Mục Dương Linh đẩy ba người Hồ đến chính giữa, đưa sáu thanh đao cho người của thôn Lâm Sơn, nói: “Giết bọn họ.
”Mọi người đều hoảng sợ, cầm đao không dám tiến lên, bọn họ chỉ là nông dân kiếm ăn ở trong đất, ngay cả việc đánh nhau đả thương người cũng không dám làm, huống chi là giết người?Mục Dương Linh không có thời gian để chậm rãi bồi dưỡng bọn họ, nàng trực tiếp đá một người vào trong đó, lạnh lùng nói: “Ngươi không giết bọn họ, bọn họ sẽ giết ngươi, bọn họ chết, hay là các ngươi chết, các ngươi chậm rãi suy nghĩ đi, sáu người này bất quá chỉ là người dò đường, người Hồ phóng hỏa ở phía sau rất nhanh sẽ chạy lên, nếu các ngươi muốn chết liền tiếp tục kéo, ta sẽ cùng phụ thân của ta rời đi trước.
”Lưu Hiên nắm thật chặt đao trong tay, mắt thấy Mục Dương Linh xoay người chuẩn bị rời đi, lập tức hét lớn một tiếng xông lên chém vào một người Hồ, những người khác nhìn thấy, đôi mắt đều phiếm hồng, huyết tính xông lên, người đang cầm đao cũng rất nhanh xông lên.
Mục Dương Linh chỉ cảm thấy buồn nôn, tâm càng ngày càng đau, nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình sẽ dùng phương pháp như vậy để bức người khác đi giết người.
Mục Dương Linh giống như trở về kiếp trước, ở trong rừng rậm, đội trưởng thấp giọng nói ở bên tai nàng: “Giết bọn họ, bọn họ không chết, thì chúng ta chết, không đúng, có lẽ ngươi không cần chết, ngươi có thể trốn, vậy chỉ có ta chết.
”Đội trưởng bồi nàng hơn một năm, huấn luyện nàng ngày đêm, một bên là bọn buôn ma túy cực kì hung ác, tuy trong lòng Mục Dương Linh run rẩy, nhưng tay thì lại rất ổn định, tám người buôn ma túy, không một ai sống sót.
Đó là lần đầu tiên Mục Dương Linh giết người, trừ bỏ tiếng súng đầu tiên có tạm dừng một lát, mặt sau đều thực thuận lợi, xong việc nàng cũng không cần bác sĩ tâm lý, ngay cả đội trưởng của bộ đội đặc chủng đều nói Mục Dương Linh còn mạnh hơn hắn năm đó.
Mục Dương Linh ngoài miệng không nói, nhưng lại không thích phương pháp mà đội trưởng bức nàng giết người, hiện giờ, nàng lại dùng phương pháp của đội trưởng để buộc người khác đi giết người.
Mục Dương Linh đứng ở một bên nhìn, Lưu Hòa mới chạy tới chỉ cảm thấy tâm lạnh, đứa nhỏ này mới chín tuổi, sao lại có thể tàn nhẫn như vậy.
Mục Dương Linh quay đầu nhìn Lưu Hòa, Lưu Hòa vội thu liễm thần sắc, bên trong động tác có mang theo chút tôn kính, “A Linh, tình huống ở phía sau như thế nào?”“Đại khái bên ngoài mười dặm có một đội người Hồ, cũng không biết có bao nhiêu người, chúng ta trốn như vậy khẳng định trốn không được xa.
”Lưu Hòa trưng cầu ý kiến của nàng, “Vậy ngươi nói xem chúng ta phải làm gì bây giờ?”“Nếu ngài đã hỏi ta, ta cũng không dối gạt ngài, muốn sống sót phải có người hy sinh, cần có người đứng ra ngăn cản bọn họ, hoặc là dẫn dắt người Hồ rời đi.
”Lưu Hòa cười khổ, “Ai sẽ nguyện ý?”“Cho nên cần cưỡng chế, trừ con trai độc nhất cùng goá bụa, mỗi nhà đều phải ra một thanh niên trai tráng, cữu gia, ta cho ngài thời gian là mười lăm phút, ta mang theo mấy người Hiên biểu cữu đi lên đằng trước ngăn trở người Hồ đi từ trong thôn ra, nếu ngài có thể làm được, ta liền mang theo bọn họ yểm hộ các ngươi, ta không dám bảo đảm bọn họ đều có thể sống sót, nhưng ta dám cam đoan các ngươi sẽ có năm phần cơ hội sống sót.
Nếu ta trở về, ngài còn chưa có làm tốt, bọn họ cũng không muốn làm như vậy, vậy thì từng người chạy trốn, ai cũng đừng hy vọng ai.
Tuy rằng nhà ta chỉ có một thanh niên trai tráng là phụ thân của ta, nhưng ta có sức lực lớn, trước mặt có thể xem như là một thanh niên trai tráng, vẫn có thể che chở nương cùng các đệ đệ muội muội chạy trốn.
”Đã trải qua một phen sinh tử, tiếng oán than của các hương thân đã đầy đất, bên cạnh có người nghe được Mục Dương Linh nói như vậy, liền căm hận nói: “A Linh, ngươi cùng cha ngươi cũng coi như là mười thanh niên trai tráng, nếu cha con các ngươi chịu hỗ trợ, chúng ta làm sao sẽ chết nhiều người như vậy?”Mục Dương Linh cười lạnh, “Ngươi là gì của ta? Vì sao ta phải vứt bỏ nương cùng đệ đệ muội muội của ta để tới cứu ngươi? Ngươi đã nói như vậy, ta càng không muốn cứu các ngươi, từ đây trên đường lớn chúng ta sẽ chia ra không liên quan lẫn nhau.
”Mọi người nghe vậy thì sắc mặt liền biến đổi, Lưu Hòa tiến lên một bước đánh một cái tát qua, trực tiếp đánh người nọ ngã trên mặt đất, “Nói bậy bạ gì đó? Mục gia đã làm rất nhiều vì thôn Lâm Sơn rồi, bọn họ không có nghĩa vụ giúp các ngươi.
”Lại quay đầu nhìn Mục Dương Linh nói: “A Linh, ngươi đừng chấp nhặt với hắn, hắn bị mỡ heo che tâm a.
”“Chỉ sợ mỡ heo che tâm không chỉ có một mình hắn?” Mục Dương Linh cười khẩy nói, “Ta cùng phụ thân không giống với tổ phụ tổ mẫu trong lòng mang thiên hạ, có phải mọi người thực thất vọng?”Bị ánh mắt của Mục Dương Linh đảo qua, các thôn dân đều cúi đầu không dám đối diện.
Sắc mặt của Lưu Hiên cũng không đẹp, hắn tiến lên một bước đứng ở phía sau Mục Dương Linh để duy trì cho nàng.
Lưu Hòa trầm mặc một lát, liền nói: “A Linh, ngươi mang theo Lưu Hiên đi về phía sau trước để ngăn lại người Hồ từ trong thôn đi ra, ta dẫn người đi thống kê, chờ ngươi trở về nhất định sẽ cho ngươi một lời chắc chắn.
”Mục Dương Linh nhìn về phía đội ngũ hình vuông ở phía trước, cha nương cùng thân nhân của nàng đều đang ở phía trước, Mục Dương Linh chỉ do dự một chút, rốt cuộc vẫn không tiến lên đi xem bọn họ, mà tuyển ra sáu người dẫn bọn hắn mang theo đao của người Hồ đi về phía con đường thông đến cửa thôn.
Đằng trước Mục Thạch giấu vợ con cùng xe đẩy tay ở phía sau cây cối hai bên đường lớn, chính mình thì cầm gậy gộc bắt đầu mai phục, Lưu Vĩnh mồ hôi đầy đầu nhìn hắn, “Mục thúc, người Hồ thật sự sẽ quay đầu lại?”“Chờ đợi đi, nơi này của chúng ta náo nhiệt như vậy, nếu mười người kia cưỡi ngựa trở về khẳng định sẽ phát hiện ra nơi này, lấy sự tự đại của người Hồ, bọn họ khẳng định khinh thường xuống ngựa xem xét, mà sẽ trực tiếp tiến lên, đến lúc đó các ngươi liền kéo dây làm ngã ngựa, dư lại ta dẫn người đi giải quyết.
”Lưu Vĩnh nhìn về phía phương hướng của Thư Uyển Nương, ánh mắt phức tạp, “Mục thúc, ngươi mang theo tiên sinh chạy nhanh đi, chúng ta chỉ làm liên lụy ngươi.
”Mục Thạch kinh ngạc liếc mắt nhìn Lưu Vĩnh một cái, trầm mặc một lát, nói: “Ta cũng không phải là vì các ngươi, ta vì chính mình, có kỵ binh người Hồ ở đây, chúng ta ai cũng trốn không thoát.
”Đội ngũ hình vuông ở phía sau đã loạn thành một đoàn, đội của bọn họ đã bỏ xa những người khác, lúc này mai phục tại đây là để giải quyết đám kỵ binh có khả năng quay lại.
Cho nên Mục Thạch còn không biết chuyện phát sinh ở phía sau, càng không biết nữ nhi của hắn có lá gan rất lớn muốn thành lập “đội cảm tử” để kéo dài thời gian, để cho bọn họ chạy trốn.
Nếu Mục Thạch biết, chỉ sợ sẽ không có lòng ở đây phục kích địch nhân, mà sẽ nhảy dựng lên đánh Mục Dương Linh một trận.
Mục Thạch thường xuyên săn thú ở trong núi rừng, nên có nhĩ lực xuất chúng hơn người thường, hắn mơ hồ nghe được tiếng vó ngựa, lập tức quỳ rạp trên mặt đất cẩn thận nghe trong chốc lát, thầm đếm một chút, hắn đang nói số lượng cho Lưu Vĩnh, thấp giọng nói: “Tới, mau chuẩn bị tốt.
”Lưu Vĩnh cùng một người khác giữ chặt dây thừng tránh ở hai bên đường, Mục Thạch thấp giọng nói: “Nghe thấy tiếng thét dài của ta thì lập tức kéo dây thừng.
”Lưu Vĩnh đồng ý, nắm chặt dây thừng trong tay.
Mục Thạch nắm lấy gậy gộc trong tay, mắt sáng như sao trời nhìn chằm chằm tình huống ở phía trước.
Tiếng vó ngựa dần dần tới gần, Mục Thạch nhớ tới lời phụ thân đã từng nói với hắn, tốc độ của ngựa rất nhanh, bước chân của nó rất lớn, mà kỵ binh xuất sắc cũng không có khả năng làm cho ngựa đang chạy nhanh lập tức dừng bước, khi đối mặt với kỵ binh, nhất định không thể để kỵ binh tới gần người, bằng không chỉ có bị giết, chỉ khi đánh ngã ngựa của kỵ binh, lúc này mới có sức đánh một trận, nếu không thì chỉ có thể chạy vào núi rừng, lợi dụng cây cối để tránh né công kích……Lúc này, trong đầu Mục Thạch đều là kỹ xảo mà phụ thân dạy hắn làm ngã ngựa.
Nữ nhi vẫn còn quá ngây thơ, cho rằng chỉ cần có dây thừng là có thể làm vướng ngựa? Có thể vướng hay không, ngay cả năm thành Mục Thạch cũng không có nắm chắc.
Nếu may mắn kéo được bọn hắn xuống ngựa, nói không chừng bọn họ có thể tránh được kiếp nạn này, nếu kéo không được, nói không chừng một nhà bọn họ sẽ để lại tánh mạng tại đây.
Có kỵ binh ở đây, hắn muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
.
/100
|