Lại không có người trả lời, bé con trước kia cũng thế, đưa cho bọn họ một cái bực mình xem thường.
Nhưng không cần mở miệng nói chuyện, loại thái độ này cũng đã trả lời bọn họ rất rõ ràng rồi ——
Lão nhân gia hắn lười mở miệng nói với bọn họ..........
không bằng đem hắn ném đi .
Hạ Noãn Ngôn mở miệng đề nghị, Thân phận không rõ thái độ lại ngạo mạn, bé con này rất không đáng yêu, hay là ném đi đi .
Nhiều năm không gặp, ngươi trở nên không tốt bụng rồi .
Bạch công tử bất mãn liếc nàng một cái, Ném tiểu quỷ không đáng yêu đi như vậy không phải muốn gây họa cho nhà người ta sao? Nhưng ta thích đề nghị này của ngươi, chúng ta đem hắn ném đi .
Gia Cát Mộ Quy thờ ơ nhìn bọn họ, Các ngươi đã quên, đây là nhi tử của Trữ vương phi, cho dù ném cũng phải ném về Trữ vương phủ
Cũng đúng!
Hạ Noãn Ngôn liên tục gật đầu phối hợp, Vừa lúc hắn hiện tại xương cốt không phải giống như sắt thép, có thể đưa trở về cho Trữ vương giết một cái là xong .
Ba người bọn họ kẻ xướng người hoạ phối hợp rất tốt, bé con nghe được trên mặt hết đen lại xanh, cuối cùng không nhịn được mở miệng.
Ta đã sớm nói rồi.
Cảm thấy hắn nên sớm nói ngay nguyên nhân xuyên qua, mọi người cũng không cần hỏi nhiều.
Vậy ngươi làm sao bị thương? Hạ Noãn Ngôn có vẻ quan tâm điểm này.
. . . . . .
Vẻ mặt của bé con rất không tự nhiên, hơi hơi mấp máy miệng, cảm thấy nói ra sự thật thì quá mất mặt, Bị lá cây thông làm bị thương .
.......... Ở đây có cây thông sao?
Hạ Noãn Ngôn ngỡ ngàng nhìn xung quanh một chút.
không có.
rõ ràng cũng chỉ có loại cây dương cây liễu a!
. . . . . . Bị lá cây dương quẹt .
Tất cả mọi người im lặng nhìn hắn.
Nhìn ta làm gì, chẳng lẽ ta muốn thừa nhận mình bị một mảnh lá cây quẹt bị thương sao!
Bé con mất hứng, phẫn nộ rống lên một hơi dài.
âm lượng của hắn hơi lớn, thu hút chú ý của vài người bên kia.
Thẩm Hoài Nhiên biết Hạ Noãn Ngôn là người Linh tộc, cũng biết Bạch Tôn cùng Bạch công tử là người Bạch gia.
Có ba người như vậy ở đây, cho nên hắn cảm thấy bên người xuất hiện cái chuyện gì không bình thường thì cũng có thể giải thích được, hiện tại cũng không còn ngạc nhiên.
Tư Đồ Tĩnh cảm thấy chuyện không liên quan mình, chỉ là nhìn thoáng qua rồi không xem thêm nữa
Nhưng không cần mở miệng nói chuyện, loại thái độ này cũng đã trả lời bọn họ rất rõ ràng rồi ——
Lão nhân gia hắn lười mở miệng nói với bọn họ..........
không bằng đem hắn ném đi .
Hạ Noãn Ngôn mở miệng đề nghị, Thân phận không rõ thái độ lại ngạo mạn, bé con này rất không đáng yêu, hay là ném đi đi .
Nhiều năm không gặp, ngươi trở nên không tốt bụng rồi .
Bạch công tử bất mãn liếc nàng một cái, Ném tiểu quỷ không đáng yêu đi như vậy không phải muốn gây họa cho nhà người ta sao? Nhưng ta thích đề nghị này của ngươi, chúng ta đem hắn ném đi .
Gia Cát Mộ Quy thờ ơ nhìn bọn họ, Các ngươi đã quên, đây là nhi tử của Trữ vương phi, cho dù ném cũng phải ném về Trữ vương phủ
Cũng đúng!
Hạ Noãn Ngôn liên tục gật đầu phối hợp, Vừa lúc hắn hiện tại xương cốt không phải giống như sắt thép, có thể đưa trở về cho Trữ vương giết một cái là xong .
Ba người bọn họ kẻ xướng người hoạ phối hợp rất tốt, bé con nghe được trên mặt hết đen lại xanh, cuối cùng không nhịn được mở miệng.
Ta đã sớm nói rồi.
Cảm thấy hắn nên sớm nói ngay nguyên nhân xuyên qua, mọi người cũng không cần hỏi nhiều.
Vậy ngươi làm sao bị thương? Hạ Noãn Ngôn có vẻ quan tâm điểm này.
. . . . . .
Vẻ mặt của bé con rất không tự nhiên, hơi hơi mấp máy miệng, cảm thấy nói ra sự thật thì quá mất mặt, Bị lá cây thông làm bị thương .
.......... Ở đây có cây thông sao?
Hạ Noãn Ngôn ngỡ ngàng nhìn xung quanh một chút.
không có.
rõ ràng cũng chỉ có loại cây dương cây liễu a!
. . . . . . Bị lá cây dương quẹt .
Tất cả mọi người im lặng nhìn hắn.
Nhìn ta làm gì, chẳng lẽ ta muốn thừa nhận mình bị một mảnh lá cây quẹt bị thương sao!
Bé con mất hứng, phẫn nộ rống lên một hơi dài.
âm lượng của hắn hơi lớn, thu hút chú ý của vài người bên kia.
Thẩm Hoài Nhiên biết Hạ Noãn Ngôn là người Linh tộc, cũng biết Bạch Tôn cùng Bạch công tử là người Bạch gia.
Có ba người như vậy ở đây, cho nên hắn cảm thấy bên người xuất hiện cái chuyện gì không bình thường thì cũng có thể giải thích được, hiện tại cũng không còn ngạc nhiên.
Tư Đồ Tĩnh cảm thấy chuyện không liên quan mình, chỉ là nhìn thoáng qua rồi không xem thêm nữa
/268
|