An Nhược Hảo liếc nhìn Bạch tiên sinh, khóe miệng hơi vểnh lên, hiển nhiên là tâm tình rát tốt, rốt cuộc muội muội của hắn gạt được mây mờ thấy trăng sáng. An Nhược Hảo ngồi chồm hổm xuống, làm trợ thủ cho Tề đại thúc: “Sau khi hút máu độc xong thì làm thế nào?”
“Bạch Linh, đi hái mấy lá tía tô.” Tề đại thúc không ngẩng đầu.
“Ta đi.” Tiếng Bạch Tịnh Thiền vừa dứt đã định đi, Tề đại thúc giữ vạt áo nàng: “Để cho ca nàng đi.”
“A.” Bạch Tịnh Thiền thấy mặc dù mảng lớn hỉ phục dính máu đen có vẻ rất khó coi, nhưng vẫn lúng túng lại hơi mừng rỡ đáp.
Bạch tiên sinh nhìn dáng vẻ này, lắc đầu một cái, đột nhiên biến mất trước mặt bọn họ, lát sau cầm một nắm lá tía tô trở lại.
Tề đại thúc nhận lá tía tô vò nát đặt lên vết thương: “Chỉ có thể ức chế độc tính trước, muốn giải độc, còn phải chờ đại nhân trở lại.”
“Đại nhân? Đại nhân nào?” An Nhược Hảo sốt ruột.
“Chung đại nhân, đây là độc từ cung đình lqd truyền ra, Chung đại nhân lành nghề. Mặc dù ta đã từng lẫn vào trong cung, nhưng không biết trừ tận gốc thế nào.” Tề đại thúc băng bó kỹ cho Lăng Canh Tân, đứng dậy, nhìn sắc trời, “Chúng ta phải tìm một chỗ để qua đêm trước.”
“Tề đại ca, qua đồi kia có một sơn động bí mật.” Thủ lĩnh ám vệ nói.
“Ừ.” Tề đại thúc lên tiếng, ý bảo hắn cõng Lăng Canh Tân đi sơn động tránh.
Đến trong sơn động, mấy ám vệ tự động canh giữ trước cửa, Bạch tiên sinh đốt lửa chiếu sáng, Tề đại thúc đứng ở đó nhìn, Bạch Tịnh Thiền đứng sau lưng hắn, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn lỗ tai đỏ ửng của hắn.
Lăng Canh Tân được đặt trên một tảng đá lớn duy nhất ở trong động, An Nhược Hảo thấy tảng đá này rất lạnh, định cởi áo khoác ngoài đắp lên cho hắn, bị Tề đại thúc ngăn lại. Sau đó, Tề đại thúc dùng hỉ phục khoác lên người Lăng Canh Tân.
An Nhược Hảo trông chừng Lăng Canh Tân, vết tím bầm trên chân hắn vẫn không tan đi: “Tề đại thúc, thúc nói Chung đại nhân đó sẽ tới nơi này sao?”
“Sẽ không, ngày mai chúng ta phải chạy tới trấn Cung Cẩn ngoài mười dặm, bọn họ đang trên đường, chúng ta hội họp ở đó.”
“Vậy độc của nhị ca?”
“Tạm thời sẽ không phát tác, nàng yên tâm.” Tề đại thúc nhìn vẻ mặt nàng vẫn buồn thiu, trấn an, “Đây là độc mãn tĩnh, thật ra Tống Tu Hoa vẫn không muốn hắn chết ngay, coi như để lại cho mình con đường lui, nhưng hắn không ngờ mình là con tốt thí.”
“Tề đại thúc, rốt cuộc chuyện ngày hôm nay là sao?” Đột nhiên An Nhược Hảo nhớ tới chuyện này có gì không đúng.
Tề đại thúc lắc đầu tỏ vẻ không rõ lắm, Bạch tiên sinh thấy bọn họ thật sự nghi ngờ, mở miệng nói: “Trong triều có hai phái thế lực, trong đó một phái là người của Mục Vương gia, vụng trộm muốn đoạt vị, chiến sự biên cương ban đầu cũng do hắn khơi mào. Hoàng thượng dieendalnequuydonn biết tâm tư của hắn, nhưng dù sao thế lực của Mục Vương gia không nhỏ, vả lại làm việc cẩn thận, luôn cũng không bắt sơ hở của hắn, hơn nữa thái hậu nương nương bị hắn che đậy, lại cưng chiều hắn. Cho nên, dù Hoàng thượng hận hắn nghiến răng nghiến lợi cũng không động được. Bây giờ biết vì có Lăng Tri Ẩn ở giữa hòa giải, hai bên muốn đàm phán rồi, Mục Vương gia muốn phá rối quốc gia thì phải phá hoại kế hoạch, nên muốn giết hai người các ngươi, để đàm phán thất bại. Tống Tu Hoa là người của hắn, hôm nay nói tới tuyên chỉ, chi bằng nói cố ý tới bắt hai người.”
An Nhược Hảo nhớ tới lời nói của bà ngoại, so sánh với lời của Bạch tiên sinh, nghĩ thông suốt bảy tám phần rồi: Hóa ra người hai phái trong triều biến bọn họ trở thành lợi thế tính toán rồi.
“Nhưng mà bây giờ Tống Tu Hoa chết rồi, Hoàng thượng lại có thể mượn cơ hội này mà lục soát nhà bọn họ một chút, nhất định có thể tìm ra được rất nhiều đồ tốt. Làm quan hai mươi năm, nhất định bảo bối trong nhà không ít.” Tề đại thúc xoa tay, giống như rất ngứa tay với đám bảo bối kia.
“Không phải Hoàng thượng cho thúc chức quan gì sao, thúc không phải đi?” An Nhược Hảo nhìn dáng vẻ giống như rất thèm thuồng bảo bối kia, chế nhạo, vừa thấm nước cho đôi môi khô ráp của Lăng Canh Tân.
“Hoàng thượng phong quan cho ta sao? Sao ta lại không biết.” Tề đại thúc bắt đàu giả vờ hồ đồ, nhìn An Nhược Hảo xem thường nàng, nghiêng đầu sang hỏi Bạch Tịnh Thiền, “Thiền Thiền, Hoàng thượng phong quan cho ta?”
“Không có.” Bạch Tịnh Thiền lắc đầu, “Là Tiếu Nhan nghe nhầm.”
An Nhược Hảo im lặng, phu xướng phụ tùy cũng quá rõ ràng. Chỉ có điều Tề đại thúc không muốn làm quan, không đi vũng nước đục kia lại là chuyện tốt, tránh khỏi về sau không có ngày sống yên ổn. Hơn nữa nhìn dáng vẻ hắn, có cảm giác hơi nản lòng thoái chí khi tuổi còn trẻ ở quan trường.
“Nhan Nhan, Nhan Nhan!” Đột nhiên Lăng Canh Tân kêu to.
“Nhị ca, nhị ca!” An Nhược Hảo vội vàng cầm lấy tay đang khua lung tung của hắn.
“Nhan Nhan! Nhan Nhan!” Lăng Canh Tân không tỉnh, là đang nói mơ.
“Không tốt, phát sốt.” An Nhược Hảo sờ lên trán hắn.
“Phát sốt?” Bạch Tịnh Thiền đi lên trước dò xét, lấy một cái bình nhỏ từ trong ngực, lấy ra hai viên thuốc ở bên trong, “Đưa cái này cho hắn ăn.”
“Dạ.” An Nhược Hảo đưa viên thuốc cho Lăng Canh Tân nuốt xuống, Bạch tiên sinh đưa ống trúc tới đút nước cho hắn.
“Thiền Thiền, sao trong ngực nàng có nhiều bình nhỏ như vậy.” Tề đại thúc đi đến gần, nhẹ nhàng nói.
Bạch Tịnh Thiền bị hắn hỏi vậy, đỏ mặt.
“Còn có thuốc này?” Tề đại thúc thừa dịp nàng không chú ý, rút ra một chai, “Nàng sợ ta không được?”
“Ta…” Bạch Tịnh Thiền dậm chân, mắc cỡ đi ra ngoài.
An Nhược Hảo thấy Lăng Canh Tân bình tĩnh lại, quay đầu nhìn bình gốm trong tay Tề đại thúc: “Đây là thuốc gì.”
“Thuốc tráng dương.” Tề đại thúc như có điều suy nghĩ nhìn bình sứ này, thật ra thì vừa rồi trong ngực Bạch Tịnh Thiền dlqd còn có thuốc mê, nàng sợ đêm tân hôn hắn chạy trốn, sau đó chuốc mê hắn, cưỡng bức sao?
“…” An Nhược Hảo hoàn toàn hết ý kiến, Tịnh Thiền cô cô rõ là. Nhưng nhìn Tề đại thúc như vậy, rõ ràng thúc ấy đã coi cô cô là thê tử của mình rồi, chỉ có điều ngoài miệng cứng rắn không chịu nói rõ. Trong ngày thường mặc dù Tịnh Thiền cô cô hào phóng, nhưng đến lúc này, không thể không chột dạ, xem ra qua thời gian này, nàng còn phải giúp đỡ bọn họ một chút, để bày tỏ xin lỗi với việc phá hư hôn lễ của bọn họ.
“Tề đại ca, có quan binh tới lục soát.” Ám vệ phía ngoài thò đầu vào.
“Là người của bên kia?” Bạch tiên sinh dập tắt lửa, đứng dậy.
“Sắc trời quá tối, nhìn không ra.”
“Mặc kệ, các ngươi dẫn dắt quan binh đi, ba người chúng ta mang theo hai người bọn hắn đi suốt đên đến trấn Cung Cẩn.” Tề đại thúc phối hợp tiến lên cõng Lăng Canh Tân, “Thiền Thiền, Tiếu Nhan giao cho nàng.”
“Ừ.” Bạch Tịnh Thiền đáp lời lên trước kéo eo An Nhược Hảo, mang ra khỏi sơn động.
An Nhược Hảo chỉ cảm thấy gió thổi vù vù bên tai, bị Bạch Tịnh Thiền ôm xẹt qua ngọn cây, nàng loáng thoáng có thể thấy dưới chân núi có ánh sáng, nhưng lát sau đã đi ngược lại hướng của bọn họ.
“Tịnh Thiền cô cô, cô giữ chặt quá.” An Nhược Hảo chịu đựng thật lâu, rốt cuộc vẫn phải nói ra.
“À.” Bạch Tịnh Thiền vội vàng buông lỏng ra, ngượng ngùng nói, vẻ mặt còn hơi ngây ngốc.
An Nhược Hảo thấy cô cô như vậy, thật ra thì cô hoàn toàn bị Tề đại thúc làm cho bối rối. Vừa rồi bắt đầu một cái hôn, sau lại lơ đãng ra vẻ quan tâm, còn bây giờ lại cố ý kiêng dè nàng, như vậy rất tốt vô cùng tốt.
Công phu của ba người Tề đại thúc trên năm ám vệ kia, khinh công cũng tốt hơn nhiều, cho nên An Nhược Hảo dienalequdyon cảm thấy rõ ràng tốc độ của họ. Trong đêm hè, nếu không bị những thứ kia làm phiền lòng, nếu Lăng Canh Tân không bị thương trúng độc, có lẽ bay bổng trên không sẽ có cảm giác khác.
Nhưng trong lòng nàng vẫn nghĩ tới Lăng Canh Tân, cho nên mãi tới khi tới trấn Cung Cẩn, nàng mới phục hồi lại tinh thần.
“Đến rồi.” Tề đại thúc ra phía sau một tòa nhà lớn gõ cửa.
“Đến đây.”
“Đại ca, các người đã tới.” Người mở cửa thấy Tề đại thúc vội vàng đón hắn vào, “Tiểu ca này thế nào?”
“Hắn trúng độc tiếu trương, Chung đại nhân nói khi nào đến?”
“Không biết, nhưng sáng nay nhị thiếu gia nói buổi sáng dùng chim bồ câu đưa tin buổi tối có thể đến.” Người nọ dừng một chút, đột nhiên hỏi, “Cô nương đâu?”
“Đây.” Tề đại thúc bĩu bĩu môi, chỉ về phía An Nhược Hảo vừa được Bạch Tịnh Thiền đặt xuống, bản thân thu xếp yên ổn cho Lăng Canh Tân ở trên giường.
Người nọ đi đến trước mặt An Nhược Hảo, cẩn thận quan sát hồi lâu: “Mắt này giống An đại nhân.”
“Ừ.” Tề đại thúc đáp một tiếng không nặng không nhẹ.
“Thúc là?” An Nhược Hảo bị hắn nhìn chăm chú thật xấu hổ, nam nhân này xem ra đã ba bốn chục tuổi rồi, chỉ nhỏ hơn Tề đại thúc chừng một hai tuổi thôi, nhưng dáng vẻ già mà không xứng với tuổi khiến cho nàng rất khó chịu.
“A, cô nương, xin lỗi.” Nam nhân kia giống như phát hiện ra mình không lễ phép, vội vàng nói xin lỗi, “Ta tên là Chung Cẩn Ngôn, là quản gia Chung phủ.”
“Quản gia đại thúc.” An Nhược Hảo miễn cưỡng khẽ nhún người.
“Không được, không được.” Chung Cẩn Ngôn vội vàng đỡ nàng dậy, “Lại nói ta chỉ là người làm của cô nương, cô nương chỉ cần gọi Cẩn Ngôn là được rồi.”
“Người làm?” An Nhược Hảo kinh ngạc không thôi.
“Cẩn Ngôn, đừng nói tới có hay là không, có thời gian để cho ngươi nhận thân, trước xem độc cho hắn một chút, hình như có biến hóa.” Tề đại thúc cau mày.
“Cái gì?” An Nhược Hảo vừa mới thoảng thả lỏng lại bị treo ngược lên, chạy đến trước giường, hình như màu sắc trên đùi Lăng Canh Tân đang sậm hơn.
“Tiếu Nhan đừng nóng vội.” Tịnh Thiền lqd đi tới phía sau vỗ lưng nàng, An Nhược Hảo đã bắt đầu khóc. Mặc dù cho tới nay không phải thuận buồm xuôi gió, nhưng bọn hắn đã trêu ghẹo ai chứ, để cho nhị ca chịu khổ như thế.
“Nếu chàng chết, ta cũng không sống nữa.” An Nhược Hảo ôm lấy eo Tịnh Thiền, khóc lớn ra tiếng.
“Đừng khóc, đừng khóc, sẽ không chết.” Bạch Tịnh Thiền vội vàng an ủi nàng.
“Nhưng chân của chàng…”
“Khóc lóc cái gì, phiền chết rồi!” Một thanh niên đi từ ngoài cửa tới, ước chừng hai mươi tuổi, cởi áo choàng ra rồi ném cho Chung Cẩn Ngôn, đi tới trước giường xem xét, móc một bao bố từ trong ngực ra.
An Nhược Hảo bị thanh niên kia mắng, không dám khóc, chỉ không nhịn được nhẹ giọng sụt sùi. Nàng nhìn cả khuôn mặt Lăng Canh Tân đã nhăn thành đống rồi, cầm thật chặt tay hắn. Hình như Lăng Canh Tân cảm nhận thấy sự lo lắng của nàng, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay út của nàng.
“Tránh ra!” Thanh niên kia lại đẩy An Nhược Hảo ra, “Làm trở ngại ta châm kim rồi.”
Chung Cẩn Ngôn nhìn An Nhược Hảo không rõ chân tướng, vội vàng tiến lên kéo nàng ra: “Cô nương, để nhị thiếu gia châm kim đi.”
“Hắn là ai?”
“Ngay cả ta là ai cũng không biết, còn đợi trong nhà này, là người chết sao?” Thanh niên kia gầm nhẹ, vô cùng bực bội.
An Nhược Hảo bị hắn la như vậy, không dám lên tiếng: tính khí người thanh niên này quá nóng nảy, nhưng nể mặt hắn cứu nhị ca, nàng sẽ không so đo với hắn.
“Sao lại là độc trong cung, bọn họ là ai?” Chung Dục Cẩn nói.
“Đó là muội muội của ngươi.” Tề đại thúc nói như gió nhẹ mây trôi, hắn đã có thể tưởng tượng đến náo nhiệt mai kia, Tiếu Nhan không phải là người rộng lượng, ở một trình độ nào đó còn là người tính toán chi li.
“Muội muội?” Chung Dục Cẩn xoay đầu khẽ quan sát An Nhược Hảo, lại quay đầu châm kim chích máu cho Lăng Canh Tân. Sau khi châm xuống một kim, Chung Dục Cẩn chợt hồi phục tinh thần: “Muội muội!”
“Bạch Linh, đi hái mấy lá tía tô.” Tề đại thúc không ngẩng đầu.
“Ta đi.” Tiếng Bạch Tịnh Thiền vừa dứt đã định đi, Tề đại thúc giữ vạt áo nàng: “Để cho ca nàng đi.”
“A.” Bạch Tịnh Thiền thấy mặc dù mảng lớn hỉ phục dính máu đen có vẻ rất khó coi, nhưng vẫn lúng túng lại hơi mừng rỡ đáp.
Bạch tiên sinh nhìn dáng vẻ này, lắc đầu một cái, đột nhiên biến mất trước mặt bọn họ, lát sau cầm một nắm lá tía tô trở lại.
Tề đại thúc nhận lá tía tô vò nát đặt lên vết thương: “Chỉ có thể ức chế độc tính trước, muốn giải độc, còn phải chờ đại nhân trở lại.”
“Đại nhân? Đại nhân nào?” An Nhược Hảo sốt ruột.
“Chung đại nhân, đây là độc từ cung đình lqd truyền ra, Chung đại nhân lành nghề. Mặc dù ta đã từng lẫn vào trong cung, nhưng không biết trừ tận gốc thế nào.” Tề đại thúc băng bó kỹ cho Lăng Canh Tân, đứng dậy, nhìn sắc trời, “Chúng ta phải tìm một chỗ để qua đêm trước.”
“Tề đại ca, qua đồi kia có một sơn động bí mật.” Thủ lĩnh ám vệ nói.
“Ừ.” Tề đại thúc lên tiếng, ý bảo hắn cõng Lăng Canh Tân đi sơn động tránh.
Đến trong sơn động, mấy ám vệ tự động canh giữ trước cửa, Bạch tiên sinh đốt lửa chiếu sáng, Tề đại thúc đứng ở đó nhìn, Bạch Tịnh Thiền đứng sau lưng hắn, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn lỗ tai đỏ ửng của hắn.
Lăng Canh Tân được đặt trên một tảng đá lớn duy nhất ở trong động, An Nhược Hảo thấy tảng đá này rất lạnh, định cởi áo khoác ngoài đắp lên cho hắn, bị Tề đại thúc ngăn lại. Sau đó, Tề đại thúc dùng hỉ phục khoác lên người Lăng Canh Tân.
An Nhược Hảo trông chừng Lăng Canh Tân, vết tím bầm trên chân hắn vẫn không tan đi: “Tề đại thúc, thúc nói Chung đại nhân đó sẽ tới nơi này sao?”
“Sẽ không, ngày mai chúng ta phải chạy tới trấn Cung Cẩn ngoài mười dặm, bọn họ đang trên đường, chúng ta hội họp ở đó.”
“Vậy độc của nhị ca?”
“Tạm thời sẽ không phát tác, nàng yên tâm.” Tề đại thúc nhìn vẻ mặt nàng vẫn buồn thiu, trấn an, “Đây là độc mãn tĩnh, thật ra Tống Tu Hoa vẫn không muốn hắn chết ngay, coi như để lại cho mình con đường lui, nhưng hắn không ngờ mình là con tốt thí.”
“Tề đại thúc, rốt cuộc chuyện ngày hôm nay là sao?” Đột nhiên An Nhược Hảo nhớ tới chuyện này có gì không đúng.
Tề đại thúc lắc đầu tỏ vẻ không rõ lắm, Bạch tiên sinh thấy bọn họ thật sự nghi ngờ, mở miệng nói: “Trong triều có hai phái thế lực, trong đó một phái là người của Mục Vương gia, vụng trộm muốn đoạt vị, chiến sự biên cương ban đầu cũng do hắn khơi mào. Hoàng thượng dieendalnequuydonn biết tâm tư của hắn, nhưng dù sao thế lực của Mục Vương gia không nhỏ, vả lại làm việc cẩn thận, luôn cũng không bắt sơ hở của hắn, hơn nữa thái hậu nương nương bị hắn che đậy, lại cưng chiều hắn. Cho nên, dù Hoàng thượng hận hắn nghiến răng nghiến lợi cũng không động được. Bây giờ biết vì có Lăng Tri Ẩn ở giữa hòa giải, hai bên muốn đàm phán rồi, Mục Vương gia muốn phá rối quốc gia thì phải phá hoại kế hoạch, nên muốn giết hai người các ngươi, để đàm phán thất bại. Tống Tu Hoa là người của hắn, hôm nay nói tới tuyên chỉ, chi bằng nói cố ý tới bắt hai người.”
An Nhược Hảo nhớ tới lời nói của bà ngoại, so sánh với lời của Bạch tiên sinh, nghĩ thông suốt bảy tám phần rồi: Hóa ra người hai phái trong triều biến bọn họ trở thành lợi thế tính toán rồi.
“Nhưng mà bây giờ Tống Tu Hoa chết rồi, Hoàng thượng lại có thể mượn cơ hội này mà lục soát nhà bọn họ một chút, nhất định có thể tìm ra được rất nhiều đồ tốt. Làm quan hai mươi năm, nhất định bảo bối trong nhà không ít.” Tề đại thúc xoa tay, giống như rất ngứa tay với đám bảo bối kia.
“Không phải Hoàng thượng cho thúc chức quan gì sao, thúc không phải đi?” An Nhược Hảo nhìn dáng vẻ giống như rất thèm thuồng bảo bối kia, chế nhạo, vừa thấm nước cho đôi môi khô ráp của Lăng Canh Tân.
“Hoàng thượng phong quan cho ta sao? Sao ta lại không biết.” Tề đại thúc bắt đàu giả vờ hồ đồ, nhìn An Nhược Hảo xem thường nàng, nghiêng đầu sang hỏi Bạch Tịnh Thiền, “Thiền Thiền, Hoàng thượng phong quan cho ta?”
“Không có.” Bạch Tịnh Thiền lắc đầu, “Là Tiếu Nhan nghe nhầm.”
An Nhược Hảo im lặng, phu xướng phụ tùy cũng quá rõ ràng. Chỉ có điều Tề đại thúc không muốn làm quan, không đi vũng nước đục kia lại là chuyện tốt, tránh khỏi về sau không có ngày sống yên ổn. Hơn nữa nhìn dáng vẻ hắn, có cảm giác hơi nản lòng thoái chí khi tuổi còn trẻ ở quan trường.
“Nhan Nhan, Nhan Nhan!” Đột nhiên Lăng Canh Tân kêu to.
“Nhị ca, nhị ca!” An Nhược Hảo vội vàng cầm lấy tay đang khua lung tung của hắn.
“Nhan Nhan! Nhan Nhan!” Lăng Canh Tân không tỉnh, là đang nói mơ.
“Không tốt, phát sốt.” An Nhược Hảo sờ lên trán hắn.
“Phát sốt?” Bạch Tịnh Thiền đi lên trước dò xét, lấy một cái bình nhỏ từ trong ngực, lấy ra hai viên thuốc ở bên trong, “Đưa cái này cho hắn ăn.”
“Dạ.” An Nhược Hảo đưa viên thuốc cho Lăng Canh Tân nuốt xuống, Bạch tiên sinh đưa ống trúc tới đút nước cho hắn.
“Thiền Thiền, sao trong ngực nàng có nhiều bình nhỏ như vậy.” Tề đại thúc đi đến gần, nhẹ nhàng nói.
Bạch Tịnh Thiền bị hắn hỏi vậy, đỏ mặt.
“Còn có thuốc này?” Tề đại thúc thừa dịp nàng không chú ý, rút ra một chai, “Nàng sợ ta không được?”
“Ta…” Bạch Tịnh Thiền dậm chân, mắc cỡ đi ra ngoài.
An Nhược Hảo thấy Lăng Canh Tân bình tĩnh lại, quay đầu nhìn bình gốm trong tay Tề đại thúc: “Đây là thuốc gì.”
“Thuốc tráng dương.” Tề đại thúc như có điều suy nghĩ nhìn bình sứ này, thật ra thì vừa rồi trong ngực Bạch Tịnh Thiền dlqd còn có thuốc mê, nàng sợ đêm tân hôn hắn chạy trốn, sau đó chuốc mê hắn, cưỡng bức sao?
“…” An Nhược Hảo hoàn toàn hết ý kiến, Tịnh Thiền cô cô rõ là. Nhưng nhìn Tề đại thúc như vậy, rõ ràng thúc ấy đã coi cô cô là thê tử của mình rồi, chỉ có điều ngoài miệng cứng rắn không chịu nói rõ. Trong ngày thường mặc dù Tịnh Thiền cô cô hào phóng, nhưng đến lúc này, không thể không chột dạ, xem ra qua thời gian này, nàng còn phải giúp đỡ bọn họ một chút, để bày tỏ xin lỗi với việc phá hư hôn lễ của bọn họ.
“Tề đại ca, có quan binh tới lục soát.” Ám vệ phía ngoài thò đầu vào.
“Là người của bên kia?” Bạch tiên sinh dập tắt lửa, đứng dậy.
“Sắc trời quá tối, nhìn không ra.”
“Mặc kệ, các ngươi dẫn dắt quan binh đi, ba người chúng ta mang theo hai người bọn hắn đi suốt đên đến trấn Cung Cẩn.” Tề đại thúc phối hợp tiến lên cõng Lăng Canh Tân, “Thiền Thiền, Tiếu Nhan giao cho nàng.”
“Ừ.” Bạch Tịnh Thiền đáp lời lên trước kéo eo An Nhược Hảo, mang ra khỏi sơn động.
An Nhược Hảo chỉ cảm thấy gió thổi vù vù bên tai, bị Bạch Tịnh Thiền ôm xẹt qua ngọn cây, nàng loáng thoáng có thể thấy dưới chân núi có ánh sáng, nhưng lát sau đã đi ngược lại hướng của bọn họ.
“Tịnh Thiền cô cô, cô giữ chặt quá.” An Nhược Hảo chịu đựng thật lâu, rốt cuộc vẫn phải nói ra.
“À.” Bạch Tịnh Thiền vội vàng buông lỏng ra, ngượng ngùng nói, vẻ mặt còn hơi ngây ngốc.
An Nhược Hảo thấy cô cô như vậy, thật ra thì cô hoàn toàn bị Tề đại thúc làm cho bối rối. Vừa rồi bắt đầu một cái hôn, sau lại lơ đãng ra vẻ quan tâm, còn bây giờ lại cố ý kiêng dè nàng, như vậy rất tốt vô cùng tốt.
Công phu của ba người Tề đại thúc trên năm ám vệ kia, khinh công cũng tốt hơn nhiều, cho nên An Nhược Hảo dienalequdyon cảm thấy rõ ràng tốc độ của họ. Trong đêm hè, nếu không bị những thứ kia làm phiền lòng, nếu Lăng Canh Tân không bị thương trúng độc, có lẽ bay bổng trên không sẽ có cảm giác khác.
Nhưng trong lòng nàng vẫn nghĩ tới Lăng Canh Tân, cho nên mãi tới khi tới trấn Cung Cẩn, nàng mới phục hồi lại tinh thần.
“Đến rồi.” Tề đại thúc ra phía sau một tòa nhà lớn gõ cửa.
“Đến đây.”
“Đại ca, các người đã tới.” Người mở cửa thấy Tề đại thúc vội vàng đón hắn vào, “Tiểu ca này thế nào?”
“Hắn trúng độc tiếu trương, Chung đại nhân nói khi nào đến?”
“Không biết, nhưng sáng nay nhị thiếu gia nói buổi sáng dùng chim bồ câu đưa tin buổi tối có thể đến.” Người nọ dừng một chút, đột nhiên hỏi, “Cô nương đâu?”
“Đây.” Tề đại thúc bĩu bĩu môi, chỉ về phía An Nhược Hảo vừa được Bạch Tịnh Thiền đặt xuống, bản thân thu xếp yên ổn cho Lăng Canh Tân ở trên giường.
Người nọ đi đến trước mặt An Nhược Hảo, cẩn thận quan sát hồi lâu: “Mắt này giống An đại nhân.”
“Ừ.” Tề đại thúc đáp một tiếng không nặng không nhẹ.
“Thúc là?” An Nhược Hảo bị hắn nhìn chăm chú thật xấu hổ, nam nhân này xem ra đã ba bốn chục tuổi rồi, chỉ nhỏ hơn Tề đại thúc chừng một hai tuổi thôi, nhưng dáng vẻ già mà không xứng với tuổi khiến cho nàng rất khó chịu.
“A, cô nương, xin lỗi.” Nam nhân kia giống như phát hiện ra mình không lễ phép, vội vàng nói xin lỗi, “Ta tên là Chung Cẩn Ngôn, là quản gia Chung phủ.”
“Quản gia đại thúc.” An Nhược Hảo miễn cưỡng khẽ nhún người.
“Không được, không được.” Chung Cẩn Ngôn vội vàng đỡ nàng dậy, “Lại nói ta chỉ là người làm của cô nương, cô nương chỉ cần gọi Cẩn Ngôn là được rồi.”
“Người làm?” An Nhược Hảo kinh ngạc không thôi.
“Cẩn Ngôn, đừng nói tới có hay là không, có thời gian để cho ngươi nhận thân, trước xem độc cho hắn một chút, hình như có biến hóa.” Tề đại thúc cau mày.
“Cái gì?” An Nhược Hảo vừa mới thoảng thả lỏng lại bị treo ngược lên, chạy đến trước giường, hình như màu sắc trên đùi Lăng Canh Tân đang sậm hơn.
“Tiếu Nhan đừng nóng vội.” Tịnh Thiền lqd đi tới phía sau vỗ lưng nàng, An Nhược Hảo đã bắt đầu khóc. Mặc dù cho tới nay không phải thuận buồm xuôi gió, nhưng bọn hắn đã trêu ghẹo ai chứ, để cho nhị ca chịu khổ như thế.
“Nếu chàng chết, ta cũng không sống nữa.” An Nhược Hảo ôm lấy eo Tịnh Thiền, khóc lớn ra tiếng.
“Đừng khóc, đừng khóc, sẽ không chết.” Bạch Tịnh Thiền vội vàng an ủi nàng.
“Nhưng chân của chàng…”
“Khóc lóc cái gì, phiền chết rồi!” Một thanh niên đi từ ngoài cửa tới, ước chừng hai mươi tuổi, cởi áo choàng ra rồi ném cho Chung Cẩn Ngôn, đi tới trước giường xem xét, móc một bao bố từ trong ngực ra.
An Nhược Hảo bị thanh niên kia mắng, không dám khóc, chỉ không nhịn được nhẹ giọng sụt sùi. Nàng nhìn cả khuôn mặt Lăng Canh Tân đã nhăn thành đống rồi, cầm thật chặt tay hắn. Hình như Lăng Canh Tân cảm nhận thấy sự lo lắng của nàng, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay út của nàng.
“Tránh ra!” Thanh niên kia lại đẩy An Nhược Hảo ra, “Làm trở ngại ta châm kim rồi.”
Chung Cẩn Ngôn nhìn An Nhược Hảo không rõ chân tướng, vội vàng tiến lên kéo nàng ra: “Cô nương, để nhị thiếu gia châm kim đi.”
“Hắn là ai?”
“Ngay cả ta là ai cũng không biết, còn đợi trong nhà này, là người chết sao?” Thanh niên kia gầm nhẹ, vô cùng bực bội.
An Nhược Hảo bị hắn la như vậy, không dám lên tiếng: tính khí người thanh niên này quá nóng nảy, nhưng nể mặt hắn cứu nhị ca, nàng sẽ không so đo với hắn.
“Sao lại là độc trong cung, bọn họ là ai?” Chung Dục Cẩn nói.
“Đó là muội muội của ngươi.” Tề đại thúc nói như gió nhẹ mây trôi, hắn đã có thể tưởng tượng đến náo nhiệt mai kia, Tiếu Nhan không phải là người rộng lượng, ở một trình độ nào đó còn là người tính toán chi li.
“Muội muội?” Chung Dục Cẩn xoay đầu khẽ quan sát An Nhược Hảo, lại quay đầu châm kim chích máu cho Lăng Canh Tân. Sau khi châm xuống một kim, Chung Dục Cẩn chợt hồi phục tinh thần: “Muội muội!”
/89
|