Từ sau khi Bạch tôn đến ở lại, Tư Đồ Tĩnh không biết nghe được tin tức này ở đâu, cũng rất nhanh chạy tới.
Nhưng nàng cũng không dám tùy tiện đến gần Bạch tôn, sợ chọc giận Bạch tôn, về sau sẽ không còn cơ hội tiếp cận hắn.
Cho nên sau khi đến kinh thành, nàng đi thẳng vào hoàng cung luôn, giục Hạ Noãn Ngôn nói bọn họ nghĩ cách giúp nàng.
Nghĩ cách, nghĩ cách........
Cách cũng không phải muốn mà nghĩ được như vậy a!
Bạch tôn là người tệ nhất mà nàng đã gặp và tiếp xúc.
Hơn nữa đây là cổ đại, hắn vẫn là Bạch tôn thân phận tôn quý.
Cho dù một khi không có hứng thú là tiện tay đem Tư Đồ Tĩnh giết, cũng sẽ không có người dám nói gì hắn.
Hạ Noãn Ngôn mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, suy nghĩ hồi lâu cũng không có ý nào.
Bạch công tử, đại ca ngươi thích dạng nữ nhân nào?
Phải tùy bệnh hốt thuốc mới có hiệu quả a!
Không biết, ta hoàn toàn quên rồi .
Bạch công tử đang phấn khởi soi soi gương, quan sát cánh của mình vừa dài ra.
Nếu không ngươi hỏi những người Bạch gia khác một chút đi?
Hỏi cũng vô ích, trừ phi tự thân đại ca muốn nói, bằng không Bạch gia không ai dám bàn tán việc riêng của đại ca, tất cả mọi người đều rất sợ hắn .
Cho nên không phải hắn nhát gan sợ mất thể diện, mà người Bạch gia đều là như vậy.
Vậy ngươi trực tiếp đến hỏi đại ca ngươi đi?
Không đi!
Lập tức cự tuyệt, Bạch công tử không soi gương nữa, chống đối ngồi trở lại trên ghế, Ngươi nói ta nhát gan ta cũng thừa nhận, ta không dám.
Nhát gan! Hạ Noãn Ngôn không hề khách khí nói hắn.
Ngươi không phải cũng không dám đi sao?
Nhưng không phải ta sợ hắn, chỉ là căng thẳng thôi .
Đó cũng là nhát gan!
Được rồi, ta cũng nhát gan , Hạ Noãn Ngôn đồng ý mang tội danh, Vẫn là đợi Gia Cát Mộ Quy về, , gọi hắn đến hỏi vậy.
———————————————————————————
Lúc bãi triều trở về, Gia Cát Mộ Quy gặp Bạch tôn.
Lấy võ công của hắn, thủ vệ trong cung với hắn mà nói như không có tác dụng.
Cho dù là ban ngày ban mặt, Bạch tôn vẫn một thân áo trắng đi lại thoải mái trong cung.
Gia Cát Mộ Quy dừng bước lại, Sư huynh.
Bạch tôn quay người lại, Sư đệ có chuyện gì sao?
Lời chào hỏi này rất không thân thiện, giọng nói lãnh đạm ghê hồn.
Nhưng nàng cũng không dám tùy tiện đến gần Bạch tôn, sợ chọc giận Bạch tôn, về sau sẽ không còn cơ hội tiếp cận hắn.
Cho nên sau khi đến kinh thành, nàng đi thẳng vào hoàng cung luôn, giục Hạ Noãn Ngôn nói bọn họ nghĩ cách giúp nàng.
Nghĩ cách, nghĩ cách........
Cách cũng không phải muốn mà nghĩ được như vậy a!
Bạch tôn là người tệ nhất mà nàng đã gặp và tiếp xúc.
Hơn nữa đây là cổ đại, hắn vẫn là Bạch tôn thân phận tôn quý.
Cho dù một khi không có hứng thú là tiện tay đem Tư Đồ Tĩnh giết, cũng sẽ không có người dám nói gì hắn.
Hạ Noãn Ngôn mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, suy nghĩ hồi lâu cũng không có ý nào.
Bạch công tử, đại ca ngươi thích dạng nữ nhân nào?
Phải tùy bệnh hốt thuốc mới có hiệu quả a!
Không biết, ta hoàn toàn quên rồi .
Bạch công tử đang phấn khởi soi soi gương, quan sát cánh của mình vừa dài ra.
Nếu không ngươi hỏi những người Bạch gia khác một chút đi?
Hỏi cũng vô ích, trừ phi tự thân đại ca muốn nói, bằng không Bạch gia không ai dám bàn tán việc riêng của đại ca, tất cả mọi người đều rất sợ hắn .
Cho nên không phải hắn nhát gan sợ mất thể diện, mà người Bạch gia đều là như vậy.
Vậy ngươi trực tiếp đến hỏi đại ca ngươi đi?
Không đi!
Lập tức cự tuyệt, Bạch công tử không soi gương nữa, chống đối ngồi trở lại trên ghế, Ngươi nói ta nhát gan ta cũng thừa nhận, ta không dám.
Nhát gan! Hạ Noãn Ngôn không hề khách khí nói hắn.
Ngươi không phải cũng không dám đi sao?
Nhưng không phải ta sợ hắn, chỉ là căng thẳng thôi .
Đó cũng là nhát gan!
Được rồi, ta cũng nhát gan , Hạ Noãn Ngôn đồng ý mang tội danh, Vẫn là đợi Gia Cát Mộ Quy về, , gọi hắn đến hỏi vậy.
———————————————————————————
Lúc bãi triều trở về, Gia Cát Mộ Quy gặp Bạch tôn.
Lấy võ công của hắn, thủ vệ trong cung với hắn mà nói như không có tác dụng.
Cho dù là ban ngày ban mặt, Bạch tôn vẫn một thân áo trắng đi lại thoải mái trong cung.
Gia Cát Mộ Quy dừng bước lại, Sư huynh.
Bạch tôn quay người lại, Sư đệ có chuyện gì sao?
Lời chào hỏi này rất không thân thiện, giọng nói lãnh đạm ghê hồn.
/268
|