Mười lăm tháng tám, tiết trung thu.
Ngày hè nóng bức đã qua đi, rốt cuộc thu sang đã phủ khắp thành Hàng Châu, lá vàng óng ánh ở trong gió rụng xuống phủ một lớp dày, nếu đẩy thời gian trở về mấy tháng trước, Ninh Nghị cùng Tô Đàn Nhi từ Giang Ninh bắt đầu cuộc hành trình, trong lòng nghĩ muốn hưởng thụ, cũng chính là bầu không khí như vậy, ít nhất bất kỳ một người trong số đó đều mong muốn như vậy. Nhưng mà thời gian mấy tháng này, đủ loại chuyện lung tung quấn quanh, cuối cùng đã đẩy hiện thực về một kết quả mà ai cũng không ngờ tới.
Ninh Nghị đang hưởng thụ mùa thu này, nhưng nếu nói dễ nghe một chút, là hắn luôn có cảm giác cô đơn, nhưng bất luận thế nào, ít nhất ở ngoài mặt mà nói, hắn vẫn phải lấy thái độ hưởng thụ để cảm thụ mấy thứ này. Nếu oán giận cũng không có tác dụng, vậy thì tốt nhất là nên che giấu tâm trạng oán giận để mà hưởng thụ.
Hai ngày trước Phương Lạp đã đăng cơ rồi, đại điển đăng cơ vẫn duy trì trong bầu không khí vui mừng như cũ, đối với Ninh Nghị mà nói, thân phận hiện nay của hắn, vừa không thể cảm nhận được nhiều niềm vui, cũng dường như không cảm nhận được nhiều thương cảm. Ảnh hưởng duy nhất tại học đường này là được nghỉ hai ngày, từ ngày hôm qua hắn liền dẫn Tiểu Thiền ra ngoài dạo phố.
Từ lần trở lại Hàng Châu, đây được tính là lần đầu tiên hắn nhàn nhã ra ngoài, cũng biểu thị cảm giác căng thẳng một thời gian tạm thời có thể buông xuống. Tâm trạng Tiểu Thiền cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Thành Hàng Châu lúc này mới bắt đầu có hơi thở từ trong chiến loạn, khá nhiều vật tư cung đã khôi phục lưu thông, Ninh Nghị cùng với Tiểu Thiền đi dạo vài lần trên phố xá mừng tân triều khôi phục lại sinh cơ. Ngoại trừ các biểu ngữ, hoa các loại chúc mừng đập vào mắt, thì là đủ loại dàn giáo tre gỗ, tốp năm tốp ba công nhân cũng đã tạo nên diện mạo đang được gây dựng tại thành thị sau trận chiến .
Lúc này giá cả ở Hàng Châu tăng cao, nhưng Ninh Nghị ra ngoài đương nhiên có hai người A Thường, A Mệnh đi theo, mua chút đồ dùng cho sinh hoạt, đại để cũng là chi phí chung, cảm giác nhà mới khó ở, may mà có Tiểu Thiền sống cùng, mấy ngày nay chạy tới chạy lui dọn dẹp bày biện giống hệt như con kiến nhỏ cần lao, khiến người ta cảm thấy rất đáng yêu. Lúc trước nàng ở Tô gia cũng là một tiểu quản gia vạn năng, lúc này dựa theo các loại chú ý thu dọn gian phòng, rốt cuộc làm người khác cảm thấy có vài phần cảm giác thân thiết.
Tiểu Thiền nay vẫn đi làm ở y quán cách một bức tường, vừa làm việc đồng thời học chút y lý dược lý của lão đại phu họ Lưu kia. Tính tính lão đại phu không tệ, nhưng lại rất khó chịu với Ninh Nghị, chủ yếu là bởi vì một thời gian trước hắn lý luận cái gì về khâu lại vết thương, lão đại phu cảm thấy hắn có chút nói năng không đâu vào đâu, mấy lần mắng hắn mấy câu không học vấn không nghề nghiệp, nhưng Tiểu Thiền lại rất nhu thuận, mấy ngày qua, lão nhân gia có lẽ đã coi nàng như cháu gái của mình. Ninh Nghị cũng không biết sau này Tiểu Thiền có trở thành một tiểu thần y hay không.
Buổi chiều hoặc buổi tối mỗi ngày Ninh Nghị thích hỏi Tiểu Thiền một chút về những gì học được ở y quán, bởi vì nếu hắn không hỏi, căn bản Tiểu Thiền không nói, thiếu nữ vẫn tuân thủ bổn phận, hằng ngày ở cùng Ninh Nghị vẫn nấu cơm rửa bát giặt quần áo pha trà, thậm chí còn giúp Ninh Nghị chuyển ghế hoặc đồ linh tinh, có đôi khi cũng nói lải nhải cằn nhằn, đều là nói chuyện nhưng khiến người bên cạnh cảm thấy rất thú vị, sẽ không kể những điều mà lão đại phu dạy nàng, đối với nàng mà nói, đó lại là thứ không quan trọng.
Trung thu nên việc dạy học ở thư viện cũng được nghỉ, chung quy ở y quán vẫn còn có chút việc phải làm, buổi sáng Tiểu Thiền đi chợ xong rồi sang bên y quán để hỗ trợ, Ninh Nghị ở trong nhà không có việc gì làm, cầm giấy bút muốn viết chút suy nghĩ gì đó gần đây, nhưng lại cảm thấy loại hành vi này nhàm chán, hắn không phải là đệ tử Nho gia, đối với lập ngôn không có gì, nhưng gần đây thông qua Bá Đao Doanh đã hiểu biết một chút tình huống trong quân Phương Lạp, cuối cùng cũng có một ý tưởng kiểu như Nếu như là ta tạo phản thế nào nổi lên, nếu như có thể coi đây là nền móng để viết ra một bộ chương trình, chung quy cũng là một chuyện tương đối thú vị.
Sở dĩ cảm thấy hạ bút nhàm chán, đúng là vẫn không tìm được điểm đột phá mấu chốt.
Đang suy nghĩ, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Ninh Nghị đi ra xem, một đạo sĩ tay cầm cờ phướn đang nói nói cùng với A Thường, lại là người vì Tiết Trung thu đến chào hàng lá bùa cùng tài thần. Lúc này thành Hàng Châu có lẽ nhiều nhất chính là tam giáo cửu lưu, sau đó là đến đạo sĩ, chỉ chốc lát sau lại có hòa thượng đến, hóa duyên kiêm bán này nọ, đầu đường ngẫu nhiên có người giang hồ cầm binh khí đi qua.
Một xã hội sẽ có một xã hội sinh thái, Ninh Nghị ngồi ở trên đôn đá ngay cửa phơi nắng, trong đầu đang nghĩ đến vài sự kiện phải làm gần đây.
Chuyện quan trọng nhất là, cũng là trung tâm nhất, là hắn phải đưa Tiểu Thiền về bên cạnh Tô Đàn Nhi. Tình trạng lý tưởng nhất là đương nhiên có người đi theo bên mình, nhưng như thế sẽ vô cùng khó khăn. Tiểu Thiền làm con tin tồn tại với mình ở nơi này, nhưng muốn đưa cô ấy đi cũng không phải là không có khả năng, nhưng mà làm việc này phải có hai giai đoạn, đầu tiên phải đưa Tiểu Thiền ra khỏi thành, sau đó đưa Tiểu Thiền an toàn qua mấy trăm dặm lộ trình đến Hồ Châu; giai đoạn thứ nhất có khả năng làm được, phương pháp rất nhiều, vấn đề không lớn, nhưng muốn để một người đưa Tiểu Thiền đến Hồ Châu, Ninh Nghị tạm thời vẫn chưa có biện pháp yên tâm.
Tất cả còn lại, đều là xoay quanh vấn đề sẽ phát sinh thêm. Nếu Tiểu Thiền trốn đi thất bại, mình đảm bảo nàng sinh tồn cùng mình như thế nào, mà nếu Tiểu Thiền trốn đi thành công, bản thân mình thì bảo toàn như nào. Có liên quan vấn đề này tóm lại là ở chỗ đề cao giá trị của bản thân mình, hoặc là đề cao thành ý của mình giúp đối phương, những thứ này ngày thường đều dễ dàng hạ bút, không có lộ số cố định. Cái mà hắn muốn, chính là một phần thuộc về vấn đề này.
Ngược lại không là viết là để lừa dối, mà là hắn thật lòng nghĩ mấy thứ này. Nếu phải ở nơi này lâu, vậy phải phải tìm chút chuyện để làm, chỉ đơn thuần dạy một số học sinh, chỉ sợ vẫn là nhàm chán. Nay ví dụ bày trước mắt rõ ràng là khởi nghĩa nông dân, tuy rằng trước mắt hạ bút không tốt, nhưng muốn nói có một cái khung cơ bản, trong lòng Ninh Nghị vẫn phải có.
Dã tâm, hoặc là nói lý tưởng, tại hậu thế đại khái được gọi là tính chủ quan năng động, ở cấp độ lớn nào đó một người hoặc là một nhóm người có thể trở thành một nhân tố quyết định một việc lớn có thành hay không. Cách nói này dĩ nhiên không phải là chuẩn mực, nhưng ít ra trong trận khởi nghĩa trước mắt, đã trở thành điểm chế ước lớn nhất, một nhóm nông dân không có tính năng động chủ quan mạnh mẽ, đại bộ phận binh sĩ chủ yếu cướp đoạt và cướp đoạt, dù gì cũng có một lúc nào đây sẽ nghĩ mình cướp được rồi , bọn họ không phải là văn nhân, muốn mở ra thái bình muôn đời, cũng không phải là binh sĩ, chỉ đơn thuần nghe mệnh lệnh xông lên phía trước, tỷ lệ nông dân trong đội ngũ này quá lớn, dù gì cũng có thời điểm nào đó, bọn họ lại từ từ dừng lại.
Nhìn chung toàn bộ lịch sử, khởi nghĩa hoặc là khởi nghĩa nông dân thật sự thành công, điểm đầu tiên, ở một mức độ nào đó bọn họ là chiều hướng phát triển chân chính, cũng chính là một nhóm văn nhân kêu gào thế đạo này nên diệt vong. Điểm thứ hai ở chỗ, kẻ khởi nghĩa có thể huấn luyện nông dân thành binh lính, cũng chính là làm cho bọn họ có thể nghe theo mệnh lệnh, mà không phải hỏi “chúng ta đi cướp đoạt cái gì”. So sánh hai điểm này, điểm đầu tiên quan trọng nhất, đương nhiên cũng có trường hợp đặc biệt, như Chu Lệ Minh triều hậu thế hưng binh, nhưng đây không phải là khởi nghĩa nông dân. Trong khởi nghĩa nông dân, tính quan trọng của điểm thứ nhất gần như không thể thay thế được.
Mà ở trong toàn bộ dòng chảy lịch sử, đã từng thấy rất nhiều cuộc khởi nghĩa nông dân, bởi vì nạn đói, bởi vì ôn dịch, bởi vì bạo loạn, có người vung tay hô hào, mấy vạn người vài chục vạn người liền hưởng ứng theo, bọn họ như châu chấu bình thường xông xáo, theo sau lặng yên. Nhưng gần như tất cả các cuộc khởi nghĩa đều chưa từng suy nghĩ chân chính nên vận dụng lực lượng toàn bộ của mỗi cá nhân như thế nào, mà lại đem khái niệm kiểu tính chủ quan năng động hoặc thậm chí là lý tưởng đặt lên cuộc khởi nghĩa nông dân, từ xưa đến nay, với sự hiểu biết của Ninh Nghị về toàn bộ lịch sử, trong toàn bộ thí dụ mà hắn biết, gần như chỉ có một là thành công.
Đó là khởi nghĩa hậu thế.
Bất luận hậu thế đánh giá thế nào về cách mạng như thế nào, ít nhất lúc ấy, lực lượng nông dân phát ra là lớn mạnh nhất, cũng có lẽ là đội ngũ cách mạng sáng tạo hoặc là thanh liêm nhất trong lịch sử nhân loại.
Ninh Nghị cũng từng có thời điểm quá “phẫn thanh”, lúc ấy hắn từng tìm kiếm tư liệu liên quan đến đội cảm tử Thần Phong Nhật Bản, đó là lúc chiến tranh thế giới thứ hai sắp chấm dứt thì người Nhật Bản lại hô lớn khẩu hiệu “Một triệu ngọc nát”, dự định kháng cự quyết liệt người Mỹ. Ngay lúc đó phi công Nhật Bản dùng máy bay ném bom mô hình nhẹ hoặc là máy bay chiến đấu buộc thuốc nổ, thậm chí còn mang theo dầu cháy, trực tiếp xông tới máy bay hoặc đội thuyền của nước Mỹ, bởi vì đó là phương pháp chiến đấu không muốn sống, lúc đó thậm chí có một bộ phận phi công tài giỏi nước Mỹ đã bị ảnh hưởng tâm lý, có những người đang điều khiển bởi tâm tình bất ổn sa sút dẫn đến máy bay rơi xuống nổ tung.
Ngoại trừ đội cảm tử Thần Phong này, khi đó vùng duyên hải Nhật Bản, bọn họ buộc ngư lôi trên tay lái, huấn luyện thủy binh điều khiển, dự bị lấy phương thức như vậy trực tiếp đụng vào thuyền Mỹ, đương nhiên phương pháp chiến đấu như vậy là để đề phòng nước Mỹ đại quy mô đổ bộ, sau đó Mỹ vẫn chưa đổ bộ, phương thức dùng ngư lôi này chưa được dùng đến.
Với những hiểu biết về tư liệu này vào lúc ấy, trong nội tâm Ninh Nghị từng cảm thấy hết sức sợ hãi, đương nhiên, hắn cũng từng nghĩ nên như thế nào mới có thể phục chế được tính dân tộc dạng này, hoặc là tham khảo thêm tài liệu trong quản lý doanh nghiệp, tận đến sau này hắn mới đọc được ghi chép về chiến dịch Chosin Reservoir. Khi đó quân tình nguyện vào Triều Tiên gặp đúng phải mùa đông khắc nghiệt, trang phục mùa đông không đủ nghiêm trọng, lúc ấy vì đánh thư kích chiến đối với quân Mỹ, lúc đó để chống lại cuộc chiến tranh quân sự bắn tỉa của quân Mỹ, quân đội tiên phong phái ra đã mai phục trên trận địa dưới trời đông âm bốn mươi độ, tuyết lớn, tình trạng đóng băng khắp nơi, từng người từng người bị đóng băng ở trận địa như vậy cho đến khi đông cứng mà chết, nhưng những người này vẫn duy trì tư thế bắn, không hề buông vũ khí, chỉ là bọn họ không đợi được kẻ địch của mình đến.
Nếu như nói tinh thần của người Nhật đến từ “Cuồng tín”, rất khó có thể hình dung tinh thần của quân tình nguyện này đến từ cái gì, mà trong toàn bộ giai đoạn kháng chiến và chiến tranh trong nước, loại tinh thần này có thể thấy ở bất cứ người nào, không ai có thể phủ định được thành ý trước đó của đám người này muốn cứu Trung Quốc. Khi đó bởi vì các loại khoa học kỹ thuật phát triển, nhân lực đơn thuần ở trên chiến trường đã bị áp chế rất lớn, nếu như có thể phục chế một đội quân như vậy ở thời cổ đại, chẳng sợ phương thức này chỉ phục chế được một bộ phận, dù là quân đội của Thành Cát Tư Hãn cũng cuồng nhiệt như vậy đem chiến hỏa lan tới Châu Âu, đứng trước đội ngũ như vậy sợ rằng cũng không là cái gì.
Không cần khoa học kỹ thuật quá cao siêu gì, không cần hỏa dược xe tăng súng trường gì cả, cho dù là đơn thuần dùng đao, đội ngũ loại này đều có thể chém san bằng triều Vũ, chém san bằng Liêu quốc. Đương nhiên, loại tinh thần nàyhậu thế xuất hiện, có rất nhiều nhân tố cùng chế ước tham dự, muốn phục chế, cực kỳ khó khăn, nhưng có lẽ một bộ phận trong đó vẫn thể tận lực bắt chước, học tập theo được.
Phương Lạp cũng từng ở trong quân đội nói “Thị pháp ngang hàng, không phân cao thấp”, nhưng về bản chất mà nói, bản thân ông ta cũng không tin cái đó, đến cuối cùng chỉ trở thành một khẩu hiệu mà thôi. Muốn người ta tin tưởng đi theo mình làm việc, còn phải có một bộ cương lĩnh thật sự, đặt ở trong mắt mọi người, phải có cách nói khiến mọi ngừi tin tưởng, để cho mọi người tin tưởng ông ta là vì sự nghiệp vĩ đại mà cố gắng, giống như những thư sinh kia trong lòng tin bản thân mình “mở ra thái bình vạn thế”. Bởi vậy tất cả điều này, chỉ là một khởi đầu.
Rập khuôn theo Tư bản luận sẽ rất phiền phức, nhưng tham khảo một ít luôn cần thiết, đem những gì mình tiếp xúc kết hợp với tư tưởng xã hội học hậu thế biên soạn ra một cương lĩnh lấy công bằng làm nền tảng, cũng không phải là không có khả năng. Bản thân Ninh Nghị tin thật sự muốn thể hiện một điều như vậy trong quân đội Phương Lạp có thể là đã muộn rồi, nếu như làm cho thấy, chưa chắc đã không lừa được người. Quan trọng là có một vài người thấy, không có tín ngưỡng và dã tâm đã ảnh hưởng đến bọn họ rồi, vậy mình có thể làm được triệt để một điểm, sẽ có người cảm thấy hứng thú.
Ý chí phải cao một chút, cơ sở phải phổ thông một chút, đại chúng một chút. Buổi sáng tiết Trung thu này, hán ngồi trên thạch đôn dưới ánh nắng mặt trời, híp mắt nghĩ.
Giống như bán hàng đa cấp vậy.
Sau đó lại nghĩ, để bảo vệ hắn và Tiểu Thiền, nhất định phải truyền bá giảng dạy cái này, hành động khó tránh khỏi gây hỗn loạn lớn. Đương nhiên, lúc này chẳng qua chỉ là ý nghĩ trong đầu hắn, tất cả còn phải tùy cơ ứng biến, nếu sống ở nơi này trong thời gian dài, bất luận thế nào, dù sao cũng phải làm chút việc mới được.
Nghĩ như vậy một lúc lâu, đang định trở về y quán xem Tiểu Thiền thế nào, lúc đứng lên mới phát hiện đối diện bên đường có một nam tử dường như đã nhìn hắn lâu lắm rồi, lúc này đi về hướng bên này.
Nam tử kia mặc y phục màu đen, nhìn giống như người giang hồ, nhưng không mang binh khí, vóc dáng cao gầy, biểu hiện trên mặt nghiêm túc, nhíu nhíu mày nhìn Ninh Nghị. Ninh Nghị cũng nhíu nhíu mày, nhìn thái độ của A Thường cách đó không xa, đại khái là hiểu người này quả nhiên đến tìm mình. Hắn tiếp xúc với tư liệu của Bá Đao Doanh có mấy ngày, cũng có chút hiểu về một vài người trong quân Phương Lạp, lúc này đang nghĩ một cái tên trong đầu, thì đối phương đã chắp tay.
- Các hạ là Ninh Nghị, Ninh Lập Hằng?
Trong lời nói thật ra có cảm giác khá lịch sự.
- Đúng vậy, các hạ là…
- Tại hạ là An Tích Phúc.
Ninh Nghị thở dài, đến cửa rồi. Vì thế hắn cười hỏi:
- Ăn cơm chưa?
Ngày hè nóng bức đã qua đi, rốt cuộc thu sang đã phủ khắp thành Hàng Châu, lá vàng óng ánh ở trong gió rụng xuống phủ một lớp dày, nếu đẩy thời gian trở về mấy tháng trước, Ninh Nghị cùng Tô Đàn Nhi từ Giang Ninh bắt đầu cuộc hành trình, trong lòng nghĩ muốn hưởng thụ, cũng chính là bầu không khí như vậy, ít nhất bất kỳ một người trong số đó đều mong muốn như vậy. Nhưng mà thời gian mấy tháng này, đủ loại chuyện lung tung quấn quanh, cuối cùng đã đẩy hiện thực về một kết quả mà ai cũng không ngờ tới.
Ninh Nghị đang hưởng thụ mùa thu này, nhưng nếu nói dễ nghe một chút, là hắn luôn có cảm giác cô đơn, nhưng bất luận thế nào, ít nhất ở ngoài mặt mà nói, hắn vẫn phải lấy thái độ hưởng thụ để cảm thụ mấy thứ này. Nếu oán giận cũng không có tác dụng, vậy thì tốt nhất là nên che giấu tâm trạng oán giận để mà hưởng thụ.
Hai ngày trước Phương Lạp đã đăng cơ rồi, đại điển đăng cơ vẫn duy trì trong bầu không khí vui mừng như cũ, đối với Ninh Nghị mà nói, thân phận hiện nay của hắn, vừa không thể cảm nhận được nhiều niềm vui, cũng dường như không cảm nhận được nhiều thương cảm. Ảnh hưởng duy nhất tại học đường này là được nghỉ hai ngày, từ ngày hôm qua hắn liền dẫn Tiểu Thiền ra ngoài dạo phố.
Từ lần trở lại Hàng Châu, đây được tính là lần đầu tiên hắn nhàn nhã ra ngoài, cũng biểu thị cảm giác căng thẳng một thời gian tạm thời có thể buông xuống. Tâm trạng Tiểu Thiền cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Thành Hàng Châu lúc này mới bắt đầu có hơi thở từ trong chiến loạn, khá nhiều vật tư cung đã khôi phục lưu thông, Ninh Nghị cùng với Tiểu Thiền đi dạo vài lần trên phố xá mừng tân triều khôi phục lại sinh cơ. Ngoại trừ các biểu ngữ, hoa các loại chúc mừng đập vào mắt, thì là đủ loại dàn giáo tre gỗ, tốp năm tốp ba công nhân cũng đã tạo nên diện mạo đang được gây dựng tại thành thị sau trận chiến .
Lúc này giá cả ở Hàng Châu tăng cao, nhưng Ninh Nghị ra ngoài đương nhiên có hai người A Thường, A Mệnh đi theo, mua chút đồ dùng cho sinh hoạt, đại để cũng là chi phí chung, cảm giác nhà mới khó ở, may mà có Tiểu Thiền sống cùng, mấy ngày nay chạy tới chạy lui dọn dẹp bày biện giống hệt như con kiến nhỏ cần lao, khiến người ta cảm thấy rất đáng yêu. Lúc trước nàng ở Tô gia cũng là một tiểu quản gia vạn năng, lúc này dựa theo các loại chú ý thu dọn gian phòng, rốt cuộc làm người khác cảm thấy có vài phần cảm giác thân thiết.
Tiểu Thiền nay vẫn đi làm ở y quán cách một bức tường, vừa làm việc đồng thời học chút y lý dược lý của lão đại phu họ Lưu kia. Tính tính lão đại phu không tệ, nhưng lại rất khó chịu với Ninh Nghị, chủ yếu là bởi vì một thời gian trước hắn lý luận cái gì về khâu lại vết thương, lão đại phu cảm thấy hắn có chút nói năng không đâu vào đâu, mấy lần mắng hắn mấy câu không học vấn không nghề nghiệp, nhưng Tiểu Thiền lại rất nhu thuận, mấy ngày qua, lão nhân gia có lẽ đã coi nàng như cháu gái của mình. Ninh Nghị cũng không biết sau này Tiểu Thiền có trở thành một tiểu thần y hay không.
Buổi chiều hoặc buổi tối mỗi ngày Ninh Nghị thích hỏi Tiểu Thiền một chút về những gì học được ở y quán, bởi vì nếu hắn không hỏi, căn bản Tiểu Thiền không nói, thiếu nữ vẫn tuân thủ bổn phận, hằng ngày ở cùng Ninh Nghị vẫn nấu cơm rửa bát giặt quần áo pha trà, thậm chí còn giúp Ninh Nghị chuyển ghế hoặc đồ linh tinh, có đôi khi cũng nói lải nhải cằn nhằn, đều là nói chuyện nhưng khiến người bên cạnh cảm thấy rất thú vị, sẽ không kể những điều mà lão đại phu dạy nàng, đối với nàng mà nói, đó lại là thứ không quan trọng.
Trung thu nên việc dạy học ở thư viện cũng được nghỉ, chung quy ở y quán vẫn còn có chút việc phải làm, buổi sáng Tiểu Thiền đi chợ xong rồi sang bên y quán để hỗ trợ, Ninh Nghị ở trong nhà không có việc gì làm, cầm giấy bút muốn viết chút suy nghĩ gì đó gần đây, nhưng lại cảm thấy loại hành vi này nhàm chán, hắn không phải là đệ tử Nho gia, đối với lập ngôn không có gì, nhưng gần đây thông qua Bá Đao Doanh đã hiểu biết một chút tình huống trong quân Phương Lạp, cuối cùng cũng có một ý tưởng kiểu như Nếu như là ta tạo phản thế nào nổi lên, nếu như có thể coi đây là nền móng để viết ra một bộ chương trình, chung quy cũng là một chuyện tương đối thú vị.
Sở dĩ cảm thấy hạ bút nhàm chán, đúng là vẫn không tìm được điểm đột phá mấu chốt.
Đang suy nghĩ, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Ninh Nghị đi ra xem, một đạo sĩ tay cầm cờ phướn đang nói nói cùng với A Thường, lại là người vì Tiết Trung thu đến chào hàng lá bùa cùng tài thần. Lúc này thành Hàng Châu có lẽ nhiều nhất chính là tam giáo cửu lưu, sau đó là đến đạo sĩ, chỉ chốc lát sau lại có hòa thượng đến, hóa duyên kiêm bán này nọ, đầu đường ngẫu nhiên có người giang hồ cầm binh khí đi qua.
Một xã hội sẽ có một xã hội sinh thái, Ninh Nghị ngồi ở trên đôn đá ngay cửa phơi nắng, trong đầu đang nghĩ đến vài sự kiện phải làm gần đây.
Chuyện quan trọng nhất là, cũng là trung tâm nhất, là hắn phải đưa Tiểu Thiền về bên cạnh Tô Đàn Nhi. Tình trạng lý tưởng nhất là đương nhiên có người đi theo bên mình, nhưng như thế sẽ vô cùng khó khăn. Tiểu Thiền làm con tin tồn tại với mình ở nơi này, nhưng muốn đưa cô ấy đi cũng không phải là không có khả năng, nhưng mà làm việc này phải có hai giai đoạn, đầu tiên phải đưa Tiểu Thiền ra khỏi thành, sau đó đưa Tiểu Thiền an toàn qua mấy trăm dặm lộ trình đến Hồ Châu; giai đoạn thứ nhất có khả năng làm được, phương pháp rất nhiều, vấn đề không lớn, nhưng muốn để một người đưa Tiểu Thiền đến Hồ Châu, Ninh Nghị tạm thời vẫn chưa có biện pháp yên tâm.
Tất cả còn lại, đều là xoay quanh vấn đề sẽ phát sinh thêm. Nếu Tiểu Thiền trốn đi thất bại, mình đảm bảo nàng sinh tồn cùng mình như thế nào, mà nếu Tiểu Thiền trốn đi thành công, bản thân mình thì bảo toàn như nào. Có liên quan vấn đề này tóm lại là ở chỗ đề cao giá trị của bản thân mình, hoặc là đề cao thành ý của mình giúp đối phương, những thứ này ngày thường đều dễ dàng hạ bút, không có lộ số cố định. Cái mà hắn muốn, chính là một phần thuộc về vấn đề này.
Ngược lại không là viết là để lừa dối, mà là hắn thật lòng nghĩ mấy thứ này. Nếu phải ở nơi này lâu, vậy phải phải tìm chút chuyện để làm, chỉ đơn thuần dạy một số học sinh, chỉ sợ vẫn là nhàm chán. Nay ví dụ bày trước mắt rõ ràng là khởi nghĩa nông dân, tuy rằng trước mắt hạ bút không tốt, nhưng muốn nói có một cái khung cơ bản, trong lòng Ninh Nghị vẫn phải có.
Dã tâm, hoặc là nói lý tưởng, tại hậu thế đại khái được gọi là tính chủ quan năng động, ở cấp độ lớn nào đó một người hoặc là một nhóm người có thể trở thành một nhân tố quyết định một việc lớn có thành hay không. Cách nói này dĩ nhiên không phải là chuẩn mực, nhưng ít ra trong trận khởi nghĩa trước mắt, đã trở thành điểm chế ước lớn nhất, một nhóm nông dân không có tính năng động chủ quan mạnh mẽ, đại bộ phận binh sĩ chủ yếu cướp đoạt và cướp đoạt, dù gì cũng có một lúc nào đây sẽ nghĩ mình cướp được rồi , bọn họ không phải là văn nhân, muốn mở ra thái bình muôn đời, cũng không phải là binh sĩ, chỉ đơn thuần nghe mệnh lệnh xông lên phía trước, tỷ lệ nông dân trong đội ngũ này quá lớn, dù gì cũng có thời điểm nào đó, bọn họ lại từ từ dừng lại.
Nhìn chung toàn bộ lịch sử, khởi nghĩa hoặc là khởi nghĩa nông dân thật sự thành công, điểm đầu tiên, ở một mức độ nào đó bọn họ là chiều hướng phát triển chân chính, cũng chính là một nhóm văn nhân kêu gào thế đạo này nên diệt vong. Điểm thứ hai ở chỗ, kẻ khởi nghĩa có thể huấn luyện nông dân thành binh lính, cũng chính là làm cho bọn họ có thể nghe theo mệnh lệnh, mà không phải hỏi “chúng ta đi cướp đoạt cái gì”. So sánh hai điểm này, điểm đầu tiên quan trọng nhất, đương nhiên cũng có trường hợp đặc biệt, như Chu Lệ Minh triều hậu thế hưng binh, nhưng đây không phải là khởi nghĩa nông dân. Trong khởi nghĩa nông dân, tính quan trọng của điểm thứ nhất gần như không thể thay thế được.
Mà ở trong toàn bộ dòng chảy lịch sử, đã từng thấy rất nhiều cuộc khởi nghĩa nông dân, bởi vì nạn đói, bởi vì ôn dịch, bởi vì bạo loạn, có người vung tay hô hào, mấy vạn người vài chục vạn người liền hưởng ứng theo, bọn họ như châu chấu bình thường xông xáo, theo sau lặng yên. Nhưng gần như tất cả các cuộc khởi nghĩa đều chưa từng suy nghĩ chân chính nên vận dụng lực lượng toàn bộ của mỗi cá nhân như thế nào, mà lại đem khái niệm kiểu tính chủ quan năng động hoặc thậm chí là lý tưởng đặt lên cuộc khởi nghĩa nông dân, từ xưa đến nay, với sự hiểu biết của Ninh Nghị về toàn bộ lịch sử, trong toàn bộ thí dụ mà hắn biết, gần như chỉ có một là thành công.
Đó là khởi nghĩa hậu thế.
Bất luận hậu thế đánh giá thế nào về cách mạng như thế nào, ít nhất lúc ấy, lực lượng nông dân phát ra là lớn mạnh nhất, cũng có lẽ là đội ngũ cách mạng sáng tạo hoặc là thanh liêm nhất trong lịch sử nhân loại.
Ninh Nghị cũng từng có thời điểm quá “phẫn thanh”, lúc ấy hắn từng tìm kiếm tư liệu liên quan đến đội cảm tử Thần Phong Nhật Bản, đó là lúc chiến tranh thế giới thứ hai sắp chấm dứt thì người Nhật Bản lại hô lớn khẩu hiệu “Một triệu ngọc nát”, dự định kháng cự quyết liệt người Mỹ. Ngay lúc đó phi công Nhật Bản dùng máy bay ném bom mô hình nhẹ hoặc là máy bay chiến đấu buộc thuốc nổ, thậm chí còn mang theo dầu cháy, trực tiếp xông tới máy bay hoặc đội thuyền của nước Mỹ, bởi vì đó là phương pháp chiến đấu không muốn sống, lúc đó thậm chí có một bộ phận phi công tài giỏi nước Mỹ đã bị ảnh hưởng tâm lý, có những người đang điều khiển bởi tâm tình bất ổn sa sút dẫn đến máy bay rơi xuống nổ tung.
Ngoại trừ đội cảm tử Thần Phong này, khi đó vùng duyên hải Nhật Bản, bọn họ buộc ngư lôi trên tay lái, huấn luyện thủy binh điều khiển, dự bị lấy phương thức như vậy trực tiếp đụng vào thuyền Mỹ, đương nhiên phương pháp chiến đấu như vậy là để đề phòng nước Mỹ đại quy mô đổ bộ, sau đó Mỹ vẫn chưa đổ bộ, phương thức dùng ngư lôi này chưa được dùng đến.
Với những hiểu biết về tư liệu này vào lúc ấy, trong nội tâm Ninh Nghị từng cảm thấy hết sức sợ hãi, đương nhiên, hắn cũng từng nghĩ nên như thế nào mới có thể phục chế được tính dân tộc dạng này, hoặc là tham khảo thêm tài liệu trong quản lý doanh nghiệp, tận đến sau này hắn mới đọc được ghi chép về chiến dịch Chosin Reservoir. Khi đó quân tình nguyện vào Triều Tiên gặp đúng phải mùa đông khắc nghiệt, trang phục mùa đông không đủ nghiêm trọng, lúc ấy vì đánh thư kích chiến đối với quân Mỹ, lúc đó để chống lại cuộc chiến tranh quân sự bắn tỉa của quân Mỹ, quân đội tiên phong phái ra đã mai phục trên trận địa dưới trời đông âm bốn mươi độ, tuyết lớn, tình trạng đóng băng khắp nơi, từng người từng người bị đóng băng ở trận địa như vậy cho đến khi đông cứng mà chết, nhưng những người này vẫn duy trì tư thế bắn, không hề buông vũ khí, chỉ là bọn họ không đợi được kẻ địch của mình đến.
Nếu như nói tinh thần của người Nhật đến từ “Cuồng tín”, rất khó có thể hình dung tinh thần của quân tình nguyện này đến từ cái gì, mà trong toàn bộ giai đoạn kháng chiến và chiến tranh trong nước, loại tinh thần này có thể thấy ở bất cứ người nào, không ai có thể phủ định được thành ý trước đó của đám người này muốn cứu Trung Quốc. Khi đó bởi vì các loại khoa học kỹ thuật phát triển, nhân lực đơn thuần ở trên chiến trường đã bị áp chế rất lớn, nếu như có thể phục chế một đội quân như vậy ở thời cổ đại, chẳng sợ phương thức này chỉ phục chế được một bộ phận, dù là quân đội của Thành Cát Tư Hãn cũng cuồng nhiệt như vậy đem chiến hỏa lan tới Châu Âu, đứng trước đội ngũ như vậy sợ rằng cũng không là cái gì.
Không cần khoa học kỹ thuật quá cao siêu gì, không cần hỏa dược xe tăng súng trường gì cả, cho dù là đơn thuần dùng đao, đội ngũ loại này đều có thể chém san bằng triều Vũ, chém san bằng Liêu quốc. Đương nhiên, loại tinh thần nàyhậu thế xuất hiện, có rất nhiều nhân tố cùng chế ước tham dự, muốn phục chế, cực kỳ khó khăn, nhưng có lẽ một bộ phận trong đó vẫn thể tận lực bắt chước, học tập theo được.
Phương Lạp cũng từng ở trong quân đội nói “Thị pháp ngang hàng, không phân cao thấp”, nhưng về bản chất mà nói, bản thân ông ta cũng không tin cái đó, đến cuối cùng chỉ trở thành một khẩu hiệu mà thôi. Muốn người ta tin tưởng đi theo mình làm việc, còn phải có một bộ cương lĩnh thật sự, đặt ở trong mắt mọi người, phải có cách nói khiến mọi ngừi tin tưởng, để cho mọi người tin tưởng ông ta là vì sự nghiệp vĩ đại mà cố gắng, giống như những thư sinh kia trong lòng tin bản thân mình “mở ra thái bình vạn thế”. Bởi vậy tất cả điều này, chỉ là một khởi đầu.
Rập khuôn theo Tư bản luận sẽ rất phiền phức, nhưng tham khảo một ít luôn cần thiết, đem những gì mình tiếp xúc kết hợp với tư tưởng xã hội học hậu thế biên soạn ra một cương lĩnh lấy công bằng làm nền tảng, cũng không phải là không có khả năng. Bản thân Ninh Nghị tin thật sự muốn thể hiện một điều như vậy trong quân đội Phương Lạp có thể là đã muộn rồi, nếu như làm cho thấy, chưa chắc đã không lừa được người. Quan trọng là có một vài người thấy, không có tín ngưỡng và dã tâm đã ảnh hưởng đến bọn họ rồi, vậy mình có thể làm được triệt để một điểm, sẽ có người cảm thấy hứng thú.
Ý chí phải cao một chút, cơ sở phải phổ thông một chút, đại chúng một chút. Buổi sáng tiết Trung thu này, hán ngồi trên thạch đôn dưới ánh nắng mặt trời, híp mắt nghĩ.
Giống như bán hàng đa cấp vậy.
Sau đó lại nghĩ, để bảo vệ hắn và Tiểu Thiền, nhất định phải truyền bá giảng dạy cái này, hành động khó tránh khỏi gây hỗn loạn lớn. Đương nhiên, lúc này chẳng qua chỉ là ý nghĩ trong đầu hắn, tất cả còn phải tùy cơ ứng biến, nếu sống ở nơi này trong thời gian dài, bất luận thế nào, dù sao cũng phải làm chút việc mới được.
Nghĩ như vậy một lúc lâu, đang định trở về y quán xem Tiểu Thiền thế nào, lúc đứng lên mới phát hiện đối diện bên đường có một nam tử dường như đã nhìn hắn lâu lắm rồi, lúc này đi về hướng bên này.
Nam tử kia mặc y phục màu đen, nhìn giống như người giang hồ, nhưng không mang binh khí, vóc dáng cao gầy, biểu hiện trên mặt nghiêm túc, nhíu nhíu mày nhìn Ninh Nghị. Ninh Nghị cũng nhíu nhíu mày, nhìn thái độ của A Thường cách đó không xa, đại khái là hiểu người này quả nhiên đến tìm mình. Hắn tiếp xúc với tư liệu của Bá Đao Doanh có mấy ngày, cũng có chút hiểu về một vài người trong quân Phương Lạp, lúc này đang nghĩ một cái tên trong đầu, thì đối phương đã chắp tay.
- Các hạ là Ninh Nghị, Ninh Lập Hằng?
Trong lời nói thật ra có cảm giác khá lịch sự.
- Đúng vậy, các hạ là…
- Tại hạ là An Tích Phúc.
Ninh Nghị thở dài, đến cửa rồi. Vì thế hắn cười hỏi:
- Ăn cơm chưa?
/532
|