Một thanh niên nào đấy đang ngồi thẩn thơ vì cái cuộn ghi âm, mặt hết sức phiêu, tới đỗi Can Tuấn phải gọi Thủy An tới xem xem tên ngốc đó có bị bệnh gì không. Triệu Tôn vui đến mức cài ra đĩa, lúc làm việc muốn giải tỏa tinh thần thì bật máy lên nghe. Trời đã tối mà anh cứ cười cười trong phòng suốt, người hầu lo lắng đứng 1 đống ngoài cửa, lầm bầm:
- Trời ơi, cậu chủ bị sao vậy trời? Cứ cười suốt. Có khi nào cậu chủ bị điên rồi không? - người hầu A lo lắng.
- Bậy! - người hầu B lắc đầu - Có thể mặt cậu chủ khó ưa quá nên bị chó táp 1 cái, tới giờ bệnh dại đang lan truyền trong máu.
- Thiệt hả!? - người hầu C hết sức quan ngại, vỗ vai người hầu D - Vậy là không được rồi, cậu chủ chúng ta bị bệnh dại rồi...tính sao đây?
- Tôi nghĩ đây không phải bệnh dại...có thể là cậu chủ bị căn bệnh HIV đó. Quá thất vọng về cuộc đời này nên mới điên điên khùng khùng thế này. - người hầu D phủ nhận bằng cái đầu đọc tiểu thuyết trinh thám - Khoan! Có khi nào ông chủ cũng...cũng bị HIV rồi lây cho cậu chủ không? Hay là phu nhân lây? Trời ơi.
- Cũng có thể lắm đó! Trời đất ơi! Lỡ mà bị bệnh HIV thì biết làm sao đây? Chúng ta phải đi gọi cho bác sỹ!
.
.
.
Can Tuấn đứng xa xa, gần như nín cười đến nước mắt sắp trào ra.
Dương Tịnh nhà ta cũng đâu có yên, cô về thăm ông nội mà đầu cứ ngẩn ra vì nụ hôn của Triệu Tôn, nhiều lúc còn tự ôm gấu (bông) cười hì hì...Đến độ ông nội cô chống gậy rồi mà vẫn lo Dương Tịnh bị đập đầu vào đâu làm đứt hết mạch thần kinh. Cô cứ cười suốt ngày, cười nham nhở đến độ người ta nhìn vào mặt cô cũng muốn tát vài bạt tay cho cô nàng tỉnh dậy.
Thầy dạy võ của cô thấy cô điên điên, cười cười suốt cũng lo, mới dặn cô ăn uống tử tế, nghỉ ngơi giờ giấc, đừng làm việc quá nhiều blah blah blah...Mà Dương Tịnh nghe tai trái tọt qua tai phải rồi trôi luôn...
Nham nhở đến độ bạn bè cũ thấy cô, đều lên forum trường bàn tán với chủ đề: Phải chăng Dương Tịnh đã bị bỏ rơi nên điên điên khùng khùng?
Bài viết này lập luận rất chính xác chặt chẽ, được nhiều lượt chia sẻ, còn được cả ngàn người vào bình luận, ai ai cũng tán thành. Có người còn ra sức viết 1 bình luận dài 1000 dòng kể về chuyện tình tóm tắt của Dương Tịnh, vâng, cái người ấy chuyên văn. Cuối cùng lời đồn 2 thành 4, 4 thành 16 và bắt đầu lan truyền đầy như con số có gắn bình phương.
Mà con ngốc Dương Tịnh chẳng hay biết gì hết, cứ cười nham nhở sống qua ngày...
.
.
.
Đọc xong cái vấn đề trên forum trường Dương Tịnh, Can Tuấn vì không nhịn được mà ôm bụng cười ha hả.
Người hầu trong nhà thấy vậy, sợ quá, nên mới rút ra nhận thức:
Thì ra bệnh HIV cũng lây qua đường không khí!
- Trời ơi, cậu chủ bị sao vậy trời? Cứ cười suốt. Có khi nào cậu chủ bị điên rồi không? - người hầu A lo lắng.
- Bậy! - người hầu B lắc đầu - Có thể mặt cậu chủ khó ưa quá nên bị chó táp 1 cái, tới giờ bệnh dại đang lan truyền trong máu.
- Thiệt hả!? - người hầu C hết sức quan ngại, vỗ vai người hầu D - Vậy là không được rồi, cậu chủ chúng ta bị bệnh dại rồi...tính sao đây?
- Tôi nghĩ đây không phải bệnh dại...có thể là cậu chủ bị căn bệnh HIV đó. Quá thất vọng về cuộc đời này nên mới điên điên khùng khùng thế này. - người hầu D phủ nhận bằng cái đầu đọc tiểu thuyết trinh thám - Khoan! Có khi nào ông chủ cũng...cũng bị HIV rồi lây cho cậu chủ không? Hay là phu nhân lây? Trời ơi.
- Cũng có thể lắm đó! Trời đất ơi! Lỡ mà bị bệnh HIV thì biết làm sao đây? Chúng ta phải đi gọi cho bác sỹ!
.
.
.
Can Tuấn đứng xa xa, gần như nín cười đến nước mắt sắp trào ra.
Dương Tịnh nhà ta cũng đâu có yên, cô về thăm ông nội mà đầu cứ ngẩn ra vì nụ hôn của Triệu Tôn, nhiều lúc còn tự ôm gấu (bông) cười hì hì...Đến độ ông nội cô chống gậy rồi mà vẫn lo Dương Tịnh bị đập đầu vào đâu làm đứt hết mạch thần kinh. Cô cứ cười suốt ngày, cười nham nhở đến độ người ta nhìn vào mặt cô cũng muốn tát vài bạt tay cho cô nàng tỉnh dậy.
Thầy dạy võ của cô thấy cô điên điên, cười cười suốt cũng lo, mới dặn cô ăn uống tử tế, nghỉ ngơi giờ giấc, đừng làm việc quá nhiều blah blah blah...Mà Dương Tịnh nghe tai trái tọt qua tai phải rồi trôi luôn...
Nham nhở đến độ bạn bè cũ thấy cô, đều lên forum trường bàn tán với chủ đề: Phải chăng Dương Tịnh đã bị bỏ rơi nên điên điên khùng khùng?
Bài viết này lập luận rất chính xác chặt chẽ, được nhiều lượt chia sẻ, còn được cả ngàn người vào bình luận, ai ai cũng tán thành. Có người còn ra sức viết 1 bình luận dài 1000 dòng kể về chuyện tình tóm tắt của Dương Tịnh, vâng, cái người ấy chuyên văn. Cuối cùng lời đồn 2 thành 4, 4 thành 16 và bắt đầu lan truyền đầy như con số có gắn bình phương.
Mà con ngốc Dương Tịnh chẳng hay biết gì hết, cứ cười nham nhở sống qua ngày...
.
.
.
Đọc xong cái vấn đề trên forum trường Dương Tịnh, Can Tuấn vì không nhịn được mà ôm bụng cười ha hả.
Người hầu trong nhà thấy vậy, sợ quá, nên mới rút ra nhận thức:
Thì ra bệnh HIV cũng lây qua đường không khí!
/19
|