***
Theo lời của Chúc Vãn, Chu Ngộ Thần mới học cấp ba. Vốn dĩ anh có rất nhiều thời gian để từ từ gây dựng sự nghiệp to lớn của mình. Nhưng dường như ông trời lại không cho anh cơ hội ấy, cũng không muốn đợi anh quá lâu.
Từ lúc bên nhau tới giờ, trải qua hai năm đón Tết, lần nào Chu Ngộ Thần cũng mặt dày quấn lấy Chúc Vãn, nói rằng phải về nhà cô gái nhỏ, cùng cô ăn Tết m Lịch nhưng đều bị Chúc Vãn từ chối. Lần nào anh cũng kiên nhẫn, dỗ Chúc Vãn như dỗ dành một đứa trẻ, nhưng cô lại giảng đạo lý cho anh, nói rằng bố mẹ nuôi anh lớn lại rất thương yêu anh, sao anh có thể không về nhà ăn Tết được.
Trong lòng Chu Ngộ Thần bị nghẹn, cô gái nhỏ khá đấy, chắc chắn cô không muốn gia đình biết chuyện hai người yêu sớm nên mới từ chối, dù biết vậy nhưng lần nào anh cũng theo ý cô, anh sợ Chúc Vãn không vui.
Chu Ngộ Thần chỉ có thể mặt dày trêu ghẹo cô gái nhỏ, đằng nào cũng phải gả, phải có quan hệ tốt với mẹ chồng nàng dâu chứ.
Chúc Vãn nghe thấy thì mặt mày đỏ bừng, trừ việc lườm anh thì cũng không thể làm được gì khác.
Chu Ngộ Thần cũng không so đo với cô gái nhỏ, bạn gái không cho đi thì anh không đi. Bình thường anh cũng hôn hôn, ôm ôm một cái, không để mình phải chịu ấm ức. Chu Ngộ Thần luôn muốn học bù trước kiến thức trong lúc nghỉ đông kéo dài hơn một tháng, khi không thể gặp mặt cô gái nhỏ.
Trong tuần ôn tập trước khi thi cuối kỳ, Chúc Vãn vẫn yên tĩnh thành thật nghe giảng, thành thật ôn tập.
Chu Ngộ Thần lăn ra ngủ gục trên bàn.
Anh với đội thể thao điện tử kia hợp tác chưa đầy một học kỳ, thật sự thì tháng đầu tiên tự thành lập riêng một đội tuyển của riêng mình phải cần rất nhiều sức lực.
Chu Ngộ Thần là kiểu người nói không làm thì không làm, nhưng một khi đã hạ quyết tâm làm gì đó thì anh phải hoàn thành một cách tốt nhất. Bởi vậy mà anh được đoàn đội rất coi trọng, dù sao thì anh cũng có nhiều tiền, vấn đề là thời gian và sức lực thôi.
Gần cuối kỳ, đây là lần đầu tiên đoàn đội nhỏ của anh vượt qua cửa ải cuối năm. Sau khi học xong, thời gian của Chu Ngộ Thần đều rất bận, rất kín. Trước kia, anh luôn là con người thích trốn học, chơi game, đua xe nhưng từ sau khi anh ở bên Chúc Vãn, dù mỗi ngày anh có mệt đến mức không để mở được mắt nhưng cũng không rời một lớp học nào.
Chu Ngộ Thần rất hưởng thụ việc ngồi cạnh Chúc Vãn, cho dù anh ngủ ở trên bàn cô gái nhỏ thì cũng tốt hơn là anh về nhà ngủ một mình.
Anh không muốn bỏ lỡ bất kỳ một giây phút nào ở cạnh cô gái nhỏ,
Tối hôm qua, anh bận đến tận sáng sớm, nhưng anh vẫn đi dỗ Chúc Vãn ngủ. Sau khi thấy cô gái ngủ, anh bèn lặng lẽ hôn hôn cô gái nhỏ, nói chúc ngủ ngon, cả người tràn đầy năng lượng.
Sau đó anh lại đi một mình lên trên lầu, vùi đầu vào những tài liệu. Dù Chu Ngộ Thần có tiếp thu tốt đến mấy, học giỏi đến mấy nhưng khả năng kiếm tiền cũng không dễ như trong tưởng tượng, anh cần phải tập trung học tập về đầu tư.
Bận rộn đến tận bốn giờ sáng, anh nhìn màn đêm tối đen rồi đến nằm cạnh Chúc Vãn trong vòng hai tiếng, sau đó lại đi về phòng ngủ của mình trước khi cô gái nhỏ thức giấc. Vì vậy mà trong giờ học, anh ngủ rất say. Chúc Vãn lo lắng rằng Chu Ngộ Thần nghỉ ngơi không tốt nên cố gắng đè thấp giọng, nói nhỏ nhất có thể khi giảng bài cho các bạn học.
Thật ra Chúc Vãn định đi ra chỗ khác để giảng cơ, nhưng cô còn chưa đi đến hai bước thì giây trước thiếu niên này vẫn đang ngủ say đã cảm giác được gì đó, anh ngẩng gương mặt còn đang buồn ngủ lên, duỗi tay kéo Chúc Vãn về vị trí ban đầu.
“Ngồi ở đây giảng đi, em đi rồi anh không ngủ được.”
Khuôn mặt Chúc Vãn đỏ ửng, cô xấu hổ đến mức không dám nhìn vẻ mặt ái muội của bạn học kia.
Thấy Chúc Vãn không giảng bài được nữa, khóe miệng Chu Ngộ Thần cong cong, bàn tay to của anh nắm chặt không buông tay trái cô gái nhỏ rồi anh lười biếng ngủ bù tiếp.
Đến tiết Tiếng Anh, cô giáo yêu cầu các bạn học lấy vở làm bài tập được giao tối qua ra, Chu Ngộ Thần không làm, nhưng thầy cô giáo cũng chẳng quản được anh, bèn nhắm mở một con mắt, làm như chưa thấy gì cả.
Còn chưa nói gì hết thì đã thấy Đại Địa Lôi với cái bụng của ông đi về lớp với tốc độ nhanh nhất, chào hỏi và xin lỗi giáo viên Tiếng Anh xong thì đánh thức thiếu niên đang ngủ trên bàn.
Trong lớp đều cho rằng Đại Địa Lôi tới kiểm tra kỷ luật nhưng Chu Ngộ Thần lại là lão đại có tiếng ở trường, không sợ trời không sợ đất, ông đã từng đứng trước mặt anh sao còn lao vào họng súng nhỉ?
Ai ai cũng ôm tâm trạng xem kịch vui, lặng lẽ nhìn về hướng này.
Ông gõ nhẹ mặt bàn, quả nhiên Chu Ngộ Thần không kiên nhẫn.
“Mẹ nó, định nói cái gì?”
Ngoại trừ Chúc Vãn, đối với những người khác, từ trước đến nay anh đều không cho sắc mặt tốt.
Mỗi người đều chờ tính xấu của anh phát tác, ai ngờ Đại Địa Lôi nói gì đó vào tai thiếu niên, nói mấy câu, ngay lập tức thiếu niên đứng dậy, trên mặt không có sự tức giận, thay vào đó là sự lo lắng hiếm có.
Chu Ngộ Thần không nói hai lời mà đi ra ngoài luôn, Chúc Vãn lo lắng nên giữ chặt anh.
“Sao vậy?”
“Không có gì, em học ngoan nhé, anh không sao hết.”
Sau đó, Chu Ngộ Thần duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt của cô gái nhỏ, cố gắng khiến mình bình tĩnh, không để cô lo lắng.
“Chốc nữa Tiếu Hoặc đưa em về nhé?”
“Còn anh…?”
Thật ra từ trường học về nhà cũng chỉ có một đoạn đường ngắn, cũng không cần ai đưa về. Nhưng Chúc Vãn cảm thấy Chu Ngộ Thần có cái gì đó, trong lòng cũng hơi bối rối.
“Anh có chút việc, anh đi ra ngoài chút nhé.”
Chu Ngộ Thần nghĩ không muốn để Chúc Vãn lo lắng, nên nói xong thì đi theo Đại Địa Lôi luôn.
Lúc nãy nói không có việc gì, lúc sau lại nói có việc. Chúc Vãn cau mày.
Đến khi tan học, Chúc Vãn vẫn chưa về mà đứng đợi anh. Sau đó cô nhìn Tiếu Hoặc - người mà Chu Ngộ Thần nhờ đưa về, cô không nhịn được mà hỏi câu hỏi không biết cô đã nói bao nhiêu lần rồi.
“Cậu có biết anh ấy có chuyện gì không?”.
Tiếu Hoặc chỉ biết xin lỗi.
“Thần ca chỉ bảo tôi đưa cậu về nhà. Từ nhỏ đến lớn anh ấy không thích nói chuyện của mình cho người khác, nhưng chắc là không có chuyện gì đâu, Chu gia lợi hại lắm, đừng lo lắng.”
Càng nói như thế, trong lòng cô càng cảm thấy không ổn.
Giữa trưa, Chu Ngộ Thần vẫn không đến tìm Chúc Vãn, buổi chiều cũng không đến lớp. Anh đi từ sáng, đến giờ vẫn không có tin tức, cả ngày cô cũng chưa gặp anh rồi.
Buổi tối đi học về, Chúc Vãn không có tâm trạng làm đề nữa, cô ngồi ngơ ngác ở phía cửa sổ, ngồi tận mấy tiếng đồng hồ liền, ngồi đến khi ngoài trời hoàn toàn chỉ còn một mảnh tối đen, gió lạnh thổi vào, thời tiết rất lạnh.
Mấy ngày trước, Chu Ngộ Thần còn vừa ôm vừa nói với cô rằng, dự báo thời tiết nói rằng hai ngày sẽ có tuyết. Đến lúc đó, anh sẽ đưa cô đến núi Ngọc Hành chơi, đứng từ đỉnh núi ngắm toàn bộ tuyết trắng phủ ở thành phố H. Nhưng hôm nay nhiệt độ thấp như vậy, sắp có tuyết rồi, cô vẫn chưa gặp anh.
Bên ngoài có tiếng đập cửa dồn dập, Chúc Vãn hồi phục lại tinh thần, cô còn tưởng Chu Ngộ Thần về nên chạy thật nhanh ra mở cửa. Nhưng người tới lại là Phạm Vũ Triết.
Phạm Vũ Triết cầm điện thoại, thở rất gấp, khu chung cư này không cho xe oto tiến vào nên cậu phải chạy một lúc lâu mới tìm được nơi đây. Một tay cậu chống cửa, một tay đưa điện thoại cho Chúc Vãn.
“Điện, điện thoại của Thần ca.”
Ngay lập tức Chúc Vãn nhận lấy điện thoại, cô nghe thấy giọng nói mà cô nhớ cả ngày nay.
“Vãn Vãn, là anh.”
Chúc Vãn nghe thấy Chu Ngộ Thần gọi mình, không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi ấm ức, cảm xúc hay áp lực cả ngày nay bùng phát ra, lời nói của cô gái nhỏ rất đáng thương, cô khóc nức nở.
“Anh đi đâu thế, sao không về… Anh với em bất hòa chuyện gì thì nói ra, em rất sợ đó…”
Chu Ngộ Thần dừng lại một chút, tựa như anh đang che giấu cảm xúc gì đó. Anh nghe thấy giọng nói của Chúc Vãn, tim anh lại đau.
“Xin lỗi, là anh không tốt, em đừng sợ, được không? Anh nói với em, cái gì cũng nói cho em, nhưng em đừng lo lắng.”
“Ba anh xảy ra chuyện, ông ấy bị xuất huyết não. Bác sĩ nói là do mệt nhọc quá độ. Bởi vì cuối năm rồi, con người ba anh lại như vậy, cả đời đều chạy đua, nếu không thì sao anh lại là phú nhị đại được chứ.”
Chu Ngộ Thần sợ Chúc Vãn lo lắng nên dù cho giờ phút này lòng anh có nặng nề bao nhiêu thì vẫn cố gắng nói nhẹ nhàng, anh còn tự cười nhạo bản thân.
Nhưng Chúc Vãn sẽ không hiểu, anh lo lắng, khổ sở như nào đâu.
“Chú ấy, như nào rồi ạ?”. Chúc Vãn cẩn thận hỏi chuyện mấu chốt nhất, sợ phải nghe thấy một câu trả lời bằng giọng nói tuyệt vọng.
Chu Ngộ Thần cười cười, nhưng nụ cười ấy không còn vẻ khí phách hăng hái như trước.
“Mạng của ông ấy dài lắm, hôm nay làm phẫu thuật, cứu được ông ấy rồi.”
Chúc Vãn thở phào nhẹ nhõm, còn người là tốt rồi.
“Em đừng lo lắng cũng như nghĩ nhiều, dù Chu gia có làm sao thì vẫn đủ tiền, đội ngũ chữa bệnh tốt nhất cũng đang chờ ở Chu gia, ông ấy không sao đâu.”
Chúc Vãn biết, anh đang tự an ủi mình.
“Ba anh tỉnh lại chắc còn mất một khoảng thời gian nữa, mẹ anh cũng rất hoảng, vội vàng chạy đến chăm sóc cho ông. Gần cuối năm rồi, ở công ty không có ai xử lý nên Đại Địa Lôi kéo thằng con trai khốn nạn là anh về nhà. Mấy ngày nay anh không đưa em đi học được, xin lỗi em.”
“Buổi tối, em còn phải ngủ một mình.”
Chúc Vãn lẳng lặng nghe anh nói không ngừng, cô biết giờ phút này anh đang yếu đuối và bất lực nhất, nhưng anh vẫn nhớ đến cô.
Những giọt nước mắt của Chúc Vãn không ngừng rơi xuống, cô cố gắng để mình không phát ra tiếng để thiếu niên nghe thấy, cô không muốn anh phải lo lắng.
Phạm Vũ Triết đứng ở cửa nhìn thấy hết mọi chuyện, chị dâu khóc đáng thương quá. Ban đầu, cậu còn tưởng hai người yêu nhau rồi lại cãi nhau, nhưng hôm nay cậu thấy như vậy, chắc cả đời này cậu có hâm mộ cũng không được mất.
Chúc Vãn tự ổn định lại cảm xúc của mình, cô mềm giọng dịu dàng nói với thiếu niên ở đầu dây bên kia.
“Chu Ngộ Thần, anh đừng lo lắng, ba anh… Ông ấy sẽ tốt lên thôi, anh xử lý chuyện trong nhà thật tốt đi nhé, không cần phải nhớ em, em sẽ ngoan ngoãn ăn cơm rồi đi ngủ, học tập thật tốt.”
Chu Ngộ Thần: “Ừm…”
Thiếu nữ dừng một chút, rồi nhẹ nhàng nói tiếp.
“Đợi ba tỉnh lại, anh nói với ông ấy rằng, nghỉ đông năm nay anh sẽ tới nhà bạn gái ăn Tết.”
Đầu dây bên kia yên tĩnh một chút, lúc sau thiếu niên mới nói.
“Được.”
Theo lời của Chúc Vãn, Chu Ngộ Thần mới học cấp ba. Vốn dĩ anh có rất nhiều thời gian để từ từ gây dựng sự nghiệp to lớn của mình. Nhưng dường như ông trời lại không cho anh cơ hội ấy, cũng không muốn đợi anh quá lâu.
Từ lúc bên nhau tới giờ, trải qua hai năm đón Tết, lần nào Chu Ngộ Thần cũng mặt dày quấn lấy Chúc Vãn, nói rằng phải về nhà cô gái nhỏ, cùng cô ăn Tết m Lịch nhưng đều bị Chúc Vãn từ chối. Lần nào anh cũng kiên nhẫn, dỗ Chúc Vãn như dỗ dành một đứa trẻ, nhưng cô lại giảng đạo lý cho anh, nói rằng bố mẹ nuôi anh lớn lại rất thương yêu anh, sao anh có thể không về nhà ăn Tết được.
Trong lòng Chu Ngộ Thần bị nghẹn, cô gái nhỏ khá đấy, chắc chắn cô không muốn gia đình biết chuyện hai người yêu sớm nên mới từ chối, dù biết vậy nhưng lần nào anh cũng theo ý cô, anh sợ Chúc Vãn không vui.
Chu Ngộ Thần chỉ có thể mặt dày trêu ghẹo cô gái nhỏ, đằng nào cũng phải gả, phải có quan hệ tốt với mẹ chồng nàng dâu chứ.
Chúc Vãn nghe thấy thì mặt mày đỏ bừng, trừ việc lườm anh thì cũng không thể làm được gì khác.
Chu Ngộ Thần cũng không so đo với cô gái nhỏ, bạn gái không cho đi thì anh không đi. Bình thường anh cũng hôn hôn, ôm ôm một cái, không để mình phải chịu ấm ức. Chu Ngộ Thần luôn muốn học bù trước kiến thức trong lúc nghỉ đông kéo dài hơn một tháng, khi không thể gặp mặt cô gái nhỏ.
Trong tuần ôn tập trước khi thi cuối kỳ, Chúc Vãn vẫn yên tĩnh thành thật nghe giảng, thành thật ôn tập.
Chu Ngộ Thần lăn ra ngủ gục trên bàn.
Anh với đội thể thao điện tử kia hợp tác chưa đầy một học kỳ, thật sự thì tháng đầu tiên tự thành lập riêng một đội tuyển của riêng mình phải cần rất nhiều sức lực.
Chu Ngộ Thần là kiểu người nói không làm thì không làm, nhưng một khi đã hạ quyết tâm làm gì đó thì anh phải hoàn thành một cách tốt nhất. Bởi vậy mà anh được đoàn đội rất coi trọng, dù sao thì anh cũng có nhiều tiền, vấn đề là thời gian và sức lực thôi.
Gần cuối kỳ, đây là lần đầu tiên đoàn đội nhỏ của anh vượt qua cửa ải cuối năm. Sau khi học xong, thời gian của Chu Ngộ Thần đều rất bận, rất kín. Trước kia, anh luôn là con người thích trốn học, chơi game, đua xe nhưng từ sau khi anh ở bên Chúc Vãn, dù mỗi ngày anh có mệt đến mức không để mở được mắt nhưng cũng không rời một lớp học nào.
Chu Ngộ Thần rất hưởng thụ việc ngồi cạnh Chúc Vãn, cho dù anh ngủ ở trên bàn cô gái nhỏ thì cũng tốt hơn là anh về nhà ngủ một mình.
Anh không muốn bỏ lỡ bất kỳ một giây phút nào ở cạnh cô gái nhỏ,
Tối hôm qua, anh bận đến tận sáng sớm, nhưng anh vẫn đi dỗ Chúc Vãn ngủ. Sau khi thấy cô gái ngủ, anh bèn lặng lẽ hôn hôn cô gái nhỏ, nói chúc ngủ ngon, cả người tràn đầy năng lượng.
Sau đó anh lại đi một mình lên trên lầu, vùi đầu vào những tài liệu. Dù Chu Ngộ Thần có tiếp thu tốt đến mấy, học giỏi đến mấy nhưng khả năng kiếm tiền cũng không dễ như trong tưởng tượng, anh cần phải tập trung học tập về đầu tư.
Bận rộn đến tận bốn giờ sáng, anh nhìn màn đêm tối đen rồi đến nằm cạnh Chúc Vãn trong vòng hai tiếng, sau đó lại đi về phòng ngủ của mình trước khi cô gái nhỏ thức giấc. Vì vậy mà trong giờ học, anh ngủ rất say. Chúc Vãn lo lắng rằng Chu Ngộ Thần nghỉ ngơi không tốt nên cố gắng đè thấp giọng, nói nhỏ nhất có thể khi giảng bài cho các bạn học.
Thật ra Chúc Vãn định đi ra chỗ khác để giảng cơ, nhưng cô còn chưa đi đến hai bước thì giây trước thiếu niên này vẫn đang ngủ say đã cảm giác được gì đó, anh ngẩng gương mặt còn đang buồn ngủ lên, duỗi tay kéo Chúc Vãn về vị trí ban đầu.
“Ngồi ở đây giảng đi, em đi rồi anh không ngủ được.”
Khuôn mặt Chúc Vãn đỏ ửng, cô xấu hổ đến mức không dám nhìn vẻ mặt ái muội của bạn học kia.
Thấy Chúc Vãn không giảng bài được nữa, khóe miệng Chu Ngộ Thần cong cong, bàn tay to của anh nắm chặt không buông tay trái cô gái nhỏ rồi anh lười biếng ngủ bù tiếp.
Đến tiết Tiếng Anh, cô giáo yêu cầu các bạn học lấy vở làm bài tập được giao tối qua ra, Chu Ngộ Thần không làm, nhưng thầy cô giáo cũng chẳng quản được anh, bèn nhắm mở một con mắt, làm như chưa thấy gì cả.
Còn chưa nói gì hết thì đã thấy Đại Địa Lôi với cái bụng của ông đi về lớp với tốc độ nhanh nhất, chào hỏi và xin lỗi giáo viên Tiếng Anh xong thì đánh thức thiếu niên đang ngủ trên bàn.
Trong lớp đều cho rằng Đại Địa Lôi tới kiểm tra kỷ luật nhưng Chu Ngộ Thần lại là lão đại có tiếng ở trường, không sợ trời không sợ đất, ông đã từng đứng trước mặt anh sao còn lao vào họng súng nhỉ?
Ai ai cũng ôm tâm trạng xem kịch vui, lặng lẽ nhìn về hướng này.
Ông gõ nhẹ mặt bàn, quả nhiên Chu Ngộ Thần không kiên nhẫn.
“Mẹ nó, định nói cái gì?”
Ngoại trừ Chúc Vãn, đối với những người khác, từ trước đến nay anh đều không cho sắc mặt tốt.
Mỗi người đều chờ tính xấu của anh phát tác, ai ngờ Đại Địa Lôi nói gì đó vào tai thiếu niên, nói mấy câu, ngay lập tức thiếu niên đứng dậy, trên mặt không có sự tức giận, thay vào đó là sự lo lắng hiếm có.
Chu Ngộ Thần không nói hai lời mà đi ra ngoài luôn, Chúc Vãn lo lắng nên giữ chặt anh.
“Sao vậy?”
“Không có gì, em học ngoan nhé, anh không sao hết.”
Sau đó, Chu Ngộ Thần duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt của cô gái nhỏ, cố gắng khiến mình bình tĩnh, không để cô lo lắng.
“Chốc nữa Tiếu Hoặc đưa em về nhé?”
“Còn anh…?”
Thật ra từ trường học về nhà cũng chỉ có một đoạn đường ngắn, cũng không cần ai đưa về. Nhưng Chúc Vãn cảm thấy Chu Ngộ Thần có cái gì đó, trong lòng cũng hơi bối rối.
“Anh có chút việc, anh đi ra ngoài chút nhé.”
Chu Ngộ Thần nghĩ không muốn để Chúc Vãn lo lắng, nên nói xong thì đi theo Đại Địa Lôi luôn.
Lúc nãy nói không có việc gì, lúc sau lại nói có việc. Chúc Vãn cau mày.
Đến khi tan học, Chúc Vãn vẫn chưa về mà đứng đợi anh. Sau đó cô nhìn Tiếu Hoặc - người mà Chu Ngộ Thần nhờ đưa về, cô không nhịn được mà hỏi câu hỏi không biết cô đã nói bao nhiêu lần rồi.
“Cậu có biết anh ấy có chuyện gì không?”.
Tiếu Hoặc chỉ biết xin lỗi.
“Thần ca chỉ bảo tôi đưa cậu về nhà. Từ nhỏ đến lớn anh ấy không thích nói chuyện của mình cho người khác, nhưng chắc là không có chuyện gì đâu, Chu gia lợi hại lắm, đừng lo lắng.”
Càng nói như thế, trong lòng cô càng cảm thấy không ổn.
Giữa trưa, Chu Ngộ Thần vẫn không đến tìm Chúc Vãn, buổi chiều cũng không đến lớp. Anh đi từ sáng, đến giờ vẫn không có tin tức, cả ngày cô cũng chưa gặp anh rồi.
Buổi tối đi học về, Chúc Vãn không có tâm trạng làm đề nữa, cô ngồi ngơ ngác ở phía cửa sổ, ngồi tận mấy tiếng đồng hồ liền, ngồi đến khi ngoài trời hoàn toàn chỉ còn một mảnh tối đen, gió lạnh thổi vào, thời tiết rất lạnh.
Mấy ngày trước, Chu Ngộ Thần còn vừa ôm vừa nói với cô rằng, dự báo thời tiết nói rằng hai ngày sẽ có tuyết. Đến lúc đó, anh sẽ đưa cô đến núi Ngọc Hành chơi, đứng từ đỉnh núi ngắm toàn bộ tuyết trắng phủ ở thành phố H. Nhưng hôm nay nhiệt độ thấp như vậy, sắp có tuyết rồi, cô vẫn chưa gặp anh.
Bên ngoài có tiếng đập cửa dồn dập, Chúc Vãn hồi phục lại tinh thần, cô còn tưởng Chu Ngộ Thần về nên chạy thật nhanh ra mở cửa. Nhưng người tới lại là Phạm Vũ Triết.
Phạm Vũ Triết cầm điện thoại, thở rất gấp, khu chung cư này không cho xe oto tiến vào nên cậu phải chạy một lúc lâu mới tìm được nơi đây. Một tay cậu chống cửa, một tay đưa điện thoại cho Chúc Vãn.
“Điện, điện thoại của Thần ca.”
Ngay lập tức Chúc Vãn nhận lấy điện thoại, cô nghe thấy giọng nói mà cô nhớ cả ngày nay.
“Vãn Vãn, là anh.”
Chúc Vãn nghe thấy Chu Ngộ Thần gọi mình, không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi ấm ức, cảm xúc hay áp lực cả ngày nay bùng phát ra, lời nói của cô gái nhỏ rất đáng thương, cô khóc nức nở.
“Anh đi đâu thế, sao không về… Anh với em bất hòa chuyện gì thì nói ra, em rất sợ đó…”
Chu Ngộ Thần dừng lại một chút, tựa như anh đang che giấu cảm xúc gì đó. Anh nghe thấy giọng nói của Chúc Vãn, tim anh lại đau.
“Xin lỗi, là anh không tốt, em đừng sợ, được không? Anh nói với em, cái gì cũng nói cho em, nhưng em đừng lo lắng.”
“Ba anh xảy ra chuyện, ông ấy bị xuất huyết não. Bác sĩ nói là do mệt nhọc quá độ. Bởi vì cuối năm rồi, con người ba anh lại như vậy, cả đời đều chạy đua, nếu không thì sao anh lại là phú nhị đại được chứ.”
Chu Ngộ Thần sợ Chúc Vãn lo lắng nên dù cho giờ phút này lòng anh có nặng nề bao nhiêu thì vẫn cố gắng nói nhẹ nhàng, anh còn tự cười nhạo bản thân.
Nhưng Chúc Vãn sẽ không hiểu, anh lo lắng, khổ sở như nào đâu.
“Chú ấy, như nào rồi ạ?”. Chúc Vãn cẩn thận hỏi chuyện mấu chốt nhất, sợ phải nghe thấy một câu trả lời bằng giọng nói tuyệt vọng.
Chu Ngộ Thần cười cười, nhưng nụ cười ấy không còn vẻ khí phách hăng hái như trước.
“Mạng của ông ấy dài lắm, hôm nay làm phẫu thuật, cứu được ông ấy rồi.”
Chúc Vãn thở phào nhẹ nhõm, còn người là tốt rồi.
“Em đừng lo lắng cũng như nghĩ nhiều, dù Chu gia có làm sao thì vẫn đủ tiền, đội ngũ chữa bệnh tốt nhất cũng đang chờ ở Chu gia, ông ấy không sao đâu.”
Chúc Vãn biết, anh đang tự an ủi mình.
“Ba anh tỉnh lại chắc còn mất một khoảng thời gian nữa, mẹ anh cũng rất hoảng, vội vàng chạy đến chăm sóc cho ông. Gần cuối năm rồi, ở công ty không có ai xử lý nên Đại Địa Lôi kéo thằng con trai khốn nạn là anh về nhà. Mấy ngày nay anh không đưa em đi học được, xin lỗi em.”
“Buổi tối, em còn phải ngủ một mình.”
Chúc Vãn lẳng lặng nghe anh nói không ngừng, cô biết giờ phút này anh đang yếu đuối và bất lực nhất, nhưng anh vẫn nhớ đến cô.
Những giọt nước mắt của Chúc Vãn không ngừng rơi xuống, cô cố gắng để mình không phát ra tiếng để thiếu niên nghe thấy, cô không muốn anh phải lo lắng.
Phạm Vũ Triết đứng ở cửa nhìn thấy hết mọi chuyện, chị dâu khóc đáng thương quá. Ban đầu, cậu còn tưởng hai người yêu nhau rồi lại cãi nhau, nhưng hôm nay cậu thấy như vậy, chắc cả đời này cậu có hâm mộ cũng không được mất.
Chúc Vãn tự ổn định lại cảm xúc của mình, cô mềm giọng dịu dàng nói với thiếu niên ở đầu dây bên kia.
“Chu Ngộ Thần, anh đừng lo lắng, ba anh… Ông ấy sẽ tốt lên thôi, anh xử lý chuyện trong nhà thật tốt đi nhé, không cần phải nhớ em, em sẽ ngoan ngoãn ăn cơm rồi đi ngủ, học tập thật tốt.”
Chu Ngộ Thần: “Ừm…”
Thiếu nữ dừng một chút, rồi nhẹ nhàng nói tiếp.
“Đợi ba tỉnh lại, anh nói với ông ấy rằng, nghỉ đông năm nay anh sẽ tới nhà bạn gái ăn Tết.”
Đầu dây bên kia yên tĩnh một chút, lúc sau thiếu niên mới nói.
“Được.”
/73
|