^^ CNT là đồ kiêu ngạoooo
***
Vẻ mặt Chu Ngộ Thần hung ác, ai ai cũng có thể nhìn ra được, mấy người kia im lặng hẳn, đi vào khuôn khổ, còn Phạm Vũ Triết với Tiếu Hoặc vẫn đánh bài rất tự nhiên.
Mấy tên kia liếc nhìn nhau, lập tức bỏ thuốc lá vào gạt tàn, không ai dám hai lời.
Mấy ngày nay Chúc Vãn làm rất nhiều đề thi và bài thi, mỗi lần cô nhớ tới Chu Ngộ Thần thì trong lòng sẽ khó chịu, mà khi khó chịu, cô sẽ làm đề để dời đi chú ý của mình.
Cô gái nhỏ làm xong rồi thì viết đề của Lạc Lạc. Thời Lạc thì không sao hết, đọc truyện tranh còn chưa xong, cô nàng cũng không chịu làm bài tập. Nhưng cô thấy chị em của mình khó chịu thì trong lòng cô nàng cũng cảm thấy khổ sở, không biết hai người ấy có vấn đề gì.
Thời Lạc cũng không có cách nào khác, tình cảm là tự nguyện, ngay cả mình mà cô nàng còn không hiểu. Từ nhỏ Thời Lạc đã thích Đường Kỳ Thâm nhưng bây giờ cô cũng không còn theo đuổi nữa. Cô cũng ngây thơ mờ mịt, không giúp được gì cho Chúc Vãn nhưng lại cảm thấy hai người họ đều thích nhau.
Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc cũng cảm thấy như vậy. Hai ngày nay, nhìn Thần ca như không có việc gì, tuy mấy chỗ để giải trí thì anh không đi nhưng đối với tiệm net hay đánh bóng bàn, đua xe thì anh lại rất có hứng thú, không hề giống với bộ dáng khi quen Chúc Vãn.
Nhưng anh em thì vẫn là anh em, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, chút tâm tư này vẫn nhìn ra được. Dù cho Chu Ngộ Thần mặt mũi, không muốn bộc lộ ra nhưng mỗi khi mấy người đi cùng nhau thì vẫn có thể phát hiện ra Chu Ngộ Thần thất thần nhìn chằm chằm một chỗ, chẳng có biểu cảm gì, bọn họ có thể đoán được rằng anh đang nghĩ tới Chúc Vãn, nhìn rất khổ sở.
Bọn họ cũng chẳng dám hỏi Chu Ngộ Thần, đặc biệt là chuyện liên quan đến quả tim nhỏ của anh, không hỏi thì cũng không sao, hai người đều ăn ý với nhau chơi mấy trò điên loạn của Chu Ngộ Thần.
Thật ra Thời Lạc cũng không đói, nhưng cô nàng muốn kéo Chúc Vãn đi.
Bầu không khí ở trong lớp rất tốt, ở đằng sau toàn là một đám người cứ nói rằng “Thần ca lợi hại quá.”. Tuy Chúc Vãn làm xong đề rất nhanh nhưng Thời Lạc vẫn nhìn ra được rằng cô gái nhỏ đang thất thần.
Còn có mấy bạn học nữ không thân thiện cho lắm cố ý đi đến cạnh Chúc Vãn nói tin hóng chuyện rất nóng trên Tieba trường học, có một cô bé lọ lem có quan hệ với lão đại của trường. Ngoài miệng cô ta nói rất khinh bỉ, ai cũng nghe ra được sự ghen ghét trong đó.
Thời Lạc rất tức giận, nhưng người ta không nói rõ tên mà chỉ bóng gió nên Thời Lạc cũng không phát tiết được, cô nàng chỉ có thể lôi Chúc Vãn ra ngoài, không cho cô gái nhỏ nghe, nghĩ rằng đưa Chúc Vãn ra ngoài hít thở không khí thì có thể tốt lên chút.
“Lạc Lạc, tới nhà ăn rồi…”
“À ừ, ừm… tớ đi mua chút đồ, cậu chờ tớ nha.”
Chúc Vãn gật gật đầu, yên tĩnh đứng chờ ở cửa sổ.
Sẽ có vài học sinh nhận ra Chúc Vãn, ừ thì người xinh đẹp luôn hấp dẫn ánh mắt của người khác mà. Có bạn học nữ nói nhỏ bàn tán Chúc Vãn nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, nói mà mọi người vẫn nghe được rõ ràng. Nhưng dường như Chúc Vãn lại không nghe thấy,cô gái nhỏ vẫn ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, trên mặt chẳng có biểu cảm gì cả.
“Đi thôi…. Sao cô ta không có phản ứng gì à, chúng ta nói to như này mà không nghe thấy à…”
“Chắc là người điếc rồi…”
“Nếu cô ta có thể bám vào Chu Ngộ Thần thì chắc chắn mặt rất dày đó, chắc mấy chuyện này trải qua nhiều rồi, chắc chưa thấy sóng lớn.”
“Đúng là không biết xấu hổ.”
“Có cái mặt thì làm được gì chứ, Chu Ngộ Thần lớn lên vừa đẹp trai lại có rất nhiều tiền, đến lượt tớ, tớ cũng không biết xấu hổ ý chứ.”
“Khó làm được lắm, người ta thích phong cách thôn nữ như này, cậu không giống đâu, phong cách Tây quá/”
Mấy bạn học nữ kia nói chuyện rất khó nghe, Thời Lạc không ở đây, tính tình Chúc Vãn lại im lặng như thế nên cô ta càng nói càng kiêu ngạo.
Lúc Thời Lạc trở về, những người đó đã đi xa rồi, trên mặt Chúc Vãn cũng không có khác lạ gì, Thời Lạc vui vẻ chạy về phía cô gái nhỏ, giơ giơ cánh gà trên tay.
“Vãn Vãn, nhìn nè! Đợi lâu quá, dì vừa làm xong đó, chắc chắn sẽ ngon lắm, thơm cực luôn, cậu thử xem ha ha!”
Sắc mặt Chúc Vãn nhợt nhạt, cô lắc đầu cười:
“Tớ không ăn đâu, cậu ăn nhiều vào nha, lúc này cậu còn kêu đói mà.”
“Ừ, nhưng tớ có phải quỷ chế.t đói đầu thai đâu, cậu giúp tớ nếm thử được không?” Thời Lạc cầm xiên gà giơ trước miệng Chúc Vãn. Thấy Chúc Vãn bất đắc dĩ cười cười, ăn lấy thi nói tiếp.
“Sau hội thể thao là tiết nghệ thuật đó, trường học chúng ta có hoạt động bán lại đồ cũ, vốn dĩ là định bán đồ second-hand nhưng ở trường đâu có ai thích mua đồ second-hand đâu chứ nên đã biến thành tiết mỹ thực đó. Tớ nghe nói là chủ đề chính của lớp chúng ta năm nay là rán gà, mọi người phải học dì ở phòng nấu ăn, chắc là cái này đó, lúc đó chúng ta cùng bán nha.”
Chúc Vãn không tham gia mấy hoạt động này bao giờ, nghe Thời Lạc nói như vậy, cũng có chút ý tứ.
Cô gái nhỏ đồng ý việc cùng nhau bán gà nhưng lại không thể đến nhà ăn học cách rán gà của dì, cô phải tập chạy 2000m. Tuy Thẩm Hoài bắt phải tham gia nhưng cái này lại liên quan đến thành tích thi đấu của lớp, nếu Chúc Vãn đã tham gia thì phải làm tốt, không thể thi qua loa, nhưng mỗi lần Thẩm Hoài muốn tập với cô, cô đều từ chối.
Một nhược điểm thì có thể áp chế cô một việc thôi chứ cô không thể chịu nổi nếu nhiều việc quá đáng, cùng lắm thì cá chết lưới rách, ông bà ngoại biết thì có lẽ đánh mình thôi.
Chúc Vãn ngoan ngoãn ngồi làm bài tập trong phòng, trên đỉnh đầu cô gái nhỏ là một cái đèn. Từ lúc tan học cho đến khi mặt trời xuống núi, mấy học sinh ở lại dọn vệ sinh trước khi đi còn nhờ cô tắt đèn hộ, Chúc Vãn cười đồng ý.
Người ngoài nhìn vào, cảm thấy giữa Chu Ngộ Thần và Chúc Vãn vẫn như thế, rất bình đạm, năm tháng yên tĩnh, thành tích càng xuất sắc, cũng càng xinh hơn. Những người chửi bới cô cũng không giảm bớt nhưng trong lòng mấy tên kia thì biết rõ ràng, phần lớn là xuất phát từ lòng ghen ghét mà thiếu nữ cũng không bị mấy lời đồn đó chèn ép, thiếu nữ cũng dần nở rộ hơn. Không có Chu Ngộ Thần ở bên thì cô gái nhỏ cũng tự tỏa sáng được.
Chỉ có Chúc Vãn biết, cô không có Chu Ngộ Thần, thì không còn đáng yêu nữa.
Người trong phòng học đã đi hết, tài xế trong nhà Thời Lạc đã đến đón cô nàng về nhà nên cô nàng không thể nào ở cùng Chúc Vãn trong phòng lâu được.
“Vãn Vãn, cậu nhanh về nhà đi.”
“Vãn Vãn, cậu đừng viết nữa, ăn cơm tối đi.”
“Buổi tối về nhà cậu chú ý an toàn nha! Luyện tập chạy bộ cũng đừng muộn quá.”
Nhưng không một ai biết, mỗi khi Chúc Vãn ở một mình trong phòng học làm đề, Chu Ngộ Thần cũng không đi đâu hết. Tuy trong lòng anh tức giận vì cô cách xa mình nhưng trước sau thì anh vẫn không yên tâm để một ngồi một mình làm bài, đi về nhà một mình.
Chu Ngộ Thần không chỉ ở bên Chúc Vãn khi cô làm bài, anh ở một phòng mà cô không thấy được mà anh còn không có biểu cảm gì đút tay vào túi quần đứng dựa vào tường. Bóng anh trên mặt đất kéo rất dài, có chuyện gì mà anh chưa từng làm chứ, anh chờ cô tắt đèn đóng cửa, trước khi cô nhìn thấy anh thì anh sẽ trốn vào cửa bên dãy hành lang.
Điều khiến anh vui chính là, Chúc Vãn không muốn tập luyện cùng Thẩm Hoài.
Cô gái nhỏ không để ý tới anh, cũng không phải là vì tên khốn kia.
Nhưng Thẩm Hoài không vì Chúc Vãn từ chối mà rời đi, cậu ta vẫn đứng ở sân thể dục chờ Chúc Vãn, tập luyện cùng cô gái nhỏ, nhưng cậu ta không chờ được Chúc Vãn mà lại gặp vẻ mặt hung ác của Chu Ngộ Thần.
Chúc Vãn muốn chạy 2000m, vậy cô chạy đi. Cô muốn, thì Chu Ngộ Thần anh cho cô, anh cũng không ngăn cản Thẩm Hoài tham gia. Nhưng khi tan học, Thẩm Hoài muốn tiếp cận Chúc Vãn thì đương nhiên Chu Ngộ Thần không đồng ý, cậu ta nghĩ cùng đừng nghĩ.
Chu Ngộ Thần không thèm đánh Thẩm Hoài mà chỉ tùy ý tìm mấy tên vây cậu ta ở một góc trong sân vận động. Thẩm Hoài rất gầy, đừng nói là mấy người cao lớn, tìm mấy đứa con trai ở trong lớp cũng đối phó được với cậu ta. Cậu ta tính kế tính tình mềm mại của Chúc Vãn, nhưng lại quên mất một thiếu niên luôn che chở cho cô gái nhỏ một cách chu toàn.
Dù Chúc Vãn muốn đẩy anh ra thì anh vẫn muốn yên lặng ở phía sau.
Trên sân có rất nhiều học sinh luyện tập chạy 2000m, hầu như toàn là một đôi nam nữ phối hợp.
Chủ yếu các bạn học nữ toàn phải luyện quá sức chịu đựng, đừng nói giữ vững tốc độ chạy 2000m, mà nhiệm vụ của bạn học nam còn quan trọng hơn. Trừ việc chạy 2000m thì còn phải nghiên cứu cách vượt chướng ngại vật và giúp… bạn học nữ vượt chướng ngại vật cùng.
Chu Ngộ Thần không cho Thẩm Hoài tập luyện cùng Chúc Vãn. Đây là quả tim nhỏ của anh, anh còn không dám chạm vào sao lại có thể đồng ý việc người khác ôm cô gái nhỏ chứ, anh còn cảm thấy mình không nỡ đụng vào cô.
Lần đó sau kỳ nghỉ trở về trường, Thời Lạc thấy điện thoại Chúc Vãn đáng yêu quá, dù vẫn là kiểu cũ nhưng vẫn có rất nhiều tác dụng. Cô nàng cảm thấy mới lạ nên cứ cầm chơi một lúc.
Sau đó cô nàng phát hiện, tuy điện thoại nhỏ này nhưng vẫn có thể nghe bài giảng Tiếng Anh. Thời Lạc biết môn Chúc Vãn yếu nhất là Tiếng Anh nên nói chuyện này cho cô gái nhỏ, Chúc Vãn rất vui vẻ.
Thời Lạc giúp Chúc Vãn download không ít bài nghe Tiếng Anh nên mỗi đêm, lúc chạy bộ Chúc Vãn cắm tai nghe nghe.
Từng bước chạy của Chúc Vãn cũng giống y hệt tính tình của cô, rất chậm. Bên cạnh cô gái nhỏ còn có một đôi nam nữ, mà cô lại tập trung nghe bài nên không phát hiện ra ở đằng sau có một thiếu niên cứ một vòng lại một vòng đi theo.
Chân Chu Ngộ Thần dài nên đi bộ cũng có thể đuổi kịp được tốc độ chạy của Chúc Vãn. Thật ra anh vẫn còn rất tức giận đó, nhưng khi nhìn cô gái nhỏ chạy lại bật cười.
Cô gái nhỏ giống y hệt học sinh tiểu học, áo khoác rộng trùm lên người, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng mịn.
Quả tim nhỏ của anh, chạy không nhanh không chậm như vậy, một vòng 400m mà cô chạy còn mất hơn năm phút. Đôi khi Chu Ngộ Thần còn cảm thấy mình đi nhanh quá nên anh đành cố gắng chậm một chút, sợ vượt qua cả cô gái nhỏ - người đang nỗ lực luyện tập.
Tốc độ này, như đi bộ luôn.
Chu Ngộ Thần cười khẽ, sau khi cười xong lại tức giận, anh tức vì cô xa cách là xa cách luôn, một lý do cũng không nói, tim anh vì cô mà tức giận đến đau.
Tốc độ điều tra của Ngụy Cải lại cực kì chậm, một chút tiến triển cũng không có. Nhưng anh cũng không trách, tâm tư của cô gái nhỏ sao có thể biết được. Ngay cả tiểu Chu thiếu ở bên cạnh còn không biết thì sao anh ta tra được.
Chu Ngộ Thần đi theo cô tầm nửa tháng, không cho cô biết. Nói đùa à, anh cũng cần thể diện chứ.
Công phu che giấu của anh rất tốt, Chúc Vãn không hề phát hiện.
Chỉ là Chúc Vãn cảm thấy, mỗi đêm tập luyện xong thì cô đi về nhà, không hiểu sao lại gặp mặt bác bán hàng, bác gái lại rất nhiệt tình chăm sóc cô.
Thường thường cô sẽ chỉ gọi một bát mì ăn lót bụng. Nhưng bác gái lại nói, con gái bác cũng học cấp 3 mà học không dễ dàng chút nào nên muốn cô ăn nhiều một chút. Cho nên mỗi lần đó thì bác sẽ cho cô một bát lớn nhất, thêm thịt thêm đồ ăn còn không tăng giá.
Cô đến ăn vài lần, sợ bác bị lỗ vốn nhưng nói như nào thì bác cũng không nghe, cô không muốn chiếm tiện nghi nên đi đến tiệm khác.
Lúc sau, bác gái nói cho Chu Ngộ Thần là, cô gái nhỏ nói, người ở thành phố H nhiệt tình quá, cô ngại đến.
Nhiệt tình? Nhiệt tình cái quỷ gì chứ, mẹ nó, là người đàn ông của cậu nhiệt tình đó.
***
Vẻ mặt Chu Ngộ Thần hung ác, ai ai cũng có thể nhìn ra được, mấy người kia im lặng hẳn, đi vào khuôn khổ, còn Phạm Vũ Triết với Tiếu Hoặc vẫn đánh bài rất tự nhiên.
Mấy tên kia liếc nhìn nhau, lập tức bỏ thuốc lá vào gạt tàn, không ai dám hai lời.
Mấy ngày nay Chúc Vãn làm rất nhiều đề thi và bài thi, mỗi lần cô nhớ tới Chu Ngộ Thần thì trong lòng sẽ khó chịu, mà khi khó chịu, cô sẽ làm đề để dời đi chú ý của mình.
Cô gái nhỏ làm xong rồi thì viết đề của Lạc Lạc. Thời Lạc thì không sao hết, đọc truyện tranh còn chưa xong, cô nàng cũng không chịu làm bài tập. Nhưng cô thấy chị em của mình khó chịu thì trong lòng cô nàng cũng cảm thấy khổ sở, không biết hai người ấy có vấn đề gì.
Thời Lạc cũng không có cách nào khác, tình cảm là tự nguyện, ngay cả mình mà cô nàng còn không hiểu. Từ nhỏ Thời Lạc đã thích Đường Kỳ Thâm nhưng bây giờ cô cũng không còn theo đuổi nữa. Cô cũng ngây thơ mờ mịt, không giúp được gì cho Chúc Vãn nhưng lại cảm thấy hai người họ đều thích nhau.
Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc cũng cảm thấy như vậy. Hai ngày nay, nhìn Thần ca như không có việc gì, tuy mấy chỗ để giải trí thì anh không đi nhưng đối với tiệm net hay đánh bóng bàn, đua xe thì anh lại rất có hứng thú, không hề giống với bộ dáng khi quen Chúc Vãn.
Nhưng anh em thì vẫn là anh em, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, chút tâm tư này vẫn nhìn ra được. Dù cho Chu Ngộ Thần mặt mũi, không muốn bộc lộ ra nhưng mỗi khi mấy người đi cùng nhau thì vẫn có thể phát hiện ra Chu Ngộ Thần thất thần nhìn chằm chằm một chỗ, chẳng có biểu cảm gì, bọn họ có thể đoán được rằng anh đang nghĩ tới Chúc Vãn, nhìn rất khổ sở.
Bọn họ cũng chẳng dám hỏi Chu Ngộ Thần, đặc biệt là chuyện liên quan đến quả tim nhỏ của anh, không hỏi thì cũng không sao, hai người đều ăn ý với nhau chơi mấy trò điên loạn của Chu Ngộ Thần.
Thật ra Thời Lạc cũng không đói, nhưng cô nàng muốn kéo Chúc Vãn đi.
Bầu không khí ở trong lớp rất tốt, ở đằng sau toàn là một đám người cứ nói rằng “Thần ca lợi hại quá.”. Tuy Chúc Vãn làm xong đề rất nhanh nhưng Thời Lạc vẫn nhìn ra được rằng cô gái nhỏ đang thất thần.
Còn có mấy bạn học nữ không thân thiện cho lắm cố ý đi đến cạnh Chúc Vãn nói tin hóng chuyện rất nóng trên Tieba trường học, có một cô bé lọ lem có quan hệ với lão đại của trường. Ngoài miệng cô ta nói rất khinh bỉ, ai cũng nghe ra được sự ghen ghét trong đó.
Thời Lạc rất tức giận, nhưng người ta không nói rõ tên mà chỉ bóng gió nên Thời Lạc cũng không phát tiết được, cô nàng chỉ có thể lôi Chúc Vãn ra ngoài, không cho cô gái nhỏ nghe, nghĩ rằng đưa Chúc Vãn ra ngoài hít thở không khí thì có thể tốt lên chút.
“Lạc Lạc, tới nhà ăn rồi…”
“À ừ, ừm… tớ đi mua chút đồ, cậu chờ tớ nha.”
Chúc Vãn gật gật đầu, yên tĩnh đứng chờ ở cửa sổ.
Sẽ có vài học sinh nhận ra Chúc Vãn, ừ thì người xinh đẹp luôn hấp dẫn ánh mắt của người khác mà. Có bạn học nữ nói nhỏ bàn tán Chúc Vãn nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, nói mà mọi người vẫn nghe được rõ ràng. Nhưng dường như Chúc Vãn lại không nghe thấy,cô gái nhỏ vẫn ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, trên mặt chẳng có biểu cảm gì cả.
“Đi thôi…. Sao cô ta không có phản ứng gì à, chúng ta nói to như này mà không nghe thấy à…”
“Chắc là người điếc rồi…”
“Nếu cô ta có thể bám vào Chu Ngộ Thần thì chắc chắn mặt rất dày đó, chắc mấy chuyện này trải qua nhiều rồi, chắc chưa thấy sóng lớn.”
“Đúng là không biết xấu hổ.”
“Có cái mặt thì làm được gì chứ, Chu Ngộ Thần lớn lên vừa đẹp trai lại có rất nhiều tiền, đến lượt tớ, tớ cũng không biết xấu hổ ý chứ.”
“Khó làm được lắm, người ta thích phong cách thôn nữ như này, cậu không giống đâu, phong cách Tây quá/”
Mấy bạn học nữ kia nói chuyện rất khó nghe, Thời Lạc không ở đây, tính tình Chúc Vãn lại im lặng như thế nên cô ta càng nói càng kiêu ngạo.
Lúc Thời Lạc trở về, những người đó đã đi xa rồi, trên mặt Chúc Vãn cũng không có khác lạ gì, Thời Lạc vui vẻ chạy về phía cô gái nhỏ, giơ giơ cánh gà trên tay.
“Vãn Vãn, nhìn nè! Đợi lâu quá, dì vừa làm xong đó, chắc chắn sẽ ngon lắm, thơm cực luôn, cậu thử xem ha ha!”
Sắc mặt Chúc Vãn nhợt nhạt, cô lắc đầu cười:
“Tớ không ăn đâu, cậu ăn nhiều vào nha, lúc này cậu còn kêu đói mà.”
“Ừ, nhưng tớ có phải quỷ chế.t đói đầu thai đâu, cậu giúp tớ nếm thử được không?” Thời Lạc cầm xiên gà giơ trước miệng Chúc Vãn. Thấy Chúc Vãn bất đắc dĩ cười cười, ăn lấy thi nói tiếp.
“Sau hội thể thao là tiết nghệ thuật đó, trường học chúng ta có hoạt động bán lại đồ cũ, vốn dĩ là định bán đồ second-hand nhưng ở trường đâu có ai thích mua đồ second-hand đâu chứ nên đã biến thành tiết mỹ thực đó. Tớ nghe nói là chủ đề chính của lớp chúng ta năm nay là rán gà, mọi người phải học dì ở phòng nấu ăn, chắc là cái này đó, lúc đó chúng ta cùng bán nha.”
Chúc Vãn không tham gia mấy hoạt động này bao giờ, nghe Thời Lạc nói như vậy, cũng có chút ý tứ.
Cô gái nhỏ đồng ý việc cùng nhau bán gà nhưng lại không thể đến nhà ăn học cách rán gà của dì, cô phải tập chạy 2000m. Tuy Thẩm Hoài bắt phải tham gia nhưng cái này lại liên quan đến thành tích thi đấu của lớp, nếu Chúc Vãn đã tham gia thì phải làm tốt, không thể thi qua loa, nhưng mỗi lần Thẩm Hoài muốn tập với cô, cô đều từ chối.
Một nhược điểm thì có thể áp chế cô một việc thôi chứ cô không thể chịu nổi nếu nhiều việc quá đáng, cùng lắm thì cá chết lưới rách, ông bà ngoại biết thì có lẽ đánh mình thôi.
Chúc Vãn ngoan ngoãn ngồi làm bài tập trong phòng, trên đỉnh đầu cô gái nhỏ là một cái đèn. Từ lúc tan học cho đến khi mặt trời xuống núi, mấy học sinh ở lại dọn vệ sinh trước khi đi còn nhờ cô tắt đèn hộ, Chúc Vãn cười đồng ý.
Người ngoài nhìn vào, cảm thấy giữa Chu Ngộ Thần và Chúc Vãn vẫn như thế, rất bình đạm, năm tháng yên tĩnh, thành tích càng xuất sắc, cũng càng xinh hơn. Những người chửi bới cô cũng không giảm bớt nhưng trong lòng mấy tên kia thì biết rõ ràng, phần lớn là xuất phát từ lòng ghen ghét mà thiếu nữ cũng không bị mấy lời đồn đó chèn ép, thiếu nữ cũng dần nở rộ hơn. Không có Chu Ngộ Thần ở bên thì cô gái nhỏ cũng tự tỏa sáng được.
Chỉ có Chúc Vãn biết, cô không có Chu Ngộ Thần, thì không còn đáng yêu nữa.
Người trong phòng học đã đi hết, tài xế trong nhà Thời Lạc đã đến đón cô nàng về nhà nên cô nàng không thể nào ở cùng Chúc Vãn trong phòng lâu được.
“Vãn Vãn, cậu nhanh về nhà đi.”
“Vãn Vãn, cậu đừng viết nữa, ăn cơm tối đi.”
“Buổi tối về nhà cậu chú ý an toàn nha! Luyện tập chạy bộ cũng đừng muộn quá.”
Nhưng không một ai biết, mỗi khi Chúc Vãn ở một mình trong phòng học làm đề, Chu Ngộ Thần cũng không đi đâu hết. Tuy trong lòng anh tức giận vì cô cách xa mình nhưng trước sau thì anh vẫn không yên tâm để một ngồi một mình làm bài, đi về nhà một mình.
Chu Ngộ Thần không chỉ ở bên Chúc Vãn khi cô làm bài, anh ở một phòng mà cô không thấy được mà anh còn không có biểu cảm gì đút tay vào túi quần đứng dựa vào tường. Bóng anh trên mặt đất kéo rất dài, có chuyện gì mà anh chưa từng làm chứ, anh chờ cô tắt đèn đóng cửa, trước khi cô nhìn thấy anh thì anh sẽ trốn vào cửa bên dãy hành lang.
Điều khiến anh vui chính là, Chúc Vãn không muốn tập luyện cùng Thẩm Hoài.
Cô gái nhỏ không để ý tới anh, cũng không phải là vì tên khốn kia.
Nhưng Thẩm Hoài không vì Chúc Vãn từ chối mà rời đi, cậu ta vẫn đứng ở sân thể dục chờ Chúc Vãn, tập luyện cùng cô gái nhỏ, nhưng cậu ta không chờ được Chúc Vãn mà lại gặp vẻ mặt hung ác của Chu Ngộ Thần.
Chúc Vãn muốn chạy 2000m, vậy cô chạy đi. Cô muốn, thì Chu Ngộ Thần anh cho cô, anh cũng không ngăn cản Thẩm Hoài tham gia. Nhưng khi tan học, Thẩm Hoài muốn tiếp cận Chúc Vãn thì đương nhiên Chu Ngộ Thần không đồng ý, cậu ta nghĩ cùng đừng nghĩ.
Chu Ngộ Thần không thèm đánh Thẩm Hoài mà chỉ tùy ý tìm mấy tên vây cậu ta ở một góc trong sân vận động. Thẩm Hoài rất gầy, đừng nói là mấy người cao lớn, tìm mấy đứa con trai ở trong lớp cũng đối phó được với cậu ta. Cậu ta tính kế tính tình mềm mại của Chúc Vãn, nhưng lại quên mất một thiếu niên luôn che chở cho cô gái nhỏ một cách chu toàn.
Dù Chúc Vãn muốn đẩy anh ra thì anh vẫn muốn yên lặng ở phía sau.
Trên sân có rất nhiều học sinh luyện tập chạy 2000m, hầu như toàn là một đôi nam nữ phối hợp.
Chủ yếu các bạn học nữ toàn phải luyện quá sức chịu đựng, đừng nói giữ vững tốc độ chạy 2000m, mà nhiệm vụ của bạn học nam còn quan trọng hơn. Trừ việc chạy 2000m thì còn phải nghiên cứu cách vượt chướng ngại vật và giúp… bạn học nữ vượt chướng ngại vật cùng.
Chu Ngộ Thần không cho Thẩm Hoài tập luyện cùng Chúc Vãn. Đây là quả tim nhỏ của anh, anh còn không dám chạm vào sao lại có thể đồng ý việc người khác ôm cô gái nhỏ chứ, anh còn cảm thấy mình không nỡ đụng vào cô.
Lần đó sau kỳ nghỉ trở về trường, Thời Lạc thấy điện thoại Chúc Vãn đáng yêu quá, dù vẫn là kiểu cũ nhưng vẫn có rất nhiều tác dụng. Cô nàng cảm thấy mới lạ nên cứ cầm chơi một lúc.
Sau đó cô nàng phát hiện, tuy điện thoại nhỏ này nhưng vẫn có thể nghe bài giảng Tiếng Anh. Thời Lạc biết môn Chúc Vãn yếu nhất là Tiếng Anh nên nói chuyện này cho cô gái nhỏ, Chúc Vãn rất vui vẻ.
Thời Lạc giúp Chúc Vãn download không ít bài nghe Tiếng Anh nên mỗi đêm, lúc chạy bộ Chúc Vãn cắm tai nghe nghe.
Từng bước chạy của Chúc Vãn cũng giống y hệt tính tình của cô, rất chậm. Bên cạnh cô gái nhỏ còn có một đôi nam nữ, mà cô lại tập trung nghe bài nên không phát hiện ra ở đằng sau có một thiếu niên cứ một vòng lại một vòng đi theo.
Chân Chu Ngộ Thần dài nên đi bộ cũng có thể đuổi kịp được tốc độ chạy của Chúc Vãn. Thật ra anh vẫn còn rất tức giận đó, nhưng khi nhìn cô gái nhỏ chạy lại bật cười.
Cô gái nhỏ giống y hệt học sinh tiểu học, áo khoác rộng trùm lên người, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng mịn.
Quả tim nhỏ của anh, chạy không nhanh không chậm như vậy, một vòng 400m mà cô chạy còn mất hơn năm phút. Đôi khi Chu Ngộ Thần còn cảm thấy mình đi nhanh quá nên anh đành cố gắng chậm một chút, sợ vượt qua cả cô gái nhỏ - người đang nỗ lực luyện tập.
Tốc độ này, như đi bộ luôn.
Chu Ngộ Thần cười khẽ, sau khi cười xong lại tức giận, anh tức vì cô xa cách là xa cách luôn, một lý do cũng không nói, tim anh vì cô mà tức giận đến đau.
Tốc độ điều tra của Ngụy Cải lại cực kì chậm, một chút tiến triển cũng không có. Nhưng anh cũng không trách, tâm tư của cô gái nhỏ sao có thể biết được. Ngay cả tiểu Chu thiếu ở bên cạnh còn không biết thì sao anh ta tra được.
Chu Ngộ Thần đi theo cô tầm nửa tháng, không cho cô biết. Nói đùa à, anh cũng cần thể diện chứ.
Công phu che giấu của anh rất tốt, Chúc Vãn không hề phát hiện.
Chỉ là Chúc Vãn cảm thấy, mỗi đêm tập luyện xong thì cô đi về nhà, không hiểu sao lại gặp mặt bác bán hàng, bác gái lại rất nhiệt tình chăm sóc cô.
Thường thường cô sẽ chỉ gọi một bát mì ăn lót bụng. Nhưng bác gái lại nói, con gái bác cũng học cấp 3 mà học không dễ dàng chút nào nên muốn cô ăn nhiều một chút. Cho nên mỗi lần đó thì bác sẽ cho cô một bát lớn nhất, thêm thịt thêm đồ ăn còn không tăng giá.
Cô đến ăn vài lần, sợ bác bị lỗ vốn nhưng nói như nào thì bác cũng không nghe, cô không muốn chiếm tiện nghi nên đi đến tiệm khác.
Lúc sau, bác gái nói cho Chu Ngộ Thần là, cô gái nhỏ nói, người ở thành phố H nhiệt tình quá, cô ngại đến.
Nhiệt tình? Nhiệt tình cái quỷ gì chứ, mẹ nó, là người đàn ông của cậu nhiệt tình đó.
/73
|