Tháng tám năm Cảnh Hàn Vũ triều thứ chín, đầu mùa thu, Giang Nam, Hàng Châu.
Mặt hồ gợn sóng lăn tăn, sơn thủy bình lặng.
Từ sau khi quân đội của Phương Lạp tiếp nhận Hàng Châu, trọng trấn Đông Nam, thời gian đã qua nửa tháng.
Xa xa nhìn lại, tường thành bị sụp đổ bởi trận động đất và thảm họa chiến tranh lúc trước hiện đang được xây dựng lại, lầu các viện phường khắp nơi trong thành, phố xá đường hẻm cũng đang có bộ dạng chấn hưng.
Thảm họa chiến tranh nửa tháng trước, hỗn loạn và máu tanh khiến cho toàn bộ thành Hàng Châu tràn ngập trong sợ hãi, hoảng loạn, nhưng trong thời gian ngắn, nơi này bắt đầu dần dần náo nhiệt trở lại. Những tướng sĩ dưới trướng Phương Lạp vốn phân tán khắp nơi bắt đầu tụ tập lại, cũng có những cái tên, có những tốp người giống như nông dân, như tiểu thương, như lữ nhân, có người quần áo lam lũ, mang theo gia đình đến. Trong thời gian này, đó là cảnh tượng dễ dàng nhìn thấy nhất trên đường phố Hàng Châu.
Những tiểu thương, quan viên, thư sinh, công tử nhà giàu quần áo hoa lệ đi lại trên đường phố Hàng Châu đương nhiên là giờ ít thấy rồi. Lúc này tụ tập ở trên đường đại bộ phận đương nhiên là bởi vì Thánh Công sắp sửa xưng đế, trong nhà nhiều gia đinh nông hộ có người đang đảm nhiệm quan chức đều mang gia đình tới, mà ở trong chuyện này, tiểu thương quần áo lam lũ, ba năm đại hán dung mạo cổ quái hoặc là những gánh hát, người làm xiếc đều có chút khác biệt với trước đây từng thấy.
Những người này hoặc là thần sắc ngạo nghễ kiêu căng, hoặc là khiêm tốn đáng khinh, lại có không ít người mang theo bên mình đủ loại binh khí, sắt đá kim thuật, chất liệu đủ loại cũng đều có. Trong những người đi đường bình thường khi gặp một vài người quen biết, ôm quyền chào hỏi, nói những câu hết sức ngạc nhiên, kỳ lạ. Lại có người thật sự hiểu chuyện, đây hầu hết là những người tam giáo cửu lưu tụ tập lại, được gọi là giang hồ, những người này cũng vậy, đều là người giang hồ mà mọi người bình thường vẫn nói đến.
Lại nói tiếp, Thánh Công đã khởi sự hai năm nay, lục lâm Giang Nam vẫn có không ít người hưởng ứng theo, có người thì ngay từ đầu đã tích cực liên lạc, có người là lúc quân đội Thánh Công tới, thấy có cơ hội có thể dựa vào, vì vậy khởi binh đi theo.
Đương nhiên giang hồ cùng lục lâm chưa hẳn đã là cùng một loại người, những lục lâm hào kiệt khởi binh đi theo, hơn phân nửa vốn là sơn phỉ cường tặc, đã có người tạo phản, thanh thế lớn, thì cũng thuận thế đi theo, mà người giang hồ thì phần nhiều là ẩn trong núi, hoặc sống trong phố phường, thường ngày không phạm pháp, làm những công việc buôn bán nhỏ, cuộc sống tạm ổn, hoặc là có thể không được tốt lắm, nhưng bởi vì bản thân có nghề nghiệp, nên cũng không lui tới với lục lâm nhân sĩ kia.
Lúc Phương Lạp khởi sự chủ yếu dựa vào những người này, tạo nên thanh thế, những người chung quanh đây thân mang danh là người giang hồ nhưng dù sao tạo phản cũng là chuyện mất đầu, khi ông ta hiệu triệu ủng hộ, những người chủ động tụ tập hưởng ứng cũng có mức độ nhất định. Nhưng lúc này dưới kế sách của Phương Thất Phật, quân đội Thánh Công lấy được Hàng Châu, những người như Hành Nhi, Lã Sư Nang vốn có không ít danh vọng cũng hưởng ứng, lập tức làm đông nam khiếp sợ, đợi đến khi Phương Lạp xưng đế, tin tức chiêu nạp hiền tài khắp thiên hạ lần lượt truyền ra, không ít người vốn còn có thái độ xem chừng rốt cuộc đã động tâm suy nghĩ.
Những người giang hồ này xưa nay không phải là quá tốt, lần này tuy rằng hành động hơi chậm, nhưng Phương Lạp xưng đế, tiếp theo cùng đối nghịch với triều đình cần rất nhiều nhân tài, một khi thành công, bọn họ có thể có được danh tiếng công thần khai quốc. Vì vậy ngoại trừ lần này các lưu dân đến Hàng Châu tụ hội nhờ người nhà trong quân để phát tài, mà nhiều nhất là kỳ nhân dị sĩ đủ loại, trước sau Phương Lạp sắp sửa kiến quốc, toàn bộ Hàng Châu, toàn bộ Hàng Châu nghiễm nhiên cũng có một tia khí tức đại hội võ lâm mà chỉ từng được gặp trong sách.
Tình thế bề bộn, ngư long hỗn tạp, từ lúc bị phá, sau đó là đến một mảnh Hàng Châu được tẩy trừ, dưới nạn binh đao hỏa hoạn, có thể nói tuyệt đại bộ phận thổ địa, tài vật của Hàng Châu đều đã trở thành vật vô chủ. Tuy rằng bị phá, lợi ích phía sau làm sao phân phối đây, trước đó còn có chút hiệp thương, nhưng nhân tâm vô hạn, một thành Hàng Châu sau chấn động, kỳ thật không đủ lớn. Lùi một bước để nói, một trật tự mới đã hình thành, trong thời gian nửa tháng cũng quả thật là quá ít.
Ăn kim côn vào trong bụng có thể móc ra, nhưng đất rơi vào tay người, đương nhiên cũng có thể lấy được từ trên tay người khác. Thành Hàng Châu lúc này muốn nói trật tự, vẫn đang ám chỉ ai có nắm đấm lớn hơn mà thôi. Chuyện cấp trên ăn thuộc hạ tạm thời không luận đến, tại thành Hàng Châu sau khi bị phá, dựa theo cách gọi Nghĩa quân của Phương Lạp, trong thành Hàng Châu vẫn may mắn còn tồn tại một ít cư dân, sở hữu một chút đất đai hợp pháp, ngoài ra không có nhiều tài sản lắm.
Những người này không hề nương nhờ được, hơn hai mươi ngày nay, đương nhiên ai có thể giẫm lên bánh hương thơm, mà bánh hương thơm ai cũng muốn ăn, một khi người của quân đội tới ức hiếp bọn họ, thì cũng sẽ có một đội quân khác đến bảo hộ bọn họ, chỉ là giá cả xa xỉ mà thôi, đây đó vì lợi ích mà nảy sinh xung đột, mấy ngày nay tới giờ, chuyện trong thành một đầu mục nghĩa quân kéo quân đội đến đường cái hoặc là ra ngoài thành chém đầu nhìn mãi cũng quen mắt rồi.
Hàng Châu là địa phương muốn xưng đế, không thể quá hỗn loạn được, điều này ngay từ đầu đã được quyết định rồi, vì vậy Phương Lạp hạ lệnh, bên trong thành một khi có hỗn loạn thì là lúc đội chấp pháp có thể làm việc, đầu lĩnh chính là đệ tử của Phương Thất Phật, tên là Trần Phàm, trên chiến trận cực kỳ lợi hại, lại là người trẻ tuổi, gã bắt một nhóm người, cũng không thẩm vấn đều đã định chết hết sức rõ ràng, trong đó cũng có đường chất của đại tướng Trương Uy, biểu đệ của Quách Thế Quảng và vân vân. Nghe nói một nhóm người náo loạn từ Hoàng cung đến trước mặt Phương Lạp, sau đó đôi bên muốn chém giết lẫn nhau, Phương Lạp cũng đau đầu, y gần đây lo lắng nhất là chiến sự Gia Hưng ở mặt bắc, đồng thời cũng bận rộn xưng đế, hận không thể quát to náo loạn cái gì mà náo loạn, không thấy người ta đang bận rộn làm hoàng đế hay sao sau đó thì chém hết những kẻ náo loạn kia. Một nơi không giải quyết đến nơi đến chốn, khó mà ngăn được tai họa chiến tranh còn sót lại.
Trước tiên là một lượng lớn những người loạn xị đi vào thành, sau đó là một đám kỳ nhân đi vào thành, thấy có lợi ích, ai cũng muốn có một phần. Đất để ở, không thể không có, lão tử chém giết địch vì Thánh Công, lập bao công lao hãn mã, hôm nay, người nhà tới không có đất, không có chỗ ở, chả lẽ lại trải đệm nằm dưới đất trên đầu phố để nghỉ...đủ loại như vậy. Trần Phàm tiếp tục dẫn đội chấp pháp đánh người trên đường phố, bắt một số người, đánh chết một vài kẻ không vừa mắt. Mà trong thành Hàng Châu, cũng rốt cuộc đã có một vài cửa hàng dưới tình huống như vậy vẫn mở cửa làm ăn buôn bán, mà các loại đường thủy, đường bộ, vận chuyển lương thực bằng đường sông khá then chốt trong thành dưới tình huống càn quấy như vậy cũng đã bắt đầu gian nan chuyển động làm việc, duy trì hoạt động cơ bản của thành thị này.
Tòa thành thị này giống như một chiếc xe ngựa bị phá nát, không có trần nhà, xà nhà thì mục nát, giàn giáo mục nát, rơi cả tán đinh, cuối cùng một nhóm ngựa gầy dưới lại chịu sự trọng tải của hàng hóa bắt đầu gian nan cất bước đi về phía trước, đợi khi có nhiều người kịp đến đã từ từ sửa chữa tất cả trước khi nó hoàn toàn tan rã.
Đương nhiên, địa phương có người ở, trật tự sẽ một lần nữa hình thành...
- Nghe nói Huyết Thủ nhân đồ Ninh Lập Hằng, thân cao tám thước...
Bình thường mà nói, đây là mở đầu để hình dung một người nào đó hư hư thực thực, ý nghĩa tiếp theo của câu chuyện phần lớn là giả dối. Nhưng dù vậy, mỗi khi có người lớn tiếng nói, chung quanh người thích nghe vẫn rất nhiều. Lúc này trong một quán trà lầu trong thành Hàng Châu có một người đang hạ thấp giọng, nhìn mọi người đang ngồi chung quanh bắt đầu kể chuyện vừa xảy ra không lâu.- Ngày đó qua Thạch Kiều Hồ Châu, người này đã chỉnh đốn lại đội binh mệt mỏi, dùng kế sách “ai binh tất thắng” của Tây Sở Bá Vương năm xưa, trước tiên để cho hơn bốn ngàn người bên ta đi vào tử địa, sau đó...Tiếp đến là liên tục chiến phá, bao vây ba vị tướng Lục Sao, Diêu Nghĩa và Tiết Đấu Nam đa quay lại qua Thạch Kiều, nếu không có An Tích Phúc đem Hắc Linh Vệ ở giữa chu toàn, chỉ sợ hai vị Mễ Tuyền, Thẩm Trụ Thành cũng không may mắn, mẹ nó, người này quả thực là yêu quái mà ...
Trong quán trà Hàng Châu vào thời điểm này mà khen ngợi người của triều đình lợi hại, từ ý nghĩa nào đó đương nhiên là có chút đại nghịch bất đạo, nhưng thành Hàng Châu lúc này một là cũng không quản chế phương diện này, hai là người dám lộ liễu nói việc này, ít nhiều cũng là người có bối cảnh. Mới vừa rồi mọi người có nhắc tới chính là có liên quan đến chiến sự nóng hổi ở bên phía Gia Hưng, sau đó mới nói đến khoảng thời gian trước đó là trận thất bại ở Hồ Châu. Người đang nói đại khái là thân thích của một vị tướng lĩnh trong quân, lúc này mỉm cười ra vẻ thần thần bí bí, đương nhiên một bộ phận nhiều người vẫn không tin đấy, cái gì mà Huyết thủ nhân đồ Ninh Lập Hằng, bên phía võ lâm Giang Nam chưa từng ai nghe nói đến cái tên này nha, trong lúc nhất thời có người nhạo báng, có người phản bác, cũng có người cầm tẩu thuốc cười ha hả vài tiếng, nói:
- Cái gì mà Huyết thủ nhân đồ, nếu bàn về võ lâm thiên hạ, Nhan Tề ta là hiểu rõ nhất, tuy nhiên, Giang Ninh là Thánh Công đứng đầu, sau đó có Lưu Đại Bưu Tử của Bá Đao Trang năm cưa, rồi có Mạc Kiếm Sầu Bạch Mạc Ngôn vẫn luôn thích độc lai độc vãng; còn có Vương Dần Vương tướng quân bản lĩnh quỷ thần khó lường; Phương Thất Phật có thể sử dụng mười tám loại vũ khí, nhưng đệ tử của hắn lại chủ yếu là giỏi quyền pháp, tên là Trần Phàm, nghe nói là có sức mạnh vô dịch! Ngoài ra còn có những người như Nguyên Giác, Lệ Thiên Nhuận, Ti Hành Phương, Phong Nhân Thạch Bảo....người nào cũng giỏi võ nghệ, hiện giờ, hầu hết đều đã nghe lệnh dưới trướng Thánh Công rồi. Nếu bàn về mưu kế, trừ Phật Suất ra, An Tích Phúc cũng là một cao nhân, hiện giờ Lương Sơn phương Bắc, nghe nói có một vị tên là Trí Đa Tinh Ngô Dụng, về phần Huyết Thủ nhân đồ gì đó, nghe nói chỉ là một thư sinh hai mươi tuổi, ngươi đúng là chỉ nói hươu nói vượn thôi..
Trong trà lâu tiếng người nói ồn ào nhốn nháo, chướng khí mù mịt, so với lúc trước khi quân đội của Phương Lạp chưa đến Hàng Châu thì còn nhộn nhịp hơn, những người đến trà lâu người nào cũng thong dong nhàn nhã, ai cũng muốn thể hiện mình có bối cảnh cỡ nào. Đúng lúc này ngồi trong trà lâu, có một gã ăn mặc sang trọng như quý công tử, đứng lên, thấp giọng nói một câu:
- Một đám ba hoa.
Rồi bỏ đi ra ngoài.
Thanh âm của quý công tử này không lớn, nhưng những người ở đại sảnh lại nghe được. Bọn họ phần lớn đều là người lăn lộn giang hồ, luôn có bản lĩnh mắt nhìn tứ phương tai nghe tám hướng, quý công tử này lúc trước tuy ngồi ở một góc, nhưng bọn họ cũng đều thấy dược. Có người nhướn mày lên muốn phát tác, nhưng lại thấy, quý công tử vừa đứng lên, một số bàn chung quanh cũng có người đứng lên đi theo, xem ra đều là người giỏi võ, hộ vệ bên cạnh quý công tử đó, cùng đi ra ngoài. Nghĩ vị công tử kia cũng là người có thân phận, bởi vậy với dằn xuống.
Đợi khi quý công tử kia ra cửa, ở đại sảnh mới có người nói đến thân phận của y:
- Hắn tên là Lâu Thư Hằng, hắc, vốn là Lâu gia Hàng Châu, sau khi đầu nhập Thánh Công, lập tức trở nên nở mày nở mặt rồi, sau lưng hắn có Phật Suất làm chỗ dựa, không ít người đều ăn cơm của Lâu gia hắn đấy. Trước đó vài ngày thì hoảng hốt lo sợ, giờ thì đã học được thói tác oai tác quái rồi, nghe nói hắn còn cướp về mấy phụ nhân...các ngươi chớ mà gây hấn với hắn...
Từ trong Tự Trà Cận đi ra ngoài, đúng là Lâu Thư Hằng. Sau khi Hàng Châu rơi vào tay giặc, để tiếp tục duy trì hoạt động của thành thị, Lâu gia hiện giờ đã trở thành một trong những gia tộc mà đám người Phương Thất Phật nể trọng nhất, tuy nhiên thời gian hai mươi ngày tới, Lâu gia bọn họ càng gánh vác nhiều trọng trách, đồng thời cũng có quyền lực càng lớn, Cùng tiếp xúc với quân khởi nghĩa thật ra rất dễ dàng, chí ít khi Phương Thất Phật không ở đây, người ta cần chỉ là không suy sụp mà thôi, ngươi có thể trắng trợn mò lợi ích, cũng không cần làm đến hoàn mỹ, bọn họ chỉ có thể nể trọng ngươi, cho ngươi các loại quyền lực, cảm giác như vậy, hầu như ngay từ lúc ban đầu, Lâu Thư Hằng đã ý thức được.
Bất kể là bị ép buộc hay là tự nguyện, lúc này Lâu gia thật ra đã không còn đường lui. Bất kể nói thế nào, thì cũng không thể bỏ qua dấu vết Phương Lạp trên người rồi, nếu Phương Lạp bị đánh bại, chỉ sợ Lâu gia cũng chỉ có một con đường chết. Lâu Thư Hằng là một người rất thông minh, lúc ban đầu, gã nhìn những binh lính giết người, các quan tướng, phú thương bị kéo ra ngoài chôn sống, mổ bụng, gã sợ tới mức không đứng vững được, nhưng những việc như vậy không hề giáng lên đầu Lâu gia gã, bắt đầu có người dưới trướng Phương Thất Phật bày mưu tính kế nếu Lâu gia đầu nhập bọn họ, thì sẽ bảo hộ Lâu gia, còn Lâu gia giúp bọn họ làm việc.
Qua mấy ngày gã đã được nhìn thấy cảnh giết người, mà gã lại được bảo vệ có thể đi bất cứ nơi nào muốn, hơn mười ngày trước, gã thấy một đám binh sĩ cường bạo một phụ nhân hơn hai mươi tuổi, gã chỉ đi qua mắng vài tên binh sĩ vài câu, sau đó còn bị vài hộ vệ đi theo gã đánh một trận, từng này tuổi rồi, lần đầu tiên gã được phụ nhân nửa người trên lõa thể kia quỳ gối dập đầu tạ ơn gã. Mấy ngày nay gã đều nghĩ đến việc này, vài ngày sau đó, gã cùng với hộ vệ âm thầm cướp một nữ nhân mang về nhà....
Lúc ban đầu gã tự nói với bản thân để xem rốt cuộc đặc quyền mà Phương Thất Phật cho gã là bao nhiêu, nhưng loại sự việc này thật sự hết sức thú vị kích thích, gã nhốt nữ nhân, vài ngày sau, nữ nhân này bị gã lỡ tay giết chết...Lần đầu tiên không quá thành thạo, nhưng con người là như thế, có một vài thứ một khi đã được mở ra, cũng không cần phải đóng nó lại nữa. Tại triều Vũ này trước đây hắn chưa từng lĩnh hội quyền lực lại kích thích, vui vẻ đến vậy, tuy rằng ở trong nhà gã cũng là kẻ có quyền thé, nhưng hôm nay, loại cảm giác này thật sự là khác biệt rất nhiều. Lại qua vài ngày, gã kín đáo đi tìm phụ nhân suýt bị cường bạo kia, hoàn thành chuyện mà binh sĩ kia chưa làm được...
Đơn giản là như thế mà thôi...
Gã chìm đắm trong cảm giác này, Hàng Châu hiện nay thật sự là quá thú vị, nhưng hôm nay lúc đi ra ngoài, bỗng nhiên nghe được cái tên mà gã vốn không hề thích, cảm giác thật sự rất khó chịu. Việc này khiến gã cảm thấy một sự chênh lệch, lúc gã đang làm việc này ở Hàng Châu, thì cái tên kia lại ở Hồ Châu đánh cho vài gã tướng quân dưới trướng Phương Lạp bỏ chạy như cẩu.
Những quyền lực mà gã nay đang nắm giữ, là cái gì chứ?
Khoảng cách trong nháy mắt đã bị kéo ra.
Nếu như tên kia còn ở Hàng Châu, nhất định phải giết chết hắn! Phải chết khổ sở giống như đám quan viên, quan thương hai mươi ngày trước đã bị giết tại Hàng Châu vậy.
Mang theo vài tên hộ vệ chán chường đi trên đường phố Hàng Châu, gã nghĩ như vậy.
Tiếp theo, vài ngày sau gã đã gặp lại Ninh Lập Hằng!
Mặt hồ gợn sóng lăn tăn, sơn thủy bình lặng.
Từ sau khi quân đội của Phương Lạp tiếp nhận Hàng Châu, trọng trấn Đông Nam, thời gian đã qua nửa tháng.
Xa xa nhìn lại, tường thành bị sụp đổ bởi trận động đất và thảm họa chiến tranh lúc trước hiện đang được xây dựng lại, lầu các viện phường khắp nơi trong thành, phố xá đường hẻm cũng đang có bộ dạng chấn hưng.
Thảm họa chiến tranh nửa tháng trước, hỗn loạn và máu tanh khiến cho toàn bộ thành Hàng Châu tràn ngập trong sợ hãi, hoảng loạn, nhưng trong thời gian ngắn, nơi này bắt đầu dần dần náo nhiệt trở lại. Những tướng sĩ dưới trướng Phương Lạp vốn phân tán khắp nơi bắt đầu tụ tập lại, cũng có những cái tên, có những tốp người giống như nông dân, như tiểu thương, như lữ nhân, có người quần áo lam lũ, mang theo gia đình đến. Trong thời gian này, đó là cảnh tượng dễ dàng nhìn thấy nhất trên đường phố Hàng Châu.
Những tiểu thương, quan viên, thư sinh, công tử nhà giàu quần áo hoa lệ đi lại trên đường phố Hàng Châu đương nhiên là giờ ít thấy rồi. Lúc này tụ tập ở trên đường đại bộ phận đương nhiên là bởi vì Thánh Công sắp sửa xưng đế, trong nhà nhiều gia đinh nông hộ có người đang đảm nhiệm quan chức đều mang gia đình tới, mà ở trong chuyện này, tiểu thương quần áo lam lũ, ba năm đại hán dung mạo cổ quái hoặc là những gánh hát, người làm xiếc đều có chút khác biệt với trước đây từng thấy.
Những người này hoặc là thần sắc ngạo nghễ kiêu căng, hoặc là khiêm tốn đáng khinh, lại có không ít người mang theo bên mình đủ loại binh khí, sắt đá kim thuật, chất liệu đủ loại cũng đều có. Trong những người đi đường bình thường khi gặp một vài người quen biết, ôm quyền chào hỏi, nói những câu hết sức ngạc nhiên, kỳ lạ. Lại có người thật sự hiểu chuyện, đây hầu hết là những người tam giáo cửu lưu tụ tập lại, được gọi là giang hồ, những người này cũng vậy, đều là người giang hồ mà mọi người bình thường vẫn nói đến.
Lại nói tiếp, Thánh Công đã khởi sự hai năm nay, lục lâm Giang Nam vẫn có không ít người hưởng ứng theo, có người thì ngay từ đầu đã tích cực liên lạc, có người là lúc quân đội Thánh Công tới, thấy có cơ hội có thể dựa vào, vì vậy khởi binh đi theo.
Đương nhiên giang hồ cùng lục lâm chưa hẳn đã là cùng một loại người, những lục lâm hào kiệt khởi binh đi theo, hơn phân nửa vốn là sơn phỉ cường tặc, đã có người tạo phản, thanh thế lớn, thì cũng thuận thế đi theo, mà người giang hồ thì phần nhiều là ẩn trong núi, hoặc sống trong phố phường, thường ngày không phạm pháp, làm những công việc buôn bán nhỏ, cuộc sống tạm ổn, hoặc là có thể không được tốt lắm, nhưng bởi vì bản thân có nghề nghiệp, nên cũng không lui tới với lục lâm nhân sĩ kia.
Lúc Phương Lạp khởi sự chủ yếu dựa vào những người này, tạo nên thanh thế, những người chung quanh đây thân mang danh là người giang hồ nhưng dù sao tạo phản cũng là chuyện mất đầu, khi ông ta hiệu triệu ủng hộ, những người chủ động tụ tập hưởng ứng cũng có mức độ nhất định. Nhưng lúc này dưới kế sách của Phương Thất Phật, quân đội Thánh Công lấy được Hàng Châu, những người như Hành Nhi, Lã Sư Nang vốn có không ít danh vọng cũng hưởng ứng, lập tức làm đông nam khiếp sợ, đợi đến khi Phương Lạp xưng đế, tin tức chiêu nạp hiền tài khắp thiên hạ lần lượt truyền ra, không ít người vốn còn có thái độ xem chừng rốt cuộc đã động tâm suy nghĩ.
Những người giang hồ này xưa nay không phải là quá tốt, lần này tuy rằng hành động hơi chậm, nhưng Phương Lạp xưng đế, tiếp theo cùng đối nghịch với triều đình cần rất nhiều nhân tài, một khi thành công, bọn họ có thể có được danh tiếng công thần khai quốc. Vì vậy ngoại trừ lần này các lưu dân đến Hàng Châu tụ hội nhờ người nhà trong quân để phát tài, mà nhiều nhất là kỳ nhân dị sĩ đủ loại, trước sau Phương Lạp sắp sửa kiến quốc, toàn bộ Hàng Châu, toàn bộ Hàng Châu nghiễm nhiên cũng có một tia khí tức đại hội võ lâm mà chỉ từng được gặp trong sách.
Tình thế bề bộn, ngư long hỗn tạp, từ lúc bị phá, sau đó là đến một mảnh Hàng Châu được tẩy trừ, dưới nạn binh đao hỏa hoạn, có thể nói tuyệt đại bộ phận thổ địa, tài vật của Hàng Châu đều đã trở thành vật vô chủ. Tuy rằng bị phá, lợi ích phía sau làm sao phân phối đây, trước đó còn có chút hiệp thương, nhưng nhân tâm vô hạn, một thành Hàng Châu sau chấn động, kỳ thật không đủ lớn. Lùi một bước để nói, một trật tự mới đã hình thành, trong thời gian nửa tháng cũng quả thật là quá ít.
Ăn kim côn vào trong bụng có thể móc ra, nhưng đất rơi vào tay người, đương nhiên cũng có thể lấy được từ trên tay người khác. Thành Hàng Châu lúc này muốn nói trật tự, vẫn đang ám chỉ ai có nắm đấm lớn hơn mà thôi. Chuyện cấp trên ăn thuộc hạ tạm thời không luận đến, tại thành Hàng Châu sau khi bị phá, dựa theo cách gọi Nghĩa quân của Phương Lạp, trong thành Hàng Châu vẫn may mắn còn tồn tại một ít cư dân, sở hữu một chút đất đai hợp pháp, ngoài ra không có nhiều tài sản lắm.
Những người này không hề nương nhờ được, hơn hai mươi ngày nay, đương nhiên ai có thể giẫm lên bánh hương thơm, mà bánh hương thơm ai cũng muốn ăn, một khi người của quân đội tới ức hiếp bọn họ, thì cũng sẽ có một đội quân khác đến bảo hộ bọn họ, chỉ là giá cả xa xỉ mà thôi, đây đó vì lợi ích mà nảy sinh xung đột, mấy ngày nay tới giờ, chuyện trong thành một đầu mục nghĩa quân kéo quân đội đến đường cái hoặc là ra ngoài thành chém đầu nhìn mãi cũng quen mắt rồi.
Hàng Châu là địa phương muốn xưng đế, không thể quá hỗn loạn được, điều này ngay từ đầu đã được quyết định rồi, vì vậy Phương Lạp hạ lệnh, bên trong thành một khi có hỗn loạn thì là lúc đội chấp pháp có thể làm việc, đầu lĩnh chính là đệ tử của Phương Thất Phật, tên là Trần Phàm, trên chiến trận cực kỳ lợi hại, lại là người trẻ tuổi, gã bắt một nhóm người, cũng không thẩm vấn đều đã định chết hết sức rõ ràng, trong đó cũng có đường chất của đại tướng Trương Uy, biểu đệ của Quách Thế Quảng và vân vân. Nghe nói một nhóm người náo loạn từ Hoàng cung đến trước mặt Phương Lạp, sau đó đôi bên muốn chém giết lẫn nhau, Phương Lạp cũng đau đầu, y gần đây lo lắng nhất là chiến sự Gia Hưng ở mặt bắc, đồng thời cũng bận rộn xưng đế, hận không thể quát to náo loạn cái gì mà náo loạn, không thấy người ta đang bận rộn làm hoàng đế hay sao sau đó thì chém hết những kẻ náo loạn kia. Một nơi không giải quyết đến nơi đến chốn, khó mà ngăn được tai họa chiến tranh còn sót lại.
Trước tiên là một lượng lớn những người loạn xị đi vào thành, sau đó là một đám kỳ nhân đi vào thành, thấy có lợi ích, ai cũng muốn có một phần. Đất để ở, không thể không có, lão tử chém giết địch vì Thánh Công, lập bao công lao hãn mã, hôm nay, người nhà tới không có đất, không có chỗ ở, chả lẽ lại trải đệm nằm dưới đất trên đầu phố để nghỉ...đủ loại như vậy. Trần Phàm tiếp tục dẫn đội chấp pháp đánh người trên đường phố, bắt một số người, đánh chết một vài kẻ không vừa mắt. Mà trong thành Hàng Châu, cũng rốt cuộc đã có một vài cửa hàng dưới tình huống như vậy vẫn mở cửa làm ăn buôn bán, mà các loại đường thủy, đường bộ, vận chuyển lương thực bằng đường sông khá then chốt trong thành dưới tình huống càn quấy như vậy cũng đã bắt đầu gian nan chuyển động làm việc, duy trì hoạt động cơ bản của thành thị này.
Tòa thành thị này giống như một chiếc xe ngựa bị phá nát, không có trần nhà, xà nhà thì mục nát, giàn giáo mục nát, rơi cả tán đinh, cuối cùng một nhóm ngựa gầy dưới lại chịu sự trọng tải của hàng hóa bắt đầu gian nan cất bước đi về phía trước, đợi khi có nhiều người kịp đến đã từ từ sửa chữa tất cả trước khi nó hoàn toàn tan rã.
Đương nhiên, địa phương có người ở, trật tự sẽ một lần nữa hình thành...
- Nghe nói Huyết Thủ nhân đồ Ninh Lập Hằng, thân cao tám thước...
Bình thường mà nói, đây là mở đầu để hình dung một người nào đó hư hư thực thực, ý nghĩa tiếp theo của câu chuyện phần lớn là giả dối. Nhưng dù vậy, mỗi khi có người lớn tiếng nói, chung quanh người thích nghe vẫn rất nhiều. Lúc này trong một quán trà lầu trong thành Hàng Châu có một người đang hạ thấp giọng, nhìn mọi người đang ngồi chung quanh bắt đầu kể chuyện vừa xảy ra không lâu.- Ngày đó qua Thạch Kiều Hồ Châu, người này đã chỉnh đốn lại đội binh mệt mỏi, dùng kế sách “ai binh tất thắng” của Tây Sở Bá Vương năm xưa, trước tiên để cho hơn bốn ngàn người bên ta đi vào tử địa, sau đó...Tiếp đến là liên tục chiến phá, bao vây ba vị tướng Lục Sao, Diêu Nghĩa và Tiết Đấu Nam đa quay lại qua Thạch Kiều, nếu không có An Tích Phúc đem Hắc Linh Vệ ở giữa chu toàn, chỉ sợ hai vị Mễ Tuyền, Thẩm Trụ Thành cũng không may mắn, mẹ nó, người này quả thực là yêu quái mà ...
Trong quán trà Hàng Châu vào thời điểm này mà khen ngợi người của triều đình lợi hại, từ ý nghĩa nào đó đương nhiên là có chút đại nghịch bất đạo, nhưng thành Hàng Châu lúc này một là cũng không quản chế phương diện này, hai là người dám lộ liễu nói việc này, ít nhiều cũng là người có bối cảnh. Mới vừa rồi mọi người có nhắc tới chính là có liên quan đến chiến sự nóng hổi ở bên phía Gia Hưng, sau đó mới nói đến khoảng thời gian trước đó là trận thất bại ở Hồ Châu. Người đang nói đại khái là thân thích của một vị tướng lĩnh trong quân, lúc này mỉm cười ra vẻ thần thần bí bí, đương nhiên một bộ phận nhiều người vẫn không tin đấy, cái gì mà Huyết thủ nhân đồ Ninh Lập Hằng, bên phía võ lâm Giang Nam chưa từng ai nghe nói đến cái tên này nha, trong lúc nhất thời có người nhạo báng, có người phản bác, cũng có người cầm tẩu thuốc cười ha hả vài tiếng, nói:
- Cái gì mà Huyết thủ nhân đồ, nếu bàn về võ lâm thiên hạ, Nhan Tề ta là hiểu rõ nhất, tuy nhiên, Giang Ninh là Thánh Công đứng đầu, sau đó có Lưu Đại Bưu Tử của Bá Đao Trang năm cưa, rồi có Mạc Kiếm Sầu Bạch Mạc Ngôn vẫn luôn thích độc lai độc vãng; còn có Vương Dần Vương tướng quân bản lĩnh quỷ thần khó lường; Phương Thất Phật có thể sử dụng mười tám loại vũ khí, nhưng đệ tử của hắn lại chủ yếu là giỏi quyền pháp, tên là Trần Phàm, nghe nói là có sức mạnh vô dịch! Ngoài ra còn có những người như Nguyên Giác, Lệ Thiên Nhuận, Ti Hành Phương, Phong Nhân Thạch Bảo....người nào cũng giỏi võ nghệ, hiện giờ, hầu hết đều đã nghe lệnh dưới trướng Thánh Công rồi. Nếu bàn về mưu kế, trừ Phật Suất ra, An Tích Phúc cũng là một cao nhân, hiện giờ Lương Sơn phương Bắc, nghe nói có một vị tên là Trí Đa Tinh Ngô Dụng, về phần Huyết Thủ nhân đồ gì đó, nghe nói chỉ là một thư sinh hai mươi tuổi, ngươi đúng là chỉ nói hươu nói vượn thôi..
Trong trà lâu tiếng người nói ồn ào nhốn nháo, chướng khí mù mịt, so với lúc trước khi quân đội của Phương Lạp chưa đến Hàng Châu thì còn nhộn nhịp hơn, những người đến trà lâu người nào cũng thong dong nhàn nhã, ai cũng muốn thể hiện mình có bối cảnh cỡ nào. Đúng lúc này ngồi trong trà lâu, có một gã ăn mặc sang trọng như quý công tử, đứng lên, thấp giọng nói một câu:
- Một đám ba hoa.
Rồi bỏ đi ra ngoài.
Thanh âm của quý công tử này không lớn, nhưng những người ở đại sảnh lại nghe được. Bọn họ phần lớn đều là người lăn lộn giang hồ, luôn có bản lĩnh mắt nhìn tứ phương tai nghe tám hướng, quý công tử này lúc trước tuy ngồi ở một góc, nhưng bọn họ cũng đều thấy dược. Có người nhướn mày lên muốn phát tác, nhưng lại thấy, quý công tử vừa đứng lên, một số bàn chung quanh cũng có người đứng lên đi theo, xem ra đều là người giỏi võ, hộ vệ bên cạnh quý công tử đó, cùng đi ra ngoài. Nghĩ vị công tử kia cũng là người có thân phận, bởi vậy với dằn xuống.
Đợi khi quý công tử kia ra cửa, ở đại sảnh mới có người nói đến thân phận của y:
- Hắn tên là Lâu Thư Hằng, hắc, vốn là Lâu gia Hàng Châu, sau khi đầu nhập Thánh Công, lập tức trở nên nở mày nở mặt rồi, sau lưng hắn có Phật Suất làm chỗ dựa, không ít người đều ăn cơm của Lâu gia hắn đấy. Trước đó vài ngày thì hoảng hốt lo sợ, giờ thì đã học được thói tác oai tác quái rồi, nghe nói hắn còn cướp về mấy phụ nhân...các ngươi chớ mà gây hấn với hắn...
Từ trong Tự Trà Cận đi ra ngoài, đúng là Lâu Thư Hằng. Sau khi Hàng Châu rơi vào tay giặc, để tiếp tục duy trì hoạt động của thành thị, Lâu gia hiện giờ đã trở thành một trong những gia tộc mà đám người Phương Thất Phật nể trọng nhất, tuy nhiên thời gian hai mươi ngày tới, Lâu gia bọn họ càng gánh vác nhiều trọng trách, đồng thời cũng có quyền lực càng lớn, Cùng tiếp xúc với quân khởi nghĩa thật ra rất dễ dàng, chí ít khi Phương Thất Phật không ở đây, người ta cần chỉ là không suy sụp mà thôi, ngươi có thể trắng trợn mò lợi ích, cũng không cần làm đến hoàn mỹ, bọn họ chỉ có thể nể trọng ngươi, cho ngươi các loại quyền lực, cảm giác như vậy, hầu như ngay từ lúc ban đầu, Lâu Thư Hằng đã ý thức được.
Bất kể là bị ép buộc hay là tự nguyện, lúc này Lâu gia thật ra đã không còn đường lui. Bất kể nói thế nào, thì cũng không thể bỏ qua dấu vết Phương Lạp trên người rồi, nếu Phương Lạp bị đánh bại, chỉ sợ Lâu gia cũng chỉ có một con đường chết. Lâu Thư Hằng là một người rất thông minh, lúc ban đầu, gã nhìn những binh lính giết người, các quan tướng, phú thương bị kéo ra ngoài chôn sống, mổ bụng, gã sợ tới mức không đứng vững được, nhưng những việc như vậy không hề giáng lên đầu Lâu gia gã, bắt đầu có người dưới trướng Phương Thất Phật bày mưu tính kế nếu Lâu gia đầu nhập bọn họ, thì sẽ bảo hộ Lâu gia, còn Lâu gia giúp bọn họ làm việc.
Qua mấy ngày gã đã được nhìn thấy cảnh giết người, mà gã lại được bảo vệ có thể đi bất cứ nơi nào muốn, hơn mười ngày trước, gã thấy một đám binh sĩ cường bạo một phụ nhân hơn hai mươi tuổi, gã chỉ đi qua mắng vài tên binh sĩ vài câu, sau đó còn bị vài hộ vệ đi theo gã đánh một trận, từng này tuổi rồi, lần đầu tiên gã được phụ nhân nửa người trên lõa thể kia quỳ gối dập đầu tạ ơn gã. Mấy ngày nay gã đều nghĩ đến việc này, vài ngày sau đó, gã cùng với hộ vệ âm thầm cướp một nữ nhân mang về nhà....
Lúc ban đầu gã tự nói với bản thân để xem rốt cuộc đặc quyền mà Phương Thất Phật cho gã là bao nhiêu, nhưng loại sự việc này thật sự hết sức thú vị kích thích, gã nhốt nữ nhân, vài ngày sau, nữ nhân này bị gã lỡ tay giết chết...Lần đầu tiên không quá thành thạo, nhưng con người là như thế, có một vài thứ một khi đã được mở ra, cũng không cần phải đóng nó lại nữa. Tại triều Vũ này trước đây hắn chưa từng lĩnh hội quyền lực lại kích thích, vui vẻ đến vậy, tuy rằng ở trong nhà gã cũng là kẻ có quyền thé, nhưng hôm nay, loại cảm giác này thật sự là khác biệt rất nhiều. Lại qua vài ngày, gã kín đáo đi tìm phụ nhân suýt bị cường bạo kia, hoàn thành chuyện mà binh sĩ kia chưa làm được...
Đơn giản là như thế mà thôi...
Gã chìm đắm trong cảm giác này, Hàng Châu hiện nay thật sự là quá thú vị, nhưng hôm nay lúc đi ra ngoài, bỗng nhiên nghe được cái tên mà gã vốn không hề thích, cảm giác thật sự rất khó chịu. Việc này khiến gã cảm thấy một sự chênh lệch, lúc gã đang làm việc này ở Hàng Châu, thì cái tên kia lại ở Hồ Châu đánh cho vài gã tướng quân dưới trướng Phương Lạp bỏ chạy như cẩu.
Những quyền lực mà gã nay đang nắm giữ, là cái gì chứ?
Khoảng cách trong nháy mắt đã bị kéo ra.
Nếu như tên kia còn ở Hàng Châu, nhất định phải giết chết hắn! Phải chết khổ sở giống như đám quan viên, quan thương hai mươi ngày trước đã bị giết tại Hàng Châu vậy.
Mang theo vài tên hộ vệ chán chường đi trên đường phố Hàng Châu, gã nghĩ như vậy.
Tiếp theo, vài ngày sau gã đã gặp lại Ninh Lập Hằng!
/532
|