Về đến khách điếm, Hạ Lan Yên đưa cho đứa bé kia một bộ y phục của Tiêu Huân rồi ném nó vào bồn tắm, sau đó quay đi hỏi mượn phòng bếp của chủ quán.Vốn là nàng và tiểu Huân định ăn thức ăn của nhà trọ này luôn nhưng khi vừa mới nếm thử một miếng tiểu Huân đã cau mày, mặc dù nó không nói gì nhưng nàng biết thằng bé không thích đồ ăn ở đây, lượng cơm thằng bé ăn cũng ít đi hẳn mà nàng thì lại đang tích cực muốn vỗ béo nó.
Loay hoay một hồi trong căn bếp nhỏ hẹp nhưng đầy đủ thành phần thực phẩm, nàng chỉ làm vài món đơn giản nhưng hợp với khẩu vị của tiểu Huân và còn đầy đủ dinh dưỡng nữa. Bê khay đồ ăn còn nóng hổi nàng trở về phòng, Tiêu Huân vẫn đang đứng canh trước can phòng đứa bé yêu nghiệt kia tắm. Hạ Lan Yên đẩy nhẹ cửa vào, hơi thở của nàng hơi ngưng đọng nhưng rất nhanh trở lại bình thường, dẫu biết tiểu gia hỏa này là một yêu nghiệt nhưng sau khi tắm rửa xong và mặc đồ của tiểu Huân thì nó càng hiện rõ ra khí chất và vẻ đẹp của mình. Nhưng trong lòng nàng thì tiểu Huân vẫn luôn là xinh đẹp nhất!
- Lại đây ăn cơm nào – nàng hướng hai đứa bé nói
Tiêu Huân nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, thằng bé chọn vị trí gần với nàng nhất, sau đó tự nhiên cầm đũa lên chờ cô gắp thức ăn cho nó rồi mới bắt đầu ăn, đây là một thói quen mới mới được hình thành của nó. Đứa bé kia vẫn còn rụt rè, ánh mắt vẫn còn tia đề phòng và lo sợ, nó thấy Tiêu Huân tự nhiên ngồi vào bàn rồi lại quay ra thấy ánh mắt nhàn nhạt của Hạ La Yên mới rụt rè ngồi vào bàn ăn.
Hạ Lan Yên gắp cho Tiêu Huân một ít rau, thấy đứa bé kia vẫn ngồi cứng đơ ra thì cũng gắp một ít rau vào bát nó, sau một hồi mới thấy nó chậm rãi cầm bát lên ăn. Ăn cơm xong nàng kêu tiểu nhị lên dọn dẹp, sau đó ngồi nhìn đứa bé mình vừa mới mua về.
- Ngươi tên gì?
Trầm mặc một lúc rồi nó mới dám ngước lên nhìn nàng:
- Không có tên
- Vậy từ giờ gọi là Tử Vũ đi– Nàng nheo mắt nhìn đứa bé
- Được rồi, bây giờ hai đứa lên giường ngủ nào, cũng khá muộn rồi
Chủ quán cũng nói đây là căn phòng cuối cùng, chiếc giường hơi nhỏ nhưng hai đứa trẻ và một người lớn ngủ vẫn vừa, lại nói thân hình nàng mảnh mai nên cũng không chiếm nhiều diện tích. Mặc dù Hạ Lan Yên không để ý nhưng Tiêu Huân đã nhíu mày khi nghe nàng nói ba người sẽ ngủ chung, nó không thích cô gần gũi với người khác, đặc biệt là ngủ cùng như thế này, nếu không phải do tình cảnh và thằng nhóc kia vẫn còn bé thì nó đã đá thằng nhóc kia xuống giường để nó nằm dưới đất rồi. Tiêu Huân không hề nhận ra rằng mình là đang dấm chua của một đứa nhóc kia và hơn nữa nó và đứa bé không tầm tầm tuôi nhau. ( máu ghen từ bé )
Đêm đến, 4 bóng dáng nam nhân, trong đó có một nam nhân dáng bộ õng ẹo, vừa nhìn là biết tên này có chút không bình thường đang rình trước của phòng Hạ Lan Yên , không sai tên nam nhân có õng ẹo kia chính xác là tên Lý Triều vừa nãy canh tranh giá mua Tử Vũ với Hạ Lan Yên. Hắn dò la động tĩnh một hồi, xác định người trong phòng đã ngủ rồi nhẹ chọc ống trúc thổi mê dược vào phòng, qua một lúc, hắn mở nhẹ cửa ra thấy trong phòng vẫn không có động tĩnh gì , liền xác định người trên giường đã say nồng giấc ngủ. Lý Triều vẫy tay với đồng bọn bền ngoài vào, đứng trước giường nhìn bóng dáng ba người làm hắn nhớ mong từ hồi tối tới giờ, lại nhìn thấy khuôn mặt tuyệt sắc của hai đứa trẻ cùng dáng người đẹp đẽ của Hạ Lan Yê, miệng hắn không khỏi chảy ra một lượng nước miếng. Lý Triều quệt nước miếng vào ống tay áo rồi ra hiệu cho thuộc hạ đến khiêng ba người trên giường đi.
Đúng lúc tên thủ hạ vừa gần chạm vào người Hạ Lan Yên tay đột nhiên co lại rồi sau đó hắn nằm vật xuống sàn nhà , vừa ôm chặt lấy cánh tay vừa rên rỉ.Tình huống như vậy không khỏi làm cho Lý Triều và 2 tên thuộc hạ còn lại ngẩn người ra, sau lưng bỗng toát ra mồ hôi lạnh, lòng tự dưng có chút run sợ. Tiếp theo Lý Triều tiếp tục ra lệnh cho hai tên thuộc hạ còn lại tiến tới, chỉ là chân hai tên kia còn chưa bược xong bước đầu tiên chân đã đọt nhiên khụy xuống, sau đó cũng lăn ra đất ôm chân rên rỉ thảm thiết. Lý Triều thấy thế liền hoảng sợ, giống như có ma quỷ vậy, hắn nhìn xung quanh rồi lại quay về nhìn người trên giường, không biết từ lúc nào người trên giường đã mở to mắt khiến hắn giật mình ngã về phía sau.
Quả thực từ khi bọn người Lý Triều lén lút gần phòng của Hạ Lan Yên nàng đã sớm biết là có người, lúc đầu còn không có xác định được là ai mà to gan dám đến trêu chọc nàng như vậy, khí mê của bọn hắn đương nhiên không làm ảnh hưởng gì đến nàng, từ năm 15 tuổi sư phụ đã từng nói với nàng trong người nàng mang tiên khí, không chỉ trẻ mãi không già mà cơ thể nàng còn bách độc xâm nhập , dù cơ thể không chống được bách độc thì chút thuốc mê kia đối với nàng cũng chả là gì cả. Đợi đến khi bọn Lý Triều bước vào nàng liền nhận ra hắn, rất đơn giản vì trên người hắn có mùi ô uế nồng nặc, ngửi qua một lần thực sự không thể nhận nhầm.
- Ồ, không biết nửa đêm canh ba Lý công tử đến đây là có chuyện gì trọng đại chăng? – Nàng ngồi trên giường lạnh lùng nhìn tên Lý Triều sắc mặt trắng bệch đang ngồi dưới đất, lại quay đầu nhìn hai đứa bé trên giường vẫn an giấc ngủ trong mắt xuất hiện một tia ôn nhu nhưng rất nhưng lại quay về vẻ mặt lạnh như băng.
Lý Triều bị khí thế cùng ánh mắt của nàng dọa sợ hãi, sống lưng lạnh buốt, lưng lấm tấm mồ hồi, hắn cảm nhận được người phía trước không phải tầm thường, tự hối hận vì đã trêu chọc nhầm người.
- Vị công tử xinh đẹp này, ta…ta…ta là không may đi nhầm phòng…đúng vậy là đi nhầm phòng… - vừa nói hắn vừa đưa tay lên trán lau mồ hồi.
Loay hoay một hồi trong căn bếp nhỏ hẹp nhưng đầy đủ thành phần thực phẩm, nàng chỉ làm vài món đơn giản nhưng hợp với khẩu vị của tiểu Huân và còn đầy đủ dinh dưỡng nữa. Bê khay đồ ăn còn nóng hổi nàng trở về phòng, Tiêu Huân vẫn đang đứng canh trước can phòng đứa bé yêu nghiệt kia tắm. Hạ Lan Yên đẩy nhẹ cửa vào, hơi thở của nàng hơi ngưng đọng nhưng rất nhanh trở lại bình thường, dẫu biết tiểu gia hỏa này là một yêu nghiệt nhưng sau khi tắm rửa xong và mặc đồ của tiểu Huân thì nó càng hiện rõ ra khí chất và vẻ đẹp của mình. Nhưng trong lòng nàng thì tiểu Huân vẫn luôn là xinh đẹp nhất!
- Lại đây ăn cơm nào – nàng hướng hai đứa bé nói
Tiêu Huân nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, thằng bé chọn vị trí gần với nàng nhất, sau đó tự nhiên cầm đũa lên chờ cô gắp thức ăn cho nó rồi mới bắt đầu ăn, đây là một thói quen mới mới được hình thành của nó. Đứa bé kia vẫn còn rụt rè, ánh mắt vẫn còn tia đề phòng và lo sợ, nó thấy Tiêu Huân tự nhiên ngồi vào bàn rồi lại quay ra thấy ánh mắt nhàn nhạt của Hạ La Yên mới rụt rè ngồi vào bàn ăn.
Hạ Lan Yên gắp cho Tiêu Huân một ít rau, thấy đứa bé kia vẫn ngồi cứng đơ ra thì cũng gắp một ít rau vào bát nó, sau một hồi mới thấy nó chậm rãi cầm bát lên ăn. Ăn cơm xong nàng kêu tiểu nhị lên dọn dẹp, sau đó ngồi nhìn đứa bé mình vừa mới mua về.
- Ngươi tên gì?
Trầm mặc một lúc rồi nó mới dám ngước lên nhìn nàng:
- Không có tên
- Vậy từ giờ gọi là Tử Vũ đi– Nàng nheo mắt nhìn đứa bé
- Được rồi, bây giờ hai đứa lên giường ngủ nào, cũng khá muộn rồi
Chủ quán cũng nói đây là căn phòng cuối cùng, chiếc giường hơi nhỏ nhưng hai đứa trẻ và một người lớn ngủ vẫn vừa, lại nói thân hình nàng mảnh mai nên cũng không chiếm nhiều diện tích. Mặc dù Hạ Lan Yên không để ý nhưng Tiêu Huân đã nhíu mày khi nghe nàng nói ba người sẽ ngủ chung, nó không thích cô gần gũi với người khác, đặc biệt là ngủ cùng như thế này, nếu không phải do tình cảnh và thằng nhóc kia vẫn còn bé thì nó đã đá thằng nhóc kia xuống giường để nó nằm dưới đất rồi. Tiêu Huân không hề nhận ra rằng mình là đang dấm chua của một đứa nhóc kia và hơn nữa nó và đứa bé không tầm tầm tuôi nhau. ( máu ghen từ bé )
Đêm đến, 4 bóng dáng nam nhân, trong đó có một nam nhân dáng bộ õng ẹo, vừa nhìn là biết tên này có chút không bình thường đang rình trước của phòng Hạ Lan Yên , không sai tên nam nhân có õng ẹo kia chính xác là tên Lý Triều vừa nãy canh tranh giá mua Tử Vũ với Hạ Lan Yên. Hắn dò la động tĩnh một hồi, xác định người trong phòng đã ngủ rồi nhẹ chọc ống trúc thổi mê dược vào phòng, qua một lúc, hắn mở nhẹ cửa ra thấy trong phòng vẫn không có động tĩnh gì , liền xác định người trên giường đã say nồng giấc ngủ. Lý Triều vẫy tay với đồng bọn bền ngoài vào, đứng trước giường nhìn bóng dáng ba người làm hắn nhớ mong từ hồi tối tới giờ, lại nhìn thấy khuôn mặt tuyệt sắc của hai đứa trẻ cùng dáng người đẹp đẽ của Hạ Lan Yê, miệng hắn không khỏi chảy ra một lượng nước miếng. Lý Triều quệt nước miếng vào ống tay áo rồi ra hiệu cho thuộc hạ đến khiêng ba người trên giường đi.
Đúng lúc tên thủ hạ vừa gần chạm vào người Hạ Lan Yên tay đột nhiên co lại rồi sau đó hắn nằm vật xuống sàn nhà , vừa ôm chặt lấy cánh tay vừa rên rỉ.Tình huống như vậy không khỏi làm cho Lý Triều và 2 tên thuộc hạ còn lại ngẩn người ra, sau lưng bỗng toát ra mồ hôi lạnh, lòng tự dưng có chút run sợ. Tiếp theo Lý Triều tiếp tục ra lệnh cho hai tên thuộc hạ còn lại tiến tới, chỉ là chân hai tên kia còn chưa bược xong bước đầu tiên chân đã đọt nhiên khụy xuống, sau đó cũng lăn ra đất ôm chân rên rỉ thảm thiết. Lý Triều thấy thế liền hoảng sợ, giống như có ma quỷ vậy, hắn nhìn xung quanh rồi lại quay về nhìn người trên giường, không biết từ lúc nào người trên giường đã mở to mắt khiến hắn giật mình ngã về phía sau.
Quả thực từ khi bọn người Lý Triều lén lút gần phòng của Hạ Lan Yên nàng đã sớm biết là có người, lúc đầu còn không có xác định được là ai mà to gan dám đến trêu chọc nàng như vậy, khí mê của bọn hắn đương nhiên không làm ảnh hưởng gì đến nàng, từ năm 15 tuổi sư phụ đã từng nói với nàng trong người nàng mang tiên khí, không chỉ trẻ mãi không già mà cơ thể nàng còn bách độc xâm nhập , dù cơ thể không chống được bách độc thì chút thuốc mê kia đối với nàng cũng chả là gì cả. Đợi đến khi bọn Lý Triều bước vào nàng liền nhận ra hắn, rất đơn giản vì trên người hắn có mùi ô uế nồng nặc, ngửi qua một lần thực sự không thể nhận nhầm.
- Ồ, không biết nửa đêm canh ba Lý công tử đến đây là có chuyện gì trọng đại chăng? – Nàng ngồi trên giường lạnh lùng nhìn tên Lý Triều sắc mặt trắng bệch đang ngồi dưới đất, lại quay đầu nhìn hai đứa bé trên giường vẫn an giấc ngủ trong mắt xuất hiện một tia ôn nhu nhưng rất nhưng lại quay về vẻ mặt lạnh như băng.
Lý Triều bị khí thế cùng ánh mắt của nàng dọa sợ hãi, sống lưng lạnh buốt, lưng lấm tấm mồ hồi, hắn cảm nhận được người phía trước không phải tầm thường, tự hối hận vì đã trêu chọc nhầm người.
- Vị công tử xinh đẹp này, ta…ta…ta là không may đi nhầm phòng…đúng vậy là đi nhầm phòng… - vừa nói hắn vừa đưa tay lên trán lau mồ hồi.
/20
|