Xì xào bàn tán, thần hồn nát thần tính.
- Đó là ai?
- Lệ Thiên Hữu... em trai của Trấn quốc Lệ đại tướng quân ...
- Y tới làm gì...
- Với thân phận này, có người phạm tội rồi...
Trên Tứ quý trai, vỗn dĩ Chu Viêm Lâm mở hội mời rất nhiều người nhưng lúc này họ đã đi chỉ còn hơn nửa, có khoảng bốn mươi năm mươi người đang nấn ná. Hơn nữa, bởi người hầu nam trẻ tuổi trong tửu lâu này mời cô gái từ lầu xanh đến giúp vui, khiến cho quy mô cũng lớn hơn một chút.
Trong số bốn mươi năm mươi người này, đa số đều có chút quan hệ với Phương Lạp, như Lưu Hi Dương vậy, thấy chuyện của Tề Nguyên Khang cũng không có liên quan gì đến mình, nên giữ ở lại cùng đám người Chu Viêm Lâm, Lâu Tĩnh Chi. Cũng có nhiều người trẻ tuổi trong quân Phương Lạp, hơn phân nửa là ở lại vì các nữ tử thanh lâu này; họ từng trải qua nhiều chiến trận, lúc này đã tìm thấy cô gái mình thích thì trò chuyện đưa đẩy, tán tỉnh.
Cũng bởi sự việc không liên quan đến mình, cũng bởi vì tình hình có chút ổn định lại, người tham gia hội nghị thì nhiều ít nhiều cũng hiểu thi văn, nên cũng có vài phần phong độ của các văn sĩ không quan tâm đến hỗn loạn. Từ lúc náo loạn đến giờ, không khí của Tứ quý trai vẫn có vè bình tĩnh. Nhưng từ khi đội tướng sĩ này lên lầu, đặc biệt sau khi nhận ra Lệ Thiên Hữu mới khiến đám đông giật nảy mình.
Vẻ mặt của Chu Viêm Lâm ngay từ đầu đã hơi cứng nhắc, cau mày, ánh mắt thâm trầm, thậm chí Lâu Tĩnh Chi theo bản năng cũng đứng lên, bình tĩnh xem xét lại, mọi người xuất thân phản loạn, trong quân Phương Lạp Quân tập hợp sao tướng, trong đám người Lệ Thiên Hữu tầm thường không được coi là xuất chúng, nhưng huynh trưởng của y là Lệ Thiên Nhuận lại là nhân vật số một của quốc gia, nên cái tên đệ đệ của Trấn quốc Đại tướng quân, không ai dám khinh thường
Lúc này nói là làm ổn định lòng dân ở Hàng Châu, chỉ là ngâm thơ làm phú, cho dù gặp loại chuyện lớn mưu nghịch này của Tề Nguyên Khang, đám người Chu Viêm Lâm cũng xác định là không xảy ra vấn đề gì. Nhưng thời khắc trong đêm nay, Lệ Thiên Hữu đột nhiên dẫn người vào đây, mọi người nghĩ trước tiên là chuyện liên lụy đến Tề Nguyên Khang, có người bị thảm họa này lôi xuống ngựa, còn từ thân phận mà nhìn, cho dù là Lâu Tĩnh Chi con trai của Tả tướng, lúc này cũng bị vài phần ngờ vực vô căn cứ. Liệu có phải bởi Lệ Thiên Nhuận trở về, khởi đầu của cuộc tranh giành chính trị này đã đem cả gia đình của mình cuốn vào đó.
Lúc Lệ Thiên Hữu ngồi xuống cạnh bàn, nhìn hai người ngồi bên kia, rất nhiều người mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng có người nhận ra thân phận của hai người đó, như Lưu Hi Dương, như Chu Viêm Lâm thầm đoán là Lâu gia mới bị kéo xuống ngựa. Lầu Thư Uyển trong lúc này mặt trắng bệch đi.
Tình hình trước mắt của Hàng Châu, tuy nói rằng lập triều đại mới, phải ổn định tất cả nhưng trước mắt vẫn còn cái họa của chiến tranh từ hai tháng trước, mọi người nói chuyện dựa vào đao kiếm, người như cây cỏ trước gió, ai cũng thấy không có cảm giác an toàn. Tuy nói Lâu gia làm việc dưới trướng Phương Thất Phật đã nổi lên như mặt trời ban trưa, nhưng ngay lúc này bị tịch thu tài sản cũng không phải chuyện gì khó lý giải.
Lúc chuyện còn chưa lan sang đến mình, Chu Viêm Lâm rốt cuộc cũng khôi phục tinh thần, lấy tư thái của chủ nhân đi sang bên kia. Với thân phận của ông ta, chỉ cần người ta không động đao thì hai bên vẫn có thể thương lượng được.
Còn ở bên kia, Lệ Thiên Hữu đang nhìn Ninh Nghị, trong mắt đang đầy vẻ đắc ý “bắt được ngươi rồi”. Lưu Tiến ấn đao đứng ở bên cạnh Ninh Nghị, hai mắt hung hãn nhìn đảm thủ hạ của Lệ Thiên Hữu, gã là đệ tử của A Thường nhưng dù sao cũng là trẻ tuổi, mọi người cũng không thèm chú ý đến. Hiện giờ trên phố Hàng Châu, loại thanh niên mang đao đi giết người này chỗ nào cũng có. Vì Lệ Thiên Hữu còn chưa hạ lệnh, mười mấy người xung quanh đã ngồi xuống, khi Chu Viêm Lâm đi tới, mới có người nói thầm vào tai Lệ Thiên Hữu một câu đã khiến y đứng ngay dậy.
- Chu Hàn Lâm.
Y chắp tay, nhìn về phía khác hơi xa một chút, trong lời nói vô cùng nhã nhặn:
- Lâu thiếu cũng ở đây, đã làm phiền rồi.
- Lệ tiểu thúc.
Lâu Tĩnh Chi chắp tay, ngồi xuống ở bên kia lặng yên theo dõi diến biến, Chu Viêm Lâm:
- Lệ tướng quân, hôm nay ở đây có tiệc, không biết…
- Tuyên Uy Doanh hôm nay vì thù cũ mà đến, việc này không một ai được can thiệp vào, lúc trước không biết là Chu Hàn Lâm thiết yến, có nhiều mạo phạm rồi. Tối nay, ân oán được giải quyết xong, ngày khác ta sẽ đến nhà tạ tội với Chu Hàn Lâm, mong Hàn Lâm lượng thứ.
Câu nói “Hôm nay không biết Chu Viêm Lâm thiết yến” này đương nhiên là giả dối, nhưng lời nói của Lệ Thiên Hữu lúc này đã không hề lộ ra chút sơ hở nào, hơn nữa ân oán của Tuyên Uy Doanh chứ không phải là ân oán của Lệ Thiên Hữu. Cái gọi là Tuyên Uy Doanh thực ra chẳng khác gì là Lệ Gia Quân, cấp trên thực sự chính là Lệ Thiên Nhuận. Chu Viêm Lâm hơi có chút do dự:
- Chuyện này… Không biết Lệ tướng quân nói đến ân oán nào, nếu có thế hóa giải…
- Không hóa giải được!
Đối phương còn chưa dứt lời, Lệ Thiên Hữu đã trả lời lạnh lùng, nét mặt của Chu Viêm Lâm bị ngưng lại, trong lòng thở dài một hơi. Ông ta là chủ nhà theo lý ra thì phải đứng ra làm chủ một chút. Thái độ cứng rắn của đối phương lúc này khiến ông mất mặt, nhưng lại là cái cớ để lui xuống. Lệ Thiên Hữu nói tới đây, chỉ thoáng nhìn một cái về phía Lâu Tĩnh Chi, không để ý gì tới Chu Viêm Lâm. Ninh Nghị ở phía đối diện lại ngồi xuống, mỉm cười.
- Lâu như vậy rồi, rốt cuộc ta cũng bắt được ngươi rồi, thật không dễ dàng gì… Ninh Lập Hằng, ngươi thế nào, trong lòng đã hiểu rồi chứ?
- ….Ninh Lập Hằng, ngươi thế nào, trong lòng đã hiểu rồi chứ?
Lúc nghe thấy câu này trong đầu Lâu Thư Uyển vẫn còn như đang mơ màng.
Không phải là nói cô yếu đuối mà là vì sau khi trải qua thời gian quân đội phá thành, cô thực sự quá sợ hãi người ngoài rồi. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thân ở trong đó, không ai có thể lý giải được sự sợ hãi khó có thể tự bảo vệ mình này. Quan cũng được, địa chủ cũng được, bình dân cũng vậy, thời gian đó trên thành dưới thành không chút an bình, người người bị giết, phụ nữ bị cưỡng bức hết sức thê thảm khó nói thành lời. Nhà giàu có con gái không kịp chạy trốn, bị quân đội bắt, cả ngày gian dâm, dám tự sát còn là một sự giải thoát, nhưng nói là giải thoát, loại chuyện tự sát này vẫn khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi khó mà chịu đựng được.
Thực ra lúc đó phụ nữ chưa chắc đã là thảm nhất, cô từng tận mắt nhìn thấy một vài quan lại bị bắt mang đi lăng trì, chôn sống thậm chí là cảnh lột da. Thời gian đó mọi người đều phát điên. Tuy Lâu gia nói là được Phương Thất Phật che chở, nhưng giữa lúc đao loạn cũng không ngừng bị quấy nhiễu, cô trốn cả ngày trong phòng không dám ra cửa, nhưng dù là như vậy tình hình bên ngoài vẫn truyền đến tai cô, thậm chí nha hoàn trong phủ không cẩn thận lộ mặt ra lập tức bị bắt đi, thậm chí có người còn chưa ra khỏi phủ, một ngày không thấy đâu, sau đó hỏi thì biết là làm việc ở gần ngoài tường viện, bị một tên lính trói xông vào lấy dây thừng trói đi, lúc tìm thấy thì đã chết rồi, cơ thể trần truồng, cả người toàn là máu…
Việc này rốt cuộc là không thể truy cứu.
Có người bị sợ hãi đả kích không gượng dậy nổi, có người từ trong bức bách tìm được sức mạnh của mình. Sau đó tình hình ổn định một chút, huynh trưởng đã quay về, cô mới ra ngoài lo toan việc trong gia đình, cô biết đây là điều tất yếu. Nhưng… nếu chuyện này lặp lại cô thực sợ sợ hết nổi rồi.
Khiến cô tỉnh táo trở lại vẫn là người có cái tên Ninh Lập Hằng này. Cô còn đang hoang mang thì người đàn ông bên cạnh mình đã mỉm cười, cất cao giọng nói:
- Sao rồi, ta không biết nhưng nếu là ngươi tìm đến ta, không ngại ngần mà phóng ngựa đến đây. Xem là đơn độc ngươi lên, hay là mọi người cùng lên.
Trong lòng giật mình một cái, Lâu Thư Uyển nhìn người đàn ông đứng bên cạnh.
Chuyện trước mắt xảy ra bất ngờ, thực ra Ninh Nghị cũng không có cách ứng phó tốt, nhưng nếu chuyện không thể cứu vãn nổi thì hắn cũng không phải là người khiếp nhược. Lúc này, hai tay hắn ấn mạng trên bàn, sắc mặt lạnh lùng mơ hồ toát lên vẻ uy áp, giằng có với hơn mười người trước mắt. Những người khác ở đây vốn cho rằng hắn là một gã văn sĩ thư sinh yếu đuối, lúc này quả thực cho rằng hắn điên rồi.
Thực ra Lưu Tiến bên cạnh Ninh Nghị đột nhiên tiến lên một bước, cùng lúc đó người của Lệ Thiên Hữu có năm sáu tên cũng đứng lên, cầm binh khí, tất cả khí thế đều tập trung vào người trẻ tuổi kia. Không phải bọn chúng sợ người trẻ tuổi kia có bao nhiêu lợi hại mà là đề phòng gã ngàng nhiên ra tay, đâm Lệ Thiên Hữu một đao thì bên này thật là quá mất mặt.
Lệ Thiên Hữu không hề tức giận mà lại cười, đang định nói chuyện thì Lâu Thư Uyển đột ngột đứng lên, liếc nhìn Ninh Nghị một cái, chần chừ một chút rồi phản ứng:
- Lệ… Vị Lệ tướng quân này, tại hạ là người của Lâu gia…
- Ta biết Lâu gia các ngươi!
Lệ Thiên Hữu nói:
- Phụ thân ngươi Lâu Cận Lâm, ra cũng đã gặp. Phật soái cho Lâu gia các ngươi quản lý gạo, ta kính trọng Phật soái! Nhgưng chuyện hôm nay, cô nương, tự cô hãy suy nghĩ thiệt hơn. Huyết thù của mấy ngàn tính mạng! cô thấy mình đủ tư cách thì hãy nhúng tay vào còn nếu thấy không đủ thì lập tức đi cho.
- Nhưng …
Lâu Thư Uyển sửng sốt, trong lòng cô biết nếu không có quyết định động đến Lâu gia thì cô còn có thể van xin, người ta cũng không đến mức cho cô một đao. Nhưng lúc này, cô cũng đã bị câu nói “huyết thù của mấy ngàn tính mạng” của Lệ Thiên Hữu làm cho hoảng sợ, cô nhìn thấy trong đôi mắt sáng của Ninh Nghị mơ hồ như có ý cười, không biết rốt cuộc vị thư sinh này sẽ giải quyết việc này như thế nào.
Ở đây có rất nhiều người kinh ngạc vì cách nói của Lệ Thiên Hữu, đúng lúc đó ở bên kia Lưu Tiến đi vào nửa bước, lớn tiếng nói:
- Lệ tướng quân, ngươi không nên nói lung tung. Ninh tiên sinh không phải là đại quan của cẩu triều đình! Trước kia, Ninh tiên sinh vì chạy loạn, tự bảo vệ mình mới ra tay. Mọi người đều tham gia chinh chiến không nên coi đó là thù hận! Bây giờ hắn đã cải tà quy chính, tận tâm làm việc cho Bá Đao Doanh. Nếu như trong lòng ngươi còn thù oán thì nhằm vào Bá Đao Doanh ta, bây giờ lấy đông ức hiếp ít, còn gọi gì là anh hùng hảo hán?
- Ngươi tính cái gì, dám nói như vậy với ta sao?
Lệ Thiên Hữu hừ lạnh một tiếng:
- Trên tay của thằng nhãi này có mấy ngàn tính mạng, Bá Đao Doanh ngươi bao che được sao, nói thủ tiêu là thủ tiêu, khí thế lớn quá nhỉ? Ta vì hòa khí trong thành, không muốn ép ngay, nếu không ngươi nghĩ ta và Tuyên Uy Doanh sợ tám trăm người của Bá Đao trang sao? Hôm nay, ta giết hắn, sau này các ngươi lo trả thù cho hắn cũng được.
- Câu này không phải ta nói mà là Trang chủ của nhà ta nói. Lưu Tiến ta chỉ là nhân vật nhỏ bé, Trang chủ để cho ra đi theo Ninh tiên sinh, các ngươi muốn động đến hắn thì hãy bước qua xác ta đã.
Một gã đàn ông cao gầy bên cạnh rút kiếm ra:
- Lấy tính mạng của ngươi, quá đơn giản!
- Vậy thì đến đây.
Tên hộ vệ trẻ tuổi này vừa nói vừa giơ đao lên, gã là đệ tử của A Thường, một chiêu bá đao “Hồi hộ thiên trụ” cực kỳ kín kẽ, không biết luyện bao lâu rồi, Bá Đao nặng nhất là khí thế, chiêu đầu tiên gọi là che chở, nhưng hai chân hơi trầm xuống, hai tay giơ cao đao, rõ ràng là khí khái cùng vong với kẻ địch. Trong lúc đó, không khí hai bên căng thẳng, hơn mười người mà Lệ Thiên Hữu dẫn theo đều mang vũ khí khác nhau, hiển nhiên đều là cao thủ lục lâm tổ kiến thành tinh nhuệ của Tuyên Uy Doanh. Bên Ninh Nghị chỉ có một người giúp đỡ, nhưng nhìn khí thế của người trẻ tuổi kia thì những người này nếu muốn lấy mạng Ninh Nghị đúng là phải bước qua xác anh ta. Chỉ cần Lệ Thiên Hữu gật đầu, thì ngay sau đó hẳn là sẽ có người phải đổ máu tươi rồi.
Lúc này, chân tay của Lâu Thư Uyển luống cuống, hai gã lục lâm mà cô mời tới bảo tiêu cũng đã xích lại gần. Bọn họ cũng không có ý lâm trận, vốn dĩ hai người này là người hầu của Lâu gia, thấy khí thế của Lệ Thiên Hữu thì biết ngay là không thể đụng vào. Cho dù họ là nhân sĩ giang hồ cũng không dám tới đấy, nhưng sau khi thấy Lệ Thiên Hữu không có lòng dạ gây phiền toái cho Lâu gia, Sát Hổ Đầu Đà Tần Cổ Lai và Linh Sơn Tiên Tử Ngụy Lăng Tuyết mới tới gần.
Chỉ là trong tay bọn họ có binh khí, vừa đến gần, một gã khoảng hơn bốn mươi tuổi bên Lệ Thiên Hữu nhìn sang nói:
- Tần Cổ Lai, phải đi bảo vệ viện thì đi mà bảo vệ đi, chuyện này mà ngươi cũng dám nhúng tay vào, ngươi ăn phải tim gấu gan báo, chán sống rồi sao?
Ngữ khí người này đầy hàm ý khinh miệt, hiển nhiên khinh thường đối với Sát Hổ Đầu Đà tướng mạo hung ác này, có lẽ còn không có sự coi trọng bằng Lưu Tiến. Tần Cổ Lai có chút xấu hổ liền chắp tay thấp giọng nói:
- Lạc đại hiệp, hôm nay được gặp thật may mắn, ta làm hộ viện, không có gì mờ ám cả.
Đây chỉ là câu nói yếu thế, đối phương cũng không bắt bẻ lại, gã đi đến bên cạnh Lâu Thư Uyển nói:
- Tiểu thư, chuyện này chúng ta không lo nổi đâu…
Nói xong câu này, gã lại bổ sung thêm:
- E rằng Lâu gia cũng không thể nhúng tay vào.
- Nhưng, nhưng…
Lúc này Lâu Thư Uyển có chút hoang mang lo sợ, đắc tội với Lệ Thiên Hữu, đúng là cô sợ thật. Nhưng bằng trực giác, cô thấy sau lưng Ninh Nghị dường như cũng có người nói được. Nếu Lệ gia không có ý đối phó với Lâu gia, như vậy mình cũng có thể nói được đôi lời, ví dụ như mình cứng rắn hơn một chút, mạnh mẽ một chút, giúp đỡ người bên cạnh một chút. Tùy tùng bên cạnh Ninh Nghị lại kiên quyết cứng rắn như thế, có lẽ vẫn còn cơ hội để Lệ Thiên Hữu không lấy đi tính mạng của Lập Hằng, sau này cha mình biết đến, mình sẽ nhận tội thay ..vân vân, chuyện có thể qua được.
Đây chính là trực giác mà cô giao tiếp với nhiều người mà có được, nhưng trong lúc này lại không dám đánh cuộc, đang lúc lo lắng thì có một âm thanh xuất hiện cách đó không xa.
- Tần tiên sinh nói đíúng, Thư Uyển, việc này chúng ta không thể lo được đâu.
Tiếng nói đó ôn hòa thản nhiên, Lâu Thư Uyển nghiêng đầu chỉ thấy ở bậc thang bên kia có một người đàn ông mặc trang phục màu trắng hiện ra, khuôn mặt có nét giống với Lâu Thư Uyển, chỉ có điều hơi lớn tuổi một chút, trên trán có nét mệt mỏi và u buồn. Đi cùng y có một vài người hầu, trong đó cũng có mấy người là nhân sĩ võ lâm.
- Đại ca, huynh ... huynh...nói giúp một chút đi…
Người đến chính là Lâu Thư Vọng, đối với Lâu Thư Uyển và Lâu Thư Hằng, bất kể là y nay vẫn không ở Lâu gia, nhưng sức ảnh hưởng của y còn cao hơn em trai và em gái. Thấy y xuất hiện, Lâu Thư Uyển bất ngờ vui sướng, sau đó tâm trạng lại trầm xuống.
- Ta không giúp được, bên Thành Đông, Tề Nguyên Khang Tề đại nhân đã bị chém đầu đền tội nhưng trong thành vẫn loạn lạc, ta biết rằng muội đang ở Tứ quý trai cho nên tiện đường đến đưa muội về.
Anh ta vừa tới nói xong những câu này liền chắp tay về phía Ninh Nghị:
- Ninh Lập Hằng, ta và ngươi hai nhà Tô, Lâu vốn dĩ có chút thân tình nhưng xung đột lập thu ngày đó ở Tây Hồ cũng không nhỏ, dù chưa thành thù hận nhưng cũng đã cắt đứt giao tình. Chuyện hôm nay, Lâu gia ta tự bảo vệ còn khó, không thể hóa giải cho ngươi được, ngươi có thù, có oán tự phải bảo vệ rồi.
Ninh Nghị đang giằng co với Lệ Thiên Hữu, nhìn tình hình xung quanh, lúc Lâu Thư xuất hiện, hắn chỉ hơi liếc người đàn ông này, đợi y nói ra câu này mới quay sang nhìn y một cái, sau đó cười:
- Đúng là như vậy, việc này không liên quan đến Lâu gia, Lâu cô nương, mời cô quay về đi.
- Nhưng… Đại ca…
Lâu Thư Uyển vẫn còn muốn nói nữa, Lâu Thư Vọng chắp tay:
- Ngụy cô nương, đã làm phiền cô rồi.
Nữ tử tên là Ngụy Lăng Tuyết gật đầu, tay giơ ra nhanh như chớp đập vào gáy của Lâu Thư Uyển, sau đó đỡ lấy Lâu Thư Uyển Vừa ngất đi.
Lâu Thư Vọng thở dài, đến chào hỏi Lâu Tĩnh Chi, đợi khi anh ta sắp đi khỏi, Lệ Thiên Hữu mới hỏi:
- Con trai Lâu gia, ngươi vừa nói Tề Nguyên Khang đã bị giết sao?
Lâu Thư Vọng gật đầu, anh ta đi đến bên cạnh Lệ Thiên Hữu chắp tay, sau đó tiếng nói chuyện cũng không phải lớn.
- Nghe nói… Triều tướng quân dẫn binh, bao vây Tề phủ… Có người đưa vào một thẻ bài… Sau đó… Chém đầu của Tề đại nhân…
Tâm trạng của Ninh Nghị lúc này không để ý đến Tề Nguyên Khang, Lâu Thư Vọng lại nói bé, hắn chỉ nghe được mấy câu vụn vặt. Lâu Thư Vọng đi rồi, không khí lại căng thẳng. Ninh Nghị đứng thẳng lên, mười mấy người đứng bên cạnh Lệ Thiên Hữu cũng đứng lên. Lưu Tiến hít sâu một hơi, chuẩn bị cuộc ẩu đả.
Trên thực tế, đám người Lệ Thiên Hữu kiêng dè, có lẽ chỉ có Lưu Tiến mà thôi. Lưu Đại Bưu là người cực kỳ bao che thủ hạ, nếu giết chết Lưu Tiến ở đây, sau đó chưa biết chừng Lệ Thiên Nhuận lại phải đối mặt với Bá Đao Doanh. Nhưng xem ra tình hình này không thể kéo dài, Lệ Thiên Hữu nhất định phải ra tay.
Ninh Nghị giơ tay ra đặt lên sống đao của Lưu Tiến.
Hầu như tất cả mọi người đều nhìn hắn.
- Nếu chuyện không thành, ngươi liều mạng ở đây cũng có nghĩa gì, đây là nhằm vào ta, ta có thể tự mình đấu lại. Ngươi còn sống, bọn chúng sẽ không làm khó ngươi. Nếu ta chết đi, ngươi có thể giúp ta nhặt xác, nhân tiện hãy nói Lưu Đại Bưu báo thù cho ta, chuyện này ngươi có thể làm được.
Hắn nói xong những câu này, tay phải đột nhiên chém ra, ánh đao xẹt qua bổ vào bàn gỗ nứt ra. Sau đó vừa bước ra hai bước, hắn quay người đối mặt với mọi người.
- Ai tới!
Hắn vẫn luôn thể hiện hình tượng thư sinh nhưng khí thế lúc này khiến cho người ta có chút khiếp sợ. Lệ Thiên Hữu xẹt ngón tay cái qua khóe miệng, hai mắt khát máu, mọi người có chút ngạc nhiên, bao gồm cả những cô gái ở lầu xanh, rồi họ châu đầu vào nhau bàn tán.
- Đây rốt cuộc là ai vậy…
- Không phải nghe nói là … cái gì tài tử đệ nhất Giang Ninh sao…
- “Vọng hải triều” là hắn viết đấy.
- Lệ tướng quân nói trên tay hắn có mấy ngàn mạng người…
- Vừa rồi vị công tử Lâu gia kia sao lại nói hai nhà Tô, Lâu
- Hắn ở rể đấy!
- Đó là ai?
- Lệ Thiên Hữu... em trai của Trấn quốc Lệ đại tướng quân ...
- Y tới làm gì...
- Với thân phận này, có người phạm tội rồi...
Trên Tứ quý trai, vỗn dĩ Chu Viêm Lâm mở hội mời rất nhiều người nhưng lúc này họ đã đi chỉ còn hơn nửa, có khoảng bốn mươi năm mươi người đang nấn ná. Hơn nữa, bởi người hầu nam trẻ tuổi trong tửu lâu này mời cô gái từ lầu xanh đến giúp vui, khiến cho quy mô cũng lớn hơn một chút.
Trong số bốn mươi năm mươi người này, đa số đều có chút quan hệ với Phương Lạp, như Lưu Hi Dương vậy, thấy chuyện của Tề Nguyên Khang cũng không có liên quan gì đến mình, nên giữ ở lại cùng đám người Chu Viêm Lâm, Lâu Tĩnh Chi. Cũng có nhiều người trẻ tuổi trong quân Phương Lạp, hơn phân nửa là ở lại vì các nữ tử thanh lâu này; họ từng trải qua nhiều chiến trận, lúc này đã tìm thấy cô gái mình thích thì trò chuyện đưa đẩy, tán tỉnh.
Cũng bởi sự việc không liên quan đến mình, cũng bởi vì tình hình có chút ổn định lại, người tham gia hội nghị thì nhiều ít nhiều cũng hiểu thi văn, nên cũng có vài phần phong độ của các văn sĩ không quan tâm đến hỗn loạn. Từ lúc náo loạn đến giờ, không khí của Tứ quý trai vẫn có vè bình tĩnh. Nhưng từ khi đội tướng sĩ này lên lầu, đặc biệt sau khi nhận ra Lệ Thiên Hữu mới khiến đám đông giật nảy mình.
Vẻ mặt của Chu Viêm Lâm ngay từ đầu đã hơi cứng nhắc, cau mày, ánh mắt thâm trầm, thậm chí Lâu Tĩnh Chi theo bản năng cũng đứng lên, bình tĩnh xem xét lại, mọi người xuất thân phản loạn, trong quân Phương Lạp Quân tập hợp sao tướng, trong đám người Lệ Thiên Hữu tầm thường không được coi là xuất chúng, nhưng huynh trưởng của y là Lệ Thiên Nhuận lại là nhân vật số một của quốc gia, nên cái tên đệ đệ của Trấn quốc Đại tướng quân, không ai dám khinh thường
Lúc này nói là làm ổn định lòng dân ở Hàng Châu, chỉ là ngâm thơ làm phú, cho dù gặp loại chuyện lớn mưu nghịch này của Tề Nguyên Khang, đám người Chu Viêm Lâm cũng xác định là không xảy ra vấn đề gì. Nhưng thời khắc trong đêm nay, Lệ Thiên Hữu đột nhiên dẫn người vào đây, mọi người nghĩ trước tiên là chuyện liên lụy đến Tề Nguyên Khang, có người bị thảm họa này lôi xuống ngựa, còn từ thân phận mà nhìn, cho dù là Lâu Tĩnh Chi con trai của Tả tướng, lúc này cũng bị vài phần ngờ vực vô căn cứ. Liệu có phải bởi Lệ Thiên Nhuận trở về, khởi đầu của cuộc tranh giành chính trị này đã đem cả gia đình của mình cuốn vào đó.
Lúc Lệ Thiên Hữu ngồi xuống cạnh bàn, nhìn hai người ngồi bên kia, rất nhiều người mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng có người nhận ra thân phận của hai người đó, như Lưu Hi Dương, như Chu Viêm Lâm thầm đoán là Lâu gia mới bị kéo xuống ngựa. Lầu Thư Uyển trong lúc này mặt trắng bệch đi.
Tình hình trước mắt của Hàng Châu, tuy nói rằng lập triều đại mới, phải ổn định tất cả nhưng trước mắt vẫn còn cái họa của chiến tranh từ hai tháng trước, mọi người nói chuyện dựa vào đao kiếm, người như cây cỏ trước gió, ai cũng thấy không có cảm giác an toàn. Tuy nói Lâu gia làm việc dưới trướng Phương Thất Phật đã nổi lên như mặt trời ban trưa, nhưng ngay lúc này bị tịch thu tài sản cũng không phải chuyện gì khó lý giải.
Lúc chuyện còn chưa lan sang đến mình, Chu Viêm Lâm rốt cuộc cũng khôi phục tinh thần, lấy tư thái của chủ nhân đi sang bên kia. Với thân phận của ông ta, chỉ cần người ta không động đao thì hai bên vẫn có thể thương lượng được.
Còn ở bên kia, Lệ Thiên Hữu đang nhìn Ninh Nghị, trong mắt đang đầy vẻ đắc ý “bắt được ngươi rồi”. Lưu Tiến ấn đao đứng ở bên cạnh Ninh Nghị, hai mắt hung hãn nhìn đảm thủ hạ của Lệ Thiên Hữu, gã là đệ tử của A Thường nhưng dù sao cũng là trẻ tuổi, mọi người cũng không thèm chú ý đến. Hiện giờ trên phố Hàng Châu, loại thanh niên mang đao đi giết người này chỗ nào cũng có. Vì Lệ Thiên Hữu còn chưa hạ lệnh, mười mấy người xung quanh đã ngồi xuống, khi Chu Viêm Lâm đi tới, mới có người nói thầm vào tai Lệ Thiên Hữu một câu đã khiến y đứng ngay dậy.
- Chu Hàn Lâm.
Y chắp tay, nhìn về phía khác hơi xa một chút, trong lời nói vô cùng nhã nhặn:
- Lâu thiếu cũng ở đây, đã làm phiền rồi.
- Lệ tiểu thúc.
Lâu Tĩnh Chi chắp tay, ngồi xuống ở bên kia lặng yên theo dõi diến biến, Chu Viêm Lâm:
- Lệ tướng quân, hôm nay ở đây có tiệc, không biết…
- Tuyên Uy Doanh hôm nay vì thù cũ mà đến, việc này không một ai được can thiệp vào, lúc trước không biết là Chu Hàn Lâm thiết yến, có nhiều mạo phạm rồi. Tối nay, ân oán được giải quyết xong, ngày khác ta sẽ đến nhà tạ tội với Chu Hàn Lâm, mong Hàn Lâm lượng thứ.
Câu nói “Hôm nay không biết Chu Viêm Lâm thiết yến” này đương nhiên là giả dối, nhưng lời nói của Lệ Thiên Hữu lúc này đã không hề lộ ra chút sơ hở nào, hơn nữa ân oán của Tuyên Uy Doanh chứ không phải là ân oán của Lệ Thiên Hữu. Cái gọi là Tuyên Uy Doanh thực ra chẳng khác gì là Lệ Gia Quân, cấp trên thực sự chính là Lệ Thiên Nhuận. Chu Viêm Lâm hơi có chút do dự:
- Chuyện này… Không biết Lệ tướng quân nói đến ân oán nào, nếu có thế hóa giải…
- Không hóa giải được!
Đối phương còn chưa dứt lời, Lệ Thiên Hữu đã trả lời lạnh lùng, nét mặt của Chu Viêm Lâm bị ngưng lại, trong lòng thở dài một hơi. Ông ta là chủ nhà theo lý ra thì phải đứng ra làm chủ một chút. Thái độ cứng rắn của đối phương lúc này khiến ông mất mặt, nhưng lại là cái cớ để lui xuống. Lệ Thiên Hữu nói tới đây, chỉ thoáng nhìn một cái về phía Lâu Tĩnh Chi, không để ý gì tới Chu Viêm Lâm. Ninh Nghị ở phía đối diện lại ngồi xuống, mỉm cười.
- Lâu như vậy rồi, rốt cuộc ta cũng bắt được ngươi rồi, thật không dễ dàng gì… Ninh Lập Hằng, ngươi thế nào, trong lòng đã hiểu rồi chứ?
- ….Ninh Lập Hằng, ngươi thế nào, trong lòng đã hiểu rồi chứ?
Lúc nghe thấy câu này trong đầu Lâu Thư Uyển vẫn còn như đang mơ màng.
Không phải là nói cô yếu đuối mà là vì sau khi trải qua thời gian quân đội phá thành, cô thực sự quá sợ hãi người ngoài rồi. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thân ở trong đó, không ai có thể lý giải được sự sợ hãi khó có thể tự bảo vệ mình này. Quan cũng được, địa chủ cũng được, bình dân cũng vậy, thời gian đó trên thành dưới thành không chút an bình, người người bị giết, phụ nữ bị cưỡng bức hết sức thê thảm khó nói thành lời. Nhà giàu có con gái không kịp chạy trốn, bị quân đội bắt, cả ngày gian dâm, dám tự sát còn là một sự giải thoát, nhưng nói là giải thoát, loại chuyện tự sát này vẫn khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi khó mà chịu đựng được.
Thực ra lúc đó phụ nữ chưa chắc đã là thảm nhất, cô từng tận mắt nhìn thấy một vài quan lại bị bắt mang đi lăng trì, chôn sống thậm chí là cảnh lột da. Thời gian đó mọi người đều phát điên. Tuy Lâu gia nói là được Phương Thất Phật che chở, nhưng giữa lúc đao loạn cũng không ngừng bị quấy nhiễu, cô trốn cả ngày trong phòng không dám ra cửa, nhưng dù là như vậy tình hình bên ngoài vẫn truyền đến tai cô, thậm chí nha hoàn trong phủ không cẩn thận lộ mặt ra lập tức bị bắt đi, thậm chí có người còn chưa ra khỏi phủ, một ngày không thấy đâu, sau đó hỏi thì biết là làm việc ở gần ngoài tường viện, bị một tên lính trói xông vào lấy dây thừng trói đi, lúc tìm thấy thì đã chết rồi, cơ thể trần truồng, cả người toàn là máu…
Việc này rốt cuộc là không thể truy cứu.
Có người bị sợ hãi đả kích không gượng dậy nổi, có người từ trong bức bách tìm được sức mạnh của mình. Sau đó tình hình ổn định một chút, huynh trưởng đã quay về, cô mới ra ngoài lo toan việc trong gia đình, cô biết đây là điều tất yếu. Nhưng… nếu chuyện này lặp lại cô thực sợ sợ hết nổi rồi.
Khiến cô tỉnh táo trở lại vẫn là người có cái tên Ninh Lập Hằng này. Cô còn đang hoang mang thì người đàn ông bên cạnh mình đã mỉm cười, cất cao giọng nói:
- Sao rồi, ta không biết nhưng nếu là ngươi tìm đến ta, không ngại ngần mà phóng ngựa đến đây. Xem là đơn độc ngươi lên, hay là mọi người cùng lên.
Trong lòng giật mình một cái, Lâu Thư Uyển nhìn người đàn ông đứng bên cạnh.
Chuyện trước mắt xảy ra bất ngờ, thực ra Ninh Nghị cũng không có cách ứng phó tốt, nhưng nếu chuyện không thể cứu vãn nổi thì hắn cũng không phải là người khiếp nhược. Lúc này, hai tay hắn ấn mạng trên bàn, sắc mặt lạnh lùng mơ hồ toát lên vẻ uy áp, giằng có với hơn mười người trước mắt. Những người khác ở đây vốn cho rằng hắn là một gã văn sĩ thư sinh yếu đuối, lúc này quả thực cho rằng hắn điên rồi.
Thực ra Lưu Tiến bên cạnh Ninh Nghị đột nhiên tiến lên một bước, cùng lúc đó người của Lệ Thiên Hữu có năm sáu tên cũng đứng lên, cầm binh khí, tất cả khí thế đều tập trung vào người trẻ tuổi kia. Không phải bọn chúng sợ người trẻ tuổi kia có bao nhiêu lợi hại mà là đề phòng gã ngàng nhiên ra tay, đâm Lệ Thiên Hữu một đao thì bên này thật là quá mất mặt.
Lệ Thiên Hữu không hề tức giận mà lại cười, đang định nói chuyện thì Lâu Thư Uyển đột ngột đứng lên, liếc nhìn Ninh Nghị một cái, chần chừ một chút rồi phản ứng:
- Lệ… Vị Lệ tướng quân này, tại hạ là người của Lâu gia…
- Ta biết Lâu gia các ngươi!
Lệ Thiên Hữu nói:
- Phụ thân ngươi Lâu Cận Lâm, ra cũng đã gặp. Phật soái cho Lâu gia các ngươi quản lý gạo, ta kính trọng Phật soái! Nhgưng chuyện hôm nay, cô nương, tự cô hãy suy nghĩ thiệt hơn. Huyết thù của mấy ngàn tính mạng! cô thấy mình đủ tư cách thì hãy nhúng tay vào còn nếu thấy không đủ thì lập tức đi cho.
- Nhưng …
Lâu Thư Uyển sửng sốt, trong lòng cô biết nếu không có quyết định động đến Lâu gia thì cô còn có thể van xin, người ta cũng không đến mức cho cô một đao. Nhưng lúc này, cô cũng đã bị câu nói “huyết thù của mấy ngàn tính mạng” của Lệ Thiên Hữu làm cho hoảng sợ, cô nhìn thấy trong đôi mắt sáng của Ninh Nghị mơ hồ như có ý cười, không biết rốt cuộc vị thư sinh này sẽ giải quyết việc này như thế nào.
Ở đây có rất nhiều người kinh ngạc vì cách nói của Lệ Thiên Hữu, đúng lúc đó ở bên kia Lưu Tiến đi vào nửa bước, lớn tiếng nói:
- Lệ tướng quân, ngươi không nên nói lung tung. Ninh tiên sinh không phải là đại quan của cẩu triều đình! Trước kia, Ninh tiên sinh vì chạy loạn, tự bảo vệ mình mới ra tay. Mọi người đều tham gia chinh chiến không nên coi đó là thù hận! Bây giờ hắn đã cải tà quy chính, tận tâm làm việc cho Bá Đao Doanh. Nếu như trong lòng ngươi còn thù oán thì nhằm vào Bá Đao Doanh ta, bây giờ lấy đông ức hiếp ít, còn gọi gì là anh hùng hảo hán?
- Ngươi tính cái gì, dám nói như vậy với ta sao?
Lệ Thiên Hữu hừ lạnh một tiếng:
- Trên tay của thằng nhãi này có mấy ngàn tính mạng, Bá Đao Doanh ngươi bao che được sao, nói thủ tiêu là thủ tiêu, khí thế lớn quá nhỉ? Ta vì hòa khí trong thành, không muốn ép ngay, nếu không ngươi nghĩ ta và Tuyên Uy Doanh sợ tám trăm người của Bá Đao trang sao? Hôm nay, ta giết hắn, sau này các ngươi lo trả thù cho hắn cũng được.
- Câu này không phải ta nói mà là Trang chủ của nhà ta nói. Lưu Tiến ta chỉ là nhân vật nhỏ bé, Trang chủ để cho ra đi theo Ninh tiên sinh, các ngươi muốn động đến hắn thì hãy bước qua xác ta đã.
Một gã đàn ông cao gầy bên cạnh rút kiếm ra:
- Lấy tính mạng của ngươi, quá đơn giản!
- Vậy thì đến đây.
Tên hộ vệ trẻ tuổi này vừa nói vừa giơ đao lên, gã là đệ tử của A Thường, một chiêu bá đao “Hồi hộ thiên trụ” cực kỳ kín kẽ, không biết luyện bao lâu rồi, Bá Đao nặng nhất là khí thế, chiêu đầu tiên gọi là che chở, nhưng hai chân hơi trầm xuống, hai tay giơ cao đao, rõ ràng là khí khái cùng vong với kẻ địch. Trong lúc đó, không khí hai bên căng thẳng, hơn mười người mà Lệ Thiên Hữu dẫn theo đều mang vũ khí khác nhau, hiển nhiên đều là cao thủ lục lâm tổ kiến thành tinh nhuệ của Tuyên Uy Doanh. Bên Ninh Nghị chỉ có một người giúp đỡ, nhưng nhìn khí thế của người trẻ tuổi kia thì những người này nếu muốn lấy mạng Ninh Nghị đúng là phải bước qua xác anh ta. Chỉ cần Lệ Thiên Hữu gật đầu, thì ngay sau đó hẳn là sẽ có người phải đổ máu tươi rồi.
Lúc này, chân tay của Lâu Thư Uyển luống cuống, hai gã lục lâm mà cô mời tới bảo tiêu cũng đã xích lại gần. Bọn họ cũng không có ý lâm trận, vốn dĩ hai người này là người hầu của Lâu gia, thấy khí thế của Lệ Thiên Hữu thì biết ngay là không thể đụng vào. Cho dù họ là nhân sĩ giang hồ cũng không dám tới đấy, nhưng sau khi thấy Lệ Thiên Hữu không có lòng dạ gây phiền toái cho Lâu gia, Sát Hổ Đầu Đà Tần Cổ Lai và Linh Sơn Tiên Tử Ngụy Lăng Tuyết mới tới gần.
Chỉ là trong tay bọn họ có binh khí, vừa đến gần, một gã khoảng hơn bốn mươi tuổi bên Lệ Thiên Hữu nhìn sang nói:
- Tần Cổ Lai, phải đi bảo vệ viện thì đi mà bảo vệ đi, chuyện này mà ngươi cũng dám nhúng tay vào, ngươi ăn phải tim gấu gan báo, chán sống rồi sao?
Ngữ khí người này đầy hàm ý khinh miệt, hiển nhiên khinh thường đối với Sát Hổ Đầu Đà tướng mạo hung ác này, có lẽ còn không có sự coi trọng bằng Lưu Tiến. Tần Cổ Lai có chút xấu hổ liền chắp tay thấp giọng nói:
- Lạc đại hiệp, hôm nay được gặp thật may mắn, ta làm hộ viện, không có gì mờ ám cả.
Đây chỉ là câu nói yếu thế, đối phương cũng không bắt bẻ lại, gã đi đến bên cạnh Lâu Thư Uyển nói:
- Tiểu thư, chuyện này chúng ta không lo nổi đâu…
Nói xong câu này, gã lại bổ sung thêm:
- E rằng Lâu gia cũng không thể nhúng tay vào.
- Nhưng, nhưng…
Lúc này Lâu Thư Uyển có chút hoang mang lo sợ, đắc tội với Lệ Thiên Hữu, đúng là cô sợ thật. Nhưng bằng trực giác, cô thấy sau lưng Ninh Nghị dường như cũng có người nói được. Nếu Lệ gia không có ý đối phó với Lâu gia, như vậy mình cũng có thể nói được đôi lời, ví dụ như mình cứng rắn hơn một chút, mạnh mẽ một chút, giúp đỡ người bên cạnh một chút. Tùy tùng bên cạnh Ninh Nghị lại kiên quyết cứng rắn như thế, có lẽ vẫn còn cơ hội để Lệ Thiên Hữu không lấy đi tính mạng của Lập Hằng, sau này cha mình biết đến, mình sẽ nhận tội thay ..vân vân, chuyện có thể qua được.
Đây chính là trực giác mà cô giao tiếp với nhiều người mà có được, nhưng trong lúc này lại không dám đánh cuộc, đang lúc lo lắng thì có một âm thanh xuất hiện cách đó không xa.
- Tần tiên sinh nói đíúng, Thư Uyển, việc này chúng ta không thể lo được đâu.
Tiếng nói đó ôn hòa thản nhiên, Lâu Thư Uyển nghiêng đầu chỉ thấy ở bậc thang bên kia có một người đàn ông mặc trang phục màu trắng hiện ra, khuôn mặt có nét giống với Lâu Thư Uyển, chỉ có điều hơi lớn tuổi một chút, trên trán có nét mệt mỏi và u buồn. Đi cùng y có một vài người hầu, trong đó cũng có mấy người là nhân sĩ võ lâm.
- Đại ca, huynh ... huynh...nói giúp một chút đi…
Người đến chính là Lâu Thư Vọng, đối với Lâu Thư Uyển và Lâu Thư Hằng, bất kể là y nay vẫn không ở Lâu gia, nhưng sức ảnh hưởng của y còn cao hơn em trai và em gái. Thấy y xuất hiện, Lâu Thư Uyển bất ngờ vui sướng, sau đó tâm trạng lại trầm xuống.
- Ta không giúp được, bên Thành Đông, Tề Nguyên Khang Tề đại nhân đã bị chém đầu đền tội nhưng trong thành vẫn loạn lạc, ta biết rằng muội đang ở Tứ quý trai cho nên tiện đường đến đưa muội về.
Anh ta vừa tới nói xong những câu này liền chắp tay về phía Ninh Nghị:
- Ninh Lập Hằng, ta và ngươi hai nhà Tô, Lâu vốn dĩ có chút thân tình nhưng xung đột lập thu ngày đó ở Tây Hồ cũng không nhỏ, dù chưa thành thù hận nhưng cũng đã cắt đứt giao tình. Chuyện hôm nay, Lâu gia ta tự bảo vệ còn khó, không thể hóa giải cho ngươi được, ngươi có thù, có oán tự phải bảo vệ rồi.
Ninh Nghị đang giằng co với Lệ Thiên Hữu, nhìn tình hình xung quanh, lúc Lâu Thư xuất hiện, hắn chỉ hơi liếc người đàn ông này, đợi y nói ra câu này mới quay sang nhìn y một cái, sau đó cười:
- Đúng là như vậy, việc này không liên quan đến Lâu gia, Lâu cô nương, mời cô quay về đi.
- Nhưng… Đại ca…
Lâu Thư Uyển vẫn còn muốn nói nữa, Lâu Thư Vọng chắp tay:
- Ngụy cô nương, đã làm phiền cô rồi.
Nữ tử tên là Ngụy Lăng Tuyết gật đầu, tay giơ ra nhanh như chớp đập vào gáy của Lâu Thư Uyển, sau đó đỡ lấy Lâu Thư Uyển Vừa ngất đi.
Lâu Thư Vọng thở dài, đến chào hỏi Lâu Tĩnh Chi, đợi khi anh ta sắp đi khỏi, Lệ Thiên Hữu mới hỏi:
- Con trai Lâu gia, ngươi vừa nói Tề Nguyên Khang đã bị giết sao?
Lâu Thư Vọng gật đầu, anh ta đi đến bên cạnh Lệ Thiên Hữu chắp tay, sau đó tiếng nói chuyện cũng không phải lớn.
- Nghe nói… Triều tướng quân dẫn binh, bao vây Tề phủ… Có người đưa vào một thẻ bài… Sau đó… Chém đầu của Tề đại nhân…
Tâm trạng của Ninh Nghị lúc này không để ý đến Tề Nguyên Khang, Lâu Thư Vọng lại nói bé, hắn chỉ nghe được mấy câu vụn vặt. Lâu Thư Vọng đi rồi, không khí lại căng thẳng. Ninh Nghị đứng thẳng lên, mười mấy người đứng bên cạnh Lệ Thiên Hữu cũng đứng lên. Lưu Tiến hít sâu một hơi, chuẩn bị cuộc ẩu đả.
Trên thực tế, đám người Lệ Thiên Hữu kiêng dè, có lẽ chỉ có Lưu Tiến mà thôi. Lưu Đại Bưu là người cực kỳ bao che thủ hạ, nếu giết chết Lưu Tiến ở đây, sau đó chưa biết chừng Lệ Thiên Nhuận lại phải đối mặt với Bá Đao Doanh. Nhưng xem ra tình hình này không thể kéo dài, Lệ Thiên Hữu nhất định phải ra tay.
Ninh Nghị giơ tay ra đặt lên sống đao của Lưu Tiến.
Hầu như tất cả mọi người đều nhìn hắn.
- Nếu chuyện không thành, ngươi liều mạng ở đây cũng có nghĩa gì, đây là nhằm vào ta, ta có thể tự mình đấu lại. Ngươi còn sống, bọn chúng sẽ không làm khó ngươi. Nếu ta chết đi, ngươi có thể giúp ta nhặt xác, nhân tiện hãy nói Lưu Đại Bưu báo thù cho ta, chuyện này ngươi có thể làm được.
Hắn nói xong những câu này, tay phải đột nhiên chém ra, ánh đao xẹt qua bổ vào bàn gỗ nứt ra. Sau đó vừa bước ra hai bước, hắn quay người đối mặt với mọi người.
- Ai tới!
Hắn vẫn luôn thể hiện hình tượng thư sinh nhưng khí thế lúc này khiến cho người ta có chút khiếp sợ. Lệ Thiên Hữu xẹt ngón tay cái qua khóe miệng, hai mắt khát máu, mọi người có chút ngạc nhiên, bao gồm cả những cô gái ở lầu xanh, rồi họ châu đầu vào nhau bàn tán.
- Đây rốt cuộc là ai vậy…
- Không phải nghe nói là … cái gì tài tử đệ nhất Giang Ninh sao…
- “Vọng hải triều” là hắn viết đấy.
- Lệ tướng quân nói trên tay hắn có mấy ngàn mạng người…
- Vừa rồi vị công tử Lâu gia kia sao lại nói hai nhà Tô, Lâu
- Hắn ở rể đấy!
/532
|