“Bẩm boàng thái tử, ba vị tướng quân, Hạ cô nương mất tích——”
“Vân Hi muội tử mất tích?” Tam tướng kinh ngạc hỏi.
Lòng Tiêu Dật Phong thoáng run rẩy, trừng nhìn Tiểu Mãn Tử.
“Nô tài nghe nói. . . . . . Có người giả mạo Trần công công, lừa Hạ cô nương đến Vân Mộng trai. . . . . . Hiện tại hoàng thượng đã phái thị vệ lục soát hoàng cung, cũng hơn nửa canh giờ rồi, nhưng không thấy bóng dáng Hạ cô nương. . . . . .” Tiểu Mãn Tử gấp gáp nói, lo lắng vô cùng.
“Cái gì? Lại có chuyện như vậy?” Tam tướng ngớ ra, thần sắc nặng nề.
“Không biết bao giờ mới tìm được? Nô tài lo cho Hạ cô nương. . . . . . Không biết có gặp phải người xấu. . . . . .” Tiểu Mãn Tử khẽ run, nghĩ đi nghĩ lại, liếc liếc mắt.
Tiêu Dật Phong trầm mặt, tay bóp chặt, cảm giác bất an mãnh liệt lan tràn toàn thân. Không nhịn được, hắn đứng lên, ngay cả chào hỏi cũng không nói, đi nhanh ra khỏi đại sảnh.
Kim bài tam tướng nhìn nhau, nếu bọn họ không nhìn lầm, điện hạ mới vừa rồi đang vô cùng lo lắng. . . . . . Từ trước đến giờ hắn luôn cao ngạo lạnh lùng. . . . . .
Chẳng lẽ, điện hạ đã phải lòng Hạ cô nương rồi?
——————————–
Hạ Vân Hi nương theo ánh trăng, theo trí nhớ đi tới hoàng cung. Mặc dù là ban đêm, nhưng người đi trên đường vẫn khá nhiều, hàng hóa bày bán cũng không ít, đi tới đi lui, cảm thấy bụng hơi đói, đang muốn mua chút đồ ăn vặt thì đột nhiên sau lưng truyền đến một hồi tiếng chân vang lên dồn dập.
“Mau, bắt nữ nhân kia!” Một tiếng hét vang lên.
Hạ Vân Hi quay đầu, chỉ thấy một đám người che mặt, mặc áo đen, đồng loạt chạy về phía nàng!
Người đi trên đường sợ gây chuyện, rối rít né tránh, chỉ để lại mấy tên gan lớn, đứng xa quan sát.
Bọn họ chăm chú nhìn nàng, xem nàng như một con mồi sắp tới tay, Hạ Vân Hi sợ hãi, mặc dù không biết những người này, nhưng rất rõ ràng mục đích của bọn họ là mình, hơn nữa tuyệt không phải ý tốt.
“Hai tay địch với bốn người, vẫn nên trốn đi thôi!” Nàng cũng không thích cứng đối cứng, liền xoay người chạy nhanh về phía trước.
“Đuổi theo!” Đám hắc y nhân la lên, đuổi theo nàng.
Hạ Vân Hi không dám dừng chân, rẽ vào mấy đầu phố, rồi chạy vào trong mấy hẻm nhỏ.
Nhưng bởi vì nàng ít xuất cung, không thông thuộc đường phố nên chạy qua mấy hẻm nhỏ, cuối cùng đi vào ngõ cụt.
“Trời ạ, không có đường!” Nàng kêu to, lo lắng nhìn xung quanh, muốn quay lại, nhưng mấy tên hắc y nhân kia đã đuổi kịp.
“Xem ngươi còn chạy đi đâu?” Tên thủ lĩnh lạnh lùng nói.
Hạ Vân Hi nổi giận, tử nhãn xinh đẹp tóe lửa, quát: “Nói, các ngươi là ai? Tại sao lại truy sát ta không tha?”
“Ngươi không cần hỏi nhiều, khôn hồn đi theo chúng ta, nếu không đừng trách ta vô tình!” Tên kia giơ đao sáng loáng, chỉ vào nàng.
“Tốt, muốn bắt thì cứ đến đây!” Hạ Vân Hi vội vàng vơ một cây mộc côn trên đất, chuẩn bị nghênh chiến. Tuy nói đối phương có kiếm, nhân số cũng nhiều, nhưng người thua không thua trận, nếu đánh không lại thì nghĩ biện pháp chạy trốn là được.
Nếu như may mắn trốn được, lúc hồi cung nên bảo họ cho nàng mang kiếm phòng thân mới được.
“Rượu mời không uống thích uống rượu phạt!” Hắc y nhân hừ lạnh, quơ đao bổ về phía nàng.
Hạ Vân Hi không dám chậm trễ, vội vàng giơ mộc côn chặn đòn của hắn. Nàng quyền kích công phu vốn không tồi, thêm mộc côn trong tay càng như hổ thêm cánh, Mộc côn múa cực kỳ uy vũ, mạnh mẽ mười phần, làm hắc y nhân chiếm không được thế thượng phong.
Hắc y so hơn mười chiêu cũng không chạm được Hạ Vân Hi, vô cùng tức giận, liền hét lớn một tiếng: “Các ngươi đứng ngây đó làm gì, tới đây giúp một tay, bắt ả mau.”
Toàn bộ hắc y nhân khác được lệnh, liền rối rít giơ kiếm tiến lên. Lần này thật sự là hai tay địch bốn người rồi, dù võ công của Hạ Vân Hi cao bao nhiêu, cũng không thể đánh nổi với nhiều người như vậy, chỉ chốc lát sau mộc côn trong tay đã bị đánh bay, bốn cây đao đồng thời kề vào cổ nàng.
Lần này nàng không dám lộn xộn, buông thõng tay xuống, hắc y nhân tiến lên, nắm tay nàng.
“Buông ta ra, các ngươi muốn gì?” Hạ Vân Hi vừa giận vừa sợ hét to, chợt lúc này, hình ảnh tên đại băng sơn kia lại hiện ra trong đầu nàng.
“Dật Phong —— mau tới cứu ta!”
Thủ lĩnh hắc y nhân không đáp, chỉ nhìn hắc y nhân khác phất tay một cái: “Dẫn nàng đi!”
Lúc bọn họ đang định áp giải nàng,rời đi thì phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn chặn lại, nổi giận quát: “Buông nàng ra!”
Giọng nói đó, chẳng lẽ là. . . . . .
Cho dù bị che tầm mắt, nhưng Hạ Vân Hi vẫn nhìn thấy rất rõ ràng. Nàng kêu lên một tiếng: “Dật Phong!”
Thời điểm nàng, hắn lại xuất hiện. . . . . .
Một tia ngọt ngào dâng lên, khiến tâm vốn đã chết của nàng chậm rãi phục hồi. . . . . .
“Ngươi là ai, bớt lo chuyện bao đồng đi!”
Đại hán áo đen giơ đao, quát lạnh, toàn bộ hắc y nhân khác cũng rối rít giơ vũ khí chỉ vào hắn.
Tiêu Dật Phong khinh thường nhìn bọn họ một cái, rút kiếm ra, nhuyễn bảo kiếm vung lên, kiếm khí mãnh liệt, khí lạnh bức người. Bảo kiếm đúng là bảo kiếm, mặc dù chưa ra chiêu nhưng kiếm khí đã đủ áp đảo kẻ địch.
“Các ngươi không có tư cách hỏi ta là ai?” Hắn lạnh lùng thốt.
“Muốn tìm chết rồi!” Hắc y nhân bị hắn chọc giận, hét lớn một tiếng, những hắc y nhân khác cũng vọt tới.
Tiêu Dật Phong vung bảo kiếm lên, kiếm khí như lửa, phi thân, thi triển khinh công cùng kiếm pháp, tay cầm bảo kiếm xông vào như chỗ không người, trái xông phải giết, đông nhảy tây vọt, lúc trên lúc dưới, chợt nam chợt bắc, hơn ba mươi chiêu, hơn mười tên Hắc y nhân đã mất mạng dưới kiếm hắn.
Thủ lĩnh hắc y nhân cũng bị trọng thương, kinh hãi cực kỳ, vội vàng tung phấn, phi thân rời đi.
Tiêu Dật Phong thu kiếm vào hộp, quay người lại, đi tới trước mặt Hạ Vân Hi, vẻ mặt băng lạnh xen lẫn một tia lo lắng, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Nàng cũng không trả lời hắn, ngược lại hỏi hắn: “Làm sao chàng lại tới đây?” Nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, ở thời điểm nàng cần hắn nhất, hắn chẳng những xuất hiện lại còn cứu nàng. Làm tim nàng rung động mãnh liệt.
Tại sao lại tới? Hắn cũng đang tự hỏi mình. Hắn chỉ biết, khi Tiểu Mãn Tử nói cho hắn biết nữ nhân này mất tích thì trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an, lo âu khó có thể hình dung.
Chẳng lẽ muốn hắn thừa nhận nữ nhân đáng ghét này đã thành công chạm vào tim hắn, thao túng thất tình lục dục của hắn rồi sao? Tại sao, hắn rõ ràng ghét tất cả nữ nhân, nhưng lại càng ngày càng để ý nàng, hắn thật sự rất mâu thuẫn, loại mâu thuẫn này không ngừng làm đáy lòng hắn run rẩy không biết bao nhiêu lần.
“Vân Hi muội tử mất tích?” Tam tướng kinh ngạc hỏi.
Lòng Tiêu Dật Phong thoáng run rẩy, trừng nhìn Tiểu Mãn Tử.
“Nô tài nghe nói. . . . . . Có người giả mạo Trần công công, lừa Hạ cô nương đến Vân Mộng trai. . . . . . Hiện tại hoàng thượng đã phái thị vệ lục soát hoàng cung, cũng hơn nửa canh giờ rồi, nhưng không thấy bóng dáng Hạ cô nương. . . . . .” Tiểu Mãn Tử gấp gáp nói, lo lắng vô cùng.
“Cái gì? Lại có chuyện như vậy?” Tam tướng ngớ ra, thần sắc nặng nề.
“Không biết bao giờ mới tìm được? Nô tài lo cho Hạ cô nương. . . . . . Không biết có gặp phải người xấu. . . . . .” Tiểu Mãn Tử khẽ run, nghĩ đi nghĩ lại, liếc liếc mắt.
Tiêu Dật Phong trầm mặt, tay bóp chặt, cảm giác bất an mãnh liệt lan tràn toàn thân. Không nhịn được, hắn đứng lên, ngay cả chào hỏi cũng không nói, đi nhanh ra khỏi đại sảnh.
Kim bài tam tướng nhìn nhau, nếu bọn họ không nhìn lầm, điện hạ mới vừa rồi đang vô cùng lo lắng. . . . . . Từ trước đến giờ hắn luôn cao ngạo lạnh lùng. . . . . .
Chẳng lẽ, điện hạ đã phải lòng Hạ cô nương rồi?
——————————–
Hạ Vân Hi nương theo ánh trăng, theo trí nhớ đi tới hoàng cung. Mặc dù là ban đêm, nhưng người đi trên đường vẫn khá nhiều, hàng hóa bày bán cũng không ít, đi tới đi lui, cảm thấy bụng hơi đói, đang muốn mua chút đồ ăn vặt thì đột nhiên sau lưng truyền đến một hồi tiếng chân vang lên dồn dập.
“Mau, bắt nữ nhân kia!” Một tiếng hét vang lên.
Hạ Vân Hi quay đầu, chỉ thấy một đám người che mặt, mặc áo đen, đồng loạt chạy về phía nàng!
Người đi trên đường sợ gây chuyện, rối rít né tránh, chỉ để lại mấy tên gan lớn, đứng xa quan sát.
Bọn họ chăm chú nhìn nàng, xem nàng như một con mồi sắp tới tay, Hạ Vân Hi sợ hãi, mặc dù không biết những người này, nhưng rất rõ ràng mục đích của bọn họ là mình, hơn nữa tuyệt không phải ý tốt.
“Hai tay địch với bốn người, vẫn nên trốn đi thôi!” Nàng cũng không thích cứng đối cứng, liền xoay người chạy nhanh về phía trước.
“Đuổi theo!” Đám hắc y nhân la lên, đuổi theo nàng.
Hạ Vân Hi không dám dừng chân, rẽ vào mấy đầu phố, rồi chạy vào trong mấy hẻm nhỏ.
Nhưng bởi vì nàng ít xuất cung, không thông thuộc đường phố nên chạy qua mấy hẻm nhỏ, cuối cùng đi vào ngõ cụt.
“Trời ạ, không có đường!” Nàng kêu to, lo lắng nhìn xung quanh, muốn quay lại, nhưng mấy tên hắc y nhân kia đã đuổi kịp.
“Xem ngươi còn chạy đi đâu?” Tên thủ lĩnh lạnh lùng nói.
Hạ Vân Hi nổi giận, tử nhãn xinh đẹp tóe lửa, quát: “Nói, các ngươi là ai? Tại sao lại truy sát ta không tha?”
“Ngươi không cần hỏi nhiều, khôn hồn đi theo chúng ta, nếu không đừng trách ta vô tình!” Tên kia giơ đao sáng loáng, chỉ vào nàng.
“Tốt, muốn bắt thì cứ đến đây!” Hạ Vân Hi vội vàng vơ một cây mộc côn trên đất, chuẩn bị nghênh chiến. Tuy nói đối phương có kiếm, nhân số cũng nhiều, nhưng người thua không thua trận, nếu đánh không lại thì nghĩ biện pháp chạy trốn là được.
Nếu như may mắn trốn được, lúc hồi cung nên bảo họ cho nàng mang kiếm phòng thân mới được.
“Rượu mời không uống thích uống rượu phạt!” Hắc y nhân hừ lạnh, quơ đao bổ về phía nàng.
Hạ Vân Hi không dám chậm trễ, vội vàng giơ mộc côn chặn đòn của hắn. Nàng quyền kích công phu vốn không tồi, thêm mộc côn trong tay càng như hổ thêm cánh, Mộc côn múa cực kỳ uy vũ, mạnh mẽ mười phần, làm hắc y nhân chiếm không được thế thượng phong.
Hắc y so hơn mười chiêu cũng không chạm được Hạ Vân Hi, vô cùng tức giận, liền hét lớn một tiếng: “Các ngươi đứng ngây đó làm gì, tới đây giúp một tay, bắt ả mau.”
Toàn bộ hắc y nhân khác được lệnh, liền rối rít giơ kiếm tiến lên. Lần này thật sự là hai tay địch bốn người rồi, dù võ công của Hạ Vân Hi cao bao nhiêu, cũng không thể đánh nổi với nhiều người như vậy, chỉ chốc lát sau mộc côn trong tay đã bị đánh bay, bốn cây đao đồng thời kề vào cổ nàng.
Lần này nàng không dám lộn xộn, buông thõng tay xuống, hắc y nhân tiến lên, nắm tay nàng.
“Buông ta ra, các ngươi muốn gì?” Hạ Vân Hi vừa giận vừa sợ hét to, chợt lúc này, hình ảnh tên đại băng sơn kia lại hiện ra trong đầu nàng.
“Dật Phong —— mau tới cứu ta!”
Thủ lĩnh hắc y nhân không đáp, chỉ nhìn hắc y nhân khác phất tay một cái: “Dẫn nàng đi!”
Lúc bọn họ đang định áp giải nàng,rời đi thì phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn chặn lại, nổi giận quát: “Buông nàng ra!”
Giọng nói đó, chẳng lẽ là. . . . . .
Cho dù bị che tầm mắt, nhưng Hạ Vân Hi vẫn nhìn thấy rất rõ ràng. Nàng kêu lên một tiếng: “Dật Phong!”
Thời điểm nàng, hắn lại xuất hiện. . . . . .
Một tia ngọt ngào dâng lên, khiến tâm vốn đã chết của nàng chậm rãi phục hồi. . . . . .
“Ngươi là ai, bớt lo chuyện bao đồng đi!”
Đại hán áo đen giơ đao, quát lạnh, toàn bộ hắc y nhân khác cũng rối rít giơ vũ khí chỉ vào hắn.
Tiêu Dật Phong khinh thường nhìn bọn họ một cái, rút kiếm ra, nhuyễn bảo kiếm vung lên, kiếm khí mãnh liệt, khí lạnh bức người. Bảo kiếm đúng là bảo kiếm, mặc dù chưa ra chiêu nhưng kiếm khí đã đủ áp đảo kẻ địch.
“Các ngươi không có tư cách hỏi ta là ai?” Hắn lạnh lùng thốt.
“Muốn tìm chết rồi!” Hắc y nhân bị hắn chọc giận, hét lớn một tiếng, những hắc y nhân khác cũng vọt tới.
Tiêu Dật Phong vung bảo kiếm lên, kiếm khí như lửa, phi thân, thi triển khinh công cùng kiếm pháp, tay cầm bảo kiếm xông vào như chỗ không người, trái xông phải giết, đông nhảy tây vọt, lúc trên lúc dưới, chợt nam chợt bắc, hơn ba mươi chiêu, hơn mười tên Hắc y nhân đã mất mạng dưới kiếm hắn.
Thủ lĩnh hắc y nhân cũng bị trọng thương, kinh hãi cực kỳ, vội vàng tung phấn, phi thân rời đi.
Tiêu Dật Phong thu kiếm vào hộp, quay người lại, đi tới trước mặt Hạ Vân Hi, vẻ mặt băng lạnh xen lẫn một tia lo lắng, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Nàng cũng không trả lời hắn, ngược lại hỏi hắn: “Làm sao chàng lại tới đây?” Nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, ở thời điểm nàng cần hắn nhất, hắn chẳng những xuất hiện lại còn cứu nàng. Làm tim nàng rung động mãnh liệt.
Tại sao lại tới? Hắn cũng đang tự hỏi mình. Hắn chỉ biết, khi Tiểu Mãn Tử nói cho hắn biết nữ nhân này mất tích thì trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an, lo âu khó có thể hình dung.
Chẳng lẽ muốn hắn thừa nhận nữ nhân đáng ghét này đã thành công chạm vào tim hắn, thao túng thất tình lục dục của hắn rồi sao? Tại sao, hắn rõ ràng ghét tất cả nữ nhân, nhưng lại càng ngày càng để ý nàng, hắn thật sự rất mâu thuẫn, loại mâu thuẫn này không ngừng làm đáy lòng hắn run rẩy không biết bao nhiêu lần.
/140
|