Hôm nay trời mưa to, to lắm như thể ông trời đang khóc vậy, Hà Nội bao trùm trong màn mưa xối xả. Ái Hy đang trong giờ làm việc , màn hình điện thoại sáng lên có tin nhắn từ số lạ, cô mở ra xem. Một loại hình đập vào mắt cô toàn là hình Vũ đang ôm ấp tình cảm với một cô gái khác. Cô gái này chính là cô gái mà anh nói là chị họ. Chị họ ư? Chị họ mà có thể ôm hôn trong khách sạn vậy ư? Chị em thân thiết quá, thân tới mức thân thể không rời? Nước mắt cô lăn dài, từng giọt , từng giọt trên gương mặt thanh tú. Cô kiềm chế cả người không run rẩy , vịn vào ghế đứng dậy, ra khỏi phòng làm việc.Trên sân thượng của tập đoàn, mưa vẫn xối xả rơi, cô đứng bên trong mái hiên nhưng vẫn không tránh khỏi bị nước mưa hắt vào người.
Tay run rẩy gửi tin nhắn cho Vũ...
Nắng lấp lánh trên cao bầy chim hót... -là Vũ gọi.
Cô bấm nút nghe máy.
-Alo! Anh giải thích đi!
- Như những gì em thấy anh không có gì giải thích! Mình chia tay đi. Anh hết yêu em rồi!
- Tên khốn nạn!
Cô nói xong ném máy ra khỏi sân thượng, chẳng còn quan tâm nó như bảo bối nữa. Cả người như mất hết sức lực ngồi quỵ xuống sàn, mưa ngày một to hơn, bộ quần áo cô mặc cũng ướt gần hết . Đàn ông là một lũ khốn nạn, lũ tham lam.
Một bàn tay ấm áp chạm vào má cô, lau đi những giọt lệ đang tuôn dài hai bên gò má .
- Đừng chạm vào tôi, tránh ra! Tất cả đàn ông đều là lũ xấu xa.
Cô ngẩng mặt lên nhìn người đối diện, anh không lên tiếng chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống lau nước mắt cho cô. Anh ghét cô lắm cơ mà, nhìn cô bị như này anh phải vui mới phải sao còn ngồi chưng ra cái mặt âu sầu làm gì. Cô hất tay anh ra.
- Mau chóng xuống làm việc, muốn tôi trừ hết lương đúng không?- bị cô phũ phàng từ chối, anh đành tỏ ra lạnh lùng như xưa cho đỡ quê.
- Anh... Anh... -cô á khẩu luôn, người hay cái compa vậy trời ,nhanh như vậy đã thay đổi 360 độ.
- 5phút!
Anh lạnh lùng nhả ra một câu rồi quay lưng bước vào trong, xuống cầu thang.
Cô buồn nhưng không bằng cục tức bị anh nạt nộ. Buồn thì buồn vẫn phải làm việc, cô không muốn bị trừ hết lương, chết đói.Tức quá quên cả khóc, cô đứng dậy dậm chân bước vào trong đi về phòng làm việc.
- Khoan đã!
Đi đến đầu cầu thang thì bị anh gọi giật lại.
- Sao thế?- cô bực mình quay lại lườm anh cháy mặt.
- Cầm thẻ này sang trung tâm thương mại bên kia đường mua cho tôi bao thuốc, thay luôn bộ quần áo của cô đi, cô định mặc đồ ướt đến cuối ngày sao?
- Tôi không bận tâm thì thôi anh quan tâm làm gì?
- Tôi không muốn mang tiếng bạc đãi nhân viên. Cầm lấy! Cho cô 30phút!
Anh đặt tấm thẻ vào tay cô rồi bỏ đi luôn, không quay lại nữa .
-Lúc nào cũng phút phút phút... Thần kinh!- cô chu môi chợn mắt dứ dứ nắm đấm về phía anh, hành động này đáng yêu không chịu nổi.
Khi bóng dáng anh khuất sau cánh cửa phòng làm việc cô mới nhìn cái thẻ vàng trong tay.
-Con lợn! Tôi cho anh sạt nghiệp!
......
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, cô chở về nhà uể oải nằm vật xuống giường, không buồn làm gì cả. Cô nhớ anh, dù hai người đã kết thúc, dù anh làm cô đau nhưng cô vẫn không thể không nhớ tới anh.
Nắng lấp lánh trên cao bầy chim hót... Khẽ tiếng nói em yêu anh rồi...
- Alo...
Hy hả con!
-Dạ! Con nghe!
Con ốm à?
-Con không sao mẹ ạ!
Phải giữ gìn sức khỏe biết không con!
-Vâng mẹ!
Cuối tuần này con về quê được không?
- Có việc gì hả mẹ?
Mẹ muốn giới thiệu con với bạn mẹ!
- Chắc con không về được đâu ạ! Con bận rồi!
Ơ hay!
- Con đi ăn cơm đã nha mẹ, nói chuyện với mẹ sau nha. Con chào mẹ!
Cô lấy cớ từ chối luôn, cô biết thừa mẹ cô chắc lại muốn cô gặp mặt để mai mối cho mà xem. Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách. Chưa kịp để mẹ cô lên tiếng cô cúp máy luôn.
Nắng lấp lánh trên cao bày chim....
- Lại nữa?
Cô tưởng mami gọi, ai ngờ là mấy thằng em chơi cùng .
- Alô pi ca sô!
Chị đang ở đâu thế?
- Nhà chứ đâu!
Nhậu với bọn em đi!
- Ok baby... Qua đón chị nha!
30phút nữa!
- Ok!
Đang chán đời may mà chúng nó rủ đi nhậu, chẳng do dự đồng ý luôn. Đã lâu lắm rồi không tụ tập nhậu nhẹt với bọn này.
.....
Ao Quán...
Chọn một bàn trên tầng 3, 5 người ngồi xuống . Một bé nhân viên nhanh nhảu chào hỏi và đợi order món.
- Anh chị dùng gì ạ? Trong menu nhà em có thêm vài món mới đấy ạ!- con bé nở một nụ cười tươi đúng chuẩn, chông xinh xắn ra phết.
- Em ! Cho anh cốc chà đá với 8 cái ống hút...- thằng Việt bắt đầu chêu, nháy nháy mắt, cười khoe răng khểnh. Nó nổi tiếng ở cái khoản sát gái, ai bảo ông trời phú cho nó gương mặt điển trai cơ.
- Dạ...- đấy hại con nhà người ta ngại đỏ mặt, không biết nói gì.
- Thằng ôn dịch! Thu lại nụ cười đi em!- Ái Hy đập cho Việt một cái vào đầu, rồi quay qua nhân viên.- Em đừng để ý nó làm gì!
-Vâng ạ!
- Cho bọn anh một con gà nướng, 1 đĩa dải sườn sụn nướng, 1 đậu ván, 1 đĩa cá rô chiên ròn, 1 xôi nếp quê, 1 đĩa rau lang xào,... - Thằng Thịnh gọi một tràng toàn món cô thích ăn, đặc biệt là gà.
- Anh chị uống gì ạ?- bé nhân viên vừa ghi chép vừa hỏi thêm.
- Cho chị 4 vò táo mèo , 5 côca...
- Anh chị vui lòng chờ trong giay lát nhà hàng em làm ngay!
Bé nhân viên đi rồi, cô ngồi chống cằm nhìn khung cảnh nhà hàng, nghe mấy thằng em kể về chuyện cưa gái với ba chuyện làm ăn. Nhìn chung không khí nhà hàng rất lãng mạn, đậm chất quê giữa lòng Hà Nội, ao bèo uốn lượn quanh lối đi vào, nước róc rách chảy , những vật dụng trang trí chỉ có ở quê mới có , những cánh hoa rắc trên nền tỏa mùi hương dịu nhẹ , thanh thanh dễ chịu... Kiếm được một chỗ như vậy ở Hà Nội vô cùng hiếm . Cô với mấy đứa kia thỉnh thoảng lại ghé qua nên có thể coi như khách quen ở đây.
-Chị!
Đang lơ đãng bị thằng Huấn Xoăn vỗ một cái vào vai mà tim muốn nhẩy con mẹ nó ra ngoài lồng ngực.
- Có chuyện gì?- cô lườm.
- Chị với người yêu sao rồi?
- Chia tay rồi!- thốt ra ba từ không cảm xúc.
-Em đã bảo chị rồi! Thằng đó không phải người tốt mà chị không nghe em.- Nam nãy giờ im lặng bắt đầu lên tiếng. Nam là em út của nhóm, năm nay mới học hết năm 2 đại học, nhà thằng bé thuộc dạng đại gia nhưng tính nó rất ngoan với hòa đồng.
- Thôi! Đừng buồn chị. Có tụi em ở đây rồi!
- Ừ!
Đúng lúc đó phục vụ bắt đầu mang đồ lên, mọi người bắt đầu châm tửu đồng khởi. Gì chứ cái khoản nhậu nhẹt cô kém lắm, chỉ ngồi khử mồi thôi nhưng hôm nay khác, cô muốn uống thật say.
- Con gái con nứa gì mà uống rượu như nước, không biết uống còn bày đặt nhậu nhẹt...
[ Đố biết câu này ai nói]
Tay run rẩy gửi tin nhắn cho Vũ...
Nắng lấp lánh trên cao bầy chim hót... -là Vũ gọi.
Cô bấm nút nghe máy.
-Alo! Anh giải thích đi!
- Như những gì em thấy anh không có gì giải thích! Mình chia tay đi. Anh hết yêu em rồi!
- Tên khốn nạn!
Cô nói xong ném máy ra khỏi sân thượng, chẳng còn quan tâm nó như bảo bối nữa. Cả người như mất hết sức lực ngồi quỵ xuống sàn, mưa ngày một to hơn, bộ quần áo cô mặc cũng ướt gần hết . Đàn ông là một lũ khốn nạn, lũ tham lam.
Một bàn tay ấm áp chạm vào má cô, lau đi những giọt lệ đang tuôn dài hai bên gò má .
- Đừng chạm vào tôi, tránh ra! Tất cả đàn ông đều là lũ xấu xa.
Cô ngẩng mặt lên nhìn người đối diện, anh không lên tiếng chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống lau nước mắt cho cô. Anh ghét cô lắm cơ mà, nhìn cô bị như này anh phải vui mới phải sao còn ngồi chưng ra cái mặt âu sầu làm gì. Cô hất tay anh ra.
- Mau chóng xuống làm việc, muốn tôi trừ hết lương đúng không?- bị cô phũ phàng từ chối, anh đành tỏ ra lạnh lùng như xưa cho đỡ quê.
- Anh... Anh... -cô á khẩu luôn, người hay cái compa vậy trời ,nhanh như vậy đã thay đổi 360 độ.
- 5phút!
Anh lạnh lùng nhả ra một câu rồi quay lưng bước vào trong, xuống cầu thang.
Cô buồn nhưng không bằng cục tức bị anh nạt nộ. Buồn thì buồn vẫn phải làm việc, cô không muốn bị trừ hết lương, chết đói.Tức quá quên cả khóc, cô đứng dậy dậm chân bước vào trong đi về phòng làm việc.
- Khoan đã!
Đi đến đầu cầu thang thì bị anh gọi giật lại.
- Sao thế?- cô bực mình quay lại lườm anh cháy mặt.
- Cầm thẻ này sang trung tâm thương mại bên kia đường mua cho tôi bao thuốc, thay luôn bộ quần áo của cô đi, cô định mặc đồ ướt đến cuối ngày sao?
- Tôi không bận tâm thì thôi anh quan tâm làm gì?
- Tôi không muốn mang tiếng bạc đãi nhân viên. Cầm lấy! Cho cô 30phút!
Anh đặt tấm thẻ vào tay cô rồi bỏ đi luôn, không quay lại nữa .
-Lúc nào cũng phút phút phút... Thần kinh!- cô chu môi chợn mắt dứ dứ nắm đấm về phía anh, hành động này đáng yêu không chịu nổi.
Khi bóng dáng anh khuất sau cánh cửa phòng làm việc cô mới nhìn cái thẻ vàng trong tay.
-Con lợn! Tôi cho anh sạt nghiệp!
......
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, cô chở về nhà uể oải nằm vật xuống giường, không buồn làm gì cả. Cô nhớ anh, dù hai người đã kết thúc, dù anh làm cô đau nhưng cô vẫn không thể không nhớ tới anh.
Nắng lấp lánh trên cao bầy chim hót... Khẽ tiếng nói em yêu anh rồi...
- Alo...
Hy hả con!
-Dạ! Con nghe!
Con ốm à?
-Con không sao mẹ ạ!
Phải giữ gìn sức khỏe biết không con!
-Vâng mẹ!
Cuối tuần này con về quê được không?
- Có việc gì hả mẹ?
Mẹ muốn giới thiệu con với bạn mẹ!
- Chắc con không về được đâu ạ! Con bận rồi!
Ơ hay!
- Con đi ăn cơm đã nha mẹ, nói chuyện với mẹ sau nha. Con chào mẹ!
Cô lấy cớ từ chối luôn, cô biết thừa mẹ cô chắc lại muốn cô gặp mặt để mai mối cho mà xem. Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách. Chưa kịp để mẹ cô lên tiếng cô cúp máy luôn.
Nắng lấp lánh trên cao bày chim....
- Lại nữa?
Cô tưởng mami gọi, ai ngờ là mấy thằng em chơi cùng .
- Alô pi ca sô!
Chị đang ở đâu thế?
- Nhà chứ đâu!
Nhậu với bọn em đi!
- Ok baby... Qua đón chị nha!
30phút nữa!
- Ok!
Đang chán đời may mà chúng nó rủ đi nhậu, chẳng do dự đồng ý luôn. Đã lâu lắm rồi không tụ tập nhậu nhẹt với bọn này.
.....
Ao Quán...
Chọn một bàn trên tầng 3, 5 người ngồi xuống . Một bé nhân viên nhanh nhảu chào hỏi và đợi order món.
- Anh chị dùng gì ạ? Trong menu nhà em có thêm vài món mới đấy ạ!- con bé nở một nụ cười tươi đúng chuẩn, chông xinh xắn ra phết.
- Em ! Cho anh cốc chà đá với 8 cái ống hút...- thằng Việt bắt đầu chêu, nháy nháy mắt, cười khoe răng khểnh. Nó nổi tiếng ở cái khoản sát gái, ai bảo ông trời phú cho nó gương mặt điển trai cơ.
- Dạ...- đấy hại con nhà người ta ngại đỏ mặt, không biết nói gì.
- Thằng ôn dịch! Thu lại nụ cười đi em!- Ái Hy đập cho Việt một cái vào đầu, rồi quay qua nhân viên.- Em đừng để ý nó làm gì!
-Vâng ạ!
- Cho bọn anh một con gà nướng, 1 đĩa dải sườn sụn nướng, 1 đậu ván, 1 đĩa cá rô chiên ròn, 1 xôi nếp quê, 1 đĩa rau lang xào,... - Thằng Thịnh gọi một tràng toàn món cô thích ăn, đặc biệt là gà.
- Anh chị uống gì ạ?- bé nhân viên vừa ghi chép vừa hỏi thêm.
- Cho chị 4 vò táo mèo , 5 côca...
- Anh chị vui lòng chờ trong giay lát nhà hàng em làm ngay!
Bé nhân viên đi rồi, cô ngồi chống cằm nhìn khung cảnh nhà hàng, nghe mấy thằng em kể về chuyện cưa gái với ba chuyện làm ăn. Nhìn chung không khí nhà hàng rất lãng mạn, đậm chất quê giữa lòng Hà Nội, ao bèo uốn lượn quanh lối đi vào, nước róc rách chảy , những vật dụng trang trí chỉ có ở quê mới có , những cánh hoa rắc trên nền tỏa mùi hương dịu nhẹ , thanh thanh dễ chịu... Kiếm được một chỗ như vậy ở Hà Nội vô cùng hiếm . Cô với mấy đứa kia thỉnh thoảng lại ghé qua nên có thể coi như khách quen ở đây.
-Chị!
Đang lơ đãng bị thằng Huấn Xoăn vỗ một cái vào vai mà tim muốn nhẩy con mẹ nó ra ngoài lồng ngực.
- Có chuyện gì?- cô lườm.
- Chị với người yêu sao rồi?
- Chia tay rồi!- thốt ra ba từ không cảm xúc.
-Em đã bảo chị rồi! Thằng đó không phải người tốt mà chị không nghe em.- Nam nãy giờ im lặng bắt đầu lên tiếng. Nam là em út của nhóm, năm nay mới học hết năm 2 đại học, nhà thằng bé thuộc dạng đại gia nhưng tính nó rất ngoan với hòa đồng.
- Thôi! Đừng buồn chị. Có tụi em ở đây rồi!
- Ừ!
Đúng lúc đó phục vụ bắt đầu mang đồ lên, mọi người bắt đầu châm tửu đồng khởi. Gì chứ cái khoản nhậu nhẹt cô kém lắm, chỉ ngồi khử mồi thôi nhưng hôm nay khác, cô muốn uống thật say.
- Con gái con nứa gì mà uống rượu như nước, không biết uống còn bày đặt nhậu nhẹt...
[ Đố biết câu này ai nói]
/20
|