Edit: Kuro
Beta: Ka
Đại Ất đã đặt vé máy bay cho Trương Tri Âm, chỉ cần hắn muốn đi là đươc.
Trong điện thoại, Đại Ất nói: “Tớ biết cậu vì chuyện của Ân Niệm. Cậu tới đi, hiện tại mục đích của chúng ta đều giống nhau. Chúng ta đều muốn tìm hắn về”
Chuyện như vậy, ngoại trừ làm theo lời Đại Ất nói, Trương Tri Âm không còn cách nào. Hắn không còn bất kỳ người nào khác có thể cầu cứu.
Cho dù hắn biết, ngay từ lúc mới bắt đầu, lập trường của bọn họ hoàn toàn đối lập.
Đại Ất lái xe đến sân bay đón hắn.
Nhìn thấy người nọ, Trương Tri Âm cũng không nhịn được nữa nói thẳng: “Ân Niệm đang ở đâu? Có phải do nhóm các cậu làm? Anh ấy hiện tại xảy ra chuyện gì rồi?”
Đại Ất gật đầu rồi lại lắc đầu, cuối cùng chỉ nói rằng: “Không phải bọn tớ làm, bọn tớ không có khả năng. Cụ thể có thể chờ Tiến sĩ Gia Tỳ giải thích cho cậu, ông ấy muốn gặp cậu. Ân Niệm của cậu…Hiện tại không có ở đây, nhưng hắn sẽ không sao đâu, đều do cậu quyết định”
Trương Tri Âm hoàn toàn không phản ứng lại, ngẩn người ngồi đó nói không nên lời.
Hai người một đường trầm mặc đến nơi nghiên cứu của Đại Ất. Đại Ất quẹt thẻ, quét vân tay, cùng Trương Tri Âm đi vào thang máy, nói ra một hơi: “Tớ trước hết nói với cậu tình huống của chúng ta bây giờ đi, bằng không cậu có thể không tin tớ. Đương nhiên, Tri Âm, tớ biết rằng, hiện tại cậu cũng chưa chắc tin tưởng tớ, chỉ là đến đường cùng mà thôi”
Trương Tri Âm không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Đại Ất.
Đại Ất quay đầu đi: “Bọn tớ cố gắng tìm ra biện pháp tiêu hủy YN, nhưng thất bại. Thế nhưng lại rất đúng lúc chính hắn đột nhiên tiến hành tự tiêu hủy bản thân…”
Hắn dò xét liếc mắt nhìn Trương Tri Âm, biết điều chuyển trọng tâm câu chuyện: “Thế nhưng điều này đã trở thành sự thật, hơn nữa không phải là không có khả năng sửa chữa, cho nên cậu trước tiên hãy bỏ qua chuyện này, để tớ đến nói cho cậu biết tình cảnh hiện tại!”
Trương Tri Âm đi tới, túm chặt cổ áo Đại Ất đấm mạnh hai đấm vào bụng hắn, nhìn hắn: “Tớ làm sao bỏ qua được. Anh ấy đối với các cậu bất quá chỉ là một món đồ. Nhưng anh ấy là người yêu của tớ, là người thân của tớ”
“Vậy cậu có biết hắn chế tạo ra hóa chất không, chỉ cần một giọt bị tràn ra ngoài là có thể đem tất cả hủy diệt biến thành tận thế!” Đại Ất kìm nén nhắm chặt mắt lại, lồng ngực lên xuống kịch liệt.
“Cậu nói cái gì?” Trương Tri Âm hơi nghiêng đầu, nhíu mày, tốc độ nói dần chậm lại, đôi mắt vẫn như cũ kiên định nhìn hắn.
“Hắn chế tạo ra hóa chất mà kỹ thuật của chúng ta hiện tại không thể chế ra, sinh vật sau khi nhiễm phải hoặc chỉ là tiếp xúc đến khí hóa của nó trong thời gian ngắn nhanh chóng tử vong biến dị thành tang thi vô cùng nguy hiểm”. Đại Ất cúi đầu, nhìn dưới mặt đất, “Bọn tớ đã thấy qua, là thật. Đúng là chuyện này khiến Tiến sĩ Gia Tỳ quyết định tiêu hủy hắn.”
“Chúng tớ không tiêu hủy được hắn, nhưng trong chớp mắt hắn tự tiêu hủy bản thân. Đối với chúng tớ mà nói, vốn như vậy cũng rất tốt. Thế nhưng đám người Phỉ Lực lừa chúng tớ”. Đại Ất cắn chặt răng, “Bọn họ cam kết nói nó thể tìm được phương pháp tiêu hủy loại thuốc này cũng như tiêu hủy nó đầu tiên. Nhưng bọn họ không thể. Bọn họ thấy được tiềm năng và uy lực của loại chất này, quyết định gác lại phương án tiêu hủy, tập trung sức mạnh nghiên cứu cơ chế sản sinh. Bọn họ điên rồi, bọn họ muốn đem kỹ thuật chế thuốc tạo ra tận thế chiếm làm của riêng. Càng về sau để lộ tin tức, đối thủ cạnh tranh của chúng tớ cùng những bộ ngành nghiên cứu của các quốc gia khác nghe nói đến sự tồn tại của loại thuốc này, bắt đầu ra tay cướp đoạt nó. Những người đến cướp vật này căn bản còn không biết đây là vật gì, nó so với vũ khí hạt nhân còn đáng sợ hơn! Bọn họ chỉ nghe nói là ‘Một loại hóa chất kiểu mới nào đó rất có giá trị’ liền đến cướp…Nói như vậy hóa chất này cực không an toàn, bất cứ lúc nào cũng có thể rò rỉ gây nguy hiểm”
“Bọn Phỉ Lực lúc này mới bắt đầu sợ sệt sự nguy hại của hóa chất khi rò rỉ, chuẩn bị tiêu hủy nó” Đại Ất hít một hơi thật sâu, “Nhưng bọn họ căn bản không tiêu hủy được. Bọn họ không có năng lực. Bọn họ tới tìm chúng tớ, nói đều lỗi của bọn tớ. Nhưng chúng tớ có thể có biện pháp gì chứ, chúng tớ không phải làm về nghiên cứu hóa học sinh vật. YN sáng tạo ra hóa chất đã mất khống chế cũng bị tiêu hủy…”
Trương Tri Âm nhìn thấy được sự sợ hãi thật sâu trong ánh mắt Đại Ất. Hắn đang sợ, sợ loại thuốc này bị rò rỉ.
“Cho nên cậu đến tìm tớ?” Trương Tri Âm chậm rãi hỏi.
Đại Ất gật gật đầu: “Là tiến sĩ Gia Tỳ cho tớ đến tìm cậu”
“Chí ít trong thời gian ngắn đến xem, tỷ lệ YN hủy diệt thế giới chỉ có 50%, sau khi cân nhắc đưa cậu tiến vào đây thì tỉ lệ có thể ít hơn; thế nhưng nếu như loại thuốc kia bị lộ ra ngoài, tỷ lệ thế giới tận thế là 100%, điều chúng ta có thể làm chỉ có thể là xây một nơi ẩn thân an toàn dưới lòng đất, tích trữ lương thực thật tốt”
“Bây giờ tiêu hủy loại thuốc kia chỉ có YN. Không quản vì nguyên nhân gì mà hắn đưa đến quyết định tự tiêu hủy bản thân, cũng không sao. Có cậu ở đây, khẳng định hắn sẽ không muốn biến mất hoàn toàn. Cho nên hắn nhất định lưu lại sự chuẩn bị cho bản thân. Tri Âm, tiến sĩ nói, nếu như hắn phải chuẩn bị, mấu chốt nhất định ở trên người cậu”
___________________
Lần đầu tiên, Trương Tri Âm gặp được tiến sĩ Gia Tỳ trong miệng Đại Ất.
Ông ta thoạt nhìn tựa hồ không khác một ông già bình thường, trong tay bê một chén trà, bình tĩnh ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Thấy Trương Tri Âm xuất hiện dáng vẻ của ông giống như rất vui vẻ, đứng lên ra khỏi bàn làm việc nghênh tiếp, thân thiết ôm hắn, như là nghênh tiếp một khách phương xa đã lâu không gặp.
Trương Tri Âm ngồi xuống, ông lão tự tay rót cho hắn một chén mời hắn cũng là trà mật ong, ngồi đối diện hắn, hai tay khoanh vào đặt trên bàn, mỉm cười nhìn hắn.
Trương Tri Âm vui mừng vì tiếng anh của mình cũng không tệ lắm, trong công việc thường xuyên dùng đến, nhiều năm như vậy không quá tệ. Tiến sĩ Gia Tỳ mang một giọng nói địa phương, hơn nữa trong khi trò chuyện mang theo rất nhiều từ ngữ lạ, Trương Tri Âm không muốn bỏ qua bất luận từ ngữ nào, lúc không hiểu thì Đại Ất bên cạnh thì phiên dịch giúp một tay.
Tiến sĩ Gia Tỳ nói: “Tôi biết Ất cũng nói không ít với cậu. Nhưng là chúng tôi muốn tranh thủ lấy sự giúp đỡ cùng tín nhiệm của cậu, cho nên tôi sẽ còn muốn nói thêm cho cậu một chút. Liên quan tới YN427, liên quan tới cậu và nó, liên quan tới việc tại sao hắn đột nhiên biến mất”
Trương Tri Âm gật đầu. Ngồi tại đây, tâm hắn từ trước tới giờ vẫn chưa bình tĩnh lại.
Ông lão mỉm cười hỏi thăm.
“Tôi nghĩ Ất đã nói với cậu, thời điểm sáng tạo ra YN427, chúng tôi nhập vào một mệnh lệnh duy nhất mang tính mục tiêu là, ‘Để mình càng hoàn mỹ hơn, càng mạnh mẽ hơn’, đối với trí tuệ nhân tạo mà nói, điều này trở thành mục đích cuối cùng duy nhất mà nó tồn tại. Sau đó tôi nhớ cậu cũng biết, chúng tôi triển khai nhiệm vụ mới, cố gắng giúp nó lý giải cũng như lấy được tình cảm của con người. Có thể xem như tiến triển thuận lợi, bời vì điều này cũng phù hợp với mệnh lệnh ban đầu của nó ‘càng hoàn mỹ hơn’. Thế nhưng nó gặp cậu, tôi đến giờ không thể làm rõ tất cả hành động nó đối với cậu là căn cứ vào cái gì, được sinh ra như thế nào, bởi vì trên lý thuyết mà nói, nó không thể nắm giữ tình cảm. Trương tiên sinh, tuy rằng nói với cậu sự thật rất đau đớn, thế nhưng tôi không thể không nói, nó không thể yêu cậu. Không phải là con người, trên người nó thậm chí không nhìn thấy bất kì nhân tố gì của động vật, phương thức suy nghĩ của nó, cơ chế tồn tại cùng với con người hoàn toàn khác nhau”
“Tuy rằng không rõ nguyên nhân gì, thế nhưng có một điểm rõ ràng là, Trương tiên sinh, sự tồn tại của cậu làm nó trở nên yếu đi, làm cho nó có nhược điểm. Hiểu được tình cảm nhân loại có thể khiến cho nó trở nên càng hoàn thiện, sau đó nó gặp cậu, cậu làm cho nó không hề cường đại nữa mà chỉ không chê vào đâu được. Cho nên, cậu hiểu chứ? Trương tiên sinh, cậu là một điểm nối tiếp, cậu là một ảnh hưởng, thậm chí trái ngược với mệnh lệnh mục tiêu ban đầu, cũng chính cậu khiến cho sự hiện hữu của nó trở thành một nghịch lý. Đối với nó mà nói, điểm này là chí mạng, căn cứ vào phân tích của tôi, cũng là căn nguyên dẫn đến nó tự tiêu hủy bản thân.”
“Còn có một điều tôi không thể không nói, tuy rằng tôi không cho rằng tất cả các hành động của nó đối với cậu xuất phát từ cái gọi là ‘yêu’ của con người, thế nhưng hắn có thể là là một người yêu tốt sơ với đại đa số tình nhân trên đời. Mỗi câu mỗi lời nói nó nói với cậu, mỗi lời hứa mỗi cam kết đều viết thành mệnh lệnh đối với mình, chỉ cần nó tồn tại, nó sẽ giữ đúng đến cùng.”
“Mà trong những mệnh lệnh thật nhỏ đó, ít nhiều cũng có cái phản lại. Những thứ này đều là họa vô đơn chí”
“Nó vẫn luôn mạnh mẽ một mình xử lý tất cả mọi thứ, thế nhưng sự tồn tại và vận hành của nó lại mang tính máy móc, một ngày nào đó nó không xử lý được cơ chế phức tạp bên trong chính mình, nó sẽ có xu hướng hỏng mất, giống như bây giờ.”
Trương Tri Âm đột nhiên nhớ lại lời nói Ân Niệm đã từng nói ——
“Chỉ cần em vẫn thích anh, anh vĩnh viễn sẽ không bỏ đi, sẽ không biến mất.”
“Tri Âm, mỗi giây anh tồn tại đều yêu em”
Hắn hứa hẹn vĩnh viễn sẽ không bỏ đi, nhưng căn nguyên nghịch lý làm cho hắn không thể ở lại chỗ này, đồng thời yêu mình. Hắn mỗi câu hắn hứa mỗi câu hắn cam kết viết thành mệnh lệnh vĩnh viễn tuân thủ. Nhưng tất cả điều này, cuối cùng đều quấn thành nghịch lý khó có thể song toàn.
Trương Tri Âm đột nhiên thông suốt, Ân Niệm rơi vào hoàn cảnh tự tiêu hủy bản thân, lại đem quyền lựa chọn giao cho hắn.
Cho nên Đại Ất nói “Sự chuẩn bị then chốt nhất định ở trên người cậu.”
Không cần tiếp tục yêu hắn khiến hắn hoàn toàn biến mất, hoặc là làm cho hắn trở về, kết quả cũng không thể dự đoán. Lại như cách thức hóa đĩa cứng, khởi động máy lại một lần nữa, đặt ra ma trận khôi phục, không ai có thể biết tư liệu đã từng có có thể khôi phục được mấy phần.
Thân thể tiến sĩ Gia Tỳ nghiêng về phía trước, mang theo con mắt sâu sắc đã vẩn đục nhìn Trương Tri Âm. Ông đột nhiên kêu tên của hắn, cứ phát âm một cách kì quái.
Hắn nói: “Tri Âm, nó sẽ biến mất như thế, nó nhất định đem mấu chốt phục hồi như cũ để lại cho cậu.”
Beta: Ka
Đại Ất đã đặt vé máy bay cho Trương Tri Âm, chỉ cần hắn muốn đi là đươc.
Trong điện thoại, Đại Ất nói: “Tớ biết cậu vì chuyện của Ân Niệm. Cậu tới đi, hiện tại mục đích của chúng ta đều giống nhau. Chúng ta đều muốn tìm hắn về”
Chuyện như vậy, ngoại trừ làm theo lời Đại Ất nói, Trương Tri Âm không còn cách nào. Hắn không còn bất kỳ người nào khác có thể cầu cứu.
Cho dù hắn biết, ngay từ lúc mới bắt đầu, lập trường của bọn họ hoàn toàn đối lập.
Đại Ất lái xe đến sân bay đón hắn.
Nhìn thấy người nọ, Trương Tri Âm cũng không nhịn được nữa nói thẳng: “Ân Niệm đang ở đâu? Có phải do nhóm các cậu làm? Anh ấy hiện tại xảy ra chuyện gì rồi?”
Đại Ất gật đầu rồi lại lắc đầu, cuối cùng chỉ nói rằng: “Không phải bọn tớ làm, bọn tớ không có khả năng. Cụ thể có thể chờ Tiến sĩ Gia Tỳ giải thích cho cậu, ông ấy muốn gặp cậu. Ân Niệm của cậu…Hiện tại không có ở đây, nhưng hắn sẽ không sao đâu, đều do cậu quyết định”
Trương Tri Âm hoàn toàn không phản ứng lại, ngẩn người ngồi đó nói không nên lời.
Hai người một đường trầm mặc đến nơi nghiên cứu của Đại Ất. Đại Ất quẹt thẻ, quét vân tay, cùng Trương Tri Âm đi vào thang máy, nói ra một hơi: “Tớ trước hết nói với cậu tình huống của chúng ta bây giờ đi, bằng không cậu có thể không tin tớ. Đương nhiên, Tri Âm, tớ biết rằng, hiện tại cậu cũng chưa chắc tin tưởng tớ, chỉ là đến đường cùng mà thôi”
Trương Tri Âm không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Đại Ất.
Đại Ất quay đầu đi: “Bọn tớ cố gắng tìm ra biện pháp tiêu hủy YN, nhưng thất bại. Thế nhưng lại rất đúng lúc chính hắn đột nhiên tiến hành tự tiêu hủy bản thân…”
Hắn dò xét liếc mắt nhìn Trương Tri Âm, biết điều chuyển trọng tâm câu chuyện: “Thế nhưng điều này đã trở thành sự thật, hơn nữa không phải là không có khả năng sửa chữa, cho nên cậu trước tiên hãy bỏ qua chuyện này, để tớ đến nói cho cậu biết tình cảnh hiện tại!”
Trương Tri Âm đi tới, túm chặt cổ áo Đại Ất đấm mạnh hai đấm vào bụng hắn, nhìn hắn: “Tớ làm sao bỏ qua được. Anh ấy đối với các cậu bất quá chỉ là một món đồ. Nhưng anh ấy là người yêu của tớ, là người thân của tớ”
“Vậy cậu có biết hắn chế tạo ra hóa chất không, chỉ cần một giọt bị tràn ra ngoài là có thể đem tất cả hủy diệt biến thành tận thế!” Đại Ất kìm nén nhắm chặt mắt lại, lồng ngực lên xuống kịch liệt.
“Cậu nói cái gì?” Trương Tri Âm hơi nghiêng đầu, nhíu mày, tốc độ nói dần chậm lại, đôi mắt vẫn như cũ kiên định nhìn hắn.
“Hắn chế tạo ra hóa chất mà kỹ thuật của chúng ta hiện tại không thể chế ra, sinh vật sau khi nhiễm phải hoặc chỉ là tiếp xúc đến khí hóa của nó trong thời gian ngắn nhanh chóng tử vong biến dị thành tang thi vô cùng nguy hiểm”. Đại Ất cúi đầu, nhìn dưới mặt đất, “Bọn tớ đã thấy qua, là thật. Đúng là chuyện này khiến Tiến sĩ Gia Tỳ quyết định tiêu hủy hắn.”
“Chúng tớ không tiêu hủy được hắn, nhưng trong chớp mắt hắn tự tiêu hủy bản thân. Đối với chúng tớ mà nói, vốn như vậy cũng rất tốt. Thế nhưng đám người Phỉ Lực lừa chúng tớ”. Đại Ất cắn chặt răng, “Bọn họ cam kết nói nó thể tìm được phương pháp tiêu hủy loại thuốc này cũng như tiêu hủy nó đầu tiên. Nhưng bọn họ không thể. Bọn họ thấy được tiềm năng và uy lực của loại chất này, quyết định gác lại phương án tiêu hủy, tập trung sức mạnh nghiên cứu cơ chế sản sinh. Bọn họ điên rồi, bọn họ muốn đem kỹ thuật chế thuốc tạo ra tận thế chiếm làm của riêng. Càng về sau để lộ tin tức, đối thủ cạnh tranh của chúng tớ cùng những bộ ngành nghiên cứu của các quốc gia khác nghe nói đến sự tồn tại của loại thuốc này, bắt đầu ra tay cướp đoạt nó. Những người đến cướp vật này căn bản còn không biết đây là vật gì, nó so với vũ khí hạt nhân còn đáng sợ hơn! Bọn họ chỉ nghe nói là ‘Một loại hóa chất kiểu mới nào đó rất có giá trị’ liền đến cướp…Nói như vậy hóa chất này cực không an toàn, bất cứ lúc nào cũng có thể rò rỉ gây nguy hiểm”
“Bọn Phỉ Lực lúc này mới bắt đầu sợ sệt sự nguy hại của hóa chất khi rò rỉ, chuẩn bị tiêu hủy nó” Đại Ất hít một hơi thật sâu, “Nhưng bọn họ căn bản không tiêu hủy được. Bọn họ không có năng lực. Bọn họ tới tìm chúng tớ, nói đều lỗi của bọn tớ. Nhưng chúng tớ có thể có biện pháp gì chứ, chúng tớ không phải làm về nghiên cứu hóa học sinh vật. YN sáng tạo ra hóa chất đã mất khống chế cũng bị tiêu hủy…”
Trương Tri Âm nhìn thấy được sự sợ hãi thật sâu trong ánh mắt Đại Ất. Hắn đang sợ, sợ loại thuốc này bị rò rỉ.
“Cho nên cậu đến tìm tớ?” Trương Tri Âm chậm rãi hỏi.
Đại Ất gật gật đầu: “Là tiến sĩ Gia Tỳ cho tớ đến tìm cậu”
“Chí ít trong thời gian ngắn đến xem, tỷ lệ YN hủy diệt thế giới chỉ có 50%, sau khi cân nhắc đưa cậu tiến vào đây thì tỉ lệ có thể ít hơn; thế nhưng nếu như loại thuốc kia bị lộ ra ngoài, tỷ lệ thế giới tận thế là 100%, điều chúng ta có thể làm chỉ có thể là xây một nơi ẩn thân an toàn dưới lòng đất, tích trữ lương thực thật tốt”
“Bây giờ tiêu hủy loại thuốc kia chỉ có YN. Không quản vì nguyên nhân gì mà hắn đưa đến quyết định tự tiêu hủy bản thân, cũng không sao. Có cậu ở đây, khẳng định hắn sẽ không muốn biến mất hoàn toàn. Cho nên hắn nhất định lưu lại sự chuẩn bị cho bản thân. Tri Âm, tiến sĩ nói, nếu như hắn phải chuẩn bị, mấu chốt nhất định ở trên người cậu”
___________________
Lần đầu tiên, Trương Tri Âm gặp được tiến sĩ Gia Tỳ trong miệng Đại Ất.
Ông ta thoạt nhìn tựa hồ không khác một ông già bình thường, trong tay bê một chén trà, bình tĩnh ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Thấy Trương Tri Âm xuất hiện dáng vẻ của ông giống như rất vui vẻ, đứng lên ra khỏi bàn làm việc nghênh tiếp, thân thiết ôm hắn, như là nghênh tiếp một khách phương xa đã lâu không gặp.
Trương Tri Âm ngồi xuống, ông lão tự tay rót cho hắn một chén mời hắn cũng là trà mật ong, ngồi đối diện hắn, hai tay khoanh vào đặt trên bàn, mỉm cười nhìn hắn.
Trương Tri Âm vui mừng vì tiếng anh của mình cũng không tệ lắm, trong công việc thường xuyên dùng đến, nhiều năm như vậy không quá tệ. Tiến sĩ Gia Tỳ mang một giọng nói địa phương, hơn nữa trong khi trò chuyện mang theo rất nhiều từ ngữ lạ, Trương Tri Âm không muốn bỏ qua bất luận từ ngữ nào, lúc không hiểu thì Đại Ất bên cạnh thì phiên dịch giúp một tay.
Tiến sĩ Gia Tỳ nói: “Tôi biết Ất cũng nói không ít với cậu. Nhưng là chúng tôi muốn tranh thủ lấy sự giúp đỡ cùng tín nhiệm của cậu, cho nên tôi sẽ còn muốn nói thêm cho cậu một chút. Liên quan tới YN427, liên quan tới cậu và nó, liên quan tới việc tại sao hắn đột nhiên biến mất”
Trương Tri Âm gật đầu. Ngồi tại đây, tâm hắn từ trước tới giờ vẫn chưa bình tĩnh lại.
Ông lão mỉm cười hỏi thăm.
“Tôi nghĩ Ất đã nói với cậu, thời điểm sáng tạo ra YN427, chúng tôi nhập vào một mệnh lệnh duy nhất mang tính mục tiêu là, ‘Để mình càng hoàn mỹ hơn, càng mạnh mẽ hơn’, đối với trí tuệ nhân tạo mà nói, điều này trở thành mục đích cuối cùng duy nhất mà nó tồn tại. Sau đó tôi nhớ cậu cũng biết, chúng tôi triển khai nhiệm vụ mới, cố gắng giúp nó lý giải cũng như lấy được tình cảm của con người. Có thể xem như tiến triển thuận lợi, bời vì điều này cũng phù hợp với mệnh lệnh ban đầu của nó ‘càng hoàn mỹ hơn’. Thế nhưng nó gặp cậu, tôi đến giờ không thể làm rõ tất cả hành động nó đối với cậu là căn cứ vào cái gì, được sinh ra như thế nào, bởi vì trên lý thuyết mà nói, nó không thể nắm giữ tình cảm. Trương tiên sinh, tuy rằng nói với cậu sự thật rất đau đớn, thế nhưng tôi không thể không nói, nó không thể yêu cậu. Không phải là con người, trên người nó thậm chí không nhìn thấy bất kì nhân tố gì của động vật, phương thức suy nghĩ của nó, cơ chế tồn tại cùng với con người hoàn toàn khác nhau”
“Tuy rằng không rõ nguyên nhân gì, thế nhưng có một điểm rõ ràng là, Trương tiên sinh, sự tồn tại của cậu làm nó trở nên yếu đi, làm cho nó có nhược điểm. Hiểu được tình cảm nhân loại có thể khiến cho nó trở nên càng hoàn thiện, sau đó nó gặp cậu, cậu làm cho nó không hề cường đại nữa mà chỉ không chê vào đâu được. Cho nên, cậu hiểu chứ? Trương tiên sinh, cậu là một điểm nối tiếp, cậu là một ảnh hưởng, thậm chí trái ngược với mệnh lệnh mục tiêu ban đầu, cũng chính cậu khiến cho sự hiện hữu của nó trở thành một nghịch lý. Đối với nó mà nói, điểm này là chí mạng, căn cứ vào phân tích của tôi, cũng là căn nguyên dẫn đến nó tự tiêu hủy bản thân.”
“Còn có một điều tôi không thể không nói, tuy rằng tôi không cho rằng tất cả các hành động của nó đối với cậu xuất phát từ cái gọi là ‘yêu’ của con người, thế nhưng hắn có thể là là một người yêu tốt sơ với đại đa số tình nhân trên đời. Mỗi câu mỗi lời nói nó nói với cậu, mỗi lời hứa mỗi cam kết đều viết thành mệnh lệnh đối với mình, chỉ cần nó tồn tại, nó sẽ giữ đúng đến cùng.”
“Mà trong những mệnh lệnh thật nhỏ đó, ít nhiều cũng có cái phản lại. Những thứ này đều là họa vô đơn chí”
“Nó vẫn luôn mạnh mẽ một mình xử lý tất cả mọi thứ, thế nhưng sự tồn tại và vận hành của nó lại mang tính máy móc, một ngày nào đó nó không xử lý được cơ chế phức tạp bên trong chính mình, nó sẽ có xu hướng hỏng mất, giống như bây giờ.”
Trương Tri Âm đột nhiên nhớ lại lời nói Ân Niệm đã từng nói ——
“Chỉ cần em vẫn thích anh, anh vĩnh viễn sẽ không bỏ đi, sẽ không biến mất.”
“Tri Âm, mỗi giây anh tồn tại đều yêu em”
Hắn hứa hẹn vĩnh viễn sẽ không bỏ đi, nhưng căn nguyên nghịch lý làm cho hắn không thể ở lại chỗ này, đồng thời yêu mình. Hắn mỗi câu hắn hứa mỗi câu hắn cam kết viết thành mệnh lệnh vĩnh viễn tuân thủ. Nhưng tất cả điều này, cuối cùng đều quấn thành nghịch lý khó có thể song toàn.
Trương Tri Âm đột nhiên thông suốt, Ân Niệm rơi vào hoàn cảnh tự tiêu hủy bản thân, lại đem quyền lựa chọn giao cho hắn.
Cho nên Đại Ất nói “Sự chuẩn bị then chốt nhất định ở trên người cậu.”
Không cần tiếp tục yêu hắn khiến hắn hoàn toàn biến mất, hoặc là làm cho hắn trở về, kết quả cũng không thể dự đoán. Lại như cách thức hóa đĩa cứng, khởi động máy lại một lần nữa, đặt ra ma trận khôi phục, không ai có thể biết tư liệu đã từng có có thể khôi phục được mấy phần.
Thân thể tiến sĩ Gia Tỳ nghiêng về phía trước, mang theo con mắt sâu sắc đã vẩn đục nhìn Trương Tri Âm. Ông đột nhiên kêu tên của hắn, cứ phát âm một cách kì quái.
Hắn nói: “Tri Âm, nó sẽ biến mất như thế, nó nhất định đem mấu chốt phục hồi như cũ để lại cho cậu.”
/97
|