Mưa phùn vẫn đang rơi lất phất, trong doanh địa lốm đốm những ánh lửa. Mặc dù trên sườn núi có không ít người, nhưng thủ vệ, lính gác đều rất có quy củ, ai làm việc nấy, không có chút ồn ào huyên náo, cho thấy quy củ trị doanh của Thiết Thiên Ưng cực kì nghiêm khắc.
Trong nhà lều ánh đèn lay động, khi vị thư sinh trẻ tuổi tên là Thành Chu Hải kia đến, Thiết Thiên Ưng bày ra dáng vẻ đang xử lí công vụ. Đối với người của Mật Trinh ti, Thiết Thiên Ưng không đến mức không thèm nhìn, nhưng cũng không mấy coi trọng, tự bản thân thấy bày ra tư thái này là đủ rồi. Về phần những gì đối phương nói, bản thân có thể nghe nhưng không cần làm theo tốt nhất là đối phương nói xong có thể hài lòng, tự mình rời khỏi, bên ấy cũng không phật lòng.
Nhìn kĩ liền thấy người kia tuy tuổi tác không lớn lắm nhưng khí độ trầm ổn.
Trường bào mặc trên mình bị ướt non nửa, có vẻ khi đến có chút vội vã, dường như phải đến đây giải quyết chính sự. Thiết Thiên Ưng thật ra khá thưởng thức những người có khí chất như vậy, nhưng lại chán ghét đối phương đến chỗ mình xử lý mấy việc gì đó. Bên ngoài tự nhiên dùng thái độ ôn hòa chào hỏi, nhưng không nghĩ đến thanh niên kia trong thời gian chưa nói nỗi mấy câu đã khiến y có chút thất vọng.
Sau mấy câu chào hỏi có tính hình thức, thật ra cũng rất đơn giản, bởi vì thanh niên kia tuy rằng duy trì lễ nghĩa nhưng trong mấy câu nói không đến mức quá nhanh, ý tức lại thẳng thắn đi vào vấn đề.
Hình bộ làm việc, áp giải Phương phỉ về kinh, theo lý mà nói, Mật Trinh ti không nên tham gia vào.
Người thanh niên kia chắp tay cười, tỏ ý xin lỗi:
Nhưng lần này trên đường Thành mỗ xuôi nam, có nghe nói một chuyện. Ổ, không thể không đến đây có vài lời muốn nói với Thiết đại nhân.
Thiết Thiên Ưng thần sắc thản nhiên:
- Vậy sao? Không biết là chuyện gì.
Thành Chu Hải cúi đầu đắn đo một lát mới mở miệng:
- Lần này Thiết đại nhân và Tông đại nhân truy bắt Phương Bách Hoà, vốn là không có vấn đề gì, thậm chí Thành mỗ không khỏi không vỗ tay tán thưởng cách bày bố trong đó. Chỉ là trong chuyện này xuất hiện mấy nhân vật có thân phận đặc thù, Mật Trinh ti đã tra xét, trong đó có mấy cái tên nếu không đưa lên phía bắc, e là sẽ khiến cho Tần tướng và Ninh tiên sinh phiền lòng. Vì vậy mà Thành mỗ mới đêm hôm đến đây, muốn biết thái độ của Hình bộ trong chuyện này.
Thiết Thiên Ưng mặt nhăn mày nhíu:
- Lại không biết những người thân phận có vấn đề này, cụ thể là những ai?
- Sự tình vẫn chưa được định đoạt. Thành mỗ cũng chưa muốn nói ra những người thân phận có vấn đề này
- Vậy Thiết mỗ lại không biết rõ rồi.
Ánh sáng trong phòng khá mờ mịt. trong lúc hai người nói chuyện với nhau, ngoại trừ ngay từ đầu chào hỏi tương đối nhanh thì lúc này đây có vẻ chậm rãi. Người thanh niên cười đến chất phác, lại đắn đo một hồi.
- Việc này Mật Trinh ti cũng không muốn trực tiếp tham gia vào. Thật ra Thiết bộ đầu làm việc nhiều năm như vậy, trong lòng nên hiểu rõ mới phải, Thành mỗ đến đây, là mang theo thành ý.
Kinh xin Thành tiên sinh chỉ rõ.
Thành Chu Hải liếc nhìn y một cái, lời nói bắt đầu nhanh hơn, sắc mặt nghiêm lại:
Hai năm trước, phỉ loạn Phương thị chấn động Thiên Nam, nguyên nhân kết quả ra sao, hẳn là Thiết bộ đầu cũng là người tương đối nắm rõ. Thứ cho Thành mỗ nói thẳng, Ma Ni giáo ở Giang Nam phát triển nhanh chóng, tuy nói luôn chỉ biết ở tầng đáy xã hội mê hoặc một lượng lớn ngu dân vô tri. Nhưng thật sự khiến cho điều này mở rộng lan tràn nhanh chóng, vẫn là do được rất nhiều phú hộ Giang Nam ủng hộ, như Đường gia ở Giang Nam giúp Ma Ni giáo khởi sự mà tiêu tan hết cả gia nghiệp, trong quá trình mưu nghịch từng xuất hiện một lực lượng to lớn là Bá Đao Lưu gia, ngoài ra còn có Trần, Lã, Phương, Hà Tuy nói đánh tan Phương phỉ là chư tướng Binh bộ, cho nên sau này việc thanh tra chuyện này vẫn là do Binh bộ xử lý. Thiết mục đầu hẳn là rất rõ, trong chuyện này đã giết chết bao nhiêu người đúng không?
Thiết Thiên Ưng mỉm cười nhìn hắn, nhưng không nói gì. Nỗi tức giận trong lòng bắt đầu tích tụ lại, thanh niên kia tuy rằng xem ra trầm ổn, thật ra tâm tính vẫn khá cao ngạo tự đại. Trên thực tế nội dung hắn nói ra không có vấn đề gì, nhưng nếu góp nhặt lại thì gần như trong mỗi câu nói của y đều có thái độ của kẻ đứng trên cao nhìn xuống.
Không thể không đến đây có vài lời muốn nói liên tiếp cố làm ra vẻ huyền bí, nói chuyện chỉ nói lấp lửng. Mặc dù trên quan trường luôn phải chú ý, nhưng mọi người không quen biết, lời nói ra như vậy, trong lòng cũng đã ngầm hiểu, trên tám mươi phần trăm là đang thăm dò đối phương. Lời của Thành Chu Hải nói ra vào lúc này, không quá cứng rắn, người bình thường rất dễ bị lừa. Thiết Thiên Ưng tung hoành nhiều năm, sao có thể bị loại thủ đoạn này đánh lừa.
Y không nói lời nào, thanh niên kia cũng nhìn y, vừa cười vừa nói:
- Mật Trinh ti, Hình bộ đều làm việc vì triều đình, nhưng mỗi nơi đều có chức trách riêng, Thiết bộ đầu ngươi hẳn là hiểu rõ. Hiện giờ Bắc phạt mới chính là đại sự, là việc hàng trăm năm mới có một lần, hiện giờ phủ tướng quân đang đảm nhận các công tác chung và hậu cần, hậu phương không thể loạn được Lúc trước vì đối với đám quân Phương phỉ đang trong lúc hưng thịnh, Mật Trinh ti phải tốn rất nhiều công sức vào đó, Phương Thất Phật như thế nào, Phương Bách Hoa như thế nào, hiện giờ đối với Mật Trinh ti của ta mà nói đều là chuyện nhỏ, nhưng Ma Ni giáo thì không thể động đến.
Thành Chu Hải vừa nói xong, lại đã đứng ở bên cạnh bàn, ngón tay chỉ mặt bàn, đôi mắt nhìn chằm chằm, trong nháy mắt khi đôi đồng tử hơi co rút lại, nói ra từng chữ một:
- Tư Không Nam, không thể tiếp tục động đến.
Sắc mặt Thiết Thiên Ưng trầm xuống, chậm rãi từ bên kia đứng lên, lúc này y đã hiểu, đối phương quả thật đã tra ra được chuyện gì đó. Một lát sau, khóe miệng y lạnh lùng nhếch lên, tạo thành một đường cong:
Thiết mỗ... Không hiểu lắm ý tứ của Thành tiên sinh rốt cuộc ra sao, lại cũng không biết Tư Không Nam là ai, lần này toàn bộ hành động vây bắt Phương Bách Hoa, không chỉ có người của Hình bộ tham gia vào, nhưng những người tham gia vào đó có thân phận cụ thể ra sao, Thành tiên sinh có từng...
Ta không cần biết là ai!
Ngọn lửa rung lên, Thành Chu Hải đập mạnh xuống mặt bàn.
Thiết Thiên Ưng ánh mắt hơi híp lại, thanh niên kia mới lui về phía sau một bước, khoát khoát tay:
- Ta tự nhiên biết đó là ai! Nhưng trong chuyện này, là ai cũng không được, những đại phú hào năm đó ủng hộ Ma Ni giáo để rồi liên lụy đến cả gia đình còn ít hay sao? Đến nay những người phải mất đầu còn ít hay sao? Bọn họ có bao nhiêu quyết tâm khăng khăng làm phản, tự nhiên sẽ bị Ma Ni giáo mê hoặc. Những gia tộc kia chẳng lẽ không phải bị mê hoặc sao? Nếu là Ma Ni giáo mượn xác hoàn hồn, ai gánh chịu nối trách nhiệm này đây!
Người gánh chịu trách nhiệm này đương nhiên không phải ta Trong lòng Thiết Thiên Ưng cười nhạt, mà thanh niên đứng bên kia lại chắp tay.
- Thành mỗ nhất thời xúc động mà phẫn nộ, có chút mạo phạm Thiết đại nhân, kính xin Thiết đại nhân lượng thứ. Như lời Thành mỗ nói, Mật Trinh ti đang phụ trách khu vực này, chuyện lần này muốn lớn liền lớn, muốn nhỏ liền nhỏ, Thành mỗ không thể không đến trước gặp mặt Thiết đại nhân
Thiết Thiên Ưng cười rộ lên:
Vẫn là do Thiết mỗ không hiểu rõ ý của Thành tiên sinh, có một cố chuyện, sợ rằng Thành tiên sinh đã hiểu lầm.
Đúng cũng tốt mà sai cũng chẳng sao, Thành mỗ cũng hy vọng bản thân hiểu lầm, điều cần nói thì cũng nói hết rồi.
Trên mặt Thành Chu Hải đã khôi phục vẻ bình tĩnh, lại chắp tay:
Đương nhiên, bất kể là đúng hay sai đều được, hiện nay cũng không liên quan nhiều đến Hình bộ, chỉ có điều hy vọng Thiết đại nhân về sau có phát hiện được manh mối gì, xin hãy vì sinh linh trong thiên hạ và suy tính, hết lòng cân nhắc lợi hại trong đó.
Hắn dừng một chút:
Về phần Mật Trinh ti, nhân lực có thể dùng ở đây cũng không nhiều lắm, nhưng nếu có phát hiện tin tức gì hữu dụng, tự nhiên sẽ liên hệ với Thiết tiên sinh bên này. Nói thực ra, chúng ta... Hiện giờ hy vọng chuyện này có thể mau chóng giải quyết, không muốn mọi chuyện càng trở nên phức tạp.
Thiết Thiên Ưng gật đầu cười, y hiện nay đã rất không hài lòng với người thanh niên chạy đến chỉ điểm này, nhưng trên quan trường, không để cho đối phương nửa điểm chắc chắn, mới chính là cách thức biểu thị rõ nhất sự không hài lòng.
Vì thế một lúc sau đối phương mới mở miệng:
Thành mỗ từng xem qua ghi chép trong tướng phủ, Phương Thất Phật người này tuy là loạn phỉ, cũng không hổ là hùng kiệt đương thời, y vẫn luôn bị nhốt bên này chỉ sợ sẽ không ổn lắm, vẫn hi vọng Thiết bộ đầu có thể nhanh chóng phái người đưa y lên phía bắc là tốt nhất. Mặt khác, không biết Thành mỗ có thể nhìn qua người này hay không, không biết y có bộ dạng ra sao, cũng là không kìm được lòng hiếu kỳ. Thiết bộ đầu nếu quả thật có thể đáp ứng, tại hạ chỉ cần đứng từ phía xa nhìn y một cái là được.
Thiết Thiên Ưng liền rất ôn hòa cự tuyệt y:
- Hình bộ có quy củ của Hình bộ, Phương Thất Phật kẻ này dù sao chính là một trong các trùm thổ phỉ, việc này không thể bố trí được, xin Thành tiên sinh lượng thứ.
Đám người khí phách thư sinh này, bình thường chỉ quan tâm chỉ vẽ giang sơn, cũng rất tò mò đối với một số danh nhân, Dù sao nếu thực sự nhìn thấy một lần, sau này cũng có chuyện hay để khoe khoang. Sau khi Thiết Thiên Ưng cự tuyệt, trên mặt đối phương lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng vẫn lập tức áp chế sự khó chịu trong lòng xuống, nói sang chuyện khác.
- Lần này Thiết bộ đầu vây bắt bè lũ Phương Bách Hoa, thật sự là thành tích rất lớn. Nhưng dù sao bên trong bè phái Phương phỉ cũng có nội tình, chết mà không hề bế tắc, có vài tên thổ phỉ cực kì hung ác. Thành mỗ cũng từng nghe qua, có cái gì mà Hà thị Song Hùng dùng chùy đồng, hiện giờ vẫn chưa chết.
- Nhưng theo tin tức chiều nay ta nhận được, có một nhóm người, sợ là đã đến thị trấn Dư Mặt khác, việc lùng bắt ở thôn Kỳ chỉ sợ đã để lọt lưới.
- Đám người Bá Dao doanh cũng là vấn đề nan giải, những kẻ như Tham Thiên Đao, Đỗ Sát võ nghệ đã đạt đến tuyệt đỉnh, còn nữ nhân Lưu Tây Qua kia Nghe nói đao của nàng hiện giờ đang để ở chỗ các ngươi, nhưng bản thân nàng vẫn chưa chết, vẫn rất khó đối phó.
- Ngoài ra còn có Dường như muốn biểu hiện thành ý lớn nhất có thể, thanh niên kia sau đó lại nói thêm mấy thông tin vô cùng quý giá. Đương nhiên trong những lời nói này, do tin tức tình báo mà Mật Trinh ti thu thập được có hạn, không ít tin tức Thiết Thiên Ưng cũng chẳng buồn nghe, thỉnh thoảng thuận miệng cho có lệ, phần lớn vẫn là vặn lại.
- Thị trấn Dư e là đã sạch bóng rồi. Đây là sơ hở của chúng ta
- Tham Thiên Đao, Đỗ Sát quả thật là lợi hại
- Đao của Lưu Tây Qua ở đây, cô ta đương nhiên là chết rồi.
Người đối diện cười nhìn sang:
- Thiết bộ đầu đừng nói đùa nữa, cô ta tuy không có đao nhưng người thì đã chạy mất rồi.
Thiết Thiên Ưng cười, không phản bác cũng không xác nhận, những chuyện như vậy đối với bản thân mình không quan trọng, cũng không cần nói nhiều. Đối phương nhìn chằm chằm vào y một hồi, lại khoát tay:
- Mặc kệ vậy.
Sau đó còn nói về mấy chuyện khác rồi mới chắp tay cáo từ.
Dưới ánh lửa lay động, những tiếng bước chân nhanh chóng nện xuống, xuyên qua doanh địa. Chúc Bưu bị bùn đất bắn tung tóe làm ướt vạt trường bào, từ phía sau đi tới.
Theo sắp xếp của Ninh Nghị, hôm nay người cùng hắn đến đây chỉ có một mình Chúc Bưu. Buổi chiều sau khi làm rõ tin tức này, Ninh Nghị vội vàng đến đây, thời gian đi vào cũng không quá lâu, hiện tại đã vội vàng đi ra, mãi đến khi ra khỏi cổng doanh địa mới dừng bước, thở dài. Chúc Bưu từ phía sau đi đến, nhíu mày hỏi:
Người tên là Tây Qua kia
Nàng vẫn chưa chết.
Ninh Nghị miễn cưỡng che ô đứng ở đó, thở dài một hơi:
Ngoài ra, kẻ đứng sau lưng chính là Tư Không Nam
Chúc Bưu gật gật đầu, nhất thời lại có chút không rõ, vì sao đối phương đã bình an mà hắn vẫn giữ thái độ này.
Ninh Nghị giương ô lên, đứng trong bóng đêm bên ngoài doanh địa, cúi đầu suy nghĩ một hồi, khi nhìn về phía xa lại có vẻ ngưng trọng.
Với thế cục trước mắt, đây không còn nghi ngờ gì nữa, chính là thế cục sinh tử, xác thực Tây Qua không vì mất đao mà bị giết, nhưng cũng không thể chứng minh nàng vẫn còn sống. Hắn từ nhỏ đã có tính thích đánh cuộc, sau đó dần dần lại bồi dưỡng kiến thức, dần dần cũng nắm chắc được chiều hướng phát triển của rất nhiều tình hình xấu, đối với mọi chuyện đều có sẵn sách lược, ít nhiều cũng biết được nội tình. Nhưng trong tình thế trước mắt, hắn trước tiên cũng chỉ có thể thở dài một hơi.
Việc nắm chắc đương nhiên là không thể, vận may cũng không biết nên tìm ở đâu, đến cả hi vọng hắn cũng chỉ mong hai người Tây Qua cùng Trần Phàm có thể còn sống sót đương nhiên là còn dẫn theo cả đám người Bá Đao nữa. Đó chỉ là một chuyện, mà hiện tại hắn căn bản là tình thế trước mắt hắn không thể nhìn thấu. Đang nghĩ như vậy, khi Chúc Bưu định đi lấy xe ngựa, lại đột nhiên có người cười tuấn mã đến, là một tên thuộc hạ của Mật Trinh ti, hiển nhiên là có tin tình báo quan trọng đến tìm hắn.
Theo tin tức mới tra được, trong đám dư nghiệt của Phương phỉ, mấy tên trông coi sổ sách đều đang lên phía bắc, hiện giờ đã tiến vào phạm vi hai trăm dặm gần đây. Hình bộ và người từ một bên khác đang ở toàn lực lùng bắt, đã xuất hiện tử thương. Xem ra những người này đến là muốn cứu đám người Phương Bách Hoa
Ninh Nghị ngẫm nghĩ một chút, gật đầu:
Trở về.
Ở một nơi khác, trong những căn nhà lều, Thiết Thiên Ưng chắp tay sau lưng, đã đi qua đi lại được một lúc rồi. Một lúc sau, có thuộc hạ tiến vào.
- Đi liên lạc với kinh thành, tra cứu về một người.
Y cau mày:
Khách thần của Hữu Tướng phủ Thành Chu Hải, ta muốn biết y là người thế nào.
Trong nhà lều ánh đèn lay động, khi vị thư sinh trẻ tuổi tên là Thành Chu Hải kia đến, Thiết Thiên Ưng bày ra dáng vẻ đang xử lí công vụ. Đối với người của Mật Trinh ti, Thiết Thiên Ưng không đến mức không thèm nhìn, nhưng cũng không mấy coi trọng, tự bản thân thấy bày ra tư thái này là đủ rồi. Về phần những gì đối phương nói, bản thân có thể nghe nhưng không cần làm theo tốt nhất là đối phương nói xong có thể hài lòng, tự mình rời khỏi, bên ấy cũng không phật lòng.
Nhìn kĩ liền thấy người kia tuy tuổi tác không lớn lắm nhưng khí độ trầm ổn.
Trường bào mặc trên mình bị ướt non nửa, có vẻ khi đến có chút vội vã, dường như phải đến đây giải quyết chính sự. Thiết Thiên Ưng thật ra khá thưởng thức những người có khí chất như vậy, nhưng lại chán ghét đối phương đến chỗ mình xử lý mấy việc gì đó. Bên ngoài tự nhiên dùng thái độ ôn hòa chào hỏi, nhưng không nghĩ đến thanh niên kia trong thời gian chưa nói nỗi mấy câu đã khiến y có chút thất vọng.
Sau mấy câu chào hỏi có tính hình thức, thật ra cũng rất đơn giản, bởi vì thanh niên kia tuy rằng duy trì lễ nghĩa nhưng trong mấy câu nói không đến mức quá nhanh, ý tức lại thẳng thắn đi vào vấn đề.
Hình bộ làm việc, áp giải Phương phỉ về kinh, theo lý mà nói, Mật Trinh ti không nên tham gia vào.
Người thanh niên kia chắp tay cười, tỏ ý xin lỗi:
Nhưng lần này trên đường Thành mỗ xuôi nam, có nghe nói một chuyện. Ổ, không thể không đến đây có vài lời muốn nói với Thiết đại nhân.
Thiết Thiên Ưng thần sắc thản nhiên:
- Vậy sao? Không biết là chuyện gì.
Thành Chu Hải cúi đầu đắn đo một lát mới mở miệng:
- Lần này Thiết đại nhân và Tông đại nhân truy bắt Phương Bách Hoà, vốn là không có vấn đề gì, thậm chí Thành mỗ không khỏi không vỗ tay tán thưởng cách bày bố trong đó. Chỉ là trong chuyện này xuất hiện mấy nhân vật có thân phận đặc thù, Mật Trinh ti đã tra xét, trong đó có mấy cái tên nếu không đưa lên phía bắc, e là sẽ khiến cho Tần tướng và Ninh tiên sinh phiền lòng. Vì vậy mà Thành mỗ mới đêm hôm đến đây, muốn biết thái độ của Hình bộ trong chuyện này.
Thiết Thiên Ưng mặt nhăn mày nhíu:
- Lại không biết những người thân phận có vấn đề này, cụ thể là những ai?
- Sự tình vẫn chưa được định đoạt. Thành mỗ cũng chưa muốn nói ra những người thân phận có vấn đề này
- Vậy Thiết mỗ lại không biết rõ rồi.
Ánh sáng trong phòng khá mờ mịt. trong lúc hai người nói chuyện với nhau, ngoại trừ ngay từ đầu chào hỏi tương đối nhanh thì lúc này đây có vẻ chậm rãi. Người thanh niên cười đến chất phác, lại đắn đo một hồi.
- Việc này Mật Trinh ti cũng không muốn trực tiếp tham gia vào. Thật ra Thiết bộ đầu làm việc nhiều năm như vậy, trong lòng nên hiểu rõ mới phải, Thành mỗ đến đây, là mang theo thành ý.
Kinh xin Thành tiên sinh chỉ rõ.
Thành Chu Hải liếc nhìn y một cái, lời nói bắt đầu nhanh hơn, sắc mặt nghiêm lại:
Hai năm trước, phỉ loạn Phương thị chấn động Thiên Nam, nguyên nhân kết quả ra sao, hẳn là Thiết bộ đầu cũng là người tương đối nắm rõ. Thứ cho Thành mỗ nói thẳng, Ma Ni giáo ở Giang Nam phát triển nhanh chóng, tuy nói luôn chỉ biết ở tầng đáy xã hội mê hoặc một lượng lớn ngu dân vô tri. Nhưng thật sự khiến cho điều này mở rộng lan tràn nhanh chóng, vẫn là do được rất nhiều phú hộ Giang Nam ủng hộ, như Đường gia ở Giang Nam giúp Ma Ni giáo khởi sự mà tiêu tan hết cả gia nghiệp, trong quá trình mưu nghịch từng xuất hiện một lực lượng to lớn là Bá Đao Lưu gia, ngoài ra còn có Trần, Lã, Phương, Hà Tuy nói đánh tan Phương phỉ là chư tướng Binh bộ, cho nên sau này việc thanh tra chuyện này vẫn là do Binh bộ xử lý. Thiết mục đầu hẳn là rất rõ, trong chuyện này đã giết chết bao nhiêu người đúng không?
Thiết Thiên Ưng mỉm cười nhìn hắn, nhưng không nói gì. Nỗi tức giận trong lòng bắt đầu tích tụ lại, thanh niên kia tuy rằng xem ra trầm ổn, thật ra tâm tính vẫn khá cao ngạo tự đại. Trên thực tế nội dung hắn nói ra không có vấn đề gì, nhưng nếu góp nhặt lại thì gần như trong mỗi câu nói của y đều có thái độ của kẻ đứng trên cao nhìn xuống.
Không thể không đến đây có vài lời muốn nói liên tiếp cố làm ra vẻ huyền bí, nói chuyện chỉ nói lấp lửng. Mặc dù trên quan trường luôn phải chú ý, nhưng mọi người không quen biết, lời nói ra như vậy, trong lòng cũng đã ngầm hiểu, trên tám mươi phần trăm là đang thăm dò đối phương. Lời của Thành Chu Hải nói ra vào lúc này, không quá cứng rắn, người bình thường rất dễ bị lừa. Thiết Thiên Ưng tung hoành nhiều năm, sao có thể bị loại thủ đoạn này đánh lừa.
Y không nói lời nào, thanh niên kia cũng nhìn y, vừa cười vừa nói:
- Mật Trinh ti, Hình bộ đều làm việc vì triều đình, nhưng mỗi nơi đều có chức trách riêng, Thiết bộ đầu ngươi hẳn là hiểu rõ. Hiện giờ Bắc phạt mới chính là đại sự, là việc hàng trăm năm mới có một lần, hiện giờ phủ tướng quân đang đảm nhận các công tác chung và hậu cần, hậu phương không thể loạn được Lúc trước vì đối với đám quân Phương phỉ đang trong lúc hưng thịnh, Mật Trinh ti phải tốn rất nhiều công sức vào đó, Phương Thất Phật như thế nào, Phương Bách Hoa như thế nào, hiện giờ đối với Mật Trinh ti của ta mà nói đều là chuyện nhỏ, nhưng Ma Ni giáo thì không thể động đến.
Thành Chu Hải vừa nói xong, lại đã đứng ở bên cạnh bàn, ngón tay chỉ mặt bàn, đôi mắt nhìn chằm chằm, trong nháy mắt khi đôi đồng tử hơi co rút lại, nói ra từng chữ một:
- Tư Không Nam, không thể tiếp tục động đến.
Sắc mặt Thiết Thiên Ưng trầm xuống, chậm rãi từ bên kia đứng lên, lúc này y đã hiểu, đối phương quả thật đã tra ra được chuyện gì đó. Một lát sau, khóe miệng y lạnh lùng nhếch lên, tạo thành một đường cong:
Thiết mỗ... Không hiểu lắm ý tứ của Thành tiên sinh rốt cuộc ra sao, lại cũng không biết Tư Không Nam là ai, lần này toàn bộ hành động vây bắt Phương Bách Hoa, không chỉ có người của Hình bộ tham gia vào, nhưng những người tham gia vào đó có thân phận cụ thể ra sao, Thành tiên sinh có từng...
Ta không cần biết là ai!
Ngọn lửa rung lên, Thành Chu Hải đập mạnh xuống mặt bàn.
Thiết Thiên Ưng ánh mắt hơi híp lại, thanh niên kia mới lui về phía sau một bước, khoát khoát tay:
- Ta tự nhiên biết đó là ai! Nhưng trong chuyện này, là ai cũng không được, những đại phú hào năm đó ủng hộ Ma Ni giáo để rồi liên lụy đến cả gia đình còn ít hay sao? Đến nay những người phải mất đầu còn ít hay sao? Bọn họ có bao nhiêu quyết tâm khăng khăng làm phản, tự nhiên sẽ bị Ma Ni giáo mê hoặc. Những gia tộc kia chẳng lẽ không phải bị mê hoặc sao? Nếu là Ma Ni giáo mượn xác hoàn hồn, ai gánh chịu nối trách nhiệm này đây!
Người gánh chịu trách nhiệm này đương nhiên không phải ta Trong lòng Thiết Thiên Ưng cười nhạt, mà thanh niên đứng bên kia lại chắp tay.
- Thành mỗ nhất thời xúc động mà phẫn nộ, có chút mạo phạm Thiết đại nhân, kính xin Thiết đại nhân lượng thứ. Như lời Thành mỗ nói, Mật Trinh ti đang phụ trách khu vực này, chuyện lần này muốn lớn liền lớn, muốn nhỏ liền nhỏ, Thành mỗ không thể không đến trước gặp mặt Thiết đại nhân
Thiết Thiên Ưng cười rộ lên:
Vẫn là do Thiết mỗ không hiểu rõ ý của Thành tiên sinh, có một cố chuyện, sợ rằng Thành tiên sinh đã hiểu lầm.
Đúng cũng tốt mà sai cũng chẳng sao, Thành mỗ cũng hy vọng bản thân hiểu lầm, điều cần nói thì cũng nói hết rồi.
Trên mặt Thành Chu Hải đã khôi phục vẻ bình tĩnh, lại chắp tay:
Đương nhiên, bất kể là đúng hay sai đều được, hiện nay cũng không liên quan nhiều đến Hình bộ, chỉ có điều hy vọng Thiết đại nhân về sau có phát hiện được manh mối gì, xin hãy vì sinh linh trong thiên hạ và suy tính, hết lòng cân nhắc lợi hại trong đó.
Hắn dừng một chút:
Về phần Mật Trinh ti, nhân lực có thể dùng ở đây cũng không nhiều lắm, nhưng nếu có phát hiện tin tức gì hữu dụng, tự nhiên sẽ liên hệ với Thiết tiên sinh bên này. Nói thực ra, chúng ta... Hiện giờ hy vọng chuyện này có thể mau chóng giải quyết, không muốn mọi chuyện càng trở nên phức tạp.
Thiết Thiên Ưng gật đầu cười, y hiện nay đã rất không hài lòng với người thanh niên chạy đến chỉ điểm này, nhưng trên quan trường, không để cho đối phương nửa điểm chắc chắn, mới chính là cách thức biểu thị rõ nhất sự không hài lòng.
Vì thế một lúc sau đối phương mới mở miệng:
Thành mỗ từng xem qua ghi chép trong tướng phủ, Phương Thất Phật người này tuy là loạn phỉ, cũng không hổ là hùng kiệt đương thời, y vẫn luôn bị nhốt bên này chỉ sợ sẽ không ổn lắm, vẫn hi vọng Thiết bộ đầu có thể nhanh chóng phái người đưa y lên phía bắc là tốt nhất. Mặt khác, không biết Thành mỗ có thể nhìn qua người này hay không, không biết y có bộ dạng ra sao, cũng là không kìm được lòng hiếu kỳ. Thiết bộ đầu nếu quả thật có thể đáp ứng, tại hạ chỉ cần đứng từ phía xa nhìn y một cái là được.
Thiết Thiên Ưng liền rất ôn hòa cự tuyệt y:
- Hình bộ có quy củ của Hình bộ, Phương Thất Phật kẻ này dù sao chính là một trong các trùm thổ phỉ, việc này không thể bố trí được, xin Thành tiên sinh lượng thứ.
Đám người khí phách thư sinh này, bình thường chỉ quan tâm chỉ vẽ giang sơn, cũng rất tò mò đối với một số danh nhân, Dù sao nếu thực sự nhìn thấy một lần, sau này cũng có chuyện hay để khoe khoang. Sau khi Thiết Thiên Ưng cự tuyệt, trên mặt đối phương lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng vẫn lập tức áp chế sự khó chịu trong lòng xuống, nói sang chuyện khác.
- Lần này Thiết bộ đầu vây bắt bè lũ Phương Bách Hoa, thật sự là thành tích rất lớn. Nhưng dù sao bên trong bè phái Phương phỉ cũng có nội tình, chết mà không hề bế tắc, có vài tên thổ phỉ cực kì hung ác. Thành mỗ cũng từng nghe qua, có cái gì mà Hà thị Song Hùng dùng chùy đồng, hiện giờ vẫn chưa chết.
- Nhưng theo tin tức chiều nay ta nhận được, có một nhóm người, sợ là đã đến thị trấn Dư Mặt khác, việc lùng bắt ở thôn Kỳ chỉ sợ đã để lọt lưới.
- Đám người Bá Dao doanh cũng là vấn đề nan giải, những kẻ như Tham Thiên Đao, Đỗ Sát võ nghệ đã đạt đến tuyệt đỉnh, còn nữ nhân Lưu Tây Qua kia Nghe nói đao của nàng hiện giờ đang để ở chỗ các ngươi, nhưng bản thân nàng vẫn chưa chết, vẫn rất khó đối phó.
- Ngoài ra còn có Dường như muốn biểu hiện thành ý lớn nhất có thể, thanh niên kia sau đó lại nói thêm mấy thông tin vô cùng quý giá. Đương nhiên trong những lời nói này, do tin tức tình báo mà Mật Trinh ti thu thập được có hạn, không ít tin tức Thiết Thiên Ưng cũng chẳng buồn nghe, thỉnh thoảng thuận miệng cho có lệ, phần lớn vẫn là vặn lại.
- Thị trấn Dư e là đã sạch bóng rồi. Đây là sơ hở của chúng ta
- Tham Thiên Đao, Đỗ Sát quả thật là lợi hại
- Đao của Lưu Tây Qua ở đây, cô ta đương nhiên là chết rồi.
Người đối diện cười nhìn sang:
- Thiết bộ đầu đừng nói đùa nữa, cô ta tuy không có đao nhưng người thì đã chạy mất rồi.
Thiết Thiên Ưng cười, không phản bác cũng không xác nhận, những chuyện như vậy đối với bản thân mình không quan trọng, cũng không cần nói nhiều. Đối phương nhìn chằm chằm vào y một hồi, lại khoát tay:
- Mặc kệ vậy.
Sau đó còn nói về mấy chuyện khác rồi mới chắp tay cáo từ.
Dưới ánh lửa lay động, những tiếng bước chân nhanh chóng nện xuống, xuyên qua doanh địa. Chúc Bưu bị bùn đất bắn tung tóe làm ướt vạt trường bào, từ phía sau đi tới.
Theo sắp xếp của Ninh Nghị, hôm nay người cùng hắn đến đây chỉ có một mình Chúc Bưu. Buổi chiều sau khi làm rõ tin tức này, Ninh Nghị vội vàng đến đây, thời gian đi vào cũng không quá lâu, hiện tại đã vội vàng đi ra, mãi đến khi ra khỏi cổng doanh địa mới dừng bước, thở dài. Chúc Bưu từ phía sau đi đến, nhíu mày hỏi:
Người tên là Tây Qua kia
Nàng vẫn chưa chết.
Ninh Nghị miễn cưỡng che ô đứng ở đó, thở dài một hơi:
Ngoài ra, kẻ đứng sau lưng chính là Tư Không Nam
Chúc Bưu gật gật đầu, nhất thời lại có chút không rõ, vì sao đối phương đã bình an mà hắn vẫn giữ thái độ này.
Ninh Nghị giương ô lên, đứng trong bóng đêm bên ngoài doanh địa, cúi đầu suy nghĩ một hồi, khi nhìn về phía xa lại có vẻ ngưng trọng.
Với thế cục trước mắt, đây không còn nghi ngờ gì nữa, chính là thế cục sinh tử, xác thực Tây Qua không vì mất đao mà bị giết, nhưng cũng không thể chứng minh nàng vẫn còn sống. Hắn từ nhỏ đã có tính thích đánh cuộc, sau đó dần dần lại bồi dưỡng kiến thức, dần dần cũng nắm chắc được chiều hướng phát triển của rất nhiều tình hình xấu, đối với mọi chuyện đều có sẵn sách lược, ít nhiều cũng biết được nội tình. Nhưng trong tình thế trước mắt, hắn trước tiên cũng chỉ có thể thở dài một hơi.
Việc nắm chắc đương nhiên là không thể, vận may cũng không biết nên tìm ở đâu, đến cả hi vọng hắn cũng chỉ mong hai người Tây Qua cùng Trần Phàm có thể còn sống sót đương nhiên là còn dẫn theo cả đám người Bá Đao nữa. Đó chỉ là một chuyện, mà hiện tại hắn căn bản là tình thế trước mắt hắn không thể nhìn thấu. Đang nghĩ như vậy, khi Chúc Bưu định đi lấy xe ngựa, lại đột nhiên có người cười tuấn mã đến, là một tên thuộc hạ của Mật Trinh ti, hiển nhiên là có tin tình báo quan trọng đến tìm hắn.
Theo tin tức mới tra được, trong đám dư nghiệt của Phương phỉ, mấy tên trông coi sổ sách đều đang lên phía bắc, hiện giờ đã tiến vào phạm vi hai trăm dặm gần đây. Hình bộ và người từ một bên khác đang ở toàn lực lùng bắt, đã xuất hiện tử thương. Xem ra những người này đến là muốn cứu đám người Phương Bách Hoa
Ninh Nghị ngẫm nghĩ một chút, gật đầu:
Trở về.
Ở một nơi khác, trong những căn nhà lều, Thiết Thiên Ưng chắp tay sau lưng, đã đi qua đi lại được một lúc rồi. Một lúc sau, có thuộc hạ tiến vào.
- Đi liên lạc với kinh thành, tra cứu về một người.
Y cau mày:
Khách thần của Hữu Tướng phủ Thành Chu Hải, ta muốn biết y là người thế nào.
/532
|