Bàn tay đặt trên nắm cửa từ từ hạ xuống, Cổ Thược nhăn mặt xoay người, vẻ mặt như hận không thể xé anh thành từng mảnh nhỏ rồi nuốt vào bụng, “Tôi sẽ yêu cầu bác sĩ nữ, chỗ các anh không phải ngay cả bác sĩ nữ cũng không có chứ, nếu không tôi sẽ đổi bệnh viện khác!!!”
“Roẹt…” Hai tấm rèm cửa đột nhiên bị kéo ra, ánh mặt trời chiếu vào đến chói mắt, Cổ Thược bất giác đưa tay lên che mắt, né tránh ánh sáng.
“Bác sĩ nữ cũng phải sờ phải nắm phải vẽ.” Chân Lãng uể oải dựa lưng vào ghế, “Mặc dù cô tính cách tùy tiện nhưng bình thường không thích người khác xâm nhập phạm vi cá nhân, cô xác nhận có thể chấp nhận hai bàn tay bò tới bò lui trên người mình? Cho dù là bác sĩ?”
Sắc mặt Cổ Thược biến đổi khôn lường, chuyển thành âm trầm.
Chân Lãng nói đúng, trừ khi là người cô cực kỳ tin tưởng, nếu không cô không thích có người tới gần mình quá thân mật, ngay cả cô cũng không biết tập võ chính là nguyên nhân của vấn đề. Cô có cảm giác mãnh liệt về lãnh địa và không gian cá nhân, bất cứ khi nào có người tới gần đều vô thức né tránh, nếu đột nhiên xông vào không gian của cô, thậm chí cô sẽ vô thức cho ngay một quyền. Cho nên cô không thích đi xe công cộng, thà ngồi xe của kẻ thù cũng không muốn tiếp xúc thân cận với người khác. Đương nhiên bình thường cô sẽ cố hết sức để kiềm chế, cũng chưa từng nói cho người khác cái bệnh nho nhỏ này của mình, Chân Lãng kia từ đâu nhận ra?
“Tôi… có thể nhịn.” Ba chữ này cô phải cắn chặt răng mà nói. Không biết đang thuyết phục Chân Lãng hay thuyết phục chính mình.
“Chuyện này có thể thảo luận sau.” Chân Lãng đột nhiên không tiếp tục tranh luận nữa, “Cô kiên trì phải làm thì tôi nhất định phải báo trước tất cả những nguy hiểm cho cô, dẫu sao chúng ta cũng ở chung, tôi phải nói cho tường tận.”
Nghe nói vậy, trong mắt Cổ Thược xuất hiện một tia thả lòng, suy nghĩ một chút rồi lại bước trở về, kéo cái ghế ngồi xuống, “Nói đi!”
“Cái này…” Chân Lãng mở ra một tập tài liệu, rút ra một tờ đưa tới trước mặt cô, “Giấy đồng ý phẫu thuật, tôi sẽ tử tế nói cho cô nghe, coi như quà của bạn bè đi.”
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Cổ Thược nhích tới gần, người nào đó kéo dài cổ nhích cái ghế tới gần anh, tựa trên tay ghế của anh, dựng đứng lỗ tai lắng nghe.
“Mặc dù hiện nay đây chỉ là thủ thuật rất nhỏ nhưng không thể đảm bảo hoàn toàn không có gì xảy ra, đúng không?” Giọng nói Chân Lãng rất nghiêm túc, đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Cổ Thược còn lóe sáng, không có một chút đùa giỡn, “Hơn nữa vì gặp chuyện, ví dụ như tai nạn xe cộ, hoặc bị đánh trọng thương, đều có thể khiến cho bộ phân giả vỡ ra, khi đó sẽ phải lấy ra, nếu không thì sẽ…”
“Sẽ thế nào?” Chưa đợi Chân Lãng nói xong, Cổ Thược vội vàng hỏi tới.
“Một bên hỏng một bên còn nguyên.” Giọng nói Chân Lãng thật đương nhiên, “Một bên A+ một bên D-.”
“Vậy làm sao mà đi được?” Cổ Thược buột miệng, “Không phải là phải đi nghiêng chứ?” (linhlu: Kích cỡ kiểu gì mà nặng đến nỗi phải đi nghiêng nhỉ? Bó tay với tưởng tượng của chị này)
Chân Lãng nhún nhún vai, cười có chút bại hoại.
“Không đúng.” Cổ Thược suy nghĩ một lát, “Vậy cũng có thể lấy nốt ra chứ, có phải không?”
“Có thể.” Chân Lãng rất thành thật trả lời, “Nhưng phải lấy ra toàn bộ, lại phải dọn dẹp bên trong một chút để phát triển những tế bào mới. Nhưng…” Anh nhìn chằm chằm vào mặt Cổ Thược, ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, “Làn da của một người sau khi bị kéo dãn ra rồi lại lấy thứ bên trong ra, cô có thể tưởng tượng biến thành loại gì rồi đấy.”
Cổ Thược giật giật khóe miệng, “Bóng bay được thổi căng một lúc lâu rồi bị rò khí.” (liên tưởng hay nhỉ)
Chân Lãng gật gật đầu, cho cô một vẻ mặt cô thật thông minh.
“Còn có…” Hắn đưa tay nhéo nhéo má Cổ Thược, người nào đó bị nhéo rất khó chịu hất tay anh ra, trừng mắt biểu thị sự bất mãn của mình, không một chút phát hiện cô và Chân Lãng chân đụng tay đụng, hít thở cùng nhịp, không có chút khoảng cách.
“Độ dày của làn da con người là có giới hạn, nếu một lần không thành công cũng chỉ có thể làm thêm một lần nữa, nhưng hậu quả phải chịu thì rất nhiều, luôn luôn phải cực kỳ cẩn thận, nhớ kỹ, sau này không thể mặc áo dây.” Anh đưa tay chỉ chỉ dưới nách, “Sẽ có vết mổ.”
(Tình huống thật là bỉ ổi và BT. Hắc hắc)
Mỗi một câu nói khóe miệng Cổ Thược lại kéo xuống một phân, nói xong một câu, lông mày lại xoắn vào hai tấc, khi anh nói xong toàn bộ, vẻ mặt Cổ Thược đã cực độ vặn vẹo biến dạng.
“Tôi khuyên cô, tính toán lại một lần nữa đi.” Giọng nói Chân Lãng giống như đang dụ dỗ, “Dù sao một khi đã nâng lên cũng không phải cô có thể nói lấy ra là lấy.”
Cổ Thược chớp chớp mắt, còn muốn nói gì đó. Chân Lãng mở tập tài liệu, lấy ra một tờ giấy, “Đây là hình của người làm thủ thuật thất bại, tôi thường dùng để bệnh nhân nghiên cứu, cô xem cho kỹ.”
Bức hình kia có thể nói là đâm chọc vào mắt, máu me lẫn lộn, Cố Thược còn thấy từng vết dao, từng vết sẹo, còn có bộ ngực bị biến dạng, da thịt khô quắt, hai bên mất cân đối thê thảm. Hơn nữa màu sắc rất cổ quái, rất giống với hiện trường tai nạn xe cộ, làm cô liếc mắt một cái đã vội quay mặt đi.
Trái tim cô đập một tiếng lại một tiếng, trong bụng không khỏi có cảm giác dịch vị bắt đầu bốc lên, mấy lần dâng đến cổ.
Chân Lãng vẻ mặt bình tĩnh lấy lại tấm hình, “Cái này đều là chụp thật, vừa để cảnh tỉnh phụ nữ thích chưng diện, vừa để cảnh giác bác sĩ không thể gây ra nửa điểm lỗi lầm, y học cũng không thể chữa được vết thương trong lòng.”
Cổ Thược ho nhẹ, thật vất vả mới ổn định được tâm trí, trầm tư suy nghĩ, hai ý nghĩ đang đấu tranh với nhau trong đầu.
Ánh mắt rơi vào trên tập tài liệu trong tay Chân Lãng, từng tờ từng tờ bay qua, ký ức thoáng qua, tờ giấy như chuyển động thành một chiếc máy bay giấy.
Ánh mắt vốn đã buông lỏng đột nhiên rực sáng, Cổ Thược bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chân Lãng, “Anh cố ý phải không?”
“Cái gì?” Bàn tay Chân Lãng đang dọn dẹp trên mặt bàn chợt dừng lại, cực kỳ tự nhiên trả lời câu hỏi của cô.
“Không có gì.” Cô hất cằm, “Tôi vẫn quyết định làm, bệnh viện tư này không phải đã thực hiện hơn một nghìn ca phẫu thuật, chưa từng thất bại sao? Tôi không tin mình sẽ là một ví dụ thất bại, tôi kiên quyết phải làm. Nếu anh không nhận, tôi tìm bác sĩ khác.”
Tay Chân Lãng dừng lại, vẻ mặt bình tĩnh cười cười, “Đương nhiên nhận.”
“Có cần cởi áo kiểm tra hay không?” Người nào đó đã đặt hai tay lên áo, thị tử như quy trêu chọc vén lên, “Tới đi.” (thị tử như quy: coi cái chết như về nhà, không sợ chết)
Nhưng áo của cô còn chưa kịp vén lên đã bị tay ai đó đè lại, “Đợi một chút.”
“Chuyện gì?” Cổ Thược mấp máy môi, cúi đầu nhìn áo mình đã bị hai bàn tay người nào đó ép chặt vào eo, ngón tay thon dài bám chặt lấy cô, áo phông mỏng không ngăn được nhiệt độ ấm áp từ bàn tay anh, nóng nóng truyền sang cơ thể.
Tay của anh thật lớn, lại bám vào eo cô như thế, hai phần ba eo cô đã ở trong lòng bàn tay anh. Cô phất hiện ra lúc này mình so với Chân Lãng có chút cảm giác nhỏ bé.
“Cô nói trước xem, muốn bao nhiêu?” Chân Lãng dùng sức trên tay ấn cô trở lại trên ghế.
Ý của hắn là đồng ý cho cô phẫu thuật rồi?
“Muốn lớn thế này.” Tay Cổ Thược vạch một đường trên không trung, đưa tới trước ngực diễn tả một độ cao nào đó.
“Hai quả lê?” Chân Lãng nói một ví dụ rất hình tượng.
(*cười lăn lộn* hình tượng vãi)
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy hơi nhỏ, bàn tay lại để lên một độ cao mới, “Lớn thế này.”
“Hai quả dưa hồng?” Đôi môi hồng tà tà kéo lên giống như đang cười. Cổ Thược tưởng tượng ra dáng người mấy người mẫu trên TV, kiên định lắc đầu, lại tăng thêm độ cao của tay, “Lớn thế này!!!”
(Dưa hồng là một loại dưa giống dưa hấu, nhỏ hơn một chút, thường ăn khi còn xanh, muốn biết mặt mũi nó thế nào thì hỏi anh Gúc Gồ nhé :X)
Chân Lãng hiểu ý gật gật đầu, cảm thán một tiếng sâu xa, “Hai quả dưa hấu Kỳ Lân đầu xuân.”
(là quả dưa hấu trung quốc vừa tròn vừa xanh lại cực kỳ to hay thấy ngoài chợ đấy ạ - linhlu: Dưa hay dùng để bày mâm ngũ quả ngày Tết ấy á? Nếu thế thì khi một bên bị xẹp thì đúng là phải đi nghiêng thật…. Sâu: Bạn Cổ Thược này hơi bị quá lố rùi mà)
“Ừ!” Cuối cùng Cổ Thược cũng hài lòng cười.
“Được.” Chân Lãng đáp vô cùng dứt khoát, đứng dậy cởi áo blouse ra rồi dắt tay cô đi ra cửa, “Đi!”
Cổ Thược bất ngờ bị kéo đi có chút khó hiểu, “Cái gì vậy?”
Chân Lãng dừng chân lại, đột nhiên xoay người, gấp đến nỗi Cổ Thược đụng vào ngực anh.
Cằm cô bị nâng lên, gương mặt tươi cười tuấn tú của Chân Lãng phóng đại trước mặt cô, “Dẫn cô đi thích ứng cuộc sống sau này a, phải làm quen trước đã.”
Chuyện này cũng có thể làm quen trước sao?
Cổ cô nương bụng đầy nghi vấn bị Chân Lãng tươi sống nhét vào trong xe, một đường chạy thẳng tới siêu thị, đến trước khu trái cây.
“Anh định làm gì?”
Cổ Thược đẩy xe nhìn Chân Lãng hứng thú bừng bừng đi lại trước khu trái cây, mờ mịt khó hiểu.
Chân Lãng quỷ dị cười một tiếng, chọn khoảng bốn cân dưa hấu để vào xe, một cánh tay khoác lên vai Cổ Thược, “Đi thôi, về nhà.”
Khi tính tiền, Chân Lãng mua ba cái túi nhựa lớn, trong đó có hai cái dùng để đựng hàng, một cái còn lại xoắn lại, nối hai đầu của hai cái túi kia lại với nhau.
Nhìn một chút rồi xách lên, dường như vô cùng hài lòng ngoắc tay với Cổ Thược, Cổ Thược ngốc nghếch quay đầu sang, “Chuyện gì?’
Chữ ‘gì’ còn lởn vởn trên miệng cô đã cảm nhận cổ mãnh liệt nặng xuống, thiếu chút nữa kéo mặt cô xuống đất, “Ai da…”
Lúc này mới phát hiện túi nhựa đang treo trên cổ, hai quả dưa hấu một phải một trái ở trước ngực, nặng đến mức cổ cô sắp rút gân.
Vừa định mở miệng, Chân Lãng đã thân mật ôm vai, nói bên tai cô, “Không phải cô muốn lớn như thế sao, phải thích ứng trước, nếu không sau này cô không thoải mái, bắt tôi lấy xuống thì tôi cũng không có bản lĩnh phục hồi lại hình dạng cũ nha.”
(Hảo thâm hiểm a~~~)
Không thoải mái? Ai nói cô sẽ không thoải mái?
Lời vừa tới bên miệng lại bị nuốt xuống, cô cố sức kéo đầu, thẳng lưng lên, trong nụ cười của Chân Lãng mà khó khăn bước đi.
Chỉ khoảng cách từ siêu thị tới chỗ để xe thôi, Cổ Thược đã cảm thấy mình sắp thở hết nổi, hai thứ lớn như thế không chỉ đè cô rất khó chịu mà còn đung đưa theo bước chân cô, thoáng một cái đến, thoáng một cái lại đi, rất khó giữ thăng bằng.
“Này, thú y, chờ tôi một lát.” Nhìn thấy Chân Lãng đã đi cách hơn mười bước, cô cất bước đuổi theo, lúc trước chỉ vài bước nhẹ nhàng là đuổi kịp, nay lại thành vô cùng xa xôi.
Mới chạy được hai bước cô đã dừng lại, hai quả dưa hấu đập vào ngực, hít thở rất khó khăn, tư thế cũng vô cùng quái dị.
Cô thẳng lưng nặng nề hít hai hơi, phát hiện Chân Lãng đã đứng cạnh xe, đang nhìn cô cười.
Thở hổn hển chạy đến bên xe, cô thê thảm chống vào cửa xe há mồm thở dốc, bên tai truyền đến giọng nói Chân Lãng, “Ngẩng đầu, ưỡn ngực, người ta là mỹ nhân đều nhã nhặn đoan trang, đâu có ai cong lưng rụt đầu như rùa thế này.”
Người nào đó nghe vậy lập tức ngẩng đầu, mắt nhìn phía trước, mở cửa xe ngồi vào.
Xe chạy ra đường, Cổ Thược chỉ cảm thấy đường vốn bằng phẳng bỗng nhiên lại có vô số ổ gà, trùng trùng điệp điệp, hai quả cầu lớn ở trước ngực cũng cọ cọ, hết lên rồi lại xuống, cô gần như thở hết nổi.
Vươn tay nâng hai quả dưa hấu trước ngực lên, cuối cùng cũng cảm nhận được một chút nới lỏng, trên mặt cô nở ra nụ cười được giải thoát.
Chỉ là nụ cười này còn chưa kịp hé mở đã bị một tiếng cười ở bên cạnh đánh gãy, “Sau này cô đi trên đường lớn cũng bê ngực bước đi?”
Vẻ mặt Cổ Thược sửng sốt, từ từ buông tay, hai thứ nặng nề kia lại rơi xuống, cổ vừa mới thẳng được lại cong cong.
Lặng lẽ cuộn tròn người lại, hai quả dưa hấu len lén bị đặt lên trên đùi, Cổ Thược thở gấp, cảm thấy không chỉ cổ mà cả lưng cũng đau.
“Xuống xe!”
Ngày lành còn chưa đến, giọng nói Chân Lãng đã thúc dục làm cô phải nhăn mặt đau khổ.
Dưới chân lắc lắc, trên người loạng choạng, làm thế nào cũng không giữ thăng bằng được.
Quãng đường ngắn ngủi đối với cô lại trở thành cực kỳ khốn khổ, thật vất vả mới đi được vào thang máy, thấy sắp về đến nhà, cô dựa vào tường lộ ra vẻ mặt mong đợi.
Cửa thang máy vừa mới mở ra, người bên cạnh nhẹ nhàng truyền tới một câu, “Dây giày của cô tuột rồi.”
Cô cúi đầu, vốn có thể một đường nhìn từ ngực đến chân, nhưng giờ bị hai quả dưa hấu che nên không thể thấy bất cứ thứ gì.
Tách ra, lại trượt về, lại tách ra, mà cũng chẳng còn thừa tay để buộc dây giày.
Tay chân đang bận rộn vô ích thì thang máy kia đã thong thả khép lại, người đang đứng ở cửa không nhịn được nụ cười nhìn cô bối rối.
“Đợi chút!” Cô nói, chạy nhanh giữ cửa.
Chân trái dẫm lên dây giày chân phải, cả người lảo đảo sắp tiếp đất.
Bàn tay nhanh nhẹn chống vào một bên tường, sửa lại tư thế tránh để má hôn đất, Cổ Thược lộn vòng hai ba bước áp sát lên mặt tường.
“Phù…” Cô thở ra một hơi, “Cuối cùng cũng không quá mất mặt.”
“Rắc…” Một tiếng lanh lảnh truyền tới từ trước ngực cô, chính xác mà nói là từ hai cái túi nhựa giữa cô và vách tường.
Qua túi nhựa trong suốt có thể thấy rõ ràng hai vệt nước từ từ chảy ra, màu hồng của nước dưa hấu im lặng thấm ra ngoài.
“A…” Cổ Thược quay đầu, “Thú y, anh đã từng bổ dưa như thế này chưa?”
“Roẹt…” Hai tấm rèm cửa đột nhiên bị kéo ra, ánh mặt trời chiếu vào đến chói mắt, Cổ Thược bất giác đưa tay lên che mắt, né tránh ánh sáng.
“Bác sĩ nữ cũng phải sờ phải nắm phải vẽ.” Chân Lãng uể oải dựa lưng vào ghế, “Mặc dù cô tính cách tùy tiện nhưng bình thường không thích người khác xâm nhập phạm vi cá nhân, cô xác nhận có thể chấp nhận hai bàn tay bò tới bò lui trên người mình? Cho dù là bác sĩ?”
Sắc mặt Cổ Thược biến đổi khôn lường, chuyển thành âm trầm.
Chân Lãng nói đúng, trừ khi là người cô cực kỳ tin tưởng, nếu không cô không thích có người tới gần mình quá thân mật, ngay cả cô cũng không biết tập võ chính là nguyên nhân của vấn đề. Cô có cảm giác mãnh liệt về lãnh địa và không gian cá nhân, bất cứ khi nào có người tới gần đều vô thức né tránh, nếu đột nhiên xông vào không gian của cô, thậm chí cô sẽ vô thức cho ngay một quyền. Cho nên cô không thích đi xe công cộng, thà ngồi xe của kẻ thù cũng không muốn tiếp xúc thân cận với người khác. Đương nhiên bình thường cô sẽ cố hết sức để kiềm chế, cũng chưa từng nói cho người khác cái bệnh nho nhỏ này của mình, Chân Lãng kia từ đâu nhận ra?
“Tôi… có thể nhịn.” Ba chữ này cô phải cắn chặt răng mà nói. Không biết đang thuyết phục Chân Lãng hay thuyết phục chính mình.
“Chuyện này có thể thảo luận sau.” Chân Lãng đột nhiên không tiếp tục tranh luận nữa, “Cô kiên trì phải làm thì tôi nhất định phải báo trước tất cả những nguy hiểm cho cô, dẫu sao chúng ta cũng ở chung, tôi phải nói cho tường tận.”
Nghe nói vậy, trong mắt Cổ Thược xuất hiện một tia thả lòng, suy nghĩ một chút rồi lại bước trở về, kéo cái ghế ngồi xuống, “Nói đi!”
“Cái này…” Chân Lãng mở ra một tập tài liệu, rút ra một tờ đưa tới trước mặt cô, “Giấy đồng ý phẫu thuật, tôi sẽ tử tế nói cho cô nghe, coi như quà của bạn bè đi.”
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Cổ Thược nhích tới gần, người nào đó kéo dài cổ nhích cái ghế tới gần anh, tựa trên tay ghế của anh, dựng đứng lỗ tai lắng nghe.
“Mặc dù hiện nay đây chỉ là thủ thuật rất nhỏ nhưng không thể đảm bảo hoàn toàn không có gì xảy ra, đúng không?” Giọng nói Chân Lãng rất nghiêm túc, đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Cổ Thược còn lóe sáng, không có một chút đùa giỡn, “Hơn nữa vì gặp chuyện, ví dụ như tai nạn xe cộ, hoặc bị đánh trọng thương, đều có thể khiến cho bộ phân giả vỡ ra, khi đó sẽ phải lấy ra, nếu không thì sẽ…”
“Sẽ thế nào?” Chưa đợi Chân Lãng nói xong, Cổ Thược vội vàng hỏi tới.
“Một bên hỏng một bên còn nguyên.” Giọng nói Chân Lãng thật đương nhiên, “Một bên A+ một bên D-.”
“Vậy làm sao mà đi được?” Cổ Thược buột miệng, “Không phải là phải đi nghiêng chứ?” (linhlu: Kích cỡ kiểu gì mà nặng đến nỗi phải đi nghiêng nhỉ? Bó tay với tưởng tượng của chị này)
Chân Lãng nhún nhún vai, cười có chút bại hoại.
“Không đúng.” Cổ Thược suy nghĩ một lát, “Vậy cũng có thể lấy nốt ra chứ, có phải không?”
“Có thể.” Chân Lãng rất thành thật trả lời, “Nhưng phải lấy ra toàn bộ, lại phải dọn dẹp bên trong một chút để phát triển những tế bào mới. Nhưng…” Anh nhìn chằm chằm vào mặt Cổ Thược, ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, “Làn da của một người sau khi bị kéo dãn ra rồi lại lấy thứ bên trong ra, cô có thể tưởng tượng biến thành loại gì rồi đấy.”
Cổ Thược giật giật khóe miệng, “Bóng bay được thổi căng một lúc lâu rồi bị rò khí.” (liên tưởng hay nhỉ)
Chân Lãng gật gật đầu, cho cô một vẻ mặt cô thật thông minh.
“Còn có…” Hắn đưa tay nhéo nhéo má Cổ Thược, người nào đó bị nhéo rất khó chịu hất tay anh ra, trừng mắt biểu thị sự bất mãn của mình, không một chút phát hiện cô và Chân Lãng chân đụng tay đụng, hít thở cùng nhịp, không có chút khoảng cách.
“Độ dày của làn da con người là có giới hạn, nếu một lần không thành công cũng chỉ có thể làm thêm một lần nữa, nhưng hậu quả phải chịu thì rất nhiều, luôn luôn phải cực kỳ cẩn thận, nhớ kỹ, sau này không thể mặc áo dây.” Anh đưa tay chỉ chỉ dưới nách, “Sẽ có vết mổ.”
(Tình huống thật là bỉ ổi và BT. Hắc hắc)
Mỗi một câu nói khóe miệng Cổ Thược lại kéo xuống một phân, nói xong một câu, lông mày lại xoắn vào hai tấc, khi anh nói xong toàn bộ, vẻ mặt Cổ Thược đã cực độ vặn vẹo biến dạng.
“Tôi khuyên cô, tính toán lại một lần nữa đi.” Giọng nói Chân Lãng giống như đang dụ dỗ, “Dù sao một khi đã nâng lên cũng không phải cô có thể nói lấy ra là lấy.”
Cổ Thược chớp chớp mắt, còn muốn nói gì đó. Chân Lãng mở tập tài liệu, lấy ra một tờ giấy, “Đây là hình của người làm thủ thuật thất bại, tôi thường dùng để bệnh nhân nghiên cứu, cô xem cho kỹ.”
Bức hình kia có thể nói là đâm chọc vào mắt, máu me lẫn lộn, Cố Thược còn thấy từng vết dao, từng vết sẹo, còn có bộ ngực bị biến dạng, da thịt khô quắt, hai bên mất cân đối thê thảm. Hơn nữa màu sắc rất cổ quái, rất giống với hiện trường tai nạn xe cộ, làm cô liếc mắt một cái đã vội quay mặt đi.
Trái tim cô đập một tiếng lại một tiếng, trong bụng không khỏi có cảm giác dịch vị bắt đầu bốc lên, mấy lần dâng đến cổ.
Chân Lãng vẻ mặt bình tĩnh lấy lại tấm hình, “Cái này đều là chụp thật, vừa để cảnh tỉnh phụ nữ thích chưng diện, vừa để cảnh giác bác sĩ không thể gây ra nửa điểm lỗi lầm, y học cũng không thể chữa được vết thương trong lòng.”
Cổ Thược ho nhẹ, thật vất vả mới ổn định được tâm trí, trầm tư suy nghĩ, hai ý nghĩ đang đấu tranh với nhau trong đầu.
Ánh mắt rơi vào trên tập tài liệu trong tay Chân Lãng, từng tờ từng tờ bay qua, ký ức thoáng qua, tờ giấy như chuyển động thành một chiếc máy bay giấy.
Ánh mắt vốn đã buông lỏng đột nhiên rực sáng, Cổ Thược bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chân Lãng, “Anh cố ý phải không?”
“Cái gì?” Bàn tay Chân Lãng đang dọn dẹp trên mặt bàn chợt dừng lại, cực kỳ tự nhiên trả lời câu hỏi của cô.
“Không có gì.” Cô hất cằm, “Tôi vẫn quyết định làm, bệnh viện tư này không phải đã thực hiện hơn một nghìn ca phẫu thuật, chưa từng thất bại sao? Tôi không tin mình sẽ là một ví dụ thất bại, tôi kiên quyết phải làm. Nếu anh không nhận, tôi tìm bác sĩ khác.”
Tay Chân Lãng dừng lại, vẻ mặt bình tĩnh cười cười, “Đương nhiên nhận.”
“Có cần cởi áo kiểm tra hay không?” Người nào đó đã đặt hai tay lên áo, thị tử như quy trêu chọc vén lên, “Tới đi.” (thị tử như quy: coi cái chết như về nhà, không sợ chết)
Nhưng áo của cô còn chưa kịp vén lên đã bị tay ai đó đè lại, “Đợi một chút.”
“Chuyện gì?” Cổ Thược mấp máy môi, cúi đầu nhìn áo mình đã bị hai bàn tay người nào đó ép chặt vào eo, ngón tay thon dài bám chặt lấy cô, áo phông mỏng không ngăn được nhiệt độ ấm áp từ bàn tay anh, nóng nóng truyền sang cơ thể.
Tay của anh thật lớn, lại bám vào eo cô như thế, hai phần ba eo cô đã ở trong lòng bàn tay anh. Cô phất hiện ra lúc này mình so với Chân Lãng có chút cảm giác nhỏ bé.
“Cô nói trước xem, muốn bao nhiêu?” Chân Lãng dùng sức trên tay ấn cô trở lại trên ghế.
Ý của hắn là đồng ý cho cô phẫu thuật rồi?
“Muốn lớn thế này.” Tay Cổ Thược vạch một đường trên không trung, đưa tới trước ngực diễn tả một độ cao nào đó.
“Hai quả lê?” Chân Lãng nói một ví dụ rất hình tượng.
(*cười lăn lộn* hình tượng vãi)
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy hơi nhỏ, bàn tay lại để lên một độ cao mới, “Lớn thế này.”
“Hai quả dưa hồng?” Đôi môi hồng tà tà kéo lên giống như đang cười. Cổ Thược tưởng tượng ra dáng người mấy người mẫu trên TV, kiên định lắc đầu, lại tăng thêm độ cao của tay, “Lớn thế này!!!”
(Dưa hồng là một loại dưa giống dưa hấu, nhỏ hơn một chút, thường ăn khi còn xanh, muốn biết mặt mũi nó thế nào thì hỏi anh Gúc Gồ nhé :X)
Chân Lãng hiểu ý gật gật đầu, cảm thán một tiếng sâu xa, “Hai quả dưa hấu Kỳ Lân đầu xuân.”
(là quả dưa hấu trung quốc vừa tròn vừa xanh lại cực kỳ to hay thấy ngoài chợ đấy ạ - linhlu: Dưa hay dùng để bày mâm ngũ quả ngày Tết ấy á? Nếu thế thì khi một bên bị xẹp thì đúng là phải đi nghiêng thật…. Sâu: Bạn Cổ Thược này hơi bị quá lố rùi mà)
“Ừ!” Cuối cùng Cổ Thược cũng hài lòng cười.
“Được.” Chân Lãng đáp vô cùng dứt khoát, đứng dậy cởi áo blouse ra rồi dắt tay cô đi ra cửa, “Đi!”
Cổ Thược bất ngờ bị kéo đi có chút khó hiểu, “Cái gì vậy?”
Chân Lãng dừng chân lại, đột nhiên xoay người, gấp đến nỗi Cổ Thược đụng vào ngực anh.
Cằm cô bị nâng lên, gương mặt tươi cười tuấn tú của Chân Lãng phóng đại trước mặt cô, “Dẫn cô đi thích ứng cuộc sống sau này a, phải làm quen trước đã.”
Chuyện này cũng có thể làm quen trước sao?
Cổ cô nương bụng đầy nghi vấn bị Chân Lãng tươi sống nhét vào trong xe, một đường chạy thẳng tới siêu thị, đến trước khu trái cây.
“Anh định làm gì?”
Cổ Thược đẩy xe nhìn Chân Lãng hứng thú bừng bừng đi lại trước khu trái cây, mờ mịt khó hiểu.
Chân Lãng quỷ dị cười một tiếng, chọn khoảng bốn cân dưa hấu để vào xe, một cánh tay khoác lên vai Cổ Thược, “Đi thôi, về nhà.”
Khi tính tiền, Chân Lãng mua ba cái túi nhựa lớn, trong đó có hai cái dùng để đựng hàng, một cái còn lại xoắn lại, nối hai đầu của hai cái túi kia lại với nhau.
Nhìn một chút rồi xách lên, dường như vô cùng hài lòng ngoắc tay với Cổ Thược, Cổ Thược ngốc nghếch quay đầu sang, “Chuyện gì?’
Chữ ‘gì’ còn lởn vởn trên miệng cô đã cảm nhận cổ mãnh liệt nặng xuống, thiếu chút nữa kéo mặt cô xuống đất, “Ai da…”
Lúc này mới phát hiện túi nhựa đang treo trên cổ, hai quả dưa hấu một phải một trái ở trước ngực, nặng đến mức cổ cô sắp rút gân.
Vừa định mở miệng, Chân Lãng đã thân mật ôm vai, nói bên tai cô, “Không phải cô muốn lớn như thế sao, phải thích ứng trước, nếu không sau này cô không thoải mái, bắt tôi lấy xuống thì tôi cũng không có bản lĩnh phục hồi lại hình dạng cũ nha.”
(Hảo thâm hiểm a~~~)
Không thoải mái? Ai nói cô sẽ không thoải mái?
Lời vừa tới bên miệng lại bị nuốt xuống, cô cố sức kéo đầu, thẳng lưng lên, trong nụ cười của Chân Lãng mà khó khăn bước đi.
Chỉ khoảng cách từ siêu thị tới chỗ để xe thôi, Cổ Thược đã cảm thấy mình sắp thở hết nổi, hai thứ lớn như thế không chỉ đè cô rất khó chịu mà còn đung đưa theo bước chân cô, thoáng một cái đến, thoáng một cái lại đi, rất khó giữ thăng bằng.
“Này, thú y, chờ tôi một lát.” Nhìn thấy Chân Lãng đã đi cách hơn mười bước, cô cất bước đuổi theo, lúc trước chỉ vài bước nhẹ nhàng là đuổi kịp, nay lại thành vô cùng xa xôi.
Mới chạy được hai bước cô đã dừng lại, hai quả dưa hấu đập vào ngực, hít thở rất khó khăn, tư thế cũng vô cùng quái dị.
Cô thẳng lưng nặng nề hít hai hơi, phát hiện Chân Lãng đã đứng cạnh xe, đang nhìn cô cười.
Thở hổn hển chạy đến bên xe, cô thê thảm chống vào cửa xe há mồm thở dốc, bên tai truyền đến giọng nói Chân Lãng, “Ngẩng đầu, ưỡn ngực, người ta là mỹ nhân đều nhã nhặn đoan trang, đâu có ai cong lưng rụt đầu như rùa thế này.”
Người nào đó nghe vậy lập tức ngẩng đầu, mắt nhìn phía trước, mở cửa xe ngồi vào.
Xe chạy ra đường, Cổ Thược chỉ cảm thấy đường vốn bằng phẳng bỗng nhiên lại có vô số ổ gà, trùng trùng điệp điệp, hai quả cầu lớn ở trước ngực cũng cọ cọ, hết lên rồi lại xuống, cô gần như thở hết nổi.
Vươn tay nâng hai quả dưa hấu trước ngực lên, cuối cùng cũng cảm nhận được một chút nới lỏng, trên mặt cô nở ra nụ cười được giải thoát.
Chỉ là nụ cười này còn chưa kịp hé mở đã bị một tiếng cười ở bên cạnh đánh gãy, “Sau này cô đi trên đường lớn cũng bê ngực bước đi?”
Vẻ mặt Cổ Thược sửng sốt, từ từ buông tay, hai thứ nặng nề kia lại rơi xuống, cổ vừa mới thẳng được lại cong cong.
Lặng lẽ cuộn tròn người lại, hai quả dưa hấu len lén bị đặt lên trên đùi, Cổ Thược thở gấp, cảm thấy không chỉ cổ mà cả lưng cũng đau.
“Xuống xe!”
Ngày lành còn chưa đến, giọng nói Chân Lãng đã thúc dục làm cô phải nhăn mặt đau khổ.
Dưới chân lắc lắc, trên người loạng choạng, làm thế nào cũng không giữ thăng bằng được.
Quãng đường ngắn ngủi đối với cô lại trở thành cực kỳ khốn khổ, thật vất vả mới đi được vào thang máy, thấy sắp về đến nhà, cô dựa vào tường lộ ra vẻ mặt mong đợi.
Cửa thang máy vừa mới mở ra, người bên cạnh nhẹ nhàng truyền tới một câu, “Dây giày của cô tuột rồi.”
Cô cúi đầu, vốn có thể một đường nhìn từ ngực đến chân, nhưng giờ bị hai quả dưa hấu che nên không thể thấy bất cứ thứ gì.
Tách ra, lại trượt về, lại tách ra, mà cũng chẳng còn thừa tay để buộc dây giày.
Tay chân đang bận rộn vô ích thì thang máy kia đã thong thả khép lại, người đang đứng ở cửa không nhịn được nụ cười nhìn cô bối rối.
“Đợi chút!” Cô nói, chạy nhanh giữ cửa.
Chân trái dẫm lên dây giày chân phải, cả người lảo đảo sắp tiếp đất.
Bàn tay nhanh nhẹn chống vào một bên tường, sửa lại tư thế tránh để má hôn đất, Cổ Thược lộn vòng hai ba bước áp sát lên mặt tường.
“Phù…” Cô thở ra một hơi, “Cuối cùng cũng không quá mất mặt.”
“Rắc…” Một tiếng lanh lảnh truyền tới từ trước ngực cô, chính xác mà nói là từ hai cái túi nhựa giữa cô và vách tường.
Qua túi nhựa trong suốt có thể thấy rõ ràng hai vệt nước từ từ chảy ra, màu hồng của nước dưa hấu im lặng thấm ra ngoài.
“A…” Cổ Thược quay đầu, “Thú y, anh đã từng bổ dưa như thế này chưa?”
/54
|