***
Thật ra cơ thể của Chu Ngộ Thần rất khỏe mạnh, từ nhỏ đến lớn cũng không bị bệnh gì nhiều.
Mặc dù hồi nhỏ anh rất khốn nạn, tính tình bạo dạn, không hợp một câu thì đánh lộn với người khác, lúc ấy có một thằng nhóc, chưa lớn tuổi, biết Chu Ngộ Thần hung hăng cũng không sợ anh, gạ đánh nhau.
Tuy cậu ta đánh không lại nhưng lại nhảy qua tường, thuận tay với lấy đồ gì đó ném xuống ngay đầu anh.
Chu Ngộ Thần phản ứng rất nhanh, tay vẫn nắm chặt người kia, thế là trán bị ăn cả một cái đinh cũ nhỏ, máu chảy đầy. Tuy cái đó không cứng như sắt thép nhưng máu vẫn chảy xuống mi mắt anh, mắt thiếu niên còn không thèm chớp, tựa như mình không phải là người chảy máu.
Phạm Vũ Triết vẫn chưa nhìn ra, tưởng máu ở trên mặt đất là chảy ở đâu đó. Cậu không cẩn thận nhìn lướt qua mặt Chu Ngộ Thần, biết anh có thói quen ở sạch nên vội vàng cầm khăn giấy qua lau.
“Lau mẹ mày, phía trên ông đây có tên khốn nào đó.”
“...”
Đệch mẹ, một chút anh cũng không đau à, người không biết còn tưởng anh không sao đó chứ.
Trong lòng Phạm Vũ Triết nghĩ rằng Chu Ngu Thần đúng là không giống người thường, anh còn không bình thường đến mức tùy ý bảo cậu cầm cồn sát trùng lau, xong rồi thì lôi cậu với Tiếu Hoặc đến tiệm net, đánh tăng cấp bù cho mấy ngày hôm trước.
Không hề để trong lòng.
Nhưng người không bình thường như vậy, hôm nay lại bị bệnh, phát sốt, cả người đều nóng.
Tháng 11 ở thành phố H, ẩm ướt lại lạnh lẽo, đón lấy một cơn gió lạnh thổi qua thì ngay cả thở cũng thấy đau.
Chu Ngộ Thần không bao giờ thích mặc nhiều quần áo nên dù người khác có bọc mình thành một quả cầu thì anh vẫn mặc một cái áo thun và một cái áo khoác.
Lúc chạy 2000m anh không cảm thấy lạnh, áo khoác vẫn quấn bên hông nhưng anh lại sợ Chúc Vãn cảm thấy lạnh nên đưa cả áo khoác cho cô gái nhỏ. Cuối cùng áo bị cô vứt trên dưới mặt đất, lúc nãy hôn Chúc Vãn khiến người anh nóng rực, nên không cảm thấy lạnh gì.
Khi phóng xe đến nhà Chúc Vãn, dọc đường đi, anh bị gió lạnh thổi vào, đúng là tuổi trẻ không quan tâm đến cơ thể mình, cảm xúc kích động còn có thể kháng cự được sự lạnh lẽo. Sau khi tất cả những hiểu lầm được tháo gỡ, thiếu niên sa vào ôm quả tim nhỏ, thoải mái đến mức xương cốt mềm nhũn.
Đây chắc chắn là lần đầu tiên anh bị bệnh trước mặt Chúc Vãn nhưng da mặt anh rất dày nên không hề cảm thấy mất mặt, ngược lại anh còn cảm ơn vì cơ thể mình trâu bò quá.
Suy nghĩ của anh giống y hệt một năm trước, để có thể nằm bên cạnh Chúc Vãn cả đêm nên anh toàn lấy cớ cả người bị nóng, buổi đêm ăn vạ không chịu đi.
Chu Ngộ Thần vì muốn đạt được mục đích thì đương nhiên mấy hành động không biết xấu hổ sẽ không diễn ra một hai lần đâu, dù cho người anh nóng thì vẫn không thể làm tiểu Chu thiếu bị như này được. Chỉ là Chúc Vãn dán vào nghe tim anh đập, dịu dàng đến mức làm anh nhọc lòng, trong lòng anh ngọt chế.t mất thôi.
Chu Ngộ Thần không nỡ buông vị ngọt này ra nên tỏ vẻ đáng thương rất đỉnh, anh nhíu mày nằm ở trên giường, giọng nói nhẹ nhẹ bay bay, khiến Chúc Vãn đau lòng không chịu được.
“Vậy anh ở lại đây một đêm nha… Một đêm thôi.”
“Cảm ơn bé cưng.”
Chu Ngộ Thần cười cười, vẫn là quả tim nhỏ đau lòng cho anh.
Chúc Vãn vẫn đỏ mặt như cũ, không cho phép anh gọi lung tung.
Sắc trời bên ngoài rất tối, đèn đường cũng không chiếu sáng hết được. Chu Ngộ Thần không cho Chúc Vãn chạy ra mua thuốc, nhưng cô gái nhỏ vẫn cảm thấy không ổn.
Cô nghĩ nghĩ một lúc rồi hỏi: “Trên tầng, anh có hòm thuốc không?”
“Có.”
“Em đi lên đó lấy cho anh, anh đưa chìa khóa cho em đi?”
Trên mặt Chu Ngộ Thần vẫn tươi cười nhưng lại mang theo chút suy yếu, nụ cười khiến Chúc Vãn phải run sợ.
“Trong túi quần anh, em tự tìm đi.”
“...” Chúc Vãn ngẩn người, căng da đầu duỗi tay ra.
“Tìm chìa khóa thì nên tìm chìa khóa đó, đừng chạm lung tung nha. Nếu chọc anh hưng phấn, anh sẽ kéo em trở về.”
Lưu manh thì vẫn là lưu manh mà thôi, dù anh có sốt cao thì vẫn nói mấy lời nói càn, không cần dùng đầu óc.
“Ai muốn sờ mó anh chứ.”
Chúc Vãn dịu dàng phản bác lại, vất vả lắm mới ấy được chìa khóa ra cộng thêm hơi nóng từ nhiệt độ cơ thể của anh. Cô gái nhỏ nhăn nhăn mày, biết anh trêu đùa mình hăng say nhưng vẫn sẽ rất mệt, sốt cao như vậy mà, sao dễ chịu được.
Ban đêm, Chúc Vãn cho Chu Ngộ Thần uống thuốc hạ sốt rồi bị anh lôi kéo nằm ngủ ở bên cạnh. Lúc đầu cô còn khẩn trương, bên cạnh không phải là đứa bé nào đâu mà là bạn trai đang nằm cạnh đó, cô vẫn rất khẩn trương.
Người Chu Ngộ Thần vừa hết nóng, Chúc Vãn ở bên cạnh anh cả đêm, lo rằng người anh lại nóng tiếp. Nhưng đồng hồ sinh học của cô gái mạnh quá, không bao lâu cô đã ngủ gật rồi, ngay cả Chu Ngộ Thần là người bị bệnh còn cảm thấy rất tỉnh táo, thấy hơi thở của cô đều đều.
Chu Ngộ Thần là một con cú đêm chính hiệu, có thói quen ngủ muộn nhưng vẫn dậy sớm được. Thậm chí cả đêm nay, bên cạnh anh có hô hấp đều đều, mùi hương nhàn nhạt của thiếu nữ, trong lòng anh ngọt ngào, gần đến bình minh mới bắt đầu ngủ.
Khi anh tỉnh lại cũng không tính là muộn lắm, nhưng lại không thấy bạn gái nhỏ đâu. Đêm qua anh sốt cao, dù có hết sốt thì cả người hôm nay vẫn rất mệt mỏi, anh lười nhác không biết làm gì. Chu Ngộ Thần nhìn lên mặt bàn, không thấy chìa khóa phòng anh đâu, nghĩ đến việc Chúc Vãn đang ở trên tầng, khóe miệng anh cong cong rồi đi lên tầng.
Sau ngày thi hội thể thao thì đó là tiết ẩm thực chính thức.
Đây là hoạt động tập thể nên phải nghiêm túc nhưng cũng sẽ có chút bất đồng nên hôm nay trường cho học sinh nghỉ, đi hay không đi cũng không sao hết, dù sao cũng chẳng ai đi kiểm tra.
Chúc Vãn không đến trường học, từ sáng sớm cô gái nhỏ đã ra ngoài mua nguyên liệu để làm bữa sáng.
Thật ra thành phố H rất ồn ào, rất nhiều người buôn bán. Buổi sáng, còn chưa đến 6 giờ nhưng các quán bán đồ ăn sáng đã xếp thành một hàng. Ngày thường cô đi học rất vội vàng, tùy ý lừa gạt cũng không sao nhưng hôm nay lại không giống thế, Chu Ngộ Thần ở đây, cô nghĩ rằng cô phải làm gì đó cho anh, tựa như lúc anh còn ở nhà mình.
Khi cô trở về, Chu Ngộ Thần vẫn ngủ, khi anh ngủ, sắc mặt anh không còn vẻ dịu dàng lúc đứng trước cô nữa, thậm chí anh còn hơi nhăn mày, vậy mới nói, bệnh cũng chẳng dễ chịu gì.
Vóc dáng Chu Ngộ Thần rất cao, nằm trên cái giường nhỏ của Chúc Vãn, nhìn có vẻ hơi buồn cười. Cánh tay của anh vẫn duy trì tư thế cho cô gối đầu lên vào tối qua, Chúc Vãn nhìn vài lần, gương mặt hơi hồng hồng.
Chúc Vãn không muốn đánh thức anh, mà phòng bếp cô còn thiếu vài đồ nên cô cầm chìa khóa đi lên tầng, nghĩ rằng làm xong bữa sáng rồi gọi anh.
Chu Ngộ Thần đi lên tầng hai, vừa vào cửa đã thấy cô gái nhỏ bận rộn trước một đống nguyên liệu.
Sức khỏe của Chúc Vãn không được tốt lắm, từ nhỏ cô đã sợ lạnh, mà cô cũng không có thói quen dùng máy sưởi nên cô mặc thật nhiều quần áo, bọc mình thành một khối, càng nhìn càng thấy đáng yêu,
Khóe miệng Chu Ngộ Thần cong cong, thuận tay bật điều hòa trong nhà lên.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, bên tai Chúc Vãn toàn là tiếng nước nên khi thiếu niên bước vào, cô cũng không phát hiện ra.
Chu Ngộ Thần nhìn Chúc Vãn ở phía sau, anh lười biếng tiến lên ôm từ đằng sau cô gái nhỏ, ôm một cục tròn vo này vào trong lồng ngực, anh cong người để mặt mình vào cổ cô, hít một hơi thật sâu, dáng vẻ ăn vạ.
Chúc Vãn biết là Chu Ngộ Thần, xấu hổ đến mức phải dừng động tác trên tay lại.
Chu Ngộ Thần lười nhác mở miệng, giọng nói nặng nề lại có chút từ tính:
“Em làm việc của em, anh ôm là việc của anh…”
“Anh đừng ôm…”
Chúc Vãn nhỏ giọng kháng nghị, không nói đến việc cái ôm của ai đó không thuận tiện. Dù cho động tác ấy hơi ảnh hưởng một chút nhưng anh vẫn dán vào cô, cô vừa xấu hổ vừa khẩn trương, sao có thể nhớ được lúc nãy mình đang làm gì, anh là tên xấu xa.
“Sáng sớm không ngủ được, lại còn vừa lén lút vừa nghênh ngang vào nhà anh, anh còn chưa so đo với em, cho anh ôm nhiều hơn một chút thì sao vậy?”
Chúc Vãn kinh ngạc, nhớ tới việc này, sắc mặt cô gái nhỏ tỏ vẻ không biết phải làm sao. Từ nhỏ ông bà ngoại đã dạy cô rằng, không được đụng vào khi chủ đồ chưa đồng ý, hành vi tùy tiện vào nhà người khác như này đúng là không tốt. Cô gái nhỏ rũ mắt, nghiêm túc nói với thiếu niên đang ôm chặt mình:
“Xin lỗi anh, em không nghĩ nhiều, không cố ý vào nhà anh đâu…”
Giọng nói thiếu nữ có hơi run, làm chuyện xấu mà bị bắt gian như thế, đúng thật là cô không biết phải làm sao. Thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn xin lỗi, trong lòng Chu Ngộ Thần hơi hụt hẫng.
“Em xin lỗi cái gì chứ, em là bạn gái của ông đây đó bé cưng ơi.”
Mặt Chu Ngộ Thần vẫn chôn ở cổ Chúc Vãn, cả người lộ ra vẻ lười biếng, lúc nói xong câu “bé cưng” anh còn “mổ” lên cổ cô một cái.
“Em cầm chìa khóa đi, anh đã sớm nghĩ đến việc đưa cho em rồi, về sau em muốn đến thì đến, đến nhiều thì càng tốt, hoan nghênh em về nhà.”
Hoan nghênh về nhà.
Chúc Vãn không để ý đến mấy lời cợt nhả của anh, nhưng cô gái nhỏ thì vẫn là cô gái nhỏ, được người khác cưng chiều, ai cũng thích mà, nên cô cúi đầu không nói gì, khóe miệng không giấu được nụ cười.
Chu Ngộ Thần cũng không nói nữa, tay cũng không buông, xung quanh cực kỳ yên tĩnh.
Trên người anh còn có mùi hương nhàn nhạt của thuốc, là thuốc mà tối quá Chúc Vãn nấu lên cho anh hạ sốt, bôi lên trán cùng với huyệt thái dương nên giờ phút này anh đứng gần, không nói gì khiến cho Chúc Vãn phân tâm. Cô ngửi được mùi thuốc, bỗng nhiên nhớ ra việc tối qua đi lấy thuốc,
Lúc cô mở hòm thuốc ra, thấy bên trong có rất nhiều thuốc, cái gì cũng có, còn có không ít đồ và thuốc dành cho con gái khi đau bụng kinh. Lúc ấy cô không nghĩ gì, nhưng giờ nghĩ tới bèn nhàn nhạt hỏi:
“Hòm thuốc nhà anh, sao có cái kia thế…”
Thấy Chúc Vãn lắp bắp, Chu Ngộ Thần cũng không để ý.
“Cái gì cơ?”
“Là thuốc dành cho con gái đau bụng kinh…”
Da mặt Chúc Vãn mỏng, dù là bạn trai thì khi cô nói ra ba từ đau bụng kinh, vẫn hơi xấu hổ.
“Chuẩn bị cho em đó, Thời Lạc nói là mỗi lần em bị đều như vậy. Anh sợ lần tới, em lại đau, anh có mấy đồ này, sẽ không sao đâu.”
Cái gì anh cũng nghĩ cho cô, anh vẫn luôn nhớ thương cô.
Hốc mắt Chúc Vãn hơi ướt, nhưng vì muốn giữ thể diện, lại một lần nữa cô xấu hổ khóc trước mặt anh, vẫn là mấy chuyện nhỏ này.
Chu Ngộ Thần cười khẽ ra tiếng, cười đến mức lồng ngực rung lên.
“Nói đi, có phải em bị ông đây làm cho cảm động phải không?
“...” Nào có ai hỏi trực tiếp như vậy chứ.
“Cảm động cũng chỉ biết khóc nhè, thỉnh thoảng em phải khen thưởng anh chứ, cổ vũ anh.”
“Khen thưởng cái gì cơ?”
“Ví dụ như, em chủ động hôn anh?”
“Ơ, cháo chín rồi, em múc ra đây…”
Thiếu niên cười khẽ.
Được thôi, cô gái nhỏ không chủ động thì anh sẽ chủ động, dù sao thì người cũng ở trong ngực anh, chạy cũng không thoát được.
Thật ra cơ thể của Chu Ngộ Thần rất khỏe mạnh, từ nhỏ đến lớn cũng không bị bệnh gì nhiều.
Mặc dù hồi nhỏ anh rất khốn nạn, tính tình bạo dạn, không hợp một câu thì đánh lộn với người khác, lúc ấy có một thằng nhóc, chưa lớn tuổi, biết Chu Ngộ Thần hung hăng cũng không sợ anh, gạ đánh nhau.
Tuy cậu ta đánh không lại nhưng lại nhảy qua tường, thuận tay với lấy đồ gì đó ném xuống ngay đầu anh.
Chu Ngộ Thần phản ứng rất nhanh, tay vẫn nắm chặt người kia, thế là trán bị ăn cả một cái đinh cũ nhỏ, máu chảy đầy. Tuy cái đó không cứng như sắt thép nhưng máu vẫn chảy xuống mi mắt anh, mắt thiếu niên còn không thèm chớp, tựa như mình không phải là người chảy máu.
Phạm Vũ Triết vẫn chưa nhìn ra, tưởng máu ở trên mặt đất là chảy ở đâu đó. Cậu không cẩn thận nhìn lướt qua mặt Chu Ngộ Thần, biết anh có thói quen ở sạch nên vội vàng cầm khăn giấy qua lau.
“Lau mẹ mày, phía trên ông đây có tên khốn nào đó.”
“...”
Đệch mẹ, một chút anh cũng không đau à, người không biết còn tưởng anh không sao đó chứ.
Trong lòng Phạm Vũ Triết nghĩ rằng Chu Ngu Thần đúng là không giống người thường, anh còn không bình thường đến mức tùy ý bảo cậu cầm cồn sát trùng lau, xong rồi thì lôi cậu với Tiếu Hoặc đến tiệm net, đánh tăng cấp bù cho mấy ngày hôm trước.
Không hề để trong lòng.
Nhưng người không bình thường như vậy, hôm nay lại bị bệnh, phát sốt, cả người đều nóng.
Tháng 11 ở thành phố H, ẩm ướt lại lạnh lẽo, đón lấy một cơn gió lạnh thổi qua thì ngay cả thở cũng thấy đau.
Chu Ngộ Thần không bao giờ thích mặc nhiều quần áo nên dù người khác có bọc mình thành một quả cầu thì anh vẫn mặc một cái áo thun và một cái áo khoác.
Lúc chạy 2000m anh không cảm thấy lạnh, áo khoác vẫn quấn bên hông nhưng anh lại sợ Chúc Vãn cảm thấy lạnh nên đưa cả áo khoác cho cô gái nhỏ. Cuối cùng áo bị cô vứt trên dưới mặt đất, lúc nãy hôn Chúc Vãn khiến người anh nóng rực, nên không cảm thấy lạnh gì.
Khi phóng xe đến nhà Chúc Vãn, dọc đường đi, anh bị gió lạnh thổi vào, đúng là tuổi trẻ không quan tâm đến cơ thể mình, cảm xúc kích động còn có thể kháng cự được sự lạnh lẽo. Sau khi tất cả những hiểu lầm được tháo gỡ, thiếu niên sa vào ôm quả tim nhỏ, thoải mái đến mức xương cốt mềm nhũn.
Đây chắc chắn là lần đầu tiên anh bị bệnh trước mặt Chúc Vãn nhưng da mặt anh rất dày nên không hề cảm thấy mất mặt, ngược lại anh còn cảm ơn vì cơ thể mình trâu bò quá.
Suy nghĩ của anh giống y hệt một năm trước, để có thể nằm bên cạnh Chúc Vãn cả đêm nên anh toàn lấy cớ cả người bị nóng, buổi đêm ăn vạ không chịu đi.
Chu Ngộ Thần vì muốn đạt được mục đích thì đương nhiên mấy hành động không biết xấu hổ sẽ không diễn ra một hai lần đâu, dù cho người anh nóng thì vẫn không thể làm tiểu Chu thiếu bị như này được. Chỉ là Chúc Vãn dán vào nghe tim anh đập, dịu dàng đến mức làm anh nhọc lòng, trong lòng anh ngọt chế.t mất thôi.
Chu Ngộ Thần không nỡ buông vị ngọt này ra nên tỏ vẻ đáng thương rất đỉnh, anh nhíu mày nằm ở trên giường, giọng nói nhẹ nhẹ bay bay, khiến Chúc Vãn đau lòng không chịu được.
“Vậy anh ở lại đây một đêm nha… Một đêm thôi.”
“Cảm ơn bé cưng.”
Chu Ngộ Thần cười cười, vẫn là quả tim nhỏ đau lòng cho anh.
Chúc Vãn vẫn đỏ mặt như cũ, không cho phép anh gọi lung tung.
Sắc trời bên ngoài rất tối, đèn đường cũng không chiếu sáng hết được. Chu Ngộ Thần không cho Chúc Vãn chạy ra mua thuốc, nhưng cô gái nhỏ vẫn cảm thấy không ổn.
Cô nghĩ nghĩ một lúc rồi hỏi: “Trên tầng, anh có hòm thuốc không?”
“Có.”
“Em đi lên đó lấy cho anh, anh đưa chìa khóa cho em đi?”
Trên mặt Chu Ngộ Thần vẫn tươi cười nhưng lại mang theo chút suy yếu, nụ cười khiến Chúc Vãn phải run sợ.
“Trong túi quần anh, em tự tìm đi.”
“...” Chúc Vãn ngẩn người, căng da đầu duỗi tay ra.
“Tìm chìa khóa thì nên tìm chìa khóa đó, đừng chạm lung tung nha. Nếu chọc anh hưng phấn, anh sẽ kéo em trở về.”
Lưu manh thì vẫn là lưu manh mà thôi, dù anh có sốt cao thì vẫn nói mấy lời nói càn, không cần dùng đầu óc.
“Ai muốn sờ mó anh chứ.”
Chúc Vãn dịu dàng phản bác lại, vất vả lắm mới ấy được chìa khóa ra cộng thêm hơi nóng từ nhiệt độ cơ thể của anh. Cô gái nhỏ nhăn nhăn mày, biết anh trêu đùa mình hăng say nhưng vẫn sẽ rất mệt, sốt cao như vậy mà, sao dễ chịu được.
Ban đêm, Chúc Vãn cho Chu Ngộ Thần uống thuốc hạ sốt rồi bị anh lôi kéo nằm ngủ ở bên cạnh. Lúc đầu cô còn khẩn trương, bên cạnh không phải là đứa bé nào đâu mà là bạn trai đang nằm cạnh đó, cô vẫn rất khẩn trương.
Người Chu Ngộ Thần vừa hết nóng, Chúc Vãn ở bên cạnh anh cả đêm, lo rằng người anh lại nóng tiếp. Nhưng đồng hồ sinh học của cô gái mạnh quá, không bao lâu cô đã ngủ gật rồi, ngay cả Chu Ngộ Thần là người bị bệnh còn cảm thấy rất tỉnh táo, thấy hơi thở của cô đều đều.
Chu Ngộ Thần là một con cú đêm chính hiệu, có thói quen ngủ muộn nhưng vẫn dậy sớm được. Thậm chí cả đêm nay, bên cạnh anh có hô hấp đều đều, mùi hương nhàn nhạt của thiếu nữ, trong lòng anh ngọt ngào, gần đến bình minh mới bắt đầu ngủ.
Khi anh tỉnh lại cũng không tính là muộn lắm, nhưng lại không thấy bạn gái nhỏ đâu. Đêm qua anh sốt cao, dù có hết sốt thì cả người hôm nay vẫn rất mệt mỏi, anh lười nhác không biết làm gì. Chu Ngộ Thần nhìn lên mặt bàn, không thấy chìa khóa phòng anh đâu, nghĩ đến việc Chúc Vãn đang ở trên tầng, khóe miệng anh cong cong rồi đi lên tầng.
Sau ngày thi hội thể thao thì đó là tiết ẩm thực chính thức.
Đây là hoạt động tập thể nên phải nghiêm túc nhưng cũng sẽ có chút bất đồng nên hôm nay trường cho học sinh nghỉ, đi hay không đi cũng không sao hết, dù sao cũng chẳng ai đi kiểm tra.
Chúc Vãn không đến trường học, từ sáng sớm cô gái nhỏ đã ra ngoài mua nguyên liệu để làm bữa sáng.
Thật ra thành phố H rất ồn ào, rất nhiều người buôn bán. Buổi sáng, còn chưa đến 6 giờ nhưng các quán bán đồ ăn sáng đã xếp thành một hàng. Ngày thường cô đi học rất vội vàng, tùy ý lừa gạt cũng không sao nhưng hôm nay lại không giống thế, Chu Ngộ Thần ở đây, cô nghĩ rằng cô phải làm gì đó cho anh, tựa như lúc anh còn ở nhà mình.
Khi cô trở về, Chu Ngộ Thần vẫn ngủ, khi anh ngủ, sắc mặt anh không còn vẻ dịu dàng lúc đứng trước cô nữa, thậm chí anh còn hơi nhăn mày, vậy mới nói, bệnh cũng chẳng dễ chịu gì.
Vóc dáng Chu Ngộ Thần rất cao, nằm trên cái giường nhỏ của Chúc Vãn, nhìn có vẻ hơi buồn cười. Cánh tay của anh vẫn duy trì tư thế cho cô gối đầu lên vào tối qua, Chúc Vãn nhìn vài lần, gương mặt hơi hồng hồng.
Chúc Vãn không muốn đánh thức anh, mà phòng bếp cô còn thiếu vài đồ nên cô cầm chìa khóa đi lên tầng, nghĩ rằng làm xong bữa sáng rồi gọi anh.
Chu Ngộ Thần đi lên tầng hai, vừa vào cửa đã thấy cô gái nhỏ bận rộn trước một đống nguyên liệu.
Sức khỏe của Chúc Vãn không được tốt lắm, từ nhỏ cô đã sợ lạnh, mà cô cũng không có thói quen dùng máy sưởi nên cô mặc thật nhiều quần áo, bọc mình thành một khối, càng nhìn càng thấy đáng yêu,
Khóe miệng Chu Ngộ Thần cong cong, thuận tay bật điều hòa trong nhà lên.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, bên tai Chúc Vãn toàn là tiếng nước nên khi thiếu niên bước vào, cô cũng không phát hiện ra.
Chu Ngộ Thần nhìn Chúc Vãn ở phía sau, anh lười biếng tiến lên ôm từ đằng sau cô gái nhỏ, ôm một cục tròn vo này vào trong lồng ngực, anh cong người để mặt mình vào cổ cô, hít một hơi thật sâu, dáng vẻ ăn vạ.
Chúc Vãn biết là Chu Ngộ Thần, xấu hổ đến mức phải dừng động tác trên tay lại.
Chu Ngộ Thần lười nhác mở miệng, giọng nói nặng nề lại có chút từ tính:
“Em làm việc của em, anh ôm là việc của anh…”
“Anh đừng ôm…”
Chúc Vãn nhỏ giọng kháng nghị, không nói đến việc cái ôm của ai đó không thuận tiện. Dù cho động tác ấy hơi ảnh hưởng một chút nhưng anh vẫn dán vào cô, cô vừa xấu hổ vừa khẩn trương, sao có thể nhớ được lúc nãy mình đang làm gì, anh là tên xấu xa.
“Sáng sớm không ngủ được, lại còn vừa lén lút vừa nghênh ngang vào nhà anh, anh còn chưa so đo với em, cho anh ôm nhiều hơn một chút thì sao vậy?”
Chúc Vãn kinh ngạc, nhớ tới việc này, sắc mặt cô gái nhỏ tỏ vẻ không biết phải làm sao. Từ nhỏ ông bà ngoại đã dạy cô rằng, không được đụng vào khi chủ đồ chưa đồng ý, hành vi tùy tiện vào nhà người khác như này đúng là không tốt. Cô gái nhỏ rũ mắt, nghiêm túc nói với thiếu niên đang ôm chặt mình:
“Xin lỗi anh, em không nghĩ nhiều, không cố ý vào nhà anh đâu…”
Giọng nói thiếu nữ có hơi run, làm chuyện xấu mà bị bắt gian như thế, đúng thật là cô không biết phải làm sao. Thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn xin lỗi, trong lòng Chu Ngộ Thần hơi hụt hẫng.
“Em xin lỗi cái gì chứ, em là bạn gái của ông đây đó bé cưng ơi.”
Mặt Chu Ngộ Thần vẫn chôn ở cổ Chúc Vãn, cả người lộ ra vẻ lười biếng, lúc nói xong câu “bé cưng” anh còn “mổ” lên cổ cô một cái.
“Em cầm chìa khóa đi, anh đã sớm nghĩ đến việc đưa cho em rồi, về sau em muốn đến thì đến, đến nhiều thì càng tốt, hoan nghênh em về nhà.”
Hoan nghênh về nhà.
Chúc Vãn không để ý đến mấy lời cợt nhả của anh, nhưng cô gái nhỏ thì vẫn là cô gái nhỏ, được người khác cưng chiều, ai cũng thích mà, nên cô cúi đầu không nói gì, khóe miệng không giấu được nụ cười.
Chu Ngộ Thần cũng không nói nữa, tay cũng không buông, xung quanh cực kỳ yên tĩnh.
Trên người anh còn có mùi hương nhàn nhạt của thuốc, là thuốc mà tối quá Chúc Vãn nấu lên cho anh hạ sốt, bôi lên trán cùng với huyệt thái dương nên giờ phút này anh đứng gần, không nói gì khiến cho Chúc Vãn phân tâm. Cô ngửi được mùi thuốc, bỗng nhiên nhớ ra việc tối qua đi lấy thuốc,
Lúc cô mở hòm thuốc ra, thấy bên trong có rất nhiều thuốc, cái gì cũng có, còn có không ít đồ và thuốc dành cho con gái khi đau bụng kinh. Lúc ấy cô không nghĩ gì, nhưng giờ nghĩ tới bèn nhàn nhạt hỏi:
“Hòm thuốc nhà anh, sao có cái kia thế…”
Thấy Chúc Vãn lắp bắp, Chu Ngộ Thần cũng không để ý.
“Cái gì cơ?”
“Là thuốc dành cho con gái đau bụng kinh…”
Da mặt Chúc Vãn mỏng, dù là bạn trai thì khi cô nói ra ba từ đau bụng kinh, vẫn hơi xấu hổ.
“Chuẩn bị cho em đó, Thời Lạc nói là mỗi lần em bị đều như vậy. Anh sợ lần tới, em lại đau, anh có mấy đồ này, sẽ không sao đâu.”
Cái gì anh cũng nghĩ cho cô, anh vẫn luôn nhớ thương cô.
Hốc mắt Chúc Vãn hơi ướt, nhưng vì muốn giữ thể diện, lại một lần nữa cô xấu hổ khóc trước mặt anh, vẫn là mấy chuyện nhỏ này.
Chu Ngộ Thần cười khẽ ra tiếng, cười đến mức lồng ngực rung lên.
“Nói đi, có phải em bị ông đây làm cho cảm động phải không?
“...” Nào có ai hỏi trực tiếp như vậy chứ.
“Cảm động cũng chỉ biết khóc nhè, thỉnh thoảng em phải khen thưởng anh chứ, cổ vũ anh.”
“Khen thưởng cái gì cơ?”
“Ví dụ như, em chủ động hôn anh?”
“Ơ, cháo chín rồi, em múc ra đây…”
Thiếu niên cười khẽ.
Được thôi, cô gái nhỏ không chủ động thì anh sẽ chủ động, dù sao thì người cũng ở trong ngực anh, chạy cũng không thoát được.
/73
|