Tiếng pháo hoa từ nơi xa truyền tới, dù sao ý nghĩa của đêm động phòng khiến hai người vốn tính thoải mái cũng có những cảm xúc khác thường nhất định, nhưng Ninh Nghị bởi vì thưởng thức cô gái này cho nên lúc này cảm xúc rất phức tạp, đó không phải là tinh yêu hay là người trong lòng, về phần Lưu Tây Qua, ở một phương diện nào đó trong lòng cô luôn giữ một loại tư thái 'chủ công', thể diện vẫn phải giữ. Bởi vậy, sau một hồi im lặng, hai người đã khôi phục lại tư thái ngạo nghễ, rồng phượng trong loài người, bắt đầu theo thói quen của bản thân khôi phục bầu không khí trở lại tự nhiên bình thường.
Hay ít ra trong khoảng thời gian mới đầu, tất cả mọi hành động diễn ra coi như là tự nhiên, tuy rằng. . .không hòa hợp với bầu không khí đêm động phòng cho lắm, rõ ràng khác hẳn bình thường.
Người đầu tiên mở miệng nói chuyện là Lưu Tây Qua:
- Bọn họ chuốc rượu Lập Hằng nhiều lắm hả?
- May mắn có đám người Nam thúc, Trần Phàm, Đỗ tiên sinh đã đứng ra ngăn cản, chi uống vài chén.
- Ta đã cho người chuẩn bị canh giải rượu, đang ở trên bàn đấy.
Miệng xưng Lập Hằng, trong giọng nói Tây Qua mơ hồ mang theo đôi chút tư thái người bề trên, từ trước đến nay cô và Ninh Nghị giao tiếp với nhau đại đa số đều là như thế này, chi là mới bắt đầu thì tự nhiên sau đó tương đối kiềm chế. Từ lúc cô bị Ninh Nghị xúi dục chuẩn bị cải cách thay đổi tự do, công bình ở Bá Đao doanh, cảm giác này dần dần trở nên phai nhạt, lúc này rõ ràng đã hơi hơi buông lỏng.
Hơn nữa bình thường cô đều mang theo khăn che mặt, hoặc là cùng Ninh Nghị thương
lượng việc công, đạo lý rõ ràng. Lúc này mặc quần áo của tân nương, đầu đội mũ phượng, sau khi trang điểm kỹ càng, ngũ quan tinh xảo, cả người dường như nhỏ lại đôi chút, chỉ là một cô gái xinh đẹp khí chất phóng khoáng. Suy nghĩ cho tâm trạng phức tạp của cô khi lâm vào cục diện này, mặc kệ là biểu hiện ở trên mặt như thế nào, Ninh Nghị đều có cảm giác bản thân đang khi dễ người khác, trong giọng điệu cũng chủ động thay đối phương hòa hoãn bầu không khí này.
- Sau khi vào đây, ngồi lâu lắm rồi phải không?
- ừm, vẫn ngồi như thế này. . . Chẳng qua không sao cả, bình thường đả tọa cũng như
vậy.
- Canh giải rượu.
Ninh Nghị cầm bát canh giải rượu trên bàn lên hớp một ngụm nhỏ, đặt xuống một bên, sau đó chi vào những thứ linh tình trên bàn.
- Những, i. thứ này. . .
- A. . .
Tây Qua ngẩn người, lúc này Ninh Nghị chi vào tự nhiên là những thứ đã được chuẩn bị sẵn để ở trên bàn, nào là sủi cảo, rượu giao bôi, quả táo, quả nhãn, hạt đậu vân vân. Những thứ này là thủ tục trước khi động phòng, nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là kết hôn giả, những trình tự này rốt cuộc có cần thiết hay không Tây Qua không tiện hỏi, lúc nãy khi chi vào chén canh giải rượu kia thần sắc cô pha chút phức tạp. Ninh Nghị hỏi như vậy cô cũng không biết phải nói thế nào:
- Cái này.
- Dù sao. . . Cứ coi như chơi một trò chơi đi. ..
Với tính cách của Tây Qua, hôm nay là ngày thành thân của cô, nhất định không có kẻ nào dám tới góc tường nghe trộm thành ra Ninh Nghị không lo lắng lời nói của mình sẽ bị người khác nghe được. Nói xong câu này, còn muốn nói nữa, cô gái đã gật đầu đi tới, bộ dạng không sao hết.
- ừ, cũng tốt.. . Trò chơi gì?
- Trò chơi trẻ con. Một đám con nít cả trai lẫn gái, giống như là. ..
- Cưới vợ sao. Bọn ta gọi. . . Chẳng qua ta chưa từng chơi thừ, hồi nhỏ người chơi
cùng ta không nhiều, kẻ nào dám chơi với ta có lẽ ta đã vác đao chém hắn, a. . .ăn cái gì trước đây. ..
- Tùy tiện đi. . .Hạt đậu?
Mỗi người ăn một hạt đậu.
- Trên giường còn rất nhiều, đào, táo nhiều lắm, đợi một chút để tìm đã. . .
- ừm, đừng nói là không thể bỏ đi...
Đến lúc ăn sủi cảo, hai người mỗi người ăn một nửa, đối với điều này Tây Qua biểu hiện cũng thoải mái, nói một câu 'sống tốt', sau đó không nhìn Ninh Nghị, nhai vài cái rồi nuốt xuống. Rõ ràng cô đã sớm biết là sống, cũng biết lúc này phải nói mấy lời tốt lành.
Có thể áp chế nỗi thẹn thùng trong lòng mình xuống tới trình độ này, trong lời nói cử chi, thậm chí đối phương còn cố ý làm yên lòng một nam nhân như hắn, nhìn cô gái ung dung thản nhiên, khuôn mặt nhìn nghiêng hồng hồng, trong lòng Ninh Nghị tăng thêm vài phần cảm động. Sau khi uống xong chén rượu giao bôi ngược lại cô lại nói một câu:
- Khi trở về, tẩu tử(chị dâu) làm thế nào?
- Không có chuyện gì, khi trở về nhận tội chịu đòn là xong, còn có thể thế nào nữa.
- Thật ra ta làm liên lụy tới ngươi. Chẳng qua việc đó ta mặc kệ không quản.
Lúc này tay hai người móc vào nhau, Tây Qua vẫn nâng chén rượu, nói xong câu đó thì cất tiếng cười khoan khoái, sau đó ngẩng đầu cùng Ninh Nghị cùng nhau uống cạn chén rượu, cái cổ dài trắng nõn xinh đẹp giống thiên nga.
Có rất nhiều việc làm để giết thời gian, ăn uống xong xuôi, rửa tay rửa mặt, nằm trên giường tìm mấy quả hạch đào được giấu trong đó. Hai người cố gắng chậm chạp hết mức có thể, Tây Qua nói:
- Chẳng phải Lập Hằng đã thành thân một lần rồi sao? Tại sao trình tự cũng không quen thuộc?
- Thứ này không phải cứ trải qua một lần là lập tức có thể thành chuyên gia.
Tìm được một quả hạch đào, tách ra ăn.
- Hơn nữa lần thành thân trước đó bị người ta đánh, đầu trúng một viên gạch, sau đó mất đi ký ức.
- Có việc này nữa sao?
Tây Qua trợn tròn mắt vô cùng tò mò.
- Ban đầu vốn ở Giang Ninh thôi, ta vốn là kẻ ở rể, nương tử nhà ta khi đó.. .
Nến đỏ lung linh, trên cái giường lớn hai người mỗi người chiếm một góc, ngừng tìm kiếm nói chuyện về quá khứ:
- Như vậy đấy. . . Sau đó thì mất ký ức biến thành bộ dáng như hiện tại.
- Mất ký ức, thật sự là không nhớ được bất kỳ chuyện gì sao?
- ừ, giống như đột nhiên biến thành ta hiện tại vậy.
- Nếu nói như vậy, giữa ngươi và tẩu tử từ lúc bắt đầu cũng không tốt đẹp cho lắm.
- Mọi người đều là người hiểu đạo lý, tướng kính như tân thôi. Chẳng qua cô ấy bỏ chạy mất ngay sau khi thành thân xong, sau đó mọi người mới có thời gian ở chung. ..
- Vậy sau đó các ngươi làm thế nào.. .
- Nói ra thì dài dòng lắm. . .
Dù sao cũng đang nhàn rỗi, tất cả mọi việc bắt đầu từ Giang Ninh kể tới chuyện của Hoàng Thương, kể đến chuyện sau đó Tô Đàn Nhi đốt lầu, một lần nữa lựa chọn lại. Hai người kiểm tra xong tất cả mọi thứ được giấu trong chăn, sau đó ngồi trong phòng, Ninh Nghị ngẫu nhiên đi lại, Tây Qua ngẫu nhiên ngồi bên mép giường, ngẫu nhiên ngồi xuống bàn tròn, rất hiếu kỳ với những việc này. Sau đó tất cả mọi thứ từ hạt đậu, quả táo vân vân đều bị ăn hết, ngay cả rượu cũng uống cạn sạch. Tây Qua cũng ngẫu nhiên kể về bản thân mình.
-Ta nói cho ngươi biết, trước đây cha ta rất là lợi hại. . .
- Đừng cho rằng ngươi là Huyết Thủ nhân đồ đã rất giỏi, nếu như cha ta vẫn còn sống.
- Cha ta bị quan phủ hại chết, bọn chúng xa luân chiến. . . Nếu không tráng phải mai phục...
- Thật ra ta có chút nhớ mẫu thân ta. . .Chỉ có điều bộ dáng bà như thế nào thì không nhớ rõ...
Thời gian trong bầu không khí này từng giây từng phút trôi qua, thật ra hai người vẫn còn tỉnh táo nhưng dù sao thời gian cũng không còn sớm, nếu như thật sử dụng hết đầu óc thì chủ đề có nói đến khi trời sáng cũng không hết, nhưng cuối cùng trong một lần trầm
mặc ngắn ngủi Tây Qua cười: - Quên đi, muộn rồi, ngủ thôi.
- Hay là ngươi ngủ ớ trên giường. ..
- Không sao, ta ngủ bên trong, đại gia nữ nhi giang hồ, sự cấp tòng quyền. Tây Qua đã quen thuộc với phong cách của Ninh Nghị, quay đầu lại mỉm cười chắp tay ôm quyền, bộ dạng rất đáng yêu. Cô rất tự nhiên, tay cởi bỏ áo choàng đỏ bên ngoài, vứt đôi hài đỏ lên giường.
Có lẽ là bởi tiết trời lạnh hoặc là sớm đoán trước sẽ có tình huống này cho bên bên trong quần áo cô dâu còn có một tầng áo ngoài bằng lụa trắng có thêu hoa sen để mặc trước mặt người thân thuộc. Mặc vào cũng không có vấn đề gì nhưng đợi đến khi Ninh Nghị lên giường rồi, cô tự nhiên đã nằm trong chăn, chăn che kín tới bả vai, hai tay đan vào nhau đặt trước ngực, mắt nhìn nóc màn suy nghĩ.
- Ngươi nói, trận này chúng ta có thể thắng được không?
- Ai mà biết được. ..
- Nếu như thắng. Chuyện chúng ta muốn làm sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.. .
- Dù thắng sợ rằng cũng không dễ dàng đâu.
- Nói thế nào thì cũng đã thành thân, Ninh Lập Hằng ngươi chẳng lẽ không thể nói tốt một chút sao?
- Nhất định có thể được!
- A. . .
Nói chuyện câu được câu không. Sau đó không lâu Ninh Nghị thổi tắt ngọn nến, hai người nằm song song trên giường, mới đầu cô gái có chút mất tự nhiên; thật là một đêm kỳ lạ, Ninh Nghị nghĩ vậy. Chi có điều, nữ tính trong thời đại này có thể tự nhiên đến trình độ này đã rất là lợi hại rồi, Ninh Nghị không khỏi bội phục cô gái đang nằm ngủ ngay bên cạnh mình. Sự tự nhiên ở cô không khiến cho người ta có cảm giác tùy tiện, trong tình huống như thế này chi làm cho người ta cảm thấy hết sức đáng yêu. Không lâu sau, trong tiếng hít thở nhẹ nhàng của Tây Qua, Ninh Nghị mang theo theo tâm tình như vậy từ từ đi vào giấc ngủ.
Tình huống phát sinh vào khoảng một canh giờ sau đó.
Ninh Nghị trong mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, mơ hồ cảm thấy bên cạnh có gì đó không ổn, đây chi là cảm giác theo bản năng của hắn, bởi vậy mà nhỏ giọng hỏi một câu:
- Làm sao vậy?
Tất cả giống như ảo giác. Hắn khẽ nâng người dậy, nhìn sang bên cạnh, trong bóng tối cô gái vẫn tư thế ngủ tự nhiên như cũ, hai tay giao nhau đặt trước ngực, hô hấp đều đặn tự nhiên. Thấy vậy Ninh Nghị lại nằm xuống, một lần nữa rơi vào giấc ngủ.
Không biết lại qua được bao lâu nữa, Ninh Nghị một lần nữa tỉnh giấc, lần này bên cạnh truyền tới tiếng hít thở khó khăn, hắn quan sát một hồi, cô gái vẫn nằm ngủ ở tư thế đó nhưng không hiểu vì sao hô hấp trở nên dồn dập hơn vài lần, hai tay vẫn đan vào nhau đặt trước người nhưng đầu nghiêng trái nghiêng phải vẻ thống khổ. Ninh Nghị nhíu mày:
- Ngươi làm sao vậy? Thiến Thiến?
- Không sao. Khi Ninh Nghị đưa tay qua thì cô gái chợt mở mắt, nâng tay gạt tay hắn ra, sau đó kéo chăn lên tận mặt:
- Gặp ác mộng thôi, ngủ đi.
Ninh Nghị nửa tin nửa ngờ một lần nữa nằm xuống, trong bóng tối, bên ngoài mơ hồ truyền tới một vài tiếng động nhưng tâm trạng lúc này của hắn còn chưa kịp thời nhận ra. Chi một lát sau, rốt cuộc lại nâng nửa thân người dậy, đưa tay về phía cô gái bên kia; lúc này cô gái bọc trong chăn xoay lưng về phía hắn, tay Ninh Nghị vừa đưa tới đã bị tay cô bắt lại giữa không trung, đây có lẽ là phản ứng bản năng. Bởi vì bàn tay mình bị giữ chặt, lúc này Ninh Nghị mới cảm thấy tay Tây Qua không có lấy nửa phần sức lực, chạm vào thậm chí còn thấy lạnh như băng, đầy mồ hôi. Hắn đang nghi hoặc thì bàn tay đó chợt trớ nên nóng ran.
Ninh Nghị hạ tay xuống đặt trên trán cô, trên trán đầy mồ hôi, cơ thể cô thậm chí còn đang run rẩy. Lần này thật sự khiến cho Ninh Nghị hoảng sợ, ngồi dậy đi xuống giường đốt đèn lên. Lưu Tây Qua cũng ngồi dậy, không chi trên trán, tay mà lúc này thoạt nhìn cả
người cô đều toát mồ hôi, thậm chí mơ hồ có màn sướng trắng bốc lên, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi có lẽ bị chính cô cắn quá lâu mà trong màu trắng nhợt mang theo màu đỏ đậm, con mắt đầy tơ máu. Ánh mắt cô gái mang theo vẻ phức tạp nhìn hắn, ngồi xếp bằng, xem ra là bắt đầu luyện công.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Ninh Nghị không hiểu đi tới bên cạnh giường, Lưu Tây Qua cúi đầu, hé mở mắt:
- Không sao.
Cô nâng tay lòng bàn tay từ từ hạ xuống. Qua một hồi lâu, một ngụm máu tươi phun trên chăn, trong đầu Ninh Nghị chợt xuất hiện một từ, muốn đưa tay đờ, đưa ra đến nửa đường thì dừng lại:
- Tẩu hỏa nhập ma? Nội công tẩu hỏa nhập ma?
Bản thân cô gái tu luyện là nội gia công thượng thừa, nói ra rất thần kỳ. Trên thực tế chính là trường kỳ rèn luyện có thể khống chế sự lưu thông máu trong cơ thể mình. Tẩu hỏa nhập ma là khi bị thương nặng hoặc là tình thần hỗn loạn khiến cho khí huyết đi sai đường, thương thế này thật ra tương đối nghiêm trọng nhưng Ninh Nghị nghĩ không ra rốt cuộc nguyên nhân nào khiến cho cô tẩu hỏa nhập ma. Mới vừa muốn ra ngoài tìm người, tay đã bị giữ lại:
- Ta không sao. . . Không cần đi, không cần gọi người. . .
Rõ ràng là cô đang cố gắng chống đờ, Ninh Nghị suy nghĩ trong lúc nhất thời chỉ đành
nói:
Ta hiểu rồi, sẽ không kinh động đến nhiều người, ta gọi Nam thúc, Thiến nhi tỷ, Lưu lão đại phu để bọn họ tới đây. . .
Mặc dù còn không hiểu rõ tinh hình thế nào nhưng trong Bá Đao doanh, Lưu Thiên Nam được xem như là người có nội lực cao nhất, còn về Kỷ Thiến nhi bởi vì là nữ nhân có thể giúp Lưu Tây Qua xoa bóp huyệt đạo, lão đại phu đương nhiên là cũng phải gọi tới rồi. Hắn nói xong lời này, trong mắt cô như có điều muốn nói nhưng lại thôi, rốt cuộc để cho Ninh Nghị ra ngoài gọi người.
Vừa ra khỏi cửa, Ninh Nghị lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn, từ xa xa trong bóng đêm truyền tới tiếng ầm ầm giống như âm thanh khi đại quân công thành. Khi hắn tìm tới Lưu Thiên Nam thì phát hiện ra trong Bá Đao doanh lúc này đã bị đánh thức dậy cả. Lưu Thiên Nam cho rằng hắn bị hành động công thành làm cho tỉnh giấc, trước tiên nói:
- Không sao. Đồng Quán lợi dụng đêm tối công thành, đại khái là vì nhìn thấy phía chúng ta có tiệc mừng. Chẳng qua lần này chi là làm bộ làm tịch thôi, chi cần không mất cảnh giác là được. Hắn sẽ không thật sự hao tốn binh lực vào đêm nay, thuần tùy là khiến chúng ta ngủ không ngon giấc mà thôi, ngươi ra ngoài này làm gì.
Ninh Nghị ghé tay ông ta nói vài câu, lúc này Kỷ Thiến Nhi cũng tới, hai người đều giật mình:
Tẩu hỏa nhập ma, làm sao có thể. ..
Đều lấy ánh mắt kỳ quái đánh giá Ninh Nghị, cho dù quá kích động trên giường cũng chưa bao giờ nghe nói cao thủ võ lâm xảy ra tinh huống này. . .
Nhưng trước mắt tự nhiên không phải là lúc tìm hiểu nguyên nhân, chi một lát sau những người có thể giúp đờ được đều đã có mặt ở phòng tân hôn. Trong lúc nhất thời Ninh
Nghị không đi vào gây trở ngại mọi người, hắn lên nóc mái nhà bên cạnh, hóng gió đêm lắng nghe quan sát động tình trên tường thành ở phía xa, nghĩ tới chuyện xảy ra đêm nay, rốt cuộc vì sao cô gái lại bị tẩu hỏa nhập ma. Chi một lát sau, một bóng người nhảy lên, xác định là Lục Hồng Đề. Ninh Nghị biết tu vi nội lực của cô là thâm hậu nhất, thăm hỏi một hồi, Lục Hồng Đề cũng nhíu mày:
- Làm sao có thể, các ngươi động phòng thế nào?
Vốn là không có làm . . . Ninh Nghị đơn giản kể sơ qua chuyện giữa mình và Tây Qua, sau khi lên giường cô ngủ bên trong còn bản thân ngủ bên ngoài, căn bản chưa từng chạm vào người cô. Nói đến đây, Ninh Nghị như nhớ ra điều gì đó, dần dần ngừng lại. Lục Hồng Đề cũng mơ hồ nghĩ đến, sắc mặt phức tạp biến hóa không ngừng, cuối cùng nhìn hắn một cái bật cười rời đi:
- Loại việc này cũng xảy ra. .. Thật phục ngươi rồi...
Ninh Nghị dở khóc dở cười, đến lúc này đây hắn gần như đã có thể hiểu phần nào tâm tư của cô gái nhìn như khẳng khái kia. Cho dù từ lúc bắt đầu đã biểu hiện tự nhiên nhưng bản thân Tây Qua là cô gái thích suy nghĩ, lần này dù sao cũng là thành thân, sau khi lên giường, cô nằm ở bên trong gần như suốt cả buổi tối đều không ngừng suy nghĩ lung tung, mà trong đó không ngừng hỏi những câu như Nếu hắn quay sang thì ta nên làm gì bây giờ Nếu hắn không ngủ Nếu hắn biết ta không ngủ thì làm sao bây giờ Chuyện này rốt cuộc là thật hay giả đây Ta phải làm sao bây giờ Từ chối hắn hay là đồng ý đây . . . Cho dù có vài chuyện rất quá đáng nhưng có lẽ cô đã từng nghĩ tới rồi.
Vì che dấu tâm tư phức tạp, cô cố gắng hành động thật tự nhiên, bày ra tư thế ngủ tự nhiên vì thế mà suốt buổi tối không dám động đậy mơ mơ hồ hồ hành công toàn thân, cuối cùng thành ra nông nỗi bản thân làm cho chính mình tẩu hỏa nhập ma. ..
Loại sự việc này là lần đầu tiên hắn gặp phải, nhìn tận mặt nghe tận tai. Thật là. . . Rất đáng yêu...
Nghĩ đến đây Ninh Nghị nhịn không được ngồi trên mái nhà cất tiếng cười rộ lên.
Gặp được một cô gái như thế này, những chuyện này, cho dù là hắn cũng cảm thấy quả thực rất kỳ diệu.
Xa xa gần gần, binh lực trong thành đã được phát động. Ánh lừa trên tường thành liên miên, bên ngoài tường thành, vô số quân lính đang phát động tấn công hoặc có lẽ là làm giả như đang tấn công nhưng trận thế tạo thành đã rất kinh người. Đồng Quán cũng có vài phần thú vị, nhìn thấy trong thành náo nhiệt, hắn rõ ràng phát động tấn công sau cuộc vui vào lúc trời rạng sáng khiến cho tất cả mọi người không ai được ngủ yên giấc. Đương nhiên, chi cần không mất cảnh giác, trong hoàn cảnh thời tiết như thế này Đồng Quán cũng không có khả năng thật sự lôi hết binh lực vào, tối nay có lẽ vẫn chưa có vấn đề gì.
Căn phòng bên dưới ánh đèn lấp lóa, một vài người biết được bên này xảy ra chuyện bị ngăn lại ở bên ngoài viện, trong tân phòng Lưu Thiên Nam ló ra nhìn Ninh Nghị ra dấu tất cả đều ổn. Nhưng Ninh Nghị biết, nếu như lúc này bản thân đi vào sợ rằng cô gái chi càng thêm xấu hổ. Bởi vậy hắn vẫn tiếp tục ngồi trên nóc nhà.
Nghĩ đến tràng chiến tranh này, nghĩ tới lần hôn sự này, lại nhớ tới những chuyện đã kể với Lưu Tây Qua trong tân phòng, tất cả mọi chuyện đã diễn ra từ lúc bản thân bắt đầu đi vào thời đại này. Tần Tự Nguyên chắc hẳn là đang nỗ lực ở Biện Kinh, phương bắc đang đánh giặc, vô số vô số người cùng nhau xung phong liều chết; Kim quốc, Liêu quốc, Vũ triều; thắng trận, thua trận; tòa thành này cũng đang đánh nhau, ngàn ngàn vạn vạn binh sĩ cuồn cuộn xông về phía tường thành từ bốn phương tám hướng; binh tướng trong thành cũng xông ra chém giết quân địch. Còn hắn cũng đã trãi qua rất rất nhiều chuyện kỳ
diệu, người tốt kẻ xấu, kiên trì tín ngường, giết chết Tịch Quân Dục, giết chết cẩu Chính, giết chết đám binh sĩ bỏ trốn trên đường, giết chết Lâu Cận Lâm, giết chết Lâu Thư Vọng. Hắn nhắm mắt lại hít sâu vào một hơi, có đôi khi thật sự có cảm giác, ngàn vạn nhân vật đương thời này quả thực hợp thành mở đầu một đoạn lịch sử hoặc là chi một bộ phận mà thôi.
... Lấy núi làm thuyền, lênh đênh trên biển ngàn năm..
Khi mở mắt ra, Ninh Nghị ngẩng đầu nhìn sao trên bầu trời, ngồi trên mái nhà hát khe khẽ. Trần Phàm từ dưới nhảy lên:
- Làm sao thế? Không xuống dưới sao?
Không sao, ngồi một lát.
Ninh Nghị ngẩng đầu ý chi đoạn tường thành phía xa xa.
Trần Phàm không để ý, ngồi xuống bên cạnh:
- Vừa rồi đang nói gì đấy?
- Hát một bài.
- Ò, hát bài gì, ngươi viết lời sao?
Ninh Nghị mỉm cười. Không lâu sau, Trần Phàm nghe được tiếng hát nho nhỏ của hắn. Người bên dưới cũng mơ hồ nghe được tiếng hát cổ quái, ngay cả đám người Lưu Thiên Nam, Lưu Tây Qua đang ngồi trong tân phòng, bởi vì nội lực thâm hậu, cũng có thể nghe được âm thanh mơ hồ truyền tới, đúng là từ bên ngoài cửa sổ tân phòng, từ cái bóng
của hai nam nhân đang ngồi trên mái nhà truyền tới.
...Lấy núi làm thuyền, lênh đênh trên biển ngàn năm, đốt ngồi nhà cũ, một đóa hoa khai mở thời gian. ..() 0 Bài hát Thiên Địa Giám- Thường Thạch Lỗi hát)
Lưu Tây Qua mở to mắt, ánh mắt an tình, sau đó lại nhắm lại. Bên ngoài thành, binh lính hò hét giống như thủy triều lên, trên tường thành cung nỏ cơ thạch vận sức chờ phát động; vô số người, sinh mệnh tập trung trên mảnh đất này, ánh sang trải rộng khắp thiên hà.. .
- ...Dĩ hải vi tuyền, lập thiên địa vi đình viện, vọng mãn đích thi thiên, dụng thiên giang nguyệt đích quang tuyến. .
Tiếng hát cổ quái vang lên từ trên mái nhà trong đêm tối, rất nhiều năm sau nhìn lại,
dường như một thời đại mắt đã được bắt đầu.
Hay ít ra trong khoảng thời gian mới đầu, tất cả mọi hành động diễn ra coi như là tự nhiên, tuy rằng. . .không hòa hợp với bầu không khí đêm động phòng cho lắm, rõ ràng khác hẳn bình thường.
Người đầu tiên mở miệng nói chuyện là Lưu Tây Qua:
- Bọn họ chuốc rượu Lập Hằng nhiều lắm hả?
- May mắn có đám người Nam thúc, Trần Phàm, Đỗ tiên sinh đã đứng ra ngăn cản, chi uống vài chén.
- Ta đã cho người chuẩn bị canh giải rượu, đang ở trên bàn đấy.
Miệng xưng Lập Hằng, trong giọng nói Tây Qua mơ hồ mang theo đôi chút tư thái người bề trên, từ trước đến nay cô và Ninh Nghị giao tiếp với nhau đại đa số đều là như thế này, chi là mới bắt đầu thì tự nhiên sau đó tương đối kiềm chế. Từ lúc cô bị Ninh Nghị xúi dục chuẩn bị cải cách thay đổi tự do, công bình ở Bá Đao doanh, cảm giác này dần dần trở nên phai nhạt, lúc này rõ ràng đã hơi hơi buông lỏng.
Hơn nữa bình thường cô đều mang theo khăn che mặt, hoặc là cùng Ninh Nghị thương
lượng việc công, đạo lý rõ ràng. Lúc này mặc quần áo của tân nương, đầu đội mũ phượng, sau khi trang điểm kỹ càng, ngũ quan tinh xảo, cả người dường như nhỏ lại đôi chút, chỉ là một cô gái xinh đẹp khí chất phóng khoáng. Suy nghĩ cho tâm trạng phức tạp của cô khi lâm vào cục diện này, mặc kệ là biểu hiện ở trên mặt như thế nào, Ninh Nghị đều có cảm giác bản thân đang khi dễ người khác, trong giọng điệu cũng chủ động thay đối phương hòa hoãn bầu không khí này.
- Sau khi vào đây, ngồi lâu lắm rồi phải không?
- ừm, vẫn ngồi như thế này. . . Chẳng qua không sao cả, bình thường đả tọa cũng như
vậy.
- Canh giải rượu.
Ninh Nghị cầm bát canh giải rượu trên bàn lên hớp một ngụm nhỏ, đặt xuống một bên, sau đó chi vào những thứ linh tình trên bàn.
- Những, i. thứ này. . .
- A. . .
Tây Qua ngẩn người, lúc này Ninh Nghị chi vào tự nhiên là những thứ đã được chuẩn bị sẵn để ở trên bàn, nào là sủi cảo, rượu giao bôi, quả táo, quả nhãn, hạt đậu vân vân. Những thứ này là thủ tục trước khi động phòng, nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là kết hôn giả, những trình tự này rốt cuộc có cần thiết hay không Tây Qua không tiện hỏi, lúc nãy khi chi vào chén canh giải rượu kia thần sắc cô pha chút phức tạp. Ninh Nghị hỏi như vậy cô cũng không biết phải nói thế nào:
- Cái này.
- Dù sao. . . Cứ coi như chơi một trò chơi đi. ..
Với tính cách của Tây Qua, hôm nay là ngày thành thân của cô, nhất định không có kẻ nào dám tới góc tường nghe trộm thành ra Ninh Nghị không lo lắng lời nói của mình sẽ bị người khác nghe được. Nói xong câu này, còn muốn nói nữa, cô gái đã gật đầu đi tới, bộ dạng không sao hết.
- ừ, cũng tốt.. . Trò chơi gì?
- Trò chơi trẻ con. Một đám con nít cả trai lẫn gái, giống như là. ..
- Cưới vợ sao. Bọn ta gọi. . . Chẳng qua ta chưa từng chơi thừ, hồi nhỏ người chơi
cùng ta không nhiều, kẻ nào dám chơi với ta có lẽ ta đã vác đao chém hắn, a. . .ăn cái gì trước đây. ..
- Tùy tiện đi. . .Hạt đậu?
Mỗi người ăn một hạt đậu.
- Trên giường còn rất nhiều, đào, táo nhiều lắm, đợi một chút để tìm đã. . .
- ừm, đừng nói là không thể bỏ đi...
Đến lúc ăn sủi cảo, hai người mỗi người ăn một nửa, đối với điều này Tây Qua biểu hiện cũng thoải mái, nói một câu 'sống tốt', sau đó không nhìn Ninh Nghị, nhai vài cái rồi nuốt xuống. Rõ ràng cô đã sớm biết là sống, cũng biết lúc này phải nói mấy lời tốt lành.
Có thể áp chế nỗi thẹn thùng trong lòng mình xuống tới trình độ này, trong lời nói cử chi, thậm chí đối phương còn cố ý làm yên lòng một nam nhân như hắn, nhìn cô gái ung dung thản nhiên, khuôn mặt nhìn nghiêng hồng hồng, trong lòng Ninh Nghị tăng thêm vài phần cảm động. Sau khi uống xong chén rượu giao bôi ngược lại cô lại nói một câu:
- Khi trở về, tẩu tử(chị dâu) làm thế nào?
- Không có chuyện gì, khi trở về nhận tội chịu đòn là xong, còn có thể thế nào nữa.
- Thật ra ta làm liên lụy tới ngươi. Chẳng qua việc đó ta mặc kệ không quản.
Lúc này tay hai người móc vào nhau, Tây Qua vẫn nâng chén rượu, nói xong câu đó thì cất tiếng cười khoan khoái, sau đó ngẩng đầu cùng Ninh Nghị cùng nhau uống cạn chén rượu, cái cổ dài trắng nõn xinh đẹp giống thiên nga.
Có rất nhiều việc làm để giết thời gian, ăn uống xong xuôi, rửa tay rửa mặt, nằm trên giường tìm mấy quả hạch đào được giấu trong đó. Hai người cố gắng chậm chạp hết mức có thể, Tây Qua nói:
- Chẳng phải Lập Hằng đã thành thân một lần rồi sao? Tại sao trình tự cũng không quen thuộc?
- Thứ này không phải cứ trải qua một lần là lập tức có thể thành chuyên gia.
Tìm được một quả hạch đào, tách ra ăn.
- Hơn nữa lần thành thân trước đó bị người ta đánh, đầu trúng một viên gạch, sau đó mất đi ký ức.
- Có việc này nữa sao?
Tây Qua trợn tròn mắt vô cùng tò mò.
- Ban đầu vốn ở Giang Ninh thôi, ta vốn là kẻ ở rể, nương tử nhà ta khi đó.. .
Nến đỏ lung linh, trên cái giường lớn hai người mỗi người chiếm một góc, ngừng tìm kiếm nói chuyện về quá khứ:
- Như vậy đấy. . . Sau đó thì mất ký ức biến thành bộ dáng như hiện tại.
- Mất ký ức, thật sự là không nhớ được bất kỳ chuyện gì sao?
- ừ, giống như đột nhiên biến thành ta hiện tại vậy.
- Nếu nói như vậy, giữa ngươi và tẩu tử từ lúc bắt đầu cũng không tốt đẹp cho lắm.
- Mọi người đều là người hiểu đạo lý, tướng kính như tân thôi. Chẳng qua cô ấy bỏ chạy mất ngay sau khi thành thân xong, sau đó mọi người mới có thời gian ở chung. ..
- Vậy sau đó các ngươi làm thế nào.. .
- Nói ra thì dài dòng lắm. . .
Dù sao cũng đang nhàn rỗi, tất cả mọi việc bắt đầu từ Giang Ninh kể tới chuyện của Hoàng Thương, kể đến chuyện sau đó Tô Đàn Nhi đốt lầu, một lần nữa lựa chọn lại. Hai người kiểm tra xong tất cả mọi thứ được giấu trong chăn, sau đó ngồi trong phòng, Ninh Nghị ngẫu nhiên đi lại, Tây Qua ngẫu nhiên ngồi bên mép giường, ngẫu nhiên ngồi xuống bàn tròn, rất hiếu kỳ với những việc này. Sau đó tất cả mọi thứ từ hạt đậu, quả táo vân vân đều bị ăn hết, ngay cả rượu cũng uống cạn sạch. Tây Qua cũng ngẫu nhiên kể về bản thân mình.
-Ta nói cho ngươi biết, trước đây cha ta rất là lợi hại. . .
- Đừng cho rằng ngươi là Huyết Thủ nhân đồ đã rất giỏi, nếu như cha ta vẫn còn sống.
- Cha ta bị quan phủ hại chết, bọn chúng xa luân chiến. . . Nếu không tráng phải mai phục...
- Thật ra ta có chút nhớ mẫu thân ta. . .Chỉ có điều bộ dáng bà như thế nào thì không nhớ rõ...
Thời gian trong bầu không khí này từng giây từng phút trôi qua, thật ra hai người vẫn còn tỉnh táo nhưng dù sao thời gian cũng không còn sớm, nếu như thật sử dụng hết đầu óc thì chủ đề có nói đến khi trời sáng cũng không hết, nhưng cuối cùng trong một lần trầm
mặc ngắn ngủi Tây Qua cười: - Quên đi, muộn rồi, ngủ thôi.
- Hay là ngươi ngủ ớ trên giường. ..
- Không sao, ta ngủ bên trong, đại gia nữ nhi giang hồ, sự cấp tòng quyền. Tây Qua đã quen thuộc với phong cách của Ninh Nghị, quay đầu lại mỉm cười chắp tay ôm quyền, bộ dạng rất đáng yêu. Cô rất tự nhiên, tay cởi bỏ áo choàng đỏ bên ngoài, vứt đôi hài đỏ lên giường.
Có lẽ là bởi tiết trời lạnh hoặc là sớm đoán trước sẽ có tình huống này cho bên bên trong quần áo cô dâu còn có một tầng áo ngoài bằng lụa trắng có thêu hoa sen để mặc trước mặt người thân thuộc. Mặc vào cũng không có vấn đề gì nhưng đợi đến khi Ninh Nghị lên giường rồi, cô tự nhiên đã nằm trong chăn, chăn che kín tới bả vai, hai tay đan vào nhau đặt trước ngực, mắt nhìn nóc màn suy nghĩ.
- Ngươi nói, trận này chúng ta có thể thắng được không?
- Ai mà biết được. ..
- Nếu như thắng. Chuyện chúng ta muốn làm sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.. .
- Dù thắng sợ rằng cũng không dễ dàng đâu.
- Nói thế nào thì cũng đã thành thân, Ninh Lập Hằng ngươi chẳng lẽ không thể nói tốt một chút sao?
- Nhất định có thể được!
- A. . .
Nói chuyện câu được câu không. Sau đó không lâu Ninh Nghị thổi tắt ngọn nến, hai người nằm song song trên giường, mới đầu cô gái có chút mất tự nhiên; thật là một đêm kỳ lạ, Ninh Nghị nghĩ vậy. Chi có điều, nữ tính trong thời đại này có thể tự nhiên đến trình độ này đã rất là lợi hại rồi, Ninh Nghị không khỏi bội phục cô gái đang nằm ngủ ngay bên cạnh mình. Sự tự nhiên ở cô không khiến cho người ta có cảm giác tùy tiện, trong tình huống như thế này chi làm cho người ta cảm thấy hết sức đáng yêu. Không lâu sau, trong tiếng hít thở nhẹ nhàng của Tây Qua, Ninh Nghị mang theo theo tâm tình như vậy từ từ đi vào giấc ngủ.
Tình huống phát sinh vào khoảng một canh giờ sau đó.
Ninh Nghị trong mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, mơ hồ cảm thấy bên cạnh có gì đó không ổn, đây chi là cảm giác theo bản năng của hắn, bởi vậy mà nhỏ giọng hỏi một câu:
- Làm sao vậy?
Tất cả giống như ảo giác. Hắn khẽ nâng người dậy, nhìn sang bên cạnh, trong bóng tối cô gái vẫn tư thế ngủ tự nhiên như cũ, hai tay giao nhau đặt trước ngực, hô hấp đều đặn tự nhiên. Thấy vậy Ninh Nghị lại nằm xuống, một lần nữa rơi vào giấc ngủ.
Không biết lại qua được bao lâu nữa, Ninh Nghị một lần nữa tỉnh giấc, lần này bên cạnh truyền tới tiếng hít thở khó khăn, hắn quan sát một hồi, cô gái vẫn nằm ngủ ở tư thế đó nhưng không hiểu vì sao hô hấp trở nên dồn dập hơn vài lần, hai tay vẫn đan vào nhau đặt trước người nhưng đầu nghiêng trái nghiêng phải vẻ thống khổ. Ninh Nghị nhíu mày:
- Ngươi làm sao vậy? Thiến Thiến?
- Không sao. Khi Ninh Nghị đưa tay qua thì cô gái chợt mở mắt, nâng tay gạt tay hắn ra, sau đó kéo chăn lên tận mặt:
- Gặp ác mộng thôi, ngủ đi.
Ninh Nghị nửa tin nửa ngờ một lần nữa nằm xuống, trong bóng tối, bên ngoài mơ hồ truyền tới một vài tiếng động nhưng tâm trạng lúc này của hắn còn chưa kịp thời nhận ra. Chi một lát sau, rốt cuộc lại nâng nửa thân người dậy, đưa tay về phía cô gái bên kia; lúc này cô gái bọc trong chăn xoay lưng về phía hắn, tay Ninh Nghị vừa đưa tới đã bị tay cô bắt lại giữa không trung, đây có lẽ là phản ứng bản năng. Bởi vì bàn tay mình bị giữ chặt, lúc này Ninh Nghị mới cảm thấy tay Tây Qua không có lấy nửa phần sức lực, chạm vào thậm chí còn thấy lạnh như băng, đầy mồ hôi. Hắn đang nghi hoặc thì bàn tay đó chợt trớ nên nóng ran.
Ninh Nghị hạ tay xuống đặt trên trán cô, trên trán đầy mồ hôi, cơ thể cô thậm chí còn đang run rẩy. Lần này thật sự khiến cho Ninh Nghị hoảng sợ, ngồi dậy đi xuống giường đốt đèn lên. Lưu Tây Qua cũng ngồi dậy, không chi trên trán, tay mà lúc này thoạt nhìn cả
người cô đều toát mồ hôi, thậm chí mơ hồ có màn sướng trắng bốc lên, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi có lẽ bị chính cô cắn quá lâu mà trong màu trắng nhợt mang theo màu đỏ đậm, con mắt đầy tơ máu. Ánh mắt cô gái mang theo vẻ phức tạp nhìn hắn, ngồi xếp bằng, xem ra là bắt đầu luyện công.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Ninh Nghị không hiểu đi tới bên cạnh giường, Lưu Tây Qua cúi đầu, hé mở mắt:
- Không sao.
Cô nâng tay lòng bàn tay từ từ hạ xuống. Qua một hồi lâu, một ngụm máu tươi phun trên chăn, trong đầu Ninh Nghị chợt xuất hiện một từ, muốn đưa tay đờ, đưa ra đến nửa đường thì dừng lại:
- Tẩu hỏa nhập ma? Nội công tẩu hỏa nhập ma?
Bản thân cô gái tu luyện là nội gia công thượng thừa, nói ra rất thần kỳ. Trên thực tế chính là trường kỳ rèn luyện có thể khống chế sự lưu thông máu trong cơ thể mình. Tẩu hỏa nhập ma là khi bị thương nặng hoặc là tình thần hỗn loạn khiến cho khí huyết đi sai đường, thương thế này thật ra tương đối nghiêm trọng nhưng Ninh Nghị nghĩ không ra rốt cuộc nguyên nhân nào khiến cho cô tẩu hỏa nhập ma. Mới vừa muốn ra ngoài tìm người, tay đã bị giữ lại:
- Ta không sao. . . Không cần đi, không cần gọi người. . .
Rõ ràng là cô đang cố gắng chống đờ, Ninh Nghị suy nghĩ trong lúc nhất thời chỉ đành
nói:
Ta hiểu rồi, sẽ không kinh động đến nhiều người, ta gọi Nam thúc, Thiến nhi tỷ, Lưu lão đại phu để bọn họ tới đây. . .
Mặc dù còn không hiểu rõ tinh hình thế nào nhưng trong Bá Đao doanh, Lưu Thiên Nam được xem như là người có nội lực cao nhất, còn về Kỷ Thiến nhi bởi vì là nữ nhân có thể giúp Lưu Tây Qua xoa bóp huyệt đạo, lão đại phu đương nhiên là cũng phải gọi tới rồi. Hắn nói xong lời này, trong mắt cô như có điều muốn nói nhưng lại thôi, rốt cuộc để cho Ninh Nghị ra ngoài gọi người.
Vừa ra khỏi cửa, Ninh Nghị lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn, từ xa xa trong bóng đêm truyền tới tiếng ầm ầm giống như âm thanh khi đại quân công thành. Khi hắn tìm tới Lưu Thiên Nam thì phát hiện ra trong Bá Đao doanh lúc này đã bị đánh thức dậy cả. Lưu Thiên Nam cho rằng hắn bị hành động công thành làm cho tỉnh giấc, trước tiên nói:
- Không sao. Đồng Quán lợi dụng đêm tối công thành, đại khái là vì nhìn thấy phía chúng ta có tiệc mừng. Chẳng qua lần này chi là làm bộ làm tịch thôi, chi cần không mất cảnh giác là được. Hắn sẽ không thật sự hao tốn binh lực vào đêm nay, thuần tùy là khiến chúng ta ngủ không ngon giấc mà thôi, ngươi ra ngoài này làm gì.
Ninh Nghị ghé tay ông ta nói vài câu, lúc này Kỷ Thiến Nhi cũng tới, hai người đều giật mình:
Tẩu hỏa nhập ma, làm sao có thể. ..
Đều lấy ánh mắt kỳ quái đánh giá Ninh Nghị, cho dù quá kích động trên giường cũng chưa bao giờ nghe nói cao thủ võ lâm xảy ra tinh huống này. . .
Nhưng trước mắt tự nhiên không phải là lúc tìm hiểu nguyên nhân, chi một lát sau những người có thể giúp đờ được đều đã có mặt ở phòng tân hôn. Trong lúc nhất thời Ninh
Nghị không đi vào gây trở ngại mọi người, hắn lên nóc mái nhà bên cạnh, hóng gió đêm lắng nghe quan sát động tình trên tường thành ở phía xa, nghĩ tới chuyện xảy ra đêm nay, rốt cuộc vì sao cô gái lại bị tẩu hỏa nhập ma. Chi một lát sau, một bóng người nhảy lên, xác định là Lục Hồng Đề. Ninh Nghị biết tu vi nội lực của cô là thâm hậu nhất, thăm hỏi một hồi, Lục Hồng Đề cũng nhíu mày:
- Làm sao có thể, các ngươi động phòng thế nào?
Vốn là không có làm . . . Ninh Nghị đơn giản kể sơ qua chuyện giữa mình và Tây Qua, sau khi lên giường cô ngủ bên trong còn bản thân ngủ bên ngoài, căn bản chưa từng chạm vào người cô. Nói đến đây, Ninh Nghị như nhớ ra điều gì đó, dần dần ngừng lại. Lục Hồng Đề cũng mơ hồ nghĩ đến, sắc mặt phức tạp biến hóa không ngừng, cuối cùng nhìn hắn một cái bật cười rời đi:
- Loại việc này cũng xảy ra. .. Thật phục ngươi rồi...
Ninh Nghị dở khóc dở cười, đến lúc này đây hắn gần như đã có thể hiểu phần nào tâm tư của cô gái nhìn như khẳng khái kia. Cho dù từ lúc bắt đầu đã biểu hiện tự nhiên nhưng bản thân Tây Qua là cô gái thích suy nghĩ, lần này dù sao cũng là thành thân, sau khi lên giường, cô nằm ở bên trong gần như suốt cả buổi tối đều không ngừng suy nghĩ lung tung, mà trong đó không ngừng hỏi những câu như Nếu hắn quay sang thì ta nên làm gì bây giờ Nếu hắn không ngủ Nếu hắn biết ta không ngủ thì làm sao bây giờ Chuyện này rốt cuộc là thật hay giả đây Ta phải làm sao bây giờ Từ chối hắn hay là đồng ý đây . . . Cho dù có vài chuyện rất quá đáng nhưng có lẽ cô đã từng nghĩ tới rồi.
Vì che dấu tâm tư phức tạp, cô cố gắng hành động thật tự nhiên, bày ra tư thế ngủ tự nhiên vì thế mà suốt buổi tối không dám động đậy mơ mơ hồ hồ hành công toàn thân, cuối cùng thành ra nông nỗi bản thân làm cho chính mình tẩu hỏa nhập ma. ..
Loại sự việc này là lần đầu tiên hắn gặp phải, nhìn tận mặt nghe tận tai. Thật là. . . Rất đáng yêu...
Nghĩ đến đây Ninh Nghị nhịn không được ngồi trên mái nhà cất tiếng cười rộ lên.
Gặp được một cô gái như thế này, những chuyện này, cho dù là hắn cũng cảm thấy quả thực rất kỳ diệu.
Xa xa gần gần, binh lực trong thành đã được phát động. Ánh lừa trên tường thành liên miên, bên ngoài tường thành, vô số quân lính đang phát động tấn công hoặc có lẽ là làm giả như đang tấn công nhưng trận thế tạo thành đã rất kinh người. Đồng Quán cũng có vài phần thú vị, nhìn thấy trong thành náo nhiệt, hắn rõ ràng phát động tấn công sau cuộc vui vào lúc trời rạng sáng khiến cho tất cả mọi người không ai được ngủ yên giấc. Đương nhiên, chi cần không mất cảnh giác, trong hoàn cảnh thời tiết như thế này Đồng Quán cũng không có khả năng thật sự lôi hết binh lực vào, tối nay có lẽ vẫn chưa có vấn đề gì.
Căn phòng bên dưới ánh đèn lấp lóa, một vài người biết được bên này xảy ra chuyện bị ngăn lại ở bên ngoài viện, trong tân phòng Lưu Thiên Nam ló ra nhìn Ninh Nghị ra dấu tất cả đều ổn. Nhưng Ninh Nghị biết, nếu như lúc này bản thân đi vào sợ rằng cô gái chi càng thêm xấu hổ. Bởi vậy hắn vẫn tiếp tục ngồi trên nóc nhà.
Nghĩ đến tràng chiến tranh này, nghĩ tới lần hôn sự này, lại nhớ tới những chuyện đã kể với Lưu Tây Qua trong tân phòng, tất cả mọi chuyện đã diễn ra từ lúc bản thân bắt đầu đi vào thời đại này. Tần Tự Nguyên chắc hẳn là đang nỗ lực ở Biện Kinh, phương bắc đang đánh giặc, vô số vô số người cùng nhau xung phong liều chết; Kim quốc, Liêu quốc, Vũ triều; thắng trận, thua trận; tòa thành này cũng đang đánh nhau, ngàn ngàn vạn vạn binh sĩ cuồn cuộn xông về phía tường thành từ bốn phương tám hướng; binh tướng trong thành cũng xông ra chém giết quân địch. Còn hắn cũng đã trãi qua rất rất nhiều chuyện kỳ
diệu, người tốt kẻ xấu, kiên trì tín ngường, giết chết Tịch Quân Dục, giết chết cẩu Chính, giết chết đám binh sĩ bỏ trốn trên đường, giết chết Lâu Cận Lâm, giết chết Lâu Thư Vọng. Hắn nhắm mắt lại hít sâu vào một hơi, có đôi khi thật sự có cảm giác, ngàn vạn nhân vật đương thời này quả thực hợp thành mở đầu một đoạn lịch sử hoặc là chi một bộ phận mà thôi.
... Lấy núi làm thuyền, lênh đênh trên biển ngàn năm..
Khi mở mắt ra, Ninh Nghị ngẩng đầu nhìn sao trên bầu trời, ngồi trên mái nhà hát khe khẽ. Trần Phàm từ dưới nhảy lên:
- Làm sao thế? Không xuống dưới sao?
Không sao, ngồi một lát.
Ninh Nghị ngẩng đầu ý chi đoạn tường thành phía xa xa.
Trần Phàm không để ý, ngồi xuống bên cạnh:
- Vừa rồi đang nói gì đấy?
- Hát một bài.
- Ò, hát bài gì, ngươi viết lời sao?
Ninh Nghị mỉm cười. Không lâu sau, Trần Phàm nghe được tiếng hát nho nhỏ của hắn. Người bên dưới cũng mơ hồ nghe được tiếng hát cổ quái, ngay cả đám người Lưu Thiên Nam, Lưu Tây Qua đang ngồi trong tân phòng, bởi vì nội lực thâm hậu, cũng có thể nghe được âm thanh mơ hồ truyền tới, đúng là từ bên ngoài cửa sổ tân phòng, từ cái bóng
của hai nam nhân đang ngồi trên mái nhà truyền tới.
...Lấy núi làm thuyền, lênh đênh trên biển ngàn năm, đốt ngồi nhà cũ, một đóa hoa khai mở thời gian. ..() 0 Bài hát Thiên Địa Giám- Thường Thạch Lỗi hát)
Lưu Tây Qua mở to mắt, ánh mắt an tình, sau đó lại nhắm lại. Bên ngoài thành, binh lính hò hét giống như thủy triều lên, trên tường thành cung nỏ cơ thạch vận sức chờ phát động; vô số người, sinh mệnh tập trung trên mảnh đất này, ánh sang trải rộng khắp thiên hà.. .
- ...Dĩ hải vi tuyền, lập thiên địa vi đình viện, vọng mãn đích thi thiên, dụng thiên giang nguyệt đích quang tuyến. .
Tiếng hát cổ quái vang lên từ trên mái nhà trong đêm tối, rất nhiều năm sau nhìn lại,
dường như một thời đại mắt đã được bắt đầu.
/532
|