Trong kế hoạch ban đầu của Ninh Nghị là xuôi huyện Mộc Nguyên ở phía nam để đón thê tử về, đáng nhẽ cần mấy ngày nữa mới khởi hành được. Nhưng bỗng nhiên Trần Phàm đến mang theo tin tức làm rối hết cả kế hoạch ban đầu của hắn.
Làm ngày hôm sau mùng bảy tháng hai đã biến thành một ngày bận rộn.
Từ sáng sớm, trước tiên xử lý chuyện đi nam có liên quan đển điểm quan trọng nhất của việc sắp xếp bên ngoài thành đại viện. Dù sao Ninh Nghị cũng đổi mới rất nhiều phương thức khai thác. Xuất phát từ việc làm chủ tình thế để cho Trần Phàm ở lại thành suy nghĩ linh tinh. Ninh Nghị còn dẫn y đi tham quan một chút, ăn những món ăn nối tiếng, nước ép qua quả tưới cà trứng chin cút muối. Y ăn rất ngon lành trong ánh mắt lại dần dần có sự nghi ngờ: người này sau khi đến kinh thành chính là làm những việc này sao? Yêu cầu về sinh hoạt của Ninh Nghị khá thấp. Cho dù Hàng Châu đại loạn, lúc có điều kiện hắn vẫn cố gắng ăn những thứ này. Trần Phàm cũng biết về chuyện này.
Thực tế là nước trái cây ép và trứng chim cút trong thời đại này không phải là không có. Ninh Nghị cho đóng gói cẩn thân, còn có cách bảo vệ cho trứng chim cút không bị phân hủy. Nếu để Trúc Ký tiêu thụ sẽ có được một khoản lợi nhuận. Còn nói là làm mới thì rõ ràng là xằng bậy. Nhưng thật ra Ninh Nghị tự làm. Lúc đi ra ngoài hắn còn mang theo một ít nước trái cây.
Trừ bên ngoài thành cần phải đi ra còn có một bộ phận hãng buôn vải của Tô gia trong kinh thành. Trong chuyện này có mấy người được Ninh Nghị sắp xếp cho đi học. Bắt đầu chuẩn bị cho họ mấy ngày sau xuôi nam. Đêm hôm trước đã thông báo cho bọn họ hôm nay sẽ đến thăm rồi.
Trần Phàm ngồi trên bậc thang trong kho hàng sau sân của hàng buôn vải Tô gia, nhìn Ninh Nghị đọc 5 cái tên của đàn ông.
- Chuẩn bị tốt xong chưa?
- Chuẩn bị xong rồi!
- Có tự tin không?
- Tự tin!
- Các ngươi thế nào?
- Chúng ta là tốt nhất!
- Được cứ như vậy đi … Đi dọn đồ, lúc này đây mấy ngườ không giống ở trong tiệm buôn bán nữa. Chuẩn bị tốt, tất cả phải nhờ vào các ngươi.
Cách ăn nói lớn tiếng như vậy không phù hợp lắm với con người của thời đại này. Khả năng quan sát của Trần Phàm rất nhạy bén. Ngoài việc Ninh Nghị phát hiểu, lúc đối phương trả lời. Những người này tỏ ra khá thong dong, tự tin. Xoay người về sau, ánh mắt và phong độ có chúy không yên và do dự. Không biết trước kia họ là những ai? Một lúc sau, hai người ngồi ở ghế đá bên ngoài kho hàng uống nước trái cây. Trần Phàm liền hỏi nghi vấn trong lòng y.
- Mang 5 người này xuôi nam, bọn họ là trợ lý của huynh sao?
- Không phải, bọn họ đi bán vải.
- À?
Người đi đi đi lại trên đường, ánh nắng ngày xuân chiếu vào lùm cây. Ninh Nghị quay đầu lai nhìn cừa hàng vải Tô gia bên kia vẫn chưa cửa. Hắn giơ bình sứ nước trái cây lên uống một hơi.
- Sau khi cả nhà chúng ta lên bắc. Hãng vải của Tô gia do vợ ta làm chủ, làm ăn rất khá. Nhưng con gái làm ăn có phần bất lợi, hãng buôn vải bên kia bắt nạt. Có thái độ chèn ép. Thực ra bây giờ muốn mở là mở được thôi nhưng vì thu hút bên kia quá nhiều, cho nên vẫn kéo dài đến bây giờ. Vì vậy chuyện ta huấn luyện mất người dự bị để cho họ đi tiêu thụ một chút.
Ninh Nghị nhấp một nụm nước trái cây rồi cười rộ lên:
- Trong năm người kia, có hai người lúc trước từng làm hỏa kê bán vải. Có một người trẻ tuổi là chưởng quầy, ngoài ra còn có hai người ta điều từ Trúc Kí đến. Hãng buôn bên này cần người, trước hết phải đẩy mạnh việc tiêu dùng vải. Lần này cho họ xuôi nam định để bọn họ phát triển một chút nghiệp vụ ở những huyện phụ cần, đi đến một vài nhà có tiền chào mời một chút.
Trần Phàm hiểu, liền nhíu mày:
- Kinh doanh du thương, kiếm được bao nhiêu tiền?
- Không phải nói như vậy.
Ninh Nghị cười lắc đầu.
Với thế đạo của Vũ triều lúc này, đẩy mạnh tiêu thụ không ngoài hai loại mới làm và quen thuộc. Du thương giang hồ thường chọn những nơi nhỏ để đi, loại người này hơn nửa là láu cá đáng khinh, giang hồ khí trọng, cũng tương tự như xa thuyền điếm cước, vô tội cũng là một loại nên giết, bọn họ làm kinh donh đại hộ không hề dễ dàng. Phàm là những kẻ có tiền, thông thường sẽ là khách quen của một số cửa hàng cố định, tương tự như tại Giang Ninh, có một vài phú hộ muốn may y phục thì sẽ gọi chưởng quỹ và sư phụ quen thuộc của Tô thị tới nhà, hoặc có lẽ Tô thị có hàng mới muốn tiêu thụ, cũng bảo chưởng quỹ thông thường sẽ là khách quen của một số cửa hàng cố định, tương tự như tại Giang Ninh, có một vài phú hộ muốn may y phục thì sẽ gọi chưởng quỹ và sư phụ quen thuộc của Tô thị tới nhà, hoặc có lẽ Tô thị có hàng mới muốn tiêu thụ, cũng bảo chưởng quỹ đến những nhà mạnh vì gạo bạo vì tiền đến nhà hỏi đối phương có cần gì hay không.
Trong hai phương thức này, thương nhân dù gì là một nghề ti tiện, một tên chưởng quầy dù có mạnh vì gạo bạo vì tiền nhưng trong cách nói năng và khí chất cũng mơ hồ kém một bậc.
Thực ra cách nói năng và khí chất lúc này là một cách đặc biệt để nói rõ thứ này thứ kia. Thời kì tiền Tần, có người dựa vào một đôi lời đạo lý có thể dụ dỗ được những người xung quanh. Trong Tam Quốc, Nhìn cách nói năng và phong độ của người này bất phàm là có thể đánh giá được ngay có nên trọng dụng người này hay không, hoặc là lập tức cùng người ta kết làm huynh đệ. Xét đến cùng, đó còn có liên quan đến cả những trình độ tri thức văn hóa. Đại bộ phận là những người cả đời chưa đi xa quá 100 dặm, có thể nắm được đại thế, hoặc có những bàn luận về người trong thiên hạ có khả năng logic hơn phân nửa là tốt rồi.
Đến Vu triều dù là văn phong nhưng thịnh nhưng dù sao tỉ lệ người đọc sách cũng chưa nhiều. Trong chuyện này xóa một ít những con mọt sách có thể là người có cách nói năng không bình thường. Trên cơ bản có người tiến thân lên tầng lớp cao rồi. Hơn nữa, theo cách nói này, phong độ, tự tin, tất nhiên là được bồi dưỡng từ học vấn và cảm thức xã hội. Xã hội phong kiến nghiêm khắc, ở mặt này cơ hội để mưu lợi không nhiều lắm, nhưng lại trùng hợp với điểm mạnh của Ninh Nghị.
Thúc đẩy giáo dục, những quan niệm của đời sau Ninh Nghị là người đầu tiên làm. Đó là học cấp tốc để thay đổi cách con người đối nhân xử thế. Những người này có thể không có học vấn cao, nhưng chỉ cần đủ chỉ số thông minh và khả năng logic là được. Ninh Nghị cho bọn họ biểu hiện sự tự tin cũng là một cách để biểu hiện sự chuyên nghiệp. Từ nay về sau đi đến đâu cũng là cái vẻ ta đến từ kinh thành . Thăm hỏi những chủ nhà có tiền, tìm một nơi kém phát triển một chút, dế nhũi một chút, lòng hư vinh nhiều một chút. Báo cho đối phương biết sự phát triển của bên ngoài, trào lưu của kinh thành. Sau đó đẩy mạnh việc tiêu thụ hàng hóa. Cố gắng tạo mối quan hệ, sau này có thứ gì tốt sẽ cố gắng để lén lút để lại cho đối phương.
Trong lúc này, đợi cho nhóm nhân viên chào hàng chuyên nghiệp hơn một chút, khả năng thuyết phục mạnh một chút, bắt đầu chuyển đi đến những nông thôn gần kinh thành. Hiện giờ, chênh lệch giàu nghèo lớn, những nhà có tiền chưa lấy ra dùng hoặc căn bản là chưa biết dùng vào việc gì có khá nhiều, giống như câu nói ở hậu thế là Bạn có biết Amway không? đều có thể lừa được nhiều người, lúc này không có lý do không được.
Đương nhiên, việc huấn luyện năm người này hiện tại chưa đủ thời gian, huống chi còn chưa có tình hình thực tế để áp dụng, làm sao có thể dựa vào tình trạng lúc này để tạo nên một hệ thống đẩy mạnh tiêu thụ, chỉ có thể tự từ đi hoàn thiện. Nhưng dù gì với việc đầu tư không nhiều, dù là thất bại, năm người này trở về chí ít cũng có thể làm chưởng quỹ, Ninh Nghị cũng không vì thế mà lo lắng, con người dù sao cũng là tài nguyên có thể thu về để sử dụng.
Đương nhiên mấy thứ này tạm thời chưa có cách nào nói rõ với Trần Phàm được.
Thực ra cũng không cần thiết. Ninh Nghị chuyển hướng đề tài nói:
- Sau khi kết thúc chuyện của sư phụ huynh, huynh định thế nào?
Trần Phàm suy nghĩ một chút, uống một ngụm trái cây nói:
- Còn có thể làm gì được? Mạng của ta đã bán cho Lưu Tây Qua rồi. Lúc thành Hàng Châu bị phá, ta giữ đúng lời hứa chưa từng bỏ đi. Đến lúc sau này thì đi Miêu Cương xem có gì để làm không, hoặc khi có cơ hội, lại cùng các cô ấy khởi binh tạo phản chống lại các ngươi.
- Huynh vẫn còn muốn tạo phản sao … ? Ninh Nghị lắc đầu cười.
Trần Phàm thở dài:
- Ta thì không sao, trước kia theo sư phụ ngoài việc tạo phản ra cũng chẳng có việc gì khác để làm. Cũng không biết là sau khi tạo phản thì có năng lực gì. Ta theo sư phụ từ bé, gặp không ít cảnh giết người, không giết người khó bình ổn oán hận trong lòng, nhưng sau khi giết xong ta mới phát hiện không giải quyết được vấn đề gì cả. Đặc biệt là những người trước đây bị người ta giết cũng dần dần đều biến thành kẻ giết người, ta cũng chẳng có hứng thú gì nữa.
Quen Trần Phàm từ Hàng Châu, thực ra Ninh Nghị cũng khá quý mến y. Tuổi trẻ, võ công cao cường, có nhiều lúc lỗ mãng nhưng thực tế rất hiểu chuyện. Lúc ấy địa vị của y trong nghĩa quân không cao, tuy làm đệ tử của Phương Thất Phật, lại là người trẻ tuổi có thể ngăn cơn nổi bão của Lưu Tây Qua. Ngoài điều đó ra thực ra mà nói để cho y có cơ hội đảm đương thực quyền lại không nhiều.
Lúc đó Phương Thất Phật bên kia mơ hồ đồn đại là Phật soái yêu quý đệ tử, hy vọng là sau khi trải qua tôi luyện y có thể làm được đại sự. Nhưng thực tế, Ninh Nghị có thể nhìn ra tất cả là do thái độ tiêu cực của Trần Phàm. Có thể y là tấm gương mãnh tướng trong đánh giặc, lúc không có người y cũng có thể gánh vác công việc, nhưng chỉ cần có người tiếp nhận thì y lập tức bỏ ngay, bộ dạng dược chăng hay chớ.
Tất cả các lý do từ sau khi y giúp một đám học sinh đi ám sát Bao Đạo Ất đã chứng minh rõ hơn về điều này.
Còn bé y đã không nơi nương tựa, sau khi theo sư phụ sự thì nghiệp phát triển nhanh. Đến lúc Vĩnh Lạc triều suy tàn, Phương Thất Phật bị bắt, y ở trong bôn ba thực ra cũng cảm thấy tương lai vô cùng mờ mịt. Lúc này Ninh Nghị hỏi, y trả lời một câu như vậy, dừng lại một chút, sau đó cười phá lên:
- Thực ra bên Tây Qua không biết là đang bận rộn cái gì. Cô ấy có cách nghĩ hi vọng sau khi ta đi có thể tìm được một lý do tạo phản.
Đây cũng là lý do thoái thác y thuận miệng nói mà thôi, suy nghĩ một chút, lại hỏi:
- Vậy còn huynh, Lập Hằng huynh định sau này thế nào?
- Ta thì khá đơn giản.
Ninh Nghị ngồi ở đó giang tay ra:
- Giống như lúc trước, người Kim thế lớn. Vũ triều suy yếu đã lâu, sau khi diệt Liêu xong là sẽ xua quân xuôi nam đấy, đại khá là ta làm chút chuyện …
- Chính là … chuyện này?
Trần Phàm giơ bình sứ lên.
Ninh Nghị cười:
- Chính là chuyện này … Phải làm việc, có được sức ảnh hưởng, có được người, cần có người, còn phải có tiền nuôi người … là như thế đấy …
- Có quyền là được rồi, cần gì phải có tiền chứ?
- Cũng giống như nhau thôi, dù là làm quan thì bên cạnh cũng có cả một đám người cần ăn cơm. Từ Tể tướng Thượng Thư cho đến quan tiểu phẩm không nịnh bợ hoặc thanh liêm đâu có được mấy người. Xét cho cùng, quốc gia cũng được mà bang phái cũng được, kết đảng cũng thế, đều là vì lợi ích mà kết hợp lại, điều này mang lại lợi ích hữu hình, cũng mang lại lợi ích thực tế. Không truy cầu tổ chức hữu hình, không có biện pháp lớn mạnh thật sự, không có tổ chức lợi ích thực tế thì đến cơ sở cũng không có đâu.
Một lúc trôi qua, Trần Phàm gật đầu:
- Nhưng ta không cảm thấy chuyện này có thể kiếm được bao nhiêu.
- Đó là nghề nghiệp của ta.
- Vậy … người Kim có xuôi nam không? Nếu huynh muốn ngăn cản chuyện này, vậy sau này thì sao?
- Sau đó … làm một ông chủ, cùng vợ con an phận ở một nơi. Xây dựng một thôn trang thuê người trông coi … Ta dạy học … vân vân … đại khái là như vậy.
Trần Phàm ngẩn người ra sau đó nhíu mày, uống một ngụm hết nước trái cây trong bình sứ:
- Ha.
Ninh Nghị nhún vai. Hai người ngồi dưới bóng cây bên bờ sông, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình. Lại qua một lúc, Trần Phàm lại nghĩ ra nói:
- Tây Qua cũng sẽ không ẩn cư cùng huynh đâu.
Ninh Nghị gật đầu:
- Đây chính là một vấn đề …
Đã đến giữa trưa, hai người hàn huyên mấy câu. Đối với chuyện xuôi nam này Ninh Nghị chắc sẽ không trực tiếp tham gia vào nghĩ cách cứu Phương Thất Phật.
Hai người có cùng nhận thức về việc này, dù sao với thân phận hiện nay của Ninh Nghị, nếu hắn thật sự xuất hiện ở trước mặt đám người Phương Bách Hoa, thì không riêng gì triều đình mà rất nhiều người sẽ lấy mạng hắn. Còn ngay cả thái độ của Phương Bách Hoa e rằng cũg không tốt. Cũng vì chuyện này mà hắn phải viết một lá thư để Trần Phàm mang về cho Lưu Tây Qua. Còn về phần hắn, đầu tiên là đi tìm vợ sau đó xuôi nam về Giang Ninh một chuyến, nói chuyện làm ăn, rồi tiếp đó là tùy cơ ứng biến.
Nếu Ninh Nghị không tự mình đi gặp mặt Lưu Tây Qua, hiện giờ thời gian quý báu, Trần Phàm cũng không đợi đến hôm sau để di dạo cũng hắn nữa. Y tính đến giữa trưa sẽ đi. Hai người ăn trưa ở một quán gần đó, Tô Yến Bình vội vã chạy tới:
- Nhị tỷ phu, đệ có nghe nói một chuyện.
Nhìn thấy Ninh Nghị đang ngồi ăn đối diện với Trần Phàm, anh ta ghé vào tai hắn:
- Nghe nói sáng hôm qua, Cao Nha Nội có động tĩnh, bọn chúng đi tìm Võ sư nổi tiếng nhất ở Biện Lương tìm nhị tỷ phu để gây phiền toái. Trong đó có giáo đầu Địa Tự Trần Nguyên Vọng của Ngự Quyền Quán, Mã Kim Phú của Thiên Lý Phiêu Cục, Bành Hiển Ngọc của Thần Quyền Môn …
Tô Yến Bình nói đến mức nhỏ nhất nhưng Trần Phàm là ai chứ? Trong những người mà Ninh Nghị quen biết, ngoài Lục Hồng Đề thì e rằng y là người có võ công cao nhất, đến Lưu Tây Qua cũng kém nửa phần. Đợi cho Tô Yến Bình nói xong, Ninh Nghị gật gật đầu tỏ vẻ đã biết:
- Ăn cơm chưa? Chưa ăn thì ngồi xuống cùng ăn đi.
- Ăn rồi, đệ còn có việc ở bên kia, nhị tỷ phu biết chuyện này là được rồi … Trần đại ca, tiểu đệ cáo từ.
Trần Phàm dứng dậy chắp tay, đợi cho Tô Yến Bình đi rồi, mắt y sáng lên:
- Kinh sư Cao Nha Nội? Con trai Cao Cầu? Lập Hằng, chi bằng ta giúp huynh …
Ninh Nghị vội chắp tay cười khổ:
- Đại ca, ta sợ huynh rồi, xin đừng có làm loạn nữa.
- Ha ha ha.
Trần Phàm cười vui vẻ.
Theo lý mà nói thì lập trường của hai người lúc này là không giống nhau. Nếu quả thực Trần Phàm phải làm điều gì đó chạy đến giết chết Cao Mộc Ân thì Ninh Nghị có nhảy xuốg sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội. Nhưng dù sao Trần Phàm cũng là người quang minh lỗi lạc, nghĩ thế nào nói thế ấy. Sau khi ăn cơm xong, y đứng dậy cáo từ.
- Ta không rõ lắm về việc huynh cần làm, cũng không nói nhiều nữa, sau này hi vọng còn có cơ hội uống với huynh một ly.
- Đừng vội.
Ninh nghị khoát tay áo:
- Trước khi ra khỏi thành, đến nhà ta một chuyến đã.
- Ừ!
- Nhìn con trai một lần, nếu sau này có cơ hội hy vọng nó có thể bái huynh làm sư phụ, học được ít tài của huynh.
Trần Phàm quay đầu một lát rồi vỗ vai hắn cười nói:
- Vậy thì còn chờ gì nữa, đi thôi.
Làm ngày hôm sau mùng bảy tháng hai đã biến thành một ngày bận rộn.
Từ sáng sớm, trước tiên xử lý chuyện đi nam có liên quan đển điểm quan trọng nhất của việc sắp xếp bên ngoài thành đại viện. Dù sao Ninh Nghị cũng đổi mới rất nhiều phương thức khai thác. Xuất phát từ việc làm chủ tình thế để cho Trần Phàm ở lại thành suy nghĩ linh tinh. Ninh Nghị còn dẫn y đi tham quan một chút, ăn những món ăn nối tiếng, nước ép qua quả tưới cà trứng chin cút muối. Y ăn rất ngon lành trong ánh mắt lại dần dần có sự nghi ngờ: người này sau khi đến kinh thành chính là làm những việc này sao? Yêu cầu về sinh hoạt của Ninh Nghị khá thấp. Cho dù Hàng Châu đại loạn, lúc có điều kiện hắn vẫn cố gắng ăn những thứ này. Trần Phàm cũng biết về chuyện này.
Thực tế là nước trái cây ép và trứng chim cút trong thời đại này không phải là không có. Ninh Nghị cho đóng gói cẩn thân, còn có cách bảo vệ cho trứng chim cút không bị phân hủy. Nếu để Trúc Ký tiêu thụ sẽ có được một khoản lợi nhuận. Còn nói là làm mới thì rõ ràng là xằng bậy. Nhưng thật ra Ninh Nghị tự làm. Lúc đi ra ngoài hắn còn mang theo một ít nước trái cây.
Trừ bên ngoài thành cần phải đi ra còn có một bộ phận hãng buôn vải của Tô gia trong kinh thành. Trong chuyện này có mấy người được Ninh Nghị sắp xếp cho đi học. Bắt đầu chuẩn bị cho họ mấy ngày sau xuôi nam. Đêm hôm trước đã thông báo cho bọn họ hôm nay sẽ đến thăm rồi.
Trần Phàm ngồi trên bậc thang trong kho hàng sau sân của hàng buôn vải Tô gia, nhìn Ninh Nghị đọc 5 cái tên của đàn ông.
- Chuẩn bị tốt xong chưa?
- Chuẩn bị xong rồi!
- Có tự tin không?
- Tự tin!
- Các ngươi thế nào?
- Chúng ta là tốt nhất!
- Được cứ như vậy đi … Đi dọn đồ, lúc này đây mấy ngườ không giống ở trong tiệm buôn bán nữa. Chuẩn bị tốt, tất cả phải nhờ vào các ngươi.
Cách ăn nói lớn tiếng như vậy không phù hợp lắm với con người của thời đại này. Khả năng quan sát của Trần Phàm rất nhạy bén. Ngoài việc Ninh Nghị phát hiểu, lúc đối phương trả lời. Những người này tỏ ra khá thong dong, tự tin. Xoay người về sau, ánh mắt và phong độ có chúy không yên và do dự. Không biết trước kia họ là những ai? Một lúc sau, hai người ngồi ở ghế đá bên ngoài kho hàng uống nước trái cây. Trần Phàm liền hỏi nghi vấn trong lòng y.
- Mang 5 người này xuôi nam, bọn họ là trợ lý của huynh sao?
- Không phải, bọn họ đi bán vải.
- À?
Người đi đi đi lại trên đường, ánh nắng ngày xuân chiếu vào lùm cây. Ninh Nghị quay đầu lai nhìn cừa hàng vải Tô gia bên kia vẫn chưa cửa. Hắn giơ bình sứ nước trái cây lên uống một hơi.
- Sau khi cả nhà chúng ta lên bắc. Hãng vải của Tô gia do vợ ta làm chủ, làm ăn rất khá. Nhưng con gái làm ăn có phần bất lợi, hãng buôn vải bên kia bắt nạt. Có thái độ chèn ép. Thực ra bây giờ muốn mở là mở được thôi nhưng vì thu hút bên kia quá nhiều, cho nên vẫn kéo dài đến bây giờ. Vì vậy chuyện ta huấn luyện mất người dự bị để cho họ đi tiêu thụ một chút.
Ninh Nghị nhấp một nụm nước trái cây rồi cười rộ lên:
- Trong năm người kia, có hai người lúc trước từng làm hỏa kê bán vải. Có một người trẻ tuổi là chưởng quầy, ngoài ra còn có hai người ta điều từ Trúc Kí đến. Hãng buôn bên này cần người, trước hết phải đẩy mạnh việc tiêu dùng vải. Lần này cho họ xuôi nam định để bọn họ phát triển một chút nghiệp vụ ở những huyện phụ cần, đi đến một vài nhà có tiền chào mời một chút.
Trần Phàm hiểu, liền nhíu mày:
- Kinh doanh du thương, kiếm được bao nhiêu tiền?
- Không phải nói như vậy.
Ninh Nghị cười lắc đầu.
Với thế đạo của Vũ triều lúc này, đẩy mạnh tiêu thụ không ngoài hai loại mới làm và quen thuộc. Du thương giang hồ thường chọn những nơi nhỏ để đi, loại người này hơn nửa là láu cá đáng khinh, giang hồ khí trọng, cũng tương tự như xa thuyền điếm cước, vô tội cũng là một loại nên giết, bọn họ làm kinh donh đại hộ không hề dễ dàng. Phàm là những kẻ có tiền, thông thường sẽ là khách quen của một số cửa hàng cố định, tương tự như tại Giang Ninh, có một vài phú hộ muốn may y phục thì sẽ gọi chưởng quỹ và sư phụ quen thuộc của Tô thị tới nhà, hoặc có lẽ Tô thị có hàng mới muốn tiêu thụ, cũng bảo chưởng quỹ thông thường sẽ là khách quen của một số cửa hàng cố định, tương tự như tại Giang Ninh, có một vài phú hộ muốn may y phục thì sẽ gọi chưởng quỹ và sư phụ quen thuộc của Tô thị tới nhà, hoặc có lẽ Tô thị có hàng mới muốn tiêu thụ, cũng bảo chưởng quỹ đến những nhà mạnh vì gạo bạo vì tiền đến nhà hỏi đối phương có cần gì hay không.
Trong hai phương thức này, thương nhân dù gì là một nghề ti tiện, một tên chưởng quầy dù có mạnh vì gạo bạo vì tiền nhưng trong cách nói năng và khí chất cũng mơ hồ kém một bậc.
Thực ra cách nói năng và khí chất lúc này là một cách đặc biệt để nói rõ thứ này thứ kia. Thời kì tiền Tần, có người dựa vào một đôi lời đạo lý có thể dụ dỗ được những người xung quanh. Trong Tam Quốc, Nhìn cách nói năng và phong độ của người này bất phàm là có thể đánh giá được ngay có nên trọng dụng người này hay không, hoặc là lập tức cùng người ta kết làm huynh đệ. Xét đến cùng, đó còn có liên quan đến cả những trình độ tri thức văn hóa. Đại bộ phận là những người cả đời chưa đi xa quá 100 dặm, có thể nắm được đại thế, hoặc có những bàn luận về người trong thiên hạ có khả năng logic hơn phân nửa là tốt rồi.
Đến Vu triều dù là văn phong nhưng thịnh nhưng dù sao tỉ lệ người đọc sách cũng chưa nhiều. Trong chuyện này xóa một ít những con mọt sách có thể là người có cách nói năng không bình thường. Trên cơ bản có người tiến thân lên tầng lớp cao rồi. Hơn nữa, theo cách nói này, phong độ, tự tin, tất nhiên là được bồi dưỡng từ học vấn và cảm thức xã hội. Xã hội phong kiến nghiêm khắc, ở mặt này cơ hội để mưu lợi không nhiều lắm, nhưng lại trùng hợp với điểm mạnh của Ninh Nghị.
Thúc đẩy giáo dục, những quan niệm của đời sau Ninh Nghị là người đầu tiên làm. Đó là học cấp tốc để thay đổi cách con người đối nhân xử thế. Những người này có thể không có học vấn cao, nhưng chỉ cần đủ chỉ số thông minh và khả năng logic là được. Ninh Nghị cho bọn họ biểu hiện sự tự tin cũng là một cách để biểu hiện sự chuyên nghiệp. Từ nay về sau đi đến đâu cũng là cái vẻ ta đến từ kinh thành . Thăm hỏi những chủ nhà có tiền, tìm một nơi kém phát triển một chút, dế nhũi một chút, lòng hư vinh nhiều một chút. Báo cho đối phương biết sự phát triển của bên ngoài, trào lưu của kinh thành. Sau đó đẩy mạnh việc tiêu thụ hàng hóa. Cố gắng tạo mối quan hệ, sau này có thứ gì tốt sẽ cố gắng để lén lút để lại cho đối phương.
Trong lúc này, đợi cho nhóm nhân viên chào hàng chuyên nghiệp hơn một chút, khả năng thuyết phục mạnh một chút, bắt đầu chuyển đi đến những nông thôn gần kinh thành. Hiện giờ, chênh lệch giàu nghèo lớn, những nhà có tiền chưa lấy ra dùng hoặc căn bản là chưa biết dùng vào việc gì có khá nhiều, giống như câu nói ở hậu thế là Bạn có biết Amway không? đều có thể lừa được nhiều người, lúc này không có lý do không được.
Đương nhiên, việc huấn luyện năm người này hiện tại chưa đủ thời gian, huống chi còn chưa có tình hình thực tế để áp dụng, làm sao có thể dựa vào tình trạng lúc này để tạo nên một hệ thống đẩy mạnh tiêu thụ, chỉ có thể tự từ đi hoàn thiện. Nhưng dù gì với việc đầu tư không nhiều, dù là thất bại, năm người này trở về chí ít cũng có thể làm chưởng quỹ, Ninh Nghị cũng không vì thế mà lo lắng, con người dù sao cũng là tài nguyên có thể thu về để sử dụng.
Đương nhiên mấy thứ này tạm thời chưa có cách nào nói rõ với Trần Phàm được.
Thực ra cũng không cần thiết. Ninh Nghị chuyển hướng đề tài nói:
- Sau khi kết thúc chuyện của sư phụ huynh, huynh định thế nào?
Trần Phàm suy nghĩ một chút, uống một ngụm trái cây nói:
- Còn có thể làm gì được? Mạng của ta đã bán cho Lưu Tây Qua rồi. Lúc thành Hàng Châu bị phá, ta giữ đúng lời hứa chưa từng bỏ đi. Đến lúc sau này thì đi Miêu Cương xem có gì để làm không, hoặc khi có cơ hội, lại cùng các cô ấy khởi binh tạo phản chống lại các ngươi.
- Huynh vẫn còn muốn tạo phản sao … ? Ninh Nghị lắc đầu cười.
Trần Phàm thở dài:
- Ta thì không sao, trước kia theo sư phụ ngoài việc tạo phản ra cũng chẳng có việc gì khác để làm. Cũng không biết là sau khi tạo phản thì có năng lực gì. Ta theo sư phụ từ bé, gặp không ít cảnh giết người, không giết người khó bình ổn oán hận trong lòng, nhưng sau khi giết xong ta mới phát hiện không giải quyết được vấn đề gì cả. Đặc biệt là những người trước đây bị người ta giết cũng dần dần đều biến thành kẻ giết người, ta cũng chẳng có hứng thú gì nữa.
Quen Trần Phàm từ Hàng Châu, thực ra Ninh Nghị cũng khá quý mến y. Tuổi trẻ, võ công cao cường, có nhiều lúc lỗ mãng nhưng thực tế rất hiểu chuyện. Lúc ấy địa vị của y trong nghĩa quân không cao, tuy làm đệ tử của Phương Thất Phật, lại là người trẻ tuổi có thể ngăn cơn nổi bão của Lưu Tây Qua. Ngoài điều đó ra thực ra mà nói để cho y có cơ hội đảm đương thực quyền lại không nhiều.
Lúc đó Phương Thất Phật bên kia mơ hồ đồn đại là Phật soái yêu quý đệ tử, hy vọng là sau khi trải qua tôi luyện y có thể làm được đại sự. Nhưng thực tế, Ninh Nghị có thể nhìn ra tất cả là do thái độ tiêu cực của Trần Phàm. Có thể y là tấm gương mãnh tướng trong đánh giặc, lúc không có người y cũng có thể gánh vác công việc, nhưng chỉ cần có người tiếp nhận thì y lập tức bỏ ngay, bộ dạng dược chăng hay chớ.
Tất cả các lý do từ sau khi y giúp một đám học sinh đi ám sát Bao Đạo Ất đã chứng minh rõ hơn về điều này.
Còn bé y đã không nơi nương tựa, sau khi theo sư phụ sự thì nghiệp phát triển nhanh. Đến lúc Vĩnh Lạc triều suy tàn, Phương Thất Phật bị bắt, y ở trong bôn ba thực ra cũng cảm thấy tương lai vô cùng mờ mịt. Lúc này Ninh Nghị hỏi, y trả lời một câu như vậy, dừng lại một chút, sau đó cười phá lên:
- Thực ra bên Tây Qua không biết là đang bận rộn cái gì. Cô ấy có cách nghĩ hi vọng sau khi ta đi có thể tìm được một lý do tạo phản.
Đây cũng là lý do thoái thác y thuận miệng nói mà thôi, suy nghĩ một chút, lại hỏi:
- Vậy còn huynh, Lập Hằng huynh định sau này thế nào?
- Ta thì khá đơn giản.
Ninh Nghị ngồi ở đó giang tay ra:
- Giống như lúc trước, người Kim thế lớn. Vũ triều suy yếu đã lâu, sau khi diệt Liêu xong là sẽ xua quân xuôi nam đấy, đại khá là ta làm chút chuyện …
- Chính là … chuyện này?
Trần Phàm giơ bình sứ lên.
Ninh Nghị cười:
- Chính là chuyện này … Phải làm việc, có được sức ảnh hưởng, có được người, cần có người, còn phải có tiền nuôi người … là như thế đấy …
- Có quyền là được rồi, cần gì phải có tiền chứ?
- Cũng giống như nhau thôi, dù là làm quan thì bên cạnh cũng có cả một đám người cần ăn cơm. Từ Tể tướng Thượng Thư cho đến quan tiểu phẩm không nịnh bợ hoặc thanh liêm đâu có được mấy người. Xét cho cùng, quốc gia cũng được mà bang phái cũng được, kết đảng cũng thế, đều là vì lợi ích mà kết hợp lại, điều này mang lại lợi ích hữu hình, cũng mang lại lợi ích thực tế. Không truy cầu tổ chức hữu hình, không có biện pháp lớn mạnh thật sự, không có tổ chức lợi ích thực tế thì đến cơ sở cũng không có đâu.
Một lúc trôi qua, Trần Phàm gật đầu:
- Nhưng ta không cảm thấy chuyện này có thể kiếm được bao nhiêu.
- Đó là nghề nghiệp của ta.
- Vậy … người Kim có xuôi nam không? Nếu huynh muốn ngăn cản chuyện này, vậy sau này thì sao?
- Sau đó … làm một ông chủ, cùng vợ con an phận ở một nơi. Xây dựng một thôn trang thuê người trông coi … Ta dạy học … vân vân … đại khái là như vậy.
Trần Phàm ngẩn người ra sau đó nhíu mày, uống một ngụm hết nước trái cây trong bình sứ:
- Ha.
Ninh Nghị nhún vai. Hai người ngồi dưới bóng cây bên bờ sông, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình. Lại qua một lúc, Trần Phàm lại nghĩ ra nói:
- Tây Qua cũng sẽ không ẩn cư cùng huynh đâu.
Ninh Nghị gật đầu:
- Đây chính là một vấn đề …
Đã đến giữa trưa, hai người hàn huyên mấy câu. Đối với chuyện xuôi nam này Ninh Nghị chắc sẽ không trực tiếp tham gia vào nghĩ cách cứu Phương Thất Phật.
Hai người có cùng nhận thức về việc này, dù sao với thân phận hiện nay của Ninh Nghị, nếu hắn thật sự xuất hiện ở trước mặt đám người Phương Bách Hoa, thì không riêng gì triều đình mà rất nhiều người sẽ lấy mạng hắn. Còn ngay cả thái độ của Phương Bách Hoa e rằng cũg không tốt. Cũng vì chuyện này mà hắn phải viết một lá thư để Trần Phàm mang về cho Lưu Tây Qua. Còn về phần hắn, đầu tiên là đi tìm vợ sau đó xuôi nam về Giang Ninh một chuyến, nói chuyện làm ăn, rồi tiếp đó là tùy cơ ứng biến.
Nếu Ninh Nghị không tự mình đi gặp mặt Lưu Tây Qua, hiện giờ thời gian quý báu, Trần Phàm cũng không đợi đến hôm sau để di dạo cũng hắn nữa. Y tính đến giữa trưa sẽ đi. Hai người ăn trưa ở một quán gần đó, Tô Yến Bình vội vã chạy tới:
- Nhị tỷ phu, đệ có nghe nói một chuyện.
Nhìn thấy Ninh Nghị đang ngồi ăn đối diện với Trần Phàm, anh ta ghé vào tai hắn:
- Nghe nói sáng hôm qua, Cao Nha Nội có động tĩnh, bọn chúng đi tìm Võ sư nổi tiếng nhất ở Biện Lương tìm nhị tỷ phu để gây phiền toái. Trong đó có giáo đầu Địa Tự Trần Nguyên Vọng của Ngự Quyền Quán, Mã Kim Phú của Thiên Lý Phiêu Cục, Bành Hiển Ngọc của Thần Quyền Môn …
Tô Yến Bình nói đến mức nhỏ nhất nhưng Trần Phàm là ai chứ? Trong những người mà Ninh Nghị quen biết, ngoài Lục Hồng Đề thì e rằng y là người có võ công cao nhất, đến Lưu Tây Qua cũng kém nửa phần. Đợi cho Tô Yến Bình nói xong, Ninh Nghị gật gật đầu tỏ vẻ đã biết:
- Ăn cơm chưa? Chưa ăn thì ngồi xuống cùng ăn đi.
- Ăn rồi, đệ còn có việc ở bên kia, nhị tỷ phu biết chuyện này là được rồi … Trần đại ca, tiểu đệ cáo từ.
Trần Phàm dứng dậy chắp tay, đợi cho Tô Yến Bình đi rồi, mắt y sáng lên:
- Kinh sư Cao Nha Nội? Con trai Cao Cầu? Lập Hằng, chi bằng ta giúp huynh …
Ninh Nghị vội chắp tay cười khổ:
- Đại ca, ta sợ huynh rồi, xin đừng có làm loạn nữa.
- Ha ha ha.
Trần Phàm cười vui vẻ.
Theo lý mà nói thì lập trường của hai người lúc này là không giống nhau. Nếu quả thực Trần Phàm phải làm điều gì đó chạy đến giết chết Cao Mộc Ân thì Ninh Nghị có nhảy xuốg sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội. Nhưng dù sao Trần Phàm cũng là người quang minh lỗi lạc, nghĩ thế nào nói thế ấy. Sau khi ăn cơm xong, y đứng dậy cáo từ.
- Ta không rõ lắm về việc huynh cần làm, cũng không nói nhiều nữa, sau này hi vọng còn có cơ hội uống với huynh một ly.
- Đừng vội.
Ninh nghị khoát tay áo:
- Trước khi ra khỏi thành, đến nhà ta một chuyến đã.
- Ừ!
- Nhìn con trai một lần, nếu sau này có cơ hội hy vọng nó có thể bái huynh làm sư phụ, học được ít tài của huynh.
Trần Phàm quay đầu một lát rồi vỗ vai hắn cười nói:
- Vậy thì còn chờ gì nữa, đi thôi.
/532
|