“Chàng, ta…” Bạch Tịnh Thiền khóc đến đau lòng, “Ta biết rõ rồi.”
“Nàng biết cái gì?” Tề đại thúc thấy nàng đau lòng xoay người lại, vội vàng kéo nàng, “Ta, thật ra nàng cũng biết con người ta luyến tiếc quá khứ lại còn bới móc, ta rõ ràng không muốn như vậy.”
“Vậy chàng muốn thế nào?” Hai mắt Bạch Tịnh Thiền đẫm lệ mờ mịt.
“Ta…” Tề đại thúc phát hiện mình không nói gì được, nhớ tới Lăng Canh Tân nói lúc này hành động quan trọng nhất, một tay ôm lấy nàng vào trong ngực, hôn cái miệng còn định khóc rống của nàng.
“Ưmh…” Bạch Tịnh Thiền bất ngờ bị hắn làm vậy, cả người như mụ mị đi.
“Ta đã như vậy, nàng có thể chuyên tâm một chút, có chút phản ứng?” Tề đại thúc khẽ buông nàng ra, hơi ngượng ngùng lại hơi oán giận.
“Ta…” Bạch Tịnh Thiền phát hiện trong đầu trống rỗng, hắn trước sau chênh lệch lớn như vậy, nàng lấy gì phản ứng?
“Nàng, nàng thật làm ta tức chết rồi.” Tề đại thúc bất đắc dĩ, nhìn trong mắt nàng đầy hơi nước, “Trước kia nàng không mảnh mai yếu đuối như vậy, sao bây giờ lại thích khóc như Tiếu Nhan.”
“Đây còn không phải do chàng làm hại!” Bạch Tịnh Thiền cảm thấy mình rất oan ức, “Chàng còn so sánh ta với Tiếu Nhan, con bé là tiểu cô nương cần che chờ, còn ta không phải nữ nhân rồi sao?”
“Nàng, ta không nói nữa, vậy biểu hiện như vậy của ta còn chưa đủ rõ ràng sao?” Tề đại thúc cảm thấy trong lòng hắn đang có mấy ngàn mấy vạn con giun cào hắn, hắn định nói gì, nhưng lại không nói ra miệng.
“Ta chỉ thấy cả ngày chàng chỉ biết nhìn Tiếu Nhan chằm chằm, chỉ sợ con bé xảy ra chuyện không may, An Dật Nhiên sẽ đau lòng. Vậy chàng có biết ta ở bên cạnh nhìn sẽ đau lòng không?”
“Ta…” Tề đại thúc biết nàng không nói ra miệng, là bởi vì nàng theo đuổi hắn, nhưng trong lòng lại so đo muốn chết, nhưng mà bây giờ dường như hắn thích tính tình này của nàng rồi. Hắn định nói một câu để cho nàng vui mừng, để cho nàng thoải mái, nhưng miệng lại run, run lên đổi thành đả thương người.
“Đáng thương cho chàng thích An Dật Nhiên, nhưng nàng ta hoàn toàn không biết, chỉ biết coi chàng là đệ đệ. Chàng vì nàng ta làm nhiều chuyện như vậy, lại không dám bày tỏ nỗi lòng với nàng ta. Bây giờ nàng ta có nhi tử nữ nhi, còn có Chung Hàn Lương. Bọn họ là trời sinh một đôi, cho dù nàng ta hiên ngang mạnh mẽ hay xinh đẹp quyến rũ đều chỉ hướng về Chung Hàn Lương, chàng không thể chết tâm sao?”
“Ta…” Tề đại thúc còn muốn nói điều gì, nhưng đoạn văn này của nàng còn đả thương người hơn hắn, nhưng lời nàng nói lại đúng sự thật.
Hắn đã từng yêu thầm An đại nhân, nhưng An đại nhân có lý tưởng có khát vọng của nàng, đừng nói sau khi bại lộ bí mật nàng là nữ giả nam trang, người cả thành Đông Đô đều kính ngưỡng mà không chỉ trích nàng, cuối cùng là nữ triều thần duy nhất của Tấn Bình. Hắn là gì, chỉ là tiểu bộ khoái, không xứng, ngay cả lời nói cũng không vang. Hắn chỉ dám để những lời nói kia ở trong lòng, vài chục năm không ai phá nát. Nhưng hôm nay bị Bạch Tịnh Thiền không chút lưu tình xé toạc ngụy trang của hắn, nhưng hắn lại thở phào nhẹ nhõm. Những chuyện kia, chôn quá lâu đã ăn sâu bén rễ, quan tâm kính yêu nàng ấy đã thành thói quen.
Hắn bây giờ, không có công danh lợi lộc, nhưng hắn có thê tử của mình, mặc dù trước bị ép buộc, nhưng bây giờ trong lòng hắn nàng đã dần chiếm cứ.
“Hừ.” Bạch Tịnh Thiền thấy sau khi hắn bị xé toạc ra không nói tiếng nào chỉ giống như chột dạ, hừ lạnh một tiếng rồi trở về phòng.
Tề đại thúc chỉ có thể kéo nàng lại, hay dùng hành động chứng minh đi, để cho hắn nói thích nàng thật khó khăn, tấm mặt mo này vẫn thật dày, hắn không làm mấy việc của tuổi trẻ hậu sinh được.
“Chàng hết lần này đến lần khác cợt nhả ta là có ý gì! Bạch Tịnh Thiền kéo dài khoảng cách, cả giận nói.
“Cợt nhả? Nàng là thê tử của ta, nàng còn nói ta cợt nhả nàng?”
“Ta…” Bạch Tịnh Thiền lại cứng họng lần nữa, rõ ràng nàng không muốn nói lời như vậy.
“Nhị ca, hai người bọn họ huyên náo lâu như vậy, giống như sắp ầm ĩ vào ngõ cụt rồi.” An Nhược Hảo khẽ nói nhỏ.
Lăng Canh Tân đẩy bụi cây trước mắt, nói lầm bầm: “Đã dạy thúc ấy, sao còn chưa dùng tới?”
“Chàng dạy thúc ấy cái gì?”
“Không có, không có gì.” Lăng Canh Tân chột dạ, xoay đầu An Nhược Hảo lại, “Dường như Tề đại thúc có chút ý tứ.”
An Nhược Hảo vội quay đầu lại, chỉ sợ bỏ lỡ kịch hay, thì ra Tề đại thúc đã đưa tay kéo Bạch Tịnh Thiền đè lên cây cột lớn ở hành lang, hôn nàng ấy đến thở gấp không dứt, trên tay bắt đầu đốt lửa: “Nếu nói ta cợt nhả, vậy ta sẽ làm thật, làm trượng phu lại bị nói cợt nhả thê tử mình, thật buồn cười.”
Tề đại thúc nghe lời Bạch Tịnh Thiền nói vừa ngượng lại vừa tức, nhưng bây giờ nửa câu nàng cũng không dám nói, chỉ sợ hắn tức giận rồi thì ngay cả “Cợt nhả” nàng cũng không chịu.
“Hai người bọn họ, ôi.” An Nhược Hảo than thở, “Tịnh Thiền cô cô mạnh miệng, Tề đại thúc toàn cơ bắp.”
“Không có việc gì, việc tốt thường gian nan, nhìn dáng vẻ này chúng ta chỉ cần xem kịch vui là được rồi, không cần đi khuyên can.”
An Nhược Hảo khẽ nghiêng đầu nhìn hắn rồi cùng cười: bọn họ nhất định phải đòi lại lúc trước.
Bạch Tịnh Thiền chỉ cảm thấy Tề đại thúc vội vàng mà không dịu dàng cởi áo nàng, cách yếm vuốt ve trước ngực nàng thật mạnh, cảm giác kia rất khó chịu lại giống như rất thoải mái, thật khó nói thành lời.
“Ừmh…” Sau khi đôi môi đỏ mọng của Bạch Tịnh Thiền được buông ra, vội vàng thở dốc, nhưng Tề Phỉ Dương lại chuyên tâm công chiếm trước ngực nàng, đưa tay tháo cái yếm màu vàng sáng, cắn lên, cảm giác ẩm ướt trơn trượt khiến cho nàng không nhịn được mà ngâm nga ra tiếng.
“Bị cây cột chặn lại, cái gì cũng không nhìn thấy.” An Nhược Hảo chỉ nghe thấy tiếng kêu mắc cỡ của Bạch Tịnh Thiền nhưng không nhìn thấy, buồn rầu.
“Tiếu Nhan, mặc dù bọn họ không phúc hậu, nhưng chúng ta làm vãn bối hình như không nên đấy.” Lăng Canh Tân nói.
“Hình như thế.” An Nhược Hảo khẽ gật đầu, “Vậy chúng ta đi thôi.”
“Người nào?” Đột nhiên, một nhánh cây đâm về phía trước mặt An Nhược Hảo, “Là các ngươi!”
Sau khi Tề đại thúc thấy rõ ràng vội ngừng tay, Bạch Tịnh Thiền bị quấy rầy vội vội vàng vàng khép lại xiêm áo, nghĩ đến vừa rồi bị hai tiểu bối này dòm trộm, nhưng mình cũng đã làm chuyện không phúc hậu, không có lập trường nói bọn họ, cắn răng nghiến lợi dậm chân đi vào phòng.
“Hai người các ngươi…” Tề đại thúc lại không biết nói sao.
“Tịnh Thiền cô cô, chúng ta không thấy cái gì, cũng không nghe thấy gì, thật!” An Nhược Hảo vội vàng “Giải thích”, tránh khỏi phá hư chuyện tốt của hai người, lại nhắc đến mẫu thân.
“Hừ!” Bạch Tịnh Thiền đặt mông ngồi lên ghế, ngồi không thoải mái, đứng, đứng cũng không thoải mái, bò thẳng lên trên giường.
“Tề đại thúc, còn không mau vào dụ dỗ, thừa dịp khí thế vừa rồi một phát nắm bắt lấy!” Lăng Canh Tân đẩy mạnh Tề Phỉ Dương, khuyến khích.
“Hai người các ngươi, lần sau dạy dỗ lại.” Tề đại thúc hùng hùng hổ hổ nghiêm mặt vào cửa, đóng vô cùng chặt, thấy Bạch Tịnh Thiền nằm nghiêng trên giường hờn dõi, nở nụ cười, “Thiền Thiền.”
“Hừ.”
“Nhị ca, chúng ta làm sao bây giờ?” An Nhược Hảo quay đầu.
“Nhan Nhan, ta dẫn nàng đến một nơi?”
“Nơi nào?”
“Đến rồi biết.” Lăng Canh Tân kéo tay nàng ra khỏi sân.
Mà trong phòng Tề đại thúc bắt đầu nghĩ tới muốn tiếp tục chuyện tốt vừa rồi, lòng của nàng đã sớm là của hắn, vào lúc này phải công chiếm người nàng, rón ra rón rén mà ngồi bên người nàng: “Thiền Thiền.”
“Hừ.” Bạch Tịnh Thiền xoay người, nằm vào bên trong.
“Thiền Thiền.” Tề đại thúc lắc đầu vai nàng.
Bạch Tịnh Thiền tiếp tục không để ý đến hắn, trong lòng suy nghĩ khó trách su khi Tiếu Nhan bị phá đều không để ý đến Lăng Canh Tân, thì ra đúng là rất ngượng ngùng.
Tề đại thúc trầm mặc một lúc, bị bọn họ gián đoạn như vậy, trong lòng bình tĩnh, dường như đầu óc cũng tỉnh táo rất nhiều, có mấy lời giống như không biết nên nói thế nào: “Thiền Thiền, lão ăn xin nói đúng, ta chính là kẻ hèn nhát. Trước kia quả thật ta có lòng nhớ nhung đại nhân, nhưng ta tự ti không dám nói, bây giờ trong lòng ta có nàng, vẫn không dám nói, chỉ sợ sau khi nàng biết sẽ không nhiệt tình với ta. Lăng tiểu ca cũng nói cho ta biết, dù cho miệng ngốc, có vài lời nên nói vẫn phải nói. Bây giờ ta chỉ muốn nói cho nàng biết, ta cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, ta coi nàng là thê tử của ta, trở thành người đời này ta muốn bảo vệ, không phải bởi vì danh phận, mà ta thật sự, thật sự…” Tề đại thúc nói một hồi, phát hiện bốn chữ còn lại nói không nên lời.
Vẻ mặt hắn đau khổ, Lăng tiểu ca, ngươi đang ở đâu? Ta không nói ra được, làm thế nào?
Bạch Tịnh Thiền nghe hắn nói đến thật sự rồi im lặng, xoay người lại, trong mắt mang theo nước mắt cảm động: “Thật sự cái gì?”
“Nàng hiểu mà.” Mặt Tề đại thúc cau lại, lời tâm tình khanh khanh ta ta thật sự không phải công việc cho người làm.
“Ta không hiểu.” Hình như Bạch Tịnh Thiền đã hiểu, nhưng trong lòng nàng vẫn mang không xác định rất lớn.
“Thiền Thiền, ta…” Tề đại thúc nhìn môi anh đào của nàng hé mở, mặt mày xinh đẹp, mang nét phong tình kiểu khác, dường như hành động đơn giản hơn, cúi đầu hôn lên.
Lần này giống như Bạch Tịnh Thiền cảm nhận được tâm ý của hắn rồi, hắn sẽ không nói ra, nhưng trong lòng hắn có nàng. Đối với phát hiện này, trái tim nhỏ bé kích động của nàng nhảy thình thịch.
“Nàng có thể có chút phản ứng không?” Tề đại thúc nhìn nàng mở to mắt, không biết đang nghĩ gì.
Bạch Tịnh Thiền phục hồi lại tinh thần, khẽ mỉm cười, đưa tay ra kéo hắn, đóng cảnh hôn sâu, nắm giữ quyền chủ động.
Tề Phỉ Dương nghĩ dù sao hắn cũng là nam nhân, tại sao có thể để cho nữ nhân chủ động, đoạt lại quyền chủ động, ôm nàng lăn một vòng, hai người ôm nhau trên giường.
“Ưmh, chàng nhẹ một chút.” Bạch Tịnh Thiền khẽ đẩy bàn tay hắn đang vuốt ve trước ngực nàng.
“Ta không khống chế được sức lực, ta…” Tề Phỉ Dương còn muốn nói điều gì, Bạch Tịnh Thiền lại giống như khích lệ mà cho hắn một nụ hôn, tay hắn trượt xuống, cởi áo và cái yếm ra. Hai khối trắng như tuyết khiến mắt hắn nhìn đăm đăm, đỉnh phấn hồng giống như trái cây mê người.
Bạch Tịnh Thiền nghĩ chuyện này nên do hắn chủ động, nhắm mắt lại, yên lòng giao trọn bản thân cho hắn.
“Thật xinh đẹp.” Tề đại thúc không keo kiệt chút nào, nói khích lệ, thấy gò má trắng nõn của Bạch Tịnh Thiển ửng đỏ, cười cười hôn lên, lưu lại vệt nước ẩm ướt, hai điểm này quả nhiên thần kỳ mà cứng lên.
Tay của hắn trượt xuống dưới, gỡ dây lưng quanh bụng, quần phía dưới dễ dàng tuột ra.
Bạch Tịnh Thiền chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, trên tay không có chỗ ra sức. Tè Phỉ Dương lại cầm tay nàng đặt lên hông hắn, ý bảo nàng ôm lấy, nàng nghe lời mà ôm chặt.
Tề Phỉ Dương cởi quần trong của nàng ra, mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy vùng đất tư mật này, nhưng trong chốc lát vẫn cảm thấy cả người giống như bị một luồng nhiệt huyết tràn đầy, duỗi ngón tay vào khám phá.
“Ừ…” Bạch Tịnh Thiền khẽ giãy dụa.
“Thế nào, không thoải mái?” Tề Phỉ Dương căng thẳng.
“Không phải, rất, rất thoải mái.” Bạch Tịnh Thiền mắc cỡ làm ổ trong ngực hắn, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tim Tề Phỉ Dương được thả lỏng, cố gắng dùng ngón tay lấy lòng nàng trước, để cho nơi đó trở nên ướt át, nhưng đồ chơi nhà hắn đã có ba mươi mấy năm chưa từng chạm vào nữ nhân giống như hơi thiếu kiên nhẫn, căng lên khiến cho hắn thật khó chịu.
Bạch Tịnh Thiền chỉ cảm thấy đỉnh cứng của hắn ở bên phải bắp đùi nàng, cho dù cách một lớp vải vẫn cảm thấy thấy rõ ràng nhiệt độ lửa nóng, trong lòng giống như có một âm thanh đang gọi nàng, nhất định phải khiến cho hắn thoải mái. Tay nhỏ bé vươn ra, giúp hắn cởi dây lưng, quần trong cũng cởi rồi, mắt khép hờ lén nhìn xuống, thật lớn, mắc cỡ vội nhắm lại.
“Thiền Thiền.” Tề Phỉ Dương khó nhịn gầm lên, chống người dậy, rút tay ra, giải phóng đồ chơi kia, “Ta muốn tiến vào.”
“Ừ.” Bạch Tịnh Thiền chỉ dám ôm hông hắn, mặt ửng hồng như đám mây, cắn chặt môi dưới, chỉ sợ như vậy ddlqd sẽ phát ra âm thanh không tốt.
Tề Phỉ Dương nhìn nàng cong chân lên, hai chân mở ra, nơi trắng nõn nà đó đang đợi hắn, khẽ động thân đi vào.
“A!” Bạch Tịnh Thiền kêu thảm thiết.
“Thiền Thiền, Thiền Thiền…” Tề Phỉ Dương vội vàng dừng lại, chỉ sợ đả thương nàng.
“Đau quá.” Bạch Tịnh Thiền uất ức nhéo hông hắn.
“Ta, ta, xin lỗi.” Tề Phỉ Dương nói xong định lui ra ngoài.
“Đừng đi ra.” Bạch Tịnh Thiền cản hắn: rốt cuộc nàng đã thành nữ nhân của hắn, hơn nữa còn do hắn chủ động, hắn cam tâm tình nguyện, nước mắt hạnh phúc chảy ra.
“Thiền Thiền, nàng đừng khóc.” Tề Phỉ Dương lau sạch nước mắt cho nàng, phía dưới thật khó chịu, kẹp đau hắn.
“Không có việc gì, chàng động đi.” Bạch Tịnh Thiền cảm thấy nơi đó không còn đau đớn, điều chỉnh một tư thế rồi nói.
Tề Phỉ Dương nhìn ánh mắt kiên định của nàng, gật đầu, bắt đầu chậm rãi ra vào, cảm giác này quả thật là thiên đường của nhân gian.
Bạch Tịnh Thiền vẫn ôm hông hắn, cắn môi không để cho mình phát ra âm thanh.
“Thiền Thiền.” Tề Phỉ Dương cúi đầu hôn nàng, nhìn môi nàng sắp cắn nát, đau lòng muốn chết, “Phát ra âm thanh, không có chuyện gì.”
“Không cần, rất mắc cỡ.”
“Ta thích nghe.”
“Không cần.” Bạch Tịnh Thiền che mắt, nhưng tốc độ của hắn đột nhiên nhanh lên, gấp đến mức cả người nàng bỗng nhiên bị đưa lên đám mây, nam nữ hoan ái, hóa ra là như vậy.
“Thiền Thiền, cảm giác thế nào?” Tề đại thúc cười hì hì.
“Chàng quá yếu, đã lập tức chậm lại rồi.” Bạch Tịnh Thiền cố ý khích hắn.
“Cái gì?” Mặc dù Tề đại thúc lớn tuổi, nhưng hắn là người học võ, sao có thể dễ dàng tha thứ cho nữ nhân của mình xem thường mình, tốc độ nhanh hơn vừa rồi.
“A, a!”
“Đúng, cứ kêu như vậy, thế nào?”
“A, chàng chậm chút.” Bạch Tịnh Thiền sớm biết không nên khích hắn, bây giờ chỉ đành xin tha.
“Ai bảo nàng xem thường ta.” Tề đại thúc cười cười, “Thiền Thiền, còn đau không?”
“Không đau.” Bạch Tịnh Thiền cười cười, thừa dịp lúc Tề đại thúc ra ngoài, lật người đè hắn xuống.
“Thiền Thiền!” Tề đại thúc vừa mừng vừa sợ mà gọi.
“Để ta thử xem, Tiếu Nhan nói chơi cũng vui.”
“Được, để cho nàng ở phía trên.” Tề đại thúc đỡ cái mông vô cùng co giãn của nàng.
Bạch Tịnh Thiền cười hì hì, ép xuống cây cột này, cả người giống như bị tràn đầy.
“Thiền Thiền, sao không động?” Tề đại thúc được cảm giác ấm áp bao quanh, hoàn toàn khác vừa rồi.
“Hừ, ta động cho chàng xem!” Bạch Tịnh Thiền hừ lạnh, chuyển động lên xuống.
“A, nhanh lên chút nữa.”
“Ừ.”
“Nhanh hơn một chút, nàng tiểu yêu tinh giày vò người!”
“A, mệt chết ta!” Bạch Tịnh Thiền nhấp nhô một hồi lâu rốt cuộc thối lui, nằm trên người hắn thở hổn hển.
“Đến lượt ta.” Tề đại thúc lại đặt nàng ở phía dưới.
Mọi người nói, ai là công, ai là thụ đây?
“Nàng biết cái gì?” Tề đại thúc thấy nàng đau lòng xoay người lại, vội vàng kéo nàng, “Ta, thật ra nàng cũng biết con người ta luyến tiếc quá khứ lại còn bới móc, ta rõ ràng không muốn như vậy.”
“Vậy chàng muốn thế nào?” Hai mắt Bạch Tịnh Thiền đẫm lệ mờ mịt.
“Ta…” Tề đại thúc phát hiện mình không nói gì được, nhớ tới Lăng Canh Tân nói lúc này hành động quan trọng nhất, một tay ôm lấy nàng vào trong ngực, hôn cái miệng còn định khóc rống của nàng.
“Ưmh…” Bạch Tịnh Thiền bất ngờ bị hắn làm vậy, cả người như mụ mị đi.
“Ta đã như vậy, nàng có thể chuyên tâm một chút, có chút phản ứng?” Tề đại thúc khẽ buông nàng ra, hơi ngượng ngùng lại hơi oán giận.
“Ta…” Bạch Tịnh Thiền phát hiện trong đầu trống rỗng, hắn trước sau chênh lệch lớn như vậy, nàng lấy gì phản ứng?
“Nàng, nàng thật làm ta tức chết rồi.” Tề đại thúc bất đắc dĩ, nhìn trong mắt nàng đầy hơi nước, “Trước kia nàng không mảnh mai yếu đuối như vậy, sao bây giờ lại thích khóc như Tiếu Nhan.”
“Đây còn không phải do chàng làm hại!” Bạch Tịnh Thiền cảm thấy mình rất oan ức, “Chàng còn so sánh ta với Tiếu Nhan, con bé là tiểu cô nương cần che chờ, còn ta không phải nữ nhân rồi sao?”
“Nàng, ta không nói nữa, vậy biểu hiện như vậy của ta còn chưa đủ rõ ràng sao?” Tề đại thúc cảm thấy trong lòng hắn đang có mấy ngàn mấy vạn con giun cào hắn, hắn định nói gì, nhưng lại không nói ra miệng.
“Ta chỉ thấy cả ngày chàng chỉ biết nhìn Tiếu Nhan chằm chằm, chỉ sợ con bé xảy ra chuyện không may, An Dật Nhiên sẽ đau lòng. Vậy chàng có biết ta ở bên cạnh nhìn sẽ đau lòng không?”
“Ta…” Tề đại thúc biết nàng không nói ra miệng, là bởi vì nàng theo đuổi hắn, nhưng trong lòng lại so đo muốn chết, nhưng mà bây giờ dường như hắn thích tính tình này của nàng rồi. Hắn định nói một câu để cho nàng vui mừng, để cho nàng thoải mái, nhưng miệng lại run, run lên đổi thành đả thương người.
“Đáng thương cho chàng thích An Dật Nhiên, nhưng nàng ta hoàn toàn không biết, chỉ biết coi chàng là đệ đệ. Chàng vì nàng ta làm nhiều chuyện như vậy, lại không dám bày tỏ nỗi lòng với nàng ta. Bây giờ nàng ta có nhi tử nữ nhi, còn có Chung Hàn Lương. Bọn họ là trời sinh một đôi, cho dù nàng ta hiên ngang mạnh mẽ hay xinh đẹp quyến rũ đều chỉ hướng về Chung Hàn Lương, chàng không thể chết tâm sao?”
“Ta…” Tề đại thúc còn muốn nói điều gì, nhưng đoạn văn này của nàng còn đả thương người hơn hắn, nhưng lời nàng nói lại đúng sự thật.
Hắn đã từng yêu thầm An đại nhân, nhưng An đại nhân có lý tưởng có khát vọng của nàng, đừng nói sau khi bại lộ bí mật nàng là nữ giả nam trang, người cả thành Đông Đô đều kính ngưỡng mà không chỉ trích nàng, cuối cùng là nữ triều thần duy nhất của Tấn Bình. Hắn là gì, chỉ là tiểu bộ khoái, không xứng, ngay cả lời nói cũng không vang. Hắn chỉ dám để những lời nói kia ở trong lòng, vài chục năm không ai phá nát. Nhưng hôm nay bị Bạch Tịnh Thiền không chút lưu tình xé toạc ngụy trang của hắn, nhưng hắn lại thở phào nhẹ nhõm. Những chuyện kia, chôn quá lâu đã ăn sâu bén rễ, quan tâm kính yêu nàng ấy đã thành thói quen.
Hắn bây giờ, không có công danh lợi lộc, nhưng hắn có thê tử của mình, mặc dù trước bị ép buộc, nhưng bây giờ trong lòng hắn nàng đã dần chiếm cứ.
“Hừ.” Bạch Tịnh Thiền thấy sau khi hắn bị xé toạc ra không nói tiếng nào chỉ giống như chột dạ, hừ lạnh một tiếng rồi trở về phòng.
Tề đại thúc chỉ có thể kéo nàng lại, hay dùng hành động chứng minh đi, để cho hắn nói thích nàng thật khó khăn, tấm mặt mo này vẫn thật dày, hắn không làm mấy việc của tuổi trẻ hậu sinh được.
“Chàng hết lần này đến lần khác cợt nhả ta là có ý gì! Bạch Tịnh Thiền kéo dài khoảng cách, cả giận nói.
“Cợt nhả? Nàng là thê tử của ta, nàng còn nói ta cợt nhả nàng?”
“Ta…” Bạch Tịnh Thiền lại cứng họng lần nữa, rõ ràng nàng không muốn nói lời như vậy.
“Nhị ca, hai người bọn họ huyên náo lâu như vậy, giống như sắp ầm ĩ vào ngõ cụt rồi.” An Nhược Hảo khẽ nói nhỏ.
Lăng Canh Tân đẩy bụi cây trước mắt, nói lầm bầm: “Đã dạy thúc ấy, sao còn chưa dùng tới?”
“Chàng dạy thúc ấy cái gì?”
“Không có, không có gì.” Lăng Canh Tân chột dạ, xoay đầu An Nhược Hảo lại, “Dường như Tề đại thúc có chút ý tứ.”
An Nhược Hảo vội quay đầu lại, chỉ sợ bỏ lỡ kịch hay, thì ra Tề đại thúc đã đưa tay kéo Bạch Tịnh Thiền đè lên cây cột lớn ở hành lang, hôn nàng ấy đến thở gấp không dứt, trên tay bắt đầu đốt lửa: “Nếu nói ta cợt nhả, vậy ta sẽ làm thật, làm trượng phu lại bị nói cợt nhả thê tử mình, thật buồn cười.”
Tề đại thúc nghe lời Bạch Tịnh Thiền nói vừa ngượng lại vừa tức, nhưng bây giờ nửa câu nàng cũng không dám nói, chỉ sợ hắn tức giận rồi thì ngay cả “Cợt nhả” nàng cũng không chịu.
“Hai người bọn họ, ôi.” An Nhược Hảo than thở, “Tịnh Thiền cô cô mạnh miệng, Tề đại thúc toàn cơ bắp.”
“Không có việc gì, việc tốt thường gian nan, nhìn dáng vẻ này chúng ta chỉ cần xem kịch vui là được rồi, không cần đi khuyên can.”
An Nhược Hảo khẽ nghiêng đầu nhìn hắn rồi cùng cười: bọn họ nhất định phải đòi lại lúc trước.
Bạch Tịnh Thiền chỉ cảm thấy Tề đại thúc vội vàng mà không dịu dàng cởi áo nàng, cách yếm vuốt ve trước ngực nàng thật mạnh, cảm giác kia rất khó chịu lại giống như rất thoải mái, thật khó nói thành lời.
“Ừmh…” Sau khi đôi môi đỏ mọng của Bạch Tịnh Thiền được buông ra, vội vàng thở dốc, nhưng Tề Phỉ Dương lại chuyên tâm công chiếm trước ngực nàng, đưa tay tháo cái yếm màu vàng sáng, cắn lên, cảm giác ẩm ướt trơn trượt khiến cho nàng không nhịn được mà ngâm nga ra tiếng.
“Bị cây cột chặn lại, cái gì cũng không nhìn thấy.” An Nhược Hảo chỉ nghe thấy tiếng kêu mắc cỡ của Bạch Tịnh Thiền nhưng không nhìn thấy, buồn rầu.
“Tiếu Nhan, mặc dù bọn họ không phúc hậu, nhưng chúng ta làm vãn bối hình như không nên đấy.” Lăng Canh Tân nói.
“Hình như thế.” An Nhược Hảo khẽ gật đầu, “Vậy chúng ta đi thôi.”
“Người nào?” Đột nhiên, một nhánh cây đâm về phía trước mặt An Nhược Hảo, “Là các ngươi!”
Sau khi Tề đại thúc thấy rõ ràng vội ngừng tay, Bạch Tịnh Thiền bị quấy rầy vội vội vàng vàng khép lại xiêm áo, nghĩ đến vừa rồi bị hai tiểu bối này dòm trộm, nhưng mình cũng đã làm chuyện không phúc hậu, không có lập trường nói bọn họ, cắn răng nghiến lợi dậm chân đi vào phòng.
“Hai người các ngươi…” Tề đại thúc lại không biết nói sao.
“Tịnh Thiền cô cô, chúng ta không thấy cái gì, cũng không nghe thấy gì, thật!” An Nhược Hảo vội vàng “Giải thích”, tránh khỏi phá hư chuyện tốt của hai người, lại nhắc đến mẫu thân.
“Hừ!” Bạch Tịnh Thiền đặt mông ngồi lên ghế, ngồi không thoải mái, đứng, đứng cũng không thoải mái, bò thẳng lên trên giường.
“Tề đại thúc, còn không mau vào dụ dỗ, thừa dịp khí thế vừa rồi một phát nắm bắt lấy!” Lăng Canh Tân đẩy mạnh Tề Phỉ Dương, khuyến khích.
“Hai người các ngươi, lần sau dạy dỗ lại.” Tề đại thúc hùng hùng hổ hổ nghiêm mặt vào cửa, đóng vô cùng chặt, thấy Bạch Tịnh Thiền nằm nghiêng trên giường hờn dõi, nở nụ cười, “Thiền Thiền.”
“Hừ.”
“Nhị ca, chúng ta làm sao bây giờ?” An Nhược Hảo quay đầu.
“Nhan Nhan, ta dẫn nàng đến một nơi?”
“Nơi nào?”
“Đến rồi biết.” Lăng Canh Tân kéo tay nàng ra khỏi sân.
Mà trong phòng Tề đại thúc bắt đầu nghĩ tới muốn tiếp tục chuyện tốt vừa rồi, lòng của nàng đã sớm là của hắn, vào lúc này phải công chiếm người nàng, rón ra rón rén mà ngồi bên người nàng: “Thiền Thiền.”
“Hừ.” Bạch Tịnh Thiền xoay người, nằm vào bên trong.
“Thiền Thiền.” Tề đại thúc lắc đầu vai nàng.
Bạch Tịnh Thiền tiếp tục không để ý đến hắn, trong lòng suy nghĩ khó trách su khi Tiếu Nhan bị phá đều không để ý đến Lăng Canh Tân, thì ra đúng là rất ngượng ngùng.
Tề đại thúc trầm mặc một lúc, bị bọn họ gián đoạn như vậy, trong lòng bình tĩnh, dường như đầu óc cũng tỉnh táo rất nhiều, có mấy lời giống như không biết nên nói thế nào: “Thiền Thiền, lão ăn xin nói đúng, ta chính là kẻ hèn nhát. Trước kia quả thật ta có lòng nhớ nhung đại nhân, nhưng ta tự ti không dám nói, bây giờ trong lòng ta có nàng, vẫn không dám nói, chỉ sợ sau khi nàng biết sẽ không nhiệt tình với ta. Lăng tiểu ca cũng nói cho ta biết, dù cho miệng ngốc, có vài lời nên nói vẫn phải nói. Bây giờ ta chỉ muốn nói cho nàng biết, ta cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, ta coi nàng là thê tử của ta, trở thành người đời này ta muốn bảo vệ, không phải bởi vì danh phận, mà ta thật sự, thật sự…” Tề đại thúc nói một hồi, phát hiện bốn chữ còn lại nói không nên lời.
Vẻ mặt hắn đau khổ, Lăng tiểu ca, ngươi đang ở đâu? Ta không nói ra được, làm thế nào?
Bạch Tịnh Thiền nghe hắn nói đến thật sự rồi im lặng, xoay người lại, trong mắt mang theo nước mắt cảm động: “Thật sự cái gì?”
“Nàng hiểu mà.” Mặt Tề đại thúc cau lại, lời tâm tình khanh khanh ta ta thật sự không phải công việc cho người làm.
“Ta không hiểu.” Hình như Bạch Tịnh Thiền đã hiểu, nhưng trong lòng nàng vẫn mang không xác định rất lớn.
“Thiền Thiền, ta…” Tề đại thúc nhìn môi anh đào của nàng hé mở, mặt mày xinh đẹp, mang nét phong tình kiểu khác, dường như hành động đơn giản hơn, cúi đầu hôn lên.
Lần này giống như Bạch Tịnh Thiền cảm nhận được tâm ý của hắn rồi, hắn sẽ không nói ra, nhưng trong lòng hắn có nàng. Đối với phát hiện này, trái tim nhỏ bé kích động của nàng nhảy thình thịch.
“Nàng có thể có chút phản ứng không?” Tề đại thúc nhìn nàng mở to mắt, không biết đang nghĩ gì.
Bạch Tịnh Thiền phục hồi lại tinh thần, khẽ mỉm cười, đưa tay ra kéo hắn, đóng cảnh hôn sâu, nắm giữ quyền chủ động.
Tề Phỉ Dương nghĩ dù sao hắn cũng là nam nhân, tại sao có thể để cho nữ nhân chủ động, đoạt lại quyền chủ động, ôm nàng lăn một vòng, hai người ôm nhau trên giường.
“Ưmh, chàng nhẹ một chút.” Bạch Tịnh Thiền khẽ đẩy bàn tay hắn đang vuốt ve trước ngực nàng.
“Ta không khống chế được sức lực, ta…” Tề Phỉ Dương còn muốn nói điều gì, Bạch Tịnh Thiền lại giống như khích lệ mà cho hắn một nụ hôn, tay hắn trượt xuống, cởi áo và cái yếm ra. Hai khối trắng như tuyết khiến mắt hắn nhìn đăm đăm, đỉnh phấn hồng giống như trái cây mê người.
Bạch Tịnh Thiền nghĩ chuyện này nên do hắn chủ động, nhắm mắt lại, yên lòng giao trọn bản thân cho hắn.
“Thật xinh đẹp.” Tề đại thúc không keo kiệt chút nào, nói khích lệ, thấy gò má trắng nõn của Bạch Tịnh Thiển ửng đỏ, cười cười hôn lên, lưu lại vệt nước ẩm ướt, hai điểm này quả nhiên thần kỳ mà cứng lên.
Tay của hắn trượt xuống dưới, gỡ dây lưng quanh bụng, quần phía dưới dễ dàng tuột ra.
Bạch Tịnh Thiền chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, trên tay không có chỗ ra sức. Tè Phỉ Dương lại cầm tay nàng đặt lên hông hắn, ý bảo nàng ôm lấy, nàng nghe lời mà ôm chặt.
Tề Phỉ Dương cởi quần trong của nàng ra, mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy vùng đất tư mật này, nhưng trong chốc lát vẫn cảm thấy cả người giống như bị một luồng nhiệt huyết tràn đầy, duỗi ngón tay vào khám phá.
“Ừ…” Bạch Tịnh Thiền khẽ giãy dụa.
“Thế nào, không thoải mái?” Tề Phỉ Dương căng thẳng.
“Không phải, rất, rất thoải mái.” Bạch Tịnh Thiền mắc cỡ làm ổ trong ngực hắn, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tim Tề Phỉ Dương được thả lỏng, cố gắng dùng ngón tay lấy lòng nàng trước, để cho nơi đó trở nên ướt át, nhưng đồ chơi nhà hắn đã có ba mươi mấy năm chưa từng chạm vào nữ nhân giống như hơi thiếu kiên nhẫn, căng lên khiến cho hắn thật khó chịu.
Bạch Tịnh Thiền chỉ cảm thấy đỉnh cứng của hắn ở bên phải bắp đùi nàng, cho dù cách một lớp vải vẫn cảm thấy thấy rõ ràng nhiệt độ lửa nóng, trong lòng giống như có một âm thanh đang gọi nàng, nhất định phải khiến cho hắn thoải mái. Tay nhỏ bé vươn ra, giúp hắn cởi dây lưng, quần trong cũng cởi rồi, mắt khép hờ lén nhìn xuống, thật lớn, mắc cỡ vội nhắm lại.
“Thiền Thiền.” Tề Phỉ Dương khó nhịn gầm lên, chống người dậy, rút tay ra, giải phóng đồ chơi kia, “Ta muốn tiến vào.”
“Ừ.” Bạch Tịnh Thiền chỉ dám ôm hông hắn, mặt ửng hồng như đám mây, cắn chặt môi dưới, chỉ sợ như vậy ddlqd sẽ phát ra âm thanh không tốt.
Tề Phỉ Dương nhìn nàng cong chân lên, hai chân mở ra, nơi trắng nõn nà đó đang đợi hắn, khẽ động thân đi vào.
“A!” Bạch Tịnh Thiền kêu thảm thiết.
“Thiền Thiền, Thiền Thiền…” Tề Phỉ Dương vội vàng dừng lại, chỉ sợ đả thương nàng.
“Đau quá.” Bạch Tịnh Thiền uất ức nhéo hông hắn.
“Ta, ta, xin lỗi.” Tề Phỉ Dương nói xong định lui ra ngoài.
“Đừng đi ra.” Bạch Tịnh Thiền cản hắn: rốt cuộc nàng đã thành nữ nhân của hắn, hơn nữa còn do hắn chủ động, hắn cam tâm tình nguyện, nước mắt hạnh phúc chảy ra.
“Thiền Thiền, nàng đừng khóc.” Tề Phỉ Dương lau sạch nước mắt cho nàng, phía dưới thật khó chịu, kẹp đau hắn.
“Không có việc gì, chàng động đi.” Bạch Tịnh Thiền cảm thấy nơi đó không còn đau đớn, điều chỉnh một tư thế rồi nói.
Tề Phỉ Dương nhìn ánh mắt kiên định của nàng, gật đầu, bắt đầu chậm rãi ra vào, cảm giác này quả thật là thiên đường của nhân gian.
Bạch Tịnh Thiền vẫn ôm hông hắn, cắn môi không để cho mình phát ra âm thanh.
“Thiền Thiền.” Tề Phỉ Dương cúi đầu hôn nàng, nhìn môi nàng sắp cắn nát, đau lòng muốn chết, “Phát ra âm thanh, không có chuyện gì.”
“Không cần, rất mắc cỡ.”
“Ta thích nghe.”
“Không cần.” Bạch Tịnh Thiền che mắt, nhưng tốc độ của hắn đột nhiên nhanh lên, gấp đến mức cả người nàng bỗng nhiên bị đưa lên đám mây, nam nữ hoan ái, hóa ra là như vậy.
“Thiền Thiền, cảm giác thế nào?” Tề đại thúc cười hì hì.
“Chàng quá yếu, đã lập tức chậm lại rồi.” Bạch Tịnh Thiền cố ý khích hắn.
“Cái gì?” Mặc dù Tề đại thúc lớn tuổi, nhưng hắn là người học võ, sao có thể dễ dàng tha thứ cho nữ nhân của mình xem thường mình, tốc độ nhanh hơn vừa rồi.
“A, a!”
“Đúng, cứ kêu như vậy, thế nào?”
“A, chàng chậm chút.” Bạch Tịnh Thiền sớm biết không nên khích hắn, bây giờ chỉ đành xin tha.
“Ai bảo nàng xem thường ta.” Tề đại thúc cười cười, “Thiền Thiền, còn đau không?”
“Không đau.” Bạch Tịnh Thiền cười cười, thừa dịp lúc Tề đại thúc ra ngoài, lật người đè hắn xuống.
“Thiền Thiền!” Tề đại thúc vừa mừng vừa sợ mà gọi.
“Để ta thử xem, Tiếu Nhan nói chơi cũng vui.”
“Được, để cho nàng ở phía trên.” Tề đại thúc đỡ cái mông vô cùng co giãn của nàng.
Bạch Tịnh Thiền cười hì hì, ép xuống cây cột này, cả người giống như bị tràn đầy.
“Thiền Thiền, sao không động?” Tề đại thúc được cảm giác ấm áp bao quanh, hoàn toàn khác vừa rồi.
“Hừ, ta động cho chàng xem!” Bạch Tịnh Thiền hừ lạnh, chuyển động lên xuống.
“A, nhanh lên chút nữa.”
“Ừ.”
“Nhanh hơn một chút, nàng tiểu yêu tinh giày vò người!”
“A, mệt chết ta!” Bạch Tịnh Thiền nhấp nhô một hồi lâu rốt cuộc thối lui, nằm trên người hắn thở hổn hển.
“Đến lượt ta.” Tề đại thúc lại đặt nàng ở phía dưới.
Mọi người nói, ai là công, ai là thụ đây?
/89
|