Nếu như lại lạnh thêm một chút, Ô Mộc sẽ tiến vào thời kỳ ngủ đông. Nhưng nơi này làm gì có chỗ thích hợp cho hắn ngủ?
Trừ hành động chậm chạp ra, Ô Mộc không có dấu hiệu khác thường nào nữa. Hắn không yêu cầu tìm chỗ ngủ đông, vẫn luôn bầu bạn bên nàng, mỗi ngày đều đi về phía trước. Trên cánh đồng hoang cằn cỗi không thấy vết tích động vật sinh hoạt, muốn nhóm lửa cũng không tìm được củi.
Tống Hứa bắt đầu cân nhắc xem có nên quay về không, ít ra thì nhiệt độ cũng cao hơn một tí.
"Ở đây, nghỉ ngơi." Hiếm khi Ô Mộc mở miệng.
Tống Hứa nhìn vào cái hang trên mặt đất mà Ô Mộc chỉ, hình như là hang chuột, hỏi lại để xác nhận:
"Ngươi nhất định phải ngủ đông ở đây sao?"
Ô Mộc: "Không ngủ đông, tạm thời, nghỉ ngơi."
"Được rồi." Tống Hứa không dị nghị gì, chỉ là ấp úng đào cửa hang to ra, nếu không rắn bự không chui lọt.
Đoạn cửa hang bên ngoài thì chật hẹp, nhưng khi vào đến bên trong thì không gian rộng rãi, khắp nơi đều có ngõ ngách quanh co.
Ô Mộc cố gắng cuộn tròn thân thể khổng lồ của mình lại, chờ tầng sương lạnh mỏng manh trên người mình tan đi, nhìn Tống Hứa bận rộn đi khắp nơi trong động xem xét các ngõ ngách nhỏ.
Những cái lỗ kia là quá nhỏ với Ô Mộc, nhưng sóc nhỏ thì cố chen vẫn vào được nửa người. Vì vậy nàng chừa lại cái bụng lông xù và đuôi to bên ngoài, chỉ chui đầu và nửa người vào trong.
Cái ngách cuối cùng thì lớn hơn một tí, sóc nhỏ có thể chui vào hoàn toàn. Lát sau nàng hưng phấn ló đầu ra nói:
"Ô Mộc, trong cái ngách này có một tổ chuột con!"
Là chuột phổ thông chứ không phải thú nhân. Nhìn bộ dạng đám tiểu gia hỏa này chắc mới sinh không lâu, có thể chuột mẹ đã ra ngoài kiếm ăn rồi. Tống Hứa nhìn chú rắn tổ chảng nằm bên cạnh, lòng tự nhủ có lẽ chuột mẹ cũng chẳng dám quay về, đám chuột con này chắc phải chết đói rồi.
Ô Mộc nằm nghỉ ngơi trong động một ngày lại muốn đi, nhưng Tống Hứa đi ra ngoài một chuyến quay về, ấn hắn nằm xuống:
"Thôi đừng, bên ngoài lạnh lắm, cắt da cắt thịt luôn, ngươi ra mà bị đông cứng thì ta không vác vào nổi đâu, ở lại đây thêm mấy ngày vẫn hơn."
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Ngày nào Tống Hứa cũng phải đi ra ngoài hai ba chuyến, trong hang động dưới lòng đất thì vẫn được xem là ấm áp, nhưng khi lên trên rồi thì khác hẳn, gió rét gào thét, lớn tí nữa là thổi bay con sóc nhỏ. Tống Hứa tìm kiếm thức ăn trên mặt đất, cũng tìm xem có gì thích hợp cho Ô Mộc ăn không, tóm lại là nàng đã đi khắp xung quanh đây.
Nàng mang theo một bó thực vật thân dây leo trở về, còn đang nhai gì đó trong miệng. Đầu tiên Tống Hứa lắc lắc cho rơi hết mấy hạt sương trên người, xoa xoa hai tay hai chân đang run rẩy, đi vào hang động phủ kín thân rắn, bước đến một mảnh đất trống nho nhỏ Ô Mộc đặc biệt chừa cho nàng.
"Ta ra ngoài không hề nhìn thấy một đông vật cỡ lớn nào, một con thỏ cũng không có." Tống Hứa buồn bực gặm rễ cây:
"Ngươi lại không ăn cái này."
"Ta không đói bụng." Rắn bự đáp.
Tống Hứa ôm lấy đầu hắn:
"Hu hu tri kỷ, thời điểm nào rồi còn muốn an ủi ta!"
Ô Mộc: … Nhưng ta không đói thật.
Tống Hứa: "Lúc ta ra ngoài không có chuyện gì xảy ra chứ?"
Ô Mộc suy nghĩ: "Không có."
Có một con rắn nhỏ bò vào trong động muốn ăn ổ chuột con kia, nhìn thấy hắn thì sợ hãi bỏ chạy, chuyện này không tính.
"Không có việc gì thì tốt."
Tống Hứa nghe được tiếng kêu chít chít, là đám nhãi con chuột mới sinh kia đói bụng. Nàng nhìn qua rắn bự, cầm mớ rễ cây chui vào trong ngách.
Ổ chuột con này thật sự quá xấu, lông trên người thưa thớt, mắt nhỏ tới mức như không có, răng thì lồi ra. Tống Hứa đút rễ cây cho một con trong đó, hiền lành hòa ái nhìn chúng xúm lại ăn, thầm nói:
"Mau ăn chóng lớn nha, múp míp một chút thì mới đủ làm một bữa điểm tâm cho rắn bự nhà ta."
Ô Mộc nhìn nàng như vậy lại cho rằng nàng rất thích động vật nhỏ, thấy cái gì cũng muốn giữ lại để dành chơi, mặc kệ là thú nhân hay là động vật phổ thông.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Qua vài ngày đám chuột con được Tống Hứa nuôi lớn một tí, lông mọc dài ra, tốc độ sinh trưởng này quả thật làm Tống Hứa kinh ngạc. Nàng cảm thấy thời cơ đã chín muồi, chớ ngày nào cũng đút cả ổ chuột thế này ăn cũng phiền.
Cho ăn xong nàng bê từng con tới chỗ Ô Mộc, căn dặn:
"Đói bụng thì có thể ăn chút điểm tâm, ta đi ra ngoài một lát."
Nàng ra ngoài như thường ngày, còn rắn bự vừa tỉnh lại trong giấc ngủ thiêm thiếp đã nhìn thấy một đám chuột con, mới nhớ ra đây là Tống Hứa nuôi chơi.
Đám chuột con đã quen mùi rắn bự kêu inh ỏi một trận, bò ngổn ngang trong không gian mới đầy rộng rãi này, có con còn leo lên người rắn bự.
Ô Mộc không hề nhúc nhích, mặc kệ mấy cục thịt này xem thân thể hắn như núi mà leo trèo. Cho đến khi bọn chúng đói đến mức kêu loạn xạ, Ô Mộc mới nhớ lại lời dặn của Tống Hứa trước khi ra ngoài:
"Đói bụng thì đút cho tụi nó ít điểm tâm."
Đuôi rắn giật giật, quét một chút thực vật thân dây leo từ trong góc khuất của hang động ra trước mặt đám chuột con, lại lắc nhẹ cho mấy con đang leo trên người hắn rớt xuống, toàn bộ gom lại vòng trong cái đuôi, để bọn chúng ăn.
Thế là Tống Hứa trở về liền thấy một đám chuột con chất thành đống, nằm bên người rắn bự ngáy o o.
Tống Hứa:??
Lòng nàng tự nhủ, thật không ngờ rắn bự lại thích mấy con chuột con xấu xí này, thế mà không đành lòng ăn.
Được thôi, hắn thích thì nuôi cho hắn giải trí vậy.
Vợ nuôi điểm tâm, chồng trở thành bảo mẫu lúc nào không hay.
Trừ hành động chậm chạp ra, Ô Mộc không có dấu hiệu khác thường nào nữa. Hắn không yêu cầu tìm chỗ ngủ đông, vẫn luôn bầu bạn bên nàng, mỗi ngày đều đi về phía trước. Trên cánh đồng hoang cằn cỗi không thấy vết tích động vật sinh hoạt, muốn nhóm lửa cũng không tìm được củi.
Tống Hứa bắt đầu cân nhắc xem có nên quay về không, ít ra thì nhiệt độ cũng cao hơn một tí.
"Ở đây, nghỉ ngơi." Hiếm khi Ô Mộc mở miệng.
Tống Hứa nhìn vào cái hang trên mặt đất mà Ô Mộc chỉ, hình như là hang chuột, hỏi lại để xác nhận:
"Ngươi nhất định phải ngủ đông ở đây sao?"
Ô Mộc: "Không ngủ đông, tạm thời, nghỉ ngơi."
"Được rồi." Tống Hứa không dị nghị gì, chỉ là ấp úng đào cửa hang to ra, nếu không rắn bự không chui lọt.
Đoạn cửa hang bên ngoài thì chật hẹp, nhưng khi vào đến bên trong thì không gian rộng rãi, khắp nơi đều có ngõ ngách quanh co.
Ô Mộc cố gắng cuộn tròn thân thể khổng lồ của mình lại, chờ tầng sương lạnh mỏng manh trên người mình tan đi, nhìn Tống Hứa bận rộn đi khắp nơi trong động xem xét các ngõ ngách nhỏ.
Những cái lỗ kia là quá nhỏ với Ô Mộc, nhưng sóc nhỏ thì cố chen vẫn vào được nửa người. Vì vậy nàng chừa lại cái bụng lông xù và đuôi to bên ngoài, chỉ chui đầu và nửa người vào trong.
Cái ngách cuối cùng thì lớn hơn một tí, sóc nhỏ có thể chui vào hoàn toàn. Lát sau nàng hưng phấn ló đầu ra nói:
"Ô Mộc, trong cái ngách này có một tổ chuột con!"
Là chuột phổ thông chứ không phải thú nhân. Nhìn bộ dạng đám tiểu gia hỏa này chắc mới sinh không lâu, có thể chuột mẹ đã ra ngoài kiếm ăn rồi. Tống Hứa nhìn chú rắn tổ chảng nằm bên cạnh, lòng tự nhủ có lẽ chuột mẹ cũng chẳng dám quay về, đám chuột con này chắc phải chết đói rồi.
Ô Mộc nằm nghỉ ngơi trong động một ngày lại muốn đi, nhưng Tống Hứa đi ra ngoài một chuyến quay về, ấn hắn nằm xuống:
"Thôi đừng, bên ngoài lạnh lắm, cắt da cắt thịt luôn, ngươi ra mà bị đông cứng thì ta không vác vào nổi đâu, ở lại đây thêm mấy ngày vẫn hơn."
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Ngày nào Tống Hứa cũng phải đi ra ngoài hai ba chuyến, trong hang động dưới lòng đất thì vẫn được xem là ấm áp, nhưng khi lên trên rồi thì khác hẳn, gió rét gào thét, lớn tí nữa là thổi bay con sóc nhỏ. Tống Hứa tìm kiếm thức ăn trên mặt đất, cũng tìm xem có gì thích hợp cho Ô Mộc ăn không, tóm lại là nàng đã đi khắp xung quanh đây.
Nàng mang theo một bó thực vật thân dây leo trở về, còn đang nhai gì đó trong miệng. Đầu tiên Tống Hứa lắc lắc cho rơi hết mấy hạt sương trên người, xoa xoa hai tay hai chân đang run rẩy, đi vào hang động phủ kín thân rắn, bước đến một mảnh đất trống nho nhỏ Ô Mộc đặc biệt chừa cho nàng.
"Ta ra ngoài không hề nhìn thấy một đông vật cỡ lớn nào, một con thỏ cũng không có." Tống Hứa buồn bực gặm rễ cây:
"Ngươi lại không ăn cái này."
"Ta không đói bụng." Rắn bự đáp.
Tống Hứa ôm lấy đầu hắn:
"Hu hu tri kỷ, thời điểm nào rồi còn muốn an ủi ta!"
Ô Mộc: … Nhưng ta không đói thật.
Tống Hứa: "Lúc ta ra ngoài không có chuyện gì xảy ra chứ?"
Ô Mộc suy nghĩ: "Không có."
Có một con rắn nhỏ bò vào trong động muốn ăn ổ chuột con kia, nhìn thấy hắn thì sợ hãi bỏ chạy, chuyện này không tính.
"Không có việc gì thì tốt."
Tống Hứa nghe được tiếng kêu chít chít, là đám nhãi con chuột mới sinh kia đói bụng. Nàng nhìn qua rắn bự, cầm mớ rễ cây chui vào trong ngách.
Ổ chuột con này thật sự quá xấu, lông trên người thưa thớt, mắt nhỏ tới mức như không có, răng thì lồi ra. Tống Hứa đút rễ cây cho một con trong đó, hiền lành hòa ái nhìn chúng xúm lại ăn, thầm nói:
"Mau ăn chóng lớn nha, múp míp một chút thì mới đủ làm một bữa điểm tâm cho rắn bự nhà ta."
Ô Mộc nhìn nàng như vậy lại cho rằng nàng rất thích động vật nhỏ, thấy cái gì cũng muốn giữ lại để dành chơi, mặc kệ là thú nhân hay là động vật phổ thông.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Qua vài ngày đám chuột con được Tống Hứa nuôi lớn một tí, lông mọc dài ra, tốc độ sinh trưởng này quả thật làm Tống Hứa kinh ngạc. Nàng cảm thấy thời cơ đã chín muồi, chớ ngày nào cũng đút cả ổ chuột thế này ăn cũng phiền.
Cho ăn xong nàng bê từng con tới chỗ Ô Mộc, căn dặn:
"Đói bụng thì có thể ăn chút điểm tâm, ta đi ra ngoài một lát."
Nàng ra ngoài như thường ngày, còn rắn bự vừa tỉnh lại trong giấc ngủ thiêm thiếp đã nhìn thấy một đám chuột con, mới nhớ ra đây là Tống Hứa nuôi chơi.
Đám chuột con đã quen mùi rắn bự kêu inh ỏi một trận, bò ngổn ngang trong không gian mới đầy rộng rãi này, có con còn leo lên người rắn bự.
Ô Mộc không hề nhúc nhích, mặc kệ mấy cục thịt này xem thân thể hắn như núi mà leo trèo. Cho đến khi bọn chúng đói đến mức kêu loạn xạ, Ô Mộc mới nhớ lại lời dặn của Tống Hứa trước khi ra ngoài:
"Đói bụng thì đút cho tụi nó ít điểm tâm."
Đuôi rắn giật giật, quét một chút thực vật thân dây leo từ trong góc khuất của hang động ra trước mặt đám chuột con, lại lắc nhẹ cho mấy con đang leo trên người hắn rớt xuống, toàn bộ gom lại vòng trong cái đuôi, để bọn chúng ăn.
Thế là Tống Hứa trở về liền thấy một đám chuột con chất thành đống, nằm bên người rắn bự ngáy o o.
Tống Hứa:??
Lòng nàng tự nhủ, thật không ngờ rắn bự lại thích mấy con chuột con xấu xí này, thế mà không đành lòng ăn.
Được thôi, hắn thích thì nuôi cho hắn giải trí vậy.
Vợ nuôi điểm tâm, chồng trở thành bảo mẫu lúc nào không hay.
/118
|