Nước mắt lăn dài trên gò má phiếm hồng như những giọt pha lê trong suốt
Bàn tay ấm áp khẽ lau đi giọt nước mắt mặn đắng...
-Dì Hi, tại sao dì khóc có phải Gấu không ngoan nên dì giận không? ?? Hu hu hu... con xin lỗi .... con xin lỗi... Dì đừng khóc nữa được không
Nó gượng gạo nở 1 nụ cười, nhẹ nhàng lau nước mắt cho đứa cháu bé nhỏ
-Dì Hi đâu có khóc là bụi thôi . Gấu ngốc!
-Hix.... hix
-Ngoan nín đi dì Hi đưa con đi ăn kem
-Dạ!
Gấu ngoan ngoãn nắm tay nó đi
Sau ngày hôm đó nó có cảm giác càng ngày càng bị đẩy xa anh...
Một tuần nói chuyện với nhau không quá 3 lần, mỗi lần chỉ đôi ba câu qua loa sáo rỗng, anh lạnh nhạt...
Anh vô tình...
....có tình lờ nó như người dưng.... có phải nó vốn không xứng?
Trái tim liên tục bị dày vò đến khô héo... Căn phòng ấy một tuần hai tuần rồi rất lâu hình như không có bóng anh...
Vương Lãnh Nhân đã thực sự tách ra khỏi cuộc đời của nó, cuộc sống của nó sao????
Nó vẫn mang khuôn mặt giả tạo vẫn vẽ lên môi nụ cười gượng gạo để che giấu đi con người nhu nhược yếu đuối... che đi thứ gọi là nước mắt...
Nó đâu có dám khóc ...
....Bởi vì.... còn ai nữa cho nó bờ vai lúc này...
Còn ai nữa lau dùm nó những giọt nước mắt lạnh giá kia...
Quan hệ mập mờ làm cho nó sống khổ sống sợ. Những ngày qua sống... giống như không còn là con người
Một kẻ ngu ngốc si muội
Đêm ấy nó ngồi dưới sân trung cư.... mưa phùn lạnh...cộng thêm gió mùa đông bắc khiến cơ thể nó run bật từng hồi...
Lạnh thật...nhưng nó cười....
Quen rồi với sự lạnh giá cô đơn... còn gì nữa đâu khi lòng nó chết...
Mái tóc mầu hạt rẻ vờn nhẹ khuôn mặt trắng xanh do trời lạnh... cảm giác như mọi tế bào ngừng hoạt động. Thật thoải mái....
-Hi!
Sun đau đớn nhìn cô bạn...nhỏ này sao toàn chịu đau khổ thế này
Nó mỉm cười nhìn Sun
-Đến rồi à? Lạnh không?
-Cậu điên à. Thời tiết thế này mà ngồi ở đây
-Tôi thấy dễ chịu lắm bạn hiền ạ....
-Điên. Mau lên nhà. Cậu phải lo cho sức khỏe của mình chứ?
Nó cười lớn như kẻ điên
-Mau lên nhà!
Sun tức giận, vì sao? Vì cái gì khiến nó ra nông nỗi này....
Hôm sau nó đổ bệnh phải đi cấp cứu
Bố Phạm lặng lẽ nhìn vào phòng cách ly
Đứa trẻ này... sao cứ khiến ông lo lắng như vậy.
-Ông ngoại Dì Hi không sao chứ
-Ừm...
Bố Phạm gật đầu ,kìm nén tiếng thở dài nặng nhọc
-Ba , đừng quá lo lắng. Cô út sẽ không sao đâu
Khải nói.
Sun và Tùng mọi hôm ồn ào lắm này cũng im thin thít nhìn nhưng giọt nước trong dây truyền nhỏ từng giọt
Ở một góc hành lang có một người con trai lặng lẽ rơi những giọt nước mắt
Anh xin lỗi
Anh không xứng
Có ai biết ngày ấy khi nó ngồi dưới mưa anh cũng lặng lẽ đứng dưới mưa âm thầm dõi theo nó...
Vẫn cứ lặng lẽ quan tâm lặng lẽ âm thầm...
Nó khóc...anh khóc...
Nó đâu... anh đau...
Nghiệt ngã... tại sao....
Yêu lại không được ở bên nhau
-Thế nào đau lòng lắm phải không?
Mỹ nhếch môi
-Cô im đi
-Đáng thương.... thật là đáng thương. Cả hai người!
Bàn tay ấm áp khẽ lau đi giọt nước mắt mặn đắng...
-Dì Hi, tại sao dì khóc có phải Gấu không ngoan nên dì giận không? ?? Hu hu hu... con xin lỗi .... con xin lỗi... Dì đừng khóc nữa được không
Nó gượng gạo nở 1 nụ cười, nhẹ nhàng lau nước mắt cho đứa cháu bé nhỏ
-Dì Hi đâu có khóc là bụi thôi . Gấu ngốc!
-Hix.... hix
-Ngoan nín đi dì Hi đưa con đi ăn kem
-Dạ!
Gấu ngoan ngoãn nắm tay nó đi
Sau ngày hôm đó nó có cảm giác càng ngày càng bị đẩy xa anh...
Một tuần nói chuyện với nhau không quá 3 lần, mỗi lần chỉ đôi ba câu qua loa sáo rỗng, anh lạnh nhạt...
Anh vô tình...
....có tình lờ nó như người dưng.... có phải nó vốn không xứng?
Trái tim liên tục bị dày vò đến khô héo... Căn phòng ấy một tuần hai tuần rồi rất lâu hình như không có bóng anh...
Vương Lãnh Nhân đã thực sự tách ra khỏi cuộc đời của nó, cuộc sống của nó sao????
Nó vẫn mang khuôn mặt giả tạo vẫn vẽ lên môi nụ cười gượng gạo để che giấu đi con người nhu nhược yếu đuối... che đi thứ gọi là nước mắt...
Nó đâu có dám khóc ...
....Bởi vì.... còn ai nữa cho nó bờ vai lúc này...
Còn ai nữa lau dùm nó những giọt nước mắt lạnh giá kia...
Quan hệ mập mờ làm cho nó sống khổ sống sợ. Những ngày qua sống... giống như không còn là con người
Một kẻ ngu ngốc si muội
Đêm ấy nó ngồi dưới sân trung cư.... mưa phùn lạnh...cộng thêm gió mùa đông bắc khiến cơ thể nó run bật từng hồi...
Lạnh thật...nhưng nó cười....
Quen rồi với sự lạnh giá cô đơn... còn gì nữa đâu khi lòng nó chết...
Mái tóc mầu hạt rẻ vờn nhẹ khuôn mặt trắng xanh do trời lạnh... cảm giác như mọi tế bào ngừng hoạt động. Thật thoải mái....
-Hi!
Sun đau đớn nhìn cô bạn...nhỏ này sao toàn chịu đau khổ thế này
Nó mỉm cười nhìn Sun
-Đến rồi à? Lạnh không?
-Cậu điên à. Thời tiết thế này mà ngồi ở đây
-Tôi thấy dễ chịu lắm bạn hiền ạ....
-Điên. Mau lên nhà. Cậu phải lo cho sức khỏe của mình chứ?
Nó cười lớn như kẻ điên
-Mau lên nhà!
Sun tức giận, vì sao? Vì cái gì khiến nó ra nông nỗi này....
Hôm sau nó đổ bệnh phải đi cấp cứu
Bố Phạm lặng lẽ nhìn vào phòng cách ly
Đứa trẻ này... sao cứ khiến ông lo lắng như vậy.
-Ông ngoại Dì Hi không sao chứ
-Ừm...
Bố Phạm gật đầu ,kìm nén tiếng thở dài nặng nhọc
-Ba , đừng quá lo lắng. Cô út sẽ không sao đâu
Khải nói.
Sun và Tùng mọi hôm ồn ào lắm này cũng im thin thít nhìn nhưng giọt nước trong dây truyền nhỏ từng giọt
Ở một góc hành lang có một người con trai lặng lẽ rơi những giọt nước mắt
Anh xin lỗi
Anh không xứng
Có ai biết ngày ấy khi nó ngồi dưới mưa anh cũng lặng lẽ đứng dưới mưa âm thầm dõi theo nó...
Vẫn cứ lặng lẽ quan tâm lặng lẽ âm thầm...
Nó khóc...anh khóc...
Nó đâu... anh đau...
Nghiệt ngã... tại sao....
Yêu lại không được ở bên nhau
-Thế nào đau lòng lắm phải không?
Mỹ nhếch môi
-Cô im đi
-Đáng thương.... thật là đáng thương. Cả hai người!
/61
|