Tiểu Hắc, ta đều là người của ngươi, ngươi không thể đối xử với ta như vậy~
Vẫn không chịu buông tay, Nghiêm đại công tử vẻ mặt tủi thân, kiên quyết cọ cọ trên người Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc trực tiếp đem hắn đá văng, sau đó sắc mặt không đổi nhìn mọi người, “Công tử nhà ta nhát gan, làm cho các vị chê cười”.
. . . . . .
Chiếm tiện nghi của Tiểu Hắc không được, cuối cùng Nghiêm đại công tử chịu đem lực chú ý quay lại, chỉ vào trên người đã ngất đi, cười hỏi Gia Cát Mộ Quy.
“Ngươi chắc chắn nàng xem trọng ngươi, không phải nàng đợi ngươi mấy kiếp sao, nhưng ngươi mỗi kiếp đều chỉ cho nàng một cái đến sau, lại không có được ngươi, nàng đã điên rồi chăng?”
. . . . . .
Mọi người lại im lặng.
Thật ra tuy vị Nghiêm gia đại công tử này nói chuyện điên điên khùng khùng, nhưng nghe cũng giống với tình hình thực tế ……
Hành vi của Bạch Huyên, thấy thế nào cũng không giống bình thường rất giống như có tình yêu nam nữ với Gia Cát Mộ Quy.
Tất cả mọi người đang nghĩ đây là chuyện gì xảy ra, Nghiêm đại công từ lại đang xoay xoay suy nghĩ của bản thân.
Nhìn người trên mặt đất, hắn càng cười càng vui vẻ.
“Người này tính tình cũng thật bướng bỉnh, giữ lại nhất định sẽ hữu dụng, còn có ai muốn nàng không? Ba hai một~”
Tốc độ câu nói của hắn khá nhanh, ở đây cũng không có ai kịp phản ứng câu đếm ngược “Ba hai một” kia.
Sổ xong rồi, Nghiêm đại công tử mặt mày hớn hở vỗ vỗ tay.
“Quả nhiên không có ai muốn, tốt quá, trời cho ta một cái hạ nhân ~”
. . . . . .
Tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Một nén nhang.
Gia Cát Mộ Quy vẫn rất bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng mở miệng, nhắc nhở hắn, đánh cuộc lúc nãy còn chưa có chấm dứt.
Đôi mắt quyến rũ khẽ cong lên, Nghiêm đại công tử hướng chưởng quầy vẫy tay, “Lấy cái bàn ủi đến ~”
Vâng”
Gian khách sạn này là sản nghiệp của Nghiêm gia, chưởng quầy trước kia đã gặp qua vị chủ tử trẻ tuổi của Nghiêm gia này rồi, biết tác phong làm việc của hắn, cho nên không hề có ý kiến xoay người đi tìm bàn ủi.
Bạch công tử động hồi lâu mới động đậy cái miệng tìm về được tiếng nói của mình.
Ngươi, ngươi muốn gì chứ?
“Giúp nàng tỉnh a ~”
. . . . . . Dùng bàn ủi?
“Ngươi có cách gì tốt không?”
Nghiêm đại công tử đến đây thì thích thú, đôi mắt quyến rũ cười cong lên.
. . . . . .
Bạch công tử nắm chặt quả đấm, khắc chế xúc động đem người trực tiếp đánh chết.
Vẫn không chịu buông tay, Nghiêm đại công tử vẻ mặt tủi thân, kiên quyết cọ cọ trên người Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc trực tiếp đem hắn đá văng, sau đó sắc mặt không đổi nhìn mọi người, “Công tử nhà ta nhát gan, làm cho các vị chê cười”.
. . . . . .
Chiếm tiện nghi của Tiểu Hắc không được, cuối cùng Nghiêm đại công tử chịu đem lực chú ý quay lại, chỉ vào trên người đã ngất đi, cười hỏi Gia Cát Mộ Quy.
“Ngươi chắc chắn nàng xem trọng ngươi, không phải nàng đợi ngươi mấy kiếp sao, nhưng ngươi mỗi kiếp đều chỉ cho nàng một cái đến sau, lại không có được ngươi, nàng đã điên rồi chăng?”
. . . . . .
Mọi người lại im lặng.
Thật ra tuy vị Nghiêm gia đại công tử này nói chuyện điên điên khùng khùng, nhưng nghe cũng giống với tình hình thực tế ……
Hành vi của Bạch Huyên, thấy thế nào cũng không giống bình thường rất giống như có tình yêu nam nữ với Gia Cát Mộ Quy.
Tất cả mọi người đang nghĩ đây là chuyện gì xảy ra, Nghiêm đại công từ lại đang xoay xoay suy nghĩ của bản thân.
Nhìn người trên mặt đất, hắn càng cười càng vui vẻ.
“Người này tính tình cũng thật bướng bỉnh, giữ lại nhất định sẽ hữu dụng, còn có ai muốn nàng không? Ba hai một~”
Tốc độ câu nói của hắn khá nhanh, ở đây cũng không có ai kịp phản ứng câu đếm ngược “Ba hai một” kia.
Sổ xong rồi, Nghiêm đại công tử mặt mày hớn hở vỗ vỗ tay.
“Quả nhiên không có ai muốn, tốt quá, trời cho ta một cái hạ nhân ~”
. . . . . .
Tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Một nén nhang.
Gia Cát Mộ Quy vẫn rất bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng mở miệng, nhắc nhở hắn, đánh cuộc lúc nãy còn chưa có chấm dứt.
Đôi mắt quyến rũ khẽ cong lên, Nghiêm đại công tử hướng chưởng quầy vẫy tay, “Lấy cái bàn ủi đến ~”
Vâng”
Gian khách sạn này là sản nghiệp của Nghiêm gia, chưởng quầy trước kia đã gặp qua vị chủ tử trẻ tuổi của Nghiêm gia này rồi, biết tác phong làm việc của hắn, cho nên không hề có ý kiến xoay người đi tìm bàn ủi.
Bạch công tử động hồi lâu mới động đậy cái miệng tìm về được tiếng nói của mình.
Ngươi, ngươi muốn gì chứ?
“Giúp nàng tỉnh a ~”
. . . . . . Dùng bàn ủi?
“Ngươi có cách gì tốt không?”
Nghiêm đại công tử đến đây thì thích thú, đôi mắt quyến rũ cười cong lên.
. . . . . .
Bạch công tử nắm chặt quả đấm, khắc chế xúc động đem người trực tiếp đánh chết.
/268
|