Ban ngày ngủ gật viết sai, hiện tại hai chương hợp lại, nội dung không thay đổi.
“…………..”
Hạ Noãn Ngôn yên lặng đưa tay áo để xuống, sau lại ngay lập tức vén lên, “ Chờ một chút, ta là người Linh tộc à?”
“ Ngươi đã biết rồi sao?”
Trên cánh tay, hình săm con mèo nhỏ xoay người, “ Ngươi đương nhiên là người Linh tộc, nếu không sao ta phải phí công sức tìm ngươi”.
“……………..”
Nháy mắt mấy cái, Hạ Noãn Ngôn buông tay áo xuống, làm cho Bạch công tử ngủ thật tốt.
Hóa ra nàng đúng là người Linh tộc.
Câu trả lời tới quá nhanh, làm cho nàng không kịp biết phải làm thế nào.
Quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy có mỗi Gia Các Mộ Quy, còn người đánh lén nọ kia không thấy đâu nữa.
“ Vừa rồi là?” Hạ Noãn Ngôn lên tiếng hỏi.
“ Vừa rồi có người muốn giết ngươi” . Mặt Gia Các Mộ Quy trầm xuống.
“ Ngươi…… làm sao có thể biết?”
“Ta đi ra đón ngươi, vừa hay nhìn thấy ngươi quẹo phải”.
“ Ta nghĩ người đánh lén kia rất lợi hại”.
Lời hắn trở lên nghiêm nghị, Hạ Noãn Ngôn bất giác cúi đầu.
“ Cái này……. Bạch công tử hắn, chính là con mèo nhỏ đó, là từ nơi đây sao?”
“ Ta không nhìn thấy con mèo nhỏ nào”
“ Sao?”
“ Bộ dáng hắn xấu hiện là một thiếu niên”
Bạch công tử có thể biến thành người được sao?
Nhưng mà vào lúc đó, hắn đã sớm trở lại, chính là chờ trong chỗ khuất chờ người đánh lén kia xuất hiện.
“ Lúc đó là hắn đẩy ngươi, ta ngăn cản tên đánh lén kia liền đỡ ngươi, nhưng mà người kia trốn thoát quá nhanh khiến Bạch công tử không đuổi kịp”.
“……… À”
Đứng gần nàng một chút, Gia Các Mộ Quy cúi đầu xuống, “ Ngươi vừa rồi cũng nhìn thấy rồi đó, võ công của ta rất tốt, bên trong Tứ quốc này không có ai là đối thủ của ta”.
Hạ Noãn Ngôn lặng đi một chút, chớp mắt mấy cái.
Đúng là lợi hại.
“ Lần sau nếu gặp nguy hiểm, đừng sợ mang đến nguy hiểm cho ta.”
“Được, ta biết rồi”.
Nàng cười gật đầu cam đoan, bị nụ cười của nàng cuốn hút, Gia Các Mộ Quy cũng không thể cười nổi, “ Ngươi không có bị thương là được rồi.”
“ Bọn nam nhân trong Trăng Non rất ngây thơ, người trước mắt này càng hơn thế nhiều”.
Thanh âm nói thầm của Bạch công tử từ trong ống tay của nàng vọng ra, đầu của hắn cũng chui ra, dương dương tự đắc chỉ thẳng vào sắc mặt đang cổ quái của Gia Các Mộ Quy ------
“ Không tin ngươi chủ động hôn hắn một cái, hắn sẽ trốn ba ngày không gặp ngươi, ngày thứ tư xuất hiện sẽ có sính lễ cưới hỏi trực tiếp luôn”.
“……………”
Gân xanh ở thái dương Gia Các Mộ Quy nổi lên, tay phải hướng tới móng vuốt của Bạch công tử, muốn đem hắn ném đi thật xa.
Đáng tiếc ánh sáng trắng trên người Bạch công tử chợt lóe, lại biến thành hình xăm núp vào.
Gia Các Mộ Quy hạ tay chưa bắt được, ngược lại thu về không được, trực tiếp nắm tay phải của Hạ Noãn Ngôn.
Gương mặt đẹp hại dân kia chợt đỏ mặt, nghĩ đến lời vừa nãy của Bạch công tử, Hạ Noãn Ngôn rất muốn cười to.
“…………..”
Hạ Noãn Ngôn yên lặng đưa tay áo để xuống, sau lại ngay lập tức vén lên, “ Chờ một chút, ta là người Linh tộc à?”
“ Ngươi đã biết rồi sao?”
Trên cánh tay, hình săm con mèo nhỏ xoay người, “ Ngươi đương nhiên là người Linh tộc, nếu không sao ta phải phí công sức tìm ngươi”.
“……………..”
Nháy mắt mấy cái, Hạ Noãn Ngôn buông tay áo xuống, làm cho Bạch công tử ngủ thật tốt.
Hóa ra nàng đúng là người Linh tộc.
Câu trả lời tới quá nhanh, làm cho nàng không kịp biết phải làm thế nào.
Quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy có mỗi Gia Các Mộ Quy, còn người đánh lén nọ kia không thấy đâu nữa.
“ Vừa rồi là?” Hạ Noãn Ngôn lên tiếng hỏi.
“ Vừa rồi có người muốn giết ngươi” . Mặt Gia Các Mộ Quy trầm xuống.
“ Ngươi…… làm sao có thể biết?”
“Ta đi ra đón ngươi, vừa hay nhìn thấy ngươi quẹo phải”.
“ Ta nghĩ người đánh lén kia rất lợi hại”.
Lời hắn trở lên nghiêm nghị, Hạ Noãn Ngôn bất giác cúi đầu.
“ Cái này……. Bạch công tử hắn, chính là con mèo nhỏ đó, là từ nơi đây sao?”
“ Ta không nhìn thấy con mèo nhỏ nào”
“ Sao?”
“ Bộ dáng hắn xấu hiện là một thiếu niên”
Bạch công tử có thể biến thành người được sao?
Nhưng mà vào lúc đó, hắn đã sớm trở lại, chính là chờ trong chỗ khuất chờ người đánh lén kia xuất hiện.
“ Lúc đó là hắn đẩy ngươi, ta ngăn cản tên đánh lén kia liền đỡ ngươi, nhưng mà người kia trốn thoát quá nhanh khiến Bạch công tử không đuổi kịp”.
“……… À”
Đứng gần nàng một chút, Gia Các Mộ Quy cúi đầu xuống, “ Ngươi vừa rồi cũng nhìn thấy rồi đó, võ công của ta rất tốt, bên trong Tứ quốc này không có ai là đối thủ của ta”.
Hạ Noãn Ngôn lặng đi một chút, chớp mắt mấy cái.
Đúng là lợi hại.
“ Lần sau nếu gặp nguy hiểm, đừng sợ mang đến nguy hiểm cho ta.”
“Được, ta biết rồi”.
Nàng cười gật đầu cam đoan, bị nụ cười của nàng cuốn hút, Gia Các Mộ Quy cũng không thể cười nổi, “ Ngươi không có bị thương là được rồi.”
“ Bọn nam nhân trong Trăng Non rất ngây thơ, người trước mắt này càng hơn thế nhiều”.
Thanh âm nói thầm của Bạch công tử từ trong ống tay của nàng vọng ra, đầu của hắn cũng chui ra, dương dương tự đắc chỉ thẳng vào sắc mặt đang cổ quái của Gia Các Mộ Quy ------
“ Không tin ngươi chủ động hôn hắn một cái, hắn sẽ trốn ba ngày không gặp ngươi, ngày thứ tư xuất hiện sẽ có sính lễ cưới hỏi trực tiếp luôn”.
“……………”
Gân xanh ở thái dương Gia Các Mộ Quy nổi lên, tay phải hướng tới móng vuốt của Bạch công tử, muốn đem hắn ném đi thật xa.
Đáng tiếc ánh sáng trắng trên người Bạch công tử chợt lóe, lại biến thành hình xăm núp vào.
Gia Các Mộ Quy hạ tay chưa bắt được, ngược lại thu về không được, trực tiếp nắm tay phải của Hạ Noãn Ngôn.
Gương mặt đẹp hại dân kia chợt đỏ mặt, nghĩ đến lời vừa nãy của Bạch công tử, Hạ Noãn Ngôn rất muốn cười to.
/268
|