Nương Tử Cười

Chương 25: Tiệc cưới

/89


Nên về nhà nấu cơm.” An Nhược Hảo chạy trối chết.

Lăng Canh Tân nhìn bóng lưng hốt hoảng của nàng, nhớ tới lời Viên Phú Cảnh vừa nói: Hắn không biết hắn có nên buông tay không, Tiếu Nhan đi theo Viên Phú Cảnh sẽ thật sự hạnh phúc như vậy sao. Còn có theo ý tứ của Viên Phú Cảnh, dường như Tiếu Nhan thích Ngô Đắc Nhân, đây là chuyện gì?

Bởi vì An Nhược Hảo cố ý tránh, Lăng Canh Tân cũng không tiện nói gì, hai người cứ lặng lẽ qua nửa tháng như vậy.

Mùng tám tháng chín là ngày tốt lành, Vương Tú Lệ xuất giá. Lăng Canh Tân tới nhà lưu manh giúp một tay, An Nhược Hảo cũng đi Vương gia từ sáng sớm.

“Tiếu Nhan, sao gần đây ngươi dường như ngươi không vui mừng?” Vương Tú Lệ mặc cho Vương bà tử chải tóc cho nàng, kéo tay An Nhược Hảo hỏi.

“Tú Lệ tỷ, hôm nay tỷ xuất giá rồi, đừng lo lắng cho ta, vui mừng lên.”

“Nhưng khi nhìn ngươi không vui mừng, tỷ tỷ cũng không vui mừng.” Vương Tú Lệ vỗ vỗ mu bàn tay nàng, “Có chuyện gì nói với tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ giúp ngươi.”

“Không có việc gì, ta thấy tỷ tỷ muốn xuất giá nên luyến tiếc đấy.” An Nhược Hảo nói dối rất tự nhiên.

“Nha đầu ngốc, tỷ tỷ vẫn ở thôn này, ngươi chỉ cần đi vài bước chân là có thể thấy tỷ tỷ, có gì mà luyến tiếc.” Nhéo khuôn mặt của nàng, cười nói.

An Nhược Hảo rất cố gắng bật ra nụ cười tươi tắn, bỏ ý tưởng trong đầu ra phía sau. Mặc dù lúc đầu Chân lưu manh, Vương Tú Lệ đều không làm gì tốt, nhưng sau một hồi quanh co khúc khuỷu lại thành bằng hữu tốt nhất, chuyện trên thế gian này thật kỳ diệu, nàng mỉm cười.

“Nha đầu ngốc, một mình đứng đó cười khúc khích cái gì, tới đây giúp tỷ tỷ một tay.” Vương Tú Lệ cầm giá y đứng đó cười sáng lạn.

“Được.” An Nhược Hảo giúp Vương Tú Lệ mặc bộ giá y thật dày, nàng cũng đã từng ảo tưởng mặc áo cưới màu trắng khoác tay phụ thân đi vào lễ đường, dĩ nhiên sau đó phụ thân sẽ tự tay giao nàng tới trong tay bạch mã hoàng tử của nàng. Nhưng sau khi phụ thân nàng mất, gặp Lý Đường Ca, nàng cho rằng cho dù không có phụ thân nàng cũng có thể sống tốt với Lý Đường Ca, nhưng sau khi biết “Chân tướng”, nàng hận người nhà họ Lý, nhưng yêu và hận đan xen, nàng chỉ có thể rời đi. Bởi vì muội muội ngu ngốc của nàng, nương nàng cũng buông tay rời đi, là nàng quá mức mềm lòng, cuối cùng cũng thua trong tay muội muội ác độc. Chỉ mong khi nương rời đi, nương có thể có cuộc sống tốt, là nàng có lỗi với nương, thật lòng xin lỗi phụ thân.

Còn về Lý Đường Ca, bây giờ trong đầu nàng là một đống nhão nhoét, nàng không biết chờ đợi hay là sợ hãi, có đôi khi nghĩ tới hắn có thể đột nhiên nhảy đến trước mặt nàng, nói cho nàng biết, bọn họ đã có thể một đời một thế không xa nhau rồi, có lúc lại muốn, không có hắn, có lẽ nàng sẽ gặp được người tốt.

Nàng nghĩ tới cuộc sống ở đây, nơi này không có Lý Đường Ca, có lẽ nàng sẽ cô đơn tới già thôi.

“Nha đầu ngốc, sao lại khóc?” Vương Tú Lệ mặc giá y đỏ chót, đứng trước mặt nàng vô cùng lo âu.

“Ta không bỏ tỷ tỷ được.” An Nhược Hảo giống như đã khóc thì không nhịn được nữa, ôm Vương Tú Lệ khóc mãi. Nhưng nàng cũng chỉ có thể nói dối Vương Tú Lệ, sao nàng có thể kể những việc đã từng trải qua cho người khác?

“Đến một ngày, ngươi cũng sẽ xuất giá, đến lúc đó chắc chắn hôn lễ của ngươi sẽ phô trương lớn hơn của tỷ tỷ, ngươi sẽ sống hạnh phúc hơn tỷ tỷ.” Vương Tú Lệ vỗ lưng của nàng, trấn an.

An Nhược Hảo biết điều này vô cùng khó khăn, mặc dù nàng rất bình tĩnh ở đây, nhưng nàng cũng rất mờ mịt, nàng không biết người nào sẽ khoác giá y lên cho nàng, ai là người kia của nàng.

“Nha đầu ngốc, đừng khóc. Tỷ tỷ cũng không khóc.”

“Nha đầu chết tiệt không có lương tâm, ngày xuất giá ngay cả nửa giọt nước mắt cũng không có.” Vương bà tử lại lau nước mắt chảy ra.

“Nương, người đứng khóc, nữ nhi gả gần như vậy, lúc nào cũng có thể trở về thăm nương.”

“Nha đầu chết tiệt không hiểu chuyện, gả ra ngoài sao có thể tùy tiện về nhà mẹ đẻ.” Vương bà tử nặng nề vuốt mặt, lỗ mũi và hốc mắt đều hồng hồng.

“Nương.” Vương Tú Lệ thấy nương mình như thế, lại chảy nước mắt xuống, mặc dù Vương bà tử luôn không có sắc mặt tốt với nàng, nhưng nàng cũng biết nương nàng ăn nói chua ngoa nhưng lòng như đậu hũ. Chân lưu manh cho tiền mừng, nương gần như lấy ra toàn bộ mua sắm đồ cưới, bộ giá y này dùng vật liệu hoàn hảo hơn nhiều người trấn trên.

Vương bà tử ôm cổ nàng, bắt đầu khóc rống: “Nha đầu chết tiệt kia, lại cứ lập gia đình như vậy rồi.”

An Nhược Hảo nhìn hai mẫu tử rơi lệ, trong lòng nàng càng thêm bi thương. Nương nàng đã bỏ nàng khi còn nhỏ, tuy rằng sau này nàng được tìm về, nhưng khi đó thời gian của nương đã không còn nhiều. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới lúc xuất giá không có nương bên cạnh ôm nàng, khổ sở đến mức khóc rống thất thanh.

“Lão bà tử, nhà chồng và cỗ kiệu đều đã đến, giờ lành đến rồi.” Giọng nói của Vương lão đầu vang lên bên ngoài cửa.

Vương bà tử buông Vương Tú Lệ, móc một đôi vòng ngọc từ trong ngực ra: “Cho con.”

“Đây không phải là nương chuẩn bị để lại cho nhị ca cùng đại tẩu tương lai sao? Nương giữ lại đi, tiền mừng nương cũng dùng để mua sắm đồ cưới, về sau nhị ca lấy vợ còn phải tốn tiền đấy.”

“Chuyện của ca ca con không cần con quan tâm, nha đầu chết tiệt kia, cầm cho ta.” Vương bà tử sầm mặt.

Vương Tú Lệ không thể làm gì khác hơn là nhận lấy.

“Nương, con tới đón Tú Lệ rồi.” Giọng nói của Chân lưu manh vang lên từ ngoài cổng chính, trong giọng nói đều là vui sướng cùng chờ đợi.

An Nhược Hảo vội vã phủ thêm khăn voan cho Vương Tú Lệ, đỡ nàng đi ra cửa. Vương bà tử nghe tiếng đi ra ngoài, nói nghiêm khắc: “Lưu manh này nhớ đối xử tốt với Tú Lệ nhà ta, nếu không ta nhất định lột da ngươi.”

“Đã biết, nương.” Chân lưu manh miệng đáp liền đi tới, bồng Vương Tú Lệ đi qua chậu than, tượng trưng cho nữ tử xuất giá từ nay trở đi sẽ trôi qua náo nhiệt rực rỡ, lại làm một số động tác theo phong tục rồi mới đưa Vương Tú Lệ lên kiệu hoa.

Tuy hôn lễ học theo cách nhà giàu, nhưng vẫn học không đến nơi đến chốn, mặc dù An Nhược Hảo thấy quái dị. Nhưng tất cả mọi người đều không cảm thấy có gì không đúng, vừa ồn ào, lại vừa có không khí vui mừng, nàng nghĩ tới chỉ cần hạnh phúc là được rồi không phải sao?

Vương Tú Lệ lên kiệu hoa, đồng thời kèn tỏa nột * vang lên.

(*) kèn tỏa nột: (thường gọi là kèn xô-na) có miệng loe rộng. Kèn này gốc Ba Tư, Á Rập, du nhập Trung Quốc khoảng đầu đời Minh. Trong âm nhạc dân gian, kèn tỏa nột chiếm địa vị trọng yếu. Các nàng xem phim cổ trang Trung Quốc, khi rước dâu trước kiệu hoa có một dàn kèn, đó chính là kèn tỏa nột.

Đến Chân gia, vốn lão bên nhà đã tạm thời xây xong nhà gỗ bên cạnh làm phòng cưới, mặc dù hơi thô ráp, nhưng trong thời gian ngắn có thể làm như vậy đã không tồi rồi, hơn nữa Chân lưu manh nói sau lễ cưới sẽ tu sửa lại thật tốt. Hơn nữa cửa treo vải đỏ, dán chữ hỷ, không có chỗ nào không nói lên Chân lưu manh có lòng.

Vương Tú Lệ từng nói trước kia Chân lưu manh rất vươn lên, khi kết hôn cũng sẽ khác, người sẽ thay đổi.

“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân thấy nàng nhìn chằm chằm vào chữ hỷ này thì đi tới gọi nàng.

An Nhược Hảo không nhìn hắn, nghiêng người đi về phía nhà chính, tân nhân * đã bắt đầu bái đường. Nàng không phải họ hàng, chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn. Hôn lễ nông thôn đơn giản, sau bái đường không có thủ tục gì khác, Chân lưu manh cũng không kiêng kỵ gì nữa, trực tiếp ôm tân nương vào phòng cưới, bản thân thì ra ngoài chiếu cố khách mời.

(*) tân nhân: tân lang tân nương (cô dâu chú rể).

Tiệc cưới đặt ở trong sân phía ngoài Chân gia, người của thôn Thuấn Thủy cộng thêm Trần Gia Bình, lại cũng bày tới hai mươi mấy bàn.

“Mọi người uống rượu uống rượu nào, đừng khách khí, Chân lưu manh ta có ngày hôm nay toàn dựa vào nhị ca, nào, nhị ca, lưu manh ta mời ngươi một ly.” Nói là mời một ly, thực ra là cái tô.

An Nhược Hảo nhìn ly rượu lớn, không khỏi hơi lo lắng, tửu lượng Lăng Canh Tân không cao, nàng từng nghe thím Tào nói. Nàng tìm một chỗ ngồi bên cạnh thím Tào, dùng bữa với mấy nữ nhân.

Lăng Canh Tân liếc nhìn nàng, lại liếc nhìn mọi người, bưng chén lên uống một hơi.

Lăng Canh Tân nhìn nàng một cái, lại nhìn mọi người một cái, bưng chén lên một hơi liền uống vào.

Mặc dù An Nhược Hảo không chú ý tới bên đó, nhưng nghe giọng cũng biết Lăng Canh Tân bị chuốc không ít rượu, tên ngốc Lăng Canh Tân này cũng sẽ không cự tuyệt, mọi người rót càng thêm thoải mái.

“Hôm nay có thể nhị ca của ngươi sẽ bị mang về.” Thím Tào chọc chọc nàng.

“Ừ.” An Nhược Hảo không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng trả lời, nàng khẽ ngẩng đầu nhìn Lăng Canh Tân, khuôn mặt đã đỏ bừng.

“Ôi, Ngô thiếu gia, sao ngài lại tới đây?” Đột nhiên Chân lưu manh nhìn ra ngoài cổng kêu lên.

An Nhược Hảo nghe tiếng nhìn lại, thấy khuôn mặt quen thuộc, chiếc đũa trên tay liền rơi xuống đất.

“Này, Tiếu Nhan, đũa rớt.” Thím Tào nhặt chiếc đũa ngẩng đầu lên phát hiện nàng đã chạy ra trước sân rồi.

“Lưu manh, khó có được lần trước ngươi giúp ta một lần ở miếu Nguyệt Lão, ngươi thành thân, sao ta không thể đến chúc mừng chứ?” Ngô Đắc Nhân gọi gã sai vặt sau lưng đưa đồ mừng lên, khoác vai Chân lưu manh tiến vào sân.

“Biểu ca.” Ngô Đắc Nhân nhìn thấy Lăng Canh Tân, nhiệt tình chào hỏi, Lăng Canh Tân lại chỉ nhìn chằm chằm An Nhược Hảo. Ngô Đắc Nhân theo ánh mắt nhìn sang An Nhược Hảo, khẽ ngây người: “Ngươi, ngươi…”

“Chàng nhận ra ta?” An Nhược Hảo hưng phấn không thôi, nhưng lại cảm thấy không đúng, dáng vẻ bây giờ của nàng không hề giống An Nhược Hảo, cho dù là Lý Đường Ca cũng không nhận ra nàng.

“Sao ngươi không mặc bộ váy màu xanh lá cây nhạt kia?” Ngô Đắc Nhân cười nhìn nàng.

An Nhược Hảo nghe lời này mới nhớ tới, bộ váy thêu kia vẫn do hắn trả tiền.

“A, ngày hôm qua dính bùn, giặt rồi.” An Nhược Hảo nói lắp bắp.

Ngô Đắc Nhân đáp một tiếng rồi đi theo Chân lưu manh đến bàn chính, phụ mẫu Chân lưu manh bận rộn nghênh đón khách quý.

An Nhược Hảo nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng khó nói lên niềm vui sướng, lại mang theo chút thất vọng, trong lòng suy sụp mãi.

Lăng Canh Tân thu tất cả vào trong mắt, trong lòng càng thêm khó chịu, giơ tay lên liền uống hai ly rượu lớn.

“Nhị ca, đừng uống nhanh như vậy, dễ say.” Người bên cạnh nhìn thấy có gì không đúng, vội vàng khuyên hắn, nhưng Lăng Canh Tân lại bỏ qua hắn.

Trong mắt An Nhược Hảo chỉ còn nụ cười của Ngô Đắc Nhân hoàn toàn giống với Lý Đường Ca, nhưng hành vi của hắn không hề giống Lý Đường Ca, Lý Đường Ca là ôn nhu nho nhã, còn tuy Ngô Đắc Nhân ở đây là công tử thế gia, nhưng hành động điệu bộ như hạng du côn.

“Ôi, nhị ca!” Người ngồi cùng bàn với Lăng Canh Tân nhìn hắn ngã xuống, đồng thời thốt lên tiếng sợ hãi.

“Nhị ca, nhị ca!” Lúc này An Nhược Hảo mới phát hiện ra có gì không đúng, vội vàng đỡ hắn

/89

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status