấy, cũng vì cô ấy mà không quen bạn gái, đúng không? Vậy em phải thối lui? Thành toàn hai người? Mặc dù gặp Diệp Nhu rất bi thảm làm cho người ta đồng tình, nhưng không đi thích anh, không để cho anh yêu thích em, em không cam lòng, không cam lòng đó, anh có hiểu hay không?
Hạ Thiệu Nhiên, chỉ cần anh nói với em —— Lạc Tiểu Anh, em là đồ ngốc, anh vĩnh viễn không thích em, chớ tự tìm mất mặt ôm ấp yêu thương, sớm bỏ ý nghĩ này đi, cách anh xa một chút, đừng làm trở ngại anh tương thân tương ái với Diệp Nhu.
Anh dám nói như vậy, em cút xa xa ngay, không có ở đây dây dưa với anh, nhưng đáy lòng vụng trộm thích anh, nếu không, Hừ! Nếu không, em nhất định sẽ truy đuổi anh.
Này, anh nghe cái gì rồi sao? Thời khắc mấu chốt như nào không lên tiếng giống như khối đầu gỗ. Anh không phải nói chuyện em coi như anh thừa nhận yêu thích em rồi, em làm thật, em làm anh yêu thích em rồi. Được, ngủ."
Tiểu Anh phù phù ngã xuống, bịt kín chăn, một lát sau từ chăn thò đầu ra nói: "Hạ Thiệu Nhiên, anh không thể cùng Diệp Nhu nhủ ở một cái giường, nếu không em sẽ tức giận, em tức giận sẽ không thích anh. Chỉ vì lý do an toàn, hay ngủ cùng em đi!"
Trở mình một cái từ chăn bò dậy, tháo áp-phích trên tường xuống, bày ra ở trên giường, tự kỷ ở bên người anh, đắp chăn lên.
"Ngủ ngon, thân ái!"
.
.
Chiều nay dưới chợ C tuyết rất lớn, cả thành thị cũng bị màu trắng bạc bao trùm, bão tuyết vẫn rơi trắng bệch phía chân trời, còn không có nửa điểm ý muốn dừng lại.
Tiểu Anh sớm bò dậy từ trong chăn không ngừng nhìn tuyết ngoài cửa sổ, có chút lo lắng tuyết còn rơi như vậy thì đi xe buýt không thông.
Nấu sủi cảo xong đặt ở trong hộp giữ nhiệt, xác định sủi cảo ở bên trong là hòa hoãn, mới vội vã mặc bộ quần áo nhung đội mũ len, vây khăn quàng cổ lên chạy ra cửa.
Xe buýt rất khó bắt, bánh xe dính trên tuyết chậm rãi bò qua giống như con ốc sên, xe dừng lại, một nhóm người ùa lên. Động tác của Tiểu Anh nhanh nhẹn, cướp được một chỗ ngồi, ôm hộp giữ nhiệt, chỉ sợchỗ sủi cảo lạnh. Xe buýt khó khăn đi về phía trước, tốc độ chậm rãi đến độ Tiểu Anh muốn xuống đi bộ.
Biệt thự Hạ Thiệu Nhiên nằm ở vùng ngoại ô, xuống xe buýt còn phải đi bộ 20' lộ trình. Tiểu Anh thất thiểu mà đi ở trên tuyết thật dầy trên đất, giầy ma sát với bông tuyết, phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt. Bông tuyết không ngừng bay xuống, gió phươn Bắc sưu sưu thổi mạnh, nguội lạnh cắt mặt. Ra cửa vội, quên mang cái bao tay, hai tay đông chết lặng, Tiểu Anh chỉ đành cho hai tay vào trong tay áo ôm hộp giữ nhiệt. Trời lạnh đường trơn, nhiều lần suýt nữa ngã xuống, vốn là 20' lộ trình lại đi 40'.
Trong gió tuyết biệt thự Nhà họ Hạ trang nghiêm uy vũ. Trước cửa sổ thủy tinh, Hạ Thiệu Nhiên bưng ly rượu nhìn bông tuyết bay lượn đầy trời, tim chặn đến khó chịu.
Bỗng dưng, giữa bầu trời đầy trời lại xuất hiện một bóng dáng màu đỏ, đạp bông tuyết, hướng anh mà đến.
Tay cầm ly cao cổ thêm sức lực, Hạ Thiệu Nhiên tự hỏi, ấy là đóa hoa anh đào sao?
Tuyết lớn như vậy, hoa anh đào xuân tới sao?
Hạ Thiệu Nhiên cho là mình uống quá nhiều, mới có thể ở giữa trời đầy bão tuyết trông thấy cô.
Trong đình viện, Tiểu Anh ôm hộp giữ nhiệt cũng nhìn thấy anh, khoát tay, kêu: "Này!"
Là cô, anh không uống say, thật sự là cô.
Lúc này tâm tình Hạ Thiệu Nhiên có chút kích động, ánh mắt di động theo bóng dáng màu đỏ, cô đi tới đâu, anh nhìn tới đó.
Ngày trước, anh chỉ cảm thấy cô đáng yêu, dáng dấp ngọt ngào, thông minh lại dũng cảm, nhưng một trận tuyết lớn chợt làm cho người ta trở nên đẹp hơn rất nhiều lần, lông mày cùng lông mi đầy sương, hai mắt có hồn, gương mặt bị gió tuyết làm đỏ, môi phấn hồng, cùng với lúm đồng tiền nhỏ bên quai hàm, xinh đẹp như vậy, xinh đẹp làm cho tâm thần người ta nóng lên, xinh đẹp làm cho cả lồng ngực người ta phiếm vị chua ngọt ngào, xinh đẹp làm anh muốn túm cô vào trong ngực, tỉ mỉ che chở.
Chú Thành quản gia đem Tiểu Anh vào, Tiểu Anh đứng ở trước cửa, hồng hộc thở hổn hển, cả khuôn mặt nhỏ nóng hổi, mũ len màu trắng cởi xuống từ trên đầu, tóc cũng bị mồ hôi ướt bốc hơi nóng, cô đi lâu quá.
"Em đưa sủi cảo tới cho anh." Tiểu Anh đem hộp giữ nhiệt đưa tới trước mặt Hạ Thiệu Nhiên, Hạ Thiệu Nhiên nhìn ngón tay cóng đến cứng ngắc đỏ hồng không dám cong, vị chua trong lồng ngực càng thêm ngông cuồng cấp tốc khuếch tán.
Nhận lấy hộp giữ nhiệt, đầu ngón tay chạm vào tay cô, cảm giác lạnh lẽo truyền tới tay anh. "Lạnh không?" Hạ Thiệu Nhiên hỏi. Tay lạnh lẽo dính vào khuôn mặt của mình, Tiểu Anh cười hì hì nói: "Bình thường!"
". . . . . ." Hạ Thiệu Nhiên trầm mặc.
"Thật ra thì người ta lạnh muốn chết!" Tiểu Anh thu hồi nụ cười, đáng thương cong môi lên, tay nhỏ bé lạnh lẽo lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai duỗi đi vào vạt áo áo lông của Hạ Thiệu Nhiên, tay nhỏ bé dính vào thân thể ấm áp.
Cái loại lạnh lẽo có thể đóng băng, khiến Hạ Thiệu Nhiên cảm thấy hộp giữ nhiệt trong tay đặc biệt nặng, nặng cơ hồ không chịu nổi. Tiểu Anh nhếch miệng cười: "Lần đầu tiên cảm thấy anh mạnh khỏe ấm áp."
Hạ Thiệu Nhiên không nói, cứ không hề chớp mắt nhìn cô.
"Nhiên, ai tới vậy?" Đột ngột giọng nữ đánh vỡ không khí mập mờ mới vừa nảy sinh, Tiểu Anh bỗng chốc rút tay ra, cúi đầu.
/55
|