Mễ lão đầu nhìn An Nhược Hảo chằm chằm một lát: “Ừ, hai mắt trấn tĩnh, đúng là không ngốc.”
Lăng Canh Tân nhìn An Nhược Hảo rất kinh ngạc, giải thích: Trước kia muội thích nhất là uống cháo hạt ý dĩ cùng nước trà nhà lão đầu, lão đầu thương muội.”
“Cảm ơn đại gia.” An Nhược Hảo vội nói cảm ơn.
“Ôi chao, a Sửu không ngốc rồi, còn lễ phép với mọi người.” Mễ lão đầu cười ha hả, đột nhiên có khách bên kia kêu, “Các ngươi tiếp tục uống, lão bận việc.”
An Nhược Hảo cùng Lăng Canh Tân cười ngọt ngào, cúi đầu tiếp tục uống trà, nhìn cặp mắt phản chiếu từ trong nước trà, quả thật trong trẻo sáng rõ. Thật ra thì ông trời rất công bằng, cho a Sửu xinh đẹp nhưng không cho nàng ta trí tuệ, nhưng bây giờ nàng bám vào trên người nàng ta rốt cuộc là chuyện gì?
“Tiếu Nhan, muội ngồi một lát, nhị ca đi mua chút đồ.” Lăng Canh Tân thấy nàng vẫn nhìn chằm chằm vào cái bóng trong ly nước, trong lòng khẽ động.
An Nhược Hảo còn chưa kịp hỏi hắn định mua cái gì, Lăng Canh Tân đã chạy xa rồi. Cho đến khi An Nhược Hảo uống xong cháo cùng ly trà mới, Lăng Canh Tân mới đầu đầy mồ hôi chạy về, đưa cho nàng một cái bao vải.
An Nhược Hảo mở bao vải ra, vừa nhìn thì thấy cái gương đồng: “Nhị ca, huynh đây là?”
“Tiếu Nhan là một nữ tử, phải có gương. Mặc dù nhị ca không dư dả, nhưng một cái gương vẫn mua được.” Lăng Canh Tân uống một ngụm cháo hạt ý dĩ, nói sảng khoái.
“Nhị ca.” Lăng Canh Tân luôn cho nàng ấm áp cùng cảm động trong lúc lơ đãng, nhất thời An Nhược Hảo không biết nên nói gì.
“Được rồi, chúng ta nên đi.” Lăng Canh Tân sờ sờ gương mặt nàng, giúp nàng cất xong gương đồng, lại nói lời từ biệt với Mễ lão đầu. Mễ lão đầu đáp lại, lại cho An Nhược Hảo chút hạt ý dĩ cùng lá trà mới, rồi mới để nàng đi.
Trở lại trong thôn, một nhà Vương bà tử đã trở lại, nhìn thấy bọn họ qua cầu, đứng ở ngưỡng cửa nhà mình chào hỏi: “Tiếu Nhan à, hôm nay chúng ta ở chợ gặp Viên thiếu gia, hắn hỏi thăm ngươi đó.”
“À.” An Nhược Hảo tự nhận là mình không có gì để nói với hắn.
“Hắn hỏi tại sao ngươi không đến thư trai một chút?”
“À.” An Nhược Hảo nhớ ra, dường như hắn mời nàng hai lần rồi.
Lăng Canh Tân nghe xong, dừng một chút: “Hôm nay vội quá nên quên, ngày mai ta đưa Tiếu Nhan đi xem.” Nói xong, Lăng Canh Tân liền kéo xe đẩy đi, chỉ thấy Vương Tú Lệ ở phía sau nói: “Xiêm áo của a Sửu giống như đã thay mới rồi, thật xinh đẹp.”
Vương bà tử nói chế nhạo: “Vậy con cũng tìm một nam nhân tốt mua cho đi.”
Vương Tú Lệ không nói lời nào.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Ngày hôm sau, An Nhược Hảo cùng Lăng Canh Tân đi lên trấn Cổ Nhạc giao dưa hấu cho mấy nhà giàu có, chuyển xong dưa hấu, Lăng Canh Tân ngược lại nhớ ra định dẫn An Nhược Hảo đi Vô liễu thư trai nhìn một chút.
An Nhược Hảo nhìn “Vô liễu thư trai” trước mặt, thì ra là “Vô liễu”, không phải là “Ngũ liễu”, nàng đã suy nghĩ nhiều.
“Tiếu Nhan?” Vừa đúng lúc Viên Phú Cảnh ôm một chồng sách lớn đi qua, xuyên qua hàng rào nhìn thấy nàng, mặt vui mừng, thấy y phục màu xanh lá nhạt trên người nàng, càng thêm hưng phấn, “Quả nhiên là Phật dựa kim trang mã dựa yên*, Tiếu Nhan mặc y phục này, càng toát ra vẻ tươi đẹp thoát tục rồi.”
(*) Phật dựa kim trang mã dựa yên: Cách nói ẩn dụ, tương tự như câu người đẹp vì lụa
An Nhược Hảo cúi thấp đầu nhìn mình một chút, mím môi cười cười, Viên Phú Cảnh này ở đất thư howng, nói chuyện ngược lại có đẳng cấp rồi.
“Phú Cảnh, bảo ngươi lấy sách sao lại đứng đằng đó ngắm cảnh?” Liễu tiên sinh đứng ở cửa sảnh chính nói.
“Tiên sinh.” Viên Phú Cảnh xoay người cung kính nói một tiếng, “Có bằng hữu từ thôn Thuấn Thủy tới chơi.”
“Hả?” Liễu tiên sinh nghe hắn nói vậy, liền nhấc vạt áo lên đi ra, nhìn thấy An Nhược Hảo mặc xiêm y màu xanh lục nhạt cùng Lăng Canh Tân mặc áo khoác dài màu xanh thẫm, vuốt vuốt râu, “Hai người này là bằng hữu của ngươi, cũng không phải người ngoài, vào đi.”
Viên Phú Cảnh nghe vậy, vội mở hàng rào ra, để hai người An Nhược Hảo đi vào.
An Nhược Hảo nghe ý tứ của bọn họ, thật ra thì nàng hơi không vui, nhưng Lăng Canh Tân rất cao hứng, kéo nàng vào thư trai.
Đây là lớp nữ tử, nhưng phía sau cũng có vài nam tử dự thính, tập tục nước Đại Lương lại rất cởi mở, nữ tử có thể đi học.
Viên Phú Cảnh đi phía bên phải nàng, nhẹ giọng nói: “Hôm nay tiên sinh giảng “nữ giới” đó, ngươi cũng nghe một chút.”
“Nữ giới”? An Nhược Hảo nhớ đại khái “Nữ giới” là sách do Ban Chiêu thời Đông Hán * viết dạy nữ nhân nên làm người như thế nào, chẳng lẽ đây là quốc gia đã tồn tại trong lịch sử Trung Quốc?
(*) Ban Chiêu (45-116), tự là Huệ Ban, được xem là nữ sử gia đầu tiên của Trung Quốc. Bà sinh ra trong một gia đình Nho giáo vào thời Đông Hán, Trung Quốc
An Nhược Hảo tò mò trong bụng liền đi theo vào ngồi phía sau cùng trong học đường, Liễu tiên sinh cũng không dặn dò bọn họ, kêu Viên Phú Cảnh lấy sách phân cho mọi người rồi bắt đầu giảng bài.
Viên Phú Cảnh ngồi bên cạnh An Nhược Hảo, hắn tưởng nàng không biết chữ, nhưng vẫn mang sách cho nàng, An Nhược Hảo lại nhìn suốt.
“Nàng biết chữ?” Viên Phú Cảnh kinh ngạc đẩy sách tới trước mặt nàng.
An Nhược Hảo không tiếp lời, tiện tay lật giở một chút, tác giả viết sách lại là Tả Như, không phải Ban Chiêu, nàng thở dài, nói cho cùng, vẫn là nàng suy nghĩ nhiều. Nhưng tại sao nàng lại nhận được mặt chữ ở đây, nàng và bọn họ trao đổi không có chướng ngại?
“Nàng than thở gì?” Viên Phú Cảnh hỏi, “Chẳng lẽ nàng xem thường sách do Tả Như viết?”
Giọng Viên Phú Cảnh hơi lớn, nhất thời người trong lớp đều quay lại nhìn nàng, Liễu tiên sinh còn sụ mặt xuống hỏi nàng: “Ngươi, xem thường sách do Tả Như viết?”
“Không có.” An Nhược Hảo hơi bất đắc dĩ.
Liễu tiên sinh nhìn nàng như vậy, lại càng tin tưởng nàng khinh thường sách do tác giả lớn viết: “Ngươi là một cô nương dốt đặc cán mai, tại sao lại xem thường Tả Như tiên sinh? Tả Như tiên sinh dùng trọn sở học một đời lưu lại cho nữ tử nước Đại Lương một bản tuyệt học * có một không hai, để cho ta dạy bảo cùng hướng dẫn nữ tử nước Đại Lương, ngươi lấy lý do gì để khinh thường quyển sách này?”
(*) tuyệt học: Kiến thức bị thất truyền
“Tiên sinh, ngài hiểu lầm…” Viên Phú Cảnh vội hòa giải.
Liễu tiên sinh lại trừng mắt liếc hắn, Viên Phú Cảnh nhất thời cấm khẩu.
Lăng Canh Tân thấy mọi người dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn An Nhược Hảo, liền không chịu nổi: “Tiếu Nhan, chúng ta đi.”
“Hừ, hai kẻ nhà nông hạ tiện ngu ngốc bỉ ổi, quả thật làm ô uế Vô liễu thư trai của ta!”
An Nhược Hảo không phải người thích cãi nhau với người khác, nhưng nghe hắn sỉ nhục bọn họ như vậy, nàng liền không nhịn nổi: “Liễu tiên sinh, ta không nói ta xem thường sách của Tả Như, càng không làm ô uế Vô liễu thư trai. Ta không cãi lại vì ta biết ngài là tiên sinh, nhưng ngài không phân biệt trắng đen tốt xấu nhục mạ chúng ta, ngài nói xem, ngài thanh cao làm tấm gương sáng cho người khác ở chỗ nào chứ?”
Liễu tiên sinh không ngờ, An Nhược Hảo này là nữ tử nhà nông ít học lại có thể nói ra như vậy, nhưng sao hắn có thể nhận thua, châm chọc: “Xem ra, ngươi nhận được mấy chữ.”
“Ta không chỉ nhận được mấy chữ, ta còn học thi từ ca phú, đã học nhân nghĩa đạo đức, sẽ không phân rõ thị phi giống như tiên sinh vậy.”
“Ngươi!” Liễu tiên sinh bị nàng làm cho phát nghẹn như vậy, tức giận tới mức ho khan, “Ngươi để cho ta coi, ngươi đã học cái gì gọi là nhân nghĩa đạo đức?”
An Nhược Hảo hơi sửng sốt, nàng nên nói gì với bọn họ?
Mọi người nhìn nàng trầm mặc, chỉ coi nàng mạnh miệng thôi, cười ầm lên.
“Nói không nên lời hả?” Liễu tiên sinh cười khinh miệt.
“Mời tiên sinh ra đề.” An Nhược Hảo nghĩ khó mà nói gì đó, cứ để cho Liễu tiên sinh ra đề, như vậy nàng thắng cũng có phong độ.
“Hừ.” Liễu tiên sinh thấy nàng không nhường bước chút nào, vuốt chòm râu nói: “Ngươi là nữ tử nhà nông, vậy dùng chim, thổ địa, sông còn có cảnh sắc làm ý tưởng, thuận miệng soạn vài câu đi.”
Nhìn như Liễu tiên sinh cho nàng bậc thang đi xuống, thực ra là tăng khó khăn gấp bội.
An Nhược Hảo định tùy tiện nói vài câu nghẹn chết bọn họ là được rồi, nhưng đột nhiên nàng nghĩ tới Lý Đường Ca, nếu như nàng nói ra mấy câu có tính chất ra hiệu, nhất định sẽ bị bọn họ truyền đi. Nếu Lý Đường Ca ở đây, nhất định sẽ nghe nói, vậy hắn có thể đến tìm nàng. Như vậy, chỉ có thể mượn thơ của người khác rồi. Ở trong lòng nàng mặc niệm rất nhiều câu tội lỗi tội lỗi, xuyên không gian ác luôn không tránh khỏi muốn mượn chút thơ từ của người ta, nàng cảm thấy trong lòng thoải mái mới mở miệng:
“Nếu ta là một con chim,
Ta cũng vẫn dùng cổ họng khàn khàn mà ca hát:
Đất đai này bị bão táp tấn công,
Dòng sông căm phẫn của chúng ta vĩnh viễn cuộn trào mãnh liệt,
Gió giận dữ thổi mạnh không ngừng,
Cùng bình minh vô cùng hiền hòa đến từ trong rừng…
Sau khi ta chết,
Ngay cả lông vũ cũng rữa nát trong đất.
Vì sao trong mắt ta thường rưng rưng nước?
Bởi vì ta yêu sâu sắc mảnh đất này…”
Sau khi mọi người nghe xong, chỉ cảm thấy bài thơ này có ý rất mới, tình cảm bên trong cũng thâm hậu, theo bọn họ thì cũng không xuất sắc hết sức, nhưng nữ tử nhà nông có thể đọc lên một bài thơ như vậy xác thực cũng không dễ.
Liễu tiên sinh trầm mặc một lúc, nói: “Quả thật là nhận được vài chữ, có chút căn bản, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, coi như bỏ qua cho ngươi, ngươi đi đi.”
An Nhược Hảo nghĩ quả nhiên là những người này vẫn có khác biệt với nàng, thơ của đại thi nhân Ngải Thanh bị đánh giá một câu như vậy đã coi là xong rồi? Nhưng mà mục đích của nàng đã đạt, nàng cũng đã quên tại sao mình lại căng lên với tiên sinh, kéo Lăng Canh Tân: “Nhị ca, chúng ta đi thôi.”
Lăng Canh Tân ước gì rời khỏi nơi đã khi dễ Tiếu Nhan nhà hắn, hừ một tiếng rồi bước đi.
“Nhị ca, huynh đừng tức giận, dù sao chúng ta cũng không có gì thất lễ?” Đi trên đường, An Nhược Hảo nhìn Lăng Canh Tân vẫn còn tối mặt, ôm lấy cánh tay của hắn, “Người ngoài nhìn chúng ta như thế nào thì sao chứ, dù sao Tiếu Nhan cũng có Nhị ca thương không phải sao?”
Lúc này Lăng Canh Tân mới giãn mặt ra: “Ừ. Tiếu Nhan, mặc kệ bọn họ, có nhị ca thương muội, Tiếu Nhan nói mấy câu thật hay.”
“Hì hì, nhị ca, huynh đừng khen muội.” An Nhược Hảo được hắn khen ngược lại chột dạ không thôi.
“Nhìn đầu muội đầy mồ hôi, mệt không?” Lăng Canh Tân nhìn trái nhìn phải, “Bên kia có khu rừng, chúng ta qua bên kia hóng mát một lát rồi đi.”
“Được.” An Nhược Hảo liền mặc cho hắn kéo vào cánh rừng, tìm một tảng đá lớn ngồi tạm.
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng nói tinh tế của nữ tử.
Lăng Canh Tân nhìn An Nhược Hảo rất kinh ngạc, giải thích: Trước kia muội thích nhất là uống cháo hạt ý dĩ cùng nước trà nhà lão đầu, lão đầu thương muội.”
“Cảm ơn đại gia.” An Nhược Hảo vội nói cảm ơn.
“Ôi chao, a Sửu không ngốc rồi, còn lễ phép với mọi người.” Mễ lão đầu cười ha hả, đột nhiên có khách bên kia kêu, “Các ngươi tiếp tục uống, lão bận việc.”
An Nhược Hảo cùng Lăng Canh Tân cười ngọt ngào, cúi đầu tiếp tục uống trà, nhìn cặp mắt phản chiếu từ trong nước trà, quả thật trong trẻo sáng rõ. Thật ra thì ông trời rất công bằng, cho a Sửu xinh đẹp nhưng không cho nàng ta trí tuệ, nhưng bây giờ nàng bám vào trên người nàng ta rốt cuộc là chuyện gì?
“Tiếu Nhan, muội ngồi một lát, nhị ca đi mua chút đồ.” Lăng Canh Tân thấy nàng vẫn nhìn chằm chằm vào cái bóng trong ly nước, trong lòng khẽ động.
An Nhược Hảo còn chưa kịp hỏi hắn định mua cái gì, Lăng Canh Tân đã chạy xa rồi. Cho đến khi An Nhược Hảo uống xong cháo cùng ly trà mới, Lăng Canh Tân mới đầu đầy mồ hôi chạy về, đưa cho nàng một cái bao vải.
An Nhược Hảo mở bao vải ra, vừa nhìn thì thấy cái gương đồng: “Nhị ca, huynh đây là?”
“Tiếu Nhan là một nữ tử, phải có gương. Mặc dù nhị ca không dư dả, nhưng một cái gương vẫn mua được.” Lăng Canh Tân uống một ngụm cháo hạt ý dĩ, nói sảng khoái.
“Nhị ca.” Lăng Canh Tân luôn cho nàng ấm áp cùng cảm động trong lúc lơ đãng, nhất thời An Nhược Hảo không biết nên nói gì.
“Được rồi, chúng ta nên đi.” Lăng Canh Tân sờ sờ gương mặt nàng, giúp nàng cất xong gương đồng, lại nói lời từ biệt với Mễ lão đầu. Mễ lão đầu đáp lại, lại cho An Nhược Hảo chút hạt ý dĩ cùng lá trà mới, rồi mới để nàng đi.
Trở lại trong thôn, một nhà Vương bà tử đã trở lại, nhìn thấy bọn họ qua cầu, đứng ở ngưỡng cửa nhà mình chào hỏi: “Tiếu Nhan à, hôm nay chúng ta ở chợ gặp Viên thiếu gia, hắn hỏi thăm ngươi đó.”
“À.” An Nhược Hảo tự nhận là mình không có gì để nói với hắn.
“Hắn hỏi tại sao ngươi không đến thư trai một chút?”
“À.” An Nhược Hảo nhớ ra, dường như hắn mời nàng hai lần rồi.
Lăng Canh Tân nghe xong, dừng một chút: “Hôm nay vội quá nên quên, ngày mai ta đưa Tiếu Nhan đi xem.” Nói xong, Lăng Canh Tân liền kéo xe đẩy đi, chỉ thấy Vương Tú Lệ ở phía sau nói: “Xiêm áo của a Sửu giống như đã thay mới rồi, thật xinh đẹp.”
Vương bà tử nói chế nhạo: “Vậy con cũng tìm một nam nhân tốt mua cho đi.”
Vương Tú Lệ không nói lời nào.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Ngày hôm sau, An Nhược Hảo cùng Lăng Canh Tân đi lên trấn Cổ Nhạc giao dưa hấu cho mấy nhà giàu có, chuyển xong dưa hấu, Lăng Canh Tân ngược lại nhớ ra định dẫn An Nhược Hảo đi Vô liễu thư trai nhìn một chút.
An Nhược Hảo nhìn “Vô liễu thư trai” trước mặt, thì ra là “Vô liễu”, không phải là “Ngũ liễu”, nàng đã suy nghĩ nhiều.
“Tiếu Nhan?” Vừa đúng lúc Viên Phú Cảnh ôm một chồng sách lớn đi qua, xuyên qua hàng rào nhìn thấy nàng, mặt vui mừng, thấy y phục màu xanh lá nhạt trên người nàng, càng thêm hưng phấn, “Quả nhiên là Phật dựa kim trang mã dựa yên*, Tiếu Nhan mặc y phục này, càng toát ra vẻ tươi đẹp thoát tục rồi.”
(*) Phật dựa kim trang mã dựa yên: Cách nói ẩn dụ, tương tự như câu người đẹp vì lụa
An Nhược Hảo cúi thấp đầu nhìn mình một chút, mím môi cười cười, Viên Phú Cảnh này ở đất thư howng, nói chuyện ngược lại có đẳng cấp rồi.
“Phú Cảnh, bảo ngươi lấy sách sao lại đứng đằng đó ngắm cảnh?” Liễu tiên sinh đứng ở cửa sảnh chính nói.
“Tiên sinh.” Viên Phú Cảnh xoay người cung kính nói một tiếng, “Có bằng hữu từ thôn Thuấn Thủy tới chơi.”
“Hả?” Liễu tiên sinh nghe hắn nói vậy, liền nhấc vạt áo lên đi ra, nhìn thấy An Nhược Hảo mặc xiêm y màu xanh lục nhạt cùng Lăng Canh Tân mặc áo khoác dài màu xanh thẫm, vuốt vuốt râu, “Hai người này là bằng hữu của ngươi, cũng không phải người ngoài, vào đi.”
Viên Phú Cảnh nghe vậy, vội mở hàng rào ra, để hai người An Nhược Hảo đi vào.
An Nhược Hảo nghe ý tứ của bọn họ, thật ra thì nàng hơi không vui, nhưng Lăng Canh Tân rất cao hứng, kéo nàng vào thư trai.
Đây là lớp nữ tử, nhưng phía sau cũng có vài nam tử dự thính, tập tục nước Đại Lương lại rất cởi mở, nữ tử có thể đi học.
Viên Phú Cảnh đi phía bên phải nàng, nhẹ giọng nói: “Hôm nay tiên sinh giảng “nữ giới” đó, ngươi cũng nghe một chút.”
“Nữ giới”? An Nhược Hảo nhớ đại khái “Nữ giới” là sách do Ban Chiêu thời Đông Hán * viết dạy nữ nhân nên làm người như thế nào, chẳng lẽ đây là quốc gia đã tồn tại trong lịch sử Trung Quốc?
(*) Ban Chiêu (45-116), tự là Huệ Ban, được xem là nữ sử gia đầu tiên của Trung Quốc. Bà sinh ra trong một gia đình Nho giáo vào thời Đông Hán, Trung Quốc
An Nhược Hảo tò mò trong bụng liền đi theo vào ngồi phía sau cùng trong học đường, Liễu tiên sinh cũng không dặn dò bọn họ, kêu Viên Phú Cảnh lấy sách phân cho mọi người rồi bắt đầu giảng bài.
Viên Phú Cảnh ngồi bên cạnh An Nhược Hảo, hắn tưởng nàng không biết chữ, nhưng vẫn mang sách cho nàng, An Nhược Hảo lại nhìn suốt.
“Nàng biết chữ?” Viên Phú Cảnh kinh ngạc đẩy sách tới trước mặt nàng.
An Nhược Hảo không tiếp lời, tiện tay lật giở một chút, tác giả viết sách lại là Tả Như, không phải Ban Chiêu, nàng thở dài, nói cho cùng, vẫn là nàng suy nghĩ nhiều. Nhưng tại sao nàng lại nhận được mặt chữ ở đây, nàng và bọn họ trao đổi không có chướng ngại?
“Nàng than thở gì?” Viên Phú Cảnh hỏi, “Chẳng lẽ nàng xem thường sách do Tả Như viết?”
Giọng Viên Phú Cảnh hơi lớn, nhất thời người trong lớp đều quay lại nhìn nàng, Liễu tiên sinh còn sụ mặt xuống hỏi nàng: “Ngươi, xem thường sách do Tả Như viết?”
“Không có.” An Nhược Hảo hơi bất đắc dĩ.
Liễu tiên sinh nhìn nàng như vậy, lại càng tin tưởng nàng khinh thường sách do tác giả lớn viết: “Ngươi là một cô nương dốt đặc cán mai, tại sao lại xem thường Tả Như tiên sinh? Tả Như tiên sinh dùng trọn sở học một đời lưu lại cho nữ tử nước Đại Lương một bản tuyệt học * có một không hai, để cho ta dạy bảo cùng hướng dẫn nữ tử nước Đại Lương, ngươi lấy lý do gì để khinh thường quyển sách này?”
(*) tuyệt học: Kiến thức bị thất truyền
“Tiên sinh, ngài hiểu lầm…” Viên Phú Cảnh vội hòa giải.
Liễu tiên sinh lại trừng mắt liếc hắn, Viên Phú Cảnh nhất thời cấm khẩu.
Lăng Canh Tân thấy mọi người dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn An Nhược Hảo, liền không chịu nổi: “Tiếu Nhan, chúng ta đi.”
“Hừ, hai kẻ nhà nông hạ tiện ngu ngốc bỉ ổi, quả thật làm ô uế Vô liễu thư trai của ta!”
An Nhược Hảo không phải người thích cãi nhau với người khác, nhưng nghe hắn sỉ nhục bọn họ như vậy, nàng liền không nhịn nổi: “Liễu tiên sinh, ta không nói ta xem thường sách của Tả Như, càng không làm ô uế Vô liễu thư trai. Ta không cãi lại vì ta biết ngài là tiên sinh, nhưng ngài không phân biệt trắng đen tốt xấu nhục mạ chúng ta, ngài nói xem, ngài thanh cao làm tấm gương sáng cho người khác ở chỗ nào chứ?”
Liễu tiên sinh không ngờ, An Nhược Hảo này là nữ tử nhà nông ít học lại có thể nói ra như vậy, nhưng sao hắn có thể nhận thua, châm chọc: “Xem ra, ngươi nhận được mấy chữ.”
“Ta không chỉ nhận được mấy chữ, ta còn học thi từ ca phú, đã học nhân nghĩa đạo đức, sẽ không phân rõ thị phi giống như tiên sinh vậy.”
“Ngươi!” Liễu tiên sinh bị nàng làm cho phát nghẹn như vậy, tức giận tới mức ho khan, “Ngươi để cho ta coi, ngươi đã học cái gì gọi là nhân nghĩa đạo đức?”
An Nhược Hảo hơi sửng sốt, nàng nên nói gì với bọn họ?
Mọi người nhìn nàng trầm mặc, chỉ coi nàng mạnh miệng thôi, cười ầm lên.
“Nói không nên lời hả?” Liễu tiên sinh cười khinh miệt.
“Mời tiên sinh ra đề.” An Nhược Hảo nghĩ khó mà nói gì đó, cứ để cho Liễu tiên sinh ra đề, như vậy nàng thắng cũng có phong độ.
“Hừ.” Liễu tiên sinh thấy nàng không nhường bước chút nào, vuốt chòm râu nói: “Ngươi là nữ tử nhà nông, vậy dùng chim, thổ địa, sông còn có cảnh sắc làm ý tưởng, thuận miệng soạn vài câu đi.”
Nhìn như Liễu tiên sinh cho nàng bậc thang đi xuống, thực ra là tăng khó khăn gấp bội.
An Nhược Hảo định tùy tiện nói vài câu nghẹn chết bọn họ là được rồi, nhưng đột nhiên nàng nghĩ tới Lý Đường Ca, nếu như nàng nói ra mấy câu có tính chất ra hiệu, nhất định sẽ bị bọn họ truyền đi. Nếu Lý Đường Ca ở đây, nhất định sẽ nghe nói, vậy hắn có thể đến tìm nàng. Như vậy, chỉ có thể mượn thơ của người khác rồi. Ở trong lòng nàng mặc niệm rất nhiều câu tội lỗi tội lỗi, xuyên không gian ác luôn không tránh khỏi muốn mượn chút thơ từ của người ta, nàng cảm thấy trong lòng thoải mái mới mở miệng:
“Nếu ta là một con chim,
Ta cũng vẫn dùng cổ họng khàn khàn mà ca hát:
Đất đai này bị bão táp tấn công,
Dòng sông căm phẫn của chúng ta vĩnh viễn cuộn trào mãnh liệt,
Gió giận dữ thổi mạnh không ngừng,
Cùng bình minh vô cùng hiền hòa đến từ trong rừng…
Sau khi ta chết,
Ngay cả lông vũ cũng rữa nát trong đất.
Vì sao trong mắt ta thường rưng rưng nước?
Bởi vì ta yêu sâu sắc mảnh đất này…”
Sau khi mọi người nghe xong, chỉ cảm thấy bài thơ này có ý rất mới, tình cảm bên trong cũng thâm hậu, theo bọn họ thì cũng không xuất sắc hết sức, nhưng nữ tử nhà nông có thể đọc lên một bài thơ như vậy xác thực cũng không dễ.
Liễu tiên sinh trầm mặc một lúc, nói: “Quả thật là nhận được vài chữ, có chút căn bản, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, coi như bỏ qua cho ngươi, ngươi đi đi.”
An Nhược Hảo nghĩ quả nhiên là những người này vẫn có khác biệt với nàng, thơ của đại thi nhân Ngải Thanh bị đánh giá một câu như vậy đã coi là xong rồi? Nhưng mà mục đích của nàng đã đạt, nàng cũng đã quên tại sao mình lại căng lên với tiên sinh, kéo Lăng Canh Tân: “Nhị ca, chúng ta đi thôi.”
Lăng Canh Tân ước gì rời khỏi nơi đã khi dễ Tiếu Nhan nhà hắn, hừ một tiếng rồi bước đi.
“Nhị ca, huynh đừng tức giận, dù sao chúng ta cũng không có gì thất lễ?” Đi trên đường, An Nhược Hảo nhìn Lăng Canh Tân vẫn còn tối mặt, ôm lấy cánh tay của hắn, “Người ngoài nhìn chúng ta như thế nào thì sao chứ, dù sao Tiếu Nhan cũng có Nhị ca thương không phải sao?”
Lúc này Lăng Canh Tân mới giãn mặt ra: “Ừ. Tiếu Nhan, mặc kệ bọn họ, có nhị ca thương muội, Tiếu Nhan nói mấy câu thật hay.”
“Hì hì, nhị ca, huynh đừng khen muội.” An Nhược Hảo được hắn khen ngược lại chột dạ không thôi.
“Nhìn đầu muội đầy mồ hôi, mệt không?” Lăng Canh Tân nhìn trái nhìn phải, “Bên kia có khu rừng, chúng ta qua bên kia hóng mát một lát rồi đi.”
“Được.” An Nhược Hảo liền mặc cho hắn kéo vào cánh rừng, tìm một tảng đá lớn ngồi tạm.
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng nói tinh tế của nữ tử.
/89
|