15 tuổi mình gặp nhau ...
Chắc đó là định mệnh em nhỉ???
Anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên, ngây ngất ... rồi cứ thế lặng thầm quan tâm...
Em có biết????
20 tuổi mình xa nhau...
Có lẽ rằng yêu thôi chưa đủ.... vẫn vụng về , gục ngã trước khó khăn... ngày hôm đó em buông ta anh rồi bước....
Trái tim anh khép chặt từ đây...
22 tuổi mình lại gặp nhau
Giữa dòng người tấp nập.....
Ắt hẳn kiếp trước anh nợ em nhiều lắm... nên kiếp này số phận dây dưa khiến anh nhung nhung nhớ nhớ...
Có lẽ đó là định mệnh em ạ... gặp được nhau là duyên
Được sống bên nhau trọn kiếp là phận....
************
"- Vương Lãnh Nhân.... anh là thằng khốn nạn... có giỏi thả tôi ra , con sói biến thái, xấu xa , thủ đoạn, đê tiện....
Trong căn phòng hoa lệ, một cô gái trẻ vừa chửi vừa cố hết sức vùng ra khỏi đôi tay cứng như gọng kìm của tên hảo hảo soái ca
-Phạm Băng Hi, tôi đây giống như em nói... một con sói xấu xa đê tiện.... cho nên... thỏ con , em nghĩ có đồ ăn hảo hạng như vậy làm sao tôi bỏ lỡ ...
Nói đoạn có kẻ to gan hôn lên cổ cô... vòng tay càng ngày càng siết chặt. Giống như muốn hòa tan cô vào xương máu....
.....
.......
..........Gâu ... Gâu
Chú chó lông dài màu trắng muốt không biết từ đâu chạy đến quấn lấy chân Lãnh Nhân như đang mừng chủ
Anh hơi cười , đặt vali sang một bên rồi ngồi xuống vuốt vuốt bộ lông dài trắng tinh của chú chó
-Mày từ đâu chạy đến vậy bé con? Chủ của mày sẽ lo đấy...
Chú chó chả thèm ư hử... nó vẫy vẫy đuôi dương đôi mắt đen láy tròn xoe như hai viên bi nhìn anh
-Hay mày bị lạc ??? Muốn tao giúp tìm chủ hả???
-Win! Chạy đâu rồi? Ra đây cho tao... tao không chơi trốn tìm nữa đâu.... Win...
Từ cuối hành lang của khu trung cư cao cấp vang lên một giọng nữ ngọt ngào...có vẻ đang khá lo lắng
Con chó nhỏ nghe thấy tiếng gọi của cô chủ thì quay ngoắt lại lon ton chạy về phía giọng nói...
Gâu ... Gâu
Con bé mừng quýnh, nó ngồi xổm xuống chọt chọt vào đầu thú cưng
-Win!... mày đây rồi.... mày chạy đi đâu thế hả? Về nhà xem tao phạt mày cho coi...
Con bé lên tiếng trách yêu
Gâu ... Gâu...
Win như hiểu , nó sán sán lại gần cô chủ nhỏ cọ cọ đầu vào chân cô chủ nũng nịu
-Được rồi... tao không phạt mày nưa được chưa... giờ về nhà nào! Tới giờ ăn rồi. con bé bật cười
Gâu... Gâu
Win ngúng nguẩy cái đuôi cong tớn chạy về phía Lãnh Nhân sủa vài tiếng rồi rụi đầu vào chân anh...
-Win đừng làm phiền người ta...
Con bé đứng dậy hướng đôi mắt màu nâu khói nhìn anh...
Một đôi mắt tuyệt đẹp
-À... không sao. Nhân đáp
-Có vẻ nó thích anh...
Con bé mỉm cười
-Có lẽ...
-Anh tìm ai ở đây à? Có cần tôi giúp gì không? Con bé thân thiện hỏi
-Không, tôi vừa chuyển đến căn hộ này...
-Thế sao? Vậy bắt tay làm quen cái nào hàng xóm mới
Con bé hồ hởi
-Hi... có người tìm dưới lầu kìa con!
Một người phụ nữ ngoài 40 nói vọng tới.
Con bé hơi cau mày, miệng lẩm nhẩm cái gì không rõ
-Win, đi nào... chào anh, chúng ta sẽ chính thức chào hỏi sau.
*******
Đi đường xa khá mệt nên vừa vào phòng Lãnh Nhân liền ngả lưng xuống sofa ngủ một mạch đến chiều
Có lẽ sẽ còn ngủ tiếp nếu cái bụng của anh không biểu tình liên tục
Vừa đi anh vừa nhìn xung quanh, phong cách cũng không đến nỗi nào... không phí công gia đình anh đầu tư cả núi tiền vào đây
Bỗng....
-Phạm Băng Hi.... con đứng lại đó?
-Ông lại muốn gì nữa ? Xin ông đấy... làm ơn tránh xa xa ra khỏi cuộc đời của tôi. Nó khinh bỉ nói
-Con...
-Tôi đã không còn là con ông từ khi Phạm Anh Hi chết rồi. Giờ thì mời ông về... chào! Hẹn không gặp lại...
Nó xoay người bước đi, những bước chân vũng vàng...
Để lại sau lưng nó... một người đàn ông với hai hàng nước mắt
Nó dựa vào tường thân hình bé nhỏ từ từ trượt xuống.
Hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi
Quá khứ ùa về đau tê tái...
....
.......
Chắc đó là định mệnh em nhỉ???
Anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên, ngây ngất ... rồi cứ thế lặng thầm quan tâm...
Em có biết????
20 tuổi mình xa nhau...
Có lẽ rằng yêu thôi chưa đủ.... vẫn vụng về , gục ngã trước khó khăn... ngày hôm đó em buông ta anh rồi bước....
Trái tim anh khép chặt từ đây...
22 tuổi mình lại gặp nhau
Giữa dòng người tấp nập.....
Ắt hẳn kiếp trước anh nợ em nhiều lắm... nên kiếp này số phận dây dưa khiến anh nhung nhung nhớ nhớ...
Có lẽ đó là định mệnh em ạ... gặp được nhau là duyên
Được sống bên nhau trọn kiếp là phận....
************
"- Vương Lãnh Nhân.... anh là thằng khốn nạn... có giỏi thả tôi ra , con sói biến thái, xấu xa , thủ đoạn, đê tiện....
Trong căn phòng hoa lệ, một cô gái trẻ vừa chửi vừa cố hết sức vùng ra khỏi đôi tay cứng như gọng kìm của tên hảo hảo soái ca
-Phạm Băng Hi, tôi đây giống như em nói... một con sói xấu xa đê tiện.... cho nên... thỏ con , em nghĩ có đồ ăn hảo hạng như vậy làm sao tôi bỏ lỡ ...
Nói đoạn có kẻ to gan hôn lên cổ cô... vòng tay càng ngày càng siết chặt. Giống như muốn hòa tan cô vào xương máu....
.....
.......
..........Gâu ... Gâu
Chú chó lông dài màu trắng muốt không biết từ đâu chạy đến quấn lấy chân Lãnh Nhân như đang mừng chủ
Anh hơi cười , đặt vali sang một bên rồi ngồi xuống vuốt vuốt bộ lông dài trắng tinh của chú chó
-Mày từ đâu chạy đến vậy bé con? Chủ của mày sẽ lo đấy...
Chú chó chả thèm ư hử... nó vẫy vẫy đuôi dương đôi mắt đen láy tròn xoe như hai viên bi nhìn anh
-Hay mày bị lạc ??? Muốn tao giúp tìm chủ hả???
-Win! Chạy đâu rồi? Ra đây cho tao... tao không chơi trốn tìm nữa đâu.... Win...
Từ cuối hành lang của khu trung cư cao cấp vang lên một giọng nữ ngọt ngào...có vẻ đang khá lo lắng
Con chó nhỏ nghe thấy tiếng gọi của cô chủ thì quay ngoắt lại lon ton chạy về phía giọng nói...
Gâu ... Gâu
Con bé mừng quýnh, nó ngồi xổm xuống chọt chọt vào đầu thú cưng
-Win!... mày đây rồi.... mày chạy đi đâu thế hả? Về nhà xem tao phạt mày cho coi...
Con bé lên tiếng trách yêu
Gâu ... Gâu...
Win như hiểu , nó sán sán lại gần cô chủ nhỏ cọ cọ đầu vào chân cô chủ nũng nịu
-Được rồi... tao không phạt mày nưa được chưa... giờ về nhà nào! Tới giờ ăn rồi. con bé bật cười
Gâu... Gâu
Win ngúng nguẩy cái đuôi cong tớn chạy về phía Lãnh Nhân sủa vài tiếng rồi rụi đầu vào chân anh...
-Win đừng làm phiền người ta...
Con bé đứng dậy hướng đôi mắt màu nâu khói nhìn anh...
Một đôi mắt tuyệt đẹp
-À... không sao. Nhân đáp
-Có vẻ nó thích anh...
Con bé mỉm cười
-Có lẽ...
-Anh tìm ai ở đây à? Có cần tôi giúp gì không? Con bé thân thiện hỏi
-Không, tôi vừa chuyển đến căn hộ này...
-Thế sao? Vậy bắt tay làm quen cái nào hàng xóm mới
Con bé hồ hởi
-Hi... có người tìm dưới lầu kìa con!
Một người phụ nữ ngoài 40 nói vọng tới.
Con bé hơi cau mày, miệng lẩm nhẩm cái gì không rõ
-Win, đi nào... chào anh, chúng ta sẽ chính thức chào hỏi sau.
*******
Đi đường xa khá mệt nên vừa vào phòng Lãnh Nhân liền ngả lưng xuống sofa ngủ một mạch đến chiều
Có lẽ sẽ còn ngủ tiếp nếu cái bụng của anh không biểu tình liên tục
Vừa đi anh vừa nhìn xung quanh, phong cách cũng không đến nỗi nào... không phí công gia đình anh đầu tư cả núi tiền vào đây
Bỗng....
-Phạm Băng Hi.... con đứng lại đó?
-Ông lại muốn gì nữa ? Xin ông đấy... làm ơn tránh xa xa ra khỏi cuộc đời của tôi. Nó khinh bỉ nói
-Con...
-Tôi đã không còn là con ông từ khi Phạm Anh Hi chết rồi. Giờ thì mời ông về... chào! Hẹn không gặp lại...
Nó xoay người bước đi, những bước chân vũng vàng...
Để lại sau lưng nó... một người đàn ông với hai hàng nước mắt
Nó dựa vào tường thân hình bé nhỏ từ từ trượt xuống.
Hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi
Quá khứ ùa về đau tê tái...
....
.......
/61
|