^^ sắp hết hiểu lầm rồi nèee
***
Buổi chiều đi học, quả thật không thấy Ôn Đình Đình đâu, vị trí kia cũng biến mất, bàn ghế thì bị ném ở dưới cuối phòng học cạnh mấy cây lau nhà được chất đống.
Chỉ giữa trưa, mà lại như một mớ hỗn độn rách nát, chỗ ấy như cố ý bị vứt bỏ.
“Chắc chắn là cố ý.”
Thời Lạc uống sữa chua, thấy Chúc Vãn quay đầu nhìn, không biết lời nói ấy là vô tình hay cố ý.
“Chu Ngộ Thần muốn cho mọi người biết, ai bắt nạt cậu thì đều có kết cục như vậy. Tâm tư cậu ta như thế, ai cũng biết.”
“Ôn Đình Đình?”
“Lúc trước cô ta với mấy người nữa làm rất nhiều chuyện xấu xa, chưa đến giữa trưa đã bị người ta tung ra rất nhiều, đúng là người không sạch sẽ mà, sao có thể nghĩ ra mấy chuyện như vậy được chứ.”
Trong lòng Thời Lạc tức giận, nói được một nửa thì uống sữa chua tiếp.
“May, không ai bảo vệ được cô ta.”
Thời Lạc cười cười, không muốn nghĩ đến mấy chuyện chán ghét này nữa mà nghiêm túc uống sữa chua.
Chúc Vãn gật gật đầu, lấy quyển notebook ra đưa cho cô nàng.
“Cậu viết xong rồi á? Đúng là học bá có khác!”
Chúc Vãn cười cười, không trả lời. Cô là học bá chỗ nào chứ, chẳng quá là rảnh rỗi, không nhịn được sẽ nhớ tới Chu Ngộ Thần, nhớ đến mùi hương của anh lúc sáng, quen thuộc đến mức cô lại muốn khóc.
Buổi chiều chỉ có một tiết Ngữ Văn, một tiết nữa là Tiếng Anh. Nhưng bởi vì vụ của Ôn Đình Đình khiến cho LiLy trở tay không kịp, cô phải giải quyết hậu quả một đống chuyện rối rắm nên nhờ cô dạy Ngữ Văn dạy hộ, tiết tự học phía sau cũng nhờ cô Ngữ Văn trông hộ luôn.
Trong một tiết, cô giáo dạy Ngữ Văn đã giảng xong xuôi nội dung, còn dư thời gian lại dạy thêm cách để viết văn hay hơn.
Nói tầm được nửa tiết thì cô mới nhớ ra lúc thi khảo sát có vài bạn viết văn rất tốt nên lén lút nói với nhau, định gửi mấy bài này lên tuyển tập tạp chí văn học. Bản thảo vừa gửi đi, đúng lúc mấy bài văn được đưa lên văn phòng.
Cô giáo lật vài tờ, nheo nheo đôi mắt đang đeo cặp kính viễn thị, rồi rút ra một bài làm nói với các bạn học sinh.
“Trong lớp chúng ta có một bạn viết không tồi, tôi chọn ra vài bài, các bạn nghe kĩ nhé, học tập người ta.”
“Khóa phòng mười phút” là bài viết của Chúc Vãn, dù cho cô giáo chưa nói tên ai nhưng cô vừa nghe đã nhận ra được.
Chúc Vãn theo bản năng mà khẩn trương, dù là viết văn theo cách của cấp 3 nhưng vẫn ẩn giấu những tâm tư của thiếu nữ.
Cô gái nhỏ sợ Chu Ngộ Thần nghe thấy được nên lặng lẽ xoay người nhìn về phía sau, cô nhìn đúng chỗ mà lúc anh đổi vị trí nhưng không ngờ, lại đụng vào ánh mắt của anh.
Dù Chu Ngộ Thần ngồi cuối nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi Chúc Vãn, bình thường anh không chịu để ý thế thôi nhưng lực chú ý vẫn đặt lên quả tim nhỏ kia.
Thấy cô gái nhỏ quay đầu lại, anh cũng không trốn mà hơi nhướng nhướng mày, làm cho Chúc Vãn sợ đến mức lập tức xoay người lên.
Anh không biết tại sao cô gái nhỏ đang giận dỗi mà quay đầu lại, lúc này trong lòng anh tràn đầy sự ngọt ngào, trên mặt anh không còn sự không vui nữa, thậm chí anh còn cảm thấy buồn cười, còn cảm thấy giọng của cô giáo dạy Ngữ Văn vốn dong dài lại hay hẳn lên.
Vốn dĩ Chu Ngộ Thần không nghe bài nhưng khi bị Chúc Vãn nhìn thoáng qua, vừa lúc anh tập trung vào bài văn cô giáo đang đọc.
“Bạn ngồi cùng bàn tính tình không tốt, nhưng thành tích lại không kém, cứ mười phút lại bị tôi hỏi các loại bài tập… Ngày thường cậu ấy không để ý đến người khác nhưng khi nghiêm túc lên thì sẽ khiến người khác phải mê đắm…”
Dù sao đây cũng là bài thi ngữ văn nên cô gái nhỏ cũng không thổ lộ quá nhiều tâm tư, giữa những hàng chữ ấy, cô miêu tả về bạn cùng bàn kiên nhẫn giảng bài như nào, những suy nghĩ ấy hướng về ý tích cực. Ngay lúc cô giáo chấm bài thi đã cảm thấy áng văn chương “Khóa phòng mười phút” không phải là nhặt được của rơi nên chủ động trợ giúp học sinh dọn dẹp chỗ lá rụng để chờ những bài mới. Góc độ của bài văn này khá mới mẻ độc đáo, bút pháp tinh tế, những bạn học hay học hỏi rất chú ý đến, lập tức viết lời bình, nhưng không cảm thấy trong đó giấu giếm tâm sự của thiếu nữ.
Nhưng Chu Ngộ Thần lại nhận ra được, khi cô giáo đọc lên câu đó, anh nghe thấy được tâm tư nhỏ bẻ ấy của Chúc Vãn. Trái tim anh không khống chế được mà nhảy dựng lên.
Khiến người khác mê đắm, Chúc Vãn, con mẹ nó, là do cậu viết đó nha.
Cơn tức giận bị nghẹn bỗng dưng tan hết đi, trong lòng như đang nhảy nhót, dù Chúc Vãn không thèm phản ứng anh, anh cũng không tức giận.
Cô nói là cô thích anh, đó là cô thừa nhận trong bài văn của mình. Chắc chắn cô không nghĩ tới việc mình bị cô giáo đọc trước lớp.
Càng nghĩ Chu Ngộ Thần càng cảm thấy thoải mái, khóe miệng không tự giác mà nhếch lên, không thể kiềm chế được sự nhảy nhót trong lòng.
Cô thích nói anh rồi, chuyện khác thì sau nói cũng được.
Phạm Vũ Triết nghe cô giáo nói thao thao bất tuyệt, cậu mệt rã rời muốn ngủ, đang định nằm sấp xuống ngủ một lát, cậu quay đầu lại thì thấy Chu Ngộ Thần đang cười.
Trái tim nhỏ của Phạm Vũ Triết run lên, suýt chút nữa bị hù chế.t.
Đệch mẹ, Thần ca cười đáng sợ quá….
Trước ngày đại hội thể thao một ngày, nhìn đơn báo danh mà lớp phó thể dục đang cầm, đột nhiên lão đại lại muốn đăng kí chạy 2000m.
Chu Ngộ Thần cũng muốn tham gia chạy 2000m, chuyện này không thể tin được, tin vừa được truyền ra đã có không ít các bạn học nữ vây quanh lớp phó thể dục đăng kí tham gia. Mọi người đều chạy được 2000m, còn vượt chướng ngại vật á, nắm tay tham gia với Chu Ngộ Thần, chạy đến chế.t thì họ cũng nguyện ý.
Đa số mọi người không biết Chúc Vãn cũng đăng kí tham gia, vì thời gian cô gái nhỏ luyện tập cũng không cùng với mấy bạn học khác nên không ai gặp được. Không ai có thể tưởng tượng được một cô gái nhỏ yếu đuối sẽ tự nguyện đăng kí hạng mục mất nửa cái mạng này.
Lúc trước Ôn Đình Đình làm trò khôi hài, mấy người kia cũng lùi bước, tâm tư của lão đại vẫn thích Chúc Vãn. Mấy lớp khác không biết nhưng ban mười bốn lại biết rõ ràng, do dự nửa ngày, đều bị lớp phó thể dục lừa đăng kí hạng mục khác.
Ban mười bốn là lớp có số lượng người đăng kí tham gia cao nhất trường, LiLy vui đến mức vẻ mặt tràn đầy sự vui vẻ.
Chỉ có Thẩm Vi viết, Thẩm Hoài và Chúc Vãn từng hỏi cô ta tham gia không nhưng cô ta từ chối. Chu Ngộ Thần không tham gia, nếu mời thì kết quả cũng như thế thôi. Nhưng không ngờ, anh lại tham gia, hiếm có khi cô ta có cơ hội nên lén lút đăng kí với lớp phó thể dục.
Cô ta biết tính tình Chúc Vãn, Chu Ngộ Thần có làm như nào cũng vô dụng mà thôi.
Cô ta biết từ trước đến nay Chúc Vãn sẽ không luyện tập lúc mới tan học nên cô ta lấy hết can đảm đi về phía cuối phòng học. Ở dưới là Chu Ngộ Thần đang đánh bài với bọn Phạm Vũ Triết, tâm tình anh có vẻ không tồi.
Thẩm Vi dừng một chút, chậm rãi mở miệng nói, còn cố tình cho giọng trở nên mềm mại hơn.
“Tớ nghe nói, cậu cũng đăng kí chạy 2000, chốc nữa cậu muốn đi luyện tập cùng tớ không?”
Chu Ngộ Thần không ngẩng đầu, ném bài trên tay xuống, Phạm Vũ Triết thở dài ngao ngán lấy tiền từ trong túi ra.
“Chu Ngộ Thần?”
Lúc này anh mới ngước mắt lên nhìn, anh hơi kinh ngạc nhưng sự xa cách còn chiếm nhiều hơn, trên mặt anh tỏ vẻ không quen biết.
“Ơ đây là ai thế…”
Một chút mặt mũi Phạm Vũ Triết cũng không cho, không quen biết thì hỏi thẳng, dù sao bọn họ cũng có bao giờ có lễ phép đâu.
Thẩm Vi xấu hổ, cả người cứng đờ, không biết cô ta vô tình hay cố tình mà lại học theo ánh mắt Chúc Vãn - người mà cô ta ghét nhất, nhưng Chu Ngộ Thần lại thích ánh mắt vô tội ấy nhất.
Chu Ngộ Thần cau mày, không nhớ ra người đang đứng trước mặt là ai nhưng bộ dáng giả vờ kia khiến anh phiền chán.
“Không quen biết.”
Thẩm Vi: “...”
Tính tình Thẩm Vi không tốt, lại thêm tâm tư không trong sáng nữa, tâm sinh tướng, bộ dáng cứ kỳ quái.
Lúc trước cô ta đi theo Chúc Vãn, Chu Ngộ Thần có thể nhớ ra là đồng hương của Chúc Vãn. Nhưng trừ Chúc Vãn ra thì từ trước đến nay anh không hề có sự hứng thú hay kiên nhẫn với những người con gái khác, chứ đừng nói ánh mắt làm cho người ta chán ghét này.
Anh liếc mắt nhìn một cái, không phản ứng, Phạm Vũ Triết thua bài rồi chơi ván mới, không ai để lời nói của Thẩm Vi ở trong lòng.
Thậm chí còn không ai chú ý đến việc Thẩm Vi vẫn đứng im.
Thẩm Vi cắn cắn môi, trong lòng hơi tức giận nhưng lại không có chỗ để phát tiết, cô ta nhìn Chu Ngộ Thần rồi đeo cặp xách lên rời đi.
“Đệch mẹ, cuối cùng cũng đi rồi, cứ như ôn thần vậy, người ta không biết còn nghĩ là đi đòi nợ đấy…” Tiếu Hoặc bĩu môi, lúc này cậu với Phạm Vũ Triết là một phe, Chu Ngộ Thần một mình nên cậu tùy tiện đánh một lá bài xuống, bảo Phạm Vũ Triết tiếp tục.
“Ha ha.” Thấy bài tốt, Phạm Vũ Triết vui vẻ, ném lá mạnh nhất ngăn chặn Chu Ngộ Thần, bọn họ càng đánh càng hăng, cứ nghĩ sẽ thắng.
“Tao nhớ là đồng hương của tiểu nha đầu đấy, nhưng sao cùng một chỗ mà cô ta kém hơn nhiều vậy, vẫn là chị dâu nhỏ tốt nhất.”
Tâm tư Chu Ngộ Thần bị một câu bâng quơ “Chị dâu nhỏ” của Phạm Vũ Triết lấy lòng, khóe miệng anh cong cong, dù cho trong tay anh có lá bài chặn được Phạm Vũ Triết, ném nhẹ nhàng là có thể thắng nhanh, áp chế bài của Phạm Vũ Triết nhưng anh lại đánh một lá bài nhỏ nhất ra.
“Đệch?! Thần ca, ba lá này sao áp chế được em, thu hồi đi thu hồi đi.”
Chu Ngộ Thần cười cười, cong ngón trỏ, gõ gõ mặt bàn ý bảo anh cho đi.
Phạm Vũ Triết càng hăng hái hơn, liền một hơi đánh những lá bài từ lớn đến nhỏ, xong xuôi, cậu kích động mà nhảy dựng lên vỗ tay với Tiếu Hoặc.
“Đệch mẹ đệch mẹ! Ông đây thắng! Thần ca! Em lấy tiền nào!”
Chu Ngộ Thần liếc mắt nhìn vẻ mặt không có tiền đồ của cậu, anh tiện tay lấy một cái thẻ ngân hàng ở trong túi ra, thua bài thì đưa tiền thôi. Anh cam tâm tình nguyện đưa tiền, thậm chí còn có chút đắc ý, thiếu niên cong cong khóe môi, ném thẻ vào trong lồng ngực Phạm Vũ Triết, giọng nói nhẹ nhẹ bay bay.
“Mật khẩu là sinh nhật chị dâu nhỏ mày.”
Phạm Vũ Triết: “...”
Tiếu Hoặc: “...”
Phạm Vũ Triết: “Có chị dâu nhỏ tốt ghê…”
Tiếu Hoặc: “Tao cũng cảm thấy thế…. Mà sinh nhật chị dâu là khi nào?”
Phạm Vũ Triết: “??”
“Không biết, tao cũng không dám biết…”
***
Buổi chiều đi học, quả thật không thấy Ôn Đình Đình đâu, vị trí kia cũng biến mất, bàn ghế thì bị ném ở dưới cuối phòng học cạnh mấy cây lau nhà được chất đống.
Chỉ giữa trưa, mà lại như một mớ hỗn độn rách nát, chỗ ấy như cố ý bị vứt bỏ.
“Chắc chắn là cố ý.”
Thời Lạc uống sữa chua, thấy Chúc Vãn quay đầu nhìn, không biết lời nói ấy là vô tình hay cố ý.
“Chu Ngộ Thần muốn cho mọi người biết, ai bắt nạt cậu thì đều có kết cục như vậy. Tâm tư cậu ta như thế, ai cũng biết.”
“Ôn Đình Đình?”
“Lúc trước cô ta với mấy người nữa làm rất nhiều chuyện xấu xa, chưa đến giữa trưa đã bị người ta tung ra rất nhiều, đúng là người không sạch sẽ mà, sao có thể nghĩ ra mấy chuyện như vậy được chứ.”
Trong lòng Thời Lạc tức giận, nói được một nửa thì uống sữa chua tiếp.
“May, không ai bảo vệ được cô ta.”
Thời Lạc cười cười, không muốn nghĩ đến mấy chuyện chán ghét này nữa mà nghiêm túc uống sữa chua.
Chúc Vãn gật gật đầu, lấy quyển notebook ra đưa cho cô nàng.
“Cậu viết xong rồi á? Đúng là học bá có khác!”
Chúc Vãn cười cười, không trả lời. Cô là học bá chỗ nào chứ, chẳng quá là rảnh rỗi, không nhịn được sẽ nhớ tới Chu Ngộ Thần, nhớ đến mùi hương của anh lúc sáng, quen thuộc đến mức cô lại muốn khóc.
Buổi chiều chỉ có một tiết Ngữ Văn, một tiết nữa là Tiếng Anh. Nhưng bởi vì vụ của Ôn Đình Đình khiến cho LiLy trở tay không kịp, cô phải giải quyết hậu quả một đống chuyện rối rắm nên nhờ cô dạy Ngữ Văn dạy hộ, tiết tự học phía sau cũng nhờ cô Ngữ Văn trông hộ luôn.
Trong một tiết, cô giáo dạy Ngữ Văn đã giảng xong xuôi nội dung, còn dư thời gian lại dạy thêm cách để viết văn hay hơn.
Nói tầm được nửa tiết thì cô mới nhớ ra lúc thi khảo sát có vài bạn viết văn rất tốt nên lén lút nói với nhau, định gửi mấy bài này lên tuyển tập tạp chí văn học. Bản thảo vừa gửi đi, đúng lúc mấy bài văn được đưa lên văn phòng.
Cô giáo lật vài tờ, nheo nheo đôi mắt đang đeo cặp kính viễn thị, rồi rút ra một bài làm nói với các bạn học sinh.
“Trong lớp chúng ta có một bạn viết không tồi, tôi chọn ra vài bài, các bạn nghe kĩ nhé, học tập người ta.”
“Khóa phòng mười phút” là bài viết của Chúc Vãn, dù cho cô giáo chưa nói tên ai nhưng cô vừa nghe đã nhận ra được.
Chúc Vãn theo bản năng mà khẩn trương, dù là viết văn theo cách của cấp 3 nhưng vẫn ẩn giấu những tâm tư của thiếu nữ.
Cô gái nhỏ sợ Chu Ngộ Thần nghe thấy được nên lặng lẽ xoay người nhìn về phía sau, cô nhìn đúng chỗ mà lúc anh đổi vị trí nhưng không ngờ, lại đụng vào ánh mắt của anh.
Dù Chu Ngộ Thần ngồi cuối nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi Chúc Vãn, bình thường anh không chịu để ý thế thôi nhưng lực chú ý vẫn đặt lên quả tim nhỏ kia.
Thấy cô gái nhỏ quay đầu lại, anh cũng không trốn mà hơi nhướng nhướng mày, làm cho Chúc Vãn sợ đến mức lập tức xoay người lên.
Anh không biết tại sao cô gái nhỏ đang giận dỗi mà quay đầu lại, lúc này trong lòng anh tràn đầy sự ngọt ngào, trên mặt anh không còn sự không vui nữa, thậm chí anh còn cảm thấy buồn cười, còn cảm thấy giọng của cô giáo dạy Ngữ Văn vốn dong dài lại hay hẳn lên.
Vốn dĩ Chu Ngộ Thần không nghe bài nhưng khi bị Chúc Vãn nhìn thoáng qua, vừa lúc anh tập trung vào bài văn cô giáo đang đọc.
“Bạn ngồi cùng bàn tính tình không tốt, nhưng thành tích lại không kém, cứ mười phút lại bị tôi hỏi các loại bài tập… Ngày thường cậu ấy không để ý đến người khác nhưng khi nghiêm túc lên thì sẽ khiến người khác phải mê đắm…”
Dù sao đây cũng là bài thi ngữ văn nên cô gái nhỏ cũng không thổ lộ quá nhiều tâm tư, giữa những hàng chữ ấy, cô miêu tả về bạn cùng bàn kiên nhẫn giảng bài như nào, những suy nghĩ ấy hướng về ý tích cực. Ngay lúc cô giáo chấm bài thi đã cảm thấy áng văn chương “Khóa phòng mười phút” không phải là nhặt được của rơi nên chủ động trợ giúp học sinh dọn dẹp chỗ lá rụng để chờ những bài mới. Góc độ của bài văn này khá mới mẻ độc đáo, bút pháp tinh tế, những bạn học hay học hỏi rất chú ý đến, lập tức viết lời bình, nhưng không cảm thấy trong đó giấu giếm tâm sự của thiếu nữ.
Nhưng Chu Ngộ Thần lại nhận ra được, khi cô giáo đọc lên câu đó, anh nghe thấy được tâm tư nhỏ bẻ ấy của Chúc Vãn. Trái tim anh không khống chế được mà nhảy dựng lên.
Khiến người khác mê đắm, Chúc Vãn, con mẹ nó, là do cậu viết đó nha.
Cơn tức giận bị nghẹn bỗng dưng tan hết đi, trong lòng như đang nhảy nhót, dù Chúc Vãn không thèm phản ứng anh, anh cũng không tức giận.
Cô nói là cô thích anh, đó là cô thừa nhận trong bài văn của mình. Chắc chắn cô không nghĩ tới việc mình bị cô giáo đọc trước lớp.
Càng nghĩ Chu Ngộ Thần càng cảm thấy thoải mái, khóe miệng không tự giác mà nhếch lên, không thể kiềm chế được sự nhảy nhót trong lòng.
Cô thích nói anh rồi, chuyện khác thì sau nói cũng được.
Phạm Vũ Triết nghe cô giáo nói thao thao bất tuyệt, cậu mệt rã rời muốn ngủ, đang định nằm sấp xuống ngủ một lát, cậu quay đầu lại thì thấy Chu Ngộ Thần đang cười.
Trái tim nhỏ của Phạm Vũ Triết run lên, suýt chút nữa bị hù chế.t.
Đệch mẹ, Thần ca cười đáng sợ quá….
Trước ngày đại hội thể thao một ngày, nhìn đơn báo danh mà lớp phó thể dục đang cầm, đột nhiên lão đại lại muốn đăng kí chạy 2000m.
Chu Ngộ Thần cũng muốn tham gia chạy 2000m, chuyện này không thể tin được, tin vừa được truyền ra đã có không ít các bạn học nữ vây quanh lớp phó thể dục đăng kí tham gia. Mọi người đều chạy được 2000m, còn vượt chướng ngại vật á, nắm tay tham gia với Chu Ngộ Thần, chạy đến chế.t thì họ cũng nguyện ý.
Đa số mọi người không biết Chúc Vãn cũng đăng kí tham gia, vì thời gian cô gái nhỏ luyện tập cũng không cùng với mấy bạn học khác nên không ai gặp được. Không ai có thể tưởng tượng được một cô gái nhỏ yếu đuối sẽ tự nguyện đăng kí hạng mục mất nửa cái mạng này.
Lúc trước Ôn Đình Đình làm trò khôi hài, mấy người kia cũng lùi bước, tâm tư của lão đại vẫn thích Chúc Vãn. Mấy lớp khác không biết nhưng ban mười bốn lại biết rõ ràng, do dự nửa ngày, đều bị lớp phó thể dục lừa đăng kí hạng mục khác.
Ban mười bốn là lớp có số lượng người đăng kí tham gia cao nhất trường, LiLy vui đến mức vẻ mặt tràn đầy sự vui vẻ.
Chỉ có Thẩm Vi viết, Thẩm Hoài và Chúc Vãn từng hỏi cô ta tham gia không nhưng cô ta từ chối. Chu Ngộ Thần không tham gia, nếu mời thì kết quả cũng như thế thôi. Nhưng không ngờ, anh lại tham gia, hiếm có khi cô ta có cơ hội nên lén lút đăng kí với lớp phó thể dục.
Cô ta biết tính tình Chúc Vãn, Chu Ngộ Thần có làm như nào cũng vô dụng mà thôi.
Cô ta biết từ trước đến nay Chúc Vãn sẽ không luyện tập lúc mới tan học nên cô ta lấy hết can đảm đi về phía cuối phòng học. Ở dưới là Chu Ngộ Thần đang đánh bài với bọn Phạm Vũ Triết, tâm tình anh có vẻ không tồi.
Thẩm Vi dừng một chút, chậm rãi mở miệng nói, còn cố tình cho giọng trở nên mềm mại hơn.
“Tớ nghe nói, cậu cũng đăng kí chạy 2000, chốc nữa cậu muốn đi luyện tập cùng tớ không?”
Chu Ngộ Thần không ngẩng đầu, ném bài trên tay xuống, Phạm Vũ Triết thở dài ngao ngán lấy tiền từ trong túi ra.
“Chu Ngộ Thần?”
Lúc này anh mới ngước mắt lên nhìn, anh hơi kinh ngạc nhưng sự xa cách còn chiếm nhiều hơn, trên mặt anh tỏ vẻ không quen biết.
“Ơ đây là ai thế…”
Một chút mặt mũi Phạm Vũ Triết cũng không cho, không quen biết thì hỏi thẳng, dù sao bọn họ cũng có bao giờ có lễ phép đâu.
Thẩm Vi xấu hổ, cả người cứng đờ, không biết cô ta vô tình hay cố tình mà lại học theo ánh mắt Chúc Vãn - người mà cô ta ghét nhất, nhưng Chu Ngộ Thần lại thích ánh mắt vô tội ấy nhất.
Chu Ngộ Thần cau mày, không nhớ ra người đang đứng trước mặt là ai nhưng bộ dáng giả vờ kia khiến anh phiền chán.
“Không quen biết.”
Thẩm Vi: “...”
Tính tình Thẩm Vi không tốt, lại thêm tâm tư không trong sáng nữa, tâm sinh tướng, bộ dáng cứ kỳ quái.
Lúc trước cô ta đi theo Chúc Vãn, Chu Ngộ Thần có thể nhớ ra là đồng hương của Chúc Vãn. Nhưng trừ Chúc Vãn ra thì từ trước đến nay anh không hề có sự hứng thú hay kiên nhẫn với những người con gái khác, chứ đừng nói ánh mắt làm cho người ta chán ghét này.
Anh liếc mắt nhìn một cái, không phản ứng, Phạm Vũ Triết thua bài rồi chơi ván mới, không ai để lời nói của Thẩm Vi ở trong lòng.
Thậm chí còn không ai chú ý đến việc Thẩm Vi vẫn đứng im.
Thẩm Vi cắn cắn môi, trong lòng hơi tức giận nhưng lại không có chỗ để phát tiết, cô ta nhìn Chu Ngộ Thần rồi đeo cặp xách lên rời đi.
“Đệch mẹ, cuối cùng cũng đi rồi, cứ như ôn thần vậy, người ta không biết còn nghĩ là đi đòi nợ đấy…” Tiếu Hoặc bĩu môi, lúc này cậu với Phạm Vũ Triết là một phe, Chu Ngộ Thần một mình nên cậu tùy tiện đánh một lá bài xuống, bảo Phạm Vũ Triết tiếp tục.
“Ha ha.” Thấy bài tốt, Phạm Vũ Triết vui vẻ, ném lá mạnh nhất ngăn chặn Chu Ngộ Thần, bọn họ càng đánh càng hăng, cứ nghĩ sẽ thắng.
“Tao nhớ là đồng hương của tiểu nha đầu đấy, nhưng sao cùng một chỗ mà cô ta kém hơn nhiều vậy, vẫn là chị dâu nhỏ tốt nhất.”
Tâm tư Chu Ngộ Thần bị một câu bâng quơ “Chị dâu nhỏ” của Phạm Vũ Triết lấy lòng, khóe miệng anh cong cong, dù cho trong tay anh có lá bài chặn được Phạm Vũ Triết, ném nhẹ nhàng là có thể thắng nhanh, áp chế bài của Phạm Vũ Triết nhưng anh lại đánh một lá bài nhỏ nhất ra.
“Đệch?! Thần ca, ba lá này sao áp chế được em, thu hồi đi thu hồi đi.”
Chu Ngộ Thần cười cười, cong ngón trỏ, gõ gõ mặt bàn ý bảo anh cho đi.
Phạm Vũ Triết càng hăng hái hơn, liền một hơi đánh những lá bài từ lớn đến nhỏ, xong xuôi, cậu kích động mà nhảy dựng lên vỗ tay với Tiếu Hoặc.
“Đệch mẹ đệch mẹ! Ông đây thắng! Thần ca! Em lấy tiền nào!”
Chu Ngộ Thần liếc mắt nhìn vẻ mặt không có tiền đồ của cậu, anh tiện tay lấy một cái thẻ ngân hàng ở trong túi ra, thua bài thì đưa tiền thôi. Anh cam tâm tình nguyện đưa tiền, thậm chí còn có chút đắc ý, thiếu niên cong cong khóe môi, ném thẻ vào trong lồng ngực Phạm Vũ Triết, giọng nói nhẹ nhẹ bay bay.
“Mật khẩu là sinh nhật chị dâu nhỏ mày.”
Phạm Vũ Triết: “...”
Tiếu Hoặc: “...”
Phạm Vũ Triết: “Có chị dâu nhỏ tốt ghê…”
Tiếu Hoặc: “Tao cũng cảm thấy thế…. Mà sinh nhật chị dâu là khi nào?”
Phạm Vũ Triết: “??”
“Không biết, tao cũng không dám biết…”
/73
|