Dù cơn mưa mang đi hết, những kí ức xa vời..
Và anh tin rằng: Ngày mai chẳng, có ai kề bên với em..
Rồi mình nhớ nhau nhiều thật lòng nhiều
Có yêu thương, cũng chẳng bao giờ
Mình bên nhau, như những lúc xưa, được không?
...
Aki đang tập trung vào đống tài liệu trên bàn, thì đúng lúc anh nhận được điện thoại từ ai đó. Bây giờ, đồng hồ cũng đã điểm 8 giờ. Người con trai kia ngay lập tức dừng bút, rồi cau mày cầm lấy điện thoại lên xem. Sau đó, thì dùng điệu bộ khó coi nhất để nhấc máy. Tối qua vì mãi bận rộn với công việc, cho nên anh đã quên bén cả việc chúc ngủ ngon nó. Nếu như anh cứ tiếp tục như vậy, thì có ngày, nó cũng không thèm nhìn mặt anh giống Won cho mà xem.
- Alô!
- Cái thằng này, sao bây giờ mày mới chịu nghe điện thoại hả?
Vâng, chính là người ở bên kia đầu dây đang khó chịu càm ràm anh. Mà nghĩ cũng lạ, anh đã nể mặt nhấc máy rồi còn gì. Thật là.. Một tên không biết thế nào là sống chết.
- Tao nghe máy trễ, thì có liên quan gì đến mày? Nói đi, lại chuyện gì nữa đây?
Aki không kiên nhẫn đi thẳng vào chủ đề. Người con trai ở đầu dây bên kia thở nhẹ một hơi ra, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh quang cảnh ở sân bay mỉm cười:
- Đương nhiên là có chuyện quan trọng, thì tao mới dám làm phiền Tuyên Tổng như mày chứ. Bây giờ tao đang ở sân bay, mày mau bỏ 1 phút 30 giây đến đón tao đi. Nhớ là, phải là dùng đầy đủ tâm ý để đón đó!
Giọng Ben có chút thích thú khi đưa ra yêu cầu với Aki. Riêng về phần Aki khi nghe được tin động trời này, anh liền ngay lập tức đứng dậy. Anh không nghe nhầm chứ? Ben đang ra lệnh cho anh sao? Còn chuyện Ben đột ngột trở về đây, có phải là vì giành lấy nó với anh không? Không được! Có chết anh cũng không thể để chuyện này xảy ra với mình.
Rồi từ từ nén cơn giận đang dâng đến đỉnh điểm xuống, Tuyên Dịch Hy cố gắng không phát ra yếu điểm của mình bằng cách nở một nụ cười nửa miệng:
- Tao nghĩ mày đi luôn rồi chứ!-Anh cảm thán, rồi di chuyển bàn tay còn lại vào túi quần- Nhưng không ngờ, cũng có lúc muốn trở về đây. Nói xem, rốt cuộc mày muốn dở trò gì?-Aki vẫn giữ thái độ bình thản hỏi. Ben lúc này di chuyển tầm mắt vào đồng hồ trên tay, rồi khó chịu cau mày. Rõ ràng là Aki muốn kéo dài thời gian để anh chờ lâu để trả thù đây mà. Được lắm! Để anh xử lý Aki ra sao!
- Chậc, là bạn bè cũng đã mười tám năm rồi còn gì. Chẳng lẽ trong thời gian đó, mày không hiểu được một phần tính cách của tao sao? Nếu như năm năm trước tao ra đi là vì lý do gì. Thì ngày hôm nay tao trở về, cũng là vì lý do đó. Em gái của mày, tao nhất định phải có nó. Mày đã nghe rõ rồi chứ?
Nếu như Ben hào hứng khi hạ gục được Aki bấy nhiêu, thì bên đây Aki lại tỏ ra vô cùng thống khổ. Anh rất giận, anh thật sự rất giận. Thậm chí, anh đã từng nghĩ đến việc loại trừ cái gai trong mắt này. Nhưng mà anh không thể. Nếu như anh làm như vậy, nó sẽ không bao giờ dám tiến đến gần anh. Thôi thì, cứ để mọi thứ được đi theo tự nhiên vậy.
Bỏ qua vài giây để lấy lại bình tĩnh, Aki cũng không chần chừ mà nhanh chóng đáp lại Ben:
- Vậy sao? Mày nên nhớ một điều rằng: Tuyên Thy thích tao hơn thích mày. Nó thậm chí, còn chưa bao giờ làm trái ý của tao. Cho nên Đường đại thiếu gia mày, nên biết khó mà rút lui đi. Nó là của tao. Là của một mình tao nghe rõ chưa?
Không cho đối phương kịp phản bác lại mình, Aki gian manh tắt điện thoại, rồi đưa ra trước mặt mình cười nhếch. Muốn anh từ bỏ nó sao? Chuyện đó không thể nào!
___________________
*Ọt Ọt*
Bụng nó vì đói, nên lúc này cũng đã phát ra những tiếng biểu tình dữ dội. Chân thì cũng tê cứng đến mức không thể nào tự mình đứng lên. Nếu nó mà cứ tiếp tục bị phạt như thế này, thì có ngày nó cũng sẽ bị chết đói cho mà xem. Biết vậy lúc nãy dì người làm mang thức ăn vào, thì nó đã ăn cho xong rồi. Nhưng vì lòng tự trọng, tất cả cũng vì lòng tự trọng mà nó đã không ăn. Bây giờ khi suy nghĩ kỹ lại, thì nó mới biết mình ngốc đến mức độ nào.
Rồi từ từ di chuyển bàn tay lên vùng bụng, nó nhăn mặt:
- Mình không thể chịu đựng được nữa rồi. Mình, hức, Aki anh đang ở đâu vậy?
PHÒNG KHÁCH
Bắt gặp gương mặt đằng đằng sát khí của Won khi nhìn vào mình, người đàn bà vừa mới bước xuống cầu thang lắc nhẹ đầu. Thức ăn vẫn còn, thì khỏi hỏi anh cũng đã biết có chuyện gì xảy ra. Nó lại ngang bướng, không ăn thức ăn mà anh đã tự tay cho người chuẩn bị sao? Anh đã nhún nhường nó rồi, tại sao nó vẫn không thấu hiểu nỗi khổ tâm của anh chứ?
- Thiếu gia, tôi thành thật xin lỗi cậu! Tiểu thư vẫn cương quyết không ăn. Cô ấy thậm chí còn nói..
Bà e dè khó mở lời. Nghe đến đây, gương mặt của Hiếu Phong ngày một tối sầm lại. Anh biết nó muốn nói gì với anh. Nói dù nó có chết đói, cũng sẽ không cần anh thương hại. Vậy được! Anh cho nó một lần nữa tội nguyện.
- Mau đem đổ hết chúng cho tôi. Nó không muốn ăn thì mặc kệ nó!
Won gắt. Người đàn bà đối diện anh gật gật đầu, rồi nhanh chóng quay người bỏ đi. Nae lúc này từ bên trong bước ra, liền theo phản xạ lắc nhẹ đầu. Nếu biết trước có ngày hôm nay, thì có chết anh cũng sẽ không nói rõ với Won mọi thứ. Bây giờ anh em họ không nhìn mặt nhau, người duy nhất có lỗi không phải là anh hay sao?
Và anh tin rằng: Ngày mai chẳng, có ai kề bên với em..
Rồi mình nhớ nhau nhiều thật lòng nhiều
Có yêu thương, cũng chẳng bao giờ
Mình bên nhau, như những lúc xưa, được không?
...
Aki đang tập trung vào đống tài liệu trên bàn, thì đúng lúc anh nhận được điện thoại từ ai đó. Bây giờ, đồng hồ cũng đã điểm 8 giờ. Người con trai kia ngay lập tức dừng bút, rồi cau mày cầm lấy điện thoại lên xem. Sau đó, thì dùng điệu bộ khó coi nhất để nhấc máy. Tối qua vì mãi bận rộn với công việc, cho nên anh đã quên bén cả việc chúc ngủ ngon nó. Nếu như anh cứ tiếp tục như vậy, thì có ngày, nó cũng không thèm nhìn mặt anh giống Won cho mà xem.
- Alô!
- Cái thằng này, sao bây giờ mày mới chịu nghe điện thoại hả?
Vâng, chính là người ở bên kia đầu dây đang khó chịu càm ràm anh. Mà nghĩ cũng lạ, anh đã nể mặt nhấc máy rồi còn gì. Thật là.. Một tên không biết thế nào là sống chết.
- Tao nghe máy trễ, thì có liên quan gì đến mày? Nói đi, lại chuyện gì nữa đây?
Aki không kiên nhẫn đi thẳng vào chủ đề. Người con trai ở đầu dây bên kia thở nhẹ một hơi ra, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh quang cảnh ở sân bay mỉm cười:
- Đương nhiên là có chuyện quan trọng, thì tao mới dám làm phiền Tuyên Tổng như mày chứ. Bây giờ tao đang ở sân bay, mày mau bỏ 1 phút 30 giây đến đón tao đi. Nhớ là, phải là dùng đầy đủ tâm ý để đón đó!
Giọng Ben có chút thích thú khi đưa ra yêu cầu với Aki. Riêng về phần Aki khi nghe được tin động trời này, anh liền ngay lập tức đứng dậy. Anh không nghe nhầm chứ? Ben đang ra lệnh cho anh sao? Còn chuyện Ben đột ngột trở về đây, có phải là vì giành lấy nó với anh không? Không được! Có chết anh cũng không thể để chuyện này xảy ra với mình.
Rồi từ từ nén cơn giận đang dâng đến đỉnh điểm xuống, Tuyên Dịch Hy cố gắng không phát ra yếu điểm của mình bằng cách nở một nụ cười nửa miệng:
- Tao nghĩ mày đi luôn rồi chứ!-Anh cảm thán, rồi di chuyển bàn tay còn lại vào túi quần- Nhưng không ngờ, cũng có lúc muốn trở về đây. Nói xem, rốt cuộc mày muốn dở trò gì?-Aki vẫn giữ thái độ bình thản hỏi. Ben lúc này di chuyển tầm mắt vào đồng hồ trên tay, rồi khó chịu cau mày. Rõ ràng là Aki muốn kéo dài thời gian để anh chờ lâu để trả thù đây mà. Được lắm! Để anh xử lý Aki ra sao!
- Chậc, là bạn bè cũng đã mười tám năm rồi còn gì. Chẳng lẽ trong thời gian đó, mày không hiểu được một phần tính cách của tao sao? Nếu như năm năm trước tao ra đi là vì lý do gì. Thì ngày hôm nay tao trở về, cũng là vì lý do đó. Em gái của mày, tao nhất định phải có nó. Mày đã nghe rõ rồi chứ?
Nếu như Ben hào hứng khi hạ gục được Aki bấy nhiêu, thì bên đây Aki lại tỏ ra vô cùng thống khổ. Anh rất giận, anh thật sự rất giận. Thậm chí, anh đã từng nghĩ đến việc loại trừ cái gai trong mắt này. Nhưng mà anh không thể. Nếu như anh làm như vậy, nó sẽ không bao giờ dám tiến đến gần anh. Thôi thì, cứ để mọi thứ được đi theo tự nhiên vậy.
Bỏ qua vài giây để lấy lại bình tĩnh, Aki cũng không chần chừ mà nhanh chóng đáp lại Ben:
- Vậy sao? Mày nên nhớ một điều rằng: Tuyên Thy thích tao hơn thích mày. Nó thậm chí, còn chưa bao giờ làm trái ý của tao. Cho nên Đường đại thiếu gia mày, nên biết khó mà rút lui đi. Nó là của tao. Là của một mình tao nghe rõ chưa?
Không cho đối phương kịp phản bác lại mình, Aki gian manh tắt điện thoại, rồi đưa ra trước mặt mình cười nhếch. Muốn anh từ bỏ nó sao? Chuyện đó không thể nào!
___________________
*Ọt Ọt*
Bụng nó vì đói, nên lúc này cũng đã phát ra những tiếng biểu tình dữ dội. Chân thì cũng tê cứng đến mức không thể nào tự mình đứng lên. Nếu nó mà cứ tiếp tục bị phạt như thế này, thì có ngày nó cũng sẽ bị chết đói cho mà xem. Biết vậy lúc nãy dì người làm mang thức ăn vào, thì nó đã ăn cho xong rồi. Nhưng vì lòng tự trọng, tất cả cũng vì lòng tự trọng mà nó đã không ăn. Bây giờ khi suy nghĩ kỹ lại, thì nó mới biết mình ngốc đến mức độ nào.
Rồi từ từ di chuyển bàn tay lên vùng bụng, nó nhăn mặt:
- Mình không thể chịu đựng được nữa rồi. Mình, hức, Aki anh đang ở đâu vậy?
PHÒNG KHÁCH
Bắt gặp gương mặt đằng đằng sát khí của Won khi nhìn vào mình, người đàn bà vừa mới bước xuống cầu thang lắc nhẹ đầu. Thức ăn vẫn còn, thì khỏi hỏi anh cũng đã biết có chuyện gì xảy ra. Nó lại ngang bướng, không ăn thức ăn mà anh đã tự tay cho người chuẩn bị sao? Anh đã nhún nhường nó rồi, tại sao nó vẫn không thấu hiểu nỗi khổ tâm của anh chứ?
- Thiếu gia, tôi thành thật xin lỗi cậu! Tiểu thư vẫn cương quyết không ăn. Cô ấy thậm chí còn nói..
Bà e dè khó mở lời. Nghe đến đây, gương mặt của Hiếu Phong ngày một tối sầm lại. Anh biết nó muốn nói gì với anh. Nói dù nó có chết đói, cũng sẽ không cần anh thương hại. Vậy được! Anh cho nó một lần nữa tội nguyện.
- Mau đem đổ hết chúng cho tôi. Nó không muốn ăn thì mặc kệ nó!
Won gắt. Người đàn bà đối diện anh gật gật đầu, rồi nhanh chóng quay người bỏ đi. Nae lúc này từ bên trong bước ra, liền theo phản xạ lắc nhẹ đầu. Nếu biết trước có ngày hôm nay, thì có chết anh cũng sẽ không nói rõ với Won mọi thứ. Bây giờ anh em họ không nhìn mặt nhau, người duy nhất có lỗi không phải là anh hay sao?
/24
|