“Được rồi, các ngươi nhanh chóng lên đường, nên khơi thông lão đầu đã thông qua.” Mễ lão đầu thúc giục bọn họ lên xe, “Không cần lưu luyến, qua một thời gian nữa lão đầu sẽ đi tìm các ngươi.”
Vốn trong lòng Lăng Canh Tân không yên, nghe hắn nói vậy, Mễ lão đầu lại tiến tới bên tai hắn dặn dò mấy câu, yên lòng đáp lại “Được.” Lập tức, hắn và An Nhược Hảo bị đẩy vào trong xe.
Bạch tiên sinh cũng chui vào, để Tề Phỉ Dương ở lại bên ngoài đánh xe, Tề đại thúc muốn kháng nghị, nhưng Bạch tiên sinh liếc hắn một cái, hắn liền im lặng, ngoan ngoãn đánh xe: “Đi về bên kia?” Tề Phỉ Dương nhìn cửa Tây vắng lặng.
“Hướng ngược lại.” Bạch tiên sinh nói.
“Ừ, nơi nhiều người dễ dàng trộn lẫn vào.” Tề Phỉ Dương gật đầu.
Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo vừa vào xe ngựa liền bị Bạch tiên sinh nhét vò trong rương lớn, vừa đúng hai người lớn. Bọn họ ở bên trong chỉ có thể nghe thấy tiếng xe ngựa “lộc cộc lộc cộc”, hình như bên cạnh còn có tiếng người huyên náo, nhưng Lăng Canh Tân ôm vòng eo mềm mại của An Nhược Hảo, hơn nữa, người An Nhược Hảo cũng dán sát, hai đóa hoa mềm mại vẫn cọ hắn, hắn càng cảm thấy chỗ nào đó trên người mơ hồ ngẩng đầu dậy. Cứng rắn này thật không đúng lúc.
An Nhược Hảo chỉ cảm thấy rất chen lấn trong rương, thỉnh thoảng lại đổi tư thế, nào biết điều này càng khiến cho dục hỏa của Lăng Canh Tân tăng thêm, nang vừa động, nàng vừa động, đã cọ đến chỗ nào đó đã sớm không nên nghĩ là gì gì đó. Nhưng mấy ngày này trong đầu nàng toàn là biến đổi nhanh, nhà ấm áp yên ổn không có, mặc dù nói ở đâu có hắn đều tốt, thế nhưng giây phút chân chính rời đi, trong lòng càng thêm buồn khổ.
Lăng Canh Tân ôm nàng, mờ mờ ảo ảo cảm thấy nàng hơi muốn khóc, hơn nữa buồn bã. Hắn nghĩ muốn dời lực chú ý của nàng đi. “Nhan Nhan, nàng cứ dán vào ta thật giày vò.” Giọng khàn khàn của Lăng Canh Tân nói, nói xong liếm lên vành tai của nàng.
“Nhị ca.” An Nhược Hảo cảm giác được môi hắn đang tìm kiếm trên mặt mình, liền men theo lên. Hai miệng lưỡi sưởi ấm, trong lòng hai người cũng ấm áp.
Mặc dù trong bóng tối Lăng Canh Tân không thấy rõ mặt nàng, nhưng biết trong lòng nàng cũng bất an không yên, hắn cũng không yên, hắn chỉ muốn tìm chút chuyện, tận lực che giấu những tâm tình kia đi.
“Nhị ca.” An Nhược Hảo nghe tiếng tim đập của hắn trong bóng đêm, chút phiền não trong lòng cũng chầm chậm hạ xuống, buông môi lưỡi dây dưa ra, vòng thật chặt vòng eo hắn, “Chàng không cần dời lực chú ý của ta đi, có chàng ở bên cạnh là đủ rồi, không cần tự trách.”
Lăng Canh Tân lặng lẽ ôm lấy nàng, thình lình ở bên ngoài xe ngựa rung lên, hai người ở trong rương đụng mấy cái.
“Đã xảy ra chuyện gì?” An Nhược Hảo cả kinh nói.
“Chỉ sợ phải qua cửa kiểm tra rồi.” Lăng Canh Tân nói, cẩn thận lắng nghe âm thanh bên ngoài.
“Mở rương ra xem chút.” Một giọng nói vang lên, rất gần, ở ngay trên rương.
An Nhược Hảo cầu nguyện ngàn vạn lần không được, nhưng tiếp theo một cái chớp mắt rương đã được mở ra, ánh sáng chiếu vào, nàng không nhịn được mắt hơi híp lại. Lăng Canh Tân vội vàng bảo vệ nàng, chỉ sợ người bên ngoài đả thương nàng.
“Ừ, quả thật chỉ là vài cuộn vải, đi đi.” Không ngờ người nọ liếc mắt nhìn rồi khép nắp lại. Hai người bọn họ còn chưa kịp phản ứng, con ngựa đã tiếp tục chạy, lần này âm thanh người bên ngoài dần ít đi, dần dần chỉ còn tiếng vó ngựa và tiếng ra roi của Tề đại thúc.
An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân cùng thở phào, nhưng chỉ sợ trạm kiểm soát phía sau không dễ chịu, trong lòng lại nhấc lên.
Nhưng trên đường qua mấy trạm kiểm soát, nhưng không mở nắp nữa, hình như trông chừng càng lúc càng lỏng, cứ thế, cách khá xa mọi người tự nhiên buông lỏng.
“Nhị ca, Bạch tiên sinh muốn đưa chúng ta đi đâu?”
“Vừa rồi Mễ lão đầu khẽ nói bên tai ta để cho Bạch tiên sinh đưa chúng ta đi Tấn Bình, phụ thân ở bên đó, có thể bảo vệ chúng ta. Hơn nữa gốc gác chúng ta ở bên đó, vốn nên trở về.”
“Ừ, hy vọng nhanh chóng tìm được phụ thân. Chân tình việc nhà mấy ngày qua thật sự nói không rõ, để phụ thân lqd đừng nhúng tay vào, mấy người chúng ta hòa thuận mỹ mãn sống qua ngày không phải rất tốt sao?”
“ừ, chờ nàng sinh cho ta mấy hài tử, phụ thân ôm tôn tử cũng sẽ không lang thang mãi ở bên ngoài.” Lăng Canh Tân vui sướng cười một tiếng.
“Sinh mấy hài tử… Chàng tính toán để cho ta sinh mấy?”
“Ừ, vốn muốn nói càng nhiều càng tốt, bây giờ nghĩ lại, sinh hai là tốt. Giống như chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, chỉ tiếc cuối cùng nữ hài tử vẫn phải gả ra ngoài.” Lăng Canh Tân nói phía trước thật vui, nói đến phía sau lai hơi thẫn thờ, đột nhiên lái sang chuyện khác, “Nếu không để nhi tử của chúng ta nuôi một niếp niếp *?”
(*) niếp niếp: cách gọi thân mật của bé gái.
“Niếp niếp, nhi tử của chàng còn chưa thấy bóng dáng đấy.” An Nhược Hảo vừa bực mình vừa buồn cười.
“Đúng vậy, chúng ta thành thân đã hai tháng, sao bụng nàng một chút động tĩnh cũng không cso?” Lăng Canh Tân nói xong đưa tay vuốt ve bụng nàng, mềm mại bình thường.
“Sợ rằng thân thể ta có chút vấn đề.” An Nhược Hảo lo lắng nói.
“Không sợ, chờ đến Tấn Bình, chúng ta tìm đại phu tốt kiểm tra, Tấn Bình là quốc gia mạnh nhất trong mấy quốc gia, đại phu cũng tốt, không sợ tật xấu gì.” Lăng Canh Tân an ủi.
“Ừ.”
“Xuống.” Đột nhiên, Bạch tiên sinh mở rương ra.
Hai người lập tức ra khỏi xe ngựa, thấy Tề đại thúc đã ở bên kia rừng nhóm lửa, đang nướng đồ ăn dân dã.
“Thơm quá.”
“Tiếu Nhan đừng đụng, để cho ta tới là được rồi, nàng nghỉ ngơi.” Tề đại thúc đẩy đồ sang một bên, sao cô nương nhà hắn có thể làm những thứ này.
Mặc dù Lăng Canh Tân vui mừng khi thấy hắn thương Tiếu Nhan, nhưng còn đau lòng hơn hắn, cảm giác thật khó tả.
An Nhược Hảo thấy Tề đại thúc không cho đụng, liền đi vài vòng bên cạnh, sau cánh rừng này còn có dòng suối nhỏ, trong suối có cá nhỏ vui vẻ bơi lội.
Ở bên ngoài không thể cởi giày vớ, nếu không chính là không có giáo dục, nếu không nàng đúng là muốn cởi ra đi xuống chơi đùa.
“Nhan Nhan, nhị ca đi xuống bắt cá nhỏ cho nàng.” Lăng Canh Tân nhìn vẻ mặt kích động của nàng, rồi lại ngại không hợp tập tục, liền vén ống quần.
An Nhược Hảo nhìn cánh rừng, nơi này cây cối um tùm, cỏ dại cũng không ít, trừ con đường kia, vốn không có dấu vết của ai, hoàn toàn không giống như thôn Thuấn Thủy.
Gió rừng ấm áp, lướt qua mặt, thổi tan chút lo lắng dọc đường. Ánh mặt trời chiếu xuống xuyên qua lá cây, khiến trong rừng lúc tối lúc sáng, khiến tâm tình người ta cũng lay động theo. Nàng ngẩng đầu nhìn, bên đó có tổ chim. Chim chóc còn lưu luyến gia đình, huống chi con người, nhưng nàng tin tưởng bọn họ sẽ có cuộc sống khá hơn, sẽ có nhà tốt hơn, chỉ cần bọn họ đồng tâm hiệp lực.
“Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân thấy nàng nhìn chằm chằm phía trên, bản thân cũng ngẩng đầu nhìn, trong lòng hiểu rõ ràng, càng quyết tâm hơn cho nàng một cuộc sống tốt.
“Nhị ca, bên chân chàng có một con.” An Nhược Hảo nhìn con cá nhỏ không chút sợ hãi bên chân hắn, hưng phấn nói, nhưng nghĩ con sông này cũng là nhà của con cá nhỏ, lại nói, “Đừng bắt, để cho nó ở lại đó.”
Lăng Canh Tân gật đầu, gỡ tảng đá vừa xếp trong lòng sông để vây con cá nhỏ ra, lau chân ngồi bên cạnh nàng, nắm tay nàng: “Nhan Nhan, tin tưởng ta, tương lai của chúng ta nhất định sẽ rất tốt đẹp.”
“Ta tin chàng.” An Nhược Hảo hôn lên môi hắn, tỏ vẻ khích lệ.
Lăng Canh Tân ở trong rương bị cọ đến cả người mang hỏa, lại không có chỗ phát tiết, bây giờ không thể bỏ qua cho nàng, mút chặt môi nàng không buông, bàn tay cũng không cam chịu tịch mịch, vuốt ve toàn thân.
“Nhị ca, ở chỗ hoang dã.”
“Nhan Nhan, ta cứ sờ, mấy ngày nay ở chung một chỗ với bọn họ, ta nhịn chết rồi.” Lăng Canh Tân tỏ vẻ đáng thương nhìn nàng.
An Nhược Hảo bị cặp mắt này nhìn, trái tim nhỏ mềm nhũn, mặc cho hắn chấm mút.
Tay Lăng Canh Tân dò trước ngực nàng, xoa hai khối mềm mại, đột nhiên cảm thấy tâm tình thoải mái, vừa hôn cổ trắng nõn của nàng, hương thơm trên người nàng luoon khiến cho hắn có thể trầm luân.
“Ưmh.” An Nhược Hảo bị hắn chọc cho không nhịn được ngâm nga ra tiếng, nhưng lại sợ Tề đại thúc và Bạch tiên sinh nghe được, cắn môi.
Lăng Canh Tân cảm thấy chỉ sờ sờ hôn nhẹ hoàn toàn không đủ, hạ quyết tâm, bế nàng ngồi lên đùi mình, xốc cái yếm của nàng, cắn anh đào của nàng, đi thẳng xuống dưới, cởi thắt lưng của nàng.
“Nhị ca, không cần.” An Nhược Hảo cầm tay hắn, chẳng lẽ hắn định dã chiến vào lúc này.
“Ta sờ sờ chút.” Giọng Lăng Canh Tân càng uất ức, càng thêm mê hoặc.
An Nhược Hảo đành phải thôi, ôm lấy đầu hắn, không để cho mình té xuống từ trên người hắn.
Lăng Canh Tân nhìn mắt khép hờ của nàng, ngón tay dò vào đào nguyên không ngừng rút ra cắm vào, nơi này yên tĩnh chỉ có tiếng gió núi trong rừng, tiếng chất lỏng kia hết sức hài hòa với tiếng nước chảy róc rách.
“Nhan Nhan, bọn họ ở bên kia nấu cơm, chúng ta tới một lát có được không?”
“Không cần.”
“Nhan Nhan, nàng xem nó.” Lăng Canh Tân kéo tay nàng sờ đệ đệ của mình, lều chống lên, nếu không hạ sốt cho nó, như vậy càng quá đáng.
“Chàng…” An Nhược Hảo hết ý kiến.
“Nhan Nhan, ta tới đây.” Lăng Canh Tân hơi nhỏm dậy cởi quần ra, đỡ đệ đệ mình vọt vào. May mà phía dưới An Nhược Hảo đã đủ ướt át, nếu không sẽ bị chống đến đau chết.
An Nhược Hảo ôm lấy cổ hắn, cắn lấy đầu vai hắn, không để cho mình phát ra âm thanh ngượng ngùng.
Lăng Canh Tân có thể ra sức chạy nước rút, chuyện dã chiến này mang theo chút lén lút vô cùng kích thích, khó trách bọn Tiếu quả phụ đều thích dã ngoại. Về sau nếu có cơ hội, phải mang Nhan Nhan chơi nhiều mấy lần.
“Ăn cơm.” Giọng Tề đại thúc vang lên oang oang.
“Ăn cơm.” Giọng An Nhược Hảo mang theo run rẩy, bởi vì tốc độ Lăng Canh Tân càng lúc càng nhanh, giống như lúc thi nước đến chân mới nhảy, có thể tiếp nhận bao nhiêu thì bấy nhiêu, hắn còn có thể sướng lúc nào hay lúc đó.
“A!” Cuối cùng Lăng Canh Tân chạy nước rút, phun một luồng nhiệt nóng vào trong cơ thể nàng.
“Ăn cơm.” Giọng Tề đại thúc đột nhiên vang lên gần đây.
Lăng Canh Tân vội quay lưng đi che chắn cho An Nhược Hảo, quay đầu lại mạnh mẽ trợn mắt liếc nhìn Tề đại thúc: phá hoại chuyện tốt của người khác, cứ nhìn nữa sẽ đau mắt hột.
Tề đại thúc chỉ thấy cái lưng cường tráng của Lăng Canh Tân, xiêm áo trên người xốc xếch. An Nhược Hảo đã mắc cỡ rúc vào trong ngực Lăng Canh Tân không dám động, hắn chỉ thấy một bờ vai trắng nõn bóng loáng, nuốt ngụm nước miếng: “Cái gì ta cũng không nhìn thấy, các ngươi nhanh chóng tới dùng cơm.”
An Nhược Hảo nghe hắn đi xa, khóe mắt liếc về vạt áo ngoài màu xám của Tề đai thúc, mắc cỡ muốn đánh Lăng Canh Tân, nhưng cảm giác run rẩy khiến cho nàng cứ dán chặt trên người hắn không di chuyển được, trong lòng nghĩ lần sau quyết không để cho hắn làm loạn.
Lăng Canh Tân “Cơm nước no nê”, hài lòng lấy nước lau cho An Nhược Hảo, sửa sang y phục cho nàng, mình cũng tắm, sau đó ôm nàng đi ăn cơm.
Tề đại thúc thấy bọn họ trở lại, đỏ mặt vùi đầu gặm gà rừng, Bạch tiên sinh tỏ vẻ không biết gì, thật ra trong lòng đang suy nghĩ: Kêu ngươi đừng đi qua ngươi cứ đi, lần này lúng túng.
An Nhược Hảo mắc cỡ mặt còn đỏ hơn xiêm áo, oán trách nhìn Lăng Canh Tân vài lần, Lăng Canh Tân cười cười xé thịt gà cho nàng: “Bồi bổ thân thể.”
“…”
An Nhược Hảo liếc mắt lườm Lăng Canh Tân, lại liếc nhìn Tề đại thúc và Bạch tiên sinh mấy lần, vùi đầu ăn gà, không để ý tới hắn.
Vốn trong lòng Lăng Canh Tân không yên, nghe hắn nói vậy, Mễ lão đầu lại tiến tới bên tai hắn dặn dò mấy câu, yên lòng đáp lại “Được.” Lập tức, hắn và An Nhược Hảo bị đẩy vào trong xe.
Bạch tiên sinh cũng chui vào, để Tề Phỉ Dương ở lại bên ngoài đánh xe, Tề đại thúc muốn kháng nghị, nhưng Bạch tiên sinh liếc hắn một cái, hắn liền im lặng, ngoan ngoãn đánh xe: “Đi về bên kia?” Tề Phỉ Dương nhìn cửa Tây vắng lặng.
“Hướng ngược lại.” Bạch tiên sinh nói.
“Ừ, nơi nhiều người dễ dàng trộn lẫn vào.” Tề Phỉ Dương gật đầu.
Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo vừa vào xe ngựa liền bị Bạch tiên sinh nhét vò trong rương lớn, vừa đúng hai người lớn. Bọn họ ở bên trong chỉ có thể nghe thấy tiếng xe ngựa “lộc cộc lộc cộc”, hình như bên cạnh còn có tiếng người huyên náo, nhưng Lăng Canh Tân ôm vòng eo mềm mại của An Nhược Hảo, hơn nữa, người An Nhược Hảo cũng dán sát, hai đóa hoa mềm mại vẫn cọ hắn, hắn càng cảm thấy chỗ nào đó trên người mơ hồ ngẩng đầu dậy. Cứng rắn này thật không đúng lúc.
An Nhược Hảo chỉ cảm thấy rất chen lấn trong rương, thỉnh thoảng lại đổi tư thế, nào biết điều này càng khiến cho dục hỏa của Lăng Canh Tân tăng thêm, nang vừa động, nàng vừa động, đã cọ đến chỗ nào đó đã sớm không nên nghĩ là gì gì đó. Nhưng mấy ngày này trong đầu nàng toàn là biến đổi nhanh, nhà ấm áp yên ổn không có, mặc dù nói ở đâu có hắn đều tốt, thế nhưng giây phút chân chính rời đi, trong lòng càng thêm buồn khổ.
Lăng Canh Tân ôm nàng, mờ mờ ảo ảo cảm thấy nàng hơi muốn khóc, hơn nữa buồn bã. Hắn nghĩ muốn dời lực chú ý của nàng đi. “Nhan Nhan, nàng cứ dán vào ta thật giày vò.” Giọng khàn khàn của Lăng Canh Tân nói, nói xong liếm lên vành tai của nàng.
“Nhị ca.” An Nhược Hảo cảm giác được môi hắn đang tìm kiếm trên mặt mình, liền men theo lên. Hai miệng lưỡi sưởi ấm, trong lòng hai người cũng ấm áp.
Mặc dù trong bóng tối Lăng Canh Tân không thấy rõ mặt nàng, nhưng biết trong lòng nàng cũng bất an không yên, hắn cũng không yên, hắn chỉ muốn tìm chút chuyện, tận lực che giấu những tâm tình kia đi.
“Nhị ca.” An Nhược Hảo nghe tiếng tim đập của hắn trong bóng đêm, chút phiền não trong lòng cũng chầm chậm hạ xuống, buông môi lưỡi dây dưa ra, vòng thật chặt vòng eo hắn, “Chàng không cần dời lực chú ý của ta đi, có chàng ở bên cạnh là đủ rồi, không cần tự trách.”
Lăng Canh Tân lặng lẽ ôm lấy nàng, thình lình ở bên ngoài xe ngựa rung lên, hai người ở trong rương đụng mấy cái.
“Đã xảy ra chuyện gì?” An Nhược Hảo cả kinh nói.
“Chỉ sợ phải qua cửa kiểm tra rồi.” Lăng Canh Tân nói, cẩn thận lắng nghe âm thanh bên ngoài.
“Mở rương ra xem chút.” Một giọng nói vang lên, rất gần, ở ngay trên rương.
An Nhược Hảo cầu nguyện ngàn vạn lần không được, nhưng tiếp theo một cái chớp mắt rương đã được mở ra, ánh sáng chiếu vào, nàng không nhịn được mắt hơi híp lại. Lăng Canh Tân vội vàng bảo vệ nàng, chỉ sợ người bên ngoài đả thương nàng.
“Ừ, quả thật chỉ là vài cuộn vải, đi đi.” Không ngờ người nọ liếc mắt nhìn rồi khép nắp lại. Hai người bọn họ còn chưa kịp phản ứng, con ngựa đã tiếp tục chạy, lần này âm thanh người bên ngoài dần ít đi, dần dần chỉ còn tiếng vó ngựa và tiếng ra roi của Tề đại thúc.
An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân cùng thở phào, nhưng chỉ sợ trạm kiểm soát phía sau không dễ chịu, trong lòng lại nhấc lên.
Nhưng trên đường qua mấy trạm kiểm soát, nhưng không mở nắp nữa, hình như trông chừng càng lúc càng lỏng, cứ thế, cách khá xa mọi người tự nhiên buông lỏng.
“Nhị ca, Bạch tiên sinh muốn đưa chúng ta đi đâu?”
“Vừa rồi Mễ lão đầu khẽ nói bên tai ta để cho Bạch tiên sinh đưa chúng ta đi Tấn Bình, phụ thân ở bên đó, có thể bảo vệ chúng ta. Hơn nữa gốc gác chúng ta ở bên đó, vốn nên trở về.”
“Ừ, hy vọng nhanh chóng tìm được phụ thân. Chân tình việc nhà mấy ngày qua thật sự nói không rõ, để phụ thân lqd đừng nhúng tay vào, mấy người chúng ta hòa thuận mỹ mãn sống qua ngày không phải rất tốt sao?”
“ừ, chờ nàng sinh cho ta mấy hài tử, phụ thân ôm tôn tử cũng sẽ không lang thang mãi ở bên ngoài.” Lăng Canh Tân vui sướng cười một tiếng.
“Sinh mấy hài tử… Chàng tính toán để cho ta sinh mấy?”
“Ừ, vốn muốn nói càng nhiều càng tốt, bây giờ nghĩ lại, sinh hai là tốt. Giống như chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, chỉ tiếc cuối cùng nữ hài tử vẫn phải gả ra ngoài.” Lăng Canh Tân nói phía trước thật vui, nói đến phía sau lai hơi thẫn thờ, đột nhiên lái sang chuyện khác, “Nếu không để nhi tử của chúng ta nuôi một niếp niếp *?”
(*) niếp niếp: cách gọi thân mật của bé gái.
“Niếp niếp, nhi tử của chàng còn chưa thấy bóng dáng đấy.” An Nhược Hảo vừa bực mình vừa buồn cười.
“Đúng vậy, chúng ta thành thân đã hai tháng, sao bụng nàng một chút động tĩnh cũng không cso?” Lăng Canh Tân nói xong đưa tay vuốt ve bụng nàng, mềm mại bình thường.
“Sợ rằng thân thể ta có chút vấn đề.” An Nhược Hảo lo lắng nói.
“Không sợ, chờ đến Tấn Bình, chúng ta tìm đại phu tốt kiểm tra, Tấn Bình là quốc gia mạnh nhất trong mấy quốc gia, đại phu cũng tốt, không sợ tật xấu gì.” Lăng Canh Tân an ủi.
“Ừ.”
“Xuống.” Đột nhiên, Bạch tiên sinh mở rương ra.
Hai người lập tức ra khỏi xe ngựa, thấy Tề đại thúc đã ở bên kia rừng nhóm lửa, đang nướng đồ ăn dân dã.
“Thơm quá.”
“Tiếu Nhan đừng đụng, để cho ta tới là được rồi, nàng nghỉ ngơi.” Tề đại thúc đẩy đồ sang một bên, sao cô nương nhà hắn có thể làm những thứ này.
Mặc dù Lăng Canh Tân vui mừng khi thấy hắn thương Tiếu Nhan, nhưng còn đau lòng hơn hắn, cảm giác thật khó tả.
An Nhược Hảo thấy Tề đại thúc không cho đụng, liền đi vài vòng bên cạnh, sau cánh rừng này còn có dòng suối nhỏ, trong suối có cá nhỏ vui vẻ bơi lội.
Ở bên ngoài không thể cởi giày vớ, nếu không chính là không có giáo dục, nếu không nàng đúng là muốn cởi ra đi xuống chơi đùa.
“Nhan Nhan, nhị ca đi xuống bắt cá nhỏ cho nàng.” Lăng Canh Tân nhìn vẻ mặt kích động của nàng, rồi lại ngại không hợp tập tục, liền vén ống quần.
An Nhược Hảo nhìn cánh rừng, nơi này cây cối um tùm, cỏ dại cũng không ít, trừ con đường kia, vốn không có dấu vết của ai, hoàn toàn không giống như thôn Thuấn Thủy.
Gió rừng ấm áp, lướt qua mặt, thổi tan chút lo lắng dọc đường. Ánh mặt trời chiếu xuống xuyên qua lá cây, khiến trong rừng lúc tối lúc sáng, khiến tâm tình người ta cũng lay động theo. Nàng ngẩng đầu nhìn, bên đó có tổ chim. Chim chóc còn lưu luyến gia đình, huống chi con người, nhưng nàng tin tưởng bọn họ sẽ có cuộc sống khá hơn, sẽ có nhà tốt hơn, chỉ cần bọn họ đồng tâm hiệp lực.
“Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân thấy nàng nhìn chằm chằm phía trên, bản thân cũng ngẩng đầu nhìn, trong lòng hiểu rõ ràng, càng quyết tâm hơn cho nàng một cuộc sống tốt.
“Nhị ca, bên chân chàng có một con.” An Nhược Hảo nhìn con cá nhỏ không chút sợ hãi bên chân hắn, hưng phấn nói, nhưng nghĩ con sông này cũng là nhà của con cá nhỏ, lại nói, “Đừng bắt, để cho nó ở lại đó.”
Lăng Canh Tân gật đầu, gỡ tảng đá vừa xếp trong lòng sông để vây con cá nhỏ ra, lau chân ngồi bên cạnh nàng, nắm tay nàng: “Nhan Nhan, tin tưởng ta, tương lai của chúng ta nhất định sẽ rất tốt đẹp.”
“Ta tin chàng.” An Nhược Hảo hôn lên môi hắn, tỏ vẻ khích lệ.
Lăng Canh Tân ở trong rương bị cọ đến cả người mang hỏa, lại không có chỗ phát tiết, bây giờ không thể bỏ qua cho nàng, mút chặt môi nàng không buông, bàn tay cũng không cam chịu tịch mịch, vuốt ve toàn thân.
“Nhị ca, ở chỗ hoang dã.”
“Nhan Nhan, ta cứ sờ, mấy ngày nay ở chung một chỗ với bọn họ, ta nhịn chết rồi.” Lăng Canh Tân tỏ vẻ đáng thương nhìn nàng.
An Nhược Hảo bị cặp mắt này nhìn, trái tim nhỏ mềm nhũn, mặc cho hắn chấm mút.
Tay Lăng Canh Tân dò trước ngực nàng, xoa hai khối mềm mại, đột nhiên cảm thấy tâm tình thoải mái, vừa hôn cổ trắng nõn của nàng, hương thơm trên người nàng luoon khiến cho hắn có thể trầm luân.
“Ưmh.” An Nhược Hảo bị hắn chọc cho không nhịn được ngâm nga ra tiếng, nhưng lại sợ Tề đại thúc và Bạch tiên sinh nghe được, cắn môi.
Lăng Canh Tân cảm thấy chỉ sờ sờ hôn nhẹ hoàn toàn không đủ, hạ quyết tâm, bế nàng ngồi lên đùi mình, xốc cái yếm của nàng, cắn anh đào của nàng, đi thẳng xuống dưới, cởi thắt lưng của nàng.
“Nhị ca, không cần.” An Nhược Hảo cầm tay hắn, chẳng lẽ hắn định dã chiến vào lúc này.
“Ta sờ sờ chút.” Giọng Lăng Canh Tân càng uất ức, càng thêm mê hoặc.
An Nhược Hảo đành phải thôi, ôm lấy đầu hắn, không để cho mình té xuống từ trên người hắn.
Lăng Canh Tân nhìn mắt khép hờ của nàng, ngón tay dò vào đào nguyên không ngừng rút ra cắm vào, nơi này yên tĩnh chỉ có tiếng gió núi trong rừng, tiếng chất lỏng kia hết sức hài hòa với tiếng nước chảy róc rách.
“Nhan Nhan, bọn họ ở bên kia nấu cơm, chúng ta tới một lát có được không?”
“Không cần.”
“Nhan Nhan, nàng xem nó.” Lăng Canh Tân kéo tay nàng sờ đệ đệ của mình, lều chống lên, nếu không hạ sốt cho nó, như vậy càng quá đáng.
“Chàng…” An Nhược Hảo hết ý kiến.
“Nhan Nhan, ta tới đây.” Lăng Canh Tân hơi nhỏm dậy cởi quần ra, đỡ đệ đệ mình vọt vào. May mà phía dưới An Nhược Hảo đã đủ ướt át, nếu không sẽ bị chống đến đau chết.
An Nhược Hảo ôm lấy cổ hắn, cắn lấy đầu vai hắn, không để cho mình phát ra âm thanh ngượng ngùng.
Lăng Canh Tân có thể ra sức chạy nước rút, chuyện dã chiến này mang theo chút lén lút vô cùng kích thích, khó trách bọn Tiếu quả phụ đều thích dã ngoại. Về sau nếu có cơ hội, phải mang Nhan Nhan chơi nhiều mấy lần.
“Ăn cơm.” Giọng Tề đại thúc vang lên oang oang.
“Ăn cơm.” Giọng An Nhược Hảo mang theo run rẩy, bởi vì tốc độ Lăng Canh Tân càng lúc càng nhanh, giống như lúc thi nước đến chân mới nhảy, có thể tiếp nhận bao nhiêu thì bấy nhiêu, hắn còn có thể sướng lúc nào hay lúc đó.
“A!” Cuối cùng Lăng Canh Tân chạy nước rút, phun một luồng nhiệt nóng vào trong cơ thể nàng.
“Ăn cơm.” Giọng Tề đại thúc đột nhiên vang lên gần đây.
Lăng Canh Tân vội quay lưng đi che chắn cho An Nhược Hảo, quay đầu lại mạnh mẽ trợn mắt liếc nhìn Tề đại thúc: phá hoại chuyện tốt của người khác, cứ nhìn nữa sẽ đau mắt hột.
Tề đại thúc chỉ thấy cái lưng cường tráng của Lăng Canh Tân, xiêm áo trên người xốc xếch. An Nhược Hảo đã mắc cỡ rúc vào trong ngực Lăng Canh Tân không dám động, hắn chỉ thấy một bờ vai trắng nõn bóng loáng, nuốt ngụm nước miếng: “Cái gì ta cũng không nhìn thấy, các ngươi nhanh chóng tới dùng cơm.”
An Nhược Hảo nghe hắn đi xa, khóe mắt liếc về vạt áo ngoài màu xám của Tề đai thúc, mắc cỡ muốn đánh Lăng Canh Tân, nhưng cảm giác run rẩy khiến cho nàng cứ dán chặt trên người hắn không di chuyển được, trong lòng nghĩ lần sau quyết không để cho hắn làm loạn.
Lăng Canh Tân “Cơm nước no nê”, hài lòng lấy nước lau cho An Nhược Hảo, sửa sang y phục cho nàng, mình cũng tắm, sau đó ôm nàng đi ăn cơm.
Tề đại thúc thấy bọn họ trở lại, đỏ mặt vùi đầu gặm gà rừng, Bạch tiên sinh tỏ vẻ không biết gì, thật ra trong lòng đang suy nghĩ: Kêu ngươi đừng đi qua ngươi cứ đi, lần này lúng túng.
An Nhược Hảo mắc cỡ mặt còn đỏ hơn xiêm áo, oán trách nhìn Lăng Canh Tân vài lần, Lăng Canh Tân cười cười xé thịt gà cho nàng: “Bồi bổ thân thể.”
“…”
An Nhược Hảo liếc mắt lườm Lăng Canh Tân, lại liếc nhìn Tề đại thúc và Bạch tiên sinh mấy lần, vùi đầu ăn gà, không để ý tới hắn.
/89
|