Mưa thu liên miên, thứ đập vào mắt chỉ là một cái viện tử.
Trong phòng đốt hương thơm, một cái rèm trúc ngăn căn phòng, bên kia cửa sổ của rèm trúc, Ninh Nghị ngồi trước bàn dài đang dùng bút lông phác thảo vài chữ, quay đầu nhìn mưa rơi bên ngoài mành, sau đó đem mấy tập giấy đã được phân loại sang một bên.
Trên bàn giấy tờ không nhiều lắm, nhưng đến giờ mùi còn chưa xong một nửa, nếu ở hậu thế, chưa tới hai giờ thì số giấy tờ này đã xử lý xong hơn phân nửa rồi. Dường như bên kia màn trúc cũng đang làm việc, chỉ lát sau vang lên tiếng cười của cô gái:
- Ha ha…
Tiếng cười kia không quá to, hình như là gặp phải chuyện gì thú vị, cứ thế mà cười lên. Ninh Nghị cúi đầu chấp bút, cũng không để ý tới, mãi đến khi một lát sau, cô gái bên kia như lại muốn nhắc nhở khẽ phì cười một tiếng, Ninh Nghị mới ném tập giấy trong tay vừa cầm sang một bên, tiện miệng hỏi:
- Sao chủ công lại cười?
- Mấy ngày trước, trong núi có vận chuyển đến một khối đá, màu xanh, rất dễ nhìn…
Giọng nói không cao, nói được nửa chừng thì dừng lại, Ninh Nghị cũng đã thành thói quen, không nói gì, một tay chấp bút một tay chống má nhìn thông tin trên công văn, qua một lát, lại có một câu truyền đến.
- Ta muốn điêu thành một cây đại đao đặt ở cửa, bở vì điêu tảng đá, là nghĩ đến Vương Dần…Ngươi chưa gặp hắn đâu, hắn là Tạc Thạch Đầu đấy, ta cảm thấy nếu mời hắn hỗ trợ, chắc chắn hắn sẽ rất tức giận, đòi đánh nhau cho mà xem.
- Ta chắc chắn không đánh lại hắn.
Bóng người bên kia màn trúc gật gật đầu, kết thúc câu nói vừa rồi, vùi đầu tiếp tục viết, Ninh Nghị vừa viết vừa nhíu mày:
- Chuyện đánh nhau này tại hạ có thể giúp được.
- Ồ.
Cô gái ngược lại cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ yên lặng chốc lát, đại khái là chớp chớp đôi mắt, gật đầu nói:
- Như thế rất tốt.
- Chậc, đương nhiên rất tốt...
Lời nói bên kia có vài phần nho nhã chua xót. Bên kia vốn là tùy tiện tìm đề tài xã giao, trong gian phòng dưới màn mưa, Lưu Đại Bưu với thân phận “Chủ công” đại khái cho rằng bầu không khí quá mức tẻ ngắt, bởi vậy mà mở miệng nói chuyện. Nhưng mà tính tình nàng cổ quái, ngay cả nhiều lúc nàng cười cũng khác với người khác, nghe nói trước đây có vài vị thư sinh đến Bá Đao Doanh cùng nàng xử lý công việc, mỗi lần gặp là càng thấy tẻ ngắt.
Ninh Nghị thì có chút khác biệt, đương nhiên, mấy ngày trước khi gặp tình huống như này, thường thường hắn cũng hơi ngây ra chốc lát, sau đó mới đại để hiểu là đối phương muốn chiêu hiền đãi sĩ, thả lỏng không khí, không muốn khi gặp mặt chỉ có một bên gật đầu, một bên thì trả lời vài câu.
Tính cách hai người đều có chút khác người, Lưu Đại Bưu nói cười là vì cảm thấy nên cố gắng tạo ra bầu không khí thoải mái cho cấp dưới, nhưng nàng lại không theo đuổi hiệu quả, tóm lại, tự mình cười nói chuyện của mình, không cười nói với người kia. Ninh Nghị thì có lúc đầy tính kế với người ngoài, có khi lại hoàn toàn không để ý gì người khác, trong lúc nói mấy câu, có khi thuận miệng bịa chuyện, có khi tự quyết định, trong căn phòng rộng lớn đang dưới cơn mưa này càng khiến bầu không khí thêm lạnh lùng.
Trong phòng lúc này bởi vì vài câu đối thoại này đã phá tan bớt chút sự yên lặng, thị nữ mặc y phục màu đen bưng nước trà tới, đi qua mái hiện, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.
- Mấy ngày trước đã xử lý quân tư theo biện pháp của ngươi, đã xuất ra rồi, lương thực ở Bình Phúc không nhiều lắm, nay vận chuyển một nửa trở về, chỉ sợ vẫn không đủ. Việc ăn uống, luôn là vấn đề lớn, thời điểm trước, từ tháng bảy đến đầu tháng tám, ngày nào đưa tới cũng là những thứ là giấy tờ tài liệu rất nhiều, chiều nào ta cũng xem, sau đó hỏi người ta, chỉnh lý lại, phải xử lý đến khi châm đèn mới là lúc có thể xem hết, nay cũng nhiều như vậy, nhưng còn chưa quá một canh giờ thì gần như đã làm xong, ta cảm giác mình bắt đầu biến lười rồi, hồi tưởng lại, cảm thấy chuyện này như vừa phát sinh từ mấy ngày hôm trước…
Giọng điệu bày tỏ bộc trực thuật lại, mới nghe không cảm thụ được bao nhiêu tình cảm trong đó. Ninh Nghị từng gặp thiếu nữ sau mành mới chỉ vài lần, lúc gặp ở đầu đường Hàng Châu nàng mặc trang phục dân tộc đầu đội mũ rộng, sau đó ở ngõ Thái Bình, lúc hắn nổ hỏa dược với nàng từng lờ mờ thấy ánh mắt của thiếu nữ sau khăn che mặt, thực ra rất khó liên hệ với phong cách, ngữ khí bắt chước nam tử hiện nay của nàng ở sau mành.
Nhưng qua những ngày tiếp xúc, cô gái sau mành kia vẫn rất có uy thế, một mặt là dáng vẻ đệ tử khát học, về phương diện khác cách thức làm việc vừa có chút ngây thơ lại có chút cổ quái, nhưng hiển nhiên là đã được bồi dưỡng lâu dài, loại hành vi này đã hình thành nên một khí chất độc đáo, ít nhất phản ứng của các thành viên trong Bá Đao Doanh hiện nay là có thể thấy được, đối với nữ tử được kế thừa y bát của phụ thân, tất cả mọi người đều ủng hộ và kính nể, người trước nói có thể là do sự gắn kết của phụ thân nàng để lại, nhưng với người sau tuyệt đối cũng không đơn giản, lòng tin tưởng của mọi người đối với nàng là dựa vào không đi sai bước nhầm và sự đúng đắn trường kỳ mới có thể bồi dưỡng.
Hắn khép lại tập tài liệu:
- Chủ công có cái gì bất mãn đối với người này sao?
- Mấy ngày qua Ninh tiên sinh xử lý việc này, vấn đề hỏi, lời nói, đều khiến người ta tỉnh ngộ, nhưng mà hai ngày này ngẫm lại, phương pháp xử lý việc của Ninh tiên sinh tuy nhiên cũng cực kỳ bảo thủ. Theo khuôn phép cũ, tuyệt không có gì là hành động kinh người cả, chuyện này để ta tùy tiện kêu người khác làm là được, vì sao phải mời ngươi, Ninh tiên sinh có gì dạy ta.
Ninh Nghị nhìn bên kia một cái:
- Ngay từ đầu muốn đẩy mình ra ngoài, nói vài lời lời hay, làm cho người ta có chút chút ấn tượng. Nhưng làm việc, quan trọng nhất là quy củ, không phải là hành động kinh người cái gì, mấy ngàn người trong trại, có thể có bao nhiêu đại sự, bản thân tự có quy củ giao cho cấp dưới đối chiếu tiền lệ làm là được, mọi chuyện đều cẩn thận cân nhắc lời mà nói..., về lâu dài, tình cảm con người làm hỏng quy củ, ngược lại không tốt.
- Nói như vậy ••••••
Thiếu nữ bên trong hơi hơi dừng một chút, dường như có chút khó chịu.
- Mấy năm này mọi chuyện ta hỏi đến, tự mình nỗ lực tự mình làm, ngược lại là ta khờ rồi hả?
- Có lòng như vậy, làm việc lại rất tốt, nhưng vì sao không dùng người khác?
- Vì sao để cấp trên làm lại không được?
- So với người khác, đích xác là tốt hơn nhiều, nhưng mà ta thấy phương thức xử lý của ngươi hai năm trước, trong trại a Miêu nên có một chức vị tốt, ngươi lập tức phải cẩn thận suy nghĩ, a Cẩu cưới vợ, là người ở đó, ngươi cũng đi quan tâm. Ngươi xử lý công việc, xác thực được khen là chu đáo, ta nghĩ ta cũng làm không được, tuy rằng ngươi bình thường không lộ diện, nhưng mọi người đều biết ngươi dụng tâm lương khổ, đều nhận ân tình của ngươi, trong trại có tình người hơn những nơi khác. Nhưng dùng tình cảm lấn át quy củ, mọi người làm việc tốt, hiểu ngươi luôn đứng đằng sau lưng giúp bọn họ, nhưng nếu làm việc không tốt thì sao? Bọn họ sẽ không nghĩ tới quy củ mà chỉ nghĩ sau khi ngươi biết xử lý như thế nào? Người có công, xảy ra sự tình, ngươi liền không đành lòng, muốn xét khai ân, sau này ai còn nguyện ý nói quy củ nữa, chuyện như vậy mấy năm gần đây xảy ra nhiều lần...
Người bên kia mành cứng rắn cắt ngang lời Ninh Nghị:
- Luật pháp không có gì hơn tình người, người ở trong trại của ta, ta đối đãi với bọn họ như huynh đệ tỷ muội của mình. Ở dưới trướng Thánh Công, bọn họ đánh giặc dũng mãnh nhất, bọn họ xông vào trước nhất, đổ máu nhiều nhất. Ở Thiên Nam võ lâm, không người dám trêu chọc người của Bá Đao Doanh ta. Tất cả mọi người thực thích như vậy, mọi việc trôi qua rất tốt, bọn họ không nhìn thấy ta, nhưng ta làm cái gì, bọn họ đều thấy hết, chỉ giảng quy củ, một ngày nào đó ta sẽ bị chúng bạn xa lánh.
Nàng nói được nửa chừng dường như có chút tức giận mà đứt đoạn, vế sau đã bình tĩnh trở lại, đơn thuần trần thuật ý nghĩ của chính mình. Ninh Nghị cười cười:
- Tình người cũng phải có quy củ, không có nơi nào có thể từ bỏ được tình người này. Nhưng trong trại có quy tắc, quốc gia có pháp luật, ta cho ngươi biết, biện pháp đơn giản nhất để so sánh một chỗ một nơi có vững chắc hay không là: Một người, gây ra một vài mâu thuẫn, phạm sai lầm một việc, hắn muốn giải quyết, đầu tiên nghĩ đến là thông qua quy củ, sau đó mới nghĩ trực tiếp tìm người ra mặt, cái này chiếm tỷ lệ đa số. Nếu hắn chỉ lo lắng quy củ, mọi sự đều phải lên lên tòa án, thế giới này là không có tình người, đương nhiên, chỗ như thế ta chưa thấy bao giờ, chưa nghe bao giờ, nhưng nếu như hắn nghĩ tìm một người nào đó, như vậy luật pháp cũng chỉ là thùng rỗng kêu to. Ngươi muốn quản lý trại, phải có hai loại người, như bây giờ, người tử thương nhiều nhất, công việc nhiều nhất, tất cả mọi người nhìn ngươi, ngươi cũng chỉ tự làm mình mệt chết mà thôi.
Lộp độp lộp độp, mưa còn rơi, hai người trong phòng tranh cãi việc này hồi lâu, cuối cùng thật ra lại không có kết quả gì. Vài ngày trước xem mấy tư liệu, nói một vài vấn đề, hiểu biết một sự tình, đối với vị Lưu Đại Bưu kia sau mành dùng trái tim xử lý trại, hắn có chút thán phục, có thể làm được trình độ này, không có mấy ai có thể bì kịp được.
Nay thế đạo này, vô luận là quản lý trong trại hay là thống trị thiên hạ, chung quy đều là tình người cao hơn quy củ, trong tư tưởng hắn loại quan niệm quản lý coi trọng quy định và ngang bằng này hoàn toàn thuộc về hiện đại, không được tiếp nhận là chuyện tự nhiên. Nhưng lý luận thuộc lý luận, làm việc phải xem kết quả, mấy ngày qua, Ninh Nghị kia nhìn như bảo thủ nhưng cũng xử lý và thủ pháp phân loại cũng gọn gàng quả thật cũng làm cho Lưu Đại Bưu đã luống cuống tay chân nay thở phào một hơi nhẹ nhõm. Một điểm này, thiếu nữ bên kia mành hiểu rõ trong lòng, vì thế song phương tranh luận thiên nam địa bắc sau một lúc lâu, nàng hừ lạnh một tiếng:
- Cách nói của ngươi ta sẽ xem xét.
Rồi hờn dỗi không nói gì nữa, bên này cũng là bĩu môi, bắt đầu làm nốt việc của mình.
Một lát sau, mành bên kia nói:
- Thời gian mấy ngày gần đây nghe nói Ninh tiên sinh đang ở kết giao với người bên ngoài? Ngày nào cũng có xã giao?
Ninh Nghị nghĩ nghĩ, gật đầu:
- Ồ, nếu phải ở lại, nên càng biết nhiều người càng tốt.
- Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ luôn ở tại Bá Đao doanh, không để tâm nhiều việc vặt vãnh, cũng biết như vậy. Nhưng nay ngươi muốn đi ra ngoài xã giao với người khác, mà những người kết giao đều là tam giáo cửu lưu ••••••
- Thê tử ta là thương nhân.
Ninh Nghị bổ sung.
Lưu Đại Bưu hừ nhẹ một tiếng:
- Dù sao những người đi kết giao đó không có giá trị gì hết, Lưu tổng quản nói, đây là ngươi đang tự làm mình ô nhiễm. Ta nói rồi, ngươi đã vào Bá Đao doanh của ta, ta có thể bảo vệ ngươi bình an, gần nhất ngươi lại xử lý nhiều việc cho ta, ta rất muốn cám ơn ngươi, không muốn ngươi đi làm những chuyện không muốn làm, nếu ngươi không muốn đi, Bách quan yến sắp tới, ngươi chỉ cần nói mình bị ốm, ta cũng không bắt ngươi đi.
Lúc này nàng nói những lời như vậy, ngược lại làm cho Ninh Nghị có chút buồn. Sau ba bốn ngày này qua Trung thu, bắt đầu xuất môn kết giao một số người, tham dự mấy xã giao nho nhỏ. Nay trong thành Hàng Châu, các loại giang hồ nhân sĩ, tam giáo cửu lưu tập hợp, cơ hội vẫn có. Nhưng mà, một khi bắt đầu trao đổi, kết bạn với chung quanh dần dần bị cuốn tiến vào vòng luẩn quẩn này, giống như tham gia bách quan yến kia, một khi bị quan phủ đánh lên ký hiệu, sau này nếu như có chuyện, một kẻ thư sinh như hắn sẽ không thoát thân được.
nếu từ vừa mới bắt đầu Hắn không muốn kết giao cùng người trong hệ thống Phương Lạp, cố nhiên thanh cao, nhưng đương nhiên rất khó có thể khiến cho hắn nảy sinh lòng tin, nhưng chủ động đi ra ngoài kết giao các loại người, cố nhiên không chuẩn xác, nhưng tứ luôn luôn rõ ràng. Lưu Đại Bưu xưng là từ ô nhiễm, Ninh Nghị cũng có vài phần bội phục đối với thiếu nữ này, vẫn chỉ cười kiên trì chuyện của mình, đối phương cũng không miễn cưỡng, chỉ hừ nhẹ một câu:
- Tùy ngươi thích.
Hai người nay mặc dù là ngày nào cũng đối thoại biện luận, nhưng muốn nói thân cận, đương nhiên cũng không tính, chỉ chốc lát sau khi làm việc xong, khi Ninh Nghị đứng lên cáo từ ra về thì dặn dò hắn lấy ô mà về. Sau khi Ninh Nghị vừa rời khỏi thì có người từ cửa hông tiến vào, này người thân thể khôi ngô cao lớn, đó là Đại tổng quản Bá Đao doanh Lưu Thiên Nam lúc trước Hàng Châu chưa rơi vào tay giặc thì gã đi theo Lưu Tây Qua vào thành, cũng từng gặp mặt Ninh Nghị một lần, còn một lần gã còn bị cho là bản tôn Lưu Đại Bưu. Mới vừa rồi Ninh Nghị ở trong phòng, gã ở bên ngoài cửa chờ gặp, lúc này tiến vào, chủ ý là muốn hỏi việc xử lý mọi chuyện hàng ngày trong Bá Đao doanh.
Bá Đao sơn trang nay theo Phương Lạp khởi sự, già trẻ người nhà đều phân bố tại hai vùng Bá Đao sơn trang, Hàng Châu, thanh tráng có khả năng đánh giặc thì đều đang tham dự chiến sự tại Gia Hưng. Trong mỗi ngày tất cả mọi chuyên lớn nhỏ đều báo cáo đến đây, Lưu Tây Qua lại là người tự làm, tự xử lý, gần đây bị thương, cả ngày mệt nhọc, Lưu Thiên Nam nhìn thấy mà trong lòng sốt ruột. Nhưng thiếu nữ kiềm chế bản thân rất nghiêm, trong lúc hỏi về xử lý công việc Lưu Thiên Nam vừa muốn mở miệng khuyên vài câu, liền bị nàng liền thuận miệng gạt đi.
Lưu Thiên Nam cũng là người khôn khéo, ông là lão nhân võ nghệ cao cường trong Bá Đao doanh, uy nghiêm có thừa, năng lực xử lý sự tình cũng có, nếu không năm xưa Lưu Đại Bưu thật sự cũng sẽ không cho ông đảm nhiệm chức Tổng quản, làm bề tôi để ủy thác. Nhưng gần nhất thật sự là có quá nhiều việc, ông cùng với Lưu Tây Qua tuy rằng ngày ngày tận hết lực cũng vẫn còn rất nhiều việc bận rôn. Nhưng từ sau khi Ninh Lập Hằng kia đến, chỉ khoa tay múa chân “ngươi đi nơi này”, “ngươi vào trong đó” một hồi, mọi việc dường như đã trở nên đâu vào đấy, tất cả ông đều thấy được.
- Nhắc đến, vị Ninh tiên sinh này cũng thật là người có tài học. Chẳng qua, ban đầu ở Hàng Châu, thấy hắn vũ dũng hơn người, lúc ở Hồ Châu cũng có dũng có mưu dùng kế phá vây, vốn cho là tính tình hắn phóng khoáng hơn người, nhưng những ngày qua quan sát, hắn làm việc lại hết sức có trình tự như một người già. Ha hả, Trang chủ, nếu người này thật sự đầu nhập, vậy thì đúng là nhặt được báu vật rồi.
- Không phải thật tâm thì có thể thế nào.
Thiếu nữ ngồi ở giường lớn, bắn viên đá trong tay ra ngoài cửa sổ.
- Nay hắn kết giao rất nhiều người, sau này nếu chúng ta bị đánh bại, triều đình truy cứu triệt để, nhất định có người chỉ tội hắn. Ta muốn hắn tham gia Bách quan yến, trong lòng hắn sẽ hiểu, bắt đầu làm việc.
- Có phần quả đoán một chút.
Lưu Thiên Nam nhíu mày, người thà chết không chịu khuất phục ông đã gặp rồi, người sợ chết ông cũng đã gặp, nhưng chuyện lần này Ninh Nghị làm, nhìn không có chút thiện cảm nào, loại chuyện này làm cho người khác cảm thấy có chút cổ quái.
- Mọi chuyện đều giảng quy củ, chúng ta giết tới, hắn giúp triều đình đánh chúng ta, bị bắt rồi, hắn bắt đầu giúp chúng ta, ta để hắn tham gia Bách quan yến, hắn biết không chịu đi, hắn biết ứng phó với việc nên làm, và không để ý việc phải làm. Nhưng đi bước này, hắn cũng nên biết mình không có đường lui rồi.
Lưu Tây Qua suy nghĩ một lúc.
- Người này không chút thú vị.
Người trên thế giới này đều kiên trì các hữu, dưới trướng Thánh Công cũng có rất nhiều người xấu, lòng tràn đầy dục vọng cá nhân, tìm cách dơ bẩn để làm những chuyện dơ bẩn. Nhưng cũng có người khiến người ta thưởng thức, ngay cả cách nghĩ và sự kiên trì cũng không giống mọi người, như Phật Suất vì cơ nghiệp này mà lo lắng hết lòng, Lâu Mẫn Trung muốn lưu danh thiên cổ, Trần Phàm nhìn như lỗ mãng nhưng lại cực kỳ thận trọng, nhưng ở một số sự việc, cũng là một trong số những người có tính cách nóng như lửa, thái độ của An Tích Phúc lại rất lạnh lùng, trên chiến trận giết người như chém cây cỏ, cũng có nỗ lực và sự kiên trì của mình.
Ban đầu ở Hàng Châu nàng biết có một người là Ninh Lập Hằng vì triều đình mà thiết lập ván cục, sau đó trong ngõ Thái Bình, thấy hắn cho nổ toàn bộ ngõ nhỏ, dùng lực lượng đơn độc khiến cho đám người Thạch Bảo không có biện pháp, rồi đến Hồ Châu phản kích oanh oanh liệt liệt. Nàng cũng nghĩ, người này có lẽ là người có tính cách phóng khoáng không bị gò bó, cử chỉ lời nói tiếng cười đều mang phong thái danh sĩ phong lưu, giống như Ngọa Long tiên sinh mà trước đây phụ thân từng nhắc tới, nhưng bây giờ nhìn lại, dường như đối phương căn bản không để chuyện này trong lòng.
Quan trọng nhất là quy củ, hẳn nên làm thế nào, không muốn mình làm thế nào. Mình đã giết tới, hắn thiết lập ván cục để bảo vệ tính mạng, thiếu chút nữa thì nhóm người của mình bị nổ chết toàn bộ, ở Hồ Châu, hắn ở trong đội ngũ những người chạy trốn, thao túng nhân tâm, khiến đám tàn binh phấn chấn, chém giết hơn ba nghìn người bên mình. Khi bị bắt, mình muốn hắn làm việc, hắn không hề từ chối, cứ như vậy mà làm, mình cho hắn tham gia Bách quan yến, hắn biết sự việc không có cách nào tránh khỏi, tự chủ động ra ngoài kết giao đủ loại người, cho dù hắn không thích...Cuộc đời này của mình nếu là như thế, còn có ý nghĩa gì.
Nàng nghĩ như vậy, Lưu Thiên Nam ngược lại cũng biết ý nghĩ của nàng, nở nụ cười:
- Nếu người kia thú vị, chỉ sợ chúng ta cũng không có biện pháp để hắn giúp chúng ta làm việc.
- Ừ...
Lưu Tây Qua gật gật đầu, nhưng dù gì hắn hứng thú một chút cũng tốt...không cần quá triệt để, bản thân nàng vốn cũng nghĩ rất nhiều phương pháp, để hắn khuất phục, hoặc là khiến hắn cảm động, kết quả là hắn vui vẻ đáp ứng, mình đương nhiên cho rằng hắn hiểu, nhưng mấy ngày nay đại khái cảm thụ được tính cách này của đối phương, giống như là đao chém vào không khí, nàng không khỏ nghĩ có chút không thú vị nữa rồi.
Nhưng thôi, loại người như vậy, sơn trang cần nhất, sau này hắn cứ làm việc cho tốt,mình đương nhiên sẽ lấy thân phận trang chủ, tuyệt đối không bạc đãi hắn, về phần cái khác, cũng không sao cả.
Đương nhiên, cũng thật sự muốn biết, người này thật sự muốn làm là cái gì. Nhưng việc này không vội, cứ từ từ ....
Lòng hiếu kỳ dừng ở đây, đã biết đối phương là một người như vậy, sau này, đại để cũng không có gì hay để tìm tòi nghiên cứu rồi....nàng nghĩ như vậy đấy.
Trong phòng đốt hương thơm, một cái rèm trúc ngăn căn phòng, bên kia cửa sổ của rèm trúc, Ninh Nghị ngồi trước bàn dài đang dùng bút lông phác thảo vài chữ, quay đầu nhìn mưa rơi bên ngoài mành, sau đó đem mấy tập giấy đã được phân loại sang một bên.
Trên bàn giấy tờ không nhiều lắm, nhưng đến giờ mùi còn chưa xong một nửa, nếu ở hậu thế, chưa tới hai giờ thì số giấy tờ này đã xử lý xong hơn phân nửa rồi. Dường như bên kia màn trúc cũng đang làm việc, chỉ lát sau vang lên tiếng cười của cô gái:
- Ha ha…
Tiếng cười kia không quá to, hình như là gặp phải chuyện gì thú vị, cứ thế mà cười lên. Ninh Nghị cúi đầu chấp bút, cũng không để ý tới, mãi đến khi một lát sau, cô gái bên kia như lại muốn nhắc nhở khẽ phì cười một tiếng, Ninh Nghị mới ném tập giấy trong tay vừa cầm sang một bên, tiện miệng hỏi:
- Sao chủ công lại cười?
- Mấy ngày trước, trong núi có vận chuyển đến một khối đá, màu xanh, rất dễ nhìn…
Giọng nói không cao, nói được nửa chừng thì dừng lại, Ninh Nghị cũng đã thành thói quen, không nói gì, một tay chấp bút một tay chống má nhìn thông tin trên công văn, qua một lát, lại có một câu truyền đến.
- Ta muốn điêu thành một cây đại đao đặt ở cửa, bở vì điêu tảng đá, là nghĩ đến Vương Dần…Ngươi chưa gặp hắn đâu, hắn là Tạc Thạch Đầu đấy, ta cảm thấy nếu mời hắn hỗ trợ, chắc chắn hắn sẽ rất tức giận, đòi đánh nhau cho mà xem.
- Ta chắc chắn không đánh lại hắn.
Bóng người bên kia màn trúc gật gật đầu, kết thúc câu nói vừa rồi, vùi đầu tiếp tục viết, Ninh Nghị vừa viết vừa nhíu mày:
- Chuyện đánh nhau này tại hạ có thể giúp được.
- Ồ.
Cô gái ngược lại cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ yên lặng chốc lát, đại khái là chớp chớp đôi mắt, gật đầu nói:
- Như thế rất tốt.
- Chậc, đương nhiên rất tốt...
Lời nói bên kia có vài phần nho nhã chua xót. Bên kia vốn là tùy tiện tìm đề tài xã giao, trong gian phòng dưới màn mưa, Lưu Đại Bưu với thân phận “Chủ công” đại khái cho rằng bầu không khí quá mức tẻ ngắt, bởi vậy mà mở miệng nói chuyện. Nhưng mà tính tình nàng cổ quái, ngay cả nhiều lúc nàng cười cũng khác với người khác, nghe nói trước đây có vài vị thư sinh đến Bá Đao Doanh cùng nàng xử lý công việc, mỗi lần gặp là càng thấy tẻ ngắt.
Ninh Nghị thì có chút khác biệt, đương nhiên, mấy ngày trước khi gặp tình huống như này, thường thường hắn cũng hơi ngây ra chốc lát, sau đó mới đại để hiểu là đối phương muốn chiêu hiền đãi sĩ, thả lỏng không khí, không muốn khi gặp mặt chỉ có một bên gật đầu, một bên thì trả lời vài câu.
Tính cách hai người đều có chút khác người, Lưu Đại Bưu nói cười là vì cảm thấy nên cố gắng tạo ra bầu không khí thoải mái cho cấp dưới, nhưng nàng lại không theo đuổi hiệu quả, tóm lại, tự mình cười nói chuyện của mình, không cười nói với người kia. Ninh Nghị thì có lúc đầy tính kế với người ngoài, có khi lại hoàn toàn không để ý gì người khác, trong lúc nói mấy câu, có khi thuận miệng bịa chuyện, có khi tự quyết định, trong căn phòng rộng lớn đang dưới cơn mưa này càng khiến bầu không khí thêm lạnh lùng.
Trong phòng lúc này bởi vì vài câu đối thoại này đã phá tan bớt chút sự yên lặng, thị nữ mặc y phục màu đen bưng nước trà tới, đi qua mái hiện, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.
- Mấy ngày trước đã xử lý quân tư theo biện pháp của ngươi, đã xuất ra rồi, lương thực ở Bình Phúc không nhiều lắm, nay vận chuyển một nửa trở về, chỉ sợ vẫn không đủ. Việc ăn uống, luôn là vấn đề lớn, thời điểm trước, từ tháng bảy đến đầu tháng tám, ngày nào đưa tới cũng là những thứ là giấy tờ tài liệu rất nhiều, chiều nào ta cũng xem, sau đó hỏi người ta, chỉnh lý lại, phải xử lý đến khi châm đèn mới là lúc có thể xem hết, nay cũng nhiều như vậy, nhưng còn chưa quá một canh giờ thì gần như đã làm xong, ta cảm giác mình bắt đầu biến lười rồi, hồi tưởng lại, cảm thấy chuyện này như vừa phát sinh từ mấy ngày hôm trước…
Giọng điệu bày tỏ bộc trực thuật lại, mới nghe không cảm thụ được bao nhiêu tình cảm trong đó. Ninh Nghị từng gặp thiếu nữ sau mành mới chỉ vài lần, lúc gặp ở đầu đường Hàng Châu nàng mặc trang phục dân tộc đầu đội mũ rộng, sau đó ở ngõ Thái Bình, lúc hắn nổ hỏa dược với nàng từng lờ mờ thấy ánh mắt của thiếu nữ sau khăn che mặt, thực ra rất khó liên hệ với phong cách, ngữ khí bắt chước nam tử hiện nay của nàng ở sau mành.
Nhưng qua những ngày tiếp xúc, cô gái sau mành kia vẫn rất có uy thế, một mặt là dáng vẻ đệ tử khát học, về phương diện khác cách thức làm việc vừa có chút ngây thơ lại có chút cổ quái, nhưng hiển nhiên là đã được bồi dưỡng lâu dài, loại hành vi này đã hình thành nên một khí chất độc đáo, ít nhất phản ứng của các thành viên trong Bá Đao Doanh hiện nay là có thể thấy được, đối với nữ tử được kế thừa y bát của phụ thân, tất cả mọi người đều ủng hộ và kính nể, người trước nói có thể là do sự gắn kết của phụ thân nàng để lại, nhưng với người sau tuyệt đối cũng không đơn giản, lòng tin tưởng của mọi người đối với nàng là dựa vào không đi sai bước nhầm và sự đúng đắn trường kỳ mới có thể bồi dưỡng.
Hắn khép lại tập tài liệu:
- Chủ công có cái gì bất mãn đối với người này sao?
- Mấy ngày qua Ninh tiên sinh xử lý việc này, vấn đề hỏi, lời nói, đều khiến người ta tỉnh ngộ, nhưng mà hai ngày này ngẫm lại, phương pháp xử lý việc của Ninh tiên sinh tuy nhiên cũng cực kỳ bảo thủ. Theo khuôn phép cũ, tuyệt không có gì là hành động kinh người cả, chuyện này để ta tùy tiện kêu người khác làm là được, vì sao phải mời ngươi, Ninh tiên sinh có gì dạy ta.
Ninh Nghị nhìn bên kia một cái:
- Ngay từ đầu muốn đẩy mình ra ngoài, nói vài lời lời hay, làm cho người ta có chút chút ấn tượng. Nhưng làm việc, quan trọng nhất là quy củ, không phải là hành động kinh người cái gì, mấy ngàn người trong trại, có thể có bao nhiêu đại sự, bản thân tự có quy củ giao cho cấp dưới đối chiếu tiền lệ làm là được, mọi chuyện đều cẩn thận cân nhắc lời mà nói..., về lâu dài, tình cảm con người làm hỏng quy củ, ngược lại không tốt.
- Nói như vậy ••••••
Thiếu nữ bên trong hơi hơi dừng một chút, dường như có chút khó chịu.
- Mấy năm này mọi chuyện ta hỏi đến, tự mình nỗ lực tự mình làm, ngược lại là ta khờ rồi hả?
- Có lòng như vậy, làm việc lại rất tốt, nhưng vì sao không dùng người khác?
- Vì sao để cấp trên làm lại không được?
- So với người khác, đích xác là tốt hơn nhiều, nhưng mà ta thấy phương thức xử lý của ngươi hai năm trước, trong trại a Miêu nên có một chức vị tốt, ngươi lập tức phải cẩn thận suy nghĩ, a Cẩu cưới vợ, là người ở đó, ngươi cũng đi quan tâm. Ngươi xử lý công việc, xác thực được khen là chu đáo, ta nghĩ ta cũng làm không được, tuy rằng ngươi bình thường không lộ diện, nhưng mọi người đều biết ngươi dụng tâm lương khổ, đều nhận ân tình của ngươi, trong trại có tình người hơn những nơi khác. Nhưng dùng tình cảm lấn át quy củ, mọi người làm việc tốt, hiểu ngươi luôn đứng đằng sau lưng giúp bọn họ, nhưng nếu làm việc không tốt thì sao? Bọn họ sẽ không nghĩ tới quy củ mà chỉ nghĩ sau khi ngươi biết xử lý như thế nào? Người có công, xảy ra sự tình, ngươi liền không đành lòng, muốn xét khai ân, sau này ai còn nguyện ý nói quy củ nữa, chuyện như vậy mấy năm gần đây xảy ra nhiều lần...
Người bên kia mành cứng rắn cắt ngang lời Ninh Nghị:
- Luật pháp không có gì hơn tình người, người ở trong trại của ta, ta đối đãi với bọn họ như huynh đệ tỷ muội của mình. Ở dưới trướng Thánh Công, bọn họ đánh giặc dũng mãnh nhất, bọn họ xông vào trước nhất, đổ máu nhiều nhất. Ở Thiên Nam võ lâm, không người dám trêu chọc người của Bá Đao Doanh ta. Tất cả mọi người thực thích như vậy, mọi việc trôi qua rất tốt, bọn họ không nhìn thấy ta, nhưng ta làm cái gì, bọn họ đều thấy hết, chỉ giảng quy củ, một ngày nào đó ta sẽ bị chúng bạn xa lánh.
Nàng nói được nửa chừng dường như có chút tức giận mà đứt đoạn, vế sau đã bình tĩnh trở lại, đơn thuần trần thuật ý nghĩ của chính mình. Ninh Nghị cười cười:
- Tình người cũng phải có quy củ, không có nơi nào có thể từ bỏ được tình người này. Nhưng trong trại có quy tắc, quốc gia có pháp luật, ta cho ngươi biết, biện pháp đơn giản nhất để so sánh một chỗ một nơi có vững chắc hay không là: Một người, gây ra một vài mâu thuẫn, phạm sai lầm một việc, hắn muốn giải quyết, đầu tiên nghĩ đến là thông qua quy củ, sau đó mới nghĩ trực tiếp tìm người ra mặt, cái này chiếm tỷ lệ đa số. Nếu hắn chỉ lo lắng quy củ, mọi sự đều phải lên lên tòa án, thế giới này là không có tình người, đương nhiên, chỗ như thế ta chưa thấy bao giờ, chưa nghe bao giờ, nhưng nếu như hắn nghĩ tìm một người nào đó, như vậy luật pháp cũng chỉ là thùng rỗng kêu to. Ngươi muốn quản lý trại, phải có hai loại người, như bây giờ, người tử thương nhiều nhất, công việc nhiều nhất, tất cả mọi người nhìn ngươi, ngươi cũng chỉ tự làm mình mệt chết mà thôi.
Lộp độp lộp độp, mưa còn rơi, hai người trong phòng tranh cãi việc này hồi lâu, cuối cùng thật ra lại không có kết quả gì. Vài ngày trước xem mấy tư liệu, nói một vài vấn đề, hiểu biết một sự tình, đối với vị Lưu Đại Bưu kia sau mành dùng trái tim xử lý trại, hắn có chút thán phục, có thể làm được trình độ này, không có mấy ai có thể bì kịp được.
Nay thế đạo này, vô luận là quản lý trong trại hay là thống trị thiên hạ, chung quy đều là tình người cao hơn quy củ, trong tư tưởng hắn loại quan niệm quản lý coi trọng quy định và ngang bằng này hoàn toàn thuộc về hiện đại, không được tiếp nhận là chuyện tự nhiên. Nhưng lý luận thuộc lý luận, làm việc phải xem kết quả, mấy ngày qua, Ninh Nghị kia nhìn như bảo thủ nhưng cũng xử lý và thủ pháp phân loại cũng gọn gàng quả thật cũng làm cho Lưu Đại Bưu đã luống cuống tay chân nay thở phào một hơi nhẹ nhõm. Một điểm này, thiếu nữ bên kia mành hiểu rõ trong lòng, vì thế song phương tranh luận thiên nam địa bắc sau một lúc lâu, nàng hừ lạnh một tiếng:
- Cách nói của ngươi ta sẽ xem xét.
Rồi hờn dỗi không nói gì nữa, bên này cũng là bĩu môi, bắt đầu làm nốt việc của mình.
Một lát sau, mành bên kia nói:
- Thời gian mấy ngày gần đây nghe nói Ninh tiên sinh đang ở kết giao với người bên ngoài? Ngày nào cũng có xã giao?
Ninh Nghị nghĩ nghĩ, gật đầu:
- Ồ, nếu phải ở lại, nên càng biết nhiều người càng tốt.
- Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ luôn ở tại Bá Đao doanh, không để tâm nhiều việc vặt vãnh, cũng biết như vậy. Nhưng nay ngươi muốn đi ra ngoài xã giao với người khác, mà những người kết giao đều là tam giáo cửu lưu ••••••
- Thê tử ta là thương nhân.
Ninh Nghị bổ sung.
Lưu Đại Bưu hừ nhẹ một tiếng:
- Dù sao những người đi kết giao đó không có giá trị gì hết, Lưu tổng quản nói, đây là ngươi đang tự làm mình ô nhiễm. Ta nói rồi, ngươi đã vào Bá Đao doanh của ta, ta có thể bảo vệ ngươi bình an, gần nhất ngươi lại xử lý nhiều việc cho ta, ta rất muốn cám ơn ngươi, không muốn ngươi đi làm những chuyện không muốn làm, nếu ngươi không muốn đi, Bách quan yến sắp tới, ngươi chỉ cần nói mình bị ốm, ta cũng không bắt ngươi đi.
Lúc này nàng nói những lời như vậy, ngược lại làm cho Ninh Nghị có chút buồn. Sau ba bốn ngày này qua Trung thu, bắt đầu xuất môn kết giao một số người, tham dự mấy xã giao nho nhỏ. Nay trong thành Hàng Châu, các loại giang hồ nhân sĩ, tam giáo cửu lưu tập hợp, cơ hội vẫn có. Nhưng mà, một khi bắt đầu trao đổi, kết bạn với chung quanh dần dần bị cuốn tiến vào vòng luẩn quẩn này, giống như tham gia bách quan yến kia, một khi bị quan phủ đánh lên ký hiệu, sau này nếu như có chuyện, một kẻ thư sinh như hắn sẽ không thoát thân được.
nếu từ vừa mới bắt đầu Hắn không muốn kết giao cùng người trong hệ thống Phương Lạp, cố nhiên thanh cao, nhưng đương nhiên rất khó có thể khiến cho hắn nảy sinh lòng tin, nhưng chủ động đi ra ngoài kết giao các loại người, cố nhiên không chuẩn xác, nhưng tứ luôn luôn rõ ràng. Lưu Đại Bưu xưng là từ ô nhiễm, Ninh Nghị cũng có vài phần bội phục đối với thiếu nữ này, vẫn chỉ cười kiên trì chuyện của mình, đối phương cũng không miễn cưỡng, chỉ hừ nhẹ một câu:
- Tùy ngươi thích.
Hai người nay mặc dù là ngày nào cũng đối thoại biện luận, nhưng muốn nói thân cận, đương nhiên cũng không tính, chỉ chốc lát sau khi làm việc xong, khi Ninh Nghị đứng lên cáo từ ra về thì dặn dò hắn lấy ô mà về. Sau khi Ninh Nghị vừa rời khỏi thì có người từ cửa hông tiến vào, này người thân thể khôi ngô cao lớn, đó là Đại tổng quản Bá Đao doanh Lưu Thiên Nam lúc trước Hàng Châu chưa rơi vào tay giặc thì gã đi theo Lưu Tây Qua vào thành, cũng từng gặp mặt Ninh Nghị một lần, còn một lần gã còn bị cho là bản tôn Lưu Đại Bưu. Mới vừa rồi Ninh Nghị ở trong phòng, gã ở bên ngoài cửa chờ gặp, lúc này tiến vào, chủ ý là muốn hỏi việc xử lý mọi chuyện hàng ngày trong Bá Đao doanh.
Bá Đao sơn trang nay theo Phương Lạp khởi sự, già trẻ người nhà đều phân bố tại hai vùng Bá Đao sơn trang, Hàng Châu, thanh tráng có khả năng đánh giặc thì đều đang tham dự chiến sự tại Gia Hưng. Trong mỗi ngày tất cả mọi chuyên lớn nhỏ đều báo cáo đến đây, Lưu Tây Qua lại là người tự làm, tự xử lý, gần đây bị thương, cả ngày mệt nhọc, Lưu Thiên Nam nhìn thấy mà trong lòng sốt ruột. Nhưng thiếu nữ kiềm chế bản thân rất nghiêm, trong lúc hỏi về xử lý công việc Lưu Thiên Nam vừa muốn mở miệng khuyên vài câu, liền bị nàng liền thuận miệng gạt đi.
Lưu Thiên Nam cũng là người khôn khéo, ông là lão nhân võ nghệ cao cường trong Bá Đao doanh, uy nghiêm có thừa, năng lực xử lý sự tình cũng có, nếu không năm xưa Lưu Đại Bưu thật sự cũng sẽ không cho ông đảm nhiệm chức Tổng quản, làm bề tôi để ủy thác. Nhưng gần nhất thật sự là có quá nhiều việc, ông cùng với Lưu Tây Qua tuy rằng ngày ngày tận hết lực cũng vẫn còn rất nhiều việc bận rôn. Nhưng từ sau khi Ninh Lập Hằng kia đến, chỉ khoa tay múa chân “ngươi đi nơi này”, “ngươi vào trong đó” một hồi, mọi việc dường như đã trở nên đâu vào đấy, tất cả ông đều thấy được.
- Nhắc đến, vị Ninh tiên sinh này cũng thật là người có tài học. Chẳng qua, ban đầu ở Hàng Châu, thấy hắn vũ dũng hơn người, lúc ở Hồ Châu cũng có dũng có mưu dùng kế phá vây, vốn cho là tính tình hắn phóng khoáng hơn người, nhưng những ngày qua quan sát, hắn làm việc lại hết sức có trình tự như một người già. Ha hả, Trang chủ, nếu người này thật sự đầu nhập, vậy thì đúng là nhặt được báu vật rồi.
- Không phải thật tâm thì có thể thế nào.
Thiếu nữ ngồi ở giường lớn, bắn viên đá trong tay ra ngoài cửa sổ.
- Nay hắn kết giao rất nhiều người, sau này nếu chúng ta bị đánh bại, triều đình truy cứu triệt để, nhất định có người chỉ tội hắn. Ta muốn hắn tham gia Bách quan yến, trong lòng hắn sẽ hiểu, bắt đầu làm việc.
- Có phần quả đoán một chút.
Lưu Thiên Nam nhíu mày, người thà chết không chịu khuất phục ông đã gặp rồi, người sợ chết ông cũng đã gặp, nhưng chuyện lần này Ninh Nghị làm, nhìn không có chút thiện cảm nào, loại chuyện này làm cho người khác cảm thấy có chút cổ quái.
- Mọi chuyện đều giảng quy củ, chúng ta giết tới, hắn giúp triều đình đánh chúng ta, bị bắt rồi, hắn bắt đầu giúp chúng ta, ta để hắn tham gia Bách quan yến, hắn biết không chịu đi, hắn biết ứng phó với việc nên làm, và không để ý việc phải làm. Nhưng đi bước này, hắn cũng nên biết mình không có đường lui rồi.
Lưu Tây Qua suy nghĩ một lúc.
- Người này không chút thú vị.
Người trên thế giới này đều kiên trì các hữu, dưới trướng Thánh Công cũng có rất nhiều người xấu, lòng tràn đầy dục vọng cá nhân, tìm cách dơ bẩn để làm những chuyện dơ bẩn. Nhưng cũng có người khiến người ta thưởng thức, ngay cả cách nghĩ và sự kiên trì cũng không giống mọi người, như Phật Suất vì cơ nghiệp này mà lo lắng hết lòng, Lâu Mẫn Trung muốn lưu danh thiên cổ, Trần Phàm nhìn như lỗ mãng nhưng lại cực kỳ thận trọng, nhưng ở một số sự việc, cũng là một trong số những người có tính cách nóng như lửa, thái độ của An Tích Phúc lại rất lạnh lùng, trên chiến trận giết người như chém cây cỏ, cũng có nỗ lực và sự kiên trì của mình.
Ban đầu ở Hàng Châu nàng biết có một người là Ninh Lập Hằng vì triều đình mà thiết lập ván cục, sau đó trong ngõ Thái Bình, thấy hắn cho nổ toàn bộ ngõ nhỏ, dùng lực lượng đơn độc khiến cho đám người Thạch Bảo không có biện pháp, rồi đến Hồ Châu phản kích oanh oanh liệt liệt. Nàng cũng nghĩ, người này có lẽ là người có tính cách phóng khoáng không bị gò bó, cử chỉ lời nói tiếng cười đều mang phong thái danh sĩ phong lưu, giống như Ngọa Long tiên sinh mà trước đây phụ thân từng nhắc tới, nhưng bây giờ nhìn lại, dường như đối phương căn bản không để chuyện này trong lòng.
Quan trọng nhất là quy củ, hẳn nên làm thế nào, không muốn mình làm thế nào. Mình đã giết tới, hắn thiết lập ván cục để bảo vệ tính mạng, thiếu chút nữa thì nhóm người của mình bị nổ chết toàn bộ, ở Hồ Châu, hắn ở trong đội ngũ những người chạy trốn, thao túng nhân tâm, khiến đám tàn binh phấn chấn, chém giết hơn ba nghìn người bên mình. Khi bị bắt, mình muốn hắn làm việc, hắn không hề từ chối, cứ như vậy mà làm, mình cho hắn tham gia Bách quan yến, hắn biết sự việc không có cách nào tránh khỏi, tự chủ động ra ngoài kết giao đủ loại người, cho dù hắn không thích...Cuộc đời này của mình nếu là như thế, còn có ý nghĩa gì.
Nàng nghĩ như vậy, Lưu Thiên Nam ngược lại cũng biết ý nghĩ của nàng, nở nụ cười:
- Nếu người kia thú vị, chỉ sợ chúng ta cũng không có biện pháp để hắn giúp chúng ta làm việc.
- Ừ...
Lưu Tây Qua gật gật đầu, nhưng dù gì hắn hứng thú một chút cũng tốt...không cần quá triệt để, bản thân nàng vốn cũng nghĩ rất nhiều phương pháp, để hắn khuất phục, hoặc là khiến hắn cảm động, kết quả là hắn vui vẻ đáp ứng, mình đương nhiên cho rằng hắn hiểu, nhưng mấy ngày nay đại khái cảm thụ được tính cách này của đối phương, giống như là đao chém vào không khí, nàng không khỏ nghĩ có chút không thú vị nữa rồi.
Nhưng thôi, loại người như vậy, sơn trang cần nhất, sau này hắn cứ làm việc cho tốt,mình đương nhiên sẽ lấy thân phận trang chủ, tuyệt đối không bạc đãi hắn, về phần cái khác, cũng không sao cả.
Đương nhiên, cũng thật sự muốn biết, người này thật sự muốn làm là cái gì. Nhưng việc này không vội, cứ từ từ ....
Lòng hiếu kỳ dừng ở đây, đã biết đối phương là một người như vậy, sau này, đại để cũng không có gì hay để tìm tòi nghiên cứu rồi....nàng nghĩ như vậy đấy.
/532
|