Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 50: Nhận ra mình đã sai nhưng quá muộn …

/96


Bên kia cúp máy nhanh đến nỗi nó không kịp chớp mắt !

Nó còn chưa kịp nói gì mà, tại sao hắn lại cúp máy, hắn có biết nó đang cần hắn đến mức nào không ?

Sao có thể lạnh lùng vô tình đến thế?

Đầu dây bên kia Thoại Vĩ lạnh lùng nhìn màn hình, số máy lạ mà cô gái ấy gọi cho cậu lại sáng lên, cậu không biết lúc này nên nói gì với cô và đối xử với cô ra sao nên đã vội vã cúp máy .Cậu sợ nếu cậu không kiềm chế được lại quan tâm đến nó thì sẽ có lỗi với Khả Kì nên đành cúp máy trong chốc lát .

Vẩn vơ với suy nghĩ của mình, cậu không thể nhận ra trong giọng nói của ai đó đứt quãng, có phần yếu ớt và còn rất nhiều là sự mong chờ …

Cô ta còn mặt mũi nào khi gọi cho cậu trong khi chính mình đã khiến bạn gái cậu tổn thương đến thế …

Cậu rất thất vọng … nhưng không thể phủ nhận rằng cậu nhớ nó và cũng muốn gặp nó … Cậu điên rồi, điên rồi !!!!!

Nó chớp mắt vài cái để ngăn không cho mình khóc, những giọt nước mắt hụt hẫng chực trào nơi khóe mi thế rồi cũng bằng nỗ lực phi thường của nó mà ngừng chảy ra .

Nó lại bấm số và gọi cho người con trai quan trong thứ hai trong cuộc đời mình, chỉ còn mình cậu cho nó hi vọng, có lẽ vậy, hi vọng cậu sẽ không giống như những con người kia, nỡ nhẫn tâm lãng quên nó …

Hiện tại nó còn quá yếu để xuất viện về nhà, bác sĩ chuyên khoa bảo với nó nếu cơ thể nó có tiến triển tốt là có thể xuất viện về nhà, mà chắc có về nhà cũng chẳng ai hỏi han gì đó đâu mà nó phải phải lo xa .

Nó quên mất rằng bọn họ là hotboy cơ mà, không hề quan tâm đến ai khác, chỉ do nó quá ảo tưởng mà thôi !

Từng ngày dài cứ thế trôi qua, nó làm bạn với giường bệnh và cô gái tốt bụng đã cứu nó .

Cô gái đó mãi đến hôm qua nó mới biết tên cô ấy là gì, một cái tên giản dị mà cuốn hút giống như con người cô vậy, Thủy Nhiên … cái tên mà theo nó là rất hay !

Và rất vui là luôn có một người ở bên cạnh nó những ngày này, người đó chính là Hạo Vũ, ngay sau khi nó gọi điện cho cậu, cậu đã ở bên cạnh nó, dù không giúp được gì cho nó nhưng cậu đem đến nó cảm giác là mình được an toàn, an toàn tuyệt đối …

Ngày lại ngày, rồi cả nửa tháng trôi qua, một ngày mới với nó bỗng thật vô nghĩa ngoài ăn ngủ, nghỉ, uống thuốc và nhìn ra ngoài trời buồn bã thì niềm vui duy nhất của nó là đọc sách và trò chuyện cùng Hạo Vũ .

Cũng may mắn còn có cậu quan tâm nó nếu không chắc nó tự kỉ mà chết mất .

Mỗi ngày qua đi nó lại khám phá thêm một cuốn sách, tính cách nó cũng có phần trầm mặc hơn, không sôi nổi lí lắc như trước nữa .

Trải qua bao nhiêu chuyện kinh hoàng, với nó kí ức vẫn là một mảng tối đáng sợ khó có thể xóa nhòa …

Hôm nay nó chịu không nổi sự kèm cặp thái quá của mấy cô y tá mà lẻn ra ngoài thăm thú cái bệnh viện gắn bó với mình hơn cả tháng giời, tất cả vì sao, tại vì tên Hạo Vũ “xí trai” mở miệng vàng ngọc nhờ mấy chị y tá trông chừng không cho nó ra ngoài, hắn sợ vết thương trên người nó bị nhiễm trùng .

Thế là nhờ mệnh lệnh hotboy, mấy bà chị y tá trong này này rất hăng hái coi chừng cẩn thận nó, không sơ sảy một bước …

Nó nhân lúc mấy bà cô ra ngoài ăn vặt, rón rén như ăn trộm nhổ bỏ mấy sợi dây chuyền chằng chịt như mạng nhện trên người, từ từ bước ra ngoài “tham quan”.

Mái tóc dài không buộc, để thẳng tự nhiên làm nó có chút gì đó mỏng manh dễ vỡ thêm cả gương mặt hơi nhợt nhạt yếu ớt cũng làm nó trông rất dịu dàng làm người ta muốn bảo vệ . Nhưng trông gương mặt này thấy có vẻ lén lút, nghịch ngợm giống bản chất của nó …

Đầu đội mũ len che vết băng trắng quấn trên đầu, nó vô tư diện quần áo bệnh nhân bám men vào hành lang trắng bệnh viện đi lung tung .

Nó đi ra cửa khu mình ở, thấy tấm bảng vàng chói lóa trước mắt mà hết hồn, thì ra hơn nửa tháng nay nó sống ở khu VIP, hèn gì mà phục vụ đãi ngộ tốt đến vậy …

Vị chi ra nửa tháng nay nó ở hết bao nhiêu tiền ta ? Bệnh viện vừa to vừa đẹp, bài trí cũng rất hài hòa gần gũi, phòng ốc còn có tivi, tủ lạnh đủ cả …

Rõ ràng là khu đặc biệt chứ rồi, nó nén không nổi mà thở dài tiếc tiền thay cho tên Hạo Vũ phí phạm kia, nhất định trưa nay phải bắt hắn đổi phòng hạng bình thường cho nó …

Cũng trong hôm nay trong bệnh viện ở khoa Di truyền, có một chàng trai cầm tờ xét nghiệm trong tay mà run run không vững, cô gái đó là … là em gái cậu .

Là sự thật, không phải mơ, em gái cậu chưa chết, là chưa chết đó …

Cậu sung sướng tột điểm ôm chầm lấy ông bác sĩ già đang tái mét vì thấy nét mặt thay đổi xoành xoạch của cậu chủ, không sai người đang ôm ông không ai khác là đại thiếu gia nổi danh lạnh băng của chủ cái bệnh viện này …

Ông hết hồn hết vía, tưởng cậu bị làm sao, còn cậu cứ liên tục cảm ơn ông, chỉ là một tờ giấy xét nghiệm thôi, có gì mà cậu chủ vui như vậy ?

Ông không hiểu mô tê gì nhưng cũng đành im miệng, lỡ mà chọc giận cậu ta ông có nước về nghỉ hưu sớm thôi .

Cậu không nói không rằng ôm khư khư tờ giấy bay vụt đi, cậu muốn gặp em cậu và cậu sẽ khoan nói cho ông bố của cậu biết, ông ấy dường như đã lãng quên mất con bé con tinh nghịch đó rồi .

Ông ta hình như quên đi sự có mặt của cậu, trong mắt ông chỉ có mẹ kế và Khả Kì thôi, tình thương ông dành cho cậu rất ít ỏi, chẳng đáng là bao nhiêu …


/96

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status