Tới gần cửa ải cuối năm, trong Tướng phủ khá náo nhiệt, không chỉ có Vương Sơn Nguyệt có tình thầy trò với Tần Tự Nguyên với vai trò tiểu bối tới chào hỏi, còn cả có con trai cả của Tần Tự Nguyên là Tần Thiệu Hòa mấy ngày trước đã tới kinh thành, Tần Thiệu Khiêm còn vài ngày nữa mới đến, ngoài ra còn những thân tộc, con cháu, nữ quyến khác của Tần gia cũng đã đến Tướng phủ, lập tức khôi phục lại khí thế của Tần Tự Nguyên năm xưa khi còn đảm nhiệm chức Thượng thư.
Đám tiểu bối tụ tập trong đó, nhiều khách khanh, bằng hữu của Tướng phủ cũng được mời đến. Trên thực tế, là do Tần Tự Nguyên cố ý mời đến, mọi người hoặc là ngồi trò chuyện phiếm, hoặc là nói một chút về chính sự để cho con cháu trong nhà mình có ý chí tiến thủ nghe, cũng là một cách giáo dục tốt. Xem như là vị lão nhân thân làm Hữu tướng cũng có chút dìu dắt đối với người nhà rồi.
Bởi vì Tướng phủ nhiều người, số lần Ninh Nghị qua đó cũng giảm bớt đi, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn được đối phương mời qua đó, điều này cũng là bình thường.
Hơn nữa trong đó thường thường có các nhân vật bối phận và tuổi tác khá cao, ông là lấy thân phận sư trưởng để đẩy qua đó. Là một khách khanh trẻ tuổi nhất trong Tướng phủ, hắn cùng với đám Tần Tự Nguyên, Nghiêu Tổ Niên, Giác Minh là luận giao ngang hàng, đây chính là thực lực và chiến tích được tích lũy sau ba tháng bình định Lương Sơn, với tính cách của Ninh Nghị, hắn cũng không từ chối quá mức, về tri thức lý luận Nho gia, có lẽ hắn không đủ, nhưng đối với hắn mà nói, luôn luôn có một lý luận khác có thể bổ túc, tự bào chữa mỗi khi bị người ta làm cho tỉnh ngộ, đó là một loại kết quả trên hệ thống triết học hiện đại.
Đương nhiên, Tần Tự Nguyên giao du rộng lớn, ngẫu nhiên có gặp một vài vấn đề nghi hoặc. Lần tụ hội vài ngày trước, một vị Tri châu hơn bốn mươi tuổi từng là học trò của Tần Tự Nguyên, vừa mới biết Ninh Nghị là một thương hộ, là trẻ tuổi, trong lúc nghị luận nói thương nhân đê tiện và nguy hại, còn lấy chính Kỷ Châu của mình để làm ví dụ. Ninh Nghị ngay từ đầu cũng không để ý tới, dù sao hắn cũng còn trẻ tuổi, tham dự buổi tụ hội như vậy, chỉ dự thính chứ không tiện ra mặt, nhưng sau đó thấy đối phương nói năng kịch liệt, đụng đến hắn, hắn mới bắt đầu đem toàn bộ hệ thống sĩ công nông thương phân tích một hồi.
Toàn bộ hệ thống tạo thành thế nào, vận động thi hành ra sao, các thương nhân phát triển thế nào, nói đến hiện trạng và nhu cầu cụ thể là thế nào, tại sao lại như vậy, vân vân, còn phân tích cách làm của thương nhân tại Kỷ Châu cái gì là tốt, cái gì là không tốt. Đợi cho hắn phản bác vị Tri Châu kia xong, toàn bộ những người trong phòng trên cơ bản đều bối rối. Tới đêm, vị Tri châu bị trn mắng cho một trận đến tìm Ninh Nghị để xin lỗi, sau đó còn thỉnh giáo đối sách, giải pháp cái trị thương nhân Mà đối với Ninh Nghị mà nói, thật ra đây chỉ là một cách đẩy mạnh tiêu thụ đơn giản mà thôi. Nếu phải đi ra làm việc, nhất định sẽ có những nghi vấn như thế, mặc dù là cùng một vây cánh đấy, nhưng chưa chắc có thể hòa hợp êm thấm. Đối với việc này, Ninh Nghị đã sớm có chuẩn bị tâm lý rồi, Tần Tự Nguyên cũng hiểu nên không quá mức để người của mình xuất hiện gây xung đột quá lớn.
Mà Ninh Nghị tuổi trẻ, đại bộ phận thời gian đều tự giác tránh đi, đương nhiên đó mới là chính đồ. Mà trong nhưng thân thuộc của Tần gia, cũng có một vài người ghen tị hắn, có một vài người hỏi thăm tình huống của hắn, suy xét cũng có thể gả con gái cho hắn, đủ loại tình huống. Ninh Nghị có đôi khi sẽ cảm thấy vô cùng phiền toái.
Lần này sau khi qua đó, tụ tập ở trong Tướng phủ vẫn còn một vài người quen.
Đám người Giác Minh, Nghiêu Tổ Niên, Kỷ Khôn xem như là trưởng bối của Vương Sơn Nguyệt, Tần Tự Nguyên còn chưa trở về, nhưng có Tần Thiệu Hòa, Văn Nhân Bất Nhị. Khi Ninh Nghị đến thì mọi người đang hỏi Vương Sơn Nguyệt tình hình chi tiết tại Sơn Đông, thấy Ninh Nghị đã đến, cười nói nhân vật chính đến đây rồi. Ninh Nghị chào hỏi Vương Sơn Nguyệt, sau khi hỏi, biết là gã đêm qua mới về tới, buổi sáng hôm nay liền vào thành đến Tướng phủ bái kiến, Tô Văn Dục không cùng theo đến Tướng phủ, hẳn là về nhà.
Lúc này đã là gần buổi trưa, không lâu sau, Tần Tự Nguyên trở về, đồng hành còn có Hộ Bộ Thị lang Đường Khác hiện na cùng với Vương Kỳ Tùng vốn là quen biết cũ, nghe nói Vương Sơn Nguyệt trở về, liền cùng tới để thăm hỏi.
Trên thực tế, Ninh Nghị và Đường Khác cũng có hai lần có duyên gặp nhau. Từ sau thi từ tại Tết Đoan ngọ truyền ra, vị quan to có tài danh này từng hỏi Tần Tự Nguyên, vì sao không tiến cử nhân tài này vào Quốc Tử Giám. Hiện giờ tuy y chức quan kém hơn Tần Tự Nguyên, nhưng hai người lại có chút quan hệ cá nhân, gần đây. Lần thứ hai gần đây gặp lại Ninh Nghị, cũng từng quan tâm tới việc này.
Về phương diện khác, Đường Khác vốn là người Hàng Châu, cũng có giao tình với Tiền Hi Văn. Loạn Phương Lạp đánh cho Hàng Châu rối tinh rối mù, khi nghe Tần Tự Nguyên nói Ninh Nghị từng giải vậy cho Hàng Châu, còn nói đến thăm Tiền Hi Văn trước khi chết, nên vô cùng có thiện cảm với Ninh Nghị. Có điều chỉ hai lần tiếp xúc, vì Ninh Nghị có quyết tâm không màng đến quan trường, nên y có chút không vui, từng tận tình khuyên bảo hắn vài câu, giờ cảm quan đối với Ninh Nghị cũng vẫn rất tốt.
Khi gặp mặt liền ân cần hỏi thăm, trò chuyện, thật ra đều là chuyện bình thường.
Ninh Nghị đã quen thuộc Tướng phủ, không đến mức xa lạ. Vào giữa trưa trong Tướng phủ triển khai yến hội, Ninh Nghị cùng Vương Sơn Nguyệt ngồi bàn dành cho tiểu bối, trong nhóm có Tần Thiệu Hòa là lớn tuổi nhất cũng đến ngồi cùng, nói chút chuyện với Ninh Nghị.
- Hai ngày gần đây ta đã thương lượng một vài việc với gia phụ gia mẫu, khi nhắc đến Ninh huynh đệ, cảm thấy Ninh huynh đệ không ra ngoài làm quan, thật sự quá đáng tiếc, bởi vậy ngu huynh cũng muốn lải nhải với đệ, chỉ không biết trong lòng Ninh huynh đệ rốt cuộc đang có ý tưởng gì
Về chuyện này, Ninh Nghị từng trò chuyện với những người bên cạnh Hữu tướng, Tần Thiệu Hòa không phải là người đầu tiên. Chỉ có điều Ninh Nghị thật sự đang tính toán việc kinh doanh, tạm thời chưa từng suy xét về con đường làm quan, bởi vậy hắn bèn chuyển sang đề tài khác.
-Về việc này Ninh huynh đệ cứ suy nghĩ tiếp đi, thật ra gia phụ vô cùng hy vọng Ninh huynh đệ có thể đường đường ra mặt, vì làm việc phía sau màn, tương lai chưa chắc có đảm bảm. Tuy nhiên nếu Ninh huynh đệ tạm thời chưa có hứng thú, ngu huynh và gia phụ gia mẫu từng thảo luận, cảm thấy có thể kính nhờ Ninh huynh đệ một vài chuyện khác
- Ồ?
- Đệ cũng biết, Tướng phủ này đủ loại chi tiêu xa xỉ, sau khi phụ thân về hưu, trong phủ vốn đã từ bỏ một vài chuyện kinh doanh, lần này phục khởi lại muốn kinh doanh một chút, thật ra đều là lấy mặt mũi của Tướng phủ để đổi tiền. Về phương diện kinh doanh, phần nhiều là do Khôn thúc xử lý, nhưng thật ra Khôn thúc cũng không am hiểu việc làm ăn, ta đã trao đổi với mẫu thân, cảm thấy Lập Hằng có thể tiếp nhận, quản lý thay
Nghe Tần Thiệu Hòa nói chuyện này, Ninh Nghị mỉm cười:
- Tần huynh có biết hay không, ba tháng nay ta quay về kinh thành, xài tiền như nước, không chỉ có chi ra mà còn thu về được, nhưng số bạc cũng đã tốn gần mười vạn lượng rồi, hơn nữa đều là dùng bên nhà nương tử của ta đấy.
Tần Thiệu Hòa vỗ vai Ninh Nghị, lắc đầu cười to:
- Hài, Ninh huynh đệ không cần khiêm tốn, chỉ dựa vào biểu hiện của đệ ở Lương sơn mà muốn làm ăn buôn bán, ta có thể dốc toàn bộ. Thật ra ta đã nói với phụ thân rồi, gia phụ không cảm thấy đệ không kiếm được tiền, mà là ông cảm thấy đệ không cần phân tâm làm những việc nhỏ nhặt này. Đệ tuy rằng cự tuyệt xuất sĩ, nhưng trong Tướng phủ vẫn có một vài chính vụ vẫn phải đổ lên đầu đệ đấy, có nhận việc kinh doanh hay không, đều là chuyện nhỏ, nhưng chính sự thì đệ không thể đùn đẩy được.
Tần Tự Nguyên là Hữu tướng, tương đương với chức Thủ tướng thời hiện đại.
Thời gian gần đây, tên tuổi của khách khanh Tướng phủ quả thật là mang đến một vài chính vụ cần xử lý, phần lớn là có chút quan hệ với thương trường, quan trường, có một vài việc Ninh Nghị có thể tùy tay xử lý, có một vài việc vẫn phả hỏi đám người Nghiêu Tổ Niên về chi tiết quan trường để đưa ra đề nghị tiếp theo. Chút việc ấy không quá bận rộn, bên kia thì nói là để hắn kiến nghị, nhưng đại bộ phận phỏng chừng là dựa theo kiến nghị của hắn để đi làm rồi.
Nói đến đây, Ninh Nghị cũng gật đầu, sau đó vẻ mặt trở nên nghiê tuc:
- Thật ra kinh doanh là dựa vào bối cảnh, giao việc của Hữu Tướng phủ cho ta, ta nhập cổ phần, so với một mình ta làm cũng tiện nhiều hơn. Chỉ có điều là sự việc liên quan đến tiền, bình thường do người của nội bộ tới quản lý, mà Tướng phủ nhiều người như vậy, liên quan đến các mặt, nếu muốn giao cho ta không sợ người trong nhà không thoải mái dẫn đến loạn hay sao?
- Đó đều là chuyện nhỏ.
Tần Thiệu Hòa hiện giờ cũng đảm nhiệm đại quan Tri châu một phương, nếu không có quan hệ thân cận với Ninh Nghị và trong nhà căn bản sẽ không nói điều này với hắn. Lúc này vung tay lên biết là Ninh Nghị thật sự đáp ứng rồi, cười nâng chén.
- Vậy thì làm phiền Ninh huynh đệ rồi. Về phần trong nhà như nào thì đã có quy củ, qua hết năm ta sẽ gặp gia mẫu và mọi người để nói rõ việc này, tin rằng sẽ không làm khó Ninh huynh đệ
Nói xong lại cười nhẹ:
- Thật ra giữa Ninh huynh đệ và đường muội biểu muội của ta cũng rất tốt
Ninh Nghị phất tay:
- Đừng quên đệ là ở rể đấy.
Bên kia liền không kìm nổi cười ha hả.
Bàn bên này rảnh rỗi trò chuyện một lúc, sau khi bữa tiệc kết thúc, Ninh Nghị tìm Vương Sơn Nguyệt hỏi về Chúc gia trang, trên gương mặt xinh đẹp của Vương Sơn Nguyệt có chút do dự.
- Thật ra đều là hiểu lâm, ta và Hổ cô nương không có gì đâu.
- Thật sao? Ngay cả bản thân ta cũng không hiểu ra sao cả
Vương Sơn Nguyệt cau mày, rối rắm.
- Ngươi cũng biết đấy, sau khi việc ở Lương Sơn chấm dứt, việc bên Mật Trinh ti cũng không còn nhiều nữa, nếu mọi người quen thuộc với đồi Độc Long, thì ta cũng thỉnh thoảng rỗi rãi đến đó. Tam nương. Hổ cô nương và Chúc huynh đệ sắp thành hôn, nhưng bởi vì thương thế của Hổ thái công và huynh trưởng cô ấy nên mới chậm trễ một thời gian. Tới trước đó không lâu, có một ngày Chúc huynh đệ tới tìm ta nói chuyện, bảo rằng y và Hổ cô nương sắp thành thân, ta vô cùng vui mừng chân thành chúc phúc cho y, lúc ấy ánh mắt của y nhìn ta có vẻ gì đó rất lạ
Ánh mắt Ninh Nghị nhìn gã cũng có chút cổ quái, Vương Sơn Nguyệt hơi sững sờ, sau đó dựng ngón giữa lên, đây là thủ thế mà Ninh Nghị từng dạy gã ở Sơn Đông, chỉ có điều Vương Sơn Nguyệt do mẽ ngoài xinh đẹp nên chung quy có chút lạnh lùng diễm lệ. Vương Sơn Nguyệt bĩu môi:
- Sau đó ta mới biết, có lẽ y đang thử dò xét ta. Đợi sau khi nói với ta, ngày hôm sau, nghe nói y chạy tới thảo luận hôn sự với Hổ cô nương. Kết quả sau khi trở về, nói muốn đánh ta, ta sao là đối thủ của y chứ, lại chẳng biết việc gì, đương nhiên lời lẽ chính nghĩa cự tuyệt, kết quả còn đang lý luận với y, thì Hổ cô nương cầm đao chạy tới Vương Sơn Nguyệt nhắc đến chuyện này, biểu hiện đầy ủy khuất chua xót rơm rớm nước mắt. Lúc ấy gã căn bản không hiểu rõ cái gì cả, nhưng Hỗ Tam Nương đã chạy tới nói với Chúc Bưu.
- Không liên quan tới hắn, Chúc Bưu huynh muốn đánh thì đánh với ta.
Hơn nữa còn nói vài câu mờ ám, gã thật sự ngậm miệng im re, còn Hỗ Tam Nương thì cầm song đao đấu một trận với Chúc Bưu, bởi vì thân thủ của hai người không kém nhau nhiều, lại không thể đánh đến sống chết, cuối cùng Chúc Bưu xám xịt chạy đi, nói không thèm đấu với nữ tử.
Kết quả buổi chiều hôm đó, đợi cho Hỗ Tam Nương đi rồi, Chúc Bưu lại chạy tới tìm Vương Sơn Nguyệt khởi binh hỏi tội. Thật ra bình thường quan hệ giữa mọi người rất tốt, việc tranh giành tình nhân giữa nam và nữ, người của Lang đạo tham dự vào cũng không hay. Vương Sơn Nguyệt chống đỡ mấy chiêu, bị đối phương đánh cho thành mắt gấu mèo, lúc này Chúc Bưu mới thỏa mãn bỏ đi.
Ninh Nghị nghe vậy ôm bụng cười không ngớt, sau đó hỏi:
- Vậy ngươi và Hổ cô nương rốt cuộc là thế nào? Xem ra cô ấy thích ngươi, ngươi lại không thích cô ấy?
- Ta…. ta cũng không biết nữa.
- Vậy ngươi và Hổ cô nương rốt cuộc là như nào? Xem ra là cô ấy thích ngươi, nhưng ngươi thì không thích cô ấy?
- Ta…ta cũng không biết nữa
Đi dưới mái hiên Tướng phủ, tuyết đọng từ trên cây rơi xuống, vẻ mặt Vương Sơn Nguyệt trở nên nghiêm túc.
- Thật ra trong thời gian ở đồi Độc Long, đúng là thỉnh thoảng ta có lui tới, mà lúc ấy Hổ gia trang chỉ có mình cô ấy chống đỡ đại cục, hiện giờ Hổ Thành đã tàn phế hai chân, mà sức khỏe lão thái công cũng đã không bằng trước, rất nhiều chuyện cô ấy tới hỏi ta, ta đương nhiên không tiện cự tuyệt. Hơn nữa mọi người là bằng hữu, ta lại có quan hệ trong quan trường, có thể giúp đỡ thì đương nhiên sẵn lòng giúp, ai biết sự việc lại biến thành như vậy, thật ra trước khi rời đi, Tam nương có tìm ta, hỏi ta có bằng lòng cưới cô ấy không, ta thật sự khó xử, đạo lý vợ của bạn không thể bắt nạt, ta hiểu được đấy. Chúc gia trang đánh một trận xong, ta là huynh đệ sinh tử với Chúc Bưu, hắn muốn đánh ta, ta cũng không phản đối.
Gã mấp máy miệng, vẻ mặt kiên nghị:
- Hơn nữa, trong nhà ta tình huống như vậy, sao có thể suy xét việc thành thân. Việc này, Lập Hằng ngươi cũng biết mà.
Ninh Nghị nhìn gã một hồi lâu, sau đó cười lắc đầu, vỗ vỗ bờ vai của gã:
- À, thật ranếu để ý lời của Chúc Bưu, cũng không phải là tự dưng đánh ngươi.
Lúc trước hắn cũng đã nói, hắn thật ra không thích kiểu cô gái như Tam Nương.
- Nhưng bất kể thế nào, đời ta đọc sách thánh hiền, luôn không nên làm loại chuyện này
- Xem ra một đám người đi theo Tần tướng đọc sách, Vương huynh đệ ngươi làm việc cực đoan nhất, trong lòng ngược lại chính phái nhất
Ninh Nghị cười cười.
- Được rồi, vậy ta hỏi ngươi một câu, ngươi đánh thắng Hổ Tam nương không?
- Ặc
- Nói một chút về hiệu quả và lợi ích, nếu võ nghệ của ngươi cao như Hỗ Tam Nương, vậy ngươi còn sử dụng cách cắn người không?
Ninh Nghị nghiêm túc nói.
- Nếu như ngươi thật sự cưới Hổ Tam Nương, võ nghệ của cô ấy lợi hại như vậy, có lẽ còn có thể dạy nữ tử trong nhà tập võ, căn bản không cần ngươi bảo vệ họ.
Ánh mắt Vương Sơn Nguyệt quơ quơ.
Ninh Nghị tiếp tục nói:
- Lui một bước mà nói, hiện giờ trừ chúng ta đang có quan hệ làm ăn với đồi Độc Long, thì còn có hai nhà ở đồi Độc Long thôi, với tình huống hiện giờ của Hổ gia, sau này này nhất định Hổ Tam Nương sẽ quản lý gia đình, sau khi Chúc Bưu và Hổ Tam Nương thành thân, trở thành người một nhà. Mà nếu như ngươi cưới Hổ tam Nương, đại bộ phận Hổ gia trang sau này sẽ là của ngươi, bọn họ có người, Vương gia có danh, tương đối mà nói, hiện giờ Vương gia đều là nữ tử, cũng không tính là giàu có, chỉ sợ cũng không có nhiều tiền bằng Hổ gia trang. Nếu như ngươi có thể lấy Hổ Tam Nương, ưu khuyết bù nhau, có trăm lợi mà không có một hại, ngoại trừ là ngươi xinh hơn cô ấy.
Hắn nói xong, tiếp tục đi lên phía trước:
- Thật ra có lẽ nói về lợi ích và hiệu quả ngươi không thích nghe. Vợ của bạn không thể bắt nạt, nhưng vấn đề hiện tại là Chúc Bưu không thích Hổ Tam Nương, Hổ Tam Nương thích ngươi, có lẽ ngươi cũng thích cô ấy, trên đời này nam tử có rất nhiều lựa chọn, Tam Nương tử gả cho Chúc Bưu, cả đời cũng đã định rồi, ngươi cảm thấy cô ấy sẽ vui vẻ sao? Ngươi vì đạo nghĩa của mình, lại từ chối trái tim thật lòng của một cô gái … đương nhiên, trừ phi ngươi thật sự không thích cô ấy, mà cô ấy chỉ thích vẻ đẹp của ngươi, một cô gái nhỏ sống trong một nông thôn toàn kẻ lỗ mãng hoàn toàn không có cảm giác thư hương môn đệ, phỏng chừng muốn Vương gia ngươi hài lòng cũng rất khó …
Vương Sơn Nguyệt cúi đầu suy nghĩ, cau mày:
- Thật ra … cũng không phải … thật ra ta … không cảm thấy là Hổ cô nương có gì lỗ mãng, hơn nữa võ nghệ của cô ấy … nhưng cho dù ngươi nói vậy, ta vẫn cảm thấy có mấy điều gì đó không đúng lắm …
- Đương nhiên không đúng.
Ninh Nghị chỉ vào gã:
- Chúc Bưu ư, hắn chưa có phụ nữ đấy. Ngươi có biết Chúc Bưu thích kiểu cô gái như nào không? Chính là các cô gái giống như tỷ muội trong nhà ngươi ấy, có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại không quá mức kiêu ngạo, sau khi thành thân có thể giúp chồng dạy con … có lẽ không nhất định có thể thành nhưng năm sau hắn tới đây, ngươi là huynh đệ đấy, không ngại giới thiệu một chút. Vào ở rể hay không trước tiên không nói, Chúc gia trang có người có tiền, nhà ngươi có danh tiếng, Chúc Bưu tuy xuất thân thảo mãng, nhưng tính cách cũng không tệ, chưa nói tới cái gì mà trèo cao hay thấp, việc này, ngươi có thể nghĩ lại …
Vương Sơn Nguyệt và Ninh Nghị cũng coi như có giao tình, ngày thường cũng bị hắn mê hoặc rồi, lúc này đợi Ninh Nghị nói xong, gã nhìn nhìn hắn vài lần, có vẻ dao động. Hai người đi qua một cửa viện, đang tiến vào hậu hoa viên của Tướng phủ, có người trẻ tuổi đi tới đối mặt với Ninh Nghị, sau đó chắp tay:
- A, Ninh công tử … Vị cô nương này là?
Ninh Nghị không kìm nổi cười, nói:
- Đây là … Vương cô nương, họ Vương, ha hả, tên Sơn Nguyệt.
Thanh niên Tần gia kia vốn là thấy bộ dạng Vương Sơn Nguyệt thì thuận miệng hỏi, đợi khi Ninh Nghị trả lời mới để ý tới y phục của đối phương, lập tức vẻ mặt phức tạp. Vương Sơn Nguyệt hơi hơi cúi đầu, có chút bất đắc dĩ chắp tay. Gã ở vùng Sơn Đông giết người đối địch, thủ đoạn thô bạo, thật ra tâm tính ôn hòa, đối với người bình thường nói mình xinh đẹp hay gì đó, thật ra cũng không để ý nhiều.
Lúc này tuyết lớn đã ngừng rơi, trong hoa viên đọng tuyết thật dày, một nhóm trẻ con chạy trốn trong đó, thi nhau ném tuyết, vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy nữ quyến của Tần phủ. Ninh Nghị và Vương Sơn Nguyệt hàn huyên một lúc, thỉnh thoảng sẽ nghe bên kia xì xào:
- Bên kia có một tỷ tỷ giả nam trang, đã bị ta phát hiện.
Ninh Nghị lại hỏi Vương Sơn Nguyệt về tình hình Tô Văn Dục, biết doanh địa lúc trước quản lý đã tạo thành áp lực lớn cho Tô Dục Văn, nhưng cũng may vào trong tháng cuối này, thiếu niên các nơi mua đến đã đi vào, để những người Lương Sơn đó dạy võ nghệ hoặc là bản lĩnh, loại phương thức thừa kế này sẽ hóa giải tình trạng tinh thần của mọi người trong doanh địa, Tô Văn Dục cũng bởi vậy mà nhẹ nhõm rất nhiều.
Tán gẫu linh tinh như thế xong, Ninh Nghị cáo từ rời khỏi Tướng phủ, trước khi đi, Tần Thiệu Hòa còn lấy ra hai chân giò hun khói nói là đồ cúng trên triều đình.
Vương Sơn Nguyệt tiễn hắn ra ngoài, hắn quay đầu lại nói:
- Suy nghĩ thật kỹ đi, chuyện giữa ngươi và Hổ cô nương ấy.
Vương Sơn Nguyệt đứng ở trên bậc thang cười:
- Loại chuyện tán gái này, ngươi lại không am hiểu rồi.
Ninh Nghị đánh một quyền vào vai gã, lúc này mới phất tay chạy lấy người.
Tướng phủ cách hoàng thành rất gần, dù là hai ngày nay tuyết lớn rơi đầy, nhưng lúc nào cũng có người của các hộ gia đình ra ngoài dọn dẹp đường phố, bởi vậy hai bên đường giăng đèn kết hoa, không hề có tuyết đọng gì. Ninh Nghị cầm theo chân giò hun khói đi qua phố dài, đi vào con đường phụ cận, ánh mắt dừng ở cây cối, tường viện, người đi đường, lắc lắc đầu cười cười Loại chuyện tán gái này, có lẽ hắn thật sự không am hiểu.
Đến trước cửa một tiểu viện, hắn gõ cửa. Bên trong có người đi ra mở, tiếng bước chân vang lên, tiếng một cô gái vọng ra:
- Ai đó?
- Có người đưa ấm áp tới.
- Hừ!
Nữ tử bên trong khẽ hừ một tiếng, đại khái là không còn từ gì để nói, sau đó mở cửa viện ra. Sau cửa viện là Nguyên Cẩm Nhi mặc trang phục màu vàng nhạt, nàng hơi khẽ mím môi, híp mắt nhìn Ninh Nghị. Đợi cho Ninh Nghị tiến vào, tôi tớ đóng cửa sân, nàng mới giang hai tay làm bộ dạng như muốn nhào vào lòng hắn. Ninh Nghị cũng mở tay ra, Cẩm Nhi lại cười tránh khỏi, ôm lấy giò heo hun khói trên tay hắn, mà Ninh Nghị thì khẽ đánh vào mông nàng, nàng mới nhảy dựng lên, giương nanh múa vuốt định đấu với Ninh Nghị, sau đó lại sôi nổi đi vào trong viện, chỉ vào người tuyết nhỏ ở trong, nói:
- Là muội đắp đấy.
Viện tử này tinh xảo, bên trong có hai lầu nhỏ bố trí tinh mỹ, viên lâm hoa cỏ, hòn giả sơn, cây cối đều toát lên vẻ đẹp sức sống. Đây vốn là sản nghiệp của Tướng phủ, khi Ninh Nghị vào viện tử, có vài tôi tớ đang xử lý ở chung quanh, trong đó có một tòa lầu nhỏ ngay bên đường, Cẩm Nhi phỏng chừng là đứng ở trên nhìn thấy Ninh Nghị tới đây. Trên lầu văng vẳng tiếng đàn khe khẽ, sau đó thì ngừng lại.
Đi vào cửa tiểu lâu kia, Ninh Nghị cởi giầy, khi xoay người đi vào, tiếng bước chân từ bên trên nhẹ nhàng truyền đến, một bóng người màu trắng nhào vào lòng hắn, được Ninh Nghị giang tay ôm lấy, bóng dáng kia ôm lấy cổ hắn, hai chân rời khỏi mặt đất, lẳng lặng ôm Ninh Nghị như vậy. Trôi qua một lát, Ninh Nghị khẽ thở dài:
- Muội càng lúc càng giống như bị nuôi ở ngoài rồi …
Bóng dáng kia không kìm nổi bật cười.
Ninh Nghị ôm nàng đi lên lầu:
- Muội còn chưa khỏe, không nên chạy tới chạy lui.
Cẩm Nhi cầm chân giò đi tới:
- Tỷ tỷ hôm nay khá lên rồi.
Khi tiến vào lầu hai, không khí ấm áp bao phủ nơi này, nhưng bởi vì trong phòng dùng nhiều đèn ngọc lưu ly, ban ngày càng sáng rực, nhưng cũng không khó chịu, rõ ràng là thường thường còn có thông gió. Trong phòng có nhiều đồ vật của nữ tử khuê phòng, cũng có các loại nhạc khí, không ít sách, trên nền đất còn trải một tấm thảm nhung.
Ninh Nghị ôm Vân Trúc đang mặc trang phục màu trắng tới bên giường trong phòng, Vân Trúc muốn xuống giường pha trà, bị Ninh Nghị phất tay bảo ngừng lại.
- Hừ.
Ninh Nghị cầm cổ tay của nàng nghe mạch đập một lúc, nhìn nàng:
- Xem này, mạch vẫn rất mạnh đều đặn, sức khỏe đỡ rồi đúng không?
Vân Trúc cũng tự đặt lên cổ tay mình, mở to mắt.
- Hẳn là vậy.
Ninh Nghị bĩu môi.
Cẩm Nhi sau khi cất chân giò hun khói rồi, đứng ở cửa nhìn Vân Trúc xuống giường, ở bên bàn nhỏ gần giường châm trà, sau đó lại chui vào chăn. Ninh Nghị ngồi mép giường, cầm một quyển sách bắt đầu đọc cho nàng nghe, hai người nắm tay nhau. Không lâu sau, nàng cũng bĩu môi đi vào, bò lên giường, nằm cạnh tỷ tỷ chốc lát, lại bò qua bò lại gây sức ép một lúc, lát sau, xuống giường cầm một quyển tiểu thuyết bằng tranh vẽ để xem, ngồi lên tấm thảm xù bên cạnh Ninh Nghị, tựa vào hắn.
Nhưng tiếng đọc sách của Ninh Nghị quấy rầy nàng, làm nàng phải buông quyển tiểu thuyết tranh vẽ xuống, ngẩng lên nhìn Ninh Nghị.
Mấy năm nay, đây không phải là lần đầu tiên nàng gặp nam nhân đẹp nhất, nhưng trong khoảng thời gian này, nàng nghĩ, nàng đã bắt đầu thấy quen thuộc với hắn rồi, và bắt đầu cảm thấy hắn là nam nhân tốt nhất, lợi hại nhất, mặc dù có lúc nàng thấy được mặt yếu đuối của hắn … Vấn đề sức khỏe của Vân Trúc là đã bắt đầu dần dần biểu lộ khi còn ở Biện Lương, sau khi Ninh Nghị trở về thì bất chợt bùng nổ, một lần nàng ăn không vào bất cứ thứ gì, nôn mửa, thậm chí thể hư ngất xỉu. Tướng phủ có mời ngự y đến khám và chữa bệnh cho nàng, kết quả cuối cùng chẩn ra chính là tâm bệnh. Ninh Nghị cũng không biết tâm bệnh của nàng kết vào lúc nào, ngay cả bản thân Vân Trúc cũng không nói nên lời, đặc biệt sau khi nàng đã xác định quan hệ với Ninh Nghị, nhưng không lâu sau đó, Ninh Nghị mới dần dần nhìn ra vấn đề.
Lúc trước Vân Trúc mở quán nhỏ, là vì kế sinh nhai, mở Trúc Ký, là vì có thể trợ giúp hắn. Nhưng mà sau sự việc Lương Sơn, các nàng theo tới kinh thành, thứ nhất là không quen khí hậu, lại tới một nơi mới mẻ, thứ hai, có liên quan đến việc mở rộng phát triển Trúc Ký, kế hoạch mà Ninh Nghị định ra, Vân Trúc theo không kịp. Nội tâm nàng thông tuệ, đối nội, quả thật nàng không thể quản lý Trúc Ký, đối ngoại, hoàn cảnh quen thuộc, người quen cũng đã rời xa … tuy rằng lúc ở Giang Ninh nàng cũng không có quá nhiều xã giao, nhưng vùng đất Giang Ninh, dù sao cũng là nơi nàng sống nhiều năm.
Hết thảy vấn đề sau khi được giải quyết, ngược lại vấn đề tình cảm hiện tại rất tốt đẹp. Vân Trúc lúc đầu cũng không rõ tại sao mình lại sinh bệnh, nhưng tự cảm thấy dưới tình huống hết thảy đều tốt đẹp đã lại làm phiền Ninh Nghị, tâm tình như vậy thậm chí càng làm tâm bệnh của nàng nặng thêm. Lúc ấy Cẩm Nhi chưa rõ, chỉ đến khi đêm đó ở bên giường, nàng thấy Ninh Nghị ngồi đằng kia, cầm tay Vân Trúc, nói Ta đã nuôi muội thành chim hoàng yến mất rồi … thì nàng mới dần dần hiểu được.
Như vấn đề tình cảm mà Vương Sơn Nguyệt gặp phải, từ sau khi trở về Biện Lương, vấn đề phiền toái lớn nhất mà Ninh Nghị gặp phải chính là tình cảm, đây là điều mà ai cũng bất ngờ.
Tại kiếp trước, ở phương diện tình cảm hắn không có thu hoạch nhiều lắm, tới kiếp này, đối với tình cảm con người, hắn lại càng quý trọng, hắn vốn là người có năng lực xuất chúng, đối với chuyện hắn cảm thấy tốt đẹp, thì cũng không nguyện từ bỏ, cảm giác … xe đến trước núi ắt có đường. Hắn đã từng dũng cảm đề cập sự phiền não này với Khang Hiền, nhưng dù gì thì hắn cũng không có ý định từ bỏ đấy. Mà tới lúc này, mấy thứ chất chứa này cuối cùng vẫn phải ép xuống …
Không khí trong phòng ấm áp, cảnh tuyết ngày đông làm trong ngoài phòng sáng trưng. Trong tiếng đọc sách ôn hòa, Cẩm Nhi cuối cùng đã nhớ đến chuyện vào cuối thu kia.
Đó là đêm mà đom đóm đã không xuất hiện, ngọn lửa chiếu qua chụp đèn lồng, tạo thành một tầng màu vàng vỏ quýt ở trong viện tử, chiếu lên núi đá giữa viện tử.
Cảnh cuối thu đó, đối với Cẩm Nhi giống như là một màn khói bao phủ mờ ảo. Vân Trúc tỷ bị bệnh, đối với nàng đối với Ninh Nghị đều là một chuyện bất ngờ trở tay không kịp.
Khi ấy, Ninh Nghị là người có phản ứng đầu tiên. Không lâu sau, từng sự việc bên Vân Trúc bắt đầu bị tước đi, thật ra vấn đề lớn là về Trúc Ký, đối với chuyện này, lúc ấy Vân Trúc sức khỏe vẫn còn yếu còn có chút áy náy, nhưng Ninh Nghị chăm sóc bên giường thì lại cười khổ tự gánh trách nhiệm.
- Còn nhớ ban đầu lại trước tiểu lâu muội nói gì không. Cát không nắm được, hãy để nó bay đi. Thật ra, ta vốn hy vọng các muội mở cửa hàng sẽ cảm thấy vui vẻ. Lúc đầu cũng rất được, sau vì chuyện của Tô gia, ta muốn dùng Trúc Ký làm vật dẫn mở rộng kinh doanh, thật ra là lỗi của ta, cũng là sai lầm của ta, ta lại bắt đầu phạm vào
Trong nụ cười khổ của Ninh Nghị cùng với lời nói của hắn nói như là tự nhận mình sai lầm, Cẩm Nhi và Vân Trúc đều không rõ là ám chỉ điều gì, nhưng khi ý thức được thủ đoạn giải quyết vấn đề của Ninh Nghị, có lẽ không coi là thần kỳ nữa.
Sau khi dỡ xuống chuyện của Trúc Ký, hắn đi tìm cầm sư nhạc hộ nổi danh nhất trong kinh thành để cùng đến thăm Vân Trúc, dùng lý do không phải là trao đổi lẫn nhau, mà là muốn nghe một khúc, trong lúc giải sầu, ngẫu nhiên trò chuyện phiếm với Vân Trúc, đọc những câu chuyện xưa cho nàng nghe. Như vậy, tâm tình của Vân Trúc mới dần trầm tĩnh lại, nhưng thật ra Ninh Nghị vì thế lại hiểu được về cầm khúc âm luật, thỉnh thoảng còn có vài vấn đề hỏi Vân Trúc, dù là ngây thơ buồn cười nhưng cũng khiến người ta buông lỏng tâm tình.
Tâm bệnh lúc đến như núi, lúc đi như là mưa xuân kéo dài. Thu đi đông lại, sau khi trong thành Biện Lương rơi xuống trận tuyết lớn, bệnh tình Vân Trúc dần dần chuyển biến tốt đẹp. Nhưng như vậy quan hệ giữa hắn với Cẩm Nhi vì vậy lại phải gác lại rồi.
Trước khi đi Sơn Đông, hai người đã nói rõ với nhau, đợi sau khi hắn quay về sẽ có một lời giải thích hợp lý cho Cẩm Nhi. Đáng tiếc khi trở về, Vân Trúc bị bệnh, hai người chăm sóc nàng, khi ở cùng nhau thì cũng có lúc đùa vui, nhưng đối với việc này, Cẩm Nhi biết rằng hắn có chút áy náy, thậm chí khi hai người ở trong hành lang trò chuyện phiếm, nàng nghe hắn từng nói với mình: Lòng người không bao giờ thấy đủ.
- Có đôi khi, con người ta cảm thấy nhiều thứ đều rất tốt, tốt đến mức sau đó thì đều mơ tưởng muốn có. Vân Trúc cũng tốt, muội cũng rất tốt, trước kia ta không cảm thấy mình là kẻ đa tình, hiện giờ thì hay rồi, cái gì cũng có thể giải quyết được, nhưng chỉ có việc này là ta không biết phải giải quyết thế nào. Trước đó đã đồng ý với muội, hiện tại trong lúc này không làm được rồi …
Lúc ấy Ninh Nghị ngồi ở dưới lan can, ánh đèn màu trần bì chiếu lên, lúc hắn nói, nghe như là lời xin lỗi. Cẩm Nhi đứng lên, hừ một tiếng, đá một cước vào lưng hắn, nhưng sau đó thì hai người không ai nhắc đến chuyện này nữa. Thái độ đó của Cẩm Nhi làm Ninh Nghị có chút bất ngờ, cũng may sau sự kiện đó, Cẩm Nhi cũng không tỏ vẻ bài xích hắn, khi hắn ở chung với Vân Trúc, nàng cũng vẫn ở bên cạnh, có đôi khi còn đấu võ mồm với hắn, cãi nhau ầm ĩ.
Trong tháng mười một, Ninh Nghị tranh thủ thời gian nhàn rỗi đến thăm hỏi nhạc sĩ, nhạc công, lại đi bái phỏng một vài thợ thủ công, tới đầu tháng mười hai, hắn đến tặng cho Vân Trúc một cây đàn cổ. Cầm là thủ công làm, dùng chất liệu tốt nhất nhưng thủ công thô ráp, nhìn bề ngoài giống như một khối gỗ được kéo căng dây đàn, tuy rằng mặt trên có vẽ bức tranh nhìn rất mỹ quan, nhưng trong mắt Vân Trúc, Cẩm Nhi, có lẽ trong mắt bất kỳ người nào, Cầm này rốt cuộc cũng chỉ là một sản phẩm thủ công vô cùng vụng về.
Nhưng dù cầm này âm gì cũng không chuẩn vẫn làm cho Vân Trúc cảm động vừa cười vừa khóc rất lâu.
Khi chạng vạng hôm đó Ninh Nghị ra về, Cầm Nhi đá một cước theo hắn, Ninh Nghị nghi hoặc quay đầu lại thì thấy nàng cúi đầu.
- Ninh Nghị, muội rất ngốc, nên không biết là huynh đang nghĩ gì, nhưng muội và Vân Trúc tỷ đều là xuất thân thanh lâu, làm tiểu thiếp hoặc là được người ta nuôi ở bên ngoài, đều là rất bình thường, cũng hết sức cam lòng. Nếu như gặp đàn ông nào đối xử tốt với bọn muội, thì cũng coi như là có một nơi chốn. Huynh nói cảm thấy rất nhiều thứ tốt, thì đều muốn lấy, chẳng phải đàn ông nào cũng đều như vậy sao? Gặp được nữ nhân mình thích thì cưới về nhà. Rốt cuộc huynh nghĩ thế nào, muội không biết, nhưng sống thế nào, cũng là chuyện của bọn muội. Vân Trúc tỷ bị ốm, rất nhiều người cũng sẽ ốm, nhưng dù bệnh có khá lên, muội và Vân Trúc tỷ đều không cảm thấy đó là chuyện của huynh, huynh không nên nghĩ nhiều như vậy.
Ninh Nghị bị mấy lời này ngẩn ra, đưa tay định vò đầu nàng, Cẩm Nhi đã bước tới ôm lấy hắn. Ninh Nghị có thể cảm nhận được hương thơm và sự mềm mại của thân thể nàng, ngực đầy dán sát vào hắn, hắn ôm lấy nàng.
- Muội biết huynh không nghe muội nói, đúng không?
Cẩm Nhi ở trong lòng hắn, nói, ngữ khí không hề oán giận. Ninh Nghị cười cười, cô gái ngày thường tỏ ra vô tâm vô phế, nhưng lại có một trái tim thông minh, nhạy cảm. khi nàng dùng phần dịu dàng của mình đặt ở trên người hắn, tâm sự của hắn, tính cách của hắn, thật ra cũng không gạt nàng được bao nhiêu.
- Ta … ta nghe hiểu mà, chỉ là ta nghĩ, mình có trách nhiệm …
- Vâng.
Cẩm Nhi khẽ gật đầu, cuộn trong lòng hắn.
- Thật ra muội cũng đã nói với Vân Trúc tỷ, chúng muội rất hài lòng rồi, tuy rằng buổi tối hôm đó huynh có nói vài lời với muội, muội thật sự nhớ đến là khóc … Muội chỉ nghĩ, huynh sẽ rất khó chịu.
- Đàn ông chính là phải ác với bản thân mình một chút, nhưng lời muội nói ta nhớ rồi.
- Vậy là tốt rồi.
Từ sau ngày đó, Ninh Nghị vẫn nhớ đến cảm giác của buổi chạng vạng hôm đó, nhớ đến từng lời nói của cô gái ở trong lòng mình. Ngay cả việc hắn vẫn không có cách nào giải quyết được vấn đề, nhưng tâm trạng dù sao cũng thoải mái hơn.
Hôm nay cùng Vân Trúc, Cẩm Nhi đọc sách, trò chuyện, lại nghe Vân Trúc dùng đàn hắn làm tấu một từ khúc, tuy rằng chất lượng cực kém, nhưng dưới ngón nghề của Vân Trúc, âm thanh vẫn ưu mỹ vô cùng. Vân Trúc cười nói nàng muốn dùng cầm nát để gẩy ra âm thanh đẹp, tuy nhiên nói thì nói vậy, nhưng nàng lại giữ gìn cẩm nát này như bảo bối! Lúc Ninh Nghị cầm một chiếc chân giò hun khói về nhà, lúc tới trong sân Ninh gia , đám người Tô Văn Dục, Tô Đàn Nhi đang trò chuyện về những việc hôm nay, ăn cơm tối xong, Ninh Nghị và Tô Văn Dục lại hàn huyên về chuyện doanh địa ở Sơn Đông. Khi quay lại trong sân, đèn dầu đã le lói, Đàn Nhi bế Ninh Hi ngồi bên cửa sổ ngắm người tuyết ở trong sân.
Ninh Nghị đi vào phòng, đùa giỡn với thê tử và đứa bé một lúc, Tô Đàn Nhi ôm Ninh Hi ngồi trên đùi hắn, khẽ hỏi:
- Huynh đang làm gì ở Sơn Đông vậy, sao lại khiến Văn Dục trở nên như kia …
- Làm sao vậy?
- Lúc cậu ấy trở về khi muốn bế Ninh Hi, nhìn rất ôn hòa, nhưng toàn làm Ninh Hi sợ khóc, cậu ấy rất xấu hổ, thiếp nhận ra được, cậu ấy đã không như trước đây nữa, mới mấy tháng thiếp không gặp mà cậu ta từ một công tử nhà giàu đã trở thành như vậy … Giống như là ngồi trong đại lao mới khiến một người thay đổi tính tình như thế, nhưng cũng không hẳn là dạng này … ikienthuc.org
- Đúng vậy.
Ninh Nghị lắc đầu.
- Cũng không hẳn là thế, nhưng cũng có chút là vậy, sau này hẳn là sẽ không như thế nữa, cái đó … có thể phá vỡ nhân sinh quan của con người …
- Bỏ đi, đừng để con nghe được.
Đàn Nhi mấp máy miệng, ghé sát mặt mình vào má con, cười cười, Ninh Nghị cũng đùa giỡn với đứa bé, khiến đứa nhỏ bật cười khanh khách.
- Mặc kệ thế nào, trải qua nhiều việc, cuối cùng cũng đã thành tài rồi, đúng không.
- Đúng vậy.
Lúc hai vợ chồng thì thầm trò chuyện trong phòng, trong Hứu tướng phủ ngoài thành Biện Lương, thư phòng rất sáng đèn, Tần Tự Nguyên đang hỏi Vương Sơn Nguyệt đủ loại chuyện về Sơn Đông, trong sân bên ngoài có vọng đến tiếng chạy tiếng hét của trẻ con, nói đến chuyện liên quan đến doanh địa, Vương Sơn Nguyệt cũng có chút do dự.
- … Thật ra, việc này đúng là vậy. Biểu hiện của Ninh Lập Hằng đối với việc đó vô cùng coi trọng, cháu đã từng nhìn, cũng từng thấy tình huống của Tô Văn Dục Tô gia, nghĩ … thật sự quá mức quỷ dị.
Ánh nến lay động, Vương Sơn Nguyệt đứng ở đằng kia, kể lại toàn bộ quá trình.
- … Lúc đầu, hình như chỉ là để bọn họ phục tùng mệnh lệnh của cấp trên, đơn giản huấn luyện, buổi tối đế bọn họ nói về một số chuyện xấu mà trước đây mình trải qua, để mấy hòa thượng kể chuyện xưa, nói cái gì nhân quả báo ứng, nhưng câu chuyện xưa này thật ra rất đơn giản, không hề sâu sắc …
Toàn bộ quá trình, thật ra cũng đơn giản như vậy, chỉ là trong doanh địa vô cùng nghiêm ngặt, ngoài ra, Ninh Lập Hằng còn ban thưởng cho những người nhận tội …
- Ai nói năng thành khẩn, ai nói hay nhất, có đạo lý nhất, hắn đều cho người chút lợi ích, cũng cho đi quản lý những người khác …
Ngay từ đầu hắn còn ở trong đó, chọn người nhận tội. Thời gian đó, có người cố ý nhận tội, cố ý giả dạng kể chuyện xưa, nhưng thời gian trôi qua, sự việc từ từ thay đổi. Cuộc sống trong doanh địa rất buồn tẻ, làm cho người ta có cảm giác thời gian trôi rất chậm. Qua một tháng, hắn đã đem toàn bộ hệ thống thành lập nên đi vào hoạt động, sau đó đại bộ phận thật ra là để chính bọn họ tự quản bọn họ …
- Người ở trong hoàn cảnh này rất khó có tâm lý giả bộ nữa, nói hoang đường nữa, tất cả mọi người bắt đầu lắng nghe chuyện xưa, sau đó là lần lượt nói những chuyện mình đã làm sai, nói vì sao mình làm sai, những người giả bộ thì cũng nói rất hối hận. Nói nói, không thể che giấu được mà cứ nói hết suy nghĩ, bởi vì ở mặt nào đó, nhận sai là một quang vinh. Người ta sẽ không để mình sinh hoạt tại một hoàn cảnh mà không có ai ủng hộ mình, sẽ cải biến hoàn cảnh, sẽ … phải thay đổi chính mình. Điều này thì Ninh Lập Hằng từng nói rồi, hình như là Hội chứng nhắc cho tỉnh lại gì đó.
- … Nói hay nhất phải là những người bị đám cường đạo bắt cóc, ngay từ đầu những người này sợ cường đạo, thời gian dài sau đó, bọn họ trái lại đã bắt đầu nảy sinh thiện cảm với cường đạo, cường đạo cũng thân thiết với bọn họ một chút, bọn họ còn nghĩ đấy là những người tốt … Cũng không phải là bọn họ thật sự nghĩ như vậy, là bởi vì mọi người đều tự gạt mình, không thể để mình sống trong bối cảnh sợ hãi, bọn họ tự cho mình một lý do, để mình cảm thấy hoàn cảnh đó không có trở ngại …
- Sau đó đến tháng thứ hai, sau khi Lập Hằng rời khỏi, sự việc càng trở nên kịch liệt. Người nhận tội thì có thái độ càng lúc càng thành khẩn, nhưng những người này lại tạo nên cảm giác nguy hiểm, bắt đầu âm thầm bảo người khác không nên như vậy, sau đó nổi lên vài lần bạo động. Người của cháu, người của Chúc gia trang có tới vài lần, nhưng hầu hết mọi hoạt động đều bị nội bộ bọn họ đè ép xuống, những người nhận tội này, cho rằng việc mình làm sai, phải ngăn trở người khác …
- Lúc đó Ninh Lập Hằng có chọn ở trong đó ra một số tiểu đầu mục làm tổ trưởng, có một tổ trưởng bởi vì thủ hạ muốn giết người chạy trốn, đã kích động người khác tác loạn, liền ra tay ngăn cản. Thậm chí sau khi đã ngăn cản, lại không cho phép những người khác làm càn nữa, nói thủ hạ kia chấp mê bất ngộ đã làm sai cũng chính là lỗi của mình, cuối cùng đã tự sát ngay trước mặt mọi người …
- Toàn bộ tình thế như vậy cho tới tháng thứ ba, một trăm người bị bắt, đã chết hơn ba mươi người, trong đó có mười hai là tự sát. Chỉ trong ba tháng, tình trạng của toàn bộ doanh địa là mọi người cả ngày đều nghĩ nghiệp chướng của mình nặng nề, còn có hán tử mấy tháng trước giết người như ngóe thì nay lấy nước mắt rửa mặt, tất cả mọi người đều muốn làm việc tốt, thế nhưng làm người ngoài nhìn vào, thật sự nghĩ … vô cùng kinh khủng, may mà có Lập Hằng ở phía sau bắt đầu điều đình, đưa vào hơn ba trăm đứa trẻ, theo họ học bản lĩnh, làm thầy trò truyền thừa …
Đám tiểu bối tụ tập trong đó, nhiều khách khanh, bằng hữu của Tướng phủ cũng được mời đến. Trên thực tế, là do Tần Tự Nguyên cố ý mời đến, mọi người hoặc là ngồi trò chuyện phiếm, hoặc là nói một chút về chính sự để cho con cháu trong nhà mình có ý chí tiến thủ nghe, cũng là một cách giáo dục tốt. Xem như là vị lão nhân thân làm Hữu tướng cũng có chút dìu dắt đối với người nhà rồi.
Bởi vì Tướng phủ nhiều người, số lần Ninh Nghị qua đó cũng giảm bớt đi, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn được đối phương mời qua đó, điều này cũng là bình thường.
Hơn nữa trong đó thường thường có các nhân vật bối phận và tuổi tác khá cao, ông là lấy thân phận sư trưởng để đẩy qua đó. Là một khách khanh trẻ tuổi nhất trong Tướng phủ, hắn cùng với đám Tần Tự Nguyên, Nghiêu Tổ Niên, Giác Minh là luận giao ngang hàng, đây chính là thực lực và chiến tích được tích lũy sau ba tháng bình định Lương Sơn, với tính cách của Ninh Nghị, hắn cũng không từ chối quá mức, về tri thức lý luận Nho gia, có lẽ hắn không đủ, nhưng đối với hắn mà nói, luôn luôn có một lý luận khác có thể bổ túc, tự bào chữa mỗi khi bị người ta làm cho tỉnh ngộ, đó là một loại kết quả trên hệ thống triết học hiện đại.
Đương nhiên, Tần Tự Nguyên giao du rộng lớn, ngẫu nhiên có gặp một vài vấn đề nghi hoặc. Lần tụ hội vài ngày trước, một vị Tri châu hơn bốn mươi tuổi từng là học trò của Tần Tự Nguyên, vừa mới biết Ninh Nghị là một thương hộ, là trẻ tuổi, trong lúc nghị luận nói thương nhân đê tiện và nguy hại, còn lấy chính Kỷ Châu của mình để làm ví dụ. Ninh Nghị ngay từ đầu cũng không để ý tới, dù sao hắn cũng còn trẻ tuổi, tham dự buổi tụ hội như vậy, chỉ dự thính chứ không tiện ra mặt, nhưng sau đó thấy đối phương nói năng kịch liệt, đụng đến hắn, hắn mới bắt đầu đem toàn bộ hệ thống sĩ công nông thương phân tích một hồi.
Toàn bộ hệ thống tạo thành thế nào, vận động thi hành ra sao, các thương nhân phát triển thế nào, nói đến hiện trạng và nhu cầu cụ thể là thế nào, tại sao lại như vậy, vân vân, còn phân tích cách làm của thương nhân tại Kỷ Châu cái gì là tốt, cái gì là không tốt. Đợi cho hắn phản bác vị Tri Châu kia xong, toàn bộ những người trong phòng trên cơ bản đều bối rối. Tới đêm, vị Tri châu bị trn mắng cho một trận đến tìm Ninh Nghị để xin lỗi, sau đó còn thỉnh giáo đối sách, giải pháp cái trị thương nhân Mà đối với Ninh Nghị mà nói, thật ra đây chỉ là một cách đẩy mạnh tiêu thụ đơn giản mà thôi. Nếu phải đi ra làm việc, nhất định sẽ có những nghi vấn như thế, mặc dù là cùng một vây cánh đấy, nhưng chưa chắc có thể hòa hợp êm thấm. Đối với việc này, Ninh Nghị đã sớm có chuẩn bị tâm lý rồi, Tần Tự Nguyên cũng hiểu nên không quá mức để người của mình xuất hiện gây xung đột quá lớn.
Mà Ninh Nghị tuổi trẻ, đại bộ phận thời gian đều tự giác tránh đi, đương nhiên đó mới là chính đồ. Mà trong nhưng thân thuộc của Tần gia, cũng có một vài người ghen tị hắn, có một vài người hỏi thăm tình huống của hắn, suy xét cũng có thể gả con gái cho hắn, đủ loại tình huống. Ninh Nghị có đôi khi sẽ cảm thấy vô cùng phiền toái.
Lần này sau khi qua đó, tụ tập ở trong Tướng phủ vẫn còn một vài người quen.
Đám người Giác Minh, Nghiêu Tổ Niên, Kỷ Khôn xem như là trưởng bối của Vương Sơn Nguyệt, Tần Tự Nguyên còn chưa trở về, nhưng có Tần Thiệu Hòa, Văn Nhân Bất Nhị. Khi Ninh Nghị đến thì mọi người đang hỏi Vương Sơn Nguyệt tình hình chi tiết tại Sơn Đông, thấy Ninh Nghị đã đến, cười nói nhân vật chính đến đây rồi. Ninh Nghị chào hỏi Vương Sơn Nguyệt, sau khi hỏi, biết là gã đêm qua mới về tới, buổi sáng hôm nay liền vào thành đến Tướng phủ bái kiến, Tô Văn Dục không cùng theo đến Tướng phủ, hẳn là về nhà.
Lúc này đã là gần buổi trưa, không lâu sau, Tần Tự Nguyên trở về, đồng hành còn có Hộ Bộ Thị lang Đường Khác hiện na cùng với Vương Kỳ Tùng vốn là quen biết cũ, nghe nói Vương Sơn Nguyệt trở về, liền cùng tới để thăm hỏi.
Trên thực tế, Ninh Nghị và Đường Khác cũng có hai lần có duyên gặp nhau. Từ sau thi từ tại Tết Đoan ngọ truyền ra, vị quan to có tài danh này từng hỏi Tần Tự Nguyên, vì sao không tiến cử nhân tài này vào Quốc Tử Giám. Hiện giờ tuy y chức quan kém hơn Tần Tự Nguyên, nhưng hai người lại có chút quan hệ cá nhân, gần đây. Lần thứ hai gần đây gặp lại Ninh Nghị, cũng từng quan tâm tới việc này.
Về phương diện khác, Đường Khác vốn là người Hàng Châu, cũng có giao tình với Tiền Hi Văn. Loạn Phương Lạp đánh cho Hàng Châu rối tinh rối mù, khi nghe Tần Tự Nguyên nói Ninh Nghị từng giải vậy cho Hàng Châu, còn nói đến thăm Tiền Hi Văn trước khi chết, nên vô cùng có thiện cảm với Ninh Nghị. Có điều chỉ hai lần tiếp xúc, vì Ninh Nghị có quyết tâm không màng đến quan trường, nên y có chút không vui, từng tận tình khuyên bảo hắn vài câu, giờ cảm quan đối với Ninh Nghị cũng vẫn rất tốt.
Khi gặp mặt liền ân cần hỏi thăm, trò chuyện, thật ra đều là chuyện bình thường.
Ninh Nghị đã quen thuộc Tướng phủ, không đến mức xa lạ. Vào giữa trưa trong Tướng phủ triển khai yến hội, Ninh Nghị cùng Vương Sơn Nguyệt ngồi bàn dành cho tiểu bối, trong nhóm có Tần Thiệu Hòa là lớn tuổi nhất cũng đến ngồi cùng, nói chút chuyện với Ninh Nghị.
- Hai ngày gần đây ta đã thương lượng một vài việc với gia phụ gia mẫu, khi nhắc đến Ninh huynh đệ, cảm thấy Ninh huynh đệ không ra ngoài làm quan, thật sự quá đáng tiếc, bởi vậy ngu huynh cũng muốn lải nhải với đệ, chỉ không biết trong lòng Ninh huynh đệ rốt cuộc đang có ý tưởng gì
Về chuyện này, Ninh Nghị từng trò chuyện với những người bên cạnh Hữu tướng, Tần Thiệu Hòa không phải là người đầu tiên. Chỉ có điều Ninh Nghị thật sự đang tính toán việc kinh doanh, tạm thời chưa từng suy xét về con đường làm quan, bởi vậy hắn bèn chuyển sang đề tài khác.
-Về việc này Ninh huynh đệ cứ suy nghĩ tiếp đi, thật ra gia phụ vô cùng hy vọng Ninh huynh đệ có thể đường đường ra mặt, vì làm việc phía sau màn, tương lai chưa chắc có đảm bảm. Tuy nhiên nếu Ninh huynh đệ tạm thời chưa có hứng thú, ngu huynh và gia phụ gia mẫu từng thảo luận, cảm thấy có thể kính nhờ Ninh huynh đệ một vài chuyện khác
- Ồ?
- Đệ cũng biết, Tướng phủ này đủ loại chi tiêu xa xỉ, sau khi phụ thân về hưu, trong phủ vốn đã từ bỏ một vài chuyện kinh doanh, lần này phục khởi lại muốn kinh doanh một chút, thật ra đều là lấy mặt mũi của Tướng phủ để đổi tiền. Về phương diện kinh doanh, phần nhiều là do Khôn thúc xử lý, nhưng thật ra Khôn thúc cũng không am hiểu việc làm ăn, ta đã trao đổi với mẫu thân, cảm thấy Lập Hằng có thể tiếp nhận, quản lý thay
Nghe Tần Thiệu Hòa nói chuyện này, Ninh Nghị mỉm cười:
- Tần huynh có biết hay không, ba tháng nay ta quay về kinh thành, xài tiền như nước, không chỉ có chi ra mà còn thu về được, nhưng số bạc cũng đã tốn gần mười vạn lượng rồi, hơn nữa đều là dùng bên nhà nương tử của ta đấy.
Tần Thiệu Hòa vỗ vai Ninh Nghị, lắc đầu cười to:
- Hài, Ninh huynh đệ không cần khiêm tốn, chỉ dựa vào biểu hiện của đệ ở Lương sơn mà muốn làm ăn buôn bán, ta có thể dốc toàn bộ. Thật ra ta đã nói với phụ thân rồi, gia phụ không cảm thấy đệ không kiếm được tiền, mà là ông cảm thấy đệ không cần phân tâm làm những việc nhỏ nhặt này. Đệ tuy rằng cự tuyệt xuất sĩ, nhưng trong Tướng phủ vẫn có một vài chính vụ vẫn phải đổ lên đầu đệ đấy, có nhận việc kinh doanh hay không, đều là chuyện nhỏ, nhưng chính sự thì đệ không thể đùn đẩy được.
Tần Tự Nguyên là Hữu tướng, tương đương với chức Thủ tướng thời hiện đại.
Thời gian gần đây, tên tuổi của khách khanh Tướng phủ quả thật là mang đến một vài chính vụ cần xử lý, phần lớn là có chút quan hệ với thương trường, quan trường, có một vài việc Ninh Nghị có thể tùy tay xử lý, có một vài việc vẫn phả hỏi đám người Nghiêu Tổ Niên về chi tiết quan trường để đưa ra đề nghị tiếp theo. Chút việc ấy không quá bận rộn, bên kia thì nói là để hắn kiến nghị, nhưng đại bộ phận phỏng chừng là dựa theo kiến nghị của hắn để đi làm rồi.
Nói đến đây, Ninh Nghị cũng gật đầu, sau đó vẻ mặt trở nên nghiê tuc:
- Thật ra kinh doanh là dựa vào bối cảnh, giao việc của Hữu Tướng phủ cho ta, ta nhập cổ phần, so với một mình ta làm cũng tiện nhiều hơn. Chỉ có điều là sự việc liên quan đến tiền, bình thường do người của nội bộ tới quản lý, mà Tướng phủ nhiều người như vậy, liên quan đến các mặt, nếu muốn giao cho ta không sợ người trong nhà không thoải mái dẫn đến loạn hay sao?
- Đó đều là chuyện nhỏ.
Tần Thiệu Hòa hiện giờ cũng đảm nhiệm đại quan Tri châu một phương, nếu không có quan hệ thân cận với Ninh Nghị và trong nhà căn bản sẽ không nói điều này với hắn. Lúc này vung tay lên biết là Ninh Nghị thật sự đáp ứng rồi, cười nâng chén.
- Vậy thì làm phiền Ninh huynh đệ rồi. Về phần trong nhà như nào thì đã có quy củ, qua hết năm ta sẽ gặp gia mẫu và mọi người để nói rõ việc này, tin rằng sẽ không làm khó Ninh huynh đệ
Nói xong lại cười nhẹ:
- Thật ra giữa Ninh huynh đệ và đường muội biểu muội của ta cũng rất tốt
Ninh Nghị phất tay:
- Đừng quên đệ là ở rể đấy.
Bên kia liền không kìm nổi cười ha hả.
Bàn bên này rảnh rỗi trò chuyện một lúc, sau khi bữa tiệc kết thúc, Ninh Nghị tìm Vương Sơn Nguyệt hỏi về Chúc gia trang, trên gương mặt xinh đẹp của Vương Sơn Nguyệt có chút do dự.
- Thật ra đều là hiểu lâm, ta và Hổ cô nương không có gì đâu.
- Thật sao? Ngay cả bản thân ta cũng không hiểu ra sao cả
Vương Sơn Nguyệt cau mày, rối rắm.
- Ngươi cũng biết đấy, sau khi việc ở Lương Sơn chấm dứt, việc bên Mật Trinh ti cũng không còn nhiều nữa, nếu mọi người quen thuộc với đồi Độc Long, thì ta cũng thỉnh thoảng rỗi rãi đến đó. Tam nương. Hổ cô nương và Chúc huynh đệ sắp thành hôn, nhưng bởi vì thương thế của Hổ thái công và huynh trưởng cô ấy nên mới chậm trễ một thời gian. Tới trước đó không lâu, có một ngày Chúc huynh đệ tới tìm ta nói chuyện, bảo rằng y và Hổ cô nương sắp thành thân, ta vô cùng vui mừng chân thành chúc phúc cho y, lúc ấy ánh mắt của y nhìn ta có vẻ gì đó rất lạ
Ánh mắt Ninh Nghị nhìn gã cũng có chút cổ quái, Vương Sơn Nguyệt hơi sững sờ, sau đó dựng ngón giữa lên, đây là thủ thế mà Ninh Nghị từng dạy gã ở Sơn Đông, chỉ có điều Vương Sơn Nguyệt do mẽ ngoài xinh đẹp nên chung quy có chút lạnh lùng diễm lệ. Vương Sơn Nguyệt bĩu môi:
- Sau đó ta mới biết, có lẽ y đang thử dò xét ta. Đợi sau khi nói với ta, ngày hôm sau, nghe nói y chạy tới thảo luận hôn sự với Hổ cô nương. Kết quả sau khi trở về, nói muốn đánh ta, ta sao là đối thủ của y chứ, lại chẳng biết việc gì, đương nhiên lời lẽ chính nghĩa cự tuyệt, kết quả còn đang lý luận với y, thì Hổ cô nương cầm đao chạy tới Vương Sơn Nguyệt nhắc đến chuyện này, biểu hiện đầy ủy khuất chua xót rơm rớm nước mắt. Lúc ấy gã căn bản không hiểu rõ cái gì cả, nhưng Hỗ Tam Nương đã chạy tới nói với Chúc Bưu.
- Không liên quan tới hắn, Chúc Bưu huynh muốn đánh thì đánh với ta.
Hơn nữa còn nói vài câu mờ ám, gã thật sự ngậm miệng im re, còn Hỗ Tam Nương thì cầm song đao đấu một trận với Chúc Bưu, bởi vì thân thủ của hai người không kém nhau nhiều, lại không thể đánh đến sống chết, cuối cùng Chúc Bưu xám xịt chạy đi, nói không thèm đấu với nữ tử.
Kết quả buổi chiều hôm đó, đợi cho Hỗ Tam Nương đi rồi, Chúc Bưu lại chạy tới tìm Vương Sơn Nguyệt khởi binh hỏi tội. Thật ra bình thường quan hệ giữa mọi người rất tốt, việc tranh giành tình nhân giữa nam và nữ, người của Lang đạo tham dự vào cũng không hay. Vương Sơn Nguyệt chống đỡ mấy chiêu, bị đối phương đánh cho thành mắt gấu mèo, lúc này Chúc Bưu mới thỏa mãn bỏ đi.
Ninh Nghị nghe vậy ôm bụng cười không ngớt, sau đó hỏi:
- Vậy ngươi và Hổ cô nương rốt cuộc là thế nào? Xem ra cô ấy thích ngươi, ngươi lại không thích cô ấy?
- Ta…. ta cũng không biết nữa.
- Vậy ngươi và Hổ cô nương rốt cuộc là như nào? Xem ra là cô ấy thích ngươi, nhưng ngươi thì không thích cô ấy?
- Ta…ta cũng không biết nữa
Đi dưới mái hiên Tướng phủ, tuyết đọng từ trên cây rơi xuống, vẻ mặt Vương Sơn Nguyệt trở nên nghiêm túc.
- Thật ra trong thời gian ở đồi Độc Long, đúng là thỉnh thoảng ta có lui tới, mà lúc ấy Hổ gia trang chỉ có mình cô ấy chống đỡ đại cục, hiện giờ Hổ Thành đã tàn phế hai chân, mà sức khỏe lão thái công cũng đã không bằng trước, rất nhiều chuyện cô ấy tới hỏi ta, ta đương nhiên không tiện cự tuyệt. Hơn nữa mọi người là bằng hữu, ta lại có quan hệ trong quan trường, có thể giúp đỡ thì đương nhiên sẵn lòng giúp, ai biết sự việc lại biến thành như vậy, thật ra trước khi rời đi, Tam nương có tìm ta, hỏi ta có bằng lòng cưới cô ấy không, ta thật sự khó xử, đạo lý vợ của bạn không thể bắt nạt, ta hiểu được đấy. Chúc gia trang đánh một trận xong, ta là huynh đệ sinh tử với Chúc Bưu, hắn muốn đánh ta, ta cũng không phản đối.
Gã mấp máy miệng, vẻ mặt kiên nghị:
- Hơn nữa, trong nhà ta tình huống như vậy, sao có thể suy xét việc thành thân. Việc này, Lập Hằng ngươi cũng biết mà.
Ninh Nghị nhìn gã một hồi lâu, sau đó cười lắc đầu, vỗ vỗ bờ vai của gã:
- À, thật ranếu để ý lời của Chúc Bưu, cũng không phải là tự dưng đánh ngươi.
Lúc trước hắn cũng đã nói, hắn thật ra không thích kiểu cô gái như Tam Nương.
- Nhưng bất kể thế nào, đời ta đọc sách thánh hiền, luôn không nên làm loại chuyện này
- Xem ra một đám người đi theo Tần tướng đọc sách, Vương huynh đệ ngươi làm việc cực đoan nhất, trong lòng ngược lại chính phái nhất
Ninh Nghị cười cười.
- Được rồi, vậy ta hỏi ngươi một câu, ngươi đánh thắng Hổ Tam nương không?
- Ặc
- Nói một chút về hiệu quả và lợi ích, nếu võ nghệ của ngươi cao như Hỗ Tam Nương, vậy ngươi còn sử dụng cách cắn người không?
Ninh Nghị nghiêm túc nói.
- Nếu như ngươi thật sự cưới Hổ Tam Nương, võ nghệ của cô ấy lợi hại như vậy, có lẽ còn có thể dạy nữ tử trong nhà tập võ, căn bản không cần ngươi bảo vệ họ.
Ánh mắt Vương Sơn Nguyệt quơ quơ.
Ninh Nghị tiếp tục nói:
- Lui một bước mà nói, hiện giờ trừ chúng ta đang có quan hệ làm ăn với đồi Độc Long, thì còn có hai nhà ở đồi Độc Long thôi, với tình huống hiện giờ của Hổ gia, sau này này nhất định Hổ Tam Nương sẽ quản lý gia đình, sau khi Chúc Bưu và Hổ Tam Nương thành thân, trở thành người một nhà. Mà nếu như ngươi cưới Hổ tam Nương, đại bộ phận Hổ gia trang sau này sẽ là của ngươi, bọn họ có người, Vương gia có danh, tương đối mà nói, hiện giờ Vương gia đều là nữ tử, cũng không tính là giàu có, chỉ sợ cũng không có nhiều tiền bằng Hổ gia trang. Nếu như ngươi có thể lấy Hổ Tam Nương, ưu khuyết bù nhau, có trăm lợi mà không có một hại, ngoại trừ là ngươi xinh hơn cô ấy.
Hắn nói xong, tiếp tục đi lên phía trước:
- Thật ra có lẽ nói về lợi ích và hiệu quả ngươi không thích nghe. Vợ của bạn không thể bắt nạt, nhưng vấn đề hiện tại là Chúc Bưu không thích Hổ Tam Nương, Hổ Tam Nương thích ngươi, có lẽ ngươi cũng thích cô ấy, trên đời này nam tử có rất nhiều lựa chọn, Tam Nương tử gả cho Chúc Bưu, cả đời cũng đã định rồi, ngươi cảm thấy cô ấy sẽ vui vẻ sao? Ngươi vì đạo nghĩa của mình, lại từ chối trái tim thật lòng của một cô gái … đương nhiên, trừ phi ngươi thật sự không thích cô ấy, mà cô ấy chỉ thích vẻ đẹp của ngươi, một cô gái nhỏ sống trong một nông thôn toàn kẻ lỗ mãng hoàn toàn không có cảm giác thư hương môn đệ, phỏng chừng muốn Vương gia ngươi hài lòng cũng rất khó …
Vương Sơn Nguyệt cúi đầu suy nghĩ, cau mày:
- Thật ra … cũng không phải … thật ra ta … không cảm thấy là Hổ cô nương có gì lỗ mãng, hơn nữa võ nghệ của cô ấy … nhưng cho dù ngươi nói vậy, ta vẫn cảm thấy có mấy điều gì đó không đúng lắm …
- Đương nhiên không đúng.
Ninh Nghị chỉ vào gã:
- Chúc Bưu ư, hắn chưa có phụ nữ đấy. Ngươi có biết Chúc Bưu thích kiểu cô gái như nào không? Chính là các cô gái giống như tỷ muội trong nhà ngươi ấy, có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại không quá mức kiêu ngạo, sau khi thành thân có thể giúp chồng dạy con … có lẽ không nhất định có thể thành nhưng năm sau hắn tới đây, ngươi là huynh đệ đấy, không ngại giới thiệu một chút. Vào ở rể hay không trước tiên không nói, Chúc gia trang có người có tiền, nhà ngươi có danh tiếng, Chúc Bưu tuy xuất thân thảo mãng, nhưng tính cách cũng không tệ, chưa nói tới cái gì mà trèo cao hay thấp, việc này, ngươi có thể nghĩ lại …
Vương Sơn Nguyệt và Ninh Nghị cũng coi như có giao tình, ngày thường cũng bị hắn mê hoặc rồi, lúc này đợi Ninh Nghị nói xong, gã nhìn nhìn hắn vài lần, có vẻ dao động. Hai người đi qua một cửa viện, đang tiến vào hậu hoa viên của Tướng phủ, có người trẻ tuổi đi tới đối mặt với Ninh Nghị, sau đó chắp tay:
- A, Ninh công tử … Vị cô nương này là?
Ninh Nghị không kìm nổi cười, nói:
- Đây là … Vương cô nương, họ Vương, ha hả, tên Sơn Nguyệt.
Thanh niên Tần gia kia vốn là thấy bộ dạng Vương Sơn Nguyệt thì thuận miệng hỏi, đợi khi Ninh Nghị trả lời mới để ý tới y phục của đối phương, lập tức vẻ mặt phức tạp. Vương Sơn Nguyệt hơi hơi cúi đầu, có chút bất đắc dĩ chắp tay. Gã ở vùng Sơn Đông giết người đối địch, thủ đoạn thô bạo, thật ra tâm tính ôn hòa, đối với người bình thường nói mình xinh đẹp hay gì đó, thật ra cũng không để ý nhiều.
Lúc này tuyết lớn đã ngừng rơi, trong hoa viên đọng tuyết thật dày, một nhóm trẻ con chạy trốn trong đó, thi nhau ném tuyết, vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy nữ quyến của Tần phủ. Ninh Nghị và Vương Sơn Nguyệt hàn huyên một lúc, thỉnh thoảng sẽ nghe bên kia xì xào:
- Bên kia có một tỷ tỷ giả nam trang, đã bị ta phát hiện.
Ninh Nghị lại hỏi Vương Sơn Nguyệt về tình hình Tô Văn Dục, biết doanh địa lúc trước quản lý đã tạo thành áp lực lớn cho Tô Dục Văn, nhưng cũng may vào trong tháng cuối này, thiếu niên các nơi mua đến đã đi vào, để những người Lương Sơn đó dạy võ nghệ hoặc là bản lĩnh, loại phương thức thừa kế này sẽ hóa giải tình trạng tinh thần của mọi người trong doanh địa, Tô Văn Dục cũng bởi vậy mà nhẹ nhõm rất nhiều.
Tán gẫu linh tinh như thế xong, Ninh Nghị cáo từ rời khỏi Tướng phủ, trước khi đi, Tần Thiệu Hòa còn lấy ra hai chân giò hun khói nói là đồ cúng trên triều đình.
Vương Sơn Nguyệt tiễn hắn ra ngoài, hắn quay đầu lại nói:
- Suy nghĩ thật kỹ đi, chuyện giữa ngươi và Hổ cô nương ấy.
Vương Sơn Nguyệt đứng ở trên bậc thang cười:
- Loại chuyện tán gái này, ngươi lại không am hiểu rồi.
Ninh Nghị đánh một quyền vào vai gã, lúc này mới phất tay chạy lấy người.
Tướng phủ cách hoàng thành rất gần, dù là hai ngày nay tuyết lớn rơi đầy, nhưng lúc nào cũng có người của các hộ gia đình ra ngoài dọn dẹp đường phố, bởi vậy hai bên đường giăng đèn kết hoa, không hề có tuyết đọng gì. Ninh Nghị cầm theo chân giò hun khói đi qua phố dài, đi vào con đường phụ cận, ánh mắt dừng ở cây cối, tường viện, người đi đường, lắc lắc đầu cười cười Loại chuyện tán gái này, có lẽ hắn thật sự không am hiểu.
Đến trước cửa một tiểu viện, hắn gõ cửa. Bên trong có người đi ra mở, tiếng bước chân vang lên, tiếng một cô gái vọng ra:
- Ai đó?
- Có người đưa ấm áp tới.
- Hừ!
Nữ tử bên trong khẽ hừ một tiếng, đại khái là không còn từ gì để nói, sau đó mở cửa viện ra. Sau cửa viện là Nguyên Cẩm Nhi mặc trang phục màu vàng nhạt, nàng hơi khẽ mím môi, híp mắt nhìn Ninh Nghị. Đợi cho Ninh Nghị tiến vào, tôi tớ đóng cửa sân, nàng mới giang hai tay làm bộ dạng như muốn nhào vào lòng hắn. Ninh Nghị cũng mở tay ra, Cẩm Nhi lại cười tránh khỏi, ôm lấy giò heo hun khói trên tay hắn, mà Ninh Nghị thì khẽ đánh vào mông nàng, nàng mới nhảy dựng lên, giương nanh múa vuốt định đấu với Ninh Nghị, sau đó lại sôi nổi đi vào trong viện, chỉ vào người tuyết nhỏ ở trong, nói:
- Là muội đắp đấy.
Viện tử này tinh xảo, bên trong có hai lầu nhỏ bố trí tinh mỹ, viên lâm hoa cỏ, hòn giả sơn, cây cối đều toát lên vẻ đẹp sức sống. Đây vốn là sản nghiệp của Tướng phủ, khi Ninh Nghị vào viện tử, có vài tôi tớ đang xử lý ở chung quanh, trong đó có một tòa lầu nhỏ ngay bên đường, Cẩm Nhi phỏng chừng là đứng ở trên nhìn thấy Ninh Nghị tới đây. Trên lầu văng vẳng tiếng đàn khe khẽ, sau đó thì ngừng lại.
Đi vào cửa tiểu lâu kia, Ninh Nghị cởi giầy, khi xoay người đi vào, tiếng bước chân từ bên trên nhẹ nhàng truyền đến, một bóng người màu trắng nhào vào lòng hắn, được Ninh Nghị giang tay ôm lấy, bóng dáng kia ôm lấy cổ hắn, hai chân rời khỏi mặt đất, lẳng lặng ôm Ninh Nghị như vậy. Trôi qua một lát, Ninh Nghị khẽ thở dài:
- Muội càng lúc càng giống như bị nuôi ở ngoài rồi …
Bóng dáng kia không kìm nổi bật cười.
Ninh Nghị ôm nàng đi lên lầu:
- Muội còn chưa khỏe, không nên chạy tới chạy lui.
Cẩm Nhi cầm chân giò đi tới:
- Tỷ tỷ hôm nay khá lên rồi.
Khi tiến vào lầu hai, không khí ấm áp bao phủ nơi này, nhưng bởi vì trong phòng dùng nhiều đèn ngọc lưu ly, ban ngày càng sáng rực, nhưng cũng không khó chịu, rõ ràng là thường thường còn có thông gió. Trong phòng có nhiều đồ vật của nữ tử khuê phòng, cũng có các loại nhạc khí, không ít sách, trên nền đất còn trải một tấm thảm nhung.
Ninh Nghị ôm Vân Trúc đang mặc trang phục màu trắng tới bên giường trong phòng, Vân Trúc muốn xuống giường pha trà, bị Ninh Nghị phất tay bảo ngừng lại.
- Hừ.
Ninh Nghị cầm cổ tay của nàng nghe mạch đập một lúc, nhìn nàng:
- Xem này, mạch vẫn rất mạnh đều đặn, sức khỏe đỡ rồi đúng không?
Vân Trúc cũng tự đặt lên cổ tay mình, mở to mắt.
- Hẳn là vậy.
Ninh Nghị bĩu môi.
Cẩm Nhi sau khi cất chân giò hun khói rồi, đứng ở cửa nhìn Vân Trúc xuống giường, ở bên bàn nhỏ gần giường châm trà, sau đó lại chui vào chăn. Ninh Nghị ngồi mép giường, cầm một quyển sách bắt đầu đọc cho nàng nghe, hai người nắm tay nhau. Không lâu sau, nàng cũng bĩu môi đi vào, bò lên giường, nằm cạnh tỷ tỷ chốc lát, lại bò qua bò lại gây sức ép một lúc, lát sau, xuống giường cầm một quyển tiểu thuyết bằng tranh vẽ để xem, ngồi lên tấm thảm xù bên cạnh Ninh Nghị, tựa vào hắn.
Nhưng tiếng đọc sách của Ninh Nghị quấy rầy nàng, làm nàng phải buông quyển tiểu thuyết tranh vẽ xuống, ngẩng lên nhìn Ninh Nghị.
Mấy năm nay, đây không phải là lần đầu tiên nàng gặp nam nhân đẹp nhất, nhưng trong khoảng thời gian này, nàng nghĩ, nàng đã bắt đầu thấy quen thuộc với hắn rồi, và bắt đầu cảm thấy hắn là nam nhân tốt nhất, lợi hại nhất, mặc dù có lúc nàng thấy được mặt yếu đuối của hắn … Vấn đề sức khỏe của Vân Trúc là đã bắt đầu dần dần biểu lộ khi còn ở Biện Lương, sau khi Ninh Nghị trở về thì bất chợt bùng nổ, một lần nàng ăn không vào bất cứ thứ gì, nôn mửa, thậm chí thể hư ngất xỉu. Tướng phủ có mời ngự y đến khám và chữa bệnh cho nàng, kết quả cuối cùng chẩn ra chính là tâm bệnh. Ninh Nghị cũng không biết tâm bệnh của nàng kết vào lúc nào, ngay cả bản thân Vân Trúc cũng không nói nên lời, đặc biệt sau khi nàng đã xác định quan hệ với Ninh Nghị, nhưng không lâu sau đó, Ninh Nghị mới dần dần nhìn ra vấn đề.
Lúc trước Vân Trúc mở quán nhỏ, là vì kế sinh nhai, mở Trúc Ký, là vì có thể trợ giúp hắn. Nhưng mà sau sự việc Lương Sơn, các nàng theo tới kinh thành, thứ nhất là không quen khí hậu, lại tới một nơi mới mẻ, thứ hai, có liên quan đến việc mở rộng phát triển Trúc Ký, kế hoạch mà Ninh Nghị định ra, Vân Trúc theo không kịp. Nội tâm nàng thông tuệ, đối nội, quả thật nàng không thể quản lý Trúc Ký, đối ngoại, hoàn cảnh quen thuộc, người quen cũng đã rời xa … tuy rằng lúc ở Giang Ninh nàng cũng không có quá nhiều xã giao, nhưng vùng đất Giang Ninh, dù sao cũng là nơi nàng sống nhiều năm.
Hết thảy vấn đề sau khi được giải quyết, ngược lại vấn đề tình cảm hiện tại rất tốt đẹp. Vân Trúc lúc đầu cũng không rõ tại sao mình lại sinh bệnh, nhưng tự cảm thấy dưới tình huống hết thảy đều tốt đẹp đã lại làm phiền Ninh Nghị, tâm tình như vậy thậm chí càng làm tâm bệnh của nàng nặng thêm. Lúc ấy Cẩm Nhi chưa rõ, chỉ đến khi đêm đó ở bên giường, nàng thấy Ninh Nghị ngồi đằng kia, cầm tay Vân Trúc, nói Ta đã nuôi muội thành chim hoàng yến mất rồi … thì nàng mới dần dần hiểu được.
Như vấn đề tình cảm mà Vương Sơn Nguyệt gặp phải, từ sau khi trở về Biện Lương, vấn đề phiền toái lớn nhất mà Ninh Nghị gặp phải chính là tình cảm, đây là điều mà ai cũng bất ngờ.
Tại kiếp trước, ở phương diện tình cảm hắn không có thu hoạch nhiều lắm, tới kiếp này, đối với tình cảm con người, hắn lại càng quý trọng, hắn vốn là người có năng lực xuất chúng, đối với chuyện hắn cảm thấy tốt đẹp, thì cũng không nguyện từ bỏ, cảm giác … xe đến trước núi ắt có đường. Hắn đã từng dũng cảm đề cập sự phiền não này với Khang Hiền, nhưng dù gì thì hắn cũng không có ý định từ bỏ đấy. Mà tới lúc này, mấy thứ chất chứa này cuối cùng vẫn phải ép xuống …
Không khí trong phòng ấm áp, cảnh tuyết ngày đông làm trong ngoài phòng sáng trưng. Trong tiếng đọc sách ôn hòa, Cẩm Nhi cuối cùng đã nhớ đến chuyện vào cuối thu kia.
Đó là đêm mà đom đóm đã không xuất hiện, ngọn lửa chiếu qua chụp đèn lồng, tạo thành một tầng màu vàng vỏ quýt ở trong viện tử, chiếu lên núi đá giữa viện tử.
Cảnh cuối thu đó, đối với Cẩm Nhi giống như là một màn khói bao phủ mờ ảo. Vân Trúc tỷ bị bệnh, đối với nàng đối với Ninh Nghị đều là một chuyện bất ngờ trở tay không kịp.
Khi ấy, Ninh Nghị là người có phản ứng đầu tiên. Không lâu sau, từng sự việc bên Vân Trúc bắt đầu bị tước đi, thật ra vấn đề lớn là về Trúc Ký, đối với chuyện này, lúc ấy Vân Trúc sức khỏe vẫn còn yếu còn có chút áy náy, nhưng Ninh Nghị chăm sóc bên giường thì lại cười khổ tự gánh trách nhiệm.
- Còn nhớ ban đầu lại trước tiểu lâu muội nói gì không. Cát không nắm được, hãy để nó bay đi. Thật ra, ta vốn hy vọng các muội mở cửa hàng sẽ cảm thấy vui vẻ. Lúc đầu cũng rất được, sau vì chuyện của Tô gia, ta muốn dùng Trúc Ký làm vật dẫn mở rộng kinh doanh, thật ra là lỗi của ta, cũng là sai lầm của ta, ta lại bắt đầu phạm vào
Trong nụ cười khổ của Ninh Nghị cùng với lời nói của hắn nói như là tự nhận mình sai lầm, Cẩm Nhi và Vân Trúc đều không rõ là ám chỉ điều gì, nhưng khi ý thức được thủ đoạn giải quyết vấn đề của Ninh Nghị, có lẽ không coi là thần kỳ nữa.
Sau khi dỡ xuống chuyện của Trúc Ký, hắn đi tìm cầm sư nhạc hộ nổi danh nhất trong kinh thành để cùng đến thăm Vân Trúc, dùng lý do không phải là trao đổi lẫn nhau, mà là muốn nghe một khúc, trong lúc giải sầu, ngẫu nhiên trò chuyện phiếm với Vân Trúc, đọc những câu chuyện xưa cho nàng nghe. Như vậy, tâm tình của Vân Trúc mới dần trầm tĩnh lại, nhưng thật ra Ninh Nghị vì thế lại hiểu được về cầm khúc âm luật, thỉnh thoảng còn có vài vấn đề hỏi Vân Trúc, dù là ngây thơ buồn cười nhưng cũng khiến người ta buông lỏng tâm tình.
Tâm bệnh lúc đến như núi, lúc đi như là mưa xuân kéo dài. Thu đi đông lại, sau khi trong thành Biện Lương rơi xuống trận tuyết lớn, bệnh tình Vân Trúc dần dần chuyển biến tốt đẹp. Nhưng như vậy quan hệ giữa hắn với Cẩm Nhi vì vậy lại phải gác lại rồi.
Trước khi đi Sơn Đông, hai người đã nói rõ với nhau, đợi sau khi hắn quay về sẽ có một lời giải thích hợp lý cho Cẩm Nhi. Đáng tiếc khi trở về, Vân Trúc bị bệnh, hai người chăm sóc nàng, khi ở cùng nhau thì cũng có lúc đùa vui, nhưng đối với việc này, Cẩm Nhi biết rằng hắn có chút áy náy, thậm chí khi hai người ở trong hành lang trò chuyện phiếm, nàng nghe hắn từng nói với mình: Lòng người không bao giờ thấy đủ.
- Có đôi khi, con người ta cảm thấy nhiều thứ đều rất tốt, tốt đến mức sau đó thì đều mơ tưởng muốn có. Vân Trúc cũng tốt, muội cũng rất tốt, trước kia ta không cảm thấy mình là kẻ đa tình, hiện giờ thì hay rồi, cái gì cũng có thể giải quyết được, nhưng chỉ có việc này là ta không biết phải giải quyết thế nào. Trước đó đã đồng ý với muội, hiện tại trong lúc này không làm được rồi …
Lúc ấy Ninh Nghị ngồi ở dưới lan can, ánh đèn màu trần bì chiếu lên, lúc hắn nói, nghe như là lời xin lỗi. Cẩm Nhi đứng lên, hừ một tiếng, đá một cước vào lưng hắn, nhưng sau đó thì hai người không ai nhắc đến chuyện này nữa. Thái độ đó của Cẩm Nhi làm Ninh Nghị có chút bất ngờ, cũng may sau sự kiện đó, Cẩm Nhi cũng không tỏ vẻ bài xích hắn, khi hắn ở chung với Vân Trúc, nàng cũng vẫn ở bên cạnh, có đôi khi còn đấu võ mồm với hắn, cãi nhau ầm ĩ.
Trong tháng mười một, Ninh Nghị tranh thủ thời gian nhàn rỗi đến thăm hỏi nhạc sĩ, nhạc công, lại đi bái phỏng một vài thợ thủ công, tới đầu tháng mười hai, hắn đến tặng cho Vân Trúc một cây đàn cổ. Cầm là thủ công làm, dùng chất liệu tốt nhất nhưng thủ công thô ráp, nhìn bề ngoài giống như một khối gỗ được kéo căng dây đàn, tuy rằng mặt trên có vẽ bức tranh nhìn rất mỹ quan, nhưng trong mắt Vân Trúc, Cẩm Nhi, có lẽ trong mắt bất kỳ người nào, Cầm này rốt cuộc cũng chỉ là một sản phẩm thủ công vô cùng vụng về.
Nhưng dù cầm này âm gì cũng không chuẩn vẫn làm cho Vân Trúc cảm động vừa cười vừa khóc rất lâu.
Khi chạng vạng hôm đó Ninh Nghị ra về, Cầm Nhi đá một cước theo hắn, Ninh Nghị nghi hoặc quay đầu lại thì thấy nàng cúi đầu.
- Ninh Nghị, muội rất ngốc, nên không biết là huynh đang nghĩ gì, nhưng muội và Vân Trúc tỷ đều là xuất thân thanh lâu, làm tiểu thiếp hoặc là được người ta nuôi ở bên ngoài, đều là rất bình thường, cũng hết sức cam lòng. Nếu như gặp đàn ông nào đối xử tốt với bọn muội, thì cũng coi như là có một nơi chốn. Huynh nói cảm thấy rất nhiều thứ tốt, thì đều muốn lấy, chẳng phải đàn ông nào cũng đều như vậy sao? Gặp được nữ nhân mình thích thì cưới về nhà. Rốt cuộc huynh nghĩ thế nào, muội không biết, nhưng sống thế nào, cũng là chuyện của bọn muội. Vân Trúc tỷ bị ốm, rất nhiều người cũng sẽ ốm, nhưng dù bệnh có khá lên, muội và Vân Trúc tỷ đều không cảm thấy đó là chuyện của huynh, huynh không nên nghĩ nhiều như vậy.
Ninh Nghị bị mấy lời này ngẩn ra, đưa tay định vò đầu nàng, Cẩm Nhi đã bước tới ôm lấy hắn. Ninh Nghị có thể cảm nhận được hương thơm và sự mềm mại của thân thể nàng, ngực đầy dán sát vào hắn, hắn ôm lấy nàng.
- Muội biết huynh không nghe muội nói, đúng không?
Cẩm Nhi ở trong lòng hắn, nói, ngữ khí không hề oán giận. Ninh Nghị cười cười, cô gái ngày thường tỏ ra vô tâm vô phế, nhưng lại có một trái tim thông minh, nhạy cảm. khi nàng dùng phần dịu dàng của mình đặt ở trên người hắn, tâm sự của hắn, tính cách của hắn, thật ra cũng không gạt nàng được bao nhiêu.
- Ta … ta nghe hiểu mà, chỉ là ta nghĩ, mình có trách nhiệm …
- Vâng.
Cẩm Nhi khẽ gật đầu, cuộn trong lòng hắn.
- Thật ra muội cũng đã nói với Vân Trúc tỷ, chúng muội rất hài lòng rồi, tuy rằng buổi tối hôm đó huynh có nói vài lời với muội, muội thật sự nhớ đến là khóc … Muội chỉ nghĩ, huynh sẽ rất khó chịu.
- Đàn ông chính là phải ác với bản thân mình một chút, nhưng lời muội nói ta nhớ rồi.
- Vậy là tốt rồi.
Từ sau ngày đó, Ninh Nghị vẫn nhớ đến cảm giác của buổi chạng vạng hôm đó, nhớ đến từng lời nói của cô gái ở trong lòng mình. Ngay cả việc hắn vẫn không có cách nào giải quyết được vấn đề, nhưng tâm trạng dù sao cũng thoải mái hơn.
Hôm nay cùng Vân Trúc, Cẩm Nhi đọc sách, trò chuyện, lại nghe Vân Trúc dùng đàn hắn làm tấu một từ khúc, tuy rằng chất lượng cực kém, nhưng dưới ngón nghề của Vân Trúc, âm thanh vẫn ưu mỹ vô cùng. Vân Trúc cười nói nàng muốn dùng cầm nát để gẩy ra âm thanh đẹp, tuy nhiên nói thì nói vậy, nhưng nàng lại giữ gìn cẩm nát này như bảo bối! Lúc Ninh Nghị cầm một chiếc chân giò hun khói về nhà, lúc tới trong sân Ninh gia , đám người Tô Văn Dục, Tô Đàn Nhi đang trò chuyện về những việc hôm nay, ăn cơm tối xong, Ninh Nghị và Tô Văn Dục lại hàn huyên về chuyện doanh địa ở Sơn Đông. Khi quay lại trong sân, đèn dầu đã le lói, Đàn Nhi bế Ninh Hi ngồi bên cửa sổ ngắm người tuyết ở trong sân.
Ninh Nghị đi vào phòng, đùa giỡn với thê tử và đứa bé một lúc, Tô Đàn Nhi ôm Ninh Hi ngồi trên đùi hắn, khẽ hỏi:
- Huynh đang làm gì ở Sơn Đông vậy, sao lại khiến Văn Dục trở nên như kia …
- Làm sao vậy?
- Lúc cậu ấy trở về khi muốn bế Ninh Hi, nhìn rất ôn hòa, nhưng toàn làm Ninh Hi sợ khóc, cậu ấy rất xấu hổ, thiếp nhận ra được, cậu ấy đã không như trước đây nữa, mới mấy tháng thiếp không gặp mà cậu ta từ một công tử nhà giàu đã trở thành như vậy … Giống như là ngồi trong đại lao mới khiến một người thay đổi tính tình như thế, nhưng cũng không hẳn là dạng này … ikienthuc.org
- Đúng vậy.
Ninh Nghị lắc đầu.
- Cũng không hẳn là thế, nhưng cũng có chút là vậy, sau này hẳn là sẽ không như thế nữa, cái đó … có thể phá vỡ nhân sinh quan của con người …
- Bỏ đi, đừng để con nghe được.
Đàn Nhi mấp máy miệng, ghé sát mặt mình vào má con, cười cười, Ninh Nghị cũng đùa giỡn với đứa bé, khiến đứa nhỏ bật cười khanh khách.
- Mặc kệ thế nào, trải qua nhiều việc, cuối cùng cũng đã thành tài rồi, đúng không.
- Đúng vậy.
Lúc hai vợ chồng thì thầm trò chuyện trong phòng, trong Hứu tướng phủ ngoài thành Biện Lương, thư phòng rất sáng đèn, Tần Tự Nguyên đang hỏi Vương Sơn Nguyệt đủ loại chuyện về Sơn Đông, trong sân bên ngoài có vọng đến tiếng chạy tiếng hét của trẻ con, nói đến chuyện liên quan đến doanh địa, Vương Sơn Nguyệt cũng có chút do dự.
- … Thật ra, việc này đúng là vậy. Biểu hiện của Ninh Lập Hằng đối với việc đó vô cùng coi trọng, cháu đã từng nhìn, cũng từng thấy tình huống của Tô Văn Dục Tô gia, nghĩ … thật sự quá mức quỷ dị.
Ánh nến lay động, Vương Sơn Nguyệt đứng ở đằng kia, kể lại toàn bộ quá trình.
- … Lúc đầu, hình như chỉ là để bọn họ phục tùng mệnh lệnh của cấp trên, đơn giản huấn luyện, buổi tối đế bọn họ nói về một số chuyện xấu mà trước đây mình trải qua, để mấy hòa thượng kể chuyện xưa, nói cái gì nhân quả báo ứng, nhưng câu chuyện xưa này thật ra rất đơn giản, không hề sâu sắc …
Toàn bộ quá trình, thật ra cũng đơn giản như vậy, chỉ là trong doanh địa vô cùng nghiêm ngặt, ngoài ra, Ninh Lập Hằng còn ban thưởng cho những người nhận tội …
- Ai nói năng thành khẩn, ai nói hay nhất, có đạo lý nhất, hắn đều cho người chút lợi ích, cũng cho đi quản lý những người khác …
Ngay từ đầu hắn còn ở trong đó, chọn người nhận tội. Thời gian đó, có người cố ý nhận tội, cố ý giả dạng kể chuyện xưa, nhưng thời gian trôi qua, sự việc từ từ thay đổi. Cuộc sống trong doanh địa rất buồn tẻ, làm cho người ta có cảm giác thời gian trôi rất chậm. Qua một tháng, hắn đã đem toàn bộ hệ thống thành lập nên đi vào hoạt động, sau đó đại bộ phận thật ra là để chính bọn họ tự quản bọn họ …
- Người ở trong hoàn cảnh này rất khó có tâm lý giả bộ nữa, nói hoang đường nữa, tất cả mọi người bắt đầu lắng nghe chuyện xưa, sau đó là lần lượt nói những chuyện mình đã làm sai, nói vì sao mình làm sai, những người giả bộ thì cũng nói rất hối hận. Nói nói, không thể che giấu được mà cứ nói hết suy nghĩ, bởi vì ở mặt nào đó, nhận sai là một quang vinh. Người ta sẽ không để mình sinh hoạt tại một hoàn cảnh mà không có ai ủng hộ mình, sẽ cải biến hoàn cảnh, sẽ … phải thay đổi chính mình. Điều này thì Ninh Lập Hằng từng nói rồi, hình như là Hội chứng nhắc cho tỉnh lại gì đó.
- … Nói hay nhất phải là những người bị đám cường đạo bắt cóc, ngay từ đầu những người này sợ cường đạo, thời gian dài sau đó, bọn họ trái lại đã bắt đầu nảy sinh thiện cảm với cường đạo, cường đạo cũng thân thiết với bọn họ một chút, bọn họ còn nghĩ đấy là những người tốt … Cũng không phải là bọn họ thật sự nghĩ như vậy, là bởi vì mọi người đều tự gạt mình, không thể để mình sống trong bối cảnh sợ hãi, bọn họ tự cho mình một lý do, để mình cảm thấy hoàn cảnh đó không có trở ngại …
- Sau đó đến tháng thứ hai, sau khi Lập Hằng rời khỏi, sự việc càng trở nên kịch liệt. Người nhận tội thì có thái độ càng lúc càng thành khẩn, nhưng những người này lại tạo nên cảm giác nguy hiểm, bắt đầu âm thầm bảo người khác không nên như vậy, sau đó nổi lên vài lần bạo động. Người của cháu, người của Chúc gia trang có tới vài lần, nhưng hầu hết mọi hoạt động đều bị nội bộ bọn họ đè ép xuống, những người nhận tội này, cho rằng việc mình làm sai, phải ngăn trở người khác …
- Lúc đó Ninh Lập Hằng có chọn ở trong đó ra một số tiểu đầu mục làm tổ trưởng, có một tổ trưởng bởi vì thủ hạ muốn giết người chạy trốn, đã kích động người khác tác loạn, liền ra tay ngăn cản. Thậm chí sau khi đã ngăn cản, lại không cho phép những người khác làm càn nữa, nói thủ hạ kia chấp mê bất ngộ đã làm sai cũng chính là lỗi của mình, cuối cùng đã tự sát ngay trước mặt mọi người …
- Toàn bộ tình thế như vậy cho tới tháng thứ ba, một trăm người bị bắt, đã chết hơn ba mươi người, trong đó có mười hai là tự sát. Chỉ trong ba tháng, tình trạng của toàn bộ doanh địa là mọi người cả ngày đều nghĩ nghiệp chướng của mình nặng nề, còn có hán tử mấy tháng trước giết người như ngóe thì nay lấy nước mắt rửa mặt, tất cả mọi người đều muốn làm việc tốt, thế nhưng làm người ngoài nhìn vào, thật sự nghĩ … vô cùng kinh khủng, may mà có Lập Hằng ở phía sau bắt đầu điều đình, đưa vào hơn ba trăm đứa trẻ, theo họ học bản lĩnh, làm thầy trò truyền thừa …
/532
|