Thậm chí có những khi họ thấy muội khóc lại mặc kệ, tiếp tục tranh đua, còn vui mừng như loại được một con kiến luôn làm họ chướng mắt. Từ khi đó muội đã tự nhủ với bản thân nụ cười thế gian ẩn chứa bao nhiêu lưỡi đao có thể đoạt mãng bất cứ lúc nào. Muội nhất định không được mềm yếu, nhất định không được rơi nước mắt nữa!
Diêm Chấn Phong ánh mắt vô cùng phức tạp, lấy khăn tay nhỏ trong tay áo chùi những giọt nước mắt của Tịnh Yên “ Nàng nói dối không thấy ngượng sao? “
- Đều là tại huynh!
- Tại ta?
- Ngay từ lần đầu gặp huynh cũng là ngày nước mắt muội rơi trở lại. Mỗi lần khóc trước mặt huynh thì huynh đều an ủi. Muội từ đó trở nên ỷ lại, không giữ nước mắt trước mặt huynh.
- Được được đều là tại ta!
- Muội rất sợ trái tim lại thực sự mở cửa, muội sợ bản thân sẽ bắt đầu thật sự tin tưởng một người . Vì trái tim muội chỉ cần chịu thêm một đả kích nhỏ nữa thì sẽ không chịu nổi. Nhưng huynh vì sao lại kiên nhẫn với muội, muội gây cho huynh bao phiền phức, làm huynh phá thiên luật, bế tắc, nhưng lần nào huynh cũng bỏ qua, bao dung, cho muội thêm một cơ hội. Khi muội sợ hãi không còn sức sống huynh lại nắm lấy tay muội cho muội sự an toàn, khi muội khóc ánh mắt của huynh cũng thay đổi, khi sức khỏe muội không tốt huynh lại luôn cạnh bên..Vì sao huynh phải như vây? Sao huynh không vứt bỏ muội, đừng gieo cho muội ảo tưởng nữa, cứ tiếp tục như vậy muội sợ .... muội sẽ yêu huynh mất!
- Tiêu Quách Tịnh Yên!
- Muốn vứt bỏ thì vứt bỏ! Bây giờ vẫn còn kịp!
Chấn Phong môi mím, thở dài ôm nhẹ nữ nhi trước mắt vào lòng “Bây giờ nàng nói ta có thể mặc kệ nàng sao? Hiện giờ ta không có cách nào cho nàng câu trả lời chính xác được! Vẫn là cần hai chữ thời gian!”
Tịnh Yên dụi dụi mắt, chớp chớp “Ha..ha.. huynh nói xem muội bị thần kinh sao chứ? Ha..ha...muội đi uống nước! Phải rồi! Khát, khát quá!
- Tịnh Yên!
Nước mắt lại rơi trên gò má đỏ ửng, Tịnh Yên cố dùng tay áo quệt thật nhanh “Muội ăn xong rồi! Người trần bình thường cần gì nhất nhỉ? “
- ....
- Có phải không vậy? Huynh không biết sao, là ngủ là ngủ đó. Ngủ một giấc dậy thì tất cả là quá khứ, chuyện gì sẽ qua đi thôi!
- Tịnh Yên...
- Mặc kệ muội!
Chấn Phong buông tay, bất động thanh sắc(2) nhìn theo dáng Tịnh Yên bước xa dần. Không phải bản thân không có cảm giác. Nhưng Tịnh Yên là người trần gian bình thường, hoàn toàn khác biệt, linh hồn có đẹp thế nào thì vẫn không thay đổi được. Là Diêm thổ vương tương lai, đứng đầu của một trong ba ranh giới rộng lớn nhất. Sau này vận mệnh cả hoàng tuyền, nằm trong tay, không thể để cảm xúc của bản thân quá ích kỷ mà liên lụy đến người kẻ khác. Càng nghĩ tâm trí càng hỗn loạn, yêu thì đã sao, không yêu sao thì đã sao, có thể tự quyết định được không? Diêm thổ vương có gì sung sướng, hàng trăm gánh nặng trên vai, muốn tùy tiện yêu một ai cũng không thể! Rốt cuộc Diêm thổ vương có gì ghê gớm, không yêu nhưng giả vờ yêu là khổ nhưng yêu lại giả vờ không yêu còn đau đớn hơn. Vốn bản thân vẫn là “Bất cảm việt lôi trì nhất bộ”(3)
[2] Bất động thanh sắc: Trong trường hợp khẩn cấp vẫn giữ được sắc mặt, giọng nói như thường, mặt không biến sắc, bình tĩnh không có biến đổi.
[3] Bất cảm việt lôi trì nhất bộ: Không dám vượt qua giới hạn nào đó.
Diêm Chấn Phong ánh mắt vô cùng phức tạp, lấy khăn tay nhỏ trong tay áo chùi những giọt nước mắt của Tịnh Yên “ Nàng nói dối không thấy ngượng sao? “
- Đều là tại huynh!
- Tại ta?
- Ngay từ lần đầu gặp huynh cũng là ngày nước mắt muội rơi trở lại. Mỗi lần khóc trước mặt huynh thì huynh đều an ủi. Muội từ đó trở nên ỷ lại, không giữ nước mắt trước mặt huynh.
- Được được đều là tại ta!
- Muội rất sợ trái tim lại thực sự mở cửa, muội sợ bản thân sẽ bắt đầu thật sự tin tưởng một người . Vì trái tim muội chỉ cần chịu thêm một đả kích nhỏ nữa thì sẽ không chịu nổi. Nhưng huynh vì sao lại kiên nhẫn với muội, muội gây cho huynh bao phiền phức, làm huynh phá thiên luật, bế tắc, nhưng lần nào huynh cũng bỏ qua, bao dung, cho muội thêm một cơ hội. Khi muội sợ hãi không còn sức sống huynh lại nắm lấy tay muội cho muội sự an toàn, khi muội khóc ánh mắt của huynh cũng thay đổi, khi sức khỏe muội không tốt huynh lại luôn cạnh bên..Vì sao huynh phải như vây? Sao huynh không vứt bỏ muội, đừng gieo cho muội ảo tưởng nữa, cứ tiếp tục như vậy muội sợ .... muội sẽ yêu huynh mất!
- Tiêu Quách Tịnh Yên!
- Muốn vứt bỏ thì vứt bỏ! Bây giờ vẫn còn kịp!
Chấn Phong môi mím, thở dài ôm nhẹ nữ nhi trước mắt vào lòng “Bây giờ nàng nói ta có thể mặc kệ nàng sao? Hiện giờ ta không có cách nào cho nàng câu trả lời chính xác được! Vẫn là cần hai chữ thời gian!”
Tịnh Yên dụi dụi mắt, chớp chớp “Ha..ha.. huynh nói xem muội bị thần kinh sao chứ? Ha..ha...muội đi uống nước! Phải rồi! Khát, khát quá!
- Tịnh Yên!
Nước mắt lại rơi trên gò má đỏ ửng, Tịnh Yên cố dùng tay áo quệt thật nhanh “Muội ăn xong rồi! Người trần bình thường cần gì nhất nhỉ? “
- ....
- Có phải không vậy? Huynh không biết sao, là ngủ là ngủ đó. Ngủ một giấc dậy thì tất cả là quá khứ, chuyện gì sẽ qua đi thôi!
- Tịnh Yên...
- Mặc kệ muội!
Chấn Phong buông tay, bất động thanh sắc(2) nhìn theo dáng Tịnh Yên bước xa dần. Không phải bản thân không có cảm giác. Nhưng Tịnh Yên là người trần gian bình thường, hoàn toàn khác biệt, linh hồn có đẹp thế nào thì vẫn không thay đổi được. Là Diêm thổ vương tương lai, đứng đầu của một trong ba ranh giới rộng lớn nhất. Sau này vận mệnh cả hoàng tuyền, nằm trong tay, không thể để cảm xúc của bản thân quá ích kỷ mà liên lụy đến người kẻ khác. Càng nghĩ tâm trí càng hỗn loạn, yêu thì đã sao, không yêu sao thì đã sao, có thể tự quyết định được không? Diêm thổ vương có gì sung sướng, hàng trăm gánh nặng trên vai, muốn tùy tiện yêu một ai cũng không thể! Rốt cuộc Diêm thổ vương có gì ghê gớm, không yêu nhưng giả vờ yêu là khổ nhưng yêu lại giả vờ không yêu còn đau đớn hơn. Vốn bản thân vẫn là “Bất cảm việt lôi trì nhất bộ”(3)
[2] Bất động thanh sắc: Trong trường hợp khẩn cấp vẫn giữ được sắc mặt, giọng nói như thường, mặt không biến sắc, bình tĩnh không có biến đổi.
[3] Bất cảm việt lôi trì nhất bộ: Không dám vượt qua giới hạn nào đó.
/38
|